Chưa đặt tiêu đề 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chung Linh cũng không nhắn tin thêm nữa.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, thầm nghĩ, mình không phải kẻ nhát gan, chỉ là chuyện đó không cần thiết...

Phần ghi chép trong mục cuộc gọi chỉ còn giữ lại số điện thoại của Kim Thái Hanh.

Đúng, không cần thiết.

Bây giờ đối với cậu Trình Tu Hảo không còn quan trọng chút nào. Cậu không cần chật vật cầm dao găm đâm vào sau lưng hắn, càng không cần vì chuyện của hắn mà ảnh hưởng tới tâm trạng.



Chương 44: Nỗi nhớ cuối cùngMùa xuân ở Tây Tạng rất đẹp, trên gò đất có những bông hoa nở rộ, ngay cả làn gió ấm cũng có mùi thơm.

Kim Thái Hanh cảm thấy mình rất may mắn, anh đến Tây Tạng quay phim, không ngờ rằng gặp được đạo diễn Ander Jaren cũng đúng dịp tới nơi này chơi, nếu không thì anh cũng không biết chuyện Ander Jaren là bạn tốt của Schilling.

Ander Jaren hẹn Kim Thái Hanh gặp nhau ở một quán ăn, Kim Thái Hanh đã đến từ rất sớm.

"Ai nha!"

Ander Jaren nhìn thấy Kim Thái Hanh, lập tức tiến lên dành cho anh một cái ôm nhiệt tình.

"Trước kia cháu phải đi làm nhiệm vụ, cho nên rất nhiều năm không thấy rồi." Người đàn ông trung niên thở dài nói: "Hiện tại trưởng thành càng khỏe mạnh càng cao lớn, trước kia lần cuối cùng chú nhìn thấy cháu, cháu vẫn là một tiểu thiếu niên."

Kim Thái Hanh cũng cười nói: "Đúng, rất nhiều năm rồi chưa gặp lại chú, cháu và Schilling thật sự rất nhớ. Schilling đã từng nói với cháu rằng hồi trước chú còn nhận được giải thưởng lớn, dĩ nhiên là một đạo diễn lớn đáng được kính trọng và ngưỡng mộ trong giới showbiz."

"Đừng, đừng đừng nói thế, cũng đừng nói Schilling nhớ ta." Ander Jaren nhớ tới vị kia nhà Schilling là Tu La thích ăn giấm, đến nay trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khoa trương vỗ vỗ ngực bổ sung thêm: "Ta cũng không hiểu nổi Hubert, rõ ràng mối quan hệ của ta và Schilling là bạn học trong sáng, tại sao đến chỗ ông ấy liền biến thành có gian tình?"

Kim Thái Hanh dở khóc dở cười nói: "Chú đừng để ý tới ông ấy, ở trong mắt ông ấy thì Schilling có gian tình với tất cả mọi người."

Hai người hàn huyên một lúc liền chọn món ăn, Kim Thái Hanh giới thiệu những món ăn ngon cho Ander Jaren.

"Ta nghe Schilling nói rồi, cháu cũng dấn thân vào giới giải trí? Schilling nói với ta rằng thành tích của cháu rất tốt."

"Đừng nghe Schilling." Kim Thái Hanh dở khóc dở cười nói: "Chú còn không biết ông ấy sao, cháu làm cái gì ông ấy cũng nói tốt, hận không thể phóng đại cháu lên tận trời cao. Thành tích của cháu rất bình thường, gần đây còn gặp một số vướng mắc đây."

"Ồ?"

Ander Jaren nói: "Nào, nói với ta xem vướng mắc cái gì nào."

Kim Thái Hanh sẽ không bởi vì bản thân mình bị phách điện ảnh bị loại bỏ mà tức giận, nhưng nghĩ đến Điền Chính Quốc vì bộ phim điện ảnh này mà phải trả giá nhiều như vậy, cho tới bây giờ cũng không thể bình tĩnh lại, chỉ cần gặp một chuyện nho nhỏ cũng có thể mất khống chế, Kim Thái Hanh liền không cam tâm.

Điền Chính Quốc của anh xứng đáng nhận được những điều tốt nhất, chứ không phải bị phủ nhận như vậy.

Bây giờ Kim Thái Hanh chỉ hận không thể nhanh chóng quay phim xong sau đó trở lại ở bên cạnh Điền Chính Quốc.

Không phải là anh không nghĩ chuyện đẩy cái kịch bản này đi, nhưng buổi sáng đã thỏa thuận xong về kịch bản này rồi, Điền Chính Quốc cũng biết. Với tính hay tự trách ở trong lòng, sau đó còn hay để tâm vào chuyện vụn vặt, Kim Thái Hanh cũng không muốn để cho bản thân mình trở thành nguyên nhân khiến cho Điền Chính Quốc lo lắng.

"Chuyện này có liên quan tới bộ phim điện ảnh gần đây."

Kim Thái Hanh cười lắc lắc đầu.

——————

Chung Linh thật sự đã làm giống như những gì mà Điền Chính Quốc suy đoán, đã ra tay với Trình Tu Hảo rồi.

Mới bắt đầu là bức ảnh mờ mờ lộ ra ánh sáng, sau khi suy đoán cùng tranh luận đi đến đỉnh điểm, cú đấm mạnh liền xuất hiện, công bố bức ảnh và video với độ rõ nét là 100% trực tiếp đánh Trình Tu Hảo rớt xuống đài.

Hình tượng của Trình Tu Hảo trong giới showbiz luôn luôn nhẹ nhàng lịch sự, nhân cách tốt, sự kiện đổi thuốc trước kia đã làm tổn hại không ít nhân khí, bây giờ "Diễm tình sử" lại liên tục xuất hiện, đừng nói đến chuyện antifan và fan của Điền Chính Quốc bắt được khuyết điểm, mà có rất nhiều fan Trình đều cảm thấy bị tổn thương và bị lừa dối, trước kia có bao nhiêu tình cảm yêu thích, kính trọng và ngưỡng mộ, thì bây giờ có bấy nhiêu cảm giác tức giận và thất vọng đối với Trình Tu Hảo.
Lần này cái tên "Trình Tu Hảo" hoàn toàn bị khai trừ, vốn dĩ chuẩn bị quay mấy cái quảng cáo và kịch bản cũng thuận theo đó mà bị từ chối.

Trình Tu Hảo không đáp lại, cũng không lộ mặt ra trước ống kính lộ hay ánh sáng, không ai biết giờ khắc này hắn đang có tư vị gì.

Ngoại trừ Điền Chính Quốc.

Hiện tại, Điền Chính Quốc ngồi thất thần trong phòng chờ của một trung tâm quản lý bất động sản, mãi đến tận khi có người kêu tên của cậu.

"Điền tiên sinh, Trình tiên sinh đã đến rồi."

Thư ký cười nói: "Mời đi theo tôi."

Điền Chính Quốc theo thư ký tiểu thư nhịp bước đi tới một văn phòng.

Trình Tu Hảo cùng người mua cũng đã đến đủ, bọn họ có thể ký tên.

Thời điểm trước đây khi Điền Chính Quốc cùng Trình Tu Hảo xuất đạo có một quãng thời gian hai người từng ở cùng một chỗ, khi đó bọn họ trong một căn nhà tồi tàn, ăn cũng không được no, thậm chí phải đói bụng cũng là chuyện bình thường.
Trình Tu Hảo nói sau này chờ đến khi hai người nổi tiếng là có thể muốn làm gì thì làm, muốn cái gì thì sẽ có cái đó, hắn sẽ cho Điền Chính Quốc những gì tốt nhất.

Sau đó Điền Chính Quốc đem kịch bản khó có được trên tay mình đưa cho Trình Tu Hảo, đề cử Trình Tu Hảo cho đạo diễn, tiếp đó Trình Tu Hảo dần dần nổi tiếng, nhưng có gì đó đã dần dần biến chất.


Mà đến bây giờ, Điền Chính Quốc cũng nổi tiếng, chẳng qua là những lời cùng nhau hứa hẹn ưng thuận thuở ban đầu đã không còn, hai người cũng không ở bên nhau nữa, căn nhà có nhiều hồi ức nhất cũng sắp không thuộc về bọn họ.

Sau khi chia tay Điền Chính Quốc và Trình Tu Hảo liền đồng ý bán đi căn nhà của hai người, Trình Tu Hảo vẫn không cam tâm, muốn để lại, nhưng Điền Chính Quốc thì rất kiên trì.
Người mua là một cặp vợ chồng nhỏ, năng lực kinh tế còn chưa đủ để mua một ngôi nhà tốt, nhưng trong mắt lại tràn đầy hi vọng, ngôi nhà này sắp trở thành nơi khởi đầu hạnh phúc của bọn họ.

Điền Chính Quốc thầm nghĩ, như vậy cũng rất tốt.

Sau khi ba người đều kí tên xong, Điền Chính Quốc liền định rời đi luôn.

"Điền Chính Quốc."

Trình Tu Hảo gọi Điền Chính Quốc lại.

Xem ra bây giờ Trình Tu Hảo càng tiều tụy hơn, viền mắt thâm quầng cũng không giấu được nữa, người còn gầy một vòng.

"Cậu... giận tôi?"

Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó lắc đầu.

"Điền Chính Quốc, xin lỗi."

Đây là lần đầu tiên Trình Tu Hảo nói lời xin lỗi chân thành với Điền Chính Quốc.

"Tôi thật sự rất khó chịu, xin lỗi."

Trước đây Trình Tu Hảo muốn cứu vãn, sau đó việc cứu vãn không có kết quả thì nảy sinh ra âm mưu cực đoan muốn hủy diệt cuộc sống của Điền Chính Quốc, như vậy hắn có thể bảo vệ Điền Chính Quốc một lần nữa.
Bây giờ ở hồi tưởng lại, việc kia thật sự là rất ngu.

Vì sao hắn lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay, không lên nổi cũng không thể xuống? Vốn dĩ hắn muốn nắm giữ toàn bộ, nhưng cuối cùng không còn gì cả.

"Mấy ngày sau tôi sẽ rời khỏi đây." Trình Tu Hảo thở dài nói: "Xuất ngoại, trong thời gian ngắn sẽ không trở về."

Có khả năng sau này cũng sẽ không.

Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó nói: "Thuận buồm xuôi gió."

"Cảm ơn, hi vọng cậu hạnh phúc."

Trình Tu Hảo thầm nghĩ, sau này cậu cùng Kim Thái Hanh nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Điền Chính Quốc, Trình Tu Hảo hoảng hốt nhớ lại bộ dạng của Điền Chính Quốc trước đây thật lâu, khi Điền Chính Quốc giới thiệu hắn với đạo diễn.

"Hắn là bằng hữu của tôi, rất có thực lực, so với tôi thì hắn càng thích hợp với kịch bản này hơn."
Vẻ mặt Điền Chính Quốc nhàn nhạt, nhìn không có sự tiếc hận hay là không cam lòng một chút nào. Khi đó Điền Chính Quốc cũng rất sắc bén, nhưng cũng không nghiêm trọng như bây giờ.

Thở dài, Trình Tu Hảo cũng rời đi.

Trước đây Trình Tu Hảo hắn thành công là bởi vì Điền Chính Quốc, bây giờ thất bại cũng bởi vì Điền Chính Quốc.

A, nực cười...

Mấy ngày sau, trên internet truyền ra tin tức Trình Tu Hảo xuất ngoại trốn tránh mọi chuyện, mọi người còn không kịp hòa hoãn vì chuyện của Trình Tu Hảo, liền bị sốc bởi một tiêu đề.

Bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» được đề cử giải thưởng lớn của một liên hoan phim ở nước ngoài!.



Chương 45: Này" Quốc Quốc... Quốc Quốc anh nghe tôi nói này!"

Đầu bên kia điện thoại, Đường Tịch nói năng hơi lộn xộn, ngữ khí tràn đầy phấn khởi.

"Là Ander Jaren Lee! Là đạo diễn Lee nổi tiếng là rất trâu bò! Chính ông ấy đã đề cử bộ phim của chúng ta. Tác phẩm của chúng ta là bộ phim truyền hình Trung Quốc duy nhất được chọn!"

"Có người nói vốn dĩ là bởi vì có người quen tham dự cho nên mới tò mò đi xem một chút, không ngờ rằng vừa xem, đã bị kinh động như gặp thiên nhân! Ông ấy nói rất yêu thích cách diễn nhân vật Ngả Tây trong phim và nội dung bộ phim! Anh đi xem phim ngắn của ông ấy đi! Có một đoạn ông ấy giới thiệu về bộ phim « Bóng ma trong nhà hát »."

Trong lòng Điền Chính Quốc tất nhiên là cao hứng, nhưng không biết làm sao để biểu đạt, chỉ là nhẹ nhàng "A" một tiếng.

"Bây giờ chuẩn bị đăng ký lên máy bay sao?"

Điền Chính Quốc ngồi ở phòng chờ máy bay, liếc nhìn Sương Sương bên cạnh, thấy cô nháy mắt ra hiệu với mình, chỉ chỉ đồng hồ, Điền Chính Quốc nói: "Ừm, phải đăng ký."

"Thuận buồm xuôi gió! Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở liên hoan phim."

Bộ phim điện ảnh được đề cử, bất luận có đoạt giải hay không, thì đi tham dự liên hoan phim cũng là chuyện tốt đẹp. Người được mời không chỉ có Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, biên kịch Đường Tịch cùng đạo diễn Triệu Thành Mạo cũng ở trong danh sách.

"Hẹn gặp lại."

Sau đó mấy người Điền Chính Quốc cùng Sương Sương đăng ký xong, Sương Sương cười nói: " Quốc Quốc ở liên hoan phim là có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh, hai người tách ra cũng hơn nửa tháng rồi còn gì."


Điền Chính Quốc có chút không được tự nhiên gật đầu.

"Hai người cùng nhau?"

Điền Chính Quốc sững sờ, lập tức lắc đầu.

Sương Sương nhíu mày nhìn Điền Chính Quốc, ngoại trừ Kim Thái Hanh, cô cũng xem như là người duy nhất trong giới showbiz hiểu biết một chút về thân thể và sự thiếu hụt trong lòng Điền Chính Quốc, cùng với những chuyện trước kia của cậu và Trình Tu Hảo.

"Cũng là chuyện sớm hay muộn." Sương Sương nhún vai nói: "Cậu thay đổi rất nhiều."

" Thay đổi chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng thay đổi." Sương Sương cười híp mắt nói: "Tình cảm càng dồi dào, vậy... Ừm, không có hung hăng như trước đây."

"Tôi cũng không biết đây có tính là chuyện tốt hay không, có điều bất luận như thế nào, tôi vẫn hi vọng Kim Thái Hanh có thể cho cậu hạnh phúc, chứ không phải là càng thêm mẫn cảm."

Trước đây Điền Chính Quốc làm sao có khả năng sẽ vì phóng viên ép hỏi mà mất khống chế, sao có thể bị một kịch bản phim phá hủy? Trước đây Điền Chính Quốc gặp chuyện không có chút rung động nào, chuyện gì cũng không nói, lãnh đạm đến mức khiến Sương Sương phải lo lắng.

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày.

Cậu cũng không biết bản thân mình đã có sự thay đổi.

Sương Sương vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc nói: "Đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chờ một lúc nữa sẽ lệch múi giờ, cậu ngủ trước đi."

Sau khi đến San Francisco, cách liên hoan phim còn một hai ngày, Điền Chính Quốc cũng không đi ra ngoài dạo chơi, chỉ là an tâm chờ ở khách sạn nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần đầy đủ.

Gần như là cũng trong lúc đó, trùng hợp đến mức giống như là một điềm tốt, quảng cáo trước kia Điền Chính Quốc quay ở Paris phát sóng ra ngoài.

Lần này là sản phẩm xa xỉ của công ty có tên tuổi rất lớn, lần này có người nói tìm người Phương Đông quay quảng cáo, cùng với phong cách trước đây không giống nhau nên đã thu hút được sự quan tâm rất lớn. Bây giờ sau khi phát sóng mọi người đều rất hứng thú với người đàn ông vừa tinh tế thoạt nhìn lại thấy rất này.
"Cậu ấy là Điền Chính Quốc, Thư. Là một người đàn ông rất trầm mặc và lạnh nhạt, thế nhưng một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại nghĩ ra cảnh quay cuối trong phim quảng cáo và diễn xuất rất tốt. Đúng, cảnh quay đó là do Điền nghĩ ra."

Mã Liệt đã có đánh giá như thế

Thời điểm tước quay khi quay phim, linh cảm của Điền Chính Quốc lóe lên, hỏi Mã Liệt xem có thể thêm một đoạn hay không.

Ở bên ngoài nhà hát, Điền Chính Quốc nâng một bó hoa đứng ở đèn đường, ngẩng đầu si ngốc nhìn vào bên trong nhà hát. Không có ai biết cậu đang nhìn cái gì, chỉ có thể lấy mắt thường phỏng đoán, đôi mắt của cậu rất dịu dàng, như đang chờ mong, vừa giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Đúng, chờ đợi. Trong mắt không có tìиɧ ɖu͙©, cũng không có ý muốn chiếm hữu, chỉ là ước mơ đơn thuần mà thôi.
Bên trong nhà hát nhất định có người mà cậu yêu sâu đậm.

Vậy nên, cảnh quay này đã bị cư dân mạng cùng truyền thông chụp màn hình để làm thành một cảnh đặc tả.

——————

Ngày diễn ra liên hoan phim, Điền Chính Quốc mặc một bộ âu phục màu xám nhạt do Sương Sương lựa chọn cẩn thận.

Quảng cáo ở Paris lưu lại ấn tượng cho mọi người là cao quý kiêu ngạo, bởi vậy Sương Sương cố ý để Điền Chính Quốc dùng một phong cách khác để xuất hiện. Màu sắc nhạt đem bóng người cao to thu lại ở bên trong lớp vải vóc, đổi mới hoàn toàn tất cả những góc cạnh, nhìn vẫn vui tai vui mắt.

Bên trong đại sảnh ánh đèn óng ánh, đàn ông và phụ nữ đều mặc trên người những bộ quần áo hoa lệ đi đi lại lại. Người đầu tiên cùng Điền Chính Quốc tiếp lời chính là Ander Jaren.
"Chào cậu! Đây cũng là lần đầu tiên ta được gặp người thật, quả nhiên người thật rất ưa nhìn!"

Nụ cười Ander Jaren hiền lành, đưa tay về phía Điền Chính Quốc.

"Cảm ơn."

Schilling đã nói với ông hậu bối có khả năng diễn xuất khiến ông rất thưởng thức này, sau này sẽ là vợ của con trai ông ta, Andrea cảm thấy đầu mình như bị cửa kẹt, sau đó tỉ mỉ nghiền ngẫm đối phương thì đã hiểu được.

Ander Jaren không nhịn được dùng ánh mắt của một người trưởng bối đánh giá kỹ người trước mắt người, khí chất bên trong càng hấp dẫn hơn so với vẻ bề ngoài, rất tốt.

Vỗ vỗ vai Điền Chính Quốc, Ander Jaren trêu ghẹo nói: "Lần này không thể nhận được giải thưởng cũng không quan trọng, đã có vô số tài nguyên và các hãng phim đến từ nước ngoài liên hệ với phòng làm việc của các cậu để mua lại bản quyền, nhất định sẽ có càng nhiều người điên cuồng yêu cậu đấy."
"Quá khen." Điền Chính Quốc lắc lắc đầu.

Trong lúc đang hàn huyên, ánh mắt Điền Chính Quốc hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm về phía sau Ander Jaren.

Ander Jaren tò mò xoay người, đập vào mắt chính là bóng dáng Kim Thái Hanh.

Xem ra Kim Thái Hanh là mới từ máy bay xuống, trong mắt còn có chút mệt mỏi, nhưng trên người mặc bộ âu phục trắng đen rất chỉnh tề, tóc cũng được chải chuốt lại, cả người có khí chất hiên ngang.

Điền Chính Quốc há miệng, nói không ra lời.

Kim Thái Hanh cũng nhìn thấy Điền Chính Quốc, đáy mắt lóe lên, tăng nhanh nhịp bước đi tới trước mặt Điền Chính Quốc, nhưng vì công chúng nên không thể ôm ấp hay là thân mật, bởi vậy chỉ dùng ánh mắt nóng rực để nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh chằm chằm không chớp mắt, nhìn một lúc lại cúi đầu.
Hai người không nói gì, mãi đến tận khi giọng nói của người dẫn chương trình xuyên thấu qua phát thanh truyền tới, thông báo với mọi người là buổi lễ cũng sắp bắt đầu rồi.

Tất nhiên là hai người ngồi cùng một chỗ, Điền Chính Quốc nghe trên đài đọc diễn văn, nhưng đột nhiên cảm giác thấy điện thoại di động trong túi rung lên.

Là tin nhắn wechat của Kim Thái Hanh.

[Anh rất nhớ em, hôm nay trông em rất ưa nhìn. ]

Vành tai Điền Chính Quốc ửng đỏ.

[ Miệng lưỡi trơn tru... Em thấy rồi.]

[ Cái gì? ]

Điền Chính Quốc nhíu mày nhập một hàng chữ.

[ Anh đặt tên em là gì? ]

Kim Thái Hanh cúi đầu, nhìn dòng chữ "Tiểu công cử" ở phía trên đầu cười khẽ.

[ Được được được, anh sẽ đổi cho em. Em muốn đổi thành cái gì? ]

Điền Chính Quốc không nhắn lại nữa .

Kim Thái Hanh đợi một lúc, thấy Điền Chính Quốc ở bên cạnh cất điện thoại di động đi, ai oán lấy cùi chỏ chọc chọc vào eo Điền Chính Quốc.
"Sao không để ý tới anh vậy."

Điền Chính Quốc tặng cho anh một cái lườm.

Chờ đợi khá lâu, nhưng cũng không tẻ nhạt. Từng giải thưởng một được trao tặng, còn được xem không ít những phân đoạn của những bộ phim được tuyển chọn xếp vào hàng tinh hoa.

Sau đó rốt cuộc cũng đến thời khắc căng thẳng, bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» được đề cử cho hạng mục giải thưởng "Bộ phim điện ảnh nước ngoài xuất sắc nhất"

Được đề cử còn có một bộ phim nói về câu chuyện đường phố ở Việt Nam và hồi ký của chiến binh Edo ở Nhật Bản, cả hai bộ phim đều có sắc thái u ám rõ ràng, và cũng có nét tương đồng ở một số khía cạnh.

Phân đoạn của bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» được chiếu ra màn hình lớn là đoạn kết thúc, là trận chiến quyết định vận mệnh của ba người. Andrea quật cường, Hans vô tình cùng Ngải Tây điên cuồng.
Bao phủ toàn hội trường là bầu không khí lặng im.

Điền Chính Quốc cũng nhìn chằm chằm nhân vật Ngả Tây cuồng loạn do mình đảm nhận ở trong phim, bị phản bội mà cảm thấy phẫn nộ, không biết làm sao nhưng còn muốn liều mạng nắm lấy hy vọng cuối cùng.

Thời điểm phim đang chiếu toàn bộ ánh đèn trên màn ảnh đều tối lại, tay Kim Thái Hanh ở dưới ghế nắm chặt lấy tay của Điền Chính Quốc.

Ấm ấm mềm mại.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt là sự thỏa mãn.

"Được rồi! Vậy, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây?"

"Là lưu manh xấu xa đến tận xương, sống ở trong hẻm nhỏ, chiến binh không hề có tình cảm, hay là Ngải Tây thư hùng mạc biện (*)?"

(*) Thư hùng mạc biện: Không phân biệt được là nam hay là nữ.

Người dẫn chương trình vẫn còn đang kéo dài thời gian khiến cho cảm giác hồi hộp tăng cao.
Đường Tịch không hề nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào màn ảnh, tim đập càng lúc càng nhanh, giống như cô đang trở lại thời điểm trước đây khi đang chờ đợi giải thưởng điện ảnh dành cho diễn viên.

"Vâng..."

"Ha ha ha ha —— thật sự rất nực cười, rất nực cười ..."

Chiếu lên màn hình là cảnh nước mưa vẫn đang vô tình rơi xuống cùng với Ngả Tây với đôi mắt trống rỗng, là đoạn tiếp theo của phân đoạn mới vừa rồi chưa công chiếu xong trên truyền hình.

"Bóng! Ma! Trong! Nhà! Hát!"

"A a a a ——" Đường Tịch nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, hài lòng đến mức khuôn mặt cũng đỏ ửng.

Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười ở trong ánh mắt nhau.

"Xin mời đại diện lên sân khấu!!"

Điền Chính Quốc làm đại diện không nhanh không chậm bước lên sân khấu, hai tay nhận lấy cúp vàng.
"Xin chúc mừng bộ phim «Bóng ma trong nhà hát»! Chúc mừng tất cả mọi người trong đoàn phim, cũng xin chúc mừng hai vai nam chính!"

Tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay.

Điền Chính Quốc đứng ở trên đài, nhìn chằm chằm xuống dưới sân khấu, dường như hai mắt muốn dính ở trên người Kim Thái Hanh.

Tác phẩm của cậu và Kim Thái Hanh, tác phẩm tràn đầy những kỉ niệm của bọn họ đã được khẳng định như vậy.

Kim Thái Hanh cũng ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc đang đứng ở dưới ánh đèn mỹ quang.

Thật tốt.

Mãi đến sau khi kết thúc, Điền Chính Quốc vẫn không dám tin tưởng tất cả những chuyện này đều là thật sự.

Kim Thái Hanh mượn xe của Ander Jaren, để dùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net