Chương 62: Chiến Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa dài dăng dẳng tựa như đang cố gắng tuôn mãi không ngừng, ánh hoàng hôn chưa kịp khoe ra sắc chiều rực rỡ đã bị mây đen phủ đầy, nhường chỗ cho màn đêm u ám tỏa ra lấp kín vùng rừng xanh ướt lạnh.

Trong hang động ẩm ướt, một ánh lửa bập bùng tỏa ra mùi thịt nướng thơm nghi ngút, bên cạnh ánh lửa có một người đàn ông trung niên tóc hoa râm mặc áo nâu quần đông đang ngồi phì phèo điếu thuốc (quần đông giống như quần jean, nhưng gọi là quần đông vì số người thích mặc quần này rất đông).

Có tiếng chân khe khẽ vang vọng trong vòm hang chật hẹp, một người trung niên khác từ một nhánh hang bước ra ngồi xuống đối diện người đàn ông tóc hoa râm.

"Có phát hiện gì không?" Người đàn ông tóc hoa râm vừa nướng thịt con sói hoang trên đống lửa vừa hỏi, hắn tên Đại Du, thành viên của Âm Đạo hội.

Kẻ còn lại là Phấn Hưng, thuộc cấp của Đại Du. Phấn Hưng lắc đầu đáp: "Dạ không, toàn là ngõ cụt thôi anh."

Đại Du nghi hoặc: "Thế thì quái nhỉ, lúc chúng ta đến thì dấu vết còn rất mới, lửa vẫn đang cháy, thế nào lại không thấy người?"

Phấn Hưng đoán mò: "Dạ... chắc đối phương rời đi ngay khi chúng ta vừa đến..."

Đại Du hỏi vặn: "Thế cái mớ tơ nhện dày đặc chặn cửa hang thì mi nghĩ thế nào?"

Phấn Hưng bối rối: "Chắc... đối phương có không gian hệ..."

Cốp!

Đại Du tức giận ký đầu Phấn Hưng, tên này không dám dùng linh lực phòng vệ nên lãnh trọn một cú đau điếng: "Ngu! Mày thấy Linh Tướng nào dùng được linh lực hệ Không Gian bao giờ chưa? Bọn Linh Vương cấp cao trở lên thì có thể miễn cưỡng dùng một chút, nhưng hiện tại cấp Linh Vương trở lên vào được khu rừng này sao? Rất có khả năng là có lối đi bí mật trong này!"

Phấn Hưng gật gù nịnh nọt: "Dạ dạ... anh Du đúng là thông minh tuyệt đỉnh, như vậy mà cũng nghĩ ra."

Đại Du đắc ý nói tiếp: "Nhưng chuyện chúng ta cần quan tâm bây giờ là nhiệm vụ, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sáng mai tiếp tục đi."

"Dạ."

***

Trong linh cảnh, Hoài Bão sau khi được Dương cho uống một cây Khu độc tiên thảo 500 năm thì rất nhanh đã giải trừ được độc tố trong cơ thể.

Thấy Hoài Bão mở mắt, Phong Linh Nhi đang ngồi vận công phía đối diện quan tâm hỏi: "Ngươi thấy sao rồi?"

Hoài Bão đáp: "Đã khỏe rồi, giờ chỉ cần vận công ép hỏa linh lực ra ngoài. Cảm ơn hai ngươi..."

Phong Linh Nhi nói: "Không cần cảm ơn ta, là ta cảm ơn ngươi cứu ta mới đúng. Còn thuốc là Dương tìm cho ngươi..."

Dương thì đang ngồi nghiên cứu cái balo do Cao Lỗ để lại. Hoài Bão nhìn sang Dương, ngoài Sùng Hạo thì Dương là đối thủ mà Hoài Bão xem trọng nhất. Từng bị Dương một đòn đánh bại nhưng trong lòng Hoài Bão lúc đó còn chưa phục, bởi hắn nghĩ Dương được lợi thế hơn nhờ Long thể và Tiên vũ, là những thứ được truyền từ cha mẹ chứ không phải thực lực cá nhân, nhưng sau khi nghe tin Dương dám một mình đột nhập Long thành cứu mẹ, lại dám dùng hắc lôi, huyết hỏa để đối chọi với Chúa Tể thì trong lòng Hoài Bão dâng lên một lòng khâm phục và đồng cảm, nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm vậy, nhưng không bằng.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Hoài Bão chân thành nói với Dương, về chuyện thuốc lấy từ đâu thì là bí mật cá nhân Dương nên Hoài Bão không tiện hỏi, chỉ có thể để trong lòng, sau này tìm cách trả ơn.

Dương đang săm soi ngăn kéo balo, phất tay nói: "Có gì đâu! Hai ngươi vận công phục hồi đi, còn ra ngoài xử con nhện nữa!"

Hoài Bão hỏi: "Con nhện cấp gì? Nhện thường chỉ giăng bẫy chứ đâu có đi săn, các ngươi làm gì mà bị nó đuổi giết vậy?"

Dương đáp: "Là Linh Tướng cấp 1, lỡ gạt tay trúng má con cháu nó, nó tức quá nó rượt..."

Phong Linh Nhi cãi: "Lỡ cái gì! Rõ ràng là ngươi tự kiếm chuyện đánh nó học máu mồm, sau đó còn đá chết nó mà bảo là gạt tay?"

Dương cười khổ: "Ách! Đó là ta thấy nguy hiểm nên bảo vệ ngươi a... Ta với ngươi cùng phe mà..."

Phong Linh Nhi bĩu môi xinh xắn: "Rõ ràng con nhện ở xa chúng ta! Cùng phe thì cũng công ra công tư ra tư chứ đâu thể nhắm mắt làm ngơ được!"

"Rồi rồi... ta xin lỗi, là tại ta không tốt bắt nạt bé nhện nên bị nhện chúa đòi mạng... Ta sẽ tự kiểm điểm rút kinh nghiệm... Được chưa..."

"Chưa! Rõ ràng là ngươi sát sinh bừa bãi mà..."

"Rồi... ta ngộ sát con nhện, ta chưa đúng lắm..."

Hoài Bão nhìn cuộc cãi vã như trẻ con của Dương và Linh Nhi, gương mặt anh tuấn nhẹ mỉm cười, làm hoàng tử như hắn rất cô độc, từ nhỏ đã phải vùi đầu học hành, khi thì mang danh phế vật bị khinh khi xa lánh, khi thì vùi đầu rèn luyện, chưa bao giờ có một tình bạn đồng trang lứa đúng nghĩa.

"Ngươi cười cái gì?" Phong Linh Nhi tròn mắt hỏi Hoài Bão: "À mà ngươi tên gì nhỉ? Ta là Phong Linh Nhi, cảm ơn ngươi lần trước đã cứu ta..."

"Ta... ta là Nguyễn Hoài Bão, lần trước chỉ là tiện tay thôi, ngươi không cần cảm ơn ta..."

Thấy không khí giữa Hoài Bão và Linh Nhi có phần "mùi mẫn", Dương lập tức hiển lộ tài năng phá đám siêu quần: "À còn cái thẻ ngọc và bức thư này giải quyết thế nào nhỉ?"

Hoài Bão nói: "Ta nghĩ như vầy, ta và Dương mỗi người nhận một món Thánh Bảo của Cao Lỗ tướng quân, nên trách nhiệm của chúng ta phải nặng hơn, ta giữ bức thư còn thẻ ngọc do ngươi giữ. Ta sẽ nhờ người tìm kiếm vị trí Cổ Loa thành, nếu tìm được sẽ tìm cách báo cho các ngươi, chúng ta cùng đến!"

"Được!" Dương và Linh Nhi cùng gật đầu, sau đó Dương cầm lấy tấm thẻ ngọc trong rương, là một miếng thẻ nhỏ hình chữ nhật, bốn góc khắc bốn chữ An - Dương - Hành - Bảo.

Vốn tính thân thiện, lại cùng nhau trải qua kỳ ngộ hiếm có nên ba người Dương, Hoài Bão và Linh Nhi mới gặp đã quen, ngồi trong gian nhà vừa vận công khôi phục vừa trao đổi thông tin về nhau.

Dương không bị thương tổn, chỉ mất sức nên khôi phục rất nhanh, sau đó liền ra ngoài nghiên cứu món đồ chơi mới, Hoài Bão bị thương tổn còn Phong Linh Nhi trước đó cạn kiệt linh lực nên cần khôi phục lâu hơn, đến nữa ngày sau, cả bọn mới cúi chào vong linh của Cao Lỗ rồi rời đi.

Dọc đường đi, Dương lo lắng hỏi: "Ê Bão, ngươi có chắc đánh bại nó không? Linh Tướng đấy!"

Hoài Bão suy nghĩ một lát rồi nói: "Không chắc, nhưng chạy thì chắc thoát..."

"Ặc! Vậy ra ngoài mạnh ai nấy chạy à!"

Phong Linh Nhi hăng hái lên tiếng: "Đừng lo! Ta khôi phục kha khá rồi, ta... chạy nhanh lắm!"

"Ạch!"

Bề ngoài thì tỏ vẻ bó tay với một nam một nữ này, nhưng thật ra trong lòng Dương biết rõ mỗi người đều ẩn giấu thực lực.

Cả ba trở lại vòm hang dịch chuyển, phiến đá hình ngôi sao vẫn còn nguyên năm viên hồn tâm ngũ hành, sau một hồi mò mẫm thì cả bọn cũng tìm ra cách mở cổng để quay ngược trở về: Xoay phiến đá một vòng ngược chiều kim đồng hồ.

Những hình vẽ trên trần hang bắt đầu xoay chuyển theo chiều ngược lại với lần trước, Hoài Bão tính tình cẩn thận, rút kiếm ra phòng bị và nhắc nhở Dương cùng Linh Nhi: "Cẩn thận, không chừng bên kia có người thì nguy to!"

Bên phía hang bên kia, trời đã hừng sáng, Đại Du và Phấn Hưng đang ngồi vận công, chợt phát hiện ra những hình vẽ trên trần hang xoay chuyển.

"Anh Du, đây là gì?" Tâm hỏi.

Đại Du và Phấn Hưng làm sao có được kiến thức như Google và sư phụ của Hoài Bão, Đại Du đoán mò: "Hình như là thuật phong ấn! Mau lui ra!"

Đại Du và Phấn Hưng liền lui ra nấp vào một đoạn hang, để nhìn những hình vẽ xoay tròn càng lúc càng nhanh.

Đột nhiên vòm hang tối om trong phút chốc rồi sáng trở lại nhờ đống lửa ở giữa hang, riêng phiến đá hình sao đã dùng hết năng lượng của năm viên hồn tâm, làm cả năm tan biến nên không còn ánh sáng. Trước mắt Đại Du và Phấn Hưng hiện ra ba người, một thiếu niên áo trắng anh tú, một thiếu niên áo đen anh tuấn và một thiếu nữ mặc trang phục thổ cẩm xinh xắn.

"Hắn là... Nguyễn Hoài Bão?" Phấn Hưng và Đại Du rất dễ dàng nhận ra Hoài Bão, đơn giản vì Hoàng thành là thế lực đối địch lớn nhất của Âm Đạo hội, còn Hoài Bão là ngôi sao sáng nhất của Hoàng thành hiện tại.

"Trừ tên Hoài Bão là Linh Tá cấp 3, hai đứa còn lại là Linh Tá cấp 1, Hoàng thành này đào tạo kiểu gì mà ra lắm thiên tài quá vậy?" Đại Du nói, sau đó nhếch mép cười: "Nhưng xui thế nào mà hôm nay gặp phải chúng ta, lên, giết chúng nó để trừ hậu họa! Lần này cho ngươi lập công đấy, lên đi!"

"Dạ cảm ơn anh!"

Hoài Bão, Dương và Linh Nhi nhanh chóng ổn định sau chuyến dịch chuyển xuyên không gian.

"Ủa? Lửa vẫn chưa tắt này?" Phong Linh Nhi lên tiếng.

"Có người!" Dương và Hoài Bão cũng nhận ra, liền cẩn thận vận linh lực phòng ngự, bọn hắn đi hơn nữa ngày, làm sao không biết đây là lửa do người khác đốt lên, còn nói cánh cổng này có thể dịch chuyển xuyên thời gian thì quá khó tin rồi...

"Ha ha... Tinh lắm bọn nhóc!" Thấy bọn Dương phòng bị, Phấn Hưng cười to bước ra, tên này thân hình khá to khỏe, tay phải mang một chiếc găng to như găng đấm bốc, là một Linh Tướng cấp 2 dùng Thạch linh lực, một dạng khác của hệ Thổ.

Riêng Đại Du vẫn ở trong bóng tối quan sát.

Chưa xác định là địch hay bạn, Hoài Bão gật đầu lễ phép: "Chào anh, tụi em vào đây trú, không ngờ bị cái phong ấn trận quỷ quái này giam lại, chật vật mãi mới thoát ra..."

"Sắp chết rồi còn nhiều lời! Tưởng ta không biết ngươi là ai sao? Vô Sắc Tiên Vũ - Nguyễn Hoài Bão!" Phấn Hưng cười châm chọc, sau đó mắt chuyển qua Phong Linh Nhi: "A! Con bé dân tộc này xinh quá nha!"

Hắn liếm mép dâm dê nói thêm: "Đi rừng mệt nhọc mà có thứ tiểu mỹ nhân cực phẩm này giải trí thì phải nói là... phê quá đi! Ha ha..."

"Phê con mẹ ngươi!" Dương tức giận mắng, sau đó hắn và Hoài Bão cùng lúc định xông lên, nhưng Phấn Hưng nhanh hơn, phóng tới đấm thẳng vào bụng Dương, đánh hắn bay ngược ra sau đập mình vào thành hang, không rõ sống chết.

"Dương!" Hoài Bão và Phong Linh Nhi lo lắng gọi, nhưng lúc này còn kẻ địch trước mặt nên không dám lơ là.

"Thứ cức rắm cỏn con mà cũng dám mắng ta? Hừ!" Phấn Hưng phủi tay tựa như vừa đập một con ruồi dơ bẩn, sau đó mặc kệ Hoài Bão, nhìn qua Phong Linh Nhi: "Anh là Linh Tướng cấp 2 đấy! Cô bé muốn sao, ngoan ngoãn hưởng thụ với anh hay là thích bị chinh phục bằng bạo lực?"

Phong Linh Nhi tức giận, linh lực vận chuyển định tung hết sức chiến đấu, nhưng chợt thấy Hoài Bão bước sang che chắn cho nàng. Hoài Bão vốn là người chính trực nên càng tức giận hơn Dương và Phong Linh Nhi, khắp người hắn tỏa ra linh lực hùng hậu, thanh trường kiếm được linh lực kết tinh gia cố sắc bén đến tối đa, xung quanh lưỡi kiếm tỏa pra những luồn gió xoáy nhỏ bé mà cuồn cuộn.

"Ô hô! Nóng rồi sao? Mà nóng thì sao? Tao là Linh Tướng cấp 2 nhé!" Phấn Hưng thấy Hoài Bão tức điên, càng ra sức châm chọc.

Nhưng Phấn Hưng lập tức cảm giác có điều không ổn, thanh kiếm trên tay Hoài Bão dường như có thể gây sát thương cho hắn...

Xoẹt!

Dù cự ly rất gần nhưng Hoài Bão vẫn có thể tung ra một đường kiếm linh hoạt sắc bén nhờ kiếm thuật tuyệt diệu, Phấn Hưng tuy đã lui ra né nhưng vẫn trúng một đường kiếm vào giữa ngực, tạo ra một đường máu mỏng.

"Tại sao? Đây là kiếm gì?" Phấn Hưng không tin nổi một đường kiếm của Linh Tá cấp 3 có thể làm tổn thương một Linh Tướng cấp 2 như mình, dù rằng hắn có phần bất cẩn.

"Thánh Bảo hạ cấp, Truy Phong thánh kiếm!" Hoài Bão đáp, đồng thời kết hợp sự linh hoạt uyển chuyển của Phong hệ cùng kiếm thuật được sư phụ truyền dạy, xông tới chém tới tấp vào Phấn Hưng.

Tuy liên tục phải né tránh những đường kiếm sắc bén nhưng Phấn Hưng không hề nao núng, vừa né tránh vừa cười nhạo: "Quả là một thanh thánh kiếm lợi hại! Nhưng ngươi chém thế này được bao lâu? Mà dù có chém ngàn lần cũng chỉ đủ sức làm ta trầy da, thật là vô dụng, ha ha..."

Đúng như Phấn Hưng nói, với Linh Tá cấp 3 thì cầm trong tay Thánh Bảo, Thần Bảo cũng chỉ phát huy được một phần nhỏ uy lực mà tiêu hao linh lực để sử dụng lại rất lớn, cho nên thường chỉ dùng làm sát chiêu với đối thủ ngang cấp.

Nhưng đấy là đối với Linh Tá cấp 3 bình thường!

Kiên trí tấn công đến khi Phấn Hưng lộ ra bất cẩn, Hoài Bão vốn đã luyện thuần thục đến mức có thể Tiên hóa ngay trong lúc chiến đấu, liền mọc ra sau lưng một đôi cánh trong suốt óng ánh như pha lê, linh lực cũng vì thế mà tăng lên vượt trội, khiến uy lực Truy Phong thánh kiếm cũng tăng theo, chém một phát đứt sâu vào vai trái của Phấn Hưng.

"Au! Mẹ kiếp!" Phấn Hưng trúng một kiếm đau đớn, lui ra sau xem vết thương rồi gầm lên tức giận, dù biết Hoài Bão có Tiên vũ nhưng hắn không nghĩ có thể Tiên hóa cấp tốc như vậy, liền thôi trò mèo vờn chuột, Thạch linh lực tụ vào tay phải tạo thành một găng tay đá to lớn cứng chắc, dũng mảnh chạy đến đấm thẳng vào đầu Hoài Bão, nếu trúng một đòn này, bảo đảm Hoài Bão nát sọ!

Nhưng Hoài Bão chính là chờ lúc này, trong lòng hắn như đang gầm to: "NỘ!"

Bí kỹ: Nộ, trong phút chốc dùng phương pháp đặc biệt kích nộ linh hồn, giúp linh hồn bộc phát mạnh mẽ, tăng lên vài cấp độ trong thời gian ngắn. Sau khi dùng sẽ khiến linh hồn chịu tổn thương.

Bí kỹ Nộ kích hoạt, linh hồn Hoài Bão như bị khuấy động, lập tức biến chuyển một cách dữ dội, từ Linh Tá cấp 3 tăng lên 4, 5, 6, 7 rồi dừng ở cấp 8! Cũng chính lúc này, Sắc Mệnh Chi Bảo ấn vốn được Hoài Bão lén khởi động từ trước, hư ảnh Hoàng long cấp tốc hình thành, xông thẳng vào nắm đấm của Phấn Hưng.

RẦM!

Linh lực Hoài Bão được cường hóa nên Hoàng long ảnh cũng phát huy uy lực mạnh hơn, tuy lập tức tan vỡ nhưng cũng đủ làm Phấn Hưng chới với bật ngược ra sau, Hoài Bão chớp lấy thời cơ, nhanh như gió phóng đến, hai tay giữ chặt cán kiếm dùng toàn lực đâm thẳng vào ngực Phấn Hưng.

Choeng!

Kiếm đâm vào đá, nhưng lớp linh lực kết tinh bảo vệ ngực của Phấn Hưng vẫn bị thánh kiếm đâm xuyên, dù vậy cũng chưa thể đâm sâu đến tim Phấn Hưng. Biết là chưa đủ, Hoài Bão liền dồn toàn bộ linh lực kết tinh vào bàn tay, chưởng thẳng vào cán kiếm, đẩy mũi kiếm đâm vào sâu hơn.

Binh! Binh!

Hai tiếng binh vang lên cùng lúc, một là do Hoài Bão dùng tay làm búa đâm mạnh mũi kiếm vào tim Phấn Hưng, một là do Phấn Hưng lấy lại trớn đấm thẳng vào người Hoài Bão, khiến hắn văng ra.

"A! Hộc... hộc..." Phấn Hưng khụy xuống, đau đớn thở dốc, cảm nhận tim đau nhói vì bị mũi thánh kiếm của Hoài Bão đâm vào.

"Quá xuất sắc!" Đại Du trong bóng tối quan sát, lúc này mới chịu bước ra ngoài tán thưởng Hoài Bão, chẳng thèm ngó ngàng đến Phấn Hưng.

Phong Linh Nhi từ lúc đầu vẫn im lặng, bởi vì nàng cảm nhận được ngoài Phấn Hưng còn có kẻ khác đang ẩn mình, giờ mới bước lên...

Hết chương 62

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net