XXVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cảnh báo: chương này có tình tiết gây khó chịu cho người đọc.

Pisces vẫn đang lịm đi.

Trong màn đêm đen tối cứ như chìm trong một mực nước đen ngòm và quái dị, nàng nghe được loáng thoáng những âm thanh mơ hồ. Nhiều giọng nói với những sắc thái khác nhau cứ mãi lơ đãng vờn xung quanh tâm trí, lặng lẽ đánh thức nàng khỏi trạng thái mê mang mất ý thức.

Ban đầu chỉ có giọng nói có vẻ hơi nghiêm trọng và lo lắng của ngài bá tước. Vài giây sau, tiếng lạch cạch của vài thứ dụng cụ bằng kim loại xáo trộn với nhau vang lên trong tầm tai, Pisces cố gắng mở hờ hai mắt, nỗ lực nắm bắt tình hình của bản thân nhưng chừng như vô vọng.

Cơ thể nàng nặng như đeo chì, cau chặt mày, cơn đau như búa bổ ập vào sau trán khiến  cả khuôn mặt nàng ngã quỵ vào lớp gối bông mềm.

"Tiểu thư mất khá nhiều máu, nhưng các vết thương đều không sâu. Nó vẫn đang hồi phục này..."

Một giọng nói điềm tĩnh nhận xét sau khi kiểm tra hết cả tay chân của nàng. Nếu bây giờ có thể cử động, chắc chắn Pisces sẽ cực kì phản cảm với việc bị khám xét cả người như thế này. Bên ngoài, trên cánh tay nàng đã nổi một tầng ớn lạnh khi một vật lạnh nào đó bằng kim loại liên tục chạm vào cổ, lồng ngực và mắt nàng.

"Về phần đứa bé... may mắn đã được ổn định, không còn nguy hiểm."

Áp ống dây nghe lên phần bụng hơi nhô lên của Pisces, vị y sĩ ngoài năm mươi tuổi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác được nhiệt độ của cả căn phòng đang tuột dốc không phanh. Lớp da mặt của ngài bá tước lịch lãm ngay lập tức căng ra bởi câu nói của hắn.

"Thưa ngài...?"

Y sĩ hơi sửng sốt, hắn lập tức cảm thấy việc này có vấn đề. Hai mắt của Mason Jane mở to, đồng tử sâu hun hút dường như co lại thành một đường thẳng. Khớp ngón tay siết chặt vào nhau kêu lên răng rắc.

Ánh đèn đêm leo loét cứ thế hắt lên làn da trắng tái của hắn, lặng lẽ phản chiếu khuôn mặt của người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đang bàng hoàng và rồi trở nên điên tiết.

"Quản gia, hãy tiễn y sĩ ra ngoài. Chuyện ngày hôm nay, ta mong ngài giữ kín giúp chúng ta."

Mason Jane cất giọng, dường như nhận ra rằng mình đã thất thần, hắn quay người đi về phía bên kia giường, gương mặt trở nên lãnh đạm. Vị y sĩ thậm chí còn trông thấy nắm đấm của hắn càng lúc càng siết cứng vào lòng bàn tay.

Lão quản gia mang theo vị y sĩ đang rối rít cúi chào rời đi, khi quay người nắm lấy tay nắm cửa, đôi mắt đen láy lúc này lại nhìn thoáng qua Pisces, buồn bã.

Tiếng bước chân của hai người vang lên nhỏ dần và đi xa nhưng Pisces vẫn chưa thể thả lỏng người một chút nào. Tâm trí của nàng hỗn loạn như một con mèo vừa rơi xuống nước, thi thoảng còn dựng đứng người lên. Nàng cảm nhận được rõ ràng, cơ thể của Mason Jane đang đứng sát ngay bên cạnh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn đang nhìn chòng chọc vào nàng, không, chính xác là vào phần bụng hơi nhô lên của nàng, một cái nhìn cực kì điên tiết.

"Con đang trêu chọc ta đúng không Pisces? Con chắc chắn chỉ đang chọc tức ta..."

Nàng loáng thoáng nghe thấy âm thanh đang nghiến răng ken két của hắn cùng một câu nói liên tục lặp đi lặp lại. Điều này hệt như đang treo nàng lơ lửng trên một mũi dao, lạnh ngắt cả người, tiếng tim đập thình thịch sau tai quen thuộc như đang cảnh báo nàng.

Người đàn ông trước mắt này vô cùng nguy hiểm.

Phải đến một lúc sau, cơn ớn lạnh đang chạy dọc khắp người mới lặng xuống yên ắng, làn da của Pisces cũng không còn run lên nữa. Nàng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi cùng âm thanh của chiếc gậy gỗ của lão quản gia đang quay trở lại.

"Thưa ngài?"

Bàn tay gầy gõ lộc cộc lên cánh cửa phòng ngủ, cùng lúc đó, tiếng nghiến răng kẽo kẹt cũng không còn.

"Vào đi."

Âm thanh của ngài bá tước đã trở nên bình tĩnh hơn, có tiếng loạt xoạt của quần áo khi hắn đi lướt qua giường của nàng. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, thoảng vào sau đó là một thứ mùi lạ tanh lòm và gớm ghiếc. Pisces lặng người, có lẽ hai người này không muốn có thêm một ai đó khác biết được rằng nàng đã có thai.

Mùi tanh càng nồng hơn khi lão tiến vào, nhưng không hướng về phía Pisces, tiếng bước chân của Mason Jane lại nhỏ dần đi, nàng có thể đoán được cả hai đang đứng sau chiếc tủ sách ngăn cách giường ngủ và bàn học của nàng.

"Mọi việc ổn chứ?"

Mason Jane cất tiếng hỏi sau tiếng thở dài, hắn tiến lại gần chiếc bàn trống rỗng của Pisces, bàn tay chậm rãi miết lên mặt bàn sạch sẽ không một lớp bụi.

"Đều tốt thưa ngài. Đây là dinh thự của bá tước, sẽ chẳng có một lời đồn nào truyền ra đâu..."

"Lão cũng nên thay một bộ quần áo khác trước khi đến đây chứ... Con bé sẽ không thích đâu."

Hắn cằn nhằn trong khi liếc mắt nhìn những vệt loang lổ còn đỏ tươi trên khắp người của lão. Ngoại trừ đôi bàn tay đã được rửa sạch sẽ, quần áo của lão không nơi nào không bốc lên mùi tanh nồng nặc.

Mason Jane lại nhìn lên khuôn mặt của lão, nhìn theo đôi mắt đen đầy thương cảm lúc này như xuyên qua chiếc tủ sách mà ngắm nhìn Pisces đang ngủ say.

"Lão nên kìm chế lại ánh mắt của mình đi, Pisces là tiểu thư của gia tộc này, đừng làm con bé khó xử."

Hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt day dứt không rời của lão quản gia, hàng mày đen cau lại thật chặt.

"Ngài định làm gì Pisces?"

"Chúng ta sẽ tiếp tục như cũ, đem con bé giấu khỏi tai mắt của hoàng hậu."

Hắn liếc mắt, nhìn ánh nhìn sững sờ khó hiểu từ người đối diện rồi mới chậm rãi trả lời.

"Ta nghi ngờ hoàng hậu đã để ý Pisces từ lâu, có lẽ chuyện của chúng ta đã bị hoàng gia Casto nắm thóp từ đầu rồi. Lão không thấy chuyện Libra Heidilian tình cờ đến học tại Paradise là rất đáng ngờ sao?"

Lão quản gia ngẩn người. Đúng thế, làm gì có chuyện tiểu thư nhà bá tước bị bắt cóc lại lưu lạc đến một quốc đảo cách đất liền hàng nghìn dặm biển, càng trùng hợp hơn là một năm sau, đại công chúa Libra cũng đến đó nhập học cơ chứ?

"Vậy Capricorn Lyli chỉ là một cái cớ..."

"Đúng thế. Dựa trên tin đồn tình ái của Libra và Capricorn Lyli thì cái cớ ấy sẽ trở nên hợp lí. Nhưng hoàng hậu sẽ không đời nào biết được bên cạnh Pisces sẽ có Leo..."

Nhắc đến Leo, khuôn mặt của ngài bá tước lập tức trở nên cau có, nhưng hắn vẫn chậm rãi suy luận.

"... Leo là một con đỉa đói, và khi nó điên lên thì ngay cả Virgo Smith bên cạnh Libra cũng phải bó tay, vậy nên việc bắt Pisces trong âm thầm cũng không có khả năng tiến hành."

Mason Jane siết tay, hắn thực sự không biết rõ về khoảng thời gian mà Pisces và Leo ở trong trường. Tại sao hai đứa nó lại bỏ trốn ra bên ngoài? Đó hoàn toàn là Libra đã nhúng tay vào.

"Vậy nên việc đưa Pisces trở về lại mượn tay của chúng ta. Hoàng hậu có lẽ đã biết chính xác thời điểm Pisces có thai mà ban xuống cái quyết định đưa con bé đi liên hôn ngoại quốc. Thông tin về nơi ở của con bé cũng là từ bên phía bà ta truyền ra. Nếu chúng ta biết con bé có thai, không đời nào ta sẽ giao con bé cho hoàng gia."

"Vậy còn đề nghị liên hôn thì sao?"

Lão quản gia siết chặt lấy cây gậy gỗ trong lòng bàn tay, gương mặt lão lúc này cau lại đầy tức giận, đôi mắt đen giương lên, sáng rực.

"Tìm một kẻ thay thế chưa bao giờ là vấn đề khó. Ta đoán bà ta sẽ nhanh chóng tấn công đến dinh thự này thôi, con bé có lệnh liên hôn nhưng lại có thai trước cưới, đây là tội rất nặng, phỉ báng quyết định của hoàng gia. Bắt Pisces đi, tìm một người thay thế con bé để gả, sau này đứa bé kia ra đời sẽ thừa hưởng được đôi mắt thấu thị tương lai, con đàn bà đó suy nghĩ hay thật..."

Ngài bá tước nghiến chặt hàm, gằn giọng, khuôn mặt trở nên căng cứng vì cơn giận dữ. Cùng lúc đó, đôi bàn tay già nua của lão quản gia cũng nổi đầy gân xanh.

Gia tộc của bá tước sở hữu dị năng rất đặc biệt mà hoàng gia Casto luôn thèm khát, đó là đôi mắt nhìn thấu tương lai. Tuy vẫn còn một khả năng hoá đá đối thủ khi nhìn vào mắt kẻ đó nhưng đứng trước việc có thể thấy trước tương lai đều không đáng kể đến. Kẻ thừa kế đôi mắt ấy luôn trở thành tâm điểm của hoàng gia lẫn quý tộc lớn nhỏ trước khi chính thức trưởng thành. Vì lẽ đó mà gia tộc này đời đời không thể có tước vị quá cao lẫn lãnh thổ rộng lớn bởi vì lòng nghi kị của hoàng tộc.

Hoàng hậu đã luôn nhắm đến Pisces Jane ngay từ lúc nàng sinh ra, và mọi kế hoạch nhằm cắt đứt Pisces khỏi nhà bá tước luôn được bà ta cân nhắc hằng năm trời. So với Libra cố gắng lên kế hoạch để đánh bại Capricorn nhằm mục đích khiến nàng ta nản lòng mà trở về bên mình thì thứ hoàng hậu nhắm đến chỉ có đôi mắt của Pisces lẫn đứa bé trong bụng nàng.

"Chúng ta sẽ không bị động ở đây. Ta biết căn cứ mà liên minh quý tộc tham gia có lực lượng rất mạnh, chúng ta sẽ đưa Pisces đến đó."

Mason Jane chống tay che lấy vầng trán, hắn thở dài, đưa ra quyết định.

"Liệu bọn họ có đồng ý chuyện nguy hiểm này hay không?"

"Chúng sẽ đồng ý. Hơn cả thế, chúng chắc chắn sẽ bảo vệ con bé cực kì chặt chẽ. Bọn chúng cần khả năng của Pisces để chống lại hoàng gia..."

"Ta phản đối chuyện này."

Lão quản gia thẫn thờ, nhìn về phía Pisces vẫn đang ngủ say. Nếu như vẫn chưa nghe những kết luận của Mason Jane, chắc chắn lão vẫn sẽ đồng ý với quyết định giấu nàng đi. Nhưng bây giờ thì sao? Dù là trong tay hoàng hậu hay là trong tay của bọn họ, tất cả mục đích đều là sử dụng triệt để sức mạnh của nàng.

"Sao cơ?"

"Ta phản đối chuyện này. Bá tước, cho dù đó là để Pisces an toàn vậy thì còn suy nghĩ của con bé thì sao?"

Lão quản gia cao giọng, bàn tay cầm gậy vững vàng chỉ về phía Pisces trước ánh mắt khó tin của ngài bá tước, khí thế của lão phút chốc tăng lên khó tả.

"Cho dù là vì an toàn của con bé, nhưng việc đưa Pisces cho tổ chức quý tộc đấy cũng khác gì việc con bé rơi vào tay hoàng hậu? Chúng ta sẽ chọn kẻ thay thế cho con bé, hoặc tung tin rằng nó đã chết, tạo dựng một thân phận mới. Giam cầm nó, sử dụng năng lực của nó, suốt đời này nó không được thấy ánh mặt trời, không được ngẩng mặt nhìn đời, không bao giờ có được tự do, như thế thì có khác gì hoàng gia bẩn thỉu mà ngài nói!?"

Lão gầm lên, âm thanh uy nghiêm mà giận dữ, ánh mắt lão nhìn chòng chọc vào gương mặt của Mason Jane khiến hắn phát run.

"Im miệng!"

Sau vài giây, khi chắc chắn là Pisces vẫn chưa tỉnh dậy, hắn mới cau chặt mày, gằn giọng quát lên. Đôi mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc, dần dần, hắn nhìn về lão như hiểu ra điều gì đó, đôi bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm.

"Đừng nghĩ rằng gia tộc này cho lão ở lại thì lão cũng có quyền quyết định, người quyết định cuối cùng là ở chủ nhân! Là ta! Ta mới là cha của Pisces!!"

Hắn nghiến chặt hàm, rít qua từng kẽ răng. Cơn giận dữ khiến khuôn mặt hắn hằn lên dữ tợn, gân xanh nổi lên khắp vầng trán. Lời nói của hắn khiến lão quản gia phải cau chặt mày, bàn tay run rẩy tức giận.

"Ngài cứ chờ xem. Mong ngài vẫn còn nhớ khoảng thời gian Pisces phản kháng mà chạy trốn khỏi dinh thự này. Tất cả là lỗi của ngài!"

Lão cười lạnh, giọng nói già nua đầy vẻ mỉa mai. Nặng nề chống gậy xuống, lão bước từng bước về phía cửa phòng.

"Ừ nhỉ, Pisces là con của ngài cơ mà. Vì lẽ đó, nó sẽ không bao giờ yêu ngài đâu, bá tước ạ."

Đặt tay lên tay nắm cửa, lão bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy liếc nhìn về phía Mason Jane vẫn đứng ngẩn người dưới ánh đèn, lão bật cười, nhạo báng. Tiếng cười to của lão kéo dài khắp căn phòng và biến mất ở cuối rẽ hành lang, vang vọng thật lâu.

Mason Jane trừng to mắt, hai bờ môi mím chặt cho đến lúc lão biến mất cũng chưa từng rời ra, cả người hừng hực điên tiết.

Bởi vì tiếng cười của lão thực sự sỉ nhục hắn.

Gia tộc bá tước có một bí mật mà chủ nhân của bọn họ thà chết chứ không được để lộ ra...

Mason Jane là người bình thường, hắn không sở hữu bất kì dị năng nào trong hai loại truyền thừa của gia tộc. Không nằm mộng, không nhìn thấy bất kì điều gì từ tương lai, không có sức mạnh hoá đá đối thủ, ngoại trừ sinh ra đã là con trai của bá tước, hắn không mang trong mình một chút sức mạnh nào.

Đó là một nỗi nhục nhã.

Hắn chỉ có một mình, không còn nhớ mình đã sống những tháng ngày thơ ấu như thế nào, nhẫn nhịn, làm lơ, đàn áp hay bức ép người khác, hắn không nhớ rõ mình đã làm thế nào để có thể kiên trì sống đến năm hắn 19 tuổi.

Ngài bá tước, cha của hắn, lúc bấy giờ đã là một ông lão gần đất xa trời là một người giống như hắn, không có dị năng, vẫn kiêu hãnh làm "ngài bá tước" của gia tộc này cho đến lúc chết, đã nắm lấy tay hắn.

"Mason, con của tao là một thằng vô dụng. Mày phải nhớ, bằng bất cứ cách nào, đừng giống như tao. Đừng sống một cuộc đời nhục nhã rồi lại sinh ra một đứa con rác rưởi..."

Hắn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào lòng bàn tay ấy. Thô, ráp, và thật cứng. Cứ như lão đã dùng hết sức lực cả đời để bấu lấy hắn vậy.

"... Tao, và mày, đều không có sức mạnh trong người, nhưng người nắm giữ thứ sức mạnh ấy chỉ có thể là chúng ta. Chúng ta sở hữu chúng, mày hiểu chứ? Hãy sinh ra kẻ được chọn tiếp theo. Mason, vì nỗi nhục nhã của tao, và mày, kẻ kế thừa đôi mắt ấy chỉ có thể mang dòng máu của tao và mày!"

Mason có thể cảm nhận rõ ràng, những lời nói cuối cùng của người cha đã chết ấy đã trở thành những mầm mống. Nó bén rễ, đâm sâu, nảy nở ngay bên trong linh hồn hắn. Mỗi ngày một nhiều hơn.

Hắn phải sinh ra kẻ được chọn. Kẻ được chọn phải là con của hắn.

Mason Jane kế thừa tước vị ngay khi tang lễ của cha hắn kết thúc. Một năm sau đó, hắn kết hôn với con gái của một tên tử tước với lãnh thổ nằm tít tận biên giới phía Nam. Đó là một tiểu thư tóc vàng mắt xanh, cực kì xinh đẹp.

Trong đêm tân hôn của mình, hắn đã đứng nhìn lão, người anh em của cha, kẻ được chọn lúc bấy giờ trao cho vợ mình "hạt giống" của lão.

Trước sự đồng ý của tất cả những kẻ đứng đầu gia tộc, hắn phải trơ mắt nhìn người vợ mới cưới của mình ngủ với người anh em của cha.

"Tất cả chỉ vì sinh ra kẻ thừa kế, sau này, nó sẽ gọi ngài là "cha", thưa bá tước thân mến."

Hắn dường như đã chấp nhận lí do này, thậm chí, hắn còn hoàn toàn hài lòng với nó. Còn lão, sau sự kiện đó đã được giữ lại trong dinh thự và trở thành quản gia.

Hắn cảm nhận được cơn rạo rực trong lòng suốt một năm trời đã tạm thời lắng xuống. Hắn sẽ không còn cảm thấy sự khó chịu đang sinh sôi trong người mình nữa.

Sẽ sớm thôi.

Hắn sẽ là cha của kẻ được chọn. Kẻ được chọn sẽ là con của hắn.

Mason đã vui mừng quá đỗi, hắn có địa vị, hắn có thể diện, người vợ của hắn đã mang thai, đứa bé chắc chắn sẽ được thừa kế đôi mắt cao quý ấy. Hắn sẽ không còn phải chịu đựng sự sỉ nhục trong ánh mắt lén lút của đám người hầu, hắn sẽ không còn bị nhạo báng rằng mình là một kẻ không có năng lực nữa.

Ngày Pisces ra đời, cánh đồng hoa nở rực rỡ dưới ánh nắng mùa xuân.

Nàng có đôi mắt đen lấp lánh tựa như sao trời. Một đôi mắt sáng mà chỉ có những kẻ thừa kế vĩ đại ấy mới được có. Pisces là con của hắn.

Pisces là con của hắn.

Nàng là con gái của hắn. Nàng là kẻ được chọn.

Nhưng tại sao cơn đau của sự cắm rễ vẫn chưa kết thúc? Tại sao mỗi ngày trôi qua hắn đều cảm thấy lo sợ trong lòng? Tại sao hắn mãi mãi cảm thấy sợ hãi sẽ có ai đó biết được chuyện ngày hôm ấy?

Nàng không phải là con của hắn. Càng lớn lên, càng nhiều năm trôi qua, hắn lại càng lo lắng khi khuôn mặt nàng từ từ trở nên xa lạ.

Đó không phải khuôn mặt giống như hắn, Pisces đã có khuôn mặt giống như lão lúc còn trẻ.

Lão quản gia.

Mason không muốn kẻ được chọn này.

Hắn phải làm thôi. Nhiều năm như thế, hắn đã không còn là một thằng nhóc không nắm nổi một chút quyền lực nào trong tay. Hắn muốn một đứa bé khác. Một kẻ được chọn do chính hạt giống của hắn sinh ra.

Vào một buổi chiều mùa hè, năm Pisces 14 tuổi, sau khi lão quản gia kết thúc buổi dạy giúp nàng nhìn thấu tương lai trong giấc mơ và rời đi. Hắn đã lẻn vào phòng nàng.

Khoá kín cửa. Với gương mặt đỏ bừng vì rượu, hắn cầu xin nàng.

"Pisces... Pisces. Ta xin con. Con phải giúp ta, chỉ có con mới có thể giúp ta."

"Ta muốn có một kẻ thừa kế, con sẽ sinh nó cho ta chứ? Con sẽ chứ?"

"Ôi. Ta yêu con. Ta yêu con. Pisces của ta..."

Hắn đã làm điều đó. Hắn đã cướp đi trinh tiết của Pisces, hệt như đêm hôm ấy, lão đã cướp đi trinh tiết của vợ hắn.

Giống hệt nhau.

Hắn thậm chí còn không có cảm giác hối hận, hay áy náy, hay là tội lỗi.

Hắn chỉ cảm thấy dễ chịu.

Cầu nguyện sao cho hạt giống luôn cắm rễ trong người hắn sẽ được truyền đến cơ thể nàng. Một cơ thể được chọn trân quý. Đâm chồi, sinh sôi nảy nở một sinh mệnh mới.

Hắn sẽ là cha của kẻ được chọn. Kẻ được chọn sẽ mang trong mình dòng máu của hắn.

Đức tin của hắn. Pisces của hắn. Đứa con của hắn. Hắn sẽ có cho mình tất cả mọi thứ, hắn sẽ trở nên hoàn hảo hơn bất cứ ai. Không một ai có thể sỉ nhục hắn được nữa. Hắn chỉ chờ đến ngày mà nó xuất hiện, kẻ được chọn của hắn. Hắn đã mong chờ nó đến hơn bất cứ ai.

"Tiểu thư vì sinh non nên cơ thể quá yếu đuối, có khả năng cả đời này không thể mang thai được."

Mason chết sững, hắn dường như không tin được những gì mình vừa nghe thấy, yêu cầu vị y sĩ kia lặp lại.

Pisces có thể sẽ không thể mang thai được, suốt cuộc đời nàng.

Vậy thì những việc hắn đã làm với nàng còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Để giấu đi tất cả những tội lỗi mà hắn đã làm, hắn đã nhốt Pisces vào một căn phòng kín. Khoá chặt cửa và chỉ có một ô cửa sổ, từ trên cao ngắm nhìn khu vườn ô-liu trong vắt phía xa xa.

Ánh mặt trời không thể chiếu rọi vào người nàng, và không một hạt giống nào có thể nảy mầm, đó là ý nghĩ của hắn.

Nhưng hắn không thể ngờ, một thằng nhóc chăn ngựa không cha không mẹ lại để ý đến Pisces từ lâu. Nó luôn từ nơi chuồng ngựa dơ bẩn mà nhìn ngắm nàng, trò chuyện với nàng, lén lút mang nàng rời khỏi nhà khi rạng chiều không ai chú ý đến.

Một đêm mưa bão tầm tã, nó nương theo những ánh chớp mà mang Pisces trốn đi.

Trốn thoát không thấy bóng dáng.

Bấy giờ, Mason Jane mới tìm hiểu rõ, kẻ cướp đi Pisces của hắn, tên là Leo Ahnvit. Một thằng nhóc con thậm chí còn chưa đến tuổi trưởng thành.

Ngay bây giờ đây, nó lại tiếp tục cướp đi kẻ được chọn của hắn. Cướp đi tất cả mọi thứ mà hắn mong chờ, đứa trẻ đó, đó đáng lẽ là vị trí mà hạt giống của hắn sẽ nảy mầm.

Nhưng hắn lại không tài nào có thể giết chết nó. Ngay cả dòng máu dơ bẩn của nó, hắn cũng không thể giết chết.

Chết tiệt.

Hắn nguyền rủa. Tất cả là tại Pisces. Chắc chắn nàng làm thế chỉ để trả thù!

...

Từ lúc Pisces tỉnh lại cho đến hôm nay đã rơi vào tầm khoảng ba ngày.

Nàng không thể nhìn thấy bên ngoài, bốn bề đều là những bức tường gỗ đóng kín, chỉ có một cánh cửa nhỏ luôn bị khoá từ bên ngoài, trong phòng có một bộ bàn ghế nhỏ làm bàn trang điểm, một giường lớn được phủ lụa trắng và một vài rương quần áo được đặt ở cuối góc.

Nếu không có âm thanh lạch cạch của bánh xe lăn trên đất đá, tiếng vó ngựa đều đặn và tiếng những người hầu trò chuyện với nhau, Pisces sẽ không đời nào biết được mình đang ở trên một đoàn xe ngựa có quy mô khổng lồ.

Thỉnh thoảng, trên xe sẽ xuất hiện một số rung động nhỏ, cùng lúc đó cơn chao đảo buồn nôn của Pisces cũng sẽ giảm đi, nàng đoán được đó là khoảng thời gian mà đoàn người dừng lại để nghỉ ngơi.

Bọn họ nghỉ ngơi hai lần một ngày, một là vào giữa trưa, một là vào chiều tối. Sau khi xe ngựa dừng lại, lão quản gia sẽ đến phòng thăm nàng, dựa vào đó, Pisces có thể phỏng đoán được mình đã trải qua bao nhiêu ngày nằm trên chiếc giường này.

Phòng của nàng luôn được khoá kín và có người hầu canh giữ bên ngoài. Luân phiên khoảng hai người sẽ lo một ngày ba bữa cho nàng và sáu lần uống thuốc, trước và sau khi ăn. Cả hai đều chưa bao giờ hé răng một câu nào với nàng và trước khi rời đi, họ đều sẽ kiểm tra xem nàng có giấu vật nhọn gì trong quần áo hay không.

Pisces liếc nhìn cổ chân bên phải đang được khoá lại bằng xích sắt và đính chặt vào chân giường gỗ, khoé miệng cười giễu cợt.

Chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net