part 6. xa nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày trở về từ thị trấn, Taurus cứ nghĩ mãi về những gì người phụ nữ tiên tri kia đã nói. Cả một ngày trôi qua, nàng luôn thơ thẩn, dường như bị ai đó chiếm lấy tâm trí, Taurus không thể tập trung nổi vào việc gì, ngay cả khi đốn củi, nàng cũng chẻ trật hết, mấy thanh củi ngã lăn lóc, mang những vết bổ méo mó. Taurus thở dài, nàng chán nản quăng cây rìu qua một bên, Taurus ngồi phịch xuống bãi cỏ, nàng chống cằm, khuôn mặt lại chứa chan nhiều tâm tư, nàng lại thả hồn mình theo gió, bay dạt đến tận phương trời nào.

Vận mệnh vốn dĩ là một cỗ bánh xe, nó cứ lăn đều, lăn đều mãi mãi, và rồi vòng luân hồi của nó kết thúc bằng việc nó đã già cỗi, hoặc do bị hư hỏng đến khi không thể lăn theo con đường của nó được nữa.

Nhưng lần này vận mệnh của Taurus đã dừng lại, là vì Marcus.

- Tau.

Aura khẽ thì thầm gọi tên nàng theo làn gió nhẹ, Taurus quay đầu theo tiếng gọi của mẹ, nàng nhìn thấy khuôn mặt hiền từ, và một đôi mắt đã nhìn thấu tâm tư nàng của mẹ Aura. Những lần như thế Taurus sẽ luôn trở nên lúng túng, hoặc xấu hổ, vì thường mỗi khi mẹ Aura nhìn nàng như thế, thì đó là khi nàng ăn vụng, hoặc là khi Taurus bắt đầu trở thành một thiếu nữ, cũng có lúc là nàng giận dỗi mẹ Aura khi còn trong độ tuổi bướng bỉnh của những đứa trẻ con. 

Chỉ có điều lần này, Taurus không hề lúng túng cũng không hề ngại ngùng như những lần trước, đôi mắt nàng giờ đây tĩnh lặng như mặt hồ, và nàng đã làm mẹ Aura có chút ngạc nhiên.

- Con gái của ta... 

Có vẻ như Taurus đã có quyết định của riêng mình.

Aura lần đầu tiên gặp Taurus khi nàng mới là một đứa trẻ nhỏ xíu, với chiếc váy rách rưới và một con dao cùn, Taurus đã phải lẩn trốn vào rừng sâu để tránh khỏi cơn ghen tuông của Hera cũng như kết cục bi thảm của mẹ nàng. Người con bé chằng chịt vết thương rướm máu vì bị vướng vào các bụi cây và gai nhọn, khuôn mặt sơ xác cùng đôi môi khô ráp vì đã liên tục nhiều tuần không được ăn uống tử tế, móng tay đã tróc đến chảy máu khi con bé cố gắng bấu lấy thân cây để trèo lên tránh thú dữ.

Nếu dòng máu của thần thánh không chảy trong người nó, Taurus có lẽ đã chết từ lâu rồi.

- Mẹ Aura... con muốn tìm Marcus.

Marcus. 

Đứa trẻ đó luôn là nỗi ám ảnh của Taurus. 

Khi bàn tay của Aura chìa ra để cứu rỗi số phận đáng thương của Taurus, và ngay lúc xà vào lòng nữ thần gió bấc, Taurus đã òa khóc lên và liên tục kêu gào trong thảm thiết.

"Làm ơn hãy cứu Marcus, xin hãy cứu lấy cậu ấy, cậu ấy bé bằng con, con xin người..."

Bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình khi ấy, Taurus đã khẩn cầu Aura cứu lấy cậu bé Marcus đó trước khi ngất lịm đi. Và cánh rừng sau lưng bỗng nhiên bốc cháy phừng phực, đỏ thẫm cả một khoảng trời... Aura đặt Taurus dưới một gốc cây, bà nhờ vả các tinh tinh nước ở Phonbes nhanh chóng dập lửa, sau đó gọi gió rồi tiến vào rừng sâu. Aura đoán rằng Hera đã gọi một con mãnh thú Almasy đến để giết đứa trẻ, và nó đã thiêu rụi cả một cánh rừng.

Hera, bà ta thật sự đã bị ám ảnh bởi một gia đình trọn vẹn đến mức, không thể nhận ra rằng rốt cuộc ai mới là kẻ mang tội ở đây thay vì khiến một đứa trẻ sống dở chết dở như thế này.

Aura thở dài bất lực, một nữ thần bé nhỏ như bà thì làm sao có thể chống lại hai cái cột trời to sừng sững trên đỉnh Olympus. Aura vội vàng tìm kiếm theo lời Taurus, nhưng tất cả chỉ còn lại tàn tích của một khu rừng chết, và xác của con Almasy đã bất động với vết chém ở hõm ngực.

Còn về cậu bé Marcus, hoàn toàn mất tích khỏi khu rừng.

Aura đã gọi gió tìm xa hơn một chút, nhưng Marcus đã biến mất, cứ như... chưa từng tồn tại vậy. Nhưng cũng ngay khi ấy, Taurus đang hấp hối, và buộc Aura phải đưa ra lựa chọn tiếp tục tìm kiếm và cứu cậu bé không rõ tung tích kia, hoặc trở về cứu Taurus bé nhỏ đang bị sốt co giật nghiêm trọng. Và Aura đã lựa Taurus, bà mang con bé về căn nhà gỗ họ đang ở hiện tại, rồi nhờ vả một tiên nữ của Artemis giúp Taurus vượt qua cơn bệnh.

Sau khi tỉnh lại và nhận được tin dữ của Aura, Taurus phờ phạc như người mất hồn, như thể Marcus kia chính là hàng phòng thủ tinh thần cuối cùng của nàng, Taurus hoàn toàn sụp đổ.

Không khóc cũng không cười, không nói cũng không đòi hỏi, đến giờ thức dậy sẽ thức dậy, đến giờ ăn thì sẽ ăn, ngoài những lúc ấy ra, Taurus không động đậy, cũng chẳng thể làm được gì cả, nàng cứ ngồi ở đó, như một con búp bê, bên trong chẳng có gì cả, nó rỗng tuệch.

Và Aura đã phải nỗ lực hết sức mới có thể kéo Taurus ra khỏi đống bùn lầy mà Hera đã để lại trong tim nàng, đó là khoảng tầm một tháng sau đó.

Cùng lúc ấy, cô bé Cancer cũng xuất hiện, và vì cả hai đều khoảng cùng độ tuổi, nên nhanh chóng Cancer và Taurus đã làm thân, và cuộc sống của Taurus dần trở lại bình thường, nàng cũng dần lộ ra tính cách là một cô bé đáng yêu, hiền lành và rất tốt bụng, nhưng bản chất lại vô cùng mạnh mẽ. Taurus còn ăn rất khỏe, chính vì thế cơ thể nàng có thể chất vô cùng tốt, vừa lên 13 đã có đủ sức cầm cung, cầm kiếm, và cũng là lần đầu tiên Taurus đòi hỏi mẹ Aura một thứ gì đó, chính là được học sử dụng vũ khí, Aura vui vẻ đồng ý. Và thời gian cứ thế trôi qua, Taurus cũng đã thuận lợi trưởng thành, trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với những đường nét sắc xảo và diễm lệ được thừa hưởng từ người mẹ là tiên nữ. Hai mẹ con cứ sống như vậy, tuy giản dị nhưng rất hạnh phúc.

Vì để không gợi lại những kí ức đầy đau đớn của Taurus, Aura không hỏi bất kì điều gì về Marcus. Nhưng có vẻ như, Marcus đã giúp Taurus sống xót trong thời gian con bé lưu lạc trong rừng, vì vậy nên Taurus luôn cảm thấy tội lỗi với Marcus, nhưng lại không chia sẻ điều đó với bất kì ai, cả với mẹ Aura, cả với Cancer. Taurus cứ tự ôm lấy những mặc cảm trong tâm trí, và chôn sâu những nỗi đau ấy vào tận đáy lòng.

Theo dòng chảy vô hình của thời gian, có lẽ Marcus kia đã trở thành vận mệnh của Taurus.

Một thứ vận mệnh không thể tránh khỏi.

- Mẹ Aura, mẹ sẽ để con đi chứ?

Aura còn có thể từ chối sao? Đã vậy Taurus còn là một đứa trẻ cứng đầu nhất mà bà từng thấy, chỉ cần Taurus quyết tâm, có lẽ thần thánh cũng chẳng ngăn được con bé.

- Con biết là mình ích kỉ, mẹ Aura là người mà cả đời này con mang ơn, con rất yêu người... con luôn xem người như là mẹ ruột thịt của con vậy, vì mẹ đã quá bao dung và rộng lượng khi chấp nhận dang tay đón lấy con vào lòng, trao cho con tình yêu dù ta chẳng phải là máu mủ. Nhưng mà...

Nói đến đây, cả Taurus và Aura đều không kiềm được lòng mình mà rơi lệ lã chã, Taurus muốn nói tiếp, nhưng cổ họng nàng nấc nghẹn, mẹ Aura ôm lấy nàng vào lòng mình. Aura đã sớm biết ngày này sẽ đến, chỉ là có lẽ, nó đến sớm hơn tưởng tượng của bà.

- Bấy nhiêu đó thôi đối với mẹ là đủ rồi, Tau à... 

Aura vỗ lưng Taurus nhè nhẹ, nàng rúc vào lòng bà thút thít như một đứa trẻ, Aura thừa biết rằng Marcus quan trọng với Taurus như thế nào, nên bà cũng chẳng cần nàng nói thêm điều gì nữa. Aura cũng biết, hành trình phía trước dành cho Taurus sẽ còn khó khăn hơn gấp bội. Taurus kể lại cho Aura nghe về lời tiên tri nàng nghe được ở thị trấn, Aura quyết định sẽ cho Taurus đến thủ đô và cho con bé một tước vị để dễ dàng tìm Marcus hơn, Aura đoán rằng có thể cậu bé đã vô tình được một quý tộc nào đó nhặt về. Nhưng tình hình ở hoàng gia bây giờ đang tồn tại một sự nguy hiểm ngấm ngầm, vì Aura có thể cảm nhận được những luồng gió xung quanh cung điện thổi về toàn là niềm dữ. 

Thật sự bà chẳng nỡ để Taurus rời xa chút nào.

***

- Vậy cậu tính đến thủ đô thật sao?

- Ừm, xin lỗi vì sự đường đột này của tớ.

Ánh mắt Cancer trùng xuống, nét mặt buồn thiu. Taurus trong lòng nhói đau, nàng khẽ ôm Cancer vào lòng, Cancer cũng choàng tay ôm chặt lấy Taurus. Sau này khi Taurus rời đi rồi, chẳng biết bao giờ nàng mới có thể trở về, Cancer sẽ cảm thấy rất trống vắng, cô đơn. Nhưng vì không để Taurus chần chừ với quyết định của bản thân, Cancer chỉ có thể trao cho Taurus chút hơi ấm cuối cùng này, trước khi Taurus đi xa.

- Cancer, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Tớ nhất định sẽ trở về, vậy nên nhờ cậu hãy chăm nom mẹ Aura và nơi này giúp tớ nhé.

- Ừm ừm Taurus, cậu đi mạnh khỏe...

Thoáng qua trong một khoảng khắc, hai viên ngọc màu tím và xanh lam ở hai chiếc lắc tay của Taurus và Cancer đều bừng sáng nhẹ, ai đó đã làm phép liên kết hai trái tim của họ lại làm một, nhưng cả Taurus và Cancer đều không để ý. Từ đằng xa, một người phụ nữ có mái tóc xoăn màu đen xõa dài xuống bờ vai ngọc ngà đầy diễm lệ, nàng ta mặc một chiếc váy ngủ trắng lụa, nàng ngồi trên một nhành cây to lớn, khuôn mặt có chút mơ màng, bàn tay xoay nhẹ một cái rồi thu lại, ánh mắt nàng nhìn về phía hai thiếu nữ, rồi lại nhìn về xa xăm. Khung cảnh quanh nàng đẹp một cách thơ mộng, vì đó là khi nữ thần Artemis vừa thức giấc.

- Bà để con bé đi thật sao, Aura?

Aura đứng ở bên cạnh, bà không đáp lại nữ thần Artemis.

- Ta đoán bà cũng cảm thấy có điều chẳng lành.

Aura chỉ có thể gật đầu, nhìn Taurus đang xách hành lý lên xe ngựa, Cancer nắm lấy tay Taurus, và cả hai hôn má nhau thay cho lời tạm biệt. Trời dần về chiều, hoàng hôn lặng lẽ đổ bóng lên khoảng rừng tĩnh lặng. Tiếng xe ngựa lộc cộc đưa Taurus đến thủ đô dần nhỏ dần rồi xa khuất, để lại Cancer đứng lại một lúc lâu, mái tóc nàng bị cơn gió thổi bay nhè nhẹ.

Cancer khẽ chấp tay cầu nguyện.

"Cầu nguyện cho nữ thần Artemis sẽ luôn soi sáng và bảo vệ cậu, Taurus."

Nữ thần Artemis quay người, người nhìn về phía hoàng hôn, Artemis đã khoác lên mình chiếc áo săn từ lúc nào, khuôn mày Artemis khẽ giãn dần, và đôi môi người khẽ thì thầm.

- Ta sẽ làm thế, Cancer bé nhỏ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net