Chap 7: Chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đang ngồi trong phòng, nhâm nhi ly rượu và thưởng thức khung cảnh đêm trăng yên tĩnh. Có lẽ trước kia nếu thấy cảnh này cùng cô ấy, hắn sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của buổi khuya, cảm nhận được sự thanh bình và yên tĩnh trong tâm hồn khi nhìn ngắm khung cảnh tựa như trong tranh bước ra này. Nhưng, giờ hắn không cảm nhận được nữa. Nó đơn thuần chỉ là một buổi đêm nhạt nhẽo, hắn, đã phải nhìn cảnh này suốt 500 năm nay rồi. Khung cảnh này đúng thật chẳng thay đổi gì so với 500 năm trước, nhưng tâm của người nhìn là hắn, đã thay đổi rất nhiều.

-Ê nhóc con, còn thức không đấy? Nếu còn thì cho ta vào nhé.-Một giọng nữ tinh nghịch pha chút khẩn trương phát ra trước cửa phòng hắn, phá tan sự ảm đạm trong phòng.

-Vào đi.-Hắn khẽ cau mày, tỏ vẻ khó chịu với người sau cửa nhưng cũng quyết định cho vào.

Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc trắng hồng, một phần xoả ra tự do, phần còn lại được tạo kiểu giông giống sừng cừu cùng đôi mắt màu Ruby tuyệt đẹp với trang phục bộ gothic ngắn đến gối bước vào. Cô chính là Bạch Dương, cũng từng là học sinh của học viện, nhưng là khoá trên của Sư Tử và Cự Giải. (Về chuyện tuổi tác, lớp thì mình sẽ dành một chap riêng để nói)

Trong cuộc xích mích của nội bộ học viện khi ấy, cô không đứng về phe nào cả, đơn giản là vì không quan tâm. Cuộc sống của cô lúc ấy, vốn đã không còn mục tiêu hay ước mơ gì để tiếp tục sống nữa rồi. Cô lúc ấy chỉ cần được giao nhiệm vụ giết chóc là làm ngay, như một kẻ vô tâm, ngày qua ngày chỉ có giết chóc. Nhưng tên nhóc này đã xuất hiện, đưa ra một lời đề nghị khá hay, thành công lôi cô về phe mình.

-Thực sự nhóc định đi gặp mặt hai đứa kia sao? Nên nhớ đang trong giai đoạn rất nhạy cảm đấy, không sợ cả đám dắt nhau ra chỗ hẻo lánh thế rồi bị tập kích hay nghe lén mà không biết à?-Cô hỏi đứa nhóc trước mặt mình, cũng tiện thể chôm luôn chỗ ngồi thoải mái trên sofa.

-Chị đang xem thường tôi đấy à?-Hắn rướn mày lên, nhìn cái người đang ung dung tự tung tự tác trong phòng mình.-Điều này, tôi chuẩn bị hết rồi, không cần chị lo.

-Rồi rồi, coi như chị mày lo thừa, được chưa?

Bạch Dương vốn là người như vậy. Vừa là người lớn tuổi nhất trong đám nhóc học năm ấy, vừa là người có tính lo xa thái quá, thậm chí đi lo cho cả người khác, có thể gọi là thích lo chuyện bao đồng. Với cái tính cách này không lạ gì Bạch Dương lại thân được với cô ấy như thế, tuy cách tuổi nhưng vì tính như đúc cùng một khuôn ra, chỉ khác một số nên thân thiết là chuyện dễ hiểu. Bạch Dương thừa biết, nếu cô ta không may mắn thân với người mà hắn yêu thì giờ mình chỉ là con cờ bé nhỏ trên bàn cờ kế hoạch, còn không có đủ tư cách để mà ngồi đây chọc tiết hắn như giờ.

Ăn xong cái bánh dâu trên bàn hắn, cô lon ton chạy khỏi phòng, lúc ra không quên dặn:

-Nhớ cẩn thận đấy, nhóc cần biết kẻ mình đang đối đầu không bình thường đâu. Chúng chính là kẻ đứng sau giật dây cuộc chiến năm ấy, giờ hành tung của chúng cũng không rõ nên không nên coi thường, kẻo ứng phó không kịp nha~

-Đã nói tôi chuẩn bị cả rồi. Bởi vì chúng là kẻ đã châm ngòi cuộc chiến đó, để em ấy phải hi sinh nên tất nhiên ta phải vạch ra kế hoạch tỉ mỉ nhất dùng đối phó với chúng, vừa xoay sở được, lại vừa có thể trả thù. Phải cho từng thành viên của chúng cái cảm giác sống không bằng chết, để chúng biết thế nào là lễ độ.-Hắn nói một cách từ tốn, nhưng trong thâm tâm của hắn, giờ đang sục sôi hai chữ trả thù.

Rồi rồi chị lạy mày, lúc nào cũng chỉ biết đến cô ấy. Đó là những gì Bạch Dương nghĩ nhưng không dám nói ra, sợ thằng nhỏ nó phát tiết nữa thì mệt, không phải mình không đấu lại được nó mà sợ nó phá nhà, bữa còn đập nát cả khu nhà chính, tự dưng tốn cả mớ tiền để xây lại.

Cô tính quay lưng đi thì có cảm giác nhóc con đó vẫn đang nhìn mình chằm chằm, biết là có chuyện gì đó không ổn rồi.

-Gì vậy, bộ quần áo chị mày có rách đâu hả?

-...cái bánh dâu khi nãy.

-Hả, bánh đó sao?

-Bộ chị quên rằng tôi không thích đồ ngọt sao, không thấy lạ khi tôi đặt nó lên bàn mà không có ý định ăn?

-Hả?
-Cái bánh đó hết hạn từ 2 ngày trước rồi, tôi đang tính mang nó vào phòng để làm một vài thí nghiệm thì bị chị ăn mất.

-Hả?? Thế sao thấy chị ăn ngon lành thì nhóc không ngăn??

-Thử xem một kẻ đạt tới cấp thánh nhân lục rồi thì sức chịu đựng khi ăn một cái bánh thối vào sẽ đến đâu.

-???
—————

Ở khu vực phía Đông của Thiên Quốc.

Sư Tử thất tha thất thểu bước ra từ phòng họp với đống tài liệu. Sau sự việc ấy thì anh đã phải làm một đống báo cáo và tham gia mấy cuộc họp lớn nhỏ liên tiếp, từ hôm qua đến giờ, chưa được nghỉ một giây nào. Sư Tử cố lết tới cái máy bán nước gần đó để mua một lon cà phê, và thật xui cho anh khi trên kệ chả còn lon nào. Mấy loại nước khác cũng không phải khẩu vị của anh. Lúc đang tiếc nuối đập vào cái máy tội nghiệp thì có một giọng nói vang lên như cứu rỗi anh:

-Có lẽ anh đang cần thứ này nhỉ?

Sư Tử nhìn qua, thấy Bảo Bình đang cầm lon cà phê trên tay, còn là loại cà phê đen mà anh thích, anh bỗng cảm giác cuộc đời của mình trong phút chốc rực rỡ trở lại. Nhận lon thức uống từ tay cô, anh cũng chẳng biết nói gì khác ngoài cảm ơn pha chút ngại ngùng vì để người khác thấy cái bản mặt với hành động trẻ con khi nãy của mình.

-Tôi nghe nói anh và tiền bối Cự Giải sẽ có một cuộc gặp gỡ với cậu nhóc đó sao?-Bảo Bình thắc mắc hỏi, lâu lắm rồi bên kia mới có động thái, mà còn đợi gặp mặt liền nên cô cũng thấy hơi lạ. Sự việc, có lẽ đang diễn biến hơi nhanh hơn dự đoán rồi.
-Ừ, chắc là thằng đó hẹn nói về chuyện của em gái tôi ấy mà, lúc nào cũng thần thần bí bí, khó chịu chết được.-Sư Tử trả lời với giọng cằn nhằn, mỗi lần nhắc đến hắn, anh lại trở nên tức giận đến vậy.

Nhắc đến đây Sư Tử mới chợt nhớ mình còn phải gặp mặt ở địa điểm đã hẹn vào 8 giờ tối nay, bị cuốn theo công việc nên anh hoàn toàn quên mất việc này. Anh lúc này chỉ muốn gục xuống mà thôi, cơ thể chẳng còn tí sức nào cả, nhất là vết thương bữa trước loét ra vẫn chưa lành lại liền được, mệt mỏi chồng chất mệt mỏi. Nhưng nhờ nhớ ra việc này, anh cũng nhớ ra cả địa điểm hẹn gặp đó, điều mà anh đang khá để tâm. Hắn chọn địa điểm đó là có ý gì, chắc chắn là cố tình, không phải vô ý chọn đại.

Nơi mà cả ba tối nay gặp mặt chính là một ngôi đền đã bị bỏ hoang từ rất lâu về trước, nơi đó cũng chính là địa điểm nhiệm vụ đầu tiên của Song Ngư, cũng là hồi ức đau lòng nhất của cô. Đợt đó nhiệm vụ đã bị thất bại, viên đá ấy cũng vì thế mà bị lấy đi, may mắn rằng không có thiệt hại về người và vật chất cũng chỉ tổn hại ở mức trung bình nhưng với Song Ngư, đó là lỗi lầm của cô, vì không thể bảo vệ được viên đá mà khiến cho ngôi đền mất đi linh khí bảo hộ khiến cho ngôi đền sau không còn được dùng, bên phe ta cũng mất đi một quân bài dự bị. Tuy không ai trách phạt cô, thậm chí cô đã được khen là làm rất tốt hơn khả năng nhưng Song Ngư vẫn hối hận, tự dằn vặt với bản thân mãi về chuyện đó. Không biết, tên nhóc kia, rốt cuộc cho địa điểm ấy có ngụ ý gì. Có lẽ nếu muốn biết sự thật thì tốt nhất vẫn là đến mặt đối mặt.

Sư Tử sau đó nói thêm vài chuyện phiếm với Bảo Bình, coi như là để thư giãn một chút sau những giờ làm việc mỏi mệt, cuộc trò chuyện chỉ kết thúc khi Cự Giải đến. Thấy anh đến, Bảo Bình nhanh chóng tạm biệt bạn rồi đi. Khi chạm mặt nhau, Cự Giải đã nói thầm gì đó với Bảo Bình, khiến mặt cô nhanh chóng biến sắc, khó chịu nhìn anh rồi nói lớn:

-Đừng nói như thế nữa!

Thấy phản ứng của cô như vậy, Cự Giải chỉ mỉm cười đáp lại, còn Sư Tử lại đang khá hoang mang, rất hiếm thấy Bảo Bình bộc lộ những cảm xúc này.

-Cậu nói gì mà làm cô ấy tức giận vậy?-Sư Tử tò mò hỏi.

-Ồ, chỉ đơn giản là vài câu trêu chọc, chắc cô ấy nghiêm túc quá nên thấy khó chịu thôi.

-Hả?

Sư Tử biết chắc chắn rằng những lời Cự Giải nói với Bảo Bình chắc chắn không phải lời trêu chọc, nếu nó là trêu thì chắc chắn cũng không đơn giản chỉ là trêu không. Cô ấy chắc có lẽ đã hiểu Cự Giải nói gì nên mới tỏ ra tức giận đến vậy. Thấy gương mặt của Cự Giải đã trở nên nghiêm túc lạ thường nên Sư Tử cũng chẳng hỏi gì thêm.

-Chúng ta chuẩn bị khởi hành nhé, từ đây đến đó cũng phải mất rất lâu mới tới được đấy.-Cự Giải lên tiếng để phá tan bầu không khí khó chịu này.

Nhớ ra chuyện quan trọng đó, Sư Tử nhanh chóng xem đồng hồ, đã 6h30 rồi, từ đây tới đó còn phải đi rất lâu nữa.
-Ah, đợi tôi ở đây một chút nhé, tôi đi sắp xếp lại đống tài liệu quan trọng này đã!-Sư Tử nói thế, nhanh chóng bê cả xấp giấy chạy như bay. Còn phải đem đống này về tận khu phía Tây, rõ mệt mà.

Vẫy tay khích lệ chào bạn của mình xong, Cự Giải liền ngồi xuống băng ghế gần máy bán nước. Gương mặt của anh trầm ngâm, như đang suy nghĩ gì đó...
~Hết chap 7~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net