Chương 8: Ghen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Ghen.

Ba ngày sau.

Sau ba ngày đi thực tập, Noriyuki đã quay về nhà và khi bước vào nhà, cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng hiếm thấy khó tìm, đó chính là Kenshin đang rất chịu khó đi xuống bếp nấu ăn, thế là cậu nhanh chóng lôi anh ra khỏi bếp và nói:

- Shin-chan, dù cậu có vui cách mấy thì cũng không được xuống bếp.

- Thế cậu dạy tớ nấu ăn đi?

Kenshin nhìn Noriyuki một cách nghiêm túc, lúc này cậu khẽ nhu nhu thái dương, sau đó thì nói:

- Không. Cậu quên là năm đó, cậu đã khiến căn bếp của nhà nổ tung?

Noriyuki lườm Kenshin, cậu dám thề là cho dù bắt cậu đi vẽ tranh, cậu cũng tuyệt đối không để cho anh bước vào bếp nấu dù chỉ thêm một lần nữa. Lúc này, Ichigo vừa bước xuống bếp và nghe được câu nói của cậu, thế là:

- Shin, Yuki nói đúng đấy. Em tốt nhất là đừng có xuống bếp.

- ...

Kenshin nghe xong thì im lặng không biết nói gì, lúc này Noriyuki mới quay sang hỏi Ichigo:

- Ichi-nii, ba ngày nay có chuyện gì không?

- Có và rất nghiêm trọng. Cụ thể thì em gặp Aki đi.

Ichigo vừa nói xong thì một giọng nói khác vang lên, khiến cho mọi người giật mình:

- Yuki-chan, đi vui không?

- Aki-chan, cậu sao vậy?

Noriyuki vừa nghe tiếng của Akinori thì quay lại nhìn và ngay lập tức, cậu liền thấy bộ mặt âm trầm đầy sát khí, không thua gì Kenshin lúc nổi giận cả, thế là cậu liền thắc mắc. Nhìn thấy vẻ mặt như con nai vàng ngơ ngác của cậu, anh mới thu hồi bộ mặt kia và nói:

- Không có gì. Ba ngày này cậu đi thực tập ở đâu vậy?

- Korrodan.

Lời vừa dứt, ba người liền tập trung ánh mắt lên người Noriyuki, vẻ mặt như là được thấy một điều gì đó khó tin vậy. Lúc này, Ichigo trầm giọng nói, khuôn mặt không che giấu sự lo lắng:

- Ryota dẫn em đến đó?

- Sư phụ nói em đủ tư cách vào tầng một rồi nên bảo em vào trong luyện tập.

Noriyuki nói, dù sao thì tầng một của Korrodan cũng chỉ khiến cậu chật vật phân nửa thôi, nhưng tuyệt không có chuyện có thể khiến cậu trọng thương đến hôn mê. Lúc này, Ichigo nhíu mày lại, sau đó thì cầm điện thoại lên định gọi cho ai đó, nhưng mà cậu đã lên tiếng, chặn đứng âm mưu chất vấn của anh:

- Ichi-nii, Usagi-san chả làm được gì sư phụ đâu.

- ... Sao em biết?

Khi Ichigo hỏi đến điều này, Noriyuki cũng chỉ nhếch mép lên, sau đó thì nói:

- Anh biết nghề của em mà, Ichi-nii?

- Chẳng lẽ...

Vừa nghe đến đây thì Ichigo đã hiểu tại sao Yukito lại không làm được gì Ryota, thế là anh đành cất điện thoại đi. Lúc này, Noriyuki liền nói, sau đó thì cậu đi lên lầu:

- Em lên thay đồ, lát nữa xuống ăn.

- Nhanh nha.

Ichigo nói rồi thì bước vào bếp nấu ăn, còn Kenshin thì quay sang nói với Akinori:

- Cố lên, Aki.

- Ừ.

Akinori đơn giản gật đầu, sau đó thì hai người liền đi lên phòng khách và ngồi chờ Taiki với Haruto xuống ăn.

Ở trên phòng, Noriyuki đang vừa thay đồ vừa suy nghĩ về lời dặn dò của Ryota cho cậu trước khi về nhà:

- Trước khi có thể sử dụng Thiên Thần Chúc Phúc, tuyệt đối không được tiến vào tầng hai.

- Tiêu chuẩn tốt nghiệp của học viện cấp thấp nhất cũng là tầng một, coi bộ là hơi khó?

Noriyuki nhíu mày, cậu không nghĩ rằng tầng một đủ khiến cho các tân sinh không chết cũng trọng thương, lại chỉ mới là yêu cầu tốt nghiệp cấp thấp nhất mà thôi. Còn về phần cậu, yêu cầu tốt nghiệp mức cao nhất, vậy thì bét nhất cũng phải là tầng 5, nơi cực kỳ nguy hiểm, không chỉ đối với các tân sinh như họ, mà còn cả đàn anh đàn chị nữa, vì vậy nên yêu cầu này khá là bất khả thi. Tuy nhiên, bây giờ cậu không nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng thay đồ, dọn dẹp sơ qua căn phòng rồi đi xuống dưới bếp ăn, bởi vì cậu đói quá rồi.

Khi xuống tới nơi, cậu thấy hai người vẫn còn ngồi ở phòng khách thì ngạc nhiên, sau đó thì nói:

- Haru-chan và Tai-chan vẫn chưa xuống? Hôm nay phải đi học mà?

- Hôm nay trường cho nghỉ... không vì lý do gì.

Kenshin nhìn Noriyuki nói, giọng nói có vẻ là không vui lắm, lúc này cậu mới khẽ gật đầu, sau đó thì nói:

- Đã hiểu tại sao cậu lại bày vẻ mặt đó ra rồi.

- Tớ nghi ngờ hắn đến.

Kenshin vừa dứt lời thì Noriyuki cũng không vui nổi, khuôn mặt còn hiện lên sự tức giận tột độ. Nhìn thấy cậu như vậy, Akinori liền lên tiếng hỏi, giọng nói có chút nghi hoặc:

- Hắn là ai vậy, Shin?

- ... "Cậu đảm bảo là không tức cho đến khi Yuki đi ra khỏi tầm nghe?"

Đó là ánh mắt hiện tại của Kenshin dành cho Akinori, bởi vì anh thật sự không muốn Noriyuki lại có thêm một cái gọi là... cơ hội gia nhập cuộc vui nữa. Tuy nhiên, anh không biết là người tính không bằng trời tính, sau này cậu cũng sẽ biết và tham gia, còn kết quả? Ai mà biết được.

Quay lại với Akinori, lúc này anh liền gật đầu, thế là Kenshin liền liếc qua nhìn Noriyuki, đảm bảo cậu sẽ không tức giận đến mức xách vũ khí đi trảm hắn thì mới nói:

- Hắn là vị hôn phu của Yuki, Kosho Harigane.

- Vị... hôn phu?

Được rồi, nói đến đây thì Akinori thừa nhận, bây giờ mà anh vẫn còn có thể bình tĩnh thì điều này đúng là một kỳ tích. May mắn là hiện tại, anh vẫn còn đủ khả năng kiềm chế sự tức giận của bản thân cho đến khi Noriyuki đi ra khỏi tầm nghe của cậu. Lúc này, cậu trực tiếp dộng nắm đấm xuống bàn, giống như là cái bàn có thâm thù đại hận gì với cậu vậy, tuy nhiên, khuôn mặt cậu lại mạc dang kỳ diệu xuất hiện một nụ cười (Jun: RIP cái bàn. / Bàn: Ta nào có tội tình chi TT TT):

- Tớ muốn giết hắn, ngay bây giờ.

- Yuki, bình tĩnh.

Kenshin nhìn khuôn mặt tươi cười của Noriyuki mà trong lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà Kosho, bởi vì anh biết rằng khi cậu cười cái kiểu này, đối thủ không chết cũng bán thân bất toại nha. May mắn là lúc cậu chuẩn bị manh động thì Ichigo đã lôi cậu về với mấy món ăn:

- Mấy đứa, xuống ăn.

- Hoan hô Ichi-nii!

Nói rồi thì Noriyuki phóng xuống ngay lập tức, để lại hai con người đang nhìn nhau một cách đắm đuối ( :v ). Đồng thời, Haruto và Taiki cũng đã xuống đến nơi, thế là cả bốn người cũng đi xuống dưới bếp ăn luôn.

Sau khi ăn xong, Noriyuki, Haruto và Taiki liền đi lên phòng bà tám, thế là Kenshin và Akinori mới bỏ được bộ mặt kia ra mà bắt đầu bùng nổ. Lúc này, Akinori nổi giận dộng xuống bàn một cú nữa, khiến nó về chầu với ông bà tổ tiên:

- Chết tiệt!

- Aki, có muốn xử hắn không?

Một con người hiếm khi cười, hay nố như Noriyuki là liệt cơ mặt, giống như Kenshin, ngày hôm nay lại cười, hơn nữa là một nụ cười lạnh, vậy thì kẻ được nhắm đến, xác định rồi. Lúc này, Akinori cũng cười, sau đó thì nói:

- Được. Xử thế nào?

- Cố gắng để Yuki nhận ra đã.

Kenshin thở dài, đối với hai người ngốc như Akinori và Noriyuki thì đành phải để cho họ biết đối phương có tình cảm với mình không, không thì khó đấy. Tuy nhiên, vừa nghe xong thì Akinori méo mặt, sau đó thì nói:

- Bằng cách nào?

- Không biết. Tớ biết là cả cậu và Yuki đều có tình cảm với nhau, nhưng bằng cách nào mà hai người nhận ra... tớ bó tay.

Kenshin lắc đầu nói, nhìn qua thì hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng làm cách nào để nhận ra thì anh thật sự bó chiếu. Tuy nhiên, khi nghe đến đây thì Akinori liền cười, sau đó thì nói:

- Yên tâm, việc này tớ tự làm được. Thế về tên kia thì nên làm thế nào?

- Hắn à...

Nói rồi thì hai người bàn qua tán lại một hồi, kết quả có thể nói là: RIP Kosho. Sau khi bàn xong, hai người liền đi lên trên lầu để nghỉ ngơi, ngay lúc đó thì một bóng dáng màu lam xẹt qua và mất tích một cách bí ẩn ngay khi cánh cửa phòng Noriyuki được mở ra, làm cho hai người ngạc nhiên một chút, sau đó thì họ quay về phòng rồi bắt đầu chìm vào mộng đẹp./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net