12. 𝓲𝓼 𝓽𝓱𝓲𝓼 𝓰𝓸𝓸𝓭 𝓮𝓷𝓸𝓾𝓰𝓱?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


hi các cậu 🙆🏻‍♀️ sau 3 năm đăng chương đầu tiên, tớ đã quay lại ( cũng k biết sẽ quay lại trong bao lâu 🥲) và tớ rất vui khi thấy vẫn có người để tâm đến Orphic của tớ 😢 cảm ơn các cậu rất nhiều.
Thật ra, với Orphic ( hay một vài fic khác chưa công khai), tớ đã viết plot và tầm cơ số chương rùi, nhưng mà sau 3 năm, tớ cũng cảm thấy không còn tự tin với khả năng viết của mình.
Tớ sẽ đăng nốt những chương còn trong draft và cố gắng động não viết tiếp những chương tiếp theo.
Để cảm ơn mọi người, những người còn theo dõi Orphic, và tri ân 3 năm Orphic ra mắt, tặng mọi người chương 12 ạ ♥️ chúc mọi người có năm 2022 đầy mạnh khoẻ, vui vẻ và đạt được mọi điều ước 🎊
HAPPY 2022 🎁
———————————————————————————

  Tay check tin nhắn điện thoại, mồm nhai ngấu nghiến mấy miếng snack mà hôm qua cậu mới mua ở cửa hàng tiện lợi, Lincoln hứng thú đọc đi đọc lại bài báo khen về vai diễn của mình trong bộ phim sitcom mới quay xong. Mặc dù hứa mồm ham học là vậy, nhưng cả một tuần trời vừa rồi, Lincoln chả lết ra khỏi chiếc giường thân yêu này đến nửa bước chứ là nghĩ đến việc đi học.

Ting!
From: Talkative Kathy ( Kathy lắm mồm )

vác xác lên đến công ty đi cậu em, hôm nay chị cần cậu đến xác nhận trợ lý truyền thông mới của cậu đấy.

Hả, gì? Sao tin này mới vậy, cậu có tuyển trợ lý lúc nào đâu? Chưa đầy 2 giây, lại một tin nhắn mới của Kathy.

Không cần quá thắc mắc gì, chị đây chỉ cần cậu qua confirm thôi. 9h nhé, nhớ đến đúng giờ.

Đỡ mất công phải phân vân, thôi để mai đi học cũng chưa muộn. Còn tròn 1 tiếng nữa là đến 9h, cậu nhảy xuống giường để vào nhà tắm sửa soạn, dù gì cũng là người của công chúng, không thể cứ vác cả bộ quần áo ngủ đến công ty được.

<>

- Mày xinh lắm rồi, không cần lượn đi lượn lại trước gương thế nữa đâu. Tao chóng mặt quá rồi.

Genette vẫn lải nhải trong khi đang nằm dài trên giường Scarlett, còn cô chủ nhà vẫn bận loay hoay chọn ra bộ đồ xinh xắn nhất để đến công ty nhận việc.

- Nhưng mà tao vẫn chưa ưng ý, mặc suit thì tao sợ hơi cứng nhắc, nhưng mà mặc váy mày có nghĩ lại quá xuề xoà không? Dù gì ấn tượng đầu cũng rất quan trọng, nó còn ảnh hưởng đến tương lai sau này của tao nữa, vả lại tao vẫn phải chuẩn bị dù cho Lincoln có không đến đi chăng nữa. Mày biết cậu ta học khoa Luật trường mình mà, còn danh tiếng của tao ở trường nữa.

Nói đến câu này bỗng Genette phá lên cười như 1 bà điên, quằn quại trên giường.

- Gì, mày nghe lại câu mày nói xem có hợp lí không? Một diễn viên nổi tiếng lại lên trường chỉ để bàn luận về cô trợ lí mà chắc một tuần cậu ta gặp một lần à? Danh tiếng của người ta nổi tầm cỡ thế giới đó má nội.

Nói xong, biết cô bạn mình đang hằm hằm nhìn mình, Genette bật dậy khỏi giường dúi vào tay Scarlett bộ quần áo mà cô thấy ổn nhất rồi chuồn ra khỏi phòng.

- Nhanh lên không tao không cho mày quá giang đâu Peanut.

Hậm hực thay bộ quần áo Genette bảo mặc rồi lại ngắm mình trong gương, dù sao cô cũng phải công nhận, bộ đồ này ổn phết.

<>

Qua khoảng thời gian 1 tuần rush week xong cũng đến lễ khai giảng mà Avery lo lắng nhất. Columbia luôn luôn tổ chức lễ khai giảng sau những tuần rush week, một là để ổn định học sinh lại trước khi vào năm học, hai là lễ khai mạc bắt đầu cho một chuỗi sự kiện mới.

Đang trên đường tới phòng của hội trưởng để sửa nốt bài phát biểu lần cuối cùng, Avery bắt gặp Tate-cậu bạn thân mới của Piper, đang đi cùng ai đó. Cô đã có ý định lờ đi tỏ ra mình không nhìn thấy, nhưng khổ nỗi sau bữa ăn trưa tại nhà Piper, Tate đã nhận luôn cô làm bạn thân do tính cách khác người quá đỗi giống nhau giữa hai bọn họ.

- Hey, Tate. Cậu đi tập bóng à?

Tate chưa kịp trả lời cô thì cậu bạn bên cạnh đã xen ngay vào.

- Wow Tate, đúng là cậu em của tôi, mới có 1 tuần mà đã quen 2 cô gái xinh đẹp thế này rồi à. Btw, tôi là Sammuel, chắc em cũng đã nghe danh.

Bỏ ngoài tai lời chào của Sammuel, Avery vẫn trân trân nhìn Tate với 1 nụ cười thật đáng sợ, trông nó có vẻ như cậu còn chưa trả lời tôi kéo tôi ra khỏi thằng điên này đi vậy.

Tate hiểu ý vậy liền quay sang bảo Sammuel đi trước rồi quay lại chỗ cô, vừa đi vừa xoa gáy vẻ hối lỗi.

- Thế nào, cậu đã đồng ý lời mời của ADPi chưa?

Tất nhiên rồi, câu hỏi đầu tiên sẽ là về vấn đề này, và đương nhiên, vì quá bối rối Avery đã kể cho cả Piper và Tate ( ngoài ý muốn ) về chuyện ADPi có lời mời đặc biệt dành cho cô ( đã được lược đi vài chi tiết ). Piper đã phấn khích giục cô đồng ý ngay và liệt kê hàng ngàn lí do sự lựa chọn này là đúng đắn.

- Mình mới gọi cho chị Scarlett sáng nay và mình đồng ý rồi.

Ít ra việc tìm nhà trọ của cô cũng không còn là vấn đề nữa, vì giờ đây cô đã chắc suất được ở trong kí túc của ADPi rồi. Điều kiện thứ hai, cô cũng đã bắt Scarlett hứa rằng Piper sẽ được nhận vào cùng cô, việc này sẽ giúp Avery bớt căng thẳng và lạc lõng hơn.

Đi với nhau một đoạn dài cho đến toà G - toà hoạt động của giáo vụ và hội sinh viên, Tate mới chào tạm biệt Avery rồi lao vội về phía sân bóng. Đang còn đứng ngẩn ngơ chưa kịp vào trong toà nhà, Avery đã nghe thấy tiếng hừm từ phía sau khiến cô giật bắn người vội vàng quay lại. Và không ai khác, Arthur Raymonds đang đứng ngay đó nhìn cô với ánh mắt dò xét khó hiểu. Cả 2 người cứ nhìn nhau cho đến khi anh quay lưng đi vào.

- Em muộn 15 phút so với dự tính.

<>

Cuộc gặp mặt diễn ra tốt hơn mong đợi của cô, Scarlett thở phào nhẹ nhõm, Lincoln là một người khá thoải mái, nhưng lại hơi ít nói, có lẽ cả buổi gặp mặt cậu ấy chỉ nói được 1,2 câu, còn lại toàn để chị Kathy nói hộ, thật tiếc. Nhưng phải công nhận 1 điều, Lincoln Nolan thật sự rất đỉnh, nhất là những lúc cậu cười, cô phải về nói với Genette ngay mới được. Mà quái lạ, con nhỏ này làm gì mà còn chưa qua đón mình nhỉ?

Lục tìm chiếc điện thoại đã để ở chế độ rung trong túi xách, Scarlett mới phát hiện ra 3 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn từ Genette, người mà nhắn tin rối rít xin lỗi cô không thể qua đón được vì có buổi tập đột xuất ở trường.

Thầm hứa với bản thân sẽ cấm khẩu con bé này 1 tuần, Scarlett vội nhấn số 1, tất nhiên không ai khác ngoài Vincent anh trai thân yêu, nhưng nhận lại chỉ là 1 tràng dài tút tút, chắc cha này lại gọi điện cho gái rồi, không còn lí do nào khác.

Đang phân vân không biết gọi cho ai nữa thì cô bỗng nghe thấy tiếng còi xe phát ra từ chiếc Mustang xám bạc đậu bên kia đường, nghĩ trong đàu rằng chắc thằng cha nào thấy mình xinh đẹp nên nhấn còi trêu mình đây, Scarlett hất tóc rồi quay mặt đi chỗ khác chờ cho chủ chiếc xe ấy thấy mình không hứng thú mà rời đi. Cho đến khi giọng nói trầm ổn cất lên làm cô bất ngờ suýt làm rơi chiếc điện thoại trong tay xuống dưới đất.

- Cô Joyce, cô có cần quá giang không?

Cửa kính chiếc xe đã được hạ thấp hẳn xuống, chủ nhân của chiếc xe không ai khác ngoài Lincoln Nolan, boss mới của cô, người đang đeo chiếc kính đen che đi đôi mắt nâu xanh mà mọi người vẫn thường nói là đôi mắt ăn tiền của anh. Yeah, cô có đọc báo về Lincoln và uhm, cô có xem phim anh đóng. Có phải đó là lí do cô đang đứng ngây người như một con dở trước mặt anh không?

Lincoln vẫn kiên nhẫn đợi cô thoát khỏi những suy nghĩ bay bổng của mình và đồng ý bước vào xe, dù sao thì ai có thể từ chối được lời đề nghị hấp dẫn này, ngồi trong xe với Lincoln Nolan và ngồi trong con xe Mustang cổ điển, xinh xắn này, có lẽ hôm nay vận may đã thực sự đến với cô rồi. Scarlett thầm cảm ơn Genette, người mà lúc nãy cô còn định giận suốt 1 tuần, ôi chắc chắn phải khao Gen 1 bữa linh đình mới được.

Đường phố hôm nay hơi đông đúc làm cho đã gần nửa tiếng trôi qua mà 2 người vẫn chưa thoát ra khỏi được cây cầu Brooklyn. Tiếng điều hoà vẫn chạy đều đều, tiếng gõ tay lên vô lăng của Lincoln còn nghe rõ hơn cả tiếng còi xe bên ngoài, bầu không khí bên trong vô cùng gượng gạo mặc dù cả 2 người đều bằng tuổi và học cùng trường với nhau. Cô thực sự không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí này, huhu ai cứu cô với. Nghĩ hoài nghĩ hoài, Scarlett mới nảy ra ý tưởng định quay sang hỏi cậu về bộ phim sắp quay.

- Cậu Nolan,...

- Scarlett, cậu...

Cả 2 người cùng quay mặt lại nhìn nhau, cùng một lúc cất lời, rồi cùng bật cười. Bầu không khí trong xe thoải mái hẳn, và Lincoln là người cất tiếng trước.

- Lincoln. Gọi tôi là Lincoln thôi, dù gì chúng ta cũng bằng tuổi nhau, và chúng ta cũng đã mấy lần gặp nhau rồi, chắc cậu không để ý, tôi rất hay ra vào phòng của anh Arthur.

Làm sao mà cô không để ý được cơ chứ, chỉ là lúc đó cô không biết nên để ý anh như thế nào mới hợp lí nữa.

- Cậu quen anh Arthur sao?

- Ừ, Arthur là anh họ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net