2. 𝔂𝓸𝓾 𝓵𝓸𝓸𝓴 𝓼𝓽𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓵𝔂 𝓯𝓪𝓶𝓲𝓵𝓲𝓪𝓻.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Chị May, cháu nó hay ngủ quên mà tôi phải qua trường bây giờ, chị gọi nó dậy đi học giùm tôi nhé.

- Vâng, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho bà chủ trong phòng ăn rồi đấy ạ.

- Dì May, tôi dặn rồi, hãy cứ gọi tôi là Theresa, không thì cô Baldric cũng ổn, đừng gọi tôi bà chủ, tôi sẽ cảm thấy mình già đấy. Nhớ gọi Tate dậy giúp tôi nhé.

<>

Hôm nay trời hơi nắng, mà cậu lại không quen cái không khí nóng nực này, 36 độ ở Manhattan cứ như 50 độ vậy, vừa oi vừa hanh khô. Mặc dù chiếc điều hoà vẫn chạy hết công suất, cậu cảm giác không thể ngủ thêm một giây phút nào nữa. Bật mình ngồi dậy Tate vừa lầm bầm khó chịu vừa đi xuống tầng.

- Dì May ơi, mẹ cháu đi làm rồi à?

Dì May từ sau vườn chạy vội vào ngạc nhiên.

- Sao hôm nay cháu dậy sớm vậy, dì đang định lên gọi. Mẹ cháu đi làm được 30 phút rồi. Bánh toast và thịt hun khói ở trên bàn, nếu cháu muốn ăn thứ khác thì có cháo ở trong nồi, lấy nước cam trong tủ lạnh giùm dì nhé.

Nói thế rồi dì May lại tất bật cầm chiếc kéo tỉa hoa ra phía sau vườn. Ngồi phịch xuống bàn, Tate ăn nốt mấy miếng bánh mì rồi nhanh chóng chạy lên phòng sửa soạn quần áo đi học.
Phóng như bay xuống dưới tầng chào dì May rồi cậu vội chạy ra bắt một chiếc taxi đến trường.

<>

Chuyện kì lạ nhất trên đời, nhất là đối với Tate Baldric, combo dậy sớm và đi taxi đến trường không phải là style của cậu, nhưng thật ra cũng dễ hiểu vì mới chuyển đến đây, việc không thông thạo đường phố và tình trạng giao thông tồi tệ của Manhattan sẽ khiến cậu lỡ mất buổi nhập học. Mà trong từ điển của Tate Baldric không có từ "đi học muộn", một là nghỉ, hai là đi học sớm, ít nhất là đi học đúng giờ.

Choàng chiếc cặp đeo chéo có gắn ti tỉ logo lên vai rồi thong dong vào trường, với chiếc áo sơ mi xanh navy mở hai cúc, sơ vin trong chiếc quần Âu màu be và mái tóc nâu khói, Tate thu hút được bao nhiêu ánh nhìn vụng trộm của các thiếu nữ xinh đẹp. Đã quá quen với những ánh mắt này nên Tate không thèm quan tâm mà dán chặt mắt vào chiếc điện thoại của mình cho đến khi không cẩn thận mà đụng phải người khác.

Lom khom cúi xuống nhặt hộ những quyển sách rơi dưới mặt đất, Tate vội vàng nói vài lời xin lỗi rồi ngước lên nhìn người mà mình va phải. Một cô thiếu nữ xinh đẹp.

Sao mày cứ chăm chăm nhìn người ta thế?

Đưa lại chồng sách vào tay cô bạn, Tate ngại ngùng hỏi.

- Chúng ta có quen nhau không nhỉ? Trông cậu rất quen.

<>

Bước ra từ phòng hội đồng, Avery thở phào nhẹ nhõm. Cô không nghĩ rằng thủ tục đầu vào nó lại dài dòng đến vậy, rồi lại còn phải chuẩn bị một bài phát biểu thay mặt tân sinh viên nữa. Cầm trong tay tờ giấy thông báo, Avery vội vã bước dọc theo hành lang dài của toà hành chính.
Toà D, tầng 16, phòng 302. Văn phòng hội học sinh.
Chỉnh trang lại tóc tai quần áo, Avery hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Không nghe thấy tiếng ai trả lời, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Dù gì cửa phòng cũng đang khép hờ mà, đây không gọi là tự ý xâm phạm quyền riêng tư của người khác đâu nhỉ?

Cô thoáng chốc trầm trồ, căn phòng được trang trí rất đơn giản với chỉ một bàn làm việc lớn đặt phía trước khung cửa sổ nhìn thẳng ra sân trường và hai tủ sách được sắp xếp gọn gàng ở hai bên, thoang thoảng cô còn ngửi thấy có hương thơm rất dễ chịu.

Hẳn hội trưởng là một người rất gọn gàng.

Chìm trong suy nghĩ mà không để ý đến xung quanh, Avery hẳn là không nhận ra được đã có hai người nữa bước vào phòng. Một nam một nữ.

- Chào em, em có phải Avery Kelsey không?

Cho đến khi cô gái  nọ cất tiếng chào, April mới giật mình quay lại.

- Dạ đúng. em xin lỗi khi đã tự tiện vào phòng....

- Không sao, bọn chị cũng mới vừa đi ra ngoài thôi. Em cứ tự nhiên ngồi xuống đây

Cô gái có mái tóc nâu ửng vàng cười nhẹ nhàng rồi kéo chiếc ghế lại cho Avery.

- Em uống trà hay cà phê?

- Cho em xin một cốc nước lọc thôi, cảm ơn chị

Ắt hẳn đây chính là hội trưởng hội học sinh rồi. Nở nụ cười tươi tắn nhất có thể mà rõ ràng quên mất hẳn một người còn xuất hiện trong căn phòng.

Anh ngồi xuống chiếc ghế bành được đặt bên cạnh chiếc tủ sách trong khi vẫn quan sát cô.

- Chị hội trưởng, em được thầy Weller chỉ sang đây nhờ chị giúp về bài phát biểu ạ

Gần đến giờ vào tiết học đầu tiên, Avery vội vàng đi thẳng vào vấn đề ngay không sẽ bị trễ tiết học mất.

Vẻ mặt luống cuống của cô làm chị gái kia bật cười.

- Chắc chị làm em vô tình hiểu nhầm rồi, chị là Casey, hội phó hội học sinh còn kia mới là hội trưởng em cần tìm.

Nhìn theo hướng tay Casey chỉ, Avery mới nhận ra chàng trai ngồi trong góc phòng. Damn, đúng là mình không thể nào để ý được hai việc cùng một lúc.


🎉 Chúc mọi người năm mới vui vẻ và luôn hạnh phúc nha ❤️
Thực ra t viết văn k được giỏi nên nhiều phân đoạn t nghĩ đã k được suôn sẻ như những gì t mong muốn 😭
Mọi người nghĩ sao về 2 chương vừa rồi? Truyện sẽ bắt đầu từ từ để mọi người xây dựng tính cách và mối quan hệ với nhau nên mọi người nhớ đợi t để hóng drama nhe ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net