XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pisces nhắm nghiền mắt, cảm tưởng như mình đang trải qua một cơn ác mộng đau khổ nhất thế gian, một cơn ác mộng mà nàng thà rằng mình cứ sống một cách ngu ngơ và khoá chặt nó sau cánh cửa phòng khoá kín, giả vờ rằng mình đã quên nó đi cũng không một lần nào muốn mở nó trở lại.

Nàng mở hờ mắt, ánh sáng vàng mù mờ và dịu dàng hắt vào từ khung cửa sổ trở vào khiến nàng loá mắt trong vài giây. Trời nắng sáng rỡ, gió ấm lùa nhẹ qua hai bên rèm cửa lụa satin óng ánh lay động. Phóng tầm mắt ra xa, ánh nắng vàng trải đều lên từng vựa ô liu rộng lớn đang trổ hoa. Hoa ô liu trắng và mảnh. Mùi ô liu thì trong trẻo và nhẹ nhàng. Pisces không ghét mùi hoa, ngài bá tước thì luôn chiều theo ý nàng và mọi căn phòng thì luôn chiếu tầm nhìn về những khu vườn...

Ôi, nhà bá tước.

Nàng cảm giác được lồng ngực mình phập phồng quá đỗi nhẹ nhàng, tưởng chừng như nàng không hề thở. Tấm lưng nàng đang được đặt dựa trên chiếc ghế mây, trải lụa mướt mát. Gió cứ thoảng, mang theo hơi ấm nồng nàn từ ánh nắng, thứ mà không bao giờ được đặt chân vào căn phòng này. Làn da nàng trắng, thật trắng, và mỏng tang. Đường gân xanh hiện lên qua lớp da căng mịn chừng như trong suốt.

Nàng yếu ớt, thở ra rồi lại hít vào. Đôi mắt đen tĩnh mịch u tối. Nó lay chuyển, chậm chạp, rồi nhanh hơn, nó liếc nhìn cánh cửa đỏ nổi bật đằng sau lưng mình. Có xích khoá. Nàng nhớ rõ là ai đã làm nó. Mẹ nàng, quý phu nhân mắt xanh thẫm của ngài bá tước.

Có âm thanh lách cách của gót giày di chuyển đằng sau cánh cửa. Nhỏ. Nhỏ lắm. Nhưng với sự yên ắng trong căn phòng này thì âm thanh nhỏ đến mấy cũng thành ra rõ ràng. Pisces lại nhắm nghiền mắt, lờ đi hành động kiểm tra của những người hầu, nàng cần yên tĩnh.

"Pisces? Chị đang ngủ sao?"

Ngay khi âm thanh lê gót giày trở nên xa dần, một giọng nói lại tiếp nối mà khuấy động sự êm ả trong căn phòng. Khàn khàn, nhưng vẫn còn rất trẻ.

Nàng mở mắt, cái ánh sáng mù mờ lần này không còn hắt vào đôi đồng tử đen và làm nó chói loá nữa. Nó dịu hơn, và khung cảnh gần như bị che khuất bởi một thân hình. Nước da cháy nắng, ửng đỏ khỏe mạnh. Gương mặt non trẻ nhem nhuốc, mái tóc rối xuề xoà. Hàm răng trắng muốt lộ ra dưới nụ cười tươi. Đôi mắt nâu nheo lại, cong lên thành hình vòng cung, đầy thân tình và dịu dàng.

Hắn xuất hiện cùng với mùi hương của nắng, của đồng cỏ nội, tươi trẻ và đầy sức sống.

"Đến đây đi, tôi sẽ đưa chị ra ngoài. Đừng nằm như thế, chị sẽ chảy nhão ra mất."

Nàng cảm nhận được cơ thể đã tê buốt từ lâu dần có lại được cảm giác, hơi thở đứt quãng, nàng không nhớ rõ được mình có nói gì không, tựa như cuống họng đã bị tắc. Ngập ngừng, nàng đưa cánh tay trắng tái yếu ớt ra giữa không trung, trong nháy mắt, cả thân hình nàng được bế xốc lên, không một chút nặng nhọc nào, hắn ôm nàng lao về phía cửa sổ và nhảy xuống.

Cơn choáng váng quen thuộc bất ngờ ập đến. Nàng mở bừng mắt. Không phải là ánh nắng gay gắt sẽ phả vào khuôn mặt này, bầu trời hệt như đã sập xuống cùng với thân thể nàng, mọi thứ đen kịt. Nàng cảm nhận được gò má mình đang được áp chặt vào lồng ngực của hắn, hai tay hắn đang giữ cứng lấy nàng, lao thoăn thoắt đi.

Cảm giác thật đau, đau buốt, và lạnh. Cái lạnh toát sâu từ trong xương tuỷ, và ướt. Từng giọt mưa lạnh ngắt rơi lã chã trên má, trên tóc, trên cánh tay đang quàng lên cần cổ to lớn, lạnh lùng thấm đẫm vào lớp da thịt khiến nó trở nên buốt giá.

Có tiếng la hét, hô hào, lấn át cả âm thanh của những bước chân chạy bì bõm trên mặt đất nhão nhoẹt. Hắn cứ chạy, cứ ôm chặt lấy nàng và lao như bay về phía khu rừng. Miệng hắn lẩm bẩm, nàng không nghe rõ hắn đã nói gì, tiếng mưa nặng nhọc và những âm thanh la hét đã bịt chặt lấy hai tai nàng.

Có tiếng sấm, ánh chớp đánh ngang trên bầu trời như thắp sáng cả khu rừng, nàng nhìn thấy được gương mặt hắn, căng thẳng. Hắn cắn chặt răng, khiến cho quai hàm đanh lại, chịu đựng cơn mưa nặng hạt đang quất vào mặt, ánh mắt kiên định nhìn vào màn đêm vô định phía trước.

Rồi bỗng nhiên, hắn dừng lại, cả thân người như ngã xuống mặt đất ướt nhẹp và lầy lội. Cơn đau nhức ập đến, Pisces bấy giờ mới nghe rõ thấy được hắn muốn nói điều gì khi đôi môi lạnh giá ghé sát vào bên tai.

"Chạy đi Pisces. Đừng quay đầu lại. Cũng đừng bao giờ trở lại. Cứ chạy đi."

Hắn ném nàng đi, một cách mạnh mẽ và thô bạo. Nàng cũng không còn để ý đến mình đang có cảm xúc như thế nào nữa, trời và đất trước mắt nàng đang xoay quanh. Hai cánh tay nàng mỏi nhừ và đau buốt, tựa như cả cơ thể nàng đang đập vào vách đá khi rơi xuống, thảm cỏ ướt nhẹp và gai góc lướt nhanh qua như khứa vào da mặt.

Đau. Rát. Thật kinh khủng. Phải chăng nàng đang lăn trên một triền núi?

Dường như triền núi cao này cũng có điểm dừng, Pisces ngây người, lưng nàng đập mạnh vào một bề mặt phẳng nào đó, đốc thúc cơ thể nàng bắn ngược trở lại. Nàng nằm sõng soài, hai mắt tối sầm lại. Đáng lẽ bấy giờ nàng nên mất ý thức mà ngất đi, bởi lẽ cơ thể nàng đâu hề mạnh mẽ đến thế.

Nhưng thoáng chốc, ngay khi cơn va đập bất ngờ ập đến, khung cảnh trước mắt nàng lại sáng rỡ, dìu dịu và nồng ấm.

Một lần nữa mở bừng mắt, nàng nhận ra mình đang nằm trên một sàn nhà trắng toát, cảm giác ướt đẫm và giá lạnh như biến đâu mất, thay vào đó là ánh nắng của hoàng hôn rạng rỡ đang rọi vào khung cửa sổ và rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Bên cạnh nàng là chân giá vẽ, có mùi của màu nước, đằng sau lưng là chân ghế gỗ, có lẽ nàng đang vẽ và lại bất chợt ngất xỉu và ngã xuống.

Cánh cửa trượt được kéo ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt khô cứng. Đôi bàn chân dài thoăn thoắt bước đến đỡ nàng dậy. Lại là hắn. Lại là đôi mắt nâu sáng rực rỡ đầy sức sống, sau bao nhiêu năm, lần này lại đong đầy xúc động và chờ mong. Hắn ôm nàng vào lòng.

"Tôi tìm thấy chị rồi, tôi tìm lại được chị rồi, Pisces."

Cánh tay hắn cứng như thép nguội, khoá chặt cả cơ thể nàng đến chừng không thể thở. Có âm thanh lách tách, có gì đó ấm nóng thấm ướt lấy vai áo nàng. Là mồ hôi? Không. Hắn đang khóc. Âm thanh rưng rức và nghẹn ngào từ cổ họng thoảng qua sau tai nàng.

Nàng đã làm gì?

Nàng đã làm gì mới có thể khiến một con người như ánh mặt trời này phải khóc vì nàng?

"Tại sao? Tại sao vậy Pisces!? Tại sao chị lại không nhớ ra tôi!"

Lúc ấy, nàng đã nói những gì? Kí ức của nàng như bị khoá sâu vào một góc, và rồi bị đóng lại vào một cái hộp, bởi chính nàng. Nàng căm ghét toà lâu đài với hàng trăm cánh đồng hoa màu bao bọc xung quanh. Ghét mùi trong trẻo của hoa ô liu luôn thoảng vào từ đường cửa sổ. Ghét căn phòng luôn chìm trong miền u ám không thấy mặt trời. Và ghét cay ghét đắng từ những đôi mắt đen đến xanh thẫm luôn nhìn vào nàng một cách lạnh lẽo.

Vậy thì tại sao nàng lại lựa chọn chôn vùi đôi mắt nâu duy nhất luôn ấm áp nhìn nàng, khoá chặt nó cùng với những miền kí ức đáng ghê tởm đó?

Có âm thanh đổ vỡ, tan nát, tựa như tiếng lòng nàng. Những chiếc dĩa trắng sứ lăn trên nền đất, vỡ vụn từng cái một. Hắn câm lặng, bàn tay giữ chặt lấy khuôn mặt nàng. Cái siết vai đầy giận dữ như muốn giết chết nàng. Cổ họng tắt ngúm, mặc dù hắn không thốt lên bất kì một chữ nào, nhưng nàng có thể nghe thấy âm thanh đang hét lên đầy tức giận từ trong ánh mắt hắn.

Đau khổ, mệt mỏi.

Hắn đang gồng mình, kiềm chế lại cơn giận dữ đục ngầu. Hắn đã yêu nàng đến nhường nào? Tại sao lại không siết lấy cổ nàng cho đến lúc chết? Tại sao cứ phải giết chết linh hồn nàng bằng ánh mắt đau đớn đến thế?

"Chị có thể cho tôi biết lí do không?"

Pisces nhớ, duy nhất lần đó, nàng nhớ rõ ràng mình đã trả lời như thế nào.

"Chị xin lỗi, Leo."

Có cái gì đó như vỡ oà, cơ thể nàng ngã nhoài xuống nền gạch lạnh ngắt. Trước mặt nàng là con quái vật đang nhìn như găm thẳng vào đôi mắt nàng. Ánh mắt nâu điên cuồng, nhìn nàng đầy căm ghét, một cái nhìn hệt như bị phản bội. Hắn lao đến, hai bàn tay xé rách quần áo nàng.

Triền miên. Triền miên. Rồi lại triền miên. Nàng ngây người, không biết đã trải qua bao lâu, cơ thể lẽ ra đã tê liệt từ cổ trở xuống lại bắt đầu động đậy trở lại, cơn đau đớn đã ngấm dần vào não, đánh thức nàng.

"Pisces... Tôi xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi."

"Xin chị, chúng ta kết hôn đi được không?"

Nàng nhìn thấy hắn, là chính hắn, không còn là con quái vật quái ác đã xé toạc cơ thể nàng, hắn quỳ dưới chân nàng, bật khóc.

Cầu xin được tha thứ.

Ôi, Pisces.

Nàng bật thốt. Tự hỏi bản thân mình. Nàng có thể nào diễn tả được mình đã có cảm giác như thế nào vào lúc đó không?

Tại sao nàng lại mỉm cười?

"Pisces... Pisces..."

Lại có tiếng với gọi tên nàng. Nhưng lần này thật khác.

Đó là một giọng nói đĩnh đạc và thật trầm.

Pisces mở choàng mắt. Tỉnh giấc. Lần này thực sự là tỉnh giấc. Trước mặt nàng là màn đêm đen kịt và tĩnh mịch. Âm thanh của những hạt mưa rơi lách tách trên mái hiên nhà đã đánh thức nàng.

Khẽ chớp mắt, cố gắng thích nghi với cái tối tăm trong phòng, nàng liếc nhìn bóng người đang ngủ say ngay bên cạnh, bàn tay hắn vẫn đặt trên bụng nàng, ngay cả trong mơ cũng mân mê nhè nhẹ như sợ nàng thức giấc. Ngập ngừng, Pisces chậm rãi tách bàn tay đang dính cứng với cơ thể mình, nhẹ nhàng đặt nó xuống giường.

Hai chân buông thõng, nàng lê mình, chạm làn da trần xuống nền gạch lạnh buốt. Rời khỏi giường.

Nàng hơi khát nước.

Tiếng mưa rơi thật lớn, nặng nề và ảm đạm. Pisces cảm giác màng nhĩ của mình đang run lên khi ánh chớp đang xuyên thủng bầu trời đầy mây đen. Không khí bốc lên có mùi thật ẩm ướt, thoảng nhẹ đất cát và mằn mặn của biển. Nàng lê bước chân, nặng nhọc, tê liệt, tiến vào phòng bếp.

Sấm nổ rền vang, âm thanh khiến nàng rung động đến tận óc, Pisces sững người, cả ngôi nhà hệt như vừa được thắp sáng choang rồi vụt tắt. Mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng. Nhưng màn đêm lại nhanh chóng bị khuấy động bởi tiếng tim đập. Của Pisces. Nàng cảm thấy có ai đó đang đứng trong nhà bếp, cách nàng chỉ tầm chục bước chân.

Nàng nín thở, cơ thể đứng yên, cứng ngắc. Mở to mắt, đây không phải là một cơn ác mộng, nhất định có một ai đó đang đứng ở trong bếp. Nàng cảm giác được ngay cả việc hít thở cũng trở nên thật nặng nhọc, cố gắng không gây nên bất kì tiếng động nào, Pisces chớp mắt, đồng tử đen kịt nhanh chóng làm quen với bóng đêm.

Miệng lưỡi khô khốc, tiếng tim đập thình thịch lấn át tất cả. Nàng dần dần nhận ra được những đường nét của vị khách không mời tối nay. Hơi thấp, có thể do lưng gù và dáng người gầy, mảnh như một bộ xương mặc Âu phục. Có gì đó sáng le lói, nàng nhận ra được đó là đôi mắt, một đôi mắt đen nhưng sáng kinh người.

Dường như ngay lập tức, tiềm thức vang lên một cái tên khiến nàng cảnh tỉnh.

"Thầy... Quản gia."

"Chào con, Pisces."

Thay vì giọng nói già nua luôn ẩn hiện trong trí nhớ sẽ đáp lại lời nàng, Pisces sững người khi nhận ra giọng nói cất tiếng chào mình là từ một người khác. Đĩnh đạc và thật trầm. Chỉ có những từ này mới thật xứng với âm thanh của người đó. Nàng lặng người, dõi mắt theo hướng phát ra âm thanh. Hắn đứng xếch về tay trái của nàng, khoảng hai, ba bước chân, nơi bị phủ lên màn đêm kín kẽ.

Im lìm, im lìm đến mức nếu hắn không lên tiếng, nàng thậm chí còn không biết ở nơi đó có một sinh vật sống.

Khẽ động đậy, nàng thấy hắn mỉm cười, bước chân lại gần nàng. Bước chân của hắn thật nhẹ và gọn gàng, trên mặt đất không phát ra một âm thanh nào khi gót giày đặt xuống, chỉ có tiếng xoàn xoạt khô khốc của lớp vải tây đen. Nàng vẫn theo dõi hắn cẩn thận, như là không chớp mắt, đôi mắt đen kịt của cả hai đối diện nhau, nuốt lấy nhau, quằn mình vào nhau...

Pisces không thể dứt ra, cũng không thể động đậy. Bụng nàng phút chốc sôi lên, báo động cho cơ thể nàng rằng nguy hiểm tới gần, nhưng nàng không còn cảm nhận được gì cả. Tiếng mưa rơi nặng nề đè nén mọi thứ. Hệt như cả tay chân nàng đã bị cắt đứt, từ phần cổ trở xuống, ngoài cơn buốt giá, nàng đã không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa.

Nàng thất thần, dần nhận ra một cảm xúc đã chai sạn từ lâu trong lòng.

Đây mới thực sự là nỗi sợ hãi.

"Xem ra con đã sống rất tốt, ở một nơi tồi tàn thế này nhỉ?"

Mason Jane là người lên tiếng đầu tiên sau màn nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu của cả hai người. Giọng nói của hắn vẫn lịch sự, tỏ ra thân tình. Nhưng chính âm thanh này như đánh thức tri giác của Pisces trở lại, cơn run rẩy chạy như điên khắp cả người, nàng cảm giác được hai đầu gối mình bắt đầu run lên bần bật.

Không còn tự chủ được thân thể của mình nữa, nàng muốn xoay người bỏ chạy, dù cho nó có là một nỗ lực vô vọng, nàng muốn bỏ chạy.

"Tại sao con lại bỏ trốn? Khỏi lâu đài của chúng ta?"

Ngay khi Pisces tưởng rằng mình đã tự thuyết phục thành công đôi chân mình nhấc lên, thì hắn đã ở ngay trước mặt nàng, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt, nàng không biết là vào mặt hay là ngực, một cú đấm mạnh đến mức khiến cả cơ thể nàng bay đi. Có tiếng loảng xoảng chói tai khi lưng nàng đập vào chiếc tủ kính đặt trên hành lang. Kính vỡ rơi tứ tung trên nền đất, cứa vào khắp làn da, từng giọt máu cứ thế trượt dài, nhỏ giọt.

Đầu óc nàng quay cuồng trong cơn đau như trời giáng, nằm gọn lỏn trong đống hỗn độn của những mảnh thủy tinh, chừng như không thể thở, theo bản năng, nàng đưa tay ôm lấy bụng mình để bảo vệ.

"Pisces?!"

Bên tai nàng vang lên loáng thoáng âm thanh hốt hoảng, Pisces tỉnh lại từ cơn đau, nàng đảo mắt. Không đoái hoài đến vẻ mặt chuyển từ ngạc nhiên đến điên tiết của cha mình, nàng lê cánh tay và đầu gối hướng về phía cửa phòng ngủ. Leo dường như đã tỉnh giấc bởi tiếng vỡ đột ngột của tủ kính, hắn sẽ đi tìm nàng, hắn sẽ...

Bỗng nhiên mạch suy nghĩ của nàng đứt đoạn, dừng lại, hai cánh môi khô khốc, cơ thể nàng tê rần đi, không thể nhấc lên một ngón tay.

Nằm bất động.

"Con đang ở cùng thằng ranh con đó?"

Mason Jane mở to mắt, cơn điên tiết đã chuyển thành những sợi gân xanh hằn học trên vầng trán. Hắn nghiến răng, quai hàm siết chặt căng cứng.

Đôi mắt đen long lên, liếc nhìn về phía cửa phòng ngủ, lại nhanh chóng nhìn về phía lão quản gia, hệt như một mệnh lệnh vô hình, lão cất bước chân, chiếc gậy gỗ dịch chuyển, gõ xuống nền đất lạnh.

"Thầy, dừng lại."

Pisces thì thào qua từng hơi thở, đứt quãng, chặn lại thân hình già nua đang lướt đi như bay đến trước mặt mình. Nàng trừng mắt, đôi đồng tử đen như trời đêm lúc này đột nhiên phát sáng, nhìn chòng chọc vào lão quản gia tóc bạc. Trên tay nàng, một mảnh kính vỡ đủ lớn để nằm lấn át hai lòng bàn tay đang được đặt trên cần cổ.

"Đặt nó xuống đi Pisces, con biết là nó sẽ không có tác dụng mà. Chúng ta đều là kẻ được chọn, chỉ một mẩu kính thì không thể giết được con đâu."

Khi lời nhắc nhở già nua vừa vang lên, mảnh kính trên tay liền cứa một đường dài trên da, máu nóng bật ra, chảy dài thấm đỏ phần cổ áo mỏng manh.

"Pisces!"

Ngài bá tước hốt hoảng ra lệnh, lão quản gia dừng bước, gậy gỗ nặng nề nện trên nền đất, do dự. Đôi mắt đen lay láy của lão xoáy sâu vào Pisces, khuôn mặt không lộ ra một cảm tưởng gì khác ngoài sự nghi hoặc.

"Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy, sau đó sẽ trở về cùng các người."

Pisces chậm rãi thốt ra, rõ ràng và rành mạch, dường như nàng đã dồn toàn bộ sức lực còn lại để nói ra từng chữ.

Đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào lão quản gia tóc bạc, không chờ có ai đồng ý với quyết định của nàng hay không, ngay khi cánh cửa phòng ngủ được bật ra, Pisces lập tức xoay người, đôi bàn tay bám víu lấy hai cánh tay to lớn đang lao đến, để hắn đỡ lấy nàng.

"Pisces?!!"

Cổ họng Leo như thắt lại, hắn gọi tên nàng, khẩn thiết. Cảnh tượng trước mặt mù mờ trong bóng tối nhàn nhạt làm hắn cảm giác tai và mắt mình đều ù đi. Đôi bàn tay đỡ lấy tấm lưng mảnh của nàng, nó ướt đẫm. Run rẩy. Toàn máu và máu. Thấm đẫm qua lớp váy ngủ mỏng tang. Và trên bắp tay nàng, những mảnh vụn nhỏ và nhọn đang găm vào da thịt, khứa vào làn da trắng đến nỗi nhợt nhạt, cơn buốt giá chạy dọc hết khắp tế vào thần kinh, hắn sững sờ nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy bụng của nàng, tiếng sét rạch ngang bầu trời hệt như vừa tát thẳng một cú vào não hắn.

"Leo... Tôi đau quá. Leo..."

Pisces nỉ non. Cơn đau đớn kèm xót xa đang lan toả khắp cơ thể nàng, tưởng chừng như bấy giờ mới phát tán. Nàng cắn răng, hốc mắt nóng bỏng, tê dại. Nàng không thể khóc lúc này, nhưng từng đợt lệ cứ dâng trào lên như bản năng, một cơn đau khác đang chậm rãi lấn chìm nỗi xót xa hiện hữu trên da thịt, trên cánh tay, trên bắp chân, trên lưng nàng. Hơn cả vết cứa trên cần cổ đang đổ máu.

Đau. Đau âm ỉ. Có gì đó đang quặn lại trong bụng nàng.

Trái tim Leo hệt như bị đứt lìa đi, hắn mở to mắt, hốt hoảng. Tâm trí hệt như vừa rơi xuống mực nước thật sâu, đen ngòm. Hắn thậm chí không còn suy nghĩ đến tại sao nàng lại bị thương như thế này. Đôi bàn tay đang run run phút chốc trở nên căng thẳng, hắn muốn bế xốc nàng lên, chạy thật nhanh đến nơi cất thuốc thang, nhưng một bàn tay to lớn đã chặn hắn lại. Đầy mạnh bạo, móng vuốt của nó siết mạnh như ghim chặt vào da thịt trên cánh tay hắn.

Leo ngẩng đầu, hai mắt trừng to đối diện với cặp mắt đen như mực, trong chốc lát, mọi thứ dường như rơi vào tĩnh lặng.

Hắn sững sờ, ngay khi vừa ngây người nhận ra lão già tóc bạc trước mặt là ai, cây gậy gỗ đã phóng to chiếm hết tầm mắt hắn. Ánh sáng đỏ loé lên. Một cú đánh đột ngột giáng vào thái dương, hai mắt long lên, kéo theo cả cơ thể hắn bay đi nơi khác, xuyên thẳng qua cánh cửa gỗ của phòng ngủ.

"Leo!"

Pisces hét lên, hổn hển thở, cơn đau kinh khủng kéo dài cả cơ thể nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Leo ngã sõng soài dưới nền đất lạnh. Hiển nhiên nếu so về sức mạnh, không một ai có thể thắng được Leo, nhưng gia tộc giàu có như nhà bá tước có thể đẻ ra hàng trăm biện pháp để khắc chế hắn.

Một thoáng sững sờ, nàng lại cảm nhận được cơ thể của mình đang được nâng lên, nhẹ bẫng. Mason Jane ôm lấy nàng, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn sừng sộ nhìn nàng, hai cánh môi trắng bệch mím chặt lại thành một đường thẳng. Bàn tay hắn nhanh chóng đút vào miệng  nàng một thứ gì đó, lỏng, hơi sền sệt và lạnh. Nàng biết, đây là của Capricorn Lyli...

"Quả nhiên vẫn dai như đỉa đói!"

Đầu gậy lạnh lùng nện thật mạnh xuống nền đất một tiếng thật vang dội, nơi đó nền gạch vỡ nát, lún sâu vào nền móng, cả ngôi nhà bị lực tác động mà rung lên bần bật. Theo đó, ma lực tạo thành ánh sáng đỏ bao bọc lấy thân gậy gỗ nhạt nhoà đi một ít. Lão quản gia cùng bá tước nhíu mày, ánh mắt hằn học nhìn đăm đăm vào phòng ngủ.

Giường ngủ vỡ nát, chỉ còn lại những mảnh vụn gỗ to bằng bàn tay, cánh cửa phòng đã sớm bốc hơi từ lâu, để lộ thân hình to lớn đang chậm rãi bò dậy từ đống đổ nát.

Pisces cố gắng nghểnh cổ lên, vùng đạp tránh thoát khỏi cái ôm từ người đàn ông bẩn thỉu này. Nàng có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng ken két phát ra từ phía phòng ngủ, và một mùi lạ, hệt như mùi cháy khét, lấn át cả mùi tanh ngòn ngọt đang tràn ngập khắp nơi này. Những tia sét đen lấy tốc độ kinh người chạy dọc khắp cơ thể Leo, mỗi một mảnh vụn chạm vào người hắn đều bị sét thiêu cháy rụi trong chớp mắt.

Tiếng chuông báo động vang lên liên hồi trong đầu Pisces. Leo đang điên tiết đến mất kiểm soát, đó là điều mà nàng có chết cũng không mong muốn xảy ra. Liều mạng quẫy đạp, cổ họng nàng cuối cùng cũng phát ra được âm thanh hổn hển yếu ớt.

"Leo! Bình tĩnh lại! Đừng đánh mất lí trí! Leo!!"

"Câm miệng!"

Ngài bá tước vội vàng đưa tay giữ chặt miệng của Pisces, túi thuốc vừa rồi hắn giúp nàng uống lúc này vì hành động của nàng mà rơi bệt xuống đất. Ngoại trừ Leo và Pisces thì không ai chú ý đến việc này. Đôi mắt nâu của Leo lặng lẽ trầm xuống, hắn khó hiểu nhìn vào ánh mắt khẩn thiết đang từ từ mất đi ý thức của Pisces, thoáng chốc lướt qua túi thuốc làm từ da dê. Chất lỏng đỏ sậm còn sót lại chảy ra, lênh láng trên nền gạch trắng, thoảng lên mùi thơm lạ...

Leo sửng sốt, hắn làm sao không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net