Chương 1: Tân Mộc Thần Quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ma thai thoát lòng Thích Hải, Hoả Thần quan phá vỡ thế ngũ điện.'

Thần giới cách hàng trăm năm xuất hiện một lời sấm truyền.

Ngũ điện tuyệt ngưỡng,

Sinh mệnh vô thường.

Thiên địa này là thế giới của Thần, Thần là tín ngưỡng cao nhất, bất kể sự tồn tại nào chạm vào cấm kị của Thần giới, đều phải biến mất.

Ngũ điện duy trì hàng trăm vạn năm, vì một lời sấm truyền lung lay gốc rễ. Thổ điện giữa kinh thành Khải quốc khởi lệnh truy sát Hoả Thần Quan tương lai, cục diện biến đổi ngày một phức tạp.

Tận cùng rừng nam Dực quốc, Mộc điện an tĩnh ngày qua ngày, giống như chưa hề hay tin từ quốc gia láng giềng.

Mộc Thần Giả nổi giận đùng đùng tìm Mộc Thần Quan chất vấn "Thần Quan tự ý đưa Tiểu Thần Quan còn chưa thành niên trở về, coi Thần Giả ta chết rồi sao?"

"Nóng giận mất khôn, Thần Giả." Mộc Thần Quan là một lão bà trông nhỏ thó, nếp nhăn trên mặt xô lệch giống hệt vỏ cây. Mộc Thần Quan giơ ngón trỏ giữa không trung, niệm lực nâng cao chén trà bằng ngọc phỉ trong suốt, đẩy đến trước mặt Mộc Thần Giả.

Qui tắc của Mộc điện hết sức hà khắc, phàm là Thần Quan chưa thành niên, tuyệt đối không được phép bước qua bậc cửa bản điện. Nay Mộc Thần Quan tự tiện sai người hộ tống tân Thần Quan về điện, chính là xem thường qui tắc, càng không để Mộc Thần Giả vào mắt.

Mộc Thần Giả bất mãn hừ lạnh, Mộc Thần Quan vờ như không hiểu, tiếp tục nói "Ngưu Huỳnh mấy ngày trước xuống Dược cốc bái phỏng nhận được ít lam thảo, không nếm thử sẽ rất đáng tiếc."

Mộc Thần Giả nhìn chén trà lơ lửng giữa không trung, thừa biết lão bà giỏi nhất là chơi trò câu giờ, trà này không muốn uống cũng phải uống, đành chịu khó nuốt xuống.

"Thổ điện truy sát Hoả Thần Quan, tuy nói Mộc điện hết sức tránh can dự, nhưng dẫu sao tiểu Thần Quan cũng được nuôi dưỡng ở Khải quốc, đề phòng vạn nhất, qui tắc lúc cần linh hoạt thì nên linh hoạt." Mộc Thần Giả ôn tồn giảng giải, nói tới Mộc Thần Giả cũng cứng họng.

Giết nhầm còn hơn bỏ sót trước nay vẫn luôn là phong cách của Thổ điện, huống hồ bản chất mộc sinh hỏa, người mang mộc khí thuật khó tránh nhiễm song song hoả khí, tiểu Thần Quan lưu lại Khải quốc nguy hiểm rình rập, lời của Mộc Thần Quan không phải không có đạo lí.

Chỉ là Quan - Giả nội đấu nhiều năm nay, Mộc Thần Giả khó lòng chịu thua, tìm ra sơ hở liền lớn giọng bới móc "Cho dù như vậy, người sai một nha đầu vắt mũi chưa sạch đi tiếp tiểu Thần Quan, há chẳng phải càng rước thêm phiền phức?"

Thẩm Ngưu Huỳnh là Chấp Sự dưới trướng Mộc Thần Quan, mới chập chững bước tới cửa ngưỡng Trực Thành, Mộc Thần Giả thấy nàng được trọng dụng thì chướng mắt.

Mộc Thần Quan giơ tay bóp trán, vờ mệt mỏi "Ngưu Huỳnh được việc hay không còn chưa tới lượt Giả phòng hao tâm, Thần Giả quản tốt môn hạ của mình mới là chuyện chính đáng. Ta mệt rồi, không tiễn."

Mộc Thần Giả phất tay áo cái "phật", không thèm tiếp tục đôi co, Quan điện chìm vào tĩnh lặng, không trung thoang thoảng khói trầm, Mộc Thần Quan rót thêm lượt trà mới, lại đặt lòng bàn tay úp lên miệng chén, nén một tiếng thở dài.

... Khải quốc, Viên Tự sơn...

Núi Viên Tự nằm cô độc một cõi, nghe nói trên đỉnh dưỡng tuyết liên trăm năm cải mệnh cách, người tới thử hái không ít, mà bởi vậy ngã chết cũng vô số kể.

Cự Linh nuốt nước bọt nhìn vách đá dựng đứng, gió rít tựa tiếng oa nhi khóc lùa qua ống tay áo, càn quét thân thể gầy gò thiếu điều da bọc xương. Hắn hạ quyết tâm leo lên bằng được, mẫu thân ở nhà gần đất xa trời, hắn đã hết đường chọn lựa.

Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi...

Đoá tuyết liên kiêu hãnh bám rễ trên đá lạnh đất cằn cách hắn mỗi lúc một gần, Cự Linh cắn răng nhịn đau, tay chân sớm đã chày xước hết cả. Gió ở trên cao điên cuồng gào thét bên tai, hắn dường như có thể nghe được tiếng tim đập từng nhịp vang dội.

Đây rồi!

Cự Linh kích động tóm lấy tuyết liên, nhưng bàn tay đầy máu rốt cuộc chỉ bắt được nắm khí trống rỗng, thân thể rơi xuống giống như tàu lá khô lìa cành.

Sẽ chết sao?

Dòng suy nghĩ bất giác chạy trong đầu, Cự Linh không cam tâm bật ra tiếng kêu bi thiết, khoảnh khắc nhanh như một cái chớp mắt, hắn lại cảm thấy thân mình nhẹ bẫng. Cự Linh kinh ngạc mở mắt, tiên cô vòng tay đỡ lấy eo hắn, gió thổi tung bay cánh tay áo lụa mỏng, trên đầu nàng đeo một chuỗi phỉ thuý, ánh sáng tinh tế xuyên qua ngọc phỉ, vẽ lên vầng trán một mảnh trăng non.

Nàng là nữ tử đẹp nhất hắn được thấy trong đời.

Tiên cô cứu Cự Linh khỏi hiểm cảnh, đương lúc hắn ngơ ngẩn không rõ bản thân là sống hay chết, liền đặt vào tay hắn đoá tuyết liên trắng muốt.

"Thứ này tốt đến nhường nào, đáng để ngươi dùng mạng đánh đổi?" Tiên cô mở miệng nói chuyện, thanh âm mềm mại như dòng nước chảy qua khe núi.

Cự Linh mặc dù cùng nàng không hề quen biết, nhưng vẫn rất thành thật nói "Mẫu thân của ta bệnh nặng, ta muốn hái tuyết liên cứu người." Hắn lén ngước mắt chạm phải đôi đồng tử nhu hoà của nàng, hai tai bất giác nóng ran "Vừa rồi... Đa tạ tiên cô."

Hai tiếng 'tiên cô' chọc nữ tử bật cười "Ta chỉ là người trần mắt thịt, nào dám cùng tiên nhân so sánh."

"Vậy..."

"Ta tên Thẩm Ngưu Huỳnh, người quen của mẫu thân ngươi."

Mẫu thân xuất thân bần hàn lại quen biết một người như Thẩm Ngưu Huỳnh, Cự Linh càng nghĩ càng mông lung. Thẩm Ngưu Huỳnh theo hắn về nhà, điệu bộ tự nhiên như thể đã từng đi qua con đường này cả trăm lần. Đôi lúc Cự Linh vấp đá xém ngã, Thẩm Ngưu Huỳnh sẽ nhanh chóng giữ chặt cánh tay hắn, giống như sớm đã biết trước, Cự Linh tròn mắt nhìn nàng, nàng chỉ dịu dàng cong môi.

Thậm chí, nàng còn biết hắn tên Cự Linh.

Loại chuyện kì quái thế này nghẹn ở trước họng, nhưng mà hắn trời sinh nhút nhát, muốn hỏi cũng chỉ có thể chôn trong lòng, an phận đi thẳng về căn nhà nhỏ.

Mẫu thân hắn gặp lại cố nhân, thoạt tiên là mặt mày tái mét, tiếp theo khổ sở ôm ngực ho khan. Thẩm Ngưu Huỳnh bắt mạch cho bà, lại bảo Cự Linh xuống bếp sắc thuốc, gian nhà chỉ còn hai người.

Mẫu thân Cự Linh muốn ngồi dậy, Thẩm Ngưu Huỳnh bèn ấn người bà xuống, lắc đầu nói "Khối thân thể này muộn nhất trụ được tới sáng mai. Đại nương giữ sức thì hơn."

Tử thần gõ cửa, đừng nói tuyết liên trăm năm, cho dù ngàn vạn năm cũng lực bất tòng tâm. Đại nương khoé mắt đọng châu, gắng sức nói "Chấp Sự, Cự Linh tuổi còn nhỏ, người thật sự phải đưa nó đi sao?"

Thẩm Ngưu Huỳnh bất đắc dĩ gật đầu "Tình hình ở Khải quốc đại nương cũng đã biết, không đưa Cự Linh về bản điện chính là hại hắn."

Cự Linh là Mộc Thần Quan được ấn định từ thuở lọt lòng, không nơi nương tự, người hắn vẫn nghĩ là mẫu thân kì thật chỉ là Thần Nhân được Mộc điện giao phó chăm sóc mà thôi. Mấy năm nay Thẩm Ngưu Huỳnh âm thầm theo sát Cự Linh, đại nương đương nhiên biết rõ, chính là năm dài tháng rộng, đối với đứa nhỏ này ít nhiều sinh cảm tình, không nỡ để hắn chịu khổ cực.

Đại nương nắm tay Thẩm Ngưu Huỳnh, giọng nói đứt quãng "Cự Linh là đứa nhỏ đáng thương... Chấp Sự cứ coi như... Coi như ta là mẫu thân nó, đừng nói với nó..."

Thẩm Ngưu Huynh không đáp, nàng ở Mộc điện nổi tiếng tuân thủ qui tắc, Mộc Thần Quan nguyên bản dứt khỏi hồng trần, sớm muộn cũng phải chặt đứt những thứ tình cảm vô dụng này, nhưng đại nương gần đất xa trời ở trước mặt nàng khẩn thiết cầu xin, nàng không nỡ cứ như vậy dập tắt hi vọng của bà.

Đêm xuống, đại nương ho càng lợi hại, bát thuốc vừa uống chưa ấm bụng đã nôn ra sạch sẽ, máu đỏ trộn lẫn nước thuốc bốc lên mùi vị tanh nồng. Cự Linh bị doạ sợ, luống cuống chạy tới chạy lui, Thẩm Ngưu Huỳnh trái lại giống như pho tượng ngồi bất động một chỗ chứng kiến hết thảy.

"Không phải đã uống thuốc rồi sao, Thẩm tỷ tỷ, mẫu thân ta làm sao lại thành thế này?"

"Bệnh của đại nương nghiêm trọng hơn ngươi tưởng nhiều, vô dụng thôi." Thẩm Ngưu Huỳnh lạnh lùng đem án tử thả lên đầu mẫu thân, Cự Linh kích động xông tới chỗ nàng, đại nương vội vã nắm tay hắn ngăn trở.

"Thẩm cô nương nói không sai, mẫu thân xác thực không qua nổi."

"Nói bậy!" Thân thể của Cự Linh phủ lên tấm thân đại nương yếu nhược, khắp mặt đều là nước mắt "Mẫu thân không được bỏ A Linh, mẫu thân đã hứa ở bên A Linh cả đời!"

"A Linh ngoan, không được khóc." Đại nương dùng sức nắm chặt tay Cự Linh trấn an "Con đã lớn rồi, không thể chuyện gì cũng nhờ cậy mẫu thân, phải biết tự lo cho mình." Nói đến đây thì nhìn sang Thẩm Ngưu Huỳnh "Cự Linh tuy rằng nhút nhát lại đơn thuần, nhưng rất thông minh, rất nghe lời... Xin nhờ cậy cô nương."

Cự Linh quyết liệt lắc đầu, càng ôm mẫu thân chặt hơn, hắn không muốn đi, hắn chỉ cần mẫu thân.

Đại nương xoa đầu Cự Linh, gắng gượng nặn ra một nụ cười "A Linh là ngoan nhất, để mẫu thân an tâm đi, được không?"

Đêm nay phá lệ lạnh lẽo, Thẩm Ngưu Huỳnh đảo mắt nhìn ra cửa sổ, gió ùa vào như muốn mau chóng đem mạng người đoạt mất, nàng nhẹ phẩy tay tạo kết giới, ngăn không cho ngoại lực tác động lên người đại nương. Đại nương nhìn theo động tác của nàng, cảm động nói "Đa tạ."

Thẩm Ngưu Huỳnh suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nắm tay đại nương "Đại nương yên tâm, Cự Linh cứ giao cho ta."

Sang hôm sau Thẩm Ngưu Huỳnh bưng cháo vào phòng, người đại nương đã lạnh.

Cự Linh mấy ngày liền chẳng màng ăn uống, cơ hồ chỉ còn hơi tàn cầm cự. Trời mưa như trút nước, hắn một mình quỳ trước mộ mẫu thân, giống như cây non yếu ớt quật một cái liền ngã.

Thẩm Ngưu Huỳnh cầm ô đứng quan sát hắn nửa canh giờ, rất lâu sau mới lên tiếng "Đại nương vất vả nuôi ngươi khôn lớn, ngươi cứ như thế này chết đi có xứng với người hay không?"

Đáp trả chỉ là tiếng mưa tầm tã, Thẩm Ngưu Huỳnh đặt ô ở bên cạnh Cự Linh rồi xoay gót xuống núi, mưa rơi không ngớt, nhưng lại chẳng thể làm ướt nửa góc áo nàng.

Sinh mệnh vô thường, sống hay chết, chung qui chỉ là một loại chọn lựa.

Trăng mờ khuất bóng, Thẩm Ngưu Huỳnh ôm đàn ra ngoài sân gảy trường khúc lưu thuỷ, rốt cuộc cũng trông thấy Cự Linh ướt nhẹp quay trở về. Ánh mắt hắn sáng rõ hơn sao trời "Thẩm tỷ tỷ, ta muốn sống."

Nhất định phải sống thật tốt.

...

Mười sáu năm quanh quẩn dưới chân núi Viên Tự, Cự Linh lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài, giống như đứa nhỏ năm tuổi bám theo Thẩm Ngưu Huỳnh, tròn mắt nhìn mây trời sông núi.

Thẩm Ngưu Huỳnh tố chất vượt xa tưởng tượng của hắn, nhiều ngày đường hết đi rồi lại trèo, nàng không đỏ mặt không thở dốc, hoàn toàn là bộ dáng vân đạm phong khinh.

Bọn họ dừng chân tại một hồ nước rộng lớn. Trời xanh mây trắng, lá nhỏ lìa cành đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng, lững lờ trôi. Cự Linh vốc nước rửa mặt, quay sang đã thấy Thẩm Ngưu Huỳnh đưa một bọc vải "Ngày mai chúng ta tiến vào kinh thành Khải quốc, ngươi tắm rửa thay y phục, sau đó nghỉ ngơi cho tốt."

Cự Linh nghĩ đến nàng và hắn nam nữ khác biệt, xấu hổ nhỏ giọng "Cái đó... Thẩm tỷ tỷ không được nhìn."

Thẩm Ngưu Huỳnh ngây ra mấy giây, vỡ lẽ che miệng cười "Được rồi, đi đi."

Đợi Cự Linh từ dưới hồ đi lên, Thẩm Ngưu Huỳnh đã tựa lưng vào một gốc cổ thụ, nhắm mắt định thần. Hắn cũng rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đợi nàng tỉnh, gió nhẹ hiu hiu thổi tóc huyền lay động, Thẩm Ngưu Huỳnh khi ngủ trông càng xinh đẹp, hàng mi cong dài như rẻ quạt khẽ run, cùng với hơi thở đều đặn, Cự Linh cảm thấy bầu không khí an tĩnh này thật tốt.

"Phát ngốc gì đó?" Thẩm Ngưu Huỳnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, nàng duy trì trạng thái lười biếng, từ từ trở mình.

Cự Linh giống như đứa nhỏ bị người bắt quả tang đang trộm kẹo, không biết làm sao mới tốt, vội vàng cúi đầu "Không... Không có gì."

Thẩm Ngưu Huỳnh nhặt một phiến lá đặt vào lòng bàn tay hắn "Nghe đi." Hắn không hiểu, nàng lại chỉ vào ngực trái "Dùng cái này nghe."

"..."

"Người thường nghe bằng tai, kẻ tu hành nghe bằng tim." Thẩm Ngưu Huỳnh nhắm mắt hít sâu một hơi, Cự Linh vụng về học theo, tất thảy tinh thần tập trung vào phiến lá trong tay.

Thẩm Ngưu Huỳnh hỏi hắn nghe thấy cái gì, hắn nhất thời im lặng, vạn vật chuyển động tựa hồ một khúc nhạc tấu, thậm chí còn nghe được tiếng kiến bò dưới mặt đất, tiếng bọt nước lăn tăn. Bản thân Cự Linh cực kì kinh ngạc, từng âm thanh nhỏ nhất hắn đều cảm nhận được, bầu không khí hắn vốn cho rằng mười phần an tĩnh, kì thật lại vô cùng náo động.

"Thẩm tỷ tỷ, ta nghe được rất nhiều thứ, rất khó chịu."

Thẩm Ngưu Huỳnh không phản đối "Chú tâm nghe những gì bản thân muốn nghe, tạp âm chỉ là gió thoảng mây bay."

Mặc dù trước mắt một mảng tối đen, nhưng thông qua chuỗi thanh âm nối dài, hắn dường như đang tự mình dạo bước vòng quanh hồ, dường như cánh chim chao liệng giữa tầng không, cảm nhận tự do và tốt đẹp của trời đất. Thật sự rất kì diệu.

Tri giác so cùng người thường phát triển vượt bậc, Thẩm Ngưu Huỳnh thầm cảm thán, quả nhiên là Thần Quan được ấn định.

Cảm nhận linh khí trời đất là bước tu tập đầu tiên của kẻ tu hành.

"Hoà mình vào vạn vật chính là cách tốt nhất để xoa dịu tâm trạng, từ bên trong bình thản, bên ngoài mới có thể càng tỉnh táo, nhìn nhận càng thấu đáo." Thẩm Ngưu Huỳnh nhả giọng như một dòng nước ấm nóng, chầm chậm chảy vào tâm trí Cự Linh.

Hắn luôn cảm thấy Thẩm Ngưu Huỳnh có thể nhìn thấu mình, nhưng nàng không lựa chọn trực tiếp nói ra, nàng dùng những lời bâng quơ, những cử chỉ nhỏ nhặt dẫn dắt cảm xúc của hắn. Mẫu thân nói đúng, Thẩm tỷ tỷ là một người ấm áp.

Cự Linh đột nhiên nói "Thẩm tỷ tỷ, ta nghe thấy tiếng bước chân, hình như... Hình như có người khác nữa."

Khoé miệng Thẩm Ngưu Huỳnh câu thành dáng thuyền, bình tĩnh chỉ tay về phía huyền cầm cách bọn họ một quãng "Ngươi đem nó tới đây, quý nhân qua đường gặp gỡ, chúng ta cũng nên chuẩn bị chút lễ vật."

Cự Linh dẫu rằng không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, Thẩm Ngưu Huỳnh ngồi khoanh chân xếp bằng, hắn cẩn thận đặt đàn ngay ngắn trước mắt nàng.

Thẩm Ngưu Huỳnh chỉ vị trí kế bên, bảo hắn ngồi xuống, sau đó phất tay áo thành đường cung, xung quanh bọn họ xuất hiện tầng sáng nhàn nhạt, Cự Linh vừa giơ tay chạm thử đã nghe cảnh cáo "Kết giới không phân địch ta, đừng làm mình bị thương."

Ngón tay Thẩm Ngưu Huỳnh như ngọc đúc lướt trên dây đàn, tạo thành từng tầng thanh âm xếp chồng lên nhau, mỗi lúc càng thêm dồn dập, Cự Linh ngoài cảm thấy dễ nghe ra thì cũng không phát hiện có gì bất thường.

Thời gian ước chừng nửa nén nhang, khoảng trống trước mắt hắn đột nhiên nhiều thêm mấy người mặc đồ đen, bọn họ khí tức hỗn loạn bị Thẩm Ngưu Huỳnh đánh gãy, không cách nào tiếp tục thi triển thuật ẩn thân.

"Chư vị hữu lễ, hi vọng tấu khúc của Ngưu Huỳnh thuận tai." Thẩm Ngưu Huỳnh đình chỉ động tác, lịch sự chào hỏi.

Có điều mấy lời kia vào tai đối phương lại biến thành nàng cố tình châm biếm, một người ôm ngực mắng "Hay cho nha đầu nhà ngươi, ỷ có hậu sơn chống lưng liền ở trước mắt tiền bối diễu võ dương oai."

Cái gọi là 'tiền bối' cùng lắm là gia nhập Mộc điện sớm hơn Thẩm Ngưu Huỳnh dăm ba năm. Nàng chắp tay đáp "Ngưu Huỳnh nhận lệnh hành sự, nếu như có điểm mạo phạm những mong chư vị lượng thứ, miễn cho đôi bên khó xử."

Người kia hừ lạnh, phàm là kẻ miệng nói đạo lí đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì "Bớt phí lời, hôm nay bọn ta nhất định đem hắn đi!"

Cự Linh cẩn thận quan sát, phát hiện giữa Thẩm Ngưu Huỳnh và đám người áo đen có nhiều điểm chung, dường như là người một nhà, nhưng xem xét đến thái độ đôi bên, lại dường như không phải.

Đám người nhất tề xông về hướng Thẩm Ngưu Huỳnh, chỉ nghe nàng đơn giản nói một câu "Đắc tội." Sau đó dứt khoát dựng dọc đàn, giữ tư thế giống như ôm tỳ bà tiếp tục gảy, ngón tay nhảy múa cơ hồ cùng dây đàn hoà thành một thể, âm thanh rít lên tầng cực cao, Cự Linh khổ sở bịt kín lỗ tai, trực tiếp cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Trúc tiêu trên tay đối thủ rốt cuộc không trụ nổi đứt làm hai, ba khúc, Thẩm Ngưu Huỳnh vuốt dọc mặt đàn, không khí xung quanh hoá hình lưỡi đao bán nguyệt, theo động tác của nàng xuyên qua kết giới, đánh văng đám người ra xa. Bọn họ thi nhau ôm ngực thổ huyết, có kẻ thậm chí đến lỗ tai cũng chảy máu, đồng thời mất ý thức.

Cự Linh đợi Thẩm Ngưu Huỳnh thu hồi kết giới mới dám chạy tới xem, không ngờ Thẩm tỷ tỷ bình thường ôn nhu cũng có một mặt doạ người như vậy. Hắn mất tự nhiên lùi ba bước, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt nào cho hợp cảnh "Thẩm tỷ tỷ... Bọn họ chết rồi sao?"

Thẩm Ngưu Huỳnh không đợi Cự Linh nói xong liền giơ tay cốc đầu hắn "Thẩm tỷ tỷ trong mắt ngươi ác độc lắm sao?"

Hắn bối rối gãi đầu, trọng điểm là bọn họ đều ngừng thở rồi.

"Ta đẩy bọn họ vào mộng cảnh, để bọn họ lạc trong đó vài ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC