XX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Áhhhh..!!!"

"LEO!!!"

Tại một ngôi làng chài, cách xa về phía Đông của quốc đảo Paradise

Pisces Jane chật vật cố gắng nhấc chảo cá đang bắn dầu tung toé ra khỏi bếp lửa đang bừng bừng cao chạm gần đến nóc nhà. Và Leo, thủ phạm của mọi chuyện lúc này đang trốn co ro trong một góc với chiếc tạp dề màu hồng của các bà thím ngoài chợ, trong tay lăm lăm cái xẻng lật cá, ánh mắt hãi hùng nhìn cái người nhỏ bé đằng kia đang dập lửa như một anh hùng.

Tác phẩm của hắn lúc này đã cam chịu mà nằm yên trong chảo dầu, xung quanh căn phòng chỉ còn âm thanh nổ lách tách và thi thoảng, khi bị dầu bắn trúng thì hắn lại hét lên hốt hoảng như tận thế sắp đến.

Pisces Jane sống 19 năm mà vẫn chưa gặp trường hợp này bao giờ, nàng vừa lau dọn phòng bếp lại thi thoảng vừa phải lên tiếng dỗ dành hắn đừng sợ.

"Đừng sợ. Ngoan. Con cá không bay ra cắn cậu đâu."

"Chị làm sao mà biết được chứ!! Chị không hiểu được đâu!!! Chị phải nhìn lúc con cá vừa được thả vào!! Nó định bay ra giết tôi đấy... Áhhhhh!!!"

Pisces cực kì bất lực mà nhìn thằng nhóc to xác đang bám vào người mình và gào thét như những thiếu nữ đang bị dọa cho sợ hãi. Nàng bất chợt nhận ra dù có to lớn đến đâu thì loài người vẫn cực kì sợ hãi bị dầu bắn khi vào bếp.

Leo Ahnvit, cao 1 mét 90, nặng 102 kg, cực kì đẹp trai, sáng sủa, khỏe mạnh, lực điền, vạm vỡ và kinh nghiệm bếp núc bằng 0.

Pisces Jane, cao 1 mét 58, nặng 42kg, cực kì xinh đẹp, nhỏ bé, sức khỏe kém, hay bệnh tật, thể lực dưới mức trung bình và kinh nghiệm bếp núc bằng 100.

"Tại saoo!!? Sao chị lại không sợ nó chứ!?... Đó! Chị có thấy không!!? Nó lại điều khiển dầu bắn ra nữa rồi!!"

"Rồi rồi tôi thấy rồi. Nó sẽ không bắn trúng đâu. Ngoan. Xì mũi ra trước đã nào."

Pisces cầm lấy khăn mùi soa đưa đến trước mũi Leo, người đang khóc đến đỏ mắt. Trông bộ dạng hắn thút thít mếu máo như một con thỏ trắng, Pisces cảm giác được khoé miệng mình đang co giật. Nếu chúa đã ban hắn ta cho nàng, cảm phiền cho nàng biết cách trả hàng được không?

"Không khóc nữa. Ngoan. Có chuyện gì thế? Sao bỗng nhiên cậu lại nấu ăn? Bình thường tôi nấu cậu thấy không ngon sao?"

Pisces nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay nóng rát của Leo. Tay hắn bị bỏng nhẹ một chút, nhưng vẫn đỏ phồng lên, nàng phải nhanh thoa thuốc mỡ cho hắn. Nhìn khuôn mặt vẫn còn buồn bã tủi thân, nàng chỉ còn biết thở dài, không thể lớn tiếng nổi.

"Không có đâu. Chị nấu ngon lắm. Chẳng qua tôi thấy chị phải làm việc nhà rất vất vả, cho nên muốn giúp chị một chút mà thôi..."

"Vâng, vì một chút của cậu mà nhà chúng ta sắp sửa bị cháy đen như con cá của cậu luôn đấy."

Pisces nở một nụ cười trong đau đớn. Mặc dù suy nghĩ như thế nhưng nàng vẫn không mở miệng trách móc được câu nào. Đùa giỡn, cái tội giết chết trái tim bé bỏng mỏng manh của một thiếu nữ nàng không gánh nổi đâu.

"Ai đã chỉ cho cậu cách nấu thế?"

"Tôi đã đi hỏi mọi người trong làng. Ai cũng bảo chỉ cần làm nóng dầu và bỏ cá vào là được. Mấy dì còn cho tôi cái tạp dề này nữa đấy!"

Leo đưa tay không bị phỏng cầm lấy cái tạp dề đưa lên đầy tự hào. Hẳn là hắn đã nghĩ mình mặc nó vào trông sẽ rất dễ thương, nhưng chỉ cần nhìn màu sắc, không kể đến họa tiết, trên mặt Pisces đã không giấu nổi được sự kì thị.

"Cậu đã để dầu sôi luôn sao?"

"Sôi chứ, sôi ùng ục luôn ấy."

"Thế lúc cậu bỏ cá vào, nó đã ráo nước chưa?"

"Tại sao? Tôi rửa xong thì dầu đã sôi rồi, cho nên tôi cũng thả nó vào luôn. Trời ơi... Chị lại làm tôi nhớ lại lúc con cá nó nhảy trên chảo dầu rồi... Thật khủng khiếp..."

Leo ôm đầu rên la đau khổ. Pisces càng hỏi, khuôn mặt nàng càng xanh đi một chút. Dường như quá bất lực, nàng chỉ đành giải thích cho hắn một chút về việc rán cá, rồi sau đó lại vào bếp nấu cơm. Trời đã quá trưa rồi, và hôm nay bọn họ sẽ ăn mà không có thịt vậy.

"Sao thế? Cậu chưa bao giờ thấy mẹ nấu ăn sao?"

Pisces phì cười khi nhìn thấy Leo mắt chữ O miệng chữ A liên tục núp sau lưng, hí hửng nhìn mình nấu. Trông hắn cứ như đang nhìn thấy một thứ gì đó cực kì thú vị vậy.

"Chưa. Tôi chưa. Lúc nhỏ tôi toàn bám dính lấy cha thôi. Còn mẹ thì luôn canh đúng giờ và bắt tôi với cha cùng vào nhà. Trên bàn lúc nào cũng có cơm canh nóng hổi hết... Chỉ tiếc là bây giờ không còn được thấy những cảnh tượng như thế nữa."

"... Ra vậy."

Pisces chầm chậm đảo lấy nồi súp đang nghi ngút khói và sắp sửa sôi, hàng lông mi dài khẽ rũ xuống trông thật hiền. Leo vẫn đứng sát sau lưng nàng, ánh mắt im ắng.

Từ sau ngày sinh nhật, hắn đã không còn cảm thấy lo lắng khi kể với Pisces những câu chuyện của mình nữa. Bởi, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy phiền với những tâm sự của hắn và cả những ảnh hưởng tiêu cực mà nó đem lại. Khoảng cách của cả hai cứ ngày một gần, cho đến hôm nay, hắn và nàng cùng đứng trong bếp trông cũng thật hoà hợp. Leo nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Pisces từ phía sau lưng, hắn khẽ dụi khuôn mặt mình vào mái tóc vàng như nắng của nàng.

"Leo."

"Vâng, sao?"

"Giúp tôi mang nó đặt ra bàn đi."

Pisces khẽ đưa tay chỉ về hai dĩa súp nóng hổi nàng vừa múc ra, âm thanh thì thầm nhỏ nhẹ. Leo đành buông nàng ra, nhanh chóng cầm lấy và dọn dẹp bàn ăn sao cho gọn gàng, đôi mắt lâu lâu lại nhìn về phía Pisces vẫn đang đứng ở trong bếp.

"Chị có tâm sự gì sao?"

Hắn cuối cùng vẫn là không nhịn được mà mở miệng hỏi. Đôi lúc là thế, hắn luôn cảm thấy ở nàng có gì đó rất xa cách, khi mà nàng mang nặng suy nghĩ trong lòng.

"Tôi nghĩ là không đâu, sao cậu lại hỏi thế?"

"Tôi lại cảm nhận được chị đang buồn rồi."

"Phải không?"

Thanh âm đều đều của Pisces vang lên cùng với tiếng tắt bếp. Sau cùng, nàng mang ra một dĩa lớn rau củ đã được trộn tỉ mỉ, đôi mắt nàng vẫn chưa nhìn lấy hắn một lần nào.

"Tôi với cha mẹ thì không được hoà thuận thôi."

"Tôi hiểu... Xin lỗi vì đã làm chị buồn."

"Không sao."

Cả hai lại trở về im lặng và dùng bữa. Bầu không khí có chút ngột ngạt như thế này thật sự khiến Leo nuốt không trôi nổi. Miệng hắn cứ nhai đi nhai lại một cách chậm rì, và điều này cuối cùng cũng làm Pisces chú ý.

"Đồ tôi nấu khó ăn thật nhỉ?"

Nàng phì cười nhìn khuôn mặt đang đơ ra của hắn. Trong phút chốc, hắn lại nhảy cẩng lên như sợ nàng giận mình.

"Không có đâu, nó ngon thật mà... Chỉ là tôi thấy có lỗi với chị quá, cho nên ăn không vui thôi."

"Đúng là ăn không ngon thật. Đành vậy, từ ngày hôm sau đành phải nhờ cậu nấu thôi."

"Không không không không mà! Chị đừng có ác độc như thế chứ! Chị không thấy con cá đó làm tôi phải băng kín hết cả tay như thế này sao? Đau lắm đó!! Tôi không biết đâu... Chị phải chịu trách nhiệm, ngày mai chị cũng phải nấu đi."

"Được rồi được rồi. Không nấu. Khi nào tay cậu hết đau tôi sẽ dạy cậu nấu ăn, nhé? Không được từ chối."

Pisces nhìn Leo muốn khóc lóc mà chỉ vào bàn tay đang quấn đầy băng trắng thì chỉ biết cười khổ với hắn. Bầu không khí trong chốc lát lại dịu đi nhiều, nàng nhanh chóng ăn hết dĩa salad của mình.

"Tôi vẫn phải học nấu ăn sao? Nhưng mà tôi vẫn còn thấy sợ lắm..."

Âm thanh như làm nũng của Leo lại vang lên, Pisces liếc nhìn về phía dĩa của hắn. Nàng dường như chìm trong suy nghĩ mất khoảng vài giây, ngay sau đó, hàng mi dài khẽ cụp xuống, lắc đầu.

"Không được. Cậu cũng cần phải có chút kiến thức cho bản thân sau này chứ. Không phải lúc nào cũng có ai đó cho cậu ăn ké được."

"... Vậy chị thì sao? Chị sẽ đồng ý sẽ nấu ăn cho tôi cả đời chứ?"

Đôi mắt đen hệt như mở to vì kinh ngạc. Nàng nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía người đối diện nàng. Hắn cũng giống như nàng, cũng đang ngạc nhiên vì bản thân mình, nhưng sau cùng lại thay vào đó là sự ngượng ngùng. Gò má hắn khẽ đỏ ửng giống như những áng mây lúc rạng chiều và đôi mắt nâu, đôi mắt nâu như màu chocolate ngọt ngào đang hướng về nàng, chứa đựng sự mong chờ. Tất cả tình cảm đúc kết từ đầu đến tận bây giờ, lại đổi lại một câu tỏ tình nghe thật ngốc nghếch. Nhưng lại chân thành, ánh mắt hắn nhìn nàng cứ hắn đã mang hết trái tim mình đặt vào trước mặt nàng vậy.

Nàng biết, nàng nên nghe theo sự lựa chọn của lí trí, nàng nên thành thật với bản thân. Nàng nên đồng ý với hắn. Xong, những mặc cảm tội lỗi như những con quỷ cứ ám ảnh lấy nàng khiến cả người nàng run rẩy. Cổ họng thật khô đắng, nàng ước gì mình có thể bật khóc luôn cho xong, nhưng nàng không thể, nàng không có tư cách được khóc, như thể bản thân là người duy nhất đau đớn ở đây.

Nàng chỉ có thể thều thào đáp lại hắn như một câu trả lời.

"Chị xin lỗi, Leo."

Ngay sau đó, không còn ai nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng rơi vỡ của chiếc dĩa trắng...

————————————————————-

Trời càng lúc càng lạnh, tôi đoán là năm nay trời sẽ đổ tuyết, một mùa đông lạnh giá hơn hẳn những năm về trước. Hít sâu lấy một hơi, cái không khí hanh khô và lạnh buốt cứ len lỏi chạy vào người, vào phổi, vào từng tế bào rồi lại được ủ ấm, từ phổi nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, tạo thành một lớp hơi sương trắng xoá. Thú thật thì, tôi không ghét cái lạnh, tôi chỉ ghét sự lạnh lẽo khi không có một ai bên cạnh.

Em luôn nói với tôi khi cả hai có thể ở bên nhau rằng, em rất thích mùa đông. Em thích khi trời lạnh giá, bởi vì khi ấy em được mặc thật nhiều quần áo ấm mà không sợ bị nóng. Cảm giác bên ngoài lạnh giá được chôn mình trong chăn bông ấm áp khiến em ngủ ngon hơn cả.

"Anh có bao giờ như thế này chưa? Anh ngủ một giấc thật dài và khi tỉnh lại, bầu trời đã sẫm tối và hoàng hôn buông mình bên cửa sổ. Anh ngồi dậy trong lớp chăn ấm và một cảm giác lạ lẫm cứ xâm chiếm vào đầu anh, khiến anh đờ đẫn ra một lúc. Xung quanh anh đã không còn một ai cả, nhưng anh không hề cảm thấy cô đơn. Nó cứ giống như cơ thể anh đã trở thành một thứ gì khác, trôi nổi và hoà mình tan vào không khí. Anh không biết anh là ai và bỗng nhiên lãng quên được thực tại. Đó là khoảnh khắc anh không còn cần bất cứ thứ gì trên đời nữa."

"Anh yêu, tại sao anh luôn ám ảnh về việc bản thân mình không còn một ai ở cạnh? Sao anh lại sợ hãi sự cô đơn đến thế?"

Em nhìn tôi với đôi mắt sáng, nó nheo lại trông rất dễ thương. Chóp mũi em ửng hồng bởi vì lạnh, và màu trắng của tuyết như nhấn chìm vào khiến em trở nên trong suốt và tinh khiết. Em có thói quen hay nhìn xuống dưới, tôi nghĩ điều đó sẽ có lợi cho tôi, một người cao hơn em.

Bởi vì chỉ cần bị đôi mắt xanh ấy nhìn thẳng vào, tôi sẽ không ngăn được mình mà mê luyến em mất.

Em hợp với tuyết, với màu trắng. Tôi chắc chắn điều đó, bởi vì ngay khi em đang ngả đầu lên đùi tôi mà ngủ say, những bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống, chạm vào mái tóc, vào mi mắt em, một lần nữa khiến em trở nên vô thực.

Trước mắt tôi trắng xoá và mờ ảo, và nhìn khuôn mặt em trong mộng đẹp như hoá thành một tinh linh nhỏ, tôi lại không kiềm được lòng mà che cho em nhiều hơn một chút. Tôi sợ cái lạnh đột ngột này đánh thức em, lại càng sợ hơn khi em thật sự biến thành một tinh linh mà bay đi mất.

Em yêu, sự cô đơn mà tôi sợ hãi là khoảnh khắc tôi không còn em bên cạnh.

Chúng tôi đang ở một căn phòng, có sân vườn và mái che, đây vẫn thường là nơi cả hai gặp nhau và cũng là căn cứ bí mật của em. Em đã đề nghị trải thảm ra sân vườn, và tôi sẽ là cái gối của em, bởi vì bên trong phòng không đủ lạnh. Em khác lạ, nhưng tôi đã sớm quen với điều đó từ lâu, và càng thực mừng rỡ khi em quyết định cho tôi ở lại nơi này trong thời gian tôi bị thương.

Mái tóc em mềm và mỏng đến lạ kì, nó chảy dài như một dòng suối bạch kim và khi em nằm xuống, một vài lọn tóc còn quấn lấy tay tôi. Mi mắt em nhắm nghiền, hàng mi dài trắng xoá rũ xuống như một lớp rèm, che đi đôi mắt xanh thẳm hút hồn. Em không dùng nước hoa, bởi vì em cho rằng mùi của cơ thể mới thực ấm và chân thật nhất.

Tôi đồng ý với em khi em ôm lấy tôi, một mùi hương ấm như mùi gỗ thoảng vào mũi như đang bao bọc lấy cả thể xác này, khiến tôi chỉ muốn chìm sâu vào nó mãi mãi. Khẽ đưa từng ngón tay đã được ủ ấm từ bao giờ đến chạm vào gò má em, cái ấm áp của cả hai như hoà vào nhau khiến trái tim tôi bình tĩnh trở lại.

Chỉ duy nhất bàn tay của em hay bị lạnh, và phải chăng những người có bàn tay lạnh thì sẽ luôn có trái tim ấm áp?

"Suy nghĩ của anh ồn ào quá, Aries."

Capricorn Lyli khẽ cau mày, giọng nói quá lười biếng để tỉnh dậy. Đôi mắt xanh chậm rãi trải toả ra, lại khẽ chớp chớp vài lần để có thể quen thuộc với ánh sáng xung quanh. Khuôn mặt Aries Kennedy với lớp băng trắng muốt trên mắt như không tồn tại, đang cúi đầu nhìn đăm đăm vào nàng, miệng khẽ mỉm cười dịu dàng. Có vẻ như hắn đã nhìn nàng rất lâu ở góc độ này...

"Tôi xin lỗi, nó làm phiền đến em quá sao?"

"Không sao, dù sao tôi cũng ngủ đủ rồi."

Capricorn Lyli chầm chậm ngồi hẳn dậy, trên khuôn mặt vẫn còn nét đờ đẫn và ngơ ngác, vì ngái ngủ.

Aries vẫn ngồi ngay bên cạnh, mái tóc xoăn của hắn dường như đã dài thêm, che khuất đi lớp băng trắng trên đôi mắt bạc. Chiếc mũi cao thẳng, đẹp hoàn mỹ dường như càng nổi bật hơn ngay lúc này. Làn da trắng như những bông tuyết đầu mùa đang thả mình, Aries mang một nét đẹp an tĩnh và hoàn hảo, như một bức tranh xinh đẹp đang lặng lẽ mỉm cười với nàng.

"Mắt của anh không đau sao? Đừng lạm dụng nó quá."

Capricorn sau mất một lúc lâu, dường như đã ngắm đủ sự xinh đẹp của hắn, nàng mới lên tiếng nhắc nhở. Nàng lúc nào cũng cảm thấy đôi mắt bạc của hắn đang phát sáng khi nhìn vào mình, tuy nhiên nó lại không làm nàng cảm thấy sợ. Ánh mắt Aries chưa bao giờ nhìn nàng với một sự tức giận, Capricorn chắc chắn điều đó.

"Không, nó không còn đau nữa. Tôi nghĩ nó cũng sắp khỏi rồi."

Aries lắc đầu, khuôn mặt hắn khẽ cúi, nhẹ nhàng chạm tay vào lớp băng trắng muốt, âm thanh hắn nhẹ nhàng và buồn.

Những ngày qua hắn đã sớm quen với việc nhìn mọi thứ qua lớp vải này, hắn không ghét nó, bởi vì nó là do Lyli hằng ngày đeo lên cho hắn. Em nói hắn nên hạn chế sử dụng đôi mắt này, bởi vì từ trận chiến với Taurus Henry, nó đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Đúng ra là do phần lớn là hắn đã sử dụng dị năng của mình trong khoảng thời gian rất dài trước đó, nhưng trận chiến với Taurus giống như một cú thúc, đưa đôi mắt của Aries rớt đài. Ngay sau đó, Aries đã không tìm đến Capricorn để chữa trị ngay, hắn đã đi lang thang trong vô định rất lâu. Hắn chỉ đi rất nhiều nơi. Cho đến khi nàng trở về nơi này và nhìn thấy hắn, một Aries nằm thu người trước cửa, gầy khô khốc và như đang thoi thóp, hắn mới được cứu sống. Đôi mắt hắn có thể đã vĩnh viễn bị mù.

"Trông anh bạt mạng thế nhỉ? Vậy điểm đến cuối cùng của anh cũng là về đây sao?"

"Anh có mong muốn gì không?"

"Tôi chấp nhận."

"Nếu như tôi chết đi, anh cũng sẽ chết cùng tôi chứ?"

Aries tưởng chừng mình đang lạc vào một giấc mộng, chứa đầy những mảnh kí ức của hắn, mơ hồ. Hắn đoán rằng bản thân đã chết, khuôn mặt ẩn sau lớp hơi lạnh của Lyli hệt như xa dần, mọi thứ tăm tối không thể nhìn rõ, nhưng hắn biết, em đang mỉm cười với mình. Sau cùng, hơi ấm của em mới một lần nữa ôm lấy tấm thân này, dịu dàng chậm rãi lôi kéo hắn sống dậy và đặt vào trong vòng tay.

"Aries."

Lúc này, Capricorn đang ngẩng đầu mà nhìn ngắm những bông tuyết mềm mại đang chầm chậm bị cuốn theo làn gió, khuôn mặt trầm tĩnh không mang biểu cảm gì bỗng nhiên gọi tên hắn khiến hắn giật mình.

Giữa hai người thường sẽ không gọi tên nhau, bởi vì nàng cảm thấy khi hai người yêu nhau lại gọi tên, sẽ có cảm giác thật xa lạ như người ngoài cuộc. Nhưng nàng đã gọi Aries, tận hai lần.

"Em sao thế?"

"Đã bao lâu rồi nhỉ? Kể từ khi chúng ta ở đây?"

"Có lẽ khoảng 2 tháng. Có lẽ."

Capricorn vẫn nhìn chăm chú về phía bầu trời. Có lẽ bởi vì đôi mắt Aries lúc này khó có thể nhìn rõ, nhưng nàng cảm nhận rất rõ ràng, bằng dị năng của mình, tất cả tuyết trong khu vực đều bị những cơn gió cuốn theo hết về một phía.

Phía xa xa bầu trời như xuất hiện dị tượng, giống như một cơn lốc khổng lồ đang cập bến vào đất liền, những đám mây xám xịt xoắn lại và xoay tròn, tạo thành một lỗ hổng giữa bầu trời.

"Cũng khá lâu rồi nhỉ. Anh có người đến đón đấy."

Capricorn nhìn chăm chăm về phía cơn lốc xoáy đang tiến lại gần hai người, bất chợt nở nụ cười mỉa mai. Nàng gần như không thể sử dụng được dị năng điều khiển vật chất kia. Gió đang ủng hộ cô ta, từng cơn gió hệt như đang gào thét giận dữ mà quấn lấy cô ta, người con gái nhỏ bé đang đứng giữa cơn lốc xoáy khổng lồ.

Nàng cảm nhận được mặt đất cũng đang bị xoáy đến nát vụn. Mái tóc dài của cô ta bay phần phật và đôi mắt vàng, hệt như phát sáng, đang nhắm thẳng vào cả hai người đang ngồi tại nơi đây. Nó trầm tĩnh trái ngược hoàn toàn với sự điên cuồng bên ngoài, nhưng cơn tức giận khủng khiếp đang nhắm đến nàng lại không thể là giả.

Sự đe doạ khiến nàng lạnh đến phát run.

"Đó là ai vậy?"

"Gemini Joan."

—————————————————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net