3. 𝓱𝓮 𝓲𝓼 𝓐𝓻𝓽𝓱𝓾𝓻 𝓡𝓪𝔂𝓶𝓸𝓷𝓭𝓼, 𝓭𝓾𝓱!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


We've got Razzmatazz!
    Pep, Punch, and Pizzazz!
         Hey, you - You've been had!
                  Columbia Lions got Razzmatazz!
Razzmatazz!​

- Mọi người, hào hứng nữa lên nào. Brian, đứng thẳng.

- Maddy, em là đỉnh tháp em có thể giơ tay cao lên nữa.

- Ổn rồi, mọi người vẫn giữ tiến độ này nhé. Giờ nghỉ thôi.

Vẫy tay chào mọi người, Genette cầm chiếc túi xách rồi đi ra khỏi phòng thể dục, tay cầm chiếc điện thoại vội nhắn tin.

To:  Peanut Joyce

mày đang đâu vậy? tao tập xong rồi.

tao đang trước cổng kí túc, đợi mày ở sảnh chính nhé.

Ghé ngang vào căn tin, Genette vội vàng order đồ uống rồi ra bàn ngồi đợi. Sáng hôm nay, cô và Scarlett đều có tiết ECON 101 của bà cô già khó tính Mary, người mà chỉ cần chiếc chuông báo vào tiết học là đã thấy bà ấy có mặt trong lớp, chỉ cần muộn 5 phút thôi thì bạn khỏi cần đến học để làm gì nữa. Ôi cái bà giáo khó tính này, năm nhất đã stress lắm rồi, nay còn gặp lại bà ta ở cái môn vừa khó này nữa chứ.Ra quầy nhận 1 cốc capuchino và 1 iced americano, Genette lại vội vã xuyên qua dòng người đi về phía sảnh chính.

Hớt hải chạy về phía cô bạn, người có vẻ đang hậm hực vì phải đợi quá lâu, Genette tươi cười đưa cốc capuchino cho Scarlett, rồi lại mau chóng kéo cô đi kẻo trễ giờ.

<>

- Chiều nay em có lịch photoshoot lúc 2h chiều, phỏng vấn lúc 6h và họp báo bộ phim lúc 7h30. nhưng từ giờ đến cuối tháng sau, em sẽ được nghỉ theo lịch nghỉ của em sau bộ phim. em có thể tiếp tục đi học hoặc đi du lịch. có gì báo với chị sớm để chị còn sắp xếp người nhé.

Lincoln thở dài ngao ngán, hết lịch này đến lịch khác, cậu ngấy lắm rồi. Từ tốn trả lời chị quản lí rồi cúp máy, Lincoln trầm ngâm suy nghĩ về dự định sắp tới, có lẽ cậu sẽ quay lại trường, dù sao thì ít ra ở trong trường cũng có vẻ yên bình hơn đi du lịch khi là người nổi tiếng.

Ting!
From: Big Bro

Hôm nay ngày nhập học của năm học mới, chú em có đến trường không?

Chắc em sẽ ghé qua một chút thôi, sau đó em bận rồi.

Kì học này mày đã đăng kí môn nào chưa vậy?

Chưa, chắc phải qua ngày mai em mới có thể lên phòng đăng kí được.

Ok, hẹn chú ở trường. Có gì ghé qua phòng anh nhé!

Tắt chuông chiếc máy điện thoại, Lincoln trở mình vài cái trên chiếc ghế sau rồi chìm vào giấc ngủ, ít ra còn 30 phút nữa mới đến được trường.

<>

Thất thần nhìn khu vực căn tin chật kín người, Piper dáo dác nhìn quanh xem mình có quen ai không vì thực sự ngày đầu tiên cô không muốn chịu cảnh ngồi một mình chút nào. Bỗng bắt gặp một gương mặt quen thuộc đứng cạnh máy bán nước, Piper vội vàng chen qua đám người đang tụ tập trò chuyện và chạy lại phía bên kia căn tin.

- Avery, lâu lắm rồi mới gặp cậu, cậu còn nhớ mình không?

- Cậu là...., có phải Piper đây không?

Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vì cô bạn thuở nhỏ nhớ ra mình, Piper đặt khay đồ ăn xuống chiếc bàn bên cạnh rồi giang tay ôm chầm lấy Avery.

- Ôi, thật vui mừng vì gặp được cậu ở đây. Cậu không biết tớ vui đến thế nào đâu.

Piper và Avery từng là hàng xóm với nhau hồi còn nhỏ, hồi mà cả hai đứa nhóc thường ngồi cùng một dãy ghế trên xe buýt đến trường, chia nhau chiếc bánh sandwich và chiều chiều tổ chức tea party cùng với lũ gấu bông trong nhà. Cho đến năm học cấp 2, nhà Piper chuyển lên Upper West Side sinh sống để tiện bề kinh doanh, từ đó việc bận bù đầu với đống bài vở và ít liên lạc cũng khiến họ dần xa cách, mặc dù ở cùng một thành phố chỉ là mỗi người một nơi.

Thấy cô bạn mình cứ thất thần nãy giờ rồi lại thở dài, Piper nhẹ nhàng hỏi:

- Có vấn đề gì sao Avery?

Avery chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói

- Cậu có biết hội trưởng hội học sinh trường mình không?

Cô mong chờ một cái lắc đầu để ít nhất không phải mình cô mù thông tin như người trên sao Hoả. Thế nhưng mắt Piper rực sáng và gương mặt trở nên ửng hồng, chỉ mình mày, chỉ mình mày thôi Avery.

- Ôi Avery, hầu như cả Manhattan này, ai cũng biết đến Arthur Raymonds cả. Nhưng không sao, giờ cậu kẹt với mình rồi, mình chính là bách khoa toàn thư về anh Arthur đây.

- Wow, cậu biết tất cả về Arthur sao?

- Tất nhiên rồi, nói nhỏ với cậu nhé. Anh Arthur là first crush của mình đấy.

- Cậu với Arthur là người yêu sao?

Piper vội vàng quay qua bịt miệng Avery.

- Mình cũng mong là vậy. Ý mình là mình từng thích anh Arthur, vậy thôi. Mình dặn cậu sau này chuyện về Arthur chúng ta nên nói nhỏ thôi, vì anh ấy có hẳn cả một fanbase đấy. Mấy bà chị ấy đáng sợ lắm, tin mình đi.

- Piper này, cậu có thể nói cho mình biết sao Arthur Raymonds lại nổi tiếng đến vậy không?"

- Vì anh ấy là Arthur Raymonds, duh.

Nhìn thấy gương mặt ngờ nghệch của Avery, Piper sửng sốt.

- Cậu thực sự không có biết gì về Raymonds sao? Không quen biết cậu từ trước có khi mình tưởng cậu từ nơi nào khác đến đây đó. Arthur có điểm đầu vào Columbia cao nhất từ trước đến giờ đó, với lại chẳng lẽ cậu không biết đến thượng nghị sĩ Mark Raymonds à, bố anh Arthur đấy, còn cả cao ốc Raymonds nữa.

Trong khi Piper vẫn thao thao bất tuyệt về tiểu sử của Arthur Raymonds thì tâm hồn Avery đã bay đi đâu mất rồi.


Người như Arthur chắc chỉ có trong phim truyện thôi các c ạ 😭 Hội trưởng đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, ngầu lòi mỗi tội hơi dở hơi tí tẹo thui 🥺
Đọc đến đây các cậu đã đoán được couple nào chưaaa 🤔  tớ thì chốt couple rồi nhưng mà cũng có thể đục thuyền theo ý các cậu lắm đó 💜
Yêu các cậu 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net