part 7. ngày đầy gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nàng trở về rồi sao?

- Vâng, em về rồi đây Vins.

Capricorn cưỡi ngựa rẽ các lối mòn trở về Windsolly, nàng cởi mũ áo choàng, nhìn xuống người đàn ông đang đứng trước căn nhà gỗ của dòng họ Roxana, phía xa xăm là những cánh đồng lúa ú vàng trải dài đến cuối chân trời. Vins cười dịu dàng, một nét cười hiếm thấy của một gã đàn ông có khuôn mặt được đánh giá là còn lạnh hơn cả mùa đông. Hắn ôm lấy cái eo thon thả của Capricorn, lịch thiệp đỡ nàng xuống ngựa. Capricorn theo thói quen, nàng choàng tay qua cổ hắn, để hắn nhẹ nhàng đặt chân nàng đáp đất.

- Cảm ơn chàng, Vins.

Vins khẽ chạm vào những lọn tóc của người con gái mà hắn ngày đêm say đắm, điều này khiến Capricorn không khỏi ngượng ngùng, nàng vội tránh qua một bên, dù Vins đã ở bên cạnh nàng được vài năm, nhưng vẫn thật khó để quen được với những hành động thân mật của hắn.

Khi chạm vào ánh mắt có chút thất vọng của Vins, Capricorn cảm thấy có lỗi, thế nên nàng vội kéo hắn ngồi xuống những chiếc ghế gỗ ở căn chòi gạch ngói. Một tách trà ấm đã được Vins pha sẵn đặt ở đó, hắn đợi Capricorn trở về. Thấy thế trong lòng Capricorn không khỏi cảm động, Vins vẫn luôn chu đáo như thế, nàng chạm vào má Vins một cách thật dịu dàng, chỉ một cái chạm nhẹ thôi, mà đối với Vins, Capricorn như một vị thần cứu rỗi linh hồn của hắn vậy.

Nhưng cũng là vì ngày hôm đó, nàng đã xuất hiện trong cuộc đời đầy tăm tối của hắn.

Vins nhắm mắt và dụi đầu vào bàn tay của nàng như một đứa trẻ cần tình thương, Capricorn mỉm cười, bàn tay nàng bắt đầu vuốt ve lên mai tóc và tai của hắn như một sự vô tình. Vins lúc này nắm lấy cổ tay bé nhỏ của Capricorn, hắn bỗng cười một cách ma mãnh.

- Ta nghĩ nàng chỉ cần nói cảm ơn thay vì sờ soạng lung tung đấy.

Ôi, Capricorn lại ngượng rồi, khuôn mặt nàng đỏ tía, nàng thu tay về trong tiếng cười đầy bỡn cợt của Vins. Vins lại trêu ghẹo nàng rồi, nhưng đã từ lâu, nó trở thành một thói quen khó bỏ của hắn. Cùng nhau thưởng tách nàng ấm vào buổi chiều tà khiến Capricorn cực kì thư giãn, ánh mắt nàng có chút mơ màng, có lẽ chuyến đi từ cung điện về khiến nàng mệt mỏi. Thấy thế, Vins chống cằm, hắn nhìn về phía xa, nơi hoàng hôn dần buông xuống trên những mảnh ruộng sắp vào mùa thu hoạch.

- Ta đã nói rằng nàng chẳng cần phải lên đó làm gì.

- Vins này, chàng đang nói gì thế? Chàng nhìn xem, sắp đến mùa thu hoạch rồi, nhưng chẳng mấy chốc bọn quan lại quý tộc quanh đây sẽ lấy đi hết, em không thể trồng lúa thêm đủ nhanh để thu hoạch trước mùa đông đâu, thế thì nông dân làm công ở Windsolly sẽ phải làm thế nào đây? Họ sẽ chết đói mất...

Hắn biết chứ. 

Chỉ là bây giờ hắn không thể nói rằng hắn có thể giúp nàng làm việc đó, bởi lẽ bây giờ hắn còn đang phải ở nhờ nhà của Capricorn, như một tên ăn bám. Vins có dự tính của riêng mình, vì dù sao càng ngày càng nhiều người đang tìm tới hắn, chúng đang khao khát thứ tài năng tinh túy của hắn. Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn dành trọn mọi thứ cho người con gái trước mắt, vì nàng chính là lý do để hắn sống tiếp, nên hắn đã tự nhủ rằng, từ nay đến mãi mãi về sau, hắn chỉ sẽ sống cho một mình nàng, chỉ mình Capricorn mà thôi.

Nhưng hắn không thể mãi trơ mắt nhìn Capricorn phải luôn đối phó với bọn quý tộc kia, dù ẩn sâu trong thân phận mà hắn vẫn chưa thành thật với Capricorn, hắn cũng chính là một trong số chúng. 

Và Capricorn cũng chẳng ngờ được gã đàn ông mà nàng nhặt về mấy năm trước lại là Virgole Robert Geldent, cậu chủ nhà bá tước Geldent, người bị đồn là bị bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường, nhưng lại có tài năng rèn đúc vũ khí và trang sức tinh xảo xuất sắc nhất đế chế, như thể có phép màu, những thứ vũ khí Virgole tạo ra đều không bao giờ hư hỏng, chúng cứng hơn cả kim cương, họ đều truyền miệng nhau rằng, ai mà được chạm vào chúng thì sẽ ngay lập tức trở nên mạnh mẽ đến mức có thể đánh bại cả người khổng lồ. Thậm chí những mũi kiếm mà hắn làm ra đều chỉ có hoàng đế và những thân phận cao quý nhất đế quốc mới có thể sở hữu, nhưng vào tay bọn chúng, có lẽ nhưng thứ vũ khí Virgole làm ra đều vô dụng, vì căn bản chúng chẳng xứng để chạm vào. Thế nhưng hiện tại, Virgole Geldent đã được thông báo là mất tích và có thể đã chết ở xó xỉnh nào vì một vụ tai nạn ngã xe ngựa khi hắn đang đi qua rừng vào nửa đêm.

Cũng nhờ thế, mà Virgole thoát khỏi bọn quý tộc đang lăm le gia tộc của hắn như một miếng mồi béo bở.

Và giờ hắn là Vins.

Virgole nhấp một ngụm trà trong tĩnh lặng, thời gian cứ thế trôi qua, Capricorn dựa vào chiếc ghế, những cơn gió dễ chịu ở chốn miền quê khiến mắt nàng không mở nổi. Virgole nhìn nàng thơ của hắn mơ màng, hắn đặt tách trà xuống, đáng lẽ hắn không nên làm phiền Capricorn phải ngồi uống trà với hắn thay vì để nàng nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Virgole đứng dậy, hắn nhẹ nhàng choàng tay bế thốc Capricorn lên, còn nàng thì lọt thỏm vào trong lòng hắn. Capricorn ngước mắt nhìn Virgole như một con mèo con, nàng khẽ gọi.

- Vins?

- Nàng hãy ngủ đi...

Capricorn nghe thế thì liền dụi đầu vào lòng Virgole từ từ chìm vào giấc nồng, hắn nhìn nàng say giấc, ánh mắt tràn ngập tia dịu dàng.

"Ngủ ngon nhé, Capricorn."

***

Trời hôm nay lộng gió.

Nhưng sự xuất hiện quá dỗi lộng lẫy của Libra với mái tóc rũ xuống bờ vai cứ như những tia nặng của mặt trời chói rọi xuống vườn thượng uyển. Những vị tiểu thư có mặt ở đó đều bị hào quang chói chang của Libra che lấp, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ khó chịu, ánh mắt đầy nét căm ghét đến cùng cực. 

Libra có vẻ đẹp khiến đàn ông mê mẩn, còn đàn bà thì phải ghen tị đến phát điên.

Vậy nên có vẻ như ngoài cái danh mỹ nhân đẹp nhất Phedras, thì nàng còn có hàng ngàn cái danh khác qua lời truyền miệng của những ả đàn bà kia.

Và có vẻ chúng không được sạch sẽ cho lắm.

Họ ghen tị với vẻ đẹp này, họ khao khát có được nó, nhưng họ mãi mãi chẳng thể nào hiểu được.

Libra chưa từng ước mình sẽ trở nên xinh đẹp như thế, nàng cũng chưa từng ước rằng mình sẽ là công nương cao quý, và nàng còn ước rằng... đáng lẽ nàng không nên được sinh ra.

Nhưng Libra có thể lựa chọn sao?

Việc sống như một con chim sơn ca trong chiếc lồng xa hoa và lộng lẫy?

Chưa bao giờ, Libra chưa bao giờ ước rằng cuộc sống của nàng lại trở thành như thế này.

Lại một bữa tiệc vô nghĩa được diễn ra vì chẳng dịp gì cả, chỉ là hoàng hậu thích tiệc tùng, và dạo này tâm trạng của bà ta có vẻ rất tốt, đến mức Libra còn chẳng nhớ rằng mình đã đi bao nhiêu cái tiệc trong tháng này rồi.

Tám cái? Mười cái? Hay hai mươi cái nhỉ?

- Ô kìa, kia chẳng phải là công nương Phoelones sao?

Một đám tiểu thư cùng những bộ váy đầy màu sắc kia đột ngột xuất hiện trong ánh mắt của Libra khiến nàng choáng váng bởi sự lộng lẫy của chúng. Một lần nữa Libra dường như lại trở thành tâm điểm, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười hòa nhã thường thấy, nhưng cứ liên tục như vậy từ người này đến người khác, sắc mặt của Libra dần xuống sắc đến mức dần tái xanh.

Và trong một khoảng khắc quay lưng vào một khoảng trống không người, Libra để lộ ra một khuôn mặt có chút khó coi.

Nhưng khi nàng ngẩng mặt lên, đối diện nàng, lại là ánh mắt của người mà nàng không muốn gặp nhất.

Nó luôn lạnh lẽo, trầm lặng và cao ngạo như vậy, cứ như có thể nhìn thấu tâm trí người khác.

Một ánh mắt luôn khiến Libra phải khiêng dè, ngay từ thuở còn bé.

- Kính chào công chúa, mặt trăng nhỏ của đế chế Predas hùng mạnh.

Aries không vội đáp, nàng di chuyển ánh mắt, có vẻ như Aries sắp rời khỏi bữa tiệc này, vì khu vườn xinh đẹp vốn là nơi yêu thích của nàng đã không còn tĩnh lặng để dành cho một mình nàng nữa rồi. Aries khoanh tay để nâng dải lụa choàng qua chiếc váy bồng bềnh, rồi nâng tay giữ mái tóc xoăn để nó không bị thổi bay theo làn gió. Nhưng cũng không thể hiểu được bản thân mình, Aries đã dùng chất giọng dịu dàng nhất của mình để đưa ra một lời khuyên cho Libra, đồng thời cũng là một lời cảnh cáo đầy bí ẩn.

- Nếu cô không thích, thì đừng cố gắng để rồi chẳng nhận lại được gì cả.

- ...Thần nữ không hiểu công chúa đang ám chỉ điều gì?

Aries nhướn mày, nàng nhếch đôi môi đầy ẩn ý. Còn Libra thì cứ cúi gằm mặt, nàng biết rõ những điều Aries nói rốt cuộc ám chỉ điều gì, nhưng nàng cũng chẳng hiểu vì sao lại phải giả ngốc như thế, có lẽ vì nàng muốn kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt chăng?

- Nếu không thích làm hoàng hậu, thì đừng làm.

Libra không thích sao?

Sao Aries có thể khẳng định điều đó một cách chắc nịch như vậy chứ?

- Sao người lại nghĩ vậy chứ?

Aries nhún vai, điệu bộ thờ ơ. Nàng xoay người, rời đi. Nhưng chỉ vừa bước được vài bước, Aries bị giọng nói đầy oán trách của Libra giữ lại.

- Người chẳng biết gì cả!

Aries cứ đứng im như thế một lúc, cơn gió thổi càng ngày càng mạnh, bầu trời dần tắt nắng, cây cỏ xung quanh bốc hơi sương lạnh giá, báo hiệu một cơn mưa sắp đến gần.

- ... Vậy thì cô biết cái gì?

Aries hỏi, nàng vẫn đừng quay lưng về phía Libra khiến nàng ta không thể nhìn được rốt cuộc câu hỏi của Aries liệu có ý gì. Và Libra không thể trả lời câu hỏi ấy, nàng ta đứng yên như phỗng. 

Một lúc lâu như thế, bầu không khí giữa Aries và Libra dần trở nên ngượng ngùng.

Mãi đến khi cơn gió khiến những tán cây va vào nhau xào xạc, bầu không khí dần trở nên huyên náo hơn. Aries xoay người đối diện Libra, nhưng ánh mắt nàng không nhìn vào nàng ta mà lại phủ đặc một màn sương mù, xám xịt.

- Ta... có một nỗi hận rất sâu đậm đối với người mẹ đã sinh ra ta.

Aries bộc bạch nỗi lòng với Libra, người mà nàng đã từng xem lại em gái, cùng nhau trải qua một khoảng thời thơ ấu ngắn ngủi, nhưng ít nhiều nó đã khiến Aries từng hạnh phúc, một thứ còn thật hiếm hoi đối với nàng.

- ...Bà ấy bỏ rơi ta ở lại đây. Và làm ta mắc kẹt trong cái địa ngục hôi thối này... Vậy nên, có nhiều khi ta tự hỏi, nếu sự tồn tại của ta là sự dư thừa, thế thì bà ta còn sinh ta ra làm cái gì?

Libra mở to đôi mắt xanh ngọc lấp lánh như một viên đá quý.

Tại sao... Aries lại giống Libra đến thế?

Cả hai đều hoài nghi về sự tồn tại của bản thân, và luôn mắc kẹt trong cái sự thắc mắc ấy mà không hề nhận ra rằng thời gian đã trôi theo dòng suối, và từ hai đứa trẻ cùng nhau nắm tay chạy trên bãi cỏ xanh mướt ngày xưa ấy...

Giờ đã lớn rồi.

Giờ cả Aries và Libra, đều đã thay đổi rồi.

Sự tồn tại của Aries đã khiến nàng ta cảm thấy trống rỗng, còn sự tồn tại của Libra lại làm nàng mệt mỏi. Vậy chỉ riêng việc sống trên đời này, phải chăng cũng là một việc quá khó khăn rồi hay sao?

- Nhưng chợt, ta đã nhận ra một điều.

Libra ngước mắt lên nhìn Aries đang trầm lặng tâm sự, nàng dường như đang chờ đợi một điều gì đó từ Aries, một điều gì đó có thể cứu rỗi nàng khỏi mớ tơ vò này.

- Thay vì cứ sống vất vưởng như một hồn ma, thì sao lại ngồi yên để sự tức giận trong mình ngày một lớn, dày vò mình dai dẳng như thế này? 

- Người...

- Ta sẽ báo thù. Ta sẽ dùng toàn bộ sự phẫn nộ của mình để dẫm nát đế chế đang dần suy đồi này.

Libra có chút bàng hoàng.

Aries... có ý định tạo phản ư?

Aries thu hồi ánh mắt đầy dã tâm của mình lại, nàng chỉ khẽ mỉm cười khi nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt mỹ miều của Libra. Libra thực sự chỉ còn là một đứa trẻ mà thôi, nàng ta vẫn chưa đủ kiên quyết để có thể tự quyết định con đường của mình, mà mặc kệ phó mặc nó cho người khác. Và ngày hôm nay, dù có hơn sớm hơn so với dự định, Aries sẽ phải buộc Libra lựa chọn đoạn đường tiếp theo nàng ta phải bước đi, liệu Libra có thể tìm được con đường là lối thoát duy nhất như Aries đã mong chờ không đây?

- Libra Phoelones, người sẽ trở thành hoàng hậu tương lai. Con đường về sau của cô, vốn dĩ từ bây giờ chỉ còn lại hai lối đi, đó là trở thành hoàng hậu của hoàng gia, hoặc trở thành hoàng hậu của đế chế.

- Hai điều đó... chẳng phải đều là một sao? ... Khoan đã...!?

"Không, chúng không giống nhau."

Hoàng hậu của hoàng gia thì sẽ trở thành kẻ thù của Aries, đó là khi nàng chỉ có nghĩ vụ đối với dòng dõi quý tộc chứ không phải của dân chúng, vậy nên lợi ích cá nhân chắc chắn sẽ có vô vàn cơ hội. Nhưng còn trở thành hoàng hậu của đế chế chính là trở thành một quốc mẫu chuẩn mực, đức độ của tất cả mọi thần dân, và đó có thể là vị trí Aries đề cập tới khi nàng ta lật đổ được đế chế này.

Hơn ai hết, Libra cũng hiểu rõ rằng đế chế này vốn dĩ đã mục rỗng từ trong xương cốt.

Ngoài bờ thành kia không phải là một quốc gia yên ấm, nghèo khổ, đói kém, bệnh dịch vẫn luôn ngấm ngầm hoàn hành đó thôi, chỉ là họ, những kẻ đứng đầu đất nước này lại cố tình nhắm mắt, vờ như một kẻ mù, bỏ mặc dân chúng phải vật lộn trong mớ hỗn độn đó.

- Con người là vậy mà, cô rồi chẳng còn biết chúng sẽ biến chất tới đâu...

Aries thì thầm, cả hai ánh mắt của Libra và Aries đều hướng về người phụ nữ đang cười nói rôm rả, chiếc váy đỏ hôm nay bà ta mặc thì quá dỗi lộng lẫy, còn khuôn miệng thì không thể ngớt uốn vằn vì sự nịnh bợ của những kẻ xung quanh bà ta. Nhìn thì trông cũng thật đáng ngưỡng mộ, trở thành người phụ nữ cao quý nhất đế chế, nhưng đằng sau thì ai ai cũng biết, hoàng hậu chỉ là người thích ra oai, khoe khoang của cải, đã vậy còn tiêu xài hoang phí, bàn tay có mười ngón thì hết tám ngón đều mang nhẫn vàng và đá quý, tất cả các cửa hàng quần áo lớn ở thủ đô đều chỉ được phép bán cho hoàng hậu, bữa ăn nào của hoàng hậu đều là sơn hào hải vị, và cuộc sống của bà ta không thể nào thiếu các buổi tiệc tùng thì luôn tràn lan mọi ngóc ngách của cung điện.

Đó là người mà Libra sẽ phải trở thành sao?

Không! Rõ ràng, ngay lúc này từng tỉ tế bào trên từng mớ thịt của Libra đều cảm thấy chán ghét và khinh thường người đàn bà kia, bà ta thì có phẩm chất nào xứng đáng để trở thành hoàng hậu ngoài gia thế quý tộc và một cái đầu đầy rẫy những mưu kế quỷ quyết đâu cơ chứ? 

Aries mỉm cười hài lòng, ít nhất thì đó cũng là cung cách mà một hoàng hậu nên có.

"Ầm... ầm..."

- Chà, mưa sẽ to lắm đấy.

Aries cảm thán, nàng dìu chiếc váy có chút nặng nề, lần này thì Aries không quay đầu nữa, có thể Libra đã thì thầm điều gì đó, có thể trong lòng nàng ta vẫn còn vướng bận, nhưng dù có là điều gì đi chăng nữa, cũng không còn là vấn đề của Aries nữa rồi.

Và bây giờ, Aries sẽ đi trên con đường của riêng mình.

"Athena, tôi sẽ đạp đổ cái đế chế mà mẹ đã khổ tâm xây dựng và bảo vệ."

Cơn mưa to ập đến bất chợt, thổi bay cái bữa tiệc nhàm chán và vô vị kia của hoàng hậu cao quý.

Aries nâng tà váy, nàng chạy nhanh hơn, mái tóc bị cơn gió thổi bay một cách mạnh mẽ, chiếc cài tóc được cài cẩn thận trên lọn mái cũng vì vậy mà rơi xuống bãi cỏ, và những hạt mưa lạnh lẽo cứ rơi tí tách trên khuôn mặt kiều diễm, ánh mắt Aries như thế dần nhòe đi vì đẫm nước, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.

Liệu rằng đó là hạt mưa, hay là giọt lệ của nàng?

Aries cũng không biết nữa.

Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn cũng từ khu vườn bước ra, hắn diện một bộ com lê sang trọng nhưng hiếm thấy, có lẽ vì hắn không thường xuất hiện trong các bữa tiệc sang trọng của hoàng hậu.

Hắn nhìn Aries chạy xa dần rồi khuất bóng sau những tòa cung điện nguy nga, rồi bỗng chiếc cài tóc đính ngọc trai mà Aries đánh rơi vô tình đập vào mắt hắn, người đàn ông kia xắn tay áo, hắn khụy gối, nhặt chiếc cài lên rồi nhìn chằm chằm.

- Chiếc cài này, là của công chúa sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net