XXVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng..."

"Ta biết rõ."

"Về Mason Jane, chúng ta cần theo dõi thêm động thái của Libra và hoàng hậu..."

Trời đang vào giữa đông, tuyết rơi trắng xoá, phủ lên khung cảnh khắp khu vườn một màu ảm đạm. Capricorn Lyli chậm rãi bước đi giữa con đường trống vắng dẫn đến phòng mình, trời đang rất lạnh, hầu hết học viên đều trở về nhà nghỉ đông cùng gia đình, hiếm hoi lắm mới gặp phải một người đang ở lại trường, càng không phải nói đến việc đi dạo trên tuyết thế này.

Nàng liếc mắt, áo choàng che phủ khuôn mặt, chân áo trải dài, nặng nề miết trên lớp tuyết dày như bông, lấp đi những bước chân của nàng. Capricorn cứ lững thững bước đi, hệt như là một người bình thường đang đi dạo một mình, đôi môi mấp máy nói chuyện, lâu lâu lại đưa tay miết nhẹ viên ngọc lớn được đính trên tai.

"Chúng ta nhận được tin Mason Jane sẽ mang kẻ được chọn của hắn đến căn cứ..."

Có âm thanh vẳng vọng từ viên ngọc, truyền vào tai nàng, hiển nhiên đây là hình thức liên lạc tiên tiến nhất thời bấy giờ.

"Kẻ được chọn của hắn? Là lão già tóc trắng sao?"

Capricorn nhíu mày, âm thanh được truyền đến nàng hệt như loãng ra, rè rè, không xác định được người nói là ai.

"Chúng ta vẫn chưa biết rõ ràng, nhưng nếu đó là đứa con gái lớn, ngài nên chắc chắn rằng sẽ cắt đuôi được công chúa Libra. Dù sao thì, kế hoạch của chúng ta vẫn còn một đoạn thời gian nữa cho đến khi thuyết phục được 'đứa con rơi' tham gia vào."

Capricorn mím môi, đôi mắt xanh như ngọc lặng lẽ chìm xuống. Nàng biết chắc chắn rằng Libra sẽ lấy danh nghĩa hoàng gia gửi thư đề nghị cầu thân đến bá tước Jane, nếu hắn dám đưa đến kẻ được chọn là Pisces, đó chắc chắn sẽ là lí do để hoàng gia "khởi binh vấn tội" nhà bá tước. Kế hoạch sẽ diễn ra sớm hơn dự định, đồng nghĩa với việc mọi chuyện sẽ bấp bênh hơn gấp nhiều lần.

"Chà... Pisces..."

"Ngài hẳn đã nghe về danh vọng trước kia của Hoả tộc, mong rằng kế hoạch chiêu mộ của ngài không thất bại, tiểu thư Lyli."

"Ta không dám chắc, hiện giờ đứa con rơi đang ẩn náu rất kĩ, ta vẫn chưa tìm được cái thóp để bắt hắn gia nhập với chúng ta."

Nàng nhíu mắt, bỗng nhiên nhớ về Pisces lại khiến đầu óc nàng trống rỗng không yên. Linh cảm mách bảo nàng rằng có điều gì đó không đúng ở Pisces. Về cả giao kèo của cả hai người.

"Tạm gác lại vấn đề này đi, còn ngài thì sao? Hả 'kẻ du mục'? Ngài đã quyết định được sẽ chiêu mộ ai chưa?"

"Ta không muốn nói về vấn đề này."

"Ngài không thể trốn tránh mãi. Chúng ta không khuyến khích Aries Kennedy gia nhập vào. Hắn quá thất thường, độc lập và tàn nhẫn. Cho đến bây giờ, hắn đã làm được gì cho chúng ta? Hơn hết, với lí do chỉ vì đi theo ngài mà rời khỏi Estonia của hắn vẫn còn quá mơ hồ, không đáng tin."

"Ta đã nói ta không muốn nhắc lại vấn đề này!"

"Chúng ta cần một cá nhân hoạt động vì tập thể! Biết phục tùng! Và không phản bội! Aries không phù hợp, đây là lệnh. Ngài cần chúng ta hơn là hắn, rõ chứ!?"

Âm thanh vang dồn dập lên sau tai lúc này cứng ngắc đáp trả như một cái máy. Capricorn cau mày, nàng bắt đầu khó chịu vì độ cực đoan máy móc của những người này. Bọn họ cần một cá thể có thể cống hiến hết mình cho mục tiêu chung cũng như ước nguyện của tập thể, hiển nhiên, Aries, người tình nguyện tham gia chỉ vì nàng thì không đáp ứng được tiêu chuẩn của bọn họ.

"Mặt khác, chúng ta cần ngài..."

"Ầm!!!"

Một tiếng động lớn vang lên, dữ dội hệt như khi nắm đấm của hai con quái vật đập vào nhau, cây cối đột ngột rung lên, chim chóc đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng. Sóng xung kích xuất hiện, ngay lập tức quét sạch đất tuyết bám quanh vị trí của Capricorn trong vòng mười mét. Cảnh vật vỡ nát. Bụi bay mù trời. Nàng cau chặt mày, cảm thấy ngay cả tóc gáy cũng dựng lên, liều mạng hoá giải đòn tấn công đột ngột từ đâu đến. 

"Leo!?"

Cát bụi vừa lặng, nàng dường như bất giác phải thốt lên kinh ngạc. Nắm đấm của Leo Ahnvit gần trong gang tấc, nhắm thẳng vào khuôn mặt dưới lớp áo choàng của nàng. Gương mặt hắn dữ tợn, ngay cả tròng mắt cũng hiện lên tơ máu. Hệt như một con thú đang phát điên.

"Mẹ kiếp!! Cút ra đây cho tôi!!!"

Leo gầm lên, nắm đấm kéo theo tia sét đen một lần nữa phát động, đấm thẳng về phía trước. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Hệt như lấy đá chọi vào một mặt kính, bức tường xanh lục trong suốt vừa được dựng lên lập tức bị xuyên thủng, âm thanh loảng xoảng chói tai vang lên. Không kịp phản ứng, một bên mặt của Capricorn nằm trọn dưới nắm đấm kia, cả cơ thể bay đi như tên bắn.

Đầu óc nàng quay cuồng, cả người lăn tròn trên đất, lưng đột ngột tung vào một gốc đại thụ và rồi bắn ngược trở lại, nàng đau đớn cuộn người nằm trên tuyết. Cổ họng dường như bị tắc, nàng ho sù sụ, cảm thấy một bên mặt đã bị vỡ nát. Choáng váng, khắp khoang miệng trào ra một mùi thơm, Capricorn ngẩn người, nhìn máu chảy thấm đẫm nền tuyết, thậm chí còn rơi ra vài cái răng.

"Cậu điên rồi đúng không thằng khốn?"

Capricorn trừng lớn mắt, đưa tay lau máu chảy đầy trên miệng, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sừng sộ nhìn thẳng vào Leo Ahnvit tiếp tục lao đến như một con dã thú. Khắp người hắn chớp động, bờ vai dày đột ngột căng lại, cả người lấy tốc độ kinh hồn tung nắm đấm vào Capricorn.

"Choang!"

Ánh sáng xanh ngưng tụ trong lòng bàn tay, ngay lập tức cây thương to lớn bằng một người trưởng thành xuất hiện, chặn lại nắm đấm của hắn. Capricorn cắn chặt hàm răng, gân xanh nổi sừng sộ khắp trán, bước chân lùi lại, liên tục trượt dài trên nền đất. Tiếng giày rít lên chói tai. Hai bàn tay siết chặt, nàng cuối cùng cũng giằng co thành công, không quá yếu thế mà tiếp tục lùi lại.

"Chị còn dám bao biện!? Chị không nhìn lại xem mình đã làm gì?! Đồ chó chết!!"

Leo thét lên đầy giận dữ, tròng mắt hắn đỏ hoe, sự kích động pha lẫn nét đau đớn. Trên người hắn chằng chịt vết thương, xuyên qua cả lớp vải quần áo, dường như còn rất mới. Khắp người lấm lem bụi bẩn, dưới khoé mắt đỏ au là quầng thâm đen kịt, dường như đã không ngủ nhiều ngày mà chạy đến đây.

"Tôi chẳng làm cái gì hết! Nổi điên rồi thì cút đi chỗ khác chơi!!"

Gầm lên một tiếng, Capricorn nghiến răng, xoay thân người, cây thương theo đà quấn quanh thắt lưng, theo quán tính, nàng quất mạnh đầu thương vào phía Leo đang giương nắm đấm. Đầu thương như một lưỡi dao cùn, lướt qua bên dưới cánh tay đang lao đến, không hề chém đứt eo hắn, nhưng lực đánh thật kinh khủng, ngay trên hông Leo lõm xuống một đường, cả người hắn theo đòn đánh văng xa vài mét.

"Mẹ kiếp chị!!!"

Leo gồng mình, hộc máu, chịu đựng đau đớn như dằn xé da thịt, khắp người nổi lên gân xanh cuồn cuộn. Ruột gan của hắn như đảo ngược hết lên, Capricorn dường như đã dùng hết sức, cơn đau thấu trời khiến hắn muốn ói ra. Chưa kịp ổn định, nàng đã lao đến, bật nhảy giữa không trung, dùng sức chém một đường ngay trên đầu hắn. Leo thất thần, cơ thể tự động phản xạ lùi đi vài bước, mũi thương chém vào hư không, ghim chặt xuống mặt đất, sập lún xuống thật sâu.

"Cậu là cái quái gì!? Chó chết!! Ngày này đến ngày khác, hết Gemini Joan thì cũng là Taurus Henry! Tôi là chỗ phát tiết của mấy người chắc!!"

Capricorn đã bị căng thẳng suốt những ngày này dồn ép mà bùng nổ, nàng xoay người, hai bàn tay gồng cứng lập tức nhấc cây thương lên, tiếp tục xoay người nhắm vào Leo. Đôi mắt xanh kích động loé sáng. Đòn tấn công lao đến như vũ bão, khắp khu vườn quạnh quẽ lúc này chỉ còn vang lên âm thanh va đập chặt chém dồn dập liên tiếp. Cây cối đất đá sớm đã bị cả hai người phá nát, trở thành đống hỗn độn hoang tàn.

"Con mụ điên này!!!"

Leo gằn giọng, hắn cong người, ngay khi mũi thương đâm đến trước mắt, nhanh như cắt, hắn tránh sang bên phải, dồn sức nện một đấm thật mạnh lên phần giữa mảnh nhất. Một tiếng choang vang dội cất lên, vũ khí của Capricorn gãy làm đôi, một nửa rơi xuống đất vỡ nát, tan vào không khí. Nàng thoáng ngẩn người, ngay lập tức tỉnh lại, bóp nát phần còn lại của cây thương, hai bàn tay tóm lấy cổ áo của hắn vật xuống nền tuyết trắng.

Tiếng chửi rủa không phân biệt được cả nam lẫn nữ vang lên liên hồi, lẫn trong đó là âm thanh đánh đấm không thương tiếc. Cả hai vật lộn trên đất, dằn xé đấm vào mặt đối phương, trong mắt chỉ toàn là sự giận dữ mãi không được phát tiết ra ngoài.

Thoáng chốc, mọi thứ im bặt.

"Cậu bị cái quái gì thế hả?"

Capricorn tỉnh lại từ cơn giận, hổn hển thở, nàng ngồi trên bụng Leo, gương mặt đã bầm dập sưng tấy chỗ đỏ chỗ xanh nhưng bàn tay vẫn siết lấy cổ áo hắn. Cổ họng nàng lúc này chỉ phát ra những âm thanh khàn đặc, nàng thẫn thờ, máu chảy trong người chầm chậm chữa lành vết thương. Nhìn xuống Leo bên dưới, hắn dường như đã không còn ý chí chiến đấu, cánh tay to lớn gác lên trán, che đi đôi mắt, nhưng cánh môi rách toác run rẩy đang phản bội lại hắn...

Phải rồi, nếu như Leo đang ở đây vậy điều này nói rõ rằng Pisces đã bị bắt. Capricorn ngẩn ra, cuối cùng cũng thực sự tỉnh táo để suy nghĩ rõ ràng.

"Hức..."

"Leo!?!"

Nàng hốt hoảng, nắm lấy túi thuốc dự phòng vẫn hay đem theo cho hắn uống nhưng ngay lập tức bị hất văng đi. Vùng dậy, hắn nắm lấy hai bả vai nàng, khớp ngón tay siết chặt đầy giận dữ. Đôi mắt hắn trào ra từng đợt lệ, nhìn như găm thẳng vào nàng.

"Tại sao hả Lyli? Tôi thậm chí còn không nghĩ đó là chị! Tại sao chị lại giúp bọn chúng bắt Pisces đi?! Hả!!? Tôi đã nhìn thấy túi thuốc của chị trong tay Mason Jane, thậm chí sức mạnh của chị... Tôi đã từng nghĩ chị là bạn!!"

"Chị biết rõ Pisces là mạng sống của tôi!! Tại sao lại còn giúp bọn chúng!?! Vì tiền ư? Vậy còn đứa bé thì sao? Còn con của chúng tôi thì sao?..."

Leo nghẹn ngào khóc lên, rưng rức. Giọng nói của hắn ban đầu vẫn còn kiên cường, nhưng càng lúc càng yếu ớt, hai bả vai run run, dường như cơn tức giận là động lực cuối cùng để hắn níu giữ mà chạy đến nơi này, hiện tại đã bị bể gãy tan nát.

Nhưng đó đã không phải là vấn đề mà Capricorn quan tâm, nàng sững sờ, nhìn đăm đăm vào hắn như người mất hồn.

"Đứa bé gì? Đứa bé nào cơ?"

"Con của chúng tôi... Con của tôi và Pisces..."

Leo lẩm bẩm, thì thào qua từng hơi thở, giọng nói khàn đặc run run. Hắn khó hiểu nhìn gương mặt trắng tái đi của Capricorn, cứ như hắn vừa thốt ra một điều kinh khủng nhất trần đời, đôi mắt xanh của nàng lập tức mất đi hồn vía.

"Pisces có thai!? Tại sao lại có thai ngay lúc này!? Mason Jane đã biết chưa!? Bao lâu rồi hả!!?"

Capricorn hệt như vừa trải qua khủng hoảng, nàng phát rồ lên, nắm lấy cổ áo hắn mà chất vấn. Giọng nói hốt hoảng lạ thường.

"Cô ấy có thai hơn ba tháng rồi."

Leo có ngu hơn nữa thì cũng không thể nào không nhận ra được chuyện này có điểm bất thường, ngay lập tức, hắn thốt ra điểm mấu chốt.

Capricorn thất thần, hai tay buông thõng, tâm trí như trôi lạc về nơi xa. Ba tháng. Ba tháng rồi. Vậy thì chỉ cần Mason Jane liếc mắt qua cũng biết. Nếu biết Pisces có thai, hắn sẽ dễ dàng để nàng gả đi sao? Không đời nào. Hắn chắc chắn sẽ giấu Pisces đi, để nàng thuận lợi sinh ra kẻ được chọn tiếp theo, hơn nữa có thể đứa bé còn có dị năng của Leo, hoặc là đôi mắt đen kì tích của Pisces! Vậy nơi an toàn nhất chỉ có tổ chức mà bọn họ đang tham gia vào! Nhưng mà có thể dễ như thế hay sao? Còn Libra...

Capricorn ngây người, hồn vía thất lạc, nàng chết sững. Libra chắc chắn biết rõ chuyện này. Chắc chắn.

"Leo..."

Nàng thều thào, đôi mắt lướt nhìn qua hắn còn chứa đựng nỗi tức giận, nhưng nàng biết rõ, đây không phải lúc để trút giận lên bất kì ai. Capricorn vươn tay, tóm lấy túi thuốc, dúi vào tay hắn, tay còn lại, nàng đưa cho hắn một cuộn giấy dày. Bên trên nó, có một ấn kí hình con dê, choàng áo kín đầu, chỉ để lộ cặp sừng cong lên trên...

"Cậu nghe tôi nói, bây giờ, đi về phía Bắc, vượt qua rào chắn của trường, tiếp tục đi cho đến khi gặp lâu đài trên vách núi cao nhất, sát cửa biển. Nói với những kẻ ở đó, cậu là người của kẻ du mục, bọn hắn sẽ để cho cậu đi tiếp. Tiếp tục qua cánh cổng dịch chuyển, cậu chạy thẳng theo đường trên bản đồ này. Nhớ kĩ, phải chạy bằng mọi giá, cứu Pisces về. Đây là tất cả những gì tôi có thể giúp cho cậu."

Capricorn siết lấy bàn tay to lớn của Leo, dặn dò cẩn thận. Hắn tuy vẫn tức giận, hơn nữa là cực kì khó hiểu hành động của nàng, một bên nàng giúp cho bá tước cướp Pisces về, sau đó lại giúp hắn con đường cứu nàng ấy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt khẩn thiết của Capricorn, hắn cắn răng, chấp nhận biện pháp mà nàng nói. Hắn thà tin rằng đây là con đường cuối cùng để cứu Pisces, còn hơn là bản thân mình mịt mù không có cách nào!

"Chị định đi đâu?"

Leo ngồi hẳn dậy, nhìn Capricorn hai mắt tối sầm lảo đảo bước đi, thắc mắc.

"Tôi sẽ đi gặp Libra Heidilian."

————————————————————-

Capricorn lững thững bước đi, bàn tay dưới lớp áo choàng siết chặt lấy viên pha lê trong suốt đang toả sáng lấp lánh. Nàng đã chạy suốt mấy ngày trời để có thể kịp trở về lâu đài của hoàng gia Casto. Trưng ra gương mặt của mình, không nói một lời nào, nàng tiến thẳng về điện công chúa. Không một ai cản nàng lại, vậy lẽ ra Libra đã biết nàng sẽ đến, Capricorn càng chắc chắn suy đoán của mình, đôi mắt sa sầm xuống, đẩy mạnh cửa điện bước vào.

"Chào em, Lyli."

Libra nằm nghiêng người trên giường trải đầy lụa, tay đỡ trán, ngón tay thon dài vân vê vài vòng trên những bức tranh chân dung.

Tóc dài trắng như tuyết, làn da chai sần mang sắc trắng lạnh, gương mặt người con gái trong tranh không tính là dễ nhìn, khá cứng ngắc, nhưng ánh mắt rất có hồn, cứu rỗi cả khuôn mặt. Nàng ngắm mãi đến ánh mắt cũng dịu đi, và rồi bằng một cách thật uyển chuyển, nàng giương mắt lên, nhìn thẳng vào chính chủ đang đứng lặng yên ở cửa phòng.

"Đi ra hết đi."

Libra cất giọng, đôi môi nhếch lên nhẹ nhàng mà cao quý, hai người hầu nữ đang xoa bóp chân lặng lẽ cúi đầu đi ra ngoài, lướt qua Capricorn sau đó đóng chặt cửa lại.

"Đến đây đi, em đừng đứng mãi như thế."

Gấp gọn lại từng cuộn tranh, Libra dịu dàng vẫy tay với Capricorn, lại chỉ về bên cạnh mình, bàn tay vỗ hai cái lên mặt giường. Capricorn xem như không thấy, nàng bước lại gần bàn trang điểm, lặng lẽ kéo ghế ra ngồi xuống.

Bước chân nàng khi đi cực kì nhẹ nhàng, nhưng hành động kéo ghế lại hệt như cố ý miết mạnh xuống mặt sàn nhà, âm thanh ken két chói tai xuyên qua màng nhĩ của Libra, nàng nhìn chằm chặp vào Capricorn, nụ cười chưa một lần thay đổi. Hành động của Capricorn rất rõ ràng, nàng hôm nay đến để nói chuyện, không phải là để "ngủ".

"Ta biết em trở về đây để làm gì..."

Libra khẽ rũ mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy, váy ngủ trắng tinh vẫn chưa hề thay, bước chân lại gần Capricorn, giọng nói mềm mỏng.

"Nhưng đừng láo xược như thế. Ta hi vọng em vẫn chưa quên vị trí của mình, em vẫn chỉ là người hầu của ta, hiểu chưa hả Lyli?"

Nàng đưa tay, khẽ nắm lấy cằm của thiếu nữ trước mặt, bấm thật chặt. Đôi mắt sáng rỡ lên, không hề che giấu ý định đe doạ trong đó, lời nói toát ra sắc như dao. Capricorn chớp mắt, đôi mắt xanh nhìn như ghim vào gương mặt tươi cười của Libra, một lần rung động cũng chưa hề có. Chỉ là nhìn thẳng, không một chút cảm tình nào.

"Em đúng là kẻ đáng chết nhất trên đời đấy, Lyli."

Sau một hồi lâu, hàng mày của Libra mới nhẹ nhàng hạ xuống, lần nào cũng thế, có đe dọa thế nào Capricorn cũng thà chết chứ không hạ mình với nàng, đây là điểm mà Libra vừa ghét vừa yêu thiếu nữ này. Bàn tay đẹp như gốm sứ điêu khắc chậm rãi thả cằm nàng ra, lại mân mê trên bờ môi khô khốc tái nhợt của nàng, ánh mắt xanh đẹp tuyệt trần lại nhìn nàng say đắm, khẽ quấn lấy đối phương, gương mặt đẹp chậm rãi hạ xuống.

"Ngài đã biết từ trước đúng không? Về việc Pisces là kẻ được chọn để thừa kế?"

Đôi môi khô khốc lạnh lùng khẽ quay đi, chối từ chiếc hôn từ nàng công chúa xinh đẹp. Capricorn thì thào, hơi thở của nàng phả vào không khí, lạnh lẽo giữa căn phòng đầy hơi ấm, phả lên làn da của Libra, khiến nơi đó nhẹ nhàng run lên. Libra chớp mắt, không tức giận cũng không mỉm cười, nhàn nhạt trở về chiếc giường lụa.

"Đương nhiên là ta biết. Hơn nữa còn biết từ nhiều năm trước đây."

Nàng lại nằm trải dài ra giường, tay chống đầu ngước lên nhìn ngắm Capricorn, váy ngủ trắng tinh phủ xuống, tôn lên thân hình tinh tế quyến rũ.

"Bằng cách nào?"

"Chỉ riêng việc nhà bá tước nháo nhào âm thầm tìm kiếm một tiểu thư bị mất tích cũng đã chứng minh nàng ta có giá trị. Hơn nữa là vô giá. Bởi lẽ, có ai ngờ được đôi mắt thấu thị tương lai ban đầu là của một quản gia lại được truyền cho một tiểu thư của phu nhân bá tước?"

Libra nghiêng đầu, mỉm cười nghiền ngẫm. Nàng rũ mắt, cứ hệt như là thưởng thức một câu chuyện cười, hai bờ vai run run, cười đến lộ rõ sự miệt thị trong đáy mắt.

"Vậy nên ngài đã sớm để mắt đến Pisces Jane? Hơn nữa chỉ chờ ta gặp được nàng là sẽ tóm gọn nàng ấy?"

Capricorn nhìn đăm đăm vào Libra, ánh mắt hơi trầm xuống, lộ ra nét thất vọng.

"Ta đúng là sớm để mắt đến nàng ta, không ngờ lại lưu lạc đến ngôi trường trên quốc đảo xa xôi đó. Nhưng không cần em gặp nàng ấy, ta cũng sẽ sớm tìm một cái cớ để bắt nàng lại."

"Sao ngài biết được Pisces sẽ cầu xin Leo mang nàng bỏ trốn?"

Capricorn trầm ngâm, cuối cùng vẫn hỏi tiếp. Âm lượng vừa đủ dễ nghe, chỉ khác là chất giọng du dương đã thay đổi, trở nên thật trầm.

"Chỉ cần còn là con người, vẫn còn mong muốn tự do thì nàng ta sẽ không bao giờ chấp nhận một cuộc hôn nhân bị cưỡng ép lên đầu mình."

Libra mỉm cười thong thả, nàng dường như không phát chán với việc người hỏi kẻ trả lời này. Đôi mắt xanh xinh đẹp ngoại trừ nét nghiền ngẫm thì toàn bộ còn lại đều dịu dàng ngắm nhìn Capricorn Lyli.

"Có một chuyện ta không ngờ... Đó là Virgo lại tình nguyện thả bọn chúng đi. Chà..."

Nàng hệt như tỏ ra tiếc rẻ, khẽ lắc đầu, mái tóc nâu rung động lại được nàng vén lên sau tai.

"Virgo hiện giờ đang theo dõi Pisces?"

Capricorn hơi nhướn mày, nếu như Virgo thật sự muốn chuộc lỗi với Libra mà tình nguyện đi canh giữ bên cạnh Pisces thì cơ hội để Leo cứu nàng ta sẽ gần như bằng không.

"Em đoán thử xem?"

Libra bật cười, hệt như đã biết rõ Capricorn đang dự định làm gì, lại khẽ lắc đầu.

"Hắn không ở đó, chỉ để theo đuôi nhà bá tước thì không cần thiết đến hắn. Ta cần hắn trông chừng một người quan trọng hơn."

Nàng chậm rãi nói, đôi mắt xanh lại liếc nhìn về Capricorn, khoé mắt cong lên như trêu đùa. Phút chốc, Capricorn cảm giác được bụng mình đang sôi lên, đôi bàn tay khẽ siết chặt lại.

"Ra là Pisces không nói với em việc nàng ta có thai nhỉ? Nhưng dù sao ta cũng rất vui, vì nó nên em mới tình nguyện chạy về đây."

Capricorn khẽ nhíu mày, đây thực sự là điều khiến nàng khúc mắc. Pisces có thai sẽ khiến Mason Jane bằng mọi giá sẽ giữ nàng ta ở lại, nơi bảo vệ an toàn nhất chỉ có căn cứ quý tộc mà bọn họ tham gia vào. Nhưng việc quý tộc cấu kết lại với nhau chính là để chống lại hoàng gia, mưu đồ phản quốc, nên bên Pisces có người của Libra thì hành động của Mason Jane chính là thông báo cho hoàng gia biết được hang ổ của bọn phản loạn, bao gồm cả Capricorn.

"Không có gì chắc chắn rằng Mason Jane sẽ không giao Pisces ra..."

Capricorn cắn môi, chỉ cần tổ chức ra lệnh, ngài bá tước chắc chắn sẽ phải nhả Pisces ra để không làm lộ bí mật. Có thể di dời căn cứ, nhưng náo loạn quá lớn, làm việc không cẩn thận cũng chính là dẫn dụ rắn vào nhà. Bình thường thì không việc gì phải di dời địa điểm tập hợp. Bỏ đi một Pisces, bọn hắn sẽ vẫn còn lão quản gia...

Bỗng một tiếng cười rộ lên làm Capricorn giật mình, nàng ngước mắt nhìn. Libra đột nhiên bật cười, tiếng cười rộn rã không dứt, thậm chí, nàng còn nghe thấy sự nhạo báng nàng ở bên trong.

"Ôi chúa ơi, sao em lại ngây thơ đến thế này? Bản thân em thậm chí còn không hiểu rõ đồng minh của mình bằng ta, vậy thì còn kết minh làm gì?"

Libra thút thít, xoa đi nước mắt bởi vì cười quá nhiều mà chảy ra trên mặt. Nàng đứng lên, nhẹ nhàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net