11. 𝔂𝓸𝓾 𝓼𝓱𝓸𝓾𝓵𝓭 𝓴𝓷𝓸𝔀 𝓼𝓸𝓸𝓷𝓮𝓻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Ừ, em biết, anh sẽ đang rất tức giận, nhưng mà anh ơi, ngoài anh ra bà ta còn cắm cho 2 người khác vài cái sừng nữa cơ. Dồi ôi, em không hiểu sao giờ còn loại người như vậy.

Mặc dù anh biết, anh rõ ràng biết rằng Quinn Fabray từ trước đến giờ vẫn vậy, nhưng anh vẫn điên cuồng yêu cô ta, có nực cười không cơ chứ. Cắm cho anh một cặp sừng trong lúc yêu đương nồng cháy thì là lỗi của cô ta, còn vẫn đau như bị cắm sừng lúc chia tay thì là lỗi của anh rồi.

Nói vài lời cảm ơn qua loa với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy, không suy nghĩ gì tay anh rất vô thức nhấn số 0 để gọi cô.

- Leandra, em có muốn chúng ta thử yêu không?

<>

Casey lật đi lật lại cái danh sách mới được nộp lên hội sinh viên mà thở dài. Chả có ứng cử viên nào sáng giá cho cái chức vụ thư kí ( kiêm chân sai vặt )  mà cô đã gắn tin tuyển trên bảng thông báo đến cả 1 tháng trời. Để vào hội sinh viên cũng không phải quá khó khắn, trước hết bạn nên có kinh nghiệm dẫn dắt, ý là leadership đó, có thể là câu lạc bộ hay thuộc ban tổ chức của một sự kiện nào đó, thứ hai, có thời gian làm việc full time cho hội, có nghĩa là có thể đến trường từ tờ mờ sáng tinh mơ để chỉ đạo cho đội hậu cần lắp ráp sân khấu, hay ở lại trường đến tối muộn để bàn về một chương trình sắp diễn ra. Và yếu tố cuối cùng, cũng là dở hơi nhất, có thể bắt chước chữ kí của Arthur khi cậu ấy hoặc cô đi vắng, tất nhiên rồi, Casey biết giả chữ kí của Arthur.

Hôm nay Arthur phải cùng cô hiệu trưởng đi khảo sát tình hình học tập của các lớp thế nên mọi việc, mọi đống hồ sơ cần phê duyệt nay thuộc về cô hết, của cô tất, không ai giành với cô luôn, may mà hôm nay cô không có tiết.

Đang nằm bẹp xuống bàn chán nản, Casey nghe thấy tiếng gõ cửa. Vội vàng chạy ra chiếc gương trong góc phòng để vuốt lại tóc tai xẹp lép do nằm trên bàn quá nhiều rồi lại lao vội vào ghế bành giả vờ đọc tài liệu, đến lúc đó cô mới bình thản cất giọng.

- Mời vào.

- Mới sáng sớm ra đã gặp chị rồi.

Chưa thấy mặt mà đã thấy tiếng, đã vậy còn rất quen, Casey ngẩng đều lên thì đã thấy ngay gương mặt của thằng cha mình mới tránh mấy ngày hôm trước, đang nở nụ cười khẩy đáng ghét.

- Samuel, cơn gió nào đã đưa cậu đến đây?

Giọng điệu khinh khỉnh, gương mặt cũng không còn chút nể nang ai, Casey lộ rõ bản chất ngay trước mặt Samuel.

- Diễm phước nào mà mình được hội phó Casey nhớ tên cơ chứ? Sao rồi, ánh mắt hiền lành thỏ con của chị sao giờ giống như viên đạn vậy?

- Viên đạn với mình cậu.

Casey đốp chát.

- Nhanh vào việc đi, tôi không còn nhiều thời gian chơi đùa với cậu đâu.

Samuel từ từ vòng qua rồi chống tay lên phía sau chiếc ghế bành Casey đang ngồi khiến cô ngửi thấy được hẳn mùi nước hoa cậu đang dùng, à không, có phải là nước hoa không thì cô không rõ. Mùi gỗ thơm thoang thoảng quyện lẫn với mùi bạc hà cứ quấn quýt bên cô nãy đến giờ làm cô không nhớ rõ mình đang định nói gì. Cho đến khi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng sau tai cùng một câu nói vô cùng ám muội cô mới sực tỉnh.

- Chị mê tôi rồi đúng không?

<>

Samuel lầm bầm rời khỏi phòng hội học sinh với một vết thâm ngay bên má trái. Cậu không ngờ cô thỏ non ấy ra tay mạnh phết, một chiếc cùi chỏ không biết từ đâu lao ngay vào mặt cậu ngay sau đấy làm cậu không thể nào tránh được.

Day day vết bầm rồi đi xuống sân bóng, Samuel đã gặp ngay nguyên do làm cậu phải lên phòng hội học sinh và ăn đủ như thế này. Bên cạnh cái lý do ấy còn có một cô nhóc quấn quýt bên cạnh.

- Này Tate, hội học sinh kí giấy rồi, cậu chính thúc thuộc đội, chào mừng đến với Columbia Lions.

Tay thì vỗ vai Tate nhưng mắt lại tập trung vào Piper, Samuel kéo sát rồi thì thầm vào tai Tate.

- Cô nhóc nào đây, phải người yêu cậu không? Không thì giới thiệu cho tôi này.

Tate vội vàng đẩy Samuel ra, có vẻ anh chàng này có chứng bệnh thích thì thầm thì phải, vả lại cậu không muốn ai nảy sinh cái ý tưởng sai lầm gán ghép cậu và Sam sau cái việc kéo vào đầy dở hơi kia.

- Samuel, đây là Piper, bạn thân em. Piper, đây là Samuel, đội trưởng đội bóng rổ của mình.

Vài cái bắt tay, vài câu tán tỉnh của Samuel, cho đến khi chuông reo vào tiết sau, Piper với Tate mới rời sân bóng trở về khu sảnh chính.

- Mình khuyên cậu, không nên quen anh ta đâu.

Tự dưng Tate quay sang khuyên cô bạn mình với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm Piper bỗng dưng đứng sững lại cười chảy cả nước mắt.

- Cậu yên tâm, cậu và anh Samuel rất đẹp đôi. Còn mình có anh Arthur rồi, mình không đụng đến Samuel của cậu đâu.

Nói rồi cô chạy vội đi trước, còn quay lại lè lưỡi vài cái trêu cậu. Fuck, mình biết ngay sẽ bị trêu chọc thế mà!

<>

Tại sảnh chính có một cô gái cười cợt chọc cậu con trai như thế nào thì bây giờ trên căn hộ áp mái của Cameron cũng có một cảnh tượng y như thế.

- Sao? Sao anh lại muốn yêu em? Hay có phải anh đập đầu vào đâu rồi bị mất trí không?

Leandra cười liên tục làm Cameron ngày càng nóng máu hơn nữa. Anh vật cô xuống giường rồi đè lên cô, hôn ngấu nghiến cái miệng nhỏ cứ liến thoắng nãy giờ cho đến khi cô phải đập vào bả vai anh cầu xin được thở.

- Gì vậy? Nay anh cáu ai à? Em có làm gì đâu mà gắt em vậy?

Leandra đẩy anh ra rồi ngồi thẳng dậy, còn anh thì nằm phịch sang chỗ trống bên cạnh rồi vùi mặt vào gối. Anh không vội trả lời, còn cô vẫn im lặng đợi anh giải thích. Mãi cho đến khi cô tưởng anh ngủ rồi, định cầm túi đi về thì anh ngồi dậy, gục mặt vào hõm cổ cô rồi từ từ nói.

- Anh chán phải đợi chờ rồi, anh cũng chán những mối quan hệ không tên này rồi. Anh muốn quên Quinn, em cần quên Blake, chúng ta có thể thử giúp nhau. Nếu không hợp nhau, cũng dễ dàng quay về như cũ hơn.

Đến lúc này, tình thế ngược lại, anh lại ngồi đợi câu trả lời từ cô. 1 phút, 2 phút, 5 phút rồi 10 phút, anh cứ ngồi vậy cho đến khi cô quay lại áp hay tay vào má anh, thơm nhẹ lên môi anh rồi cười.

- Ừ chúng ta có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net