[Chương 23] Con cọp khẩn trương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dã thú có thói quen liếm miệng vết thương, cho nên Y Na nghĩ Tử Hổ cho là nàng bị thương cho nên mới liếm "miệng vết thương" cho nàng đi!

Nhưng mà trong chốc lát nàng liền phát hiện không đúng, bởi vì Tử Hổ vừa liếm vừa kêu như mèo. Hắn khẩn trương chú ý bốn phía, hình như sợ có cái gì đó lại đây.

Sau một lúc lâu, cũng không thấy có thứ gì chạy tới, nhưng Y Na cảm thấy nàng có thể không cần băng vệ sinh, bởi vì nơi đó hình như đã không đổ máu, đương nhiên là bởi vì ngày đầu tiên cho nên ra ít.

Tử Hổ thấy không có máu mới dừng lại, hắn lại biến thành người ôm Y Na vào trong ngực, đồng thời thu thập quần áo nàng rồi chạy về động.

Bởi vì hắn vẫn ở trạng thái khẩn trương cao độ, cho nên Y Na cũng bị cuốn hút vào loại cảm xúc này, không dám nói chuyện. Thẳng đến lúc về tới động nàng mới nhẹ nhàng thở ra!

Nhưng nàng phát hiện Tử Hổ không có thả lỏng, hắn bắt đầu đi tiểu ở cửa động, thậm chí còn không ngưng hương bốn phía mà điên cuồng hét lên.

Y Na cảm thấy không đúng, cảm giác hắn hình như đang cảnh giới, hình như sợ có người xông tới.

Nhưng mà, bây giờ nàng vô tâm tư quản hắn, thân thể mình mới quan trọng, không thể cứ để mặc áu chảy xuống. Nhưng mà, nàng mới vừa chảy ra chút máu đã thấy Tử Hổ hình như ngửi được mùi, vội vàng chạy trở về. Cũng bất kể nàng đang ở cái tư thế gì liền nằm úp sấp xuống liếm.

Y Na tuy thực thoải mái, nhưng mà cũng quá làm cho người ta xấu hổ đi. Nàng từ chối vài cái không được, bèn nói: “Ngươi buông ra để ta chuẩn bị cho tốt…”

Tử Hổ không nhúc nhích, khò khè liếm, vẻ mặt là... hưởng thụ như vậy.

Y Na buông tha, ngã vào trên da thú, hai tay cầm lấy quần áo da thú mặc trên thân mà chịu đựng.
Hỏi vì sao chịu đựng?

Tử Hổ liếm nơi mẫn cảm nhất của phụ nữ, tuy còn chảy máu, nhưng nên thoải mái thì thoải mái, nên có cảm giác thì có cảm giác! Nàng cắn răng, chỉ biết than trời.

Qua một thời gian dài như nửa thế kỷ, Tử Hổ rốt cục dừng lại, sau đó buông hai chân nàng lại chạy ra bên ngoài tru lên!

Y Na lại nằm không thể động, nước mắt chảy vào tim, nàng đây là gây tội gì vậy! Nhẹ nhàng đứng dậy, muốn mặc quần lót vào, nhưng liền phát hiện mình gặp bi kịch, bởi vì nơi đó hình như lại chảy máu!

Nàng dùng sức đấm da thú, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nàng sẽ cầm giữ không được "miệng vết thương", nàng là người không phải là tảng đá, sẽ có cảm giác, có cảm giác, có cảm giác đó!

Tử Hổ kêu một trận, sau đó lại chạy trở về, cũng không hỏi ý kiến Y Na, tiếp tục liếm!

Toàn thân Y Na đã muốn vô lực, tùy ý hắn đi!

Kết quả, suốt đêm, cho dù nàng ngủ hay thức, hạ thân luôn sạch sẽ.

Chờ buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện mình vẫn duy trì tư thế mở hai chân ra, mà Tử Hổ ngủ ở bên cạnh nàng, trên cửa động bày đống lửa nướng thịt!

Y Na khép hai chân lại, cười khổ nói: “Trời ạ, cảm giác này thật không ai có thể chịu được.”

Tử Hổ thấy nàng tỉnh lại liền mở hai mắt, trước tiên ngửi ngửi ở phía dưới nàng, xác định không có máu mới đi loay hoay với đống thịt nướng.

Nhưng mà cho dù đang ăn thịt, hắn vẫn không ngừng ngửi trong không trung! Nếm thịt xong, lại lập tức đi ra bên ngoài rống.

Khẩn trương ba ngày như vậy, thẳng đến phía dưới Y Na hoàn toàn sạch sẽ, hắn cũng rống lên. Nhưng mà, lại càng kề cận Y Na, đụng chút là cọ đến cọ đi trên người nàng.

Mà Y Na cũng phát hiện, hắn không biết là bị kích thích cái gì, hai cái quả đào thêm một nhánh cây kia lớn lên, cây có thể liên tục duy trì thân hình cao ngất một ngày. Nàng cảm thấy sợ hãi, sau đó nghĩ, nếu hắn thực muốn làm, đại khái có thể làm suốt một ngày đi!

Lông trên người Tử Hổ bây giờ cơ hồ tất cả đều là màu hồng phấn, hắn cơ bản là không đi ra, cho dù đi ra ngoài săn thú cũng săn một ít động vật ở gần mà thôi. Thậm chí, hắn còn hái hoa trở về, đặt hoa vào trong bồn tắm của Y Na.
Y Na cảm thấy hắn đã mất đi uy nghiêm của Hổ Vương, thật giống con mèo to cầu xin nàng vuốt ve yêu thương.

Hôm nay Y Na mới vừa tắm xong, đang dùng khăn mặt da rắn lau lưng, vừa lúc Tử Hổ đi tới giúp nàng lau, sau đó lại là một phen làm lễ rửa tội bằng đầu lưỡi. Từ thói quen thành tự nhiên, Y Na để hắn liếm tới liếm lui ở trên người.

Hôm nay Tử Hổ ôm Y Na từ phía sau, sau đó tinh tế liếm lưng nàng, nhưng mà thứ gì đó phía dưới của hắn cũng không an phận, thẳng tiến vào giữa hai chân Y Na. Nàng căng thẳng không tự chủ được kẹp chặt chân, nhưng vừa kẹp, Tử Hổ lại thoải mái gầm nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi vận động ma sát ở giữa hai chân nàng!

Y Na đã muốn 囧囧, hắn thực muốn như vậy sao?

Nhưng mà làm việc ấy giữa hai đùi tốt hơn bị cường bạo, kệ hắn đi!

Nàng cũng không phản kháng, tùy ý hắn càng lúc mà ma sát nhanh. Nhưng thứ đó thế lại dần di chuyển lên, từ giữa đùi đã nâng lên hết mức, hơn nữa kịch liệt ma sát nơi đó của nàng.

Không thể được, nơi đó là có cảm giác! Nàng muốn ngăn cản, nhưng đối phương đang kích động, lại ôm thân thể nàng không cho nàng xoay người lại. Đồng thời, một cái chân cũng ngăn chặn chân nàng, căn bản làm cho Y Na là không thể nhúc nhích.

_“Ưm…” Ma sát một hồi lâu Y Na thật sự nhịn không được phát ra một tiếng hừ nhẹ, thanh âm ngọt ngấy này dọa nàng nhảy dựng!

Lỗ tai thú nhân lại thính, Tử Hổ nghe đến liền kêu liên tục, cả thân thể lắc mạnh ở phía sau va chạm thân thể Y Na, sau đó dừng lại bất động.

Y Na cảm thấy giữa chân ấm áp một mảnh, mà nàng cũng vừa xuýt nữa… Mới nhẹ nhàng thở ra, liền cảm thấy chân bị người ta nâng lên, tiếp theo một đầu lưỡi tiến đến gần.

Nàng không nghĩ tới còn có loại này, lắc mông nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng rồi lại muốn cho đầu lưỡi Tử Hổ đụng vào mình. Hắn liếm vài cái, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình lập tức bay rất xa, tiếp theo thân mình co rút một trận.

Thật dễ chịu. Y Na nằm vô lực, nước mắt ràn rụa. Thể nghiệm đến cảm giác thoải mái này, nàng cảm thấy ngay cả tâm mình đều hòa tan!

Đột nhiên, Tử Hổ đi lấy thìa múc nước cho nàng uống, sau đó lại đi nướng thịt.

Không đúng, làm sao hắn biết mình khát nước, chẳng lẽ Tử Hổ biết mình vừa mới hưng phấn. Nàng cúi đầu xuống khuỷu tay, thực không còn mặt mũi gặp Tử Hổ! Thân thể mệt mỏi, Y Na ăn một ít thịt nướng liền tiếp tục đi ngủ.

Tử Hổ lại không có đi ra ngoài, vẫn ở bên người nàng nhìn nàng ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Y Na tỉnh lại, chợt nghe đến bên ngoài động có dã thú tiếng gầm không ngừng.

Nàng quay đầu lại không thấy Tử Hổ biết nhất định là đã có chuyện xảy ra, vội vàng đứng lên, đương nhiên không quên mặc quần áo da thú vào mới đến phía trước cửa động.

Bây giờ là buổi tối, dưới ánh trăng nàng thấy vô số cặp mắt màu xanh biếc nhìn hướng bên này. Mà Tử Hổ đã bị vây quanh ở giữa, đánh nhau với đám động vật ấy.

Y Na biết chúng nó là động vật mà không phải thú nhân, bởi vì trước kia trong số mấy con mồi mà Tử Hổ săn về có mấy con giống chúng nó.

Chúng nó nếu đứng thẳng, còn cao hơn Tử Hổ một cái đầu, hình thể thật lớn. Toàn thân đầy lông đen như gấu, đầu lại giống chó sói. Thật là dọa người. Càng làm cho người ta sợ hãi là, mục tiêu của chúng nó hình như không phải Tử Hổ, nhìn chằm chằm vào cửa động muốn vọt đến. Chẳng lẽ là mình hấp dẫn chúng nó, nhưng mấy ngày nay nàng bị Tử Hổ canh giữ bên người, ngay cả cửa động cũng không bước ra.

Canh giữ? Đột nhiên nhớ đến Tử Hổ khẩn trương, chẳng lẽ là bởi vì nguyệt sự của mình mà lôi kéo mấy con này tơi? Chúng nó ngửi được mùi máu, nghĩ nơi này có con mồi cho nên mới đến?

Nhưng nghĩ lại, mình cùng Tử Hổ mỗi ngày đều ăn thịt, có mùi máu loãng tích đầy, sao chúng nó không ngửi được.

Như vậy…

Y Na rùng mình bắt đầu cầm chặt con dao mấy hôm trước Tử Hổ mới mài đưa cho nàng, cẩn thận nhìn ngoài động, chỉ cần chúng nó dám vào liền động thủ.
Đây không phải vui đùa, đây là sống còn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net