Chương 9: Đánh phủ đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ngoại hình của Kosho Harigane *chỉ lên hình*)

Chương 9: Đánh phủ đầu.

Một ngày đẹp trời. Lại là một ngày đẹp trời khác.

Ngày hôm nay sẽ càng đẹp thêm biết bao nếu như... lịch sử phá hoại của sư tử hống vì đánh thức lũ nhóc không lặp lại.

- Ichi-nii ngày nào cũng hét... không sợ đau cổ họng sao?

Taiki lên tiếng, lúc này thanh niên nghiêm túc Kenshin đang ngồi đọc báo mới nói:

- Ichi-nii nếu đau cổ họng, vậy thì cứ xác định là tận thế đến.

- Đồng ý đấy.

Noriyuki từ dưới bếp đi lên, khuôn mặt bình thường luôn vui vẻ nay thành ra một bộ băng sơn chả kém gì ai. Nhìn thấy vẻ mặt này, Kenshin lắc đầu và nói:

- Kosho đến rồi?

- Học-chung-lớp.

Nghiến răng nghiến lợi nói cho hết câu, Noriyuki thật hận linh lực bản thân chủ yếu để phụ trợ, chứ nếu được như Akinori thì đảm bảo luôn... Kosho bây giờ đã là thịt nát xương tan rồi. Nhìn thấy ai đó tức giận, Akinori đang ngồi chờ đồ ăn mới nhanh chóng vuốt lông cho cậu:

- Yuki-chan, bình tĩnh nào.

- Yuki, cứ yên tâm là hắn không làm phiền được cậu đâu.

Kenshin giọng nói rất nghiêm túc, nhưng hàm ý của câu nói... haha, Noriyuki tuyệt đối không rõ chân tướng đâu nhỉ? Về phần Akinori, khuôn mặt anh thì vẫn bình thường, nhưng trong lòng đã và đang suy tính hàng trăm hàng vạn hàng triệu phương pháp để bán hành tươi ngon sạch cho Kosho, cũng như khơi thông EQ thấp đến không thể thấp hơn của cậu. Lúc này, khi nghe Kenshin nói câu đảm bảo như vậy, cậu mới cười và nói:

- Thế thì tớ yên tâm rồi.

- Mấy đứa, xuống ăn sáng rồi đi học.

Giọng nói của Ichigo vừa vang lên, lập tức thu hút nguyên một lũ nhóc đang đói bụng xuống bếp và chỉ cần mười lăm phút thì cả bàn đồ ăn liền sạch sẽ không còn một mẩu, sau đó thì với cái tốc độ mà đến ánh sáng cũng phải gọi bằng cụ, năm người họ liền phóng thẳng đến trường luôn.

Khi vào lớp, điều đầu tiên mà cả năm người nghe được, đó chính là về việc có học sinh chuyển trường và khi nghe đến đây, có một ai đó mỉm cười thật tươi, một người nào đó mặt như băng sơn, rồi lại có người liệt cơ mặt nhưng vẫn cười được và hai người vẫn giữ nguyên thái độ thường ngày.

- Thật nổi tiếng đấy, đến gia thế cũng đầy đủ chi tiết đến vậy.

Noriyuki cười, một nụ cười của tử thần, à không, còn hơn thế nữa, bởi vì đây là nụ cười dùng để bán hành nha. Nhìn thấy nụ cười này, như bao lần thì Kenshin lại lôi mười tám đời tổ tông nhà Kosho ra chửi ở trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn trước sau như một. Về phần Akinori và Haruto, hai người đang ngồi thì thầm bàn tán cái gì ấy mà lâu lâu cười rộ lên và tất nhiên, điều này, cũng như nụ cười của Noriyuki, chưa bao giờ là điều tốt lành cả. Nhìn đi nhìn lại, chỉ có Taiki là hiền lành ngoan ngoãn ở một bên chuẩn bị bài mà thôi.

(Jun: khâm phục khâm phục. / Kenshin: khâm phục? / Jun: khâm phục trình độ cao siêu khi chửi người mà mặt không đổi sắc. / Kenshin: ...)

Ồn ào rồi bất chợt im lặng, cả năm người nhìn lên và thấy giáo viên đã vào, đằng sau là một thiếu niên mà khi nhìn, Noriyuki và Kenshin đều không thể nhận nhầm được, bởi vì đó là Kosho Harigane, là người mà hai người họ ghét nhất. Ở một bên, Akinori nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Noriyuki, anh liền biết ngay người này là ai, thế là ánh mắt của tình địch liền trực chỉ khiến ai đó đột ngột lạnh sống lưng.

- Em tự giới thiệu đi.

Thầy giáo lên tiếng, phá vỡ sự im lặng của lớp và tất nhiên, Kosho cũng lên tiếng và nở nụ cười khiến bao trái tim thiếu nữ ngôn tình và hủ nữ bùng cháy:

- Tôi là Kosho Harigane, mong được mọi người giúp đỡ.

- Trai đẹp kìa!!!!!

Được rồi, cả lớp ồn như vỡ chợ vì các cô gái rồi. Về phần các chàng trai thì trừ sáu người, còn lại ai nấy cũng nhìn với ánh mắt như có thâm thù đại hận từ mấy chục ngàn năm trước vậy. Lúc này, thầy giáo định chỉ về chỗ bàn cuối cho Kosho thì hắn mới mỉm cười nhìn Noriyuki và nói:

- Thưa thầy, em có thể ngồi kế Noriyuki không?

- Chỗ đó đã có trò Aozora ngồi rồi.

- Thưa thầy, em ngồi kế hôn thê của mình không được sao?

Quăng bom vào giữa mặt hồ đang gợn sóng, khiến cho cả lớp đang ồn lập tức im lặng. Về phần người trong cuộc là Noriyuki lại chỉ cười mà không lên tiếng, nhưng nó làm cho Kosho lạnh cả sống lưng. Lúc này, Akinori đang định trả lời thì Kenshin nhẹ nhàng ra hiệu, sau đó thì anh mới trả lời, bên trong như có hàn khí, khiến cho nhiệt độ cả lớp phảng phất tụt xuống hơn 10°C:

- Cậu ngồi kế ai tôi không quản, nhưng ngồi kế Yuki, không thấy nhục sao?

- Ý cậu là gì, Aozora?

Kosho chướng tai gai mắt nhìn Kenshin, lúc này Akinori cũng lên tiếng, giọng nói đầy khinh thường:

- Đơn giản thế cũng không hiểu, ngươi bị ngu hay mẹ ngươi không cho ngươi ăn muối iot?

- Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Mà không biết là người này thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu đây.

Noriyuki trào phúng nói, trực tiếp ghim thẳng vào tim Kosho một cái. Hắn làm sao không hiểu là cậu không thích hắn, nhưng mà hắn thích cậu, càng nhiều hơn là địa vị của cậu trong gia tộc, vì vậy hắn đã từng thề, dù thế nào cũng phải bắt cậu vào tay, dù không thể có được trái tim cậu cũng chẳng sao cả. Lúc này, Kenshin mới túm lại một câu ngắn gọn:

- Thưa thầy, em sẽ không chuyển chỗ và Yuki cũng vậy.

- Aozora, nhớ lấy những gì ngươi đã nói hôm nay, ta nhất định sẽ trả lại.

Kosho nói rồi đến chỗ ngồi còn trống ở cuối lớp, lúc này Akinori mới khẽ nói, vừa đủ để cho hắn nghe:

- Cuối giờ, nhà kho.

- Hừ.

Hừ lạnh một tiếng, Kosho liền ngồi xuống và nhìn Akinori với ánh mắt không đội trời chung. Nhưng anh cũng có vừa gì, rất thản nhiên trả lại ánh mắt của hắn một cách khinh thường. Hai người cứ liếc qua liếc lại, mặc kệ giáo viên ở trên giảng bài cho đến cuối giò học.

Nhà kho.

Đúng giờ, Akinori và Kosho liền xuất hiện ở nhà kho trường, hai người một mực im lặng nhìn nhau mãi cho đến khi anh lên tiếng:

- Tránh xa Yuki-chan ra.

- Ngươi bảo ta tránh? Sao không nhìn lại thân phận của mình? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Sao không từ bỏ đi?

Cười lạnh, Kosho trực tiếp đáp trả lại một câu khiến Akinori im lặng một chút, nhưng sau đó thì anh mới trào phúng trả lời:

- Ta sẽ không từ bỏ, bởi vì ta yêu Yuki thật lòng. Còn ngươi, có lẽ chỉ yêu địa vị của Yuki trong gia tộc?

- Ngươi...

Kosho ngạc nhiên, bởi vì hắn không biết tại sao Akinori lại biết điều này. Nhìn ra bản thân đã nói trúng tim đen của hắn, anh mới quăng thêm một câu rồi đi về:

- Người phải từ bỏ, là ngươi mới đúng.

Rời khỏi nhà kho, Akinori liền đi về và rất ngạc nhiên khi thấy Noriyuki vẫn đứng đợi anh ở cổng trường:

- Yuki-chan, cậu không về chung với mọi người?

- Tớ đợi cậu.

Noriyuki thật sự rất lo cho Akinori, bởi vì cậu biết Kosho là hạng người như thế nào, thế nên cậu đã lén đi theo anh và nghe được toàn bộ câu chuyện, tâm cũng nhẹ nhàng trật nhịp, sau đó thì cậu nhanh chân chạy ra đây chờ anh. Nhìn ra được lo lắng của cậu, anh mới cười và nói:

- Tớ còn lành lặn, yên tâm. Chúng ta về chứ?

- Ừ. Ichi-nii giờ này chắc lo lắm rồi.

Nói rồi thì cả hai sóng vai đi về dưới ánh hoàng hôn ấm áp, kết thúc một ngày sóng gió./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net