Chương 16: Cổ văn ký ức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Cổ văn ký ức.

Đã mấy ngày trôi qua, mọi người cũng dần chấp nhận sự thật là Noriyuki mất trí nhớ chứ không phải đùa, thế nên họ liền cố gắng hết sức để giúp cậu khôi phục ký ức.

Ngày hôm nay, do chán nên Noriyuki đã bám Ryuunosuke và làm nũng để anh chơi với cậu, nhưng mà anh thì đâu có biết gì đâu mà chơi!? Thế là đành cầu cứu Kenshin và ngay lập tức nhận được câu trả lời:

- Thử đưa Yuki đến thư viện đi.

- Thư viện?

Ryuunosuke giật giật mí mắt, nhìn Noriyuki dính người ham chơi như hiện tại với Noriyuki lúc trước, thật sự là sợ sách bị phá hư đi. Tuy nhiên, anh vẫn y theo lời Kenshin, dẫn cậu đến thư viện.

Thư viện.

Nơi đây, cùng với gia phả gia tộc Shirogane, là biên niên sử của bọn họ, ghi dấu lại những thăng trầm trong lịch sử, những dấu vết máu tanh ghê đến rợn người, những nền tri thức cổ đại không ai biết đến, cũng như bí mật của chính bọn họ. Nhìn thấy cánh cổng cổ xưa, trong lòng Ryuunosuke không hiểu vì cái gì dâng lên một cỗ áp lực, mà Noriyuki nguyên bản vẫn luôn hoạt bát lại thoáng qua một chút im lặng, trầm mặc ở đó, tựa như cậu chưa hề mất trí nhớ vậy, hay là như nguyên bản cổ văn đại sư được nhiều người tôn trọng, nghiêm túc ổn trọng như vậy.

Đứng đó một hồi, sau đó thì hai người liền đi vào trong, qua một đoạn đường ngắn liền đến thư viện phòng và cảnh tượng bên trong trực tiếp làm Ryuunosuke đứng hình. Chỉ thấy, ở trong phòng trừ bỏ có một ông lão đang ngủ gà ngủ gật trên ghế, còn lại cả thư viện liền im lặng không một bóng người. Mà hai người thì cũng biết nội quy trong thư viện, thế nên cũng cố gắng đi nhẹ nói khẽ, không thì bị đuổi đấy.

Đi qua khu vực đọc sách, là đến kệ sách. Nhìn tầng tầng lớp lớp kệ sách được dán nhãn thể loại, hàng ngàn hàng vạn cuốn sách được phân ra xếp vào cái kệ sách khác nhau, đánh mắt mãi vẫn không thấy đáy làm cho Ryuunosuke triệt để hoá đá. Tuy nhiên, Noriyuki lại rất thản nhiên mà từ từ đi đến một cái kệ sách đầy bụi, bên trên có ghi bằng cổ ngữ với ý nghĩa là "Dòng thời gian". Tuỳ tiện lấy một cuốn sách ra, cậu liền quay lại chỗ anh, khe khẽ nói:

- Mama không định lấy sách sao?

- À ờ... Có chứ...

Kiếm sách theo thể loại ít nhất là bản thân có thể đọc được ngôn ngữ của nó, Ryuunosuke sau đó liền cùng Noriyuki đi đến và ngồi xuống bàn, an an ổn ổn đọc sách.

Noriyuki nhìn như đã nhắm trước sách, kỳ thực đó lại là bản năng của cậu chọn, bởi vì cậu vẫn còn có một thoáng bối rối khi nhìn thấy quyển sách trên tay bản thân đây. Tuy nhiên, rất nhanh trấn định như bình thường, cậu liền ngồi đọc sách, mà càng đọc càng chăm chú, dù cho có tới giờ ra khỏi thư viện, Ryuunosuke kêu bao nhiêu lần cũng không thành công lôi cậu ra. Ngay lúc đó, giọng nói trầm, pha chút tang thương vang vọng lên, kéo sự chú ý của anh sang:

- Âu cũng là cơ hội... Tiểu tử, để cho thiếu gia ở đó đi.

- Nhưng mà...

Ryuunosuke còn định nói thêm gì nữa thì phát hiện bản thân bị đuổi ra mất rồi, thế là cậu đành quay về nói với mọi người vậy.

- Yuki đắm chìm trong một cuốn sách?

Đây là phản ứng của Kenshin khi nghe Ryuunosuke kể lại. Hơn ai hết, anh biết rõ nếu có thể khiến cho Noriyuki tập trung tinh thần lên một cuốn sách mãnh liệt như vậy, e rằng chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất, đó là trấn tộc kỳ thư cổ xưa nhất, ví như <<Quỷ Tộc Hiến Tế Thuật>> hoặc là <<Tinh Linh Biên Niên Sử>>. Thứ hai, lại là hỗn nguyên kỳ thư, sinh cùng thiên địa, tử cùng thiên địa, là thần bí nhất chi thư, mỗi một quyển đều mang sức mạnh bá đạo mãnh liệt, đến mức có thể lập tức bạo tạc một cái linh cấp thợ săn quỷ! Mà như Noriyuki hiện tại, cũng chỉ là trung cấp thợ săn quỷ, bị vây trong giai đoạn thực tập, nên lỡ mà rơi vào trường hợp hai, anh dám thề luôn cả cái gia tộc này sẽ loạn thành một đoàn. Nhưng ngẫm lại, khi nghe vị kia nói đây là cơ hội của cậu, thế là anh mới yên tâm được một chút và trả lời:

- Nếu như ngài ấy nói đó là cơ hội, vậy thì để Yuki ở đó đi.

- Sẽ không sao chứ?

Akinori và Ryuunosuke là hai người gà mờ nhất về vụ này, thế nên Kenshin đành phải giải thích sơ qua. Sau khi nghe xong thì hai người liền tỏ vẻ đã hiểu và họ cũng không quấy rầy Noriyuki nữa.

Quay lại với Noriyuki, cậu hiện tại đang choáng váng một chút, bởi vì cậu nhìn thấy quá khứ của chính mình trong quyển sách đó, nhưng cũng chỉ được một phần, mà đó là quãng thời gian cậu cùng với Kenshin đến chỗ Ichigo sống, chưa có gặp được hai người kia. Ngơ ngẩn trong chốc lát, ký ức được khôi phục. Lúc này, Noriyuki đóng quyển sách lại, trong lòng thầm than:

- Vậy ra điều kiện để tiếp xúc kệ sách này là ký ức sao?

"Dòng thời gian", kệ sách duy nhất mà Noriyuki không thể vào, khác với một số kệ có cảnh báo nhưng vẫn vào được, hoặc những kệ tự do, nay lại có thể bước vào, mà điều kiện để có thể vào, chính là ký ức của chính cậu mà bây giờ, nó đã được trả lại. Cậu không biết bản thân có thể vào đây khi hoàn toàn khôi phục ký ức hay không, nhưng cậu biết chính mình phải nhanh chóng lấy lại toàn bộ trước khi điều gì đó xảy ra.

Lúc này, sau khi cất sách vào kệ, Noriyuki mới đi ra, ngay lúc đó thì vị trưởng lão kia lên tiếng, doạ cậu giật mình:

- Thiếu gia, lấy lại ký ức vẫn có thể vào kệ sách. Chẳng qua là ngài đủ tư cách và điều kiện để vào thôi.

- Mochi-san, ngài làm con giật mình. Con đủ tư cách?

Một đống dấu hỏi xoay quanh đầu của Noriyuki, lúc này Mochi mới vuốt râu cười khà khà, sau đó thì nói:

- Con tự nhìn lại chính bản thân mình đi, hoặc là... Đợi cho đến khi đoạn ký ức ở quỷ giới của con quay về.

- ... Dạ.

Nói rồi thì Noriyuki rời đi, định là trở về xem thử bản thân có vấn đề gì, nhưng rốt cuộc thì cậu vẫn đến gặp Ichigo và Kenshin trước, coi như là xin lỗi vì đã khiến họ lo lắng đi.

- Yuki, em khôi phục!?

Tiếng hét độc quyền với ma âm xuyên óc của Ichigo là đây. May mắn... thật may mắn là phòng cách âm, kính chống linh lực bạo tạc cao cấp nên mới không có màn tường bung sơn cửa bung kính đâu đấy. Lúc này, Noriyuki khẽ xoa lỗ tai, sau đó thì nói:

- Ichi-nii, cũng không phải khôi phục hoàn toàn. Em còn không nhớ ra được ai trừ anh và Shin-chan.

- Như vậy cũng là có hi vọng rồi.

Ichigo xoa đầu Noriyuki và nói, ít nhất thì bây giờ anh không phải lo việc cậu cần bao lâu để khôi phục ký ức, hay đây có phải là sự thật hay không. Lúc này, cậu cũng cười tươi và nói:

- Thế là Ichi-nii cũng đỡ lo rồi nhỉ?

- Tiểu quỷ, đi gặp Shin đi, trước khi nhóc ấy lên cơn đấy.

- Dạ.

Cười hì hì rồi chạy đi, tâm trạng Noriyuki lúc này rất vui, bởi vì chí ít, cậu cũng không phải sống trong sương mù nữa. Nhưng mà cậu không biết một chuyện về kệ sách "Dòng thời gian", báo hại cậu mừng hụt đó nha.

Về phần Kenshin, tuy không kích động như Ichigo, nhưng mà anh cũng rất mừng, đến mức mặt băng ngàn năm không cười nay lại cười, ít nói cũng nói nhiều như bà mẹ già lo lắng cho con trai bé bỏng vậy.

Tuy nhiên, dù là Ichigo hay Kenshin, cả bản thân Noriyuki cũng quyết định giữ bí mật chuyện này, bởi vì bọn họ không biết cho đến khi nào ký ức mới hoàn toàn khôi phục, vả lại... Ma tộc còn đang ngấp nghé rình bọn họ như thú ăn thịt me thú ăn cỏ kìa.

- Ichi-nii, về Aki thì anh nghĩ sao?

- Nhóc ấy à? Đành chờ tới khi Yuki khôi phục toàn bộ ký ức vậy, không thì lại thất vọng tới ngốc mất.

Kết quả của cuộc trò chuyện: Giữ bí mật như giữ mạng sống, hết./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net