XXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, tuyết rơi lạnh.

Aquarius nhìn bầu trời xám xịt, hơi thở hơi co lại, se thắt. Trời lúc này đã vào đông, tuyết rơi càng nhiều hơn, che kín cả lối vào dãy nhà.

Nàng ngậm ngùi, nhìn chăm chú lớp tuyết dày đóng trắng xoá như một lớp xốp mềm trước sân, mong muốn trở thành người đầu tiên đặt chân lên và vung vẩy trong đó cứ nhen nhóm trong ánh mắt. Đó cũng coi như là một trong số ít những sở thích của nàng khi đông đến, nhưng khổ nỗi cứ tuyết rơi dày đều sẽ nhanh chóng bị quét dọn đi, nàng thầm nhủ mong là đội lao công đến trễ một chút.

"Ha... Tuyết rơi thì thích thật nhỉ... Nhìn như tất cả mọi thứ đều chìm trong màu trắng ấy, đơn điệu quá."

Gemini Joan ngồi tựa trên ghế, thở hắt ra một câu hỏi rồi lại tựa như cảm thán khi nhìn thấy ánh mắt khát vọng bé tí ti của Aquarius hướng về lớp tuyết dày như bông ở ngay ngoài sân.

"Cậu thường hay làm gì khi tuyết rơi?"

Aquarius kiềm lại ánh mắt của mình, đôi mắt xanh biển lại đắm chìm vào công việc dở dang, thuận tiện hỏi ngược lại nàng ta, hai ngón trỏ và giữa giữ hờ lấy một lọn tóc vàng, căn tỉ mỉ và đưa kéo cắt xuống.

"Trời sẽ lạnh lắm, nên tôi thường đi ngủ."

Dường như không cảm nhận lấy chút nào cảm giác đứt rời khi đường kéo đi qua tóc, Gemini lầm bầm nói nhỏ, đôi mắt vàng chú mục qua khung cửa sổ giữ nguyên vẻ thơ thẩn.

Aquarius không nhìn về bên ngoài đó nữa, đôi bàn tay kiên trì điều khiển đường đi của cây kéo, cố gắng không khiến mái tóc vàng trước mắt trở nên lởm chởm hay quá nham nhở bởi nỗi phiền muộn trong lòng. Gemini bỗng nhiên gõ cửa phòng nàng lúc 4 giờ sáng, cùng với quầng thâm mắt hằn lên màu mệt mỏi, gò má, chóp mũi đều đỏ tấy lên vì lạnh. Nàng ta không nói điều gì, nhưng Aquarius đoán rằng Gemini muốn được ngủ cùng khi nhìn thấy hai cánh tay trần đang ôm chặt lấy chăn gối khẽ run lên bần bật.

"Chúng ta sắp xong rồi, cậu có muốn ngủ thêm chút nữa không, cô bé? Cậu chỉ chợp mắt được có 3 tiếng sáng nay."

Aquarius thở phào khi mà lọn tóc cuối cùng cũng được cắt xuống, để mà khiến bầu không khí dịu nhẹ hơn chút ít, nàng cất giọng ngọt ngào. Xoay người, cầm lấy ly cacao sữa vẫn còn bốc khói nghi ngút, bàn tay gầy khẽ tách từng ngón tay như bị đông lạnh của Gemini ra, dúi vào.

"Tôi... chắc là sẽ chợp mắt sau."

Cảm giác ấm nóng mềm mại khiến từng ngón tay đang đông cứng như rã ra, truyền từ từng đầu ngón tay, mân mê nhè nhẹ đến hai cánh tay, bả vai, rồi vào lồng ngực. Gemini ngẩn người, hàng mi mỏng rũ xuống, nàng ngắm nhìn bóng người đang lay động chậm dần và từ từ rõ nét, khuôn mặt nơi đó sao thật xa lạ.

"Chúng ta sắp sửa có khách đấy, Aqua."

Gemini bất chợt cất tiếng nói, âm điệu bình thản lại khiến Aquarius đang tỉa tót lại mái tóc của nàng bỗng chốc giật bắn mình, đường kéo xuýt soát lệch đi, chạm vào cần cổ trống vắng.

"Chúng ta? Ai lại tìm chúng ta vào sáng sớm thế?"

Aquarius thảng thốt ngạc nhiên, đôi mắt lom lom nhìn về phía cửa chính đóng im lìm.

"Chắc không phải là chúng ta đâu, chỉ có cậu thôi. Tôi ngửi thấy mùi ấm của tuyết tùng, người đến là nam đấy, tôi nghĩ cậu biết người ta."

Vừa dứt lời, Gemini khẽ liếc mắt nhanh về phía Aquarius, người vừa làm một động tác tặc lưỡi và một vẻ mặt khó hiểu. Nàng còn muốn nói rằng mình cảm thấy được hơi nóng của lửa đốt, nhưng rồi lại thôi. Bối rối, mệt mỏi, chán nản, buồn phiền, khó xử. Tất cả mọi thứ đều hiện rõ lên cái cau mày thật chặt trên gương mặt tái xanh.

Aquarius thường dịu dàng nở nụ cười mà Gemini từng biết cũng có khuôn mặt như thế này sao?

"Cậu không muốn gặp hắn sao? Tôi đuổi đi nhé?"

"Không sao đâu, người đến tìm tớ mà, đuổi về cũng không phải là cách."

Aquarius xua xua tay, lắc đầu. Gương mặt trắng tái màu ngà càng thêm gượng ép khi nghe thấy âm thanh chầm chậm của ngón tay cứng cáp gõ lên lớp cửa gỗ.

Nhẹ nhàng đứng dậy một cách đầy mệt nhọc, bước vài bước qua lớp cửa gỗ, Gemini dường như còn thấy Aquarius hít thở sâu, lấy tinh thần hệt như sắp bước vào một cuộc chiến.

"Chào cậu, Aquarius."

Vừa mở cửa ra, ngoài dự đoán là một đợt gió lạnh kéo theo tuyết trắng sẽ quất vào mặt, thân hình cao lớn của Cancer Helen đã chắn hết trước cửa, gió lướt qua người cậu ta cũng theo hơi ấm mà dìu dịu theo. Cancer mỉm cười, quần áo chỉnh chu, trên người toát ra một mùi hương ấm áp của tuyết tùng đúng như Gemini vừa đoán, mềm mại phả vào làn da của Aquarius.

"Ừm... Chào cậu, Helen."

Aquarius mím môi, cảm nhận cái hơi ấm dễ chịu từ cơ thể Cancer toát ra, lặng lẽ bao trùm cả bầu không khí xung quanh nàng. Nàng bối rối, đôi mắt xanh nhanh chóng liếc sang vùng sáng khác để tránh đi đôi mắt xanh lơ đang chú mục vào mình. Nhưng ánh mắt nàng chạy đến đâu, vòm ngực của Cancer đều chiếm hết chỗ đấy, nếu ngước mắt lên thì sẽ bị ánh nhìn ấy khoá thật chặt, nên Aquarius đành ngậm ngùi cúi xuống.

"Tớ không làm phiền cậu chứ?"

"Tớ nghĩ là... không."

Aquarius rất muốn nói là "có", nhưng rồi cơ miệng của nàng lại hoạt động theo một nẻo khác, "không".
Aquarius xúc động ngàn lần, nàng muốn chửi tục, rất muốn chửi cái cơ thể ngu ngốc này. "Không" là "không" thế nào? Có ai thời tiết lạnh lẽo đầy gió tuyết thế này mà gõ cửa phòng người khác lúc 7 giờ sáng không?

Ừ thì có, nhưng chỉ mỗi cậu ta ngay cả tuyết rơi thế này cũng chạy đi tập thể dục thôi.

Cancer chớp chớp mắt, nhìn đỉnh đầu mà Aquarius đang chĩa về mình, lại mỉm cười. Cậu không hỏi nàng sao lại cúi đầu như thế. Vẫn là quá sớm nếu dọa nàng chạy đi và lại trốn biệt tăm biệt tích, cậu đã quá mệt mỏi với trò bám đuôi này của bản thân rồi.

"Cậu có nhận được những lá thư của tớ chưa?"

Cancer hiền hoà cất tiếng hỏi, một điệu bộ dịu dàng mà không có ai từ chối nổi. Aquarius cắn răng, cố ép sao cho giọng nói của mình cũng trở nên tử tế, nàng gật gật đầu.

"Tớ nhận được rồi, cám ơn cậu."

"Vậy tại sao cậu không trả lời?"

Cancer Helen cau mày, khẽ hỏi. Cậu ta không tiến tới, nhưng áp lực bỗng nhiên được gia tăng, có lẽ bởi vì sự xung khắc giữa dị năng của hai người mà đoạn không khí cách nhau nhỏ nhoi bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Aquarius mím môi, nàng cảm thấy hơi khó thở. Có lẽ Cancer không cố ý gây nên luồn áp lực đó, điều đó xảy ra khi tâm trạng cậu ta xúc động, nhưng nó vẫn kéo theo dị năng của Layla phải phát ra để dung hoà lại, điều này bắt buộc nàng phải trở nên tập trung. Aquarius không muốn công sức mình giam lại Layla lại sụp đổ dễ như thế.

"Tớ xin lỗi, dạo đây tớ khá bận nên đã quên mất."

"Cậu bận sao? Nhưng bây giờ đang là kì nghỉ đông cơ mà?"

Cancer đốp chát trở lại, ánh mắt táo bạo khác thường, hiển nhiên là cậu không vừa lòng với lí do từ chối được thốt ra hời hợt như thế.

Aquarius hướng mắt lên, khoé miệng chùng xuống, nàng lại bắt đầu cảm giác được có một giọng nói khẽ trong đầu.

"Xem cô kìa, chúng ta vừa chọc vào một ổ kiến lửa đấy."

"Tớ có bài vở cần học, nó nhiều lắm."

"Kì thi sẽ diễn ra vào tận mấy tháng nữa, còn quá sớm để ôn thi, Aquarius."

Aquarius đảo mắt, nhưng mọi lý lẽ lúc nào cũng nảy ra trong đầu bây giờ lại lủi đi mất hút. Tặc lưỡi. Nàng không muốn cứ mãi bị bắt chẹt như thể mình đã làm điều gì đó sai trái lắm, nên tiếp tục kiên trì, đôi mắt xanh biếc cuối cùng cũng sửng cồ mà nhìn chòng chọc vào Cancer Helen.

"Tớ muốn một thứ hạng cao, Helen. Tớ thật sự rất bận, một người luôn đứng top như cậu làm sao có thể hiểu cảm giác phải leo từ dưới lên?"

Âm thanh bén nhọn phát ra từ cuống họng người đối diện khiến Cancer giật mình. Bất chợt, cậu cảm thấy áy náy. Không lẽ vừa rồi lời lẽ của cậu thật sự rất gay gắt?

"Tớ xin lỗi, tớ không nghĩ cậu cũng sẽ nghiêm túc đến thế. Cậu gặp khó khăn sao? Tớ có thể giúp cậu học."

Đôi mắt xanh lơ nhẹ nhàng chùng xuống, mái tóc vàng nắng khẽ rung động, nếu phải nói, Aquarius chắc chắn sẽ cho rằng biệt tài giỏi nhất của Cancer Helen chính là làm người khác loá mắt bởi vẻ bề ngoài, sau đó lại làm người nọ mủi lòng bởi tâm tính dịu dàng bao dung với cả thế giới của mình.

Giống như bây giờ, nếu không thật sự hiểu rõ bản chất của cậu ta từng như thế nào, chắc chắn Aquarius sẽ xót xa mời Cancer vào phòng chỉ bởi vì trông thấy những bông tuyết trắng lạnh đã bám đầy trên mái tóc vàng như nắng.

"Tớ ổn cả, không làm phiền đến cậu."

Aquarius chán nản chép miệng, lớp da trên các khớp ngón tay căng ra khi mà bàn tay siết lại thành nắm đấm. Nhẹ nhõm, dường như Layla đã không còn chi phối được cảm xúc của nàng nữa, cái nhìn xanh biển lúc bấy giờ chỉ độc tôn thuộc về nàng.

"Tớ không cảm thấy phiền, tại sao cậu không gửi thư hỏi tớ về bài học? Cậu biết rõ là tớ vẫn luôn đợi cậu suốt từ hồi tháng 8 cơ mà?"

"Tớ khiến cậu làm điều đó hay sao? Tớ cũng không có bắt cậu phải đợi."

"Tớ... Xin lỗi. Vì đã nói những lời sỗ sàng như thế với cậu... Nhưng chúng ta không thể có cơ hội nào bắt đầu lại sao? Tớ đã cố gắng kiên nhẫn, đợi tới nay là 4 tháng rồi. Làm ơn đi, cậu thậm chí còn không cho tớ một tín hiệu nào..."

Cancer cất giọng, gần như là nài nỉ. Và rồi bất chợt, cậu câm nín, hơi thở như tắt đi. Aquarius không hề trốn tránh gì cả, gương mặt của nàng đối diện thẳng với cậu, lạnh băng.

Cancer cảm thấy được bụng mình đang sôi lên, cậu nhận ra mình có thể đang hiểu lầm.

"Không thể đâu, Aquarius. Đừng đối xử ác với tớ như vậy..."

Cậu lắc đầu quầy quậy, phủ nhận đi sự thật phũ phàng đó. Cậu không tin rằng bản thân đã hiểu lầm rằng Aquarius cũng có tình cảm với mình.

"Tớ cũng đâu hề bắt ép cậu phải đợi? Nhưng cậu cứ cứng đầu làm thế và bây giờ đến đây, ngay tại nơi này, muốn tớ nhận trách nhiệm hay sao?"

Aquarius trả lời dứt khoát, rõ ràng từng chữ. Ánh mắt xanh của nàng chiếu thẳng vào người đối diện, một cách vô cảm, Cancer Helen, người lúc này đang đứng bần thần như phản đối.

"Nhưng cậu là người đã bắt đầu chuyện này..."

Chừng như phải mất một lúc lâu sau mới định thần lại được, Cancer thì thào, giọng nói gắng gượng để níu kéo lại một chút gì đó.

"Không sai, tớ là người đã bắt đầu trước."

"Vậy thì, cậu cũng cần phải có trách nhiệm..."

"Trách nhiệm về cái gì?"

Aquarius cau mày, cắt ngang, giọng nói đầy nặng nề và ương ngạnh. Nàng thừa nhận, những chai nước, những lá thư, những lời hỏi thăm và cả việc cố gắng tiếp cận Cancer, tất cả đều do chính đôi bàn tay này làm. Nhưng sau cùng, người điều khiển cơ thể này lúc ấy đâu phải nàng?

"Cậu... Bỗng nhiên đến bên và dõi theo tớ, quan tâm đến sở thích của tớ. Cậu là người duy nhất tớ mong muốn được nói chuyện cùng khi một ngày mai đến. Cậu... Cho thấy rằng chúng ta có nhiều điểm chung, chúng ta hiểu nhau. Và tớ không còn cảm thấy cô đơn nữa."

Cancer thực sự muốn hét to lên cho hả, nhưng mọi nỗi tức giận trong lòng như nghẹn ứ, kẹt kín tại nơi cổ họng. Cậu không thể nào quát thẳng vào mặt cô ấy. Âm thanh cậu phát ra lúc này chẳng khác gì lời van xin là bao.

"Tớ đã mong mỏi, có một đoạn thời gian, tớ đã nghĩ, mọi việc cứ diễn ra như thế là đủ rồi. Nhưng... Không. Tớ nhận ra mình đã dần trở nên tham lam biết bao nhiêu. Tớ suy nghĩ và ước mong được biết đủ thứ. Tên của cậu là gì, giọng nói của cậu như thế nào, mùi hương của cậu ra sao, nó có mát và dịu như mùi thơm đã ám lên những mảnh giấy đó hay không..."

"Tớ đã trông chờ biết bao nhiêu, và tớ nhận ra mình đã buồn đến thế nào nếu như một ngày không nhận được từ cậu một chai nước, một mẩu giấy nhỏ..."

"Cậu... Đã là một phần rất quan trọng đối với tớ, Aquarius. Tớ đã sợ hãi tột cùng khi nghĩ đến việc nếu mà tớ không nghe thấy giọng nói của cậu tại sân tập ngày hôm ấy. Tớ biết, thật sỗ sàng khi mà nói những điều đó khi mà chúng ta thậm chí còn chưa từng gặp nhau và nói chuyện tử tế một lần nào, nhưng tớ... Tớ cảm thấy, mình không hề nói sai, Aquarius."

Aquarius mím môi, hai bàn tay co lại, để sát ngay hai bên mé sườn, không hề tỏ ra là bản thân mình đang mất dần kiên nhẫn. Đôi mắt nàng lạnh băng.

Có cảm xúc gì đó cực kì khó chịu cứ văng vẳng trong cõi lòng nàng, có tiếng Layla đang khóc, có cảm giác máu đang chạy như điên khắp cơ thể.

"Ôm cậu ấy đi, làm ơn đừng để cậu ấy khóc."

Aquarius siết chặt hai bàn tay, khoanh lại trước ngực, tuyệt đối không nghe theo bất kì điều gì đang diễn ra trong cơ thể mình nữa.

"Tớ xin cậu đấy, cậu không thể nói rằng giữa chúng ta chưa từng có gì cả. Cậu không thể cứ đến tận đây, dùng sự dịu dàng đó khiến cho ai đó yêu cậu, sau đó lại quay quắt đi biến mất như chưa từng có gì xảy ra!"

Cancer bật thốt, giọng nói như nghẹn lại. Có cảm giác gì đó âm ấm, dần nóng hổi phủ trên gò má. Sống mũi cậu cay xè, dòng nước mặn chát dâng đầy trong khoé mắt khiến gương mặt đối diện cậu lúc này trở nên nhạt nhoà.

Sợ hãi. Cậu vội vàng đưa tay giữ cứng lấy bờ vai mảnh của Aquarius. Cậu sợ hãi khi mà bản thân thổ lộ lòng mình ra như thế, đối phương lại một lần nữa nhìn mình bằng đôi mắt lạnh giá, Aquarius lại một lần vô cảm đi mất hệt như chưa từng có gì xảy ra.

Aquarius hít vào một hơi thật sâu. Nàng nhắm mắt, cố gắng kiểm soát lại cảm giác hỗn loạn đào sâu khắp cơ thể. Thở hắt ra một hơi, nàng nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh lơ của Cancer, lúc này đã ầng ậc nước, nóng hổi và long lanh như rơi vào đáy lòng nàng.

"Cancer Helen."

"Có thể, tớ tìm đến cậu chỉ vì cảm giác quen thuộc và mong muốn được đồng cảm thôi. À thì cậu cũng từng bị bắt nạt mà nhỉ? Giống như nhau."

"Xin lỗi, nhưng Aquarius này chưa từng suy nghĩ giống như cậu. Thật sự xin lỗi."

Nàng nuốt vào một hơi, hạ thấp đầu như một lời cầu xin tha lỗi. Đôi bàn tay vẫn giữ cứng chặt lấy hai vai nàng lúc này hệt như đã đóng thành băng, lơ lửng giữa không trung, hệt như những cơn gió tuyết lạnh ngắt ngay đằng sau nó.

Nàng lùi lại, vội vàng đóng cửa, vội vàng đến nỗi đánh sập vào thật to, như thể một cái tát vào mặt người đối diện. Nàng không muốn thấy gương mặt đang khóc của Cancer lại trở nên mất hồn như sắp sửa chết đi.

Cancer mở miệng, toan nói một điều gì đó, nhưng rồi lại chậm rãi ngậm lại. Hai bàn tay cứng đờ lúc này lẽ ra phải trở nên tê dại, nhưng kì lạ làm sao, dường như cơ thể cậu đã mất đi tri giác, cậu không còn cảm nhận được gì ngoài từng câu chữ của Aquarius đang gõ ong ong trong đầu mình. Cậu chết lặng.

"Tớ... Sẽ gặp lại cậu sau. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, Aquarius."

Có tiếng lạo xạo của đế giày lê trên nền tuyết, Aquarius không dám quay lại, nàng tì lưng vào cửa, cẩn thận nghe âm thanh bước chân đang rời đi, càng lúc càng xa dần. Hai đầu gối của nàng run lên bần bật, bởi lẽ cả căn phòng quen thuộc trước mặt nàng cũng dần trở nên nghiêng ngả.

"Layla?"

Aquarius nhắm nghiền mắt, cố gắng tìm kiếm giọng nói của Layla tận sâu bên trong tâm trí, nhưng người dường như đã biến mất, không một chút âm thanh. Hệt như là đã chết.

"Tôi xin lỗi, Layla. Thành thật xin lỗi. Tôi thành thật xin lỗi..."

"Cậu lầm bầm gì thế? Layla là ai?"

Gemini dường như đã tới bên cạnh nàng từ bao giờ, lặng lẽ ngồi xổm xuống, dịu dàng lùa từng ngón tay lạnh lẽo như đông cứng vào mái tóc đỏ rực của Aquarius. Bàn tay còn lại mân mê trên gò má lấm tấm tàn nhang, thật nhẹ nhàng.

Aquarius hít sâu vào một hơi, gương mặt từa tựa vào bàn tay lạnh lẽo của Gemini, lặng lẽ co người, vùi mình ôm lấy cơ thể của nàng.

Hơi ẩm ướt nơi cổ áo, và lạnh. Aquarius mở hờ mắt, nàng ngửi thấy mùi thuốc nhuộm, mái tóc của Gemini đã trở nên đen tuyền, ướt đẫm, có lẽ là nàng chỉ vừa gội đầu xong.

"Không... Không có gì cả. Tớ chỉ vừa xúc động quá thôi."

Gemini đưa hai tay quàng lấy, ôm nhẹ hai bên sườn, bàn tay vỗ về trên tấm lưng của Aquarius. Nàng hiển nhiên đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa xảy ra vài phút trước, và cả mùi vị mặn chát của nước mắt. Aquarius không muốn kể, Gemini sẽ không hỏi dò, cả hai người trước giờ đều không tọc mạch bất kì bí mật gì của đối phương cả.

"Cậu muốn uống gì không? Rượu chẳng hạn?"

"Không đâu, tớ muốn uống cà phê. Tớ không muốn mình mất tỉnh táo rồi lải nhải linh tinh."

Aquarius vẫn vùi mặt vào mái tóc ngắn của Gemini, để mặc cho từng giọt nước lạnh buốt thấm đẫm và chảy dài cả xuống quần áo. Cả cơ thể đang run lên lẩy bẩy.

"Chỉ hôm nay thôi, chúng ta sẽ cùng nhau lải nhải và cùng ôm nhau ngủ. Sẽ vui lắm đấy."

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn rồi."

—————————————————————

Có tiếng vó ngựa. Đều đặn, dồn dập. Nó to lớn, rồi lại loang dần, loãng ra, mất hút. Thi thoảng, có âm thanh vọng lại từ những cánh rừng, hệt như là tiếng hú, tiếng khịt mũi, đánh hơi, và tiếng gầm gừ.

Của sói? Của gấu? Không ai biết cả. Và rồi chìm lắng. Chỉ còn lại tiếng thở phì phò và màn sương trắng loá nồng nặc, che khuất mất tiếng lầm bầm trong cổ họng dần trở nên mất phương hướng.

"Dừng lại."

"Nghỉ chân, dắt ngựa ăn đi."

Một giọng nói rất trầm cắt đứt chuỗi âm u cùng những tiếng rì rầm trò chuyện. Chớp mắt, tiếng vó ngựa dừng lại, im bặt. Người đàn ông đi đầu đứng lại, cởi áo choàng và nhảy vọt xuống ngựa, tiến bước lặng lẽ về cửa ra của khu rừng già, phương hướng chiếu thẳng chừng vài dặm là một ngôi làng, cạnh biển.

"Thưa ngài, ở nơi đây không có tuyết, nhưng trong chốc lát sẽ mưa ngay đấy ạ."

Một người đàn ông đứng tuổi với mái tóc bạc trắng bước lại gần, chầm chậm, lão cất giọng già nua.

Trời mây âm u, không có trăng sáng, ánh đèn vàng trên tay lão hắt lại, gương mặt lão dần rõ ràng hơn, nhỏ thó cùng những nếp chân chim già dặn bao quanh đôi mắt, một đôi mắt đen lay láy, và rất sáng. Nó toát ra thứ ánh sáng tinh tường, không hề phù hợp với tuổi tác của lão.

Lão cầm trên tay mình một chiếc hộp, hoàn tất việc thông báo cho người đàn ông trung niên về thời tiết, lão chìa tay. Người đàn ông liếc mắt, lại là một đôi mắt đen láy, nhưng sâu hoắm và trầm tĩnh đầy đen tối.

Ánh đèn vàng phảng phất cũng không thể khiến đôi đồng tử kia trở nên long lanh thêm một chút nào.

"Con bé đang ở dưới đó."

Người đàn ông cầm lấy viên đá đỏ rực trong chiếc hộp đen, đưa lên ngang tầm mắt, ngắm nghía. Viên đá tỏa sáng rực rỡ, chói loà như một viên pha lê trong suốt, như một điềm báo. Hắn nhíu mày, nhìn xuyên suốt qua ánh sáng đỏ, hướng ánh mắt đen găm thẳng vào một ngôi nhà xa xôi, nằm gần cuối ngôi làng.

Đó chính xác là nhà của Leo Ahnvit.

"Lão đã nhìn thấy gì rồi?"

"Tiểu thư đang ngủ, thưa ngài."

"Nó liệu có ngạc nhiên khi nhìn thấy cha của nó hay không nhỉ?"

Ngài bá tước trầm ngâm, ánh mắt chỉ nhìn đăm đắm về phía ngôi nhà. Đen tối, trong veo và sâu thăm thẳm, cái sâu hoắm lạ thường như một vùng thung lũng, không chạm thấy đáy.

"Tiểu thư chắc chắn sẽ rất nhớ ngài."

Lão nhận lại viên đá sinh mệnh, cẩn thận cất lại nó trong hộp gỗ. Số phận của Pisces Jane gắn liền với hòn đá này, lần cuối cùng lão nhìn thấy nó tắt dần và ảm đạm là khoảng ba năm trước, lúc này đây nó lại một lần nữa phát sáng rực rỡ.

"Lão cũng nghĩ thế đúng không? Pisces sẽ nhớ ta. Ta sẽ khiến con bé phải nhớ về ta đến suốt cuộc đời nó."

Ngài bá tước mỉm cười, đôi mắt đen cong lên, hẹp dần. Dần dà, lão có thể nhìn thấy được cả hình ảnh của tiểu thư trong đó. Đau đớn, co rúm người, sợ hãi. Lặng người, lão cảm nhận được cả cơ thể cao lớn kia dường như đang run lên.

Vì phấn khích?

Không, có lẽ là vì tức giận không chừng.

"Chúng ta sẽ làm thế nào, thưa ngài? Về bức thư đề nghị của đại công chúa?"

"Đại công chúa? Ta thắc mắc không biết Pisces đã chọc gì vào con nhãi kiêu ngạo đó. Nhưng có vẻ nó vẫn chưa biết được Pisces là người nhận được truyền thừa. Nếu không, nó chắc chắn không gửi cái thứ lố bịch như là thư đề nghị hoà thân. Với công tước của nước khác ư? Nực cười."

Mason Jane thở hắt ra một tiếng, đôi bàn tay lịch lãm khẽ gõ vào tẩu thuốc, chìa ra. Lão tóc bạc liền tiến đến châm lửa.

"Nhưng liệu đấy có phải là một kế sách hay không?"

"Người cần kiêng dè lúc này chỉ là hoàng hậu. Nghe giọng điệu của con bé đó có lẽ chỉ xuất phát từ tư thù cá nhân với Pisces.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net