XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 21 tháng 8, thời tiết có chút nắng và oi bức...

Pha lấy cho mình một ly cam ngào đường, Pisces lại thẩn thờ đưa tay lên chống cằm, hướng mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bãi biển đang dập dờn xa xa. Nàng không biết đây là lần thứ 8 hay thứ 9 nàng đã lặp đi lặp lại mấy hành động như vừa rồi nữa. Leo vẫn chưa trở về nhà, từ sau khi hắn chạy ra ngoài với bộ mặt hớn hở lúc sáng.

Mọi việc nàng dự tính cũng coi như là xong, nhưng tâm trí nàng vẫn luôn trong tình trạng có chút bất ổn và mơ hồ. Mọi thứ như mách bảo rằng, việc nàng vẫn đang ở đây là một sai lầm.

Khẽ lắc đầu xua đuổi những suy nghĩ vẩn vơ kia đi, Pisces lại lần nữa đưa ánh mắt trông chờ về phía cửa chính. Mọi khi Leo sẽ về nhà để ăn trưa với nàng, nhưng hôm nay, hắn đã về trễ. Trễ đến mức gần xế chiều cũng chưa thấy bóng dáng hắn ta đâu và bụng nàng thì... trống rỗng. Có lẽ nàng đang dần kiệt sức vì cả ngày không thể nuốt trôi bất kì thứ gì.

Pisces đã quá quen thuộc với việc Leo luôn quan tâm và ở bên nàng, đến nỗi nàng còn không thể nhận ra bản thân nàng đã trở nên lo lắng như thế nào khi hắn không về kịp một bữa cơm.

Có lẽ là lần thứ 10 nàng lại nhìn ra hướng cửa chính, và từ xa xa, nàng mơ hồ nghe thấy những tiếng gọi í ới.

"Tiểu thư! Tiểu thư Pisces...!"

Như đang ngộp nước thì chộp được một cái phao cứu sinh, Pisces vội vã chạy ra ngoài ngay khi nghe thấy tiếng gọi tên nàng. Chữ được chữ mất, nàng bối rối hỏi chuyện cô bé vừa rồi mới kêu tên nàng kia, khuôn mặt của nàng không giấu nổi sự lo lắng chật vật.

"Là Leo, c-cậu ta..."

Cô bé nọ cũng giật mình đến mức nói lắp, em chỉ được nghe về nàng Pisces như một giai thoại nổi tiếng trong làng, lúc này được một lần nói chuyện với nàng, chính em cũng không thể giấu nổi sự choáng ngợp trong ánh mắt. Từ lúc sinh ra đến giờ, em vẫn chưa bao giờ thấy được thiếu nữ nào xinh đẹp như tiểu thư trước mặt, điều này khiến trống ngực em phải đập mạnh liên hồi.

Khuôn mặt như ngọc và đôi mắt đen thẫm như trời đêm, làn tóc có chút rối hoà lẫn vào ánh dương, một sắc màu tươi sáng nhưng cũng thật đằm thắm rực rỡ. Pisces xuất hiện thật chói loà nhưng cũng thật hoà hợp, cứ như là khung cảnh hoàng hôn nơi đây và mọi từ ngữ xinh đẹp trên cõi đời này đều xuất hiện chỉ để họa lên bức tranh mang tên nàng. Nét bối rối trên hàng mày ngài của nàng nhanh chóng tan biến, thay vào đó chỉ còn chút ngượng ngùng của người thiếu nữ đương độ trăng tròn.

Từ xa xa phía sau cô bé nọ, nàng nhìn thấy hai gã đàn ông đang chật vật đỡ lấy một Leo lúc này thân người đã lấm lem cát trắng, trên gương mặt vui vẻ cười giỡn thoáng hơi rực hồng. Pisces cảm thấy hơi nóng mặt, nàng cảm giác mọi suy nghĩ của nàng đều là do nàng lo lắng thái quá lên.

Sẽ có một mối nguy hiểm gì có thể chạm đến một tên quái vật như Leo Ahnvit sao? Hẳn là có, nhưng người đó hẳn đang ở rất rất xa, và có thể sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được hai người đang ở nơi này.

Pisces mang khuôn mặt không biểu tình lẳng lặng xoay người bước vào nhà. Còn biểu hiện ngây ngốc của cô bé nọ, nàng mỗi ngày ở ngôi làng này đã sớm quen, chỉ là nàng vẫn hay ngượng ngùng khi một người lạ bỗng nhiên yêu thích nàng như thế. Lại đưa ngón tay khẽ chạm lên gò má, nàng ngậm ngùi nhận ra trong trái tim nàng lại lén lút nhói lên một chút. Nó đang buồn vì ai ai cũng cảm mến nàng chỉ bởi vì khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần?

Thật nhạy cảm làm sao...

"Pisces?"

Âm thanh dịu dàng của Leo đột nhiên kéo nàng trở lại trong dòng suy nghĩ miên man. Pisces đưa đôi mắt của mình hướng về thiếu niên trước mặt, nàng thậm chí còn không nhận ra trong đôi mắt đen này đang dần trở nên thật trống rỗng.

Leo, hắn vẫn luôn nhìn về phía nàng và mỉm cười, một nụ cười tha thiết và pha lẫn chút cảm xúc xót xa. Hắn vươn tay khẽ luồn vào làn tóc rối của nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

"Chị sao thế? Lâu rồi tôi mới cảm thấy chị lại buồn như thế này... Mọi chuyện không ổn sao?"

Leo vừa thì thầm nhỏ nhẹ, vừa khẽ đưa tay gỡ lấy mái tóc vàng của nàng. Ngón tay to lớn của hắn cứ cẩn thận tách ra những sợi tóc vàng như sợi tơ, bộ dạng như sợ làm đau nàng của hắn ngược lại có chút buồn cười. Leo hệt như một đứa trẻ đang ôm trong lòng thứ mà nó cực kì trân trọng, mỗi lần hắn làm như thế, Pisces có cảm giác mọi tâm sự rối bời của mình đều tan ra dưới bàn tay hắn, dưới nụ cười, và dưới đôi mắt nâu như từng viên chocolate ngọt ngào của hắn.

Pisces Jane chỉ duy nhất được yêu, bởi Leo Ahnvit.

"Không sao cả. Leo, cậu về rồi."

Pisces mạnh mẽ kìm nén cảm giác xúc động xuống đáy mắt, nàng khẽ thì thầm, âm thanh nàng phát ra chỉ ẩn chứa chút gì đó run rẩy nhè nhẹ.

"Ừ, tôi về rồi đây. Xin lỗi vì đã làm chị lo lắng."

Khoé môi hắn nhẹ nhàng cong lên, cuối cùng trong mắt hắn cũng có chút cảm giác an tâm, đôi bàn tay nhẹ nhàng áp lên gò má nàng như an ủi. Pisces bất chợt giật mình khi làn da của hắn chạm vào mình.

"Tại sao người cậu lại nóng thế? Cậu bị sốt sao?"

"Hôm nay tôi chạy ra biển hơi nhiều, nên có lẽ bị say nắng một chút... Mặc kệ nó đi, Pisces, chị xem này, hôm nay tôi bắt được một con cá to lắm đấy! Thể nào chị cũng bất ngờ lắm cho mà xem."

Sau đó, hắn lại vui vẻ hí hửng định chạy đi khoe lấy chiến lợi phẩm của mình. Nhưng chưa chạy được 3 bước, cổ áo của hắn lập tức bị túm lại. Pisces với khuôn mặt âm trầm chậm rãi liếc nhìn hắn, thậm chí Leo còn nhìn thấy một tia đe dọa ở trong đó.

"Đi lên giường nghỉ ngơi. NGAY-LẬP-TỨC!"

"Vânggg..."

Một tiếng kêu ai oán phát ra, thân hình cao lớn của hắn bị Pisces ngoan cố lôi xềnh xệch vào giường ngủ của nàng. Pisces lau người, đắp khăn, thậm chí bộ quần áo đẫm mồ hôi của Leo cũng bị nàng đem đi vứt, mặc cho hắn liên tục gào lên "Bộ đó vẫn còn mặc được!!!".

Pisces tặc lưỡi, nàng vốn không định vứt nó đi mà chỉ đem đi giặt, nhưng cả năm nay Leo hắn ta chỉ mặc mỗi một bộ này, hơn nữa cơ thể hắn phát triển rất nhanh, nhìn lớp vải đã bị dãn ra và trùng xuống, phần tay áo có chỗ còn rách tơi tả, nàng suy nghĩ là vẫn nên giải thoát cho nó được rồi.

Leo đau lòng muốn chết, hắn thật sự nghĩ rằng mình mặc bộ đó rất đẹp trai.

Sau khi cho tên nhóc con điên đầu này ăn no và uống thuốc, Pisces mới mệt mỏi ngồi xuống. Leo vẫn còn chưa ngủ, và hắn nhìn nàng chằm chằm.

"Píces."

Hắn khẽ kêu, lúc này giọng của hắn đã khàn đặc.

"Hả? Sao?"

"Cám ơn chị."

"Không có chi. Cậu nên ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại sẽ đỡ hơn nhiều."

Pisces khẽ bóp trán, ngồi bên cạnh giường. Đây không hẳn là điều gì tuyệt vời, nhưng Leo đã cảm ơn nàng không dưới 10 lần rồi. Nàng thậm chí còn thấy trong mắt cậu ta tỏa ra chút gì đó lấp lánh.

"Tôi cảm thấy khỏe hơn rồi, thật đấy. Lúc chạy ở ngoài biển, đầu của tôi rất đau và khó chịu. Rất lạnh nữa."

Leo thì thào nói, Pisces chợt nhớ đến lúc hắn được hai ông chú cao lớn đỡ về nhà. Trong mắt nàng lập tức xuất hiện một tia đau lòng, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của hắn, không nói gì.

"Vậy đây là cảm giác của chị mỗi khi bị sốt phải không?"

Pisces khẽ gật đầu, nàng đối với một Leo đang có chút mê sảng thế này cũng không hề chán ghét, nàng chỉ thấy thương. Nàng thậm chí còn nghe thấy âm thanh khịt mũi nho nhỏ của hắn.

"Thật là khó chịu. Bị ốm nhiều thật là khổ sở..."

"Khi mà cậu bị ốm thường xuyên, cậu sẽ cảm thấy nó bình thường thôi."

Leo liếc mắt nhìn khuôn mặt của Pisces, hắn lo sợ nàng sẽ cảm thấy buồn vì câu nói buột miệng của hắn. Ngoài dự đoán, nét mặt của nàng hoàn toàn bình thản, dù cho trước mặt hắn đang quay cuồng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nàng đang nói thật. Pisces thật sự chấp nhận cơ thể yếu ớt này của mình.

"Chị không nên xem thường sức khỏe của mình như thế. Tôi tin là chỉ cần chăm sóc cẩn thận, mọi chuyện có thể sẽ tốt hơn, thật đấy."

"..."

Leo nhìn thấy Pisces không nói gì, nàng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt. Bầu không khí trầm mặc mất một lúc lâu.

"Tôi đã luôn muốn làm cho chị khỏe lại..."

Leo thở dài một tiếng, âm thanh chứa rõ một chút gì đó nuối tiếc và buồn bã. Pisces chỉ gật nhẹ đầu, nàng cũng thật sự muốn cơ thể mình khỏe mạnh hơn, nhưng sự thật quá khó khăn.

Từ khi sinh ra cơ thể nàng đã yếu ớt như thế, có người nói rằng đó là cái giá cho dị năng mạnh mẽ mà nàng có được. Và thì đôi lúc nàng lại nhìn xung quanh và tự hỏi, vậy thì cái giá của những người khác là gì?

"Tôi từ lúc sinh ra, cơ thể đã rất khỏe mạnh, nhưng tưởng chừng như mọi thứ cũng chỉ có thế. Chị biết về sự thái hoá chứ? Ông nội tôi là người đầu tiên xuất hiện dị năng trong gia đình, mọi người kể lại rằng, thời còn trẻ, ông có thể dùng tay không để giết một con voi điên. Kể cả khi về già, ông vẫn cực kì khỏe mạnh. Nhưng những dị nhân chúng ta, càng sở hữu dị năng mạnh mẽ, tỉ lệ có thể thành công sinh con lại càng thấp, và những đứa trẻ đó về sau tư chất ngày càng yếu, cho đến khi trở lại thành người bình thường. Đó là sự thái hoá trong dị năng."

Pisces hiển nhiên là đã từng được nghe qua về điều này, nàng phút chốc nhìn về phía Leo, có chút nghi hoặc. Hắn là thế hệ thứ 2, nhưng dị năng của hắn lại cực kì mạnh mẽ, nàng bắt đầu suy nghĩ về sức mạnh của người ông kia. Có thể dùng tay không để giết một con voi điên, nàng có thể khẳng định là Leo cũng có thể làm được như thế, vậy thì sự thái hoá không áp dụng lên với gia đình hắn? Hoặc là mức độ ảnh hưởng của nó quá ít ỏi đến mức không thể nhận ra?

"Đến năm 40 tuổi, ông nội mới có may mắn mà sinh ra cha tôi. Cha tôi cũng mang dị năng siêu sức mạnh trong người, nhưng hiển nhiên, nó đã bị thái hoá. Ông ấy gần như chỉ mạnh hơn người dân ở đây một chút, nhưng bù lại, ông lại có tài điêu khắc gỗ rất đẹp. Tôi từng kể chị mà phải không? Gia đình tôi có truyền thống làm gỗ, đến đời ông nội tôi thì xuất hiện dị năng, ông chỉ một lòng hướng đến sức mạnh và địa vị, cho nên truyền thống này bị bẻ gãy đôi chút. Đến đời cha tôi, nó lại được tiếp tục, mặc cho ông nội cực kì tức giận và ngăn cản, cha tôi vẫn tiếp tục."

Pisces trầm mặc, nàng cảm thấy càng nghe càng mâu thuẫn, cho nên nàng dứt khoát không suy nghĩ phân vân nữa, im lặng tiếp tục nghe hắn kể.

"Cha tôi tiếp tục điêu khắc, cho đến một ngày nọ, ông gặp được mẹ tôi và đem lòng yêu bà. Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng bà có ánh mắt cực kì dịu dàng và xinh đẹp. Mái tóc và đôi mắt nâu của tôi là được đi truyền từ bà ấy đấy..."

Phút chốc, Pisces nghe được tiếng cười thật yêu thương từ hắn.

"... Hai người họ cưới nhau và sinh ra tôi, và lần này, dễ dàng hơn hẳn so với lúc ông nội chật vật tìm cách giúp cha tôi ra đời. Tôi sinh ra chỉ được thừa hưởng một chút dị năng của ông nội, nên ngoại trừ hơi khỏe mạnh một chút ra, tôi không có gì đặc biệt lắm. Tuy nhiên, tôi rất ưa thích điêu khắc và các thứ mỹ nghệ xung quanh, nên tôi theo cha, học khắc gỗ từ rất sớm. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe thấy tiếng thở dài khi ông nội đi ngang qua mình."

"Rồi đến một ngày, xung quanh làng của tôi xuất hiện bệnh dịch, gia đình của tôi cũng không thể tránh khỏi, nhưng ngoại trừ ông nội là cực kì khỏe mạnh, mẹ tôi và bà cũng nhanh chóng mất đi theo. Cha của tôi cũng có những dấu hiệu của bệnh, nhưng không nặng lắm. Chuyện gì cũng sẽ đến, tôi nhiễm bệnh. Tôi đã không nhớ bất kì điều gì cả, tôi sốt cao và hôn mê trong nhiều ngày liền, hệt như mẹ và bà. Lúc này, ông nội tôi bằng một cách nào đó đã lao vào cung điện của nhà vua, cầu xin được gặp bộ tộc du mục, một bộ tộc mang trong mình dòng máu dị năng lâu đời, có thể chữa trị bách bệnh. Việc này đã thành công, nhưng không ai biết được ông tôi đã đánh đổi thứ gì để được gặp bọn họ và xin họ cứu tôi. Tôi khỏe lại, thậm chí, dị năng của tôi bộc phát cực kì mạnh mẽ, có lẽ chị sẽ không hiểu thuật ngữ này, nó giống như phản tổ."

Pisces rất kinh ngạc, nàng rơi vào trầm tư mất một lúc để suy nghĩ về sự phản tổ này. Nàng đã từng đọc về việc thế hệ sau có dị năng mạnh hơn đời trước, nhưng hầu hết đó là những quý tộc hay hoàng gia cướp đoạt dị năng và cấy vào cơ thể, hoặc dùng những phương pháp đặc biệt như tế lên máu huyết để đề cao dị năng.

Một phần khiến nàng chú ý hơn, là bộ tộc du mục.

"Cậu có nghĩ Capricorn Lyli thuộc bộ tộc du mục đó không?"

"Có chứ. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã luôn cảm thấy như mình đã gặp chị ta từ lâu. Nhưng ngay sau đó, tôi liền quên đi chuyện này. Mãi đến khi tôi gặp công chúa Libra, câu chuyện lúc nhỏ này mới dần rõ ràng hơn. Hôm nay kể cũng lạ, tôi lại bị sốt, hệt như ngày hôm ấy."

Đôi mắt Leo chớp chớp, hắn có vẻ đang mơ màng, nhưng giọng nói của hắn lại mang chút tỉnh táo. Hắn nhìn lên trần nhà, bắt đầu hồi tưởng về quá khứ, Pisces liếc nhìn hắn, hắn chỉ trầm mặc rồi buồn bã.

Cha của hắn bởi vì người mẹ qua đời vì dịch bệnh, đau đớn không ăn không ngủ, cuối cùng cũng đi theo bà. Sau khi tỉnh lại từ cõi chết, thứ chờ đợi Leo chỉ là đám tang của cha mẹ, và bà nội. Một vài năm sau đó, người ông hùng vĩ của hắn cũng rời bỏ đứa cháu trai duy nhất trên đời này. Ông đã bị hoàng gia đưa đi. Leo lúc này hệt như trẻ mồ côi, không nơi nương tựa.

Trời lúc này đã dần tối, nhưng Pisces không thắp nến, lẳng lặng ngồi nhìn lấy Leo. Ánh trăng từ từ chiếu rọi qua khung cửa sổ, nàng lúc này đây chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của hắn. Có lẽ hắn đã hạ sốt, bởi khuôn mặt của hắn lúc này trông thật tái nhợt.

"Pisces."

Hắn lại lên tiếng, âm thanh của hắn nhẹ nhàng như không. Thật trống rỗng.

"Tôi ở đây."

"Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Mọi thứ xung quanh hai người một lần nữa trầm xuống, trở nên im ắng. Nàng có thể nhìn thấy sau trong mắt hắn là một cái nhìn buồn bã, chỉ hướng đi vô định, không nhìn lấy nàng. Có thể Leo đang nhớ về cha mẹ của hắn. Chỉ những lúc như thế, ánh mắt của hắn mới trở nên thật buồn. Một lúc sau, Leo lộ ra nụ cười khổ.

"Bị ốm ngay ngày sinh nhật của mình, có phải tôi bị dính phải vận rủi rồi không? Chị đừng lo lắng, Pisces. Hôm nay tôi đã bắt được con cá to lắm, ngày mai tôi khỏe lại hai chúng ta sẽ cùng..."

"Leo."

Bỗng nhiên âm thanh của Pisces vang lên, đánh gãy chút âm thanh phấn khởi của Leo, nét gượng gạo trên khuôn mặt hắn chợt dừng lại. Khẽ hít thở đều đều, hắn cảm thấy miệng lưỡi mình khô đắng. Hắn nghe thấy những âm thanh sột soạt, của Pisces. Nàng có lẽ đang tìm thứ gì đó. Một lúc sau, hắn cảm nhận được Pisces tiến đến ngồi bên cạnh mình, do dự thêm một lát, nàng mới nhẹ nhàng đeo một thứ gì đó lên cổ hắn.

"Gì thế?"

Hắn hỏi khẽ, lưỡng lự đưa tay sờ lấy mảnh gỗ được đính kèm cùng với sợi dây chuyền vừa đeo lên cổ mình. Mảnh gỗ trơn nhẵn, được chạm khắc tỉ mỉ một thân mình nàng tiên cá. Mặc dù lúc này hai mắt đang hoa lên, nhưng hắn vẫn nhận thấy được từng chiếc vảy trên đuôi của nàng cũng được chạm khắc cẩn thận, tuy vậy, đường dao đi vẫn khá vụng về, hiển nhiên tác giả của vật này vào nghề chưa lâu.

Ngay lập tức, Leo đưa mắt nhìn về phía Pisces, sau đó lại nhìn về phía bàn tay của nàng, từng ngón tay đều quấn đầy băng trắng. Trong lòng hắn lúc này hệt như chấn động, đôi mắt hắn mở to, hiển nhiên từng dòng cảm xúc đột ngột ập đến khiến hắn không biết phải kiềm chế như thế nào.

"Mặc dù thần thoại khi xưa nói rằng mỹ nhân ngư là loại quái vật chuyên gia quyến rũ và làm hại những người đi biển, nhưng ở ngôi làng này, mỹ nhân ngư lại được tôn kính như một vị thần bảo hộ. Tôi cũng không nhớ về sinh vật thần thoại ở đế quốc chúng ta, nên chỉ đành khắc lên vật này..."

Giờ phút này, Leo chỉ im lặng lắng nghe tiếng Pisces thú nhận nho nhỏ, khuôn mặt nàng tỏ vẻ như không có gì, nhưng thật ra lại đang lén lút trốn tránh.

"... Cậu cũng muốn ở lại nơi này, đúng không? Cho nên là tôi nghĩ một vật như thế cũng sẽ cần thiết, chỉ là một loại tâm lí thôi, nhưng tôi mong những chuyến đi biển ngoài kia của cậu sẽ bình yên..."

Âm thanh càng về sau càng nhỏ dần, dường như Pisces đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, Leo có thể cảm thấy đôi bàn tay đang siết vào nhau kia cũng đẫm mồ hôi, tạo thành cảm giác xót xa da thịt. Chắc chắn Pisces cũng không thể nào tưởng tượng được, bản thân mãi mãi là một con người nhàm chán và vô vị có thể làm được tất cả những điều này.

"... Chúc mừng sinh nhật cậu, Leo."

Cuối cùng, Pisces ngẩng đầu, nàng hít sâu, khuôn mặt đỏ hồng khẽ sáng rực lên dưới ánh trăng sáng, hắn còn có thể thấy được ánh trăng hắt lại lung linh trong ánh mắt nàng. Hắn không thể thốt lên bất kì câu từ nào, những cảm xúc lạ lẫm cứ ập vào cõi lòng hắn, việc hắn có thể làm chỉ là cố gắng mở to mắt mà ghi nhớ cảnh tượng này.

"Tượng gỗ này... ở trong làng rất nhiều. Nếu chị muốn học, cũng chỉ cần vài ngày là xong. Cần gì hành hạ bản thân như thế..."

Leo lúc này mới đáp lại lời Pisces, giọng nói hắn không ngừng run rẩy, ánh mắt chỉ nhìn đăm đăm vào từng ngón tay được băng trắng muốt của nàng. Không ổn rồi, hắn sợ mình không kiềm chế nổi.

"Nếu là cho cậu, tôi thật sự muốn là tự tay bản thân mình làm. Hơn nữa...t-tôi muốn làm một tấm đẹp nhất để cho cậu. Cậu rất giỏi điêu khắc, nếu tôi tặng cậu một tấm sơ sài, tôi sẽ không chịu nổi."

Pisces có thể cảm thấy ngay cả hai mắt mình cũng đang hoa lên. Nàng làm được rồi, nàng có thể nói như thế này với hắn. Pisces khẽ nhớ lại bản thân đã từng hèn nhát như thế nào khi luôn trốn tránh Leo, mạnh mẽ kiềm xuống cảm giác run rẩy từ sâu trong tâm trí, nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn khuôn mặt vẫn đang bất động của hắn, trong trái tim nàng đang lung lay sắp đổ.

"Sao chị lại có cái tính ganh đua như thế chứ..."

Nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn đang vùi vào trong lớp chăn bông khẽ ửng đỏ. Nàng đã tự hỏi mình hàng trăm lần rằng, nếu hắn nhận được thứ này, hắn sẽ cảm thấy như thế nào? Hắn có vui không? Lúc này đây, ánh mắt của hắn như một câu trả lời với nàng, Pisces cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó vừa nở rộ, ánh mắt nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

"Nó có đẹp không?"

"Không đâu... Xấu lắm. Xấu muốn chết."

Leo cố gắng vùi mình vào trong lớp chăn bông sâu nhất có thể, bàn tay hắn siết chặt lấy mảnh dây chuyền kia. Hắn không làm được, hắn không kiềm chế nổi, giọng nói của hắn đáp lại nàng lúc này tràn đầy nghẹn ngào. Làn nước thấm đẫm khuôn mặt khiến hắn nghẹn và khó thở, nhưng hắn nhất quyết không chịu chui ra. Đôi môi hắn lúc này mới nở một nụ cười hạnh phúc.

"Leo... Cậu khóc đấy à?"

"Chị im đi! Tất cả là tại chị đấy! Tôi không có khóc, tôi bị nghẹt mũi thôi."

"Thôi nào, cậu sẽ bị ngạt thở đấy."

"Tôi không ra đâu. Chị làm sao hiểu được khóc trước mặt chị làm tôi xấu hổ như thế nào? Hic... Tôi ghét chị quá đi... Tôi ghét chị nhất..."

Pisces khẽ mỉm cười, nàng lặng nhìn bóng lưng dần hít thở đều đều dưới lớp chăn ấm. Leo đã ngủ rồi, hắn đã ngủ say vì mệt lả, trong tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền của Pisces, khuôn mặt hiện lên nét vui vẻ. Nàng lén lút hôn lên má hắn, sau đó chạy ra ngoài.

"Chúc mừng sinh nhật cậu, Leo."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net