[Chương 44] Cuộc sống của nhân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày sẽ phát sinh chuyện gì?

Ngẫm lại nàng rơi vào trong nước, thính giác của Tử Hổ cho dù có tinh mẫn hơn cũng không thể tìm được mùi của nàng ở trong nước. Cho nên hẳn là hắn tìm không đến nàng, hoặc đã buông tha!

Vân Thụ bị biểu tình rất phong phú của nàng dọa sợ, lui một bước nói:

_“Không biết ngươi vì sao bị thương, nhưng tộc trưởng nói với ta, hắn cho phép ngươi sống ở trong tộc.”

Cho phép? Y Na cảm giác đầu có chút váng, ngồi ở trên tấm ván gỗ trong chốc lát nói: “Tử Hổ, ta muốn đi tìm hắn.”

Vân Thụ lắp bắp kinh hãi nói: “Tìm? Đã qua mười ngày, chắc hắn đã về trên núi rồi!”

Y Na nói: “Là sao? Ta nhớ rõ là đi phương hướng nào, tới dưới chân núi chỉ cần chờ hắn phát giác tới đón ta là được.”

Vân Thụ thở dài, đây là lần đầu tiên Y Na nhìn đến nhân loại ở thời đại này thở dài. Hắn dùng ánh mắt rất ngạc nhiên nhìn Y Na nói: “Ngươi rất là không hiểu thú nhân, bọn họ trở lại trên núi mãi cho đến lúc tuyết rơi mới có thể rời núi. Bởi vì đoạn thời gian này là giai đoạn động dục, cho nên bọn họ sẽ tích cực tìm nữ thú nhân độc thân sau đó mang lên núi. Tử Hổ tìm không thấy ngươi, hắn sẽ tìm nữ nhân khác cùng nhau lên núi.”

_“Có lầm hay không?” Hắn tuyệt tình như vậy sao, nàng rời khỏi mười ngày hắn liền tìm nữ nhân khác trở về, dùng những đồ vật nàng đã chuẩn bị sẵn sao?

Y Na cực không phục, nhưng nàng không biết thế giới này, có lẽ Vân Thụ nói đúng, hắn sẽ làm như vậy. Nếu thật sự là như thế, nàng phải lấy thân phận gì trở về? Vợ trước?

Rối rắm lên, đầu càng đau, nàng liền nằm xuống nghỉ ngơi, nói: “Ta muốn ngủ tiếp một chút.”

Vân Thụ nói: “Ta kiếm thứ gì cho ngươi ăn.”

Y Na biết mười ngày này nhất định mình được Vân Thụ chiếu cố tốt, nếu không cho dù nàng không bị thương nặng mà chết thì cũng chết đói.

Nàng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, Vân Thụ bưng cái chén gỗ tiến vào. Nhìn nhìn trong bát, có thứ giống như cháo.

Rất ít khi được ăn cháo, Y Na hơi kích động, sau đó bưng lên nhẹ húp một ngụm. Có chút giống như cháo từ hạt bắp, rất thơm.

Nàng liền húp sạch đến đáy chén, sau đó đem chén gỗ trả lại cho Vân Thụ, nói: “Còn không?”

Vân Thụ thấy nàng thích ăn như vậy, vô cùng kinh ngạc nói: “Ta nghĩ ngươi không thích ăn, bởi vì ta rất yếu rất nhỏ, cho nên chỉ có thể ăn mấy thứ này, không có thịt.”

Y Na nghe đến thịt đều buồn nôn, nhân tiện nói: “Ăn cái này ngon lắm.”

Vân Thụ vô cùng cao hứng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại có một chén cháo bắp đưa đến tay nàng. Lần này nàng húp không nhanh như lần đầu tiên, nhưng vẫn ăn hết, nói: “Ăn ngon.”

_“Nếu ngươi thích ăn, còn có rất nhiều.”

_“Không cần, ta no rồi.” Hơn nữa thật lâu không no như vậy rồi. Mỗi lần ăn thịt, nàng chỉ cần vừa ăn vào bụng liền cảm giác no, căn bản không biết là no thật hoặc là no giả.

Nàng đột nhiên nghĩ, nếu cũng đem thứ này trồng trên núi không phải rất tốt sao? Nhưng, nếu Tử Hổ đã tìm được phối ngẫu mới, nàng chỉ sợ ngay cả nhà cũng không có. Nghĩ nghĩ, nàng có chút kinh ngạc, từ lúc nào đã đem nơi ở của Tử Hổ thành nhà mình rồi? Vậy Tử Hổ chính là chồng của mình sao?

Vậy chồng mình sẽ tìm nữ nhân mới, chẳng phải là bên thứ ba chen chân?

Trời ạ!

Chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị bên thứ ba phá hủy hôn nhân, đó là tuyệt đối không thể cho phép. Y Na vạn phần kích động muốn lập tức đi tìm Tử Hổ, nhưng mới vừa xuống dưới đi vài bước, phát hiện thì ra chân nàng cũng bị thương, đi rất đau.

Đau đớn làm cho nàng bình tĩnh một chút, quyết định trước dưỡng thương cho tốt, tin tưởng hơn mười ngày, bọn họ còn không có chế tạo ra bé cọp con nhanh như vậy đi!

Nhưng nàng lại rối rắm, mèo to của mình cùng nữ thú nhân không biết là cái giống gì ở cùng nhau, tâm tình đã bay đi nơi nào.

Vì muốn khôi phục nhanh hơn, Y Na quyết định phải rèn luyện, phải nhanh một chút trở lại bên cạnh Tử Hổ.

Nhưng đường đi lại nguy hiểm, giống như gặp con mãng xà kia. Nàng nhất định phải chuẩn bị mọi thứ mới có thể! Y Na vừa đi vừa nghĩ, người đã đi ra cửa phòng.

Y Na nhìn thấy trên người mình còn mặc áo da chim, cũng không giống như các nữ nhân bên ngoài xích lỏa toàn thân đang phơi da thú.

Các nàng nhìn đến Y Na đi ra, nói chuyện rất nhanh, nhỏ giọng nói cái gì đó.

Y Na nhíu mày, xem ra nữ nhân cho dù ở thời kỳ nào cũng đều thích tán gẫu.

_“Ngươi sao lại đi ra?” Vân Thụ nhìn Y Na vịn vách tường đi ra, hỏi.

Y Na nói: “Ta muốn làm cho mình mau chóng khỏe lên, cứ nằm cũng không tốt. Đúng rồi, ngươi đang làm cái gì?” Y Na nhìn hắn đang phơi một đống hạt màu xanh biếc trên tấm da, trông hình dạng khá giống hạt bắp, đang lấy nhánh cây rải đều chúng nó ra.

Vân Thụ nói: “Đương nhiên là tồn trữ thức ăn, ta được chia không nhiều thịt lắm, cho nên chỉ có thể đem mấy thứ có thể ăn phơi nắng, đến lúc tuyết rơi sẽ ăn.”

Đó là mùa đông đi, nói cách khác đến mùa đông nhân loại sẽ không đi tránh đông mà vẫn tiếp tục ở đây sao?

_“Ta cũng đến hỗ trợ ngươi.” Y Na đi qua đi giúp Vân Thụ giàn đều hạt bắp. Nhưng, thoạt nhìn rất non, vì thế không tự giác cắn một ngụm.

Ăn vào trong miệng rất ngọt, còn thơm nữa, nhưng ăn không ngon bằng lúc nấu chín.

Y Na cảm giác thứ này có thể coi như món ăn chính, lại hỏi: “Bây giờ là chín sao? Có thể dùng làm hạt mầm không?”

_“Hạt mầm?” Vân Thụ khó hiểu.

_“Chính là lấy hạt này chôn vào đất, sau đó ở trên mặt đất sẽ mọc ra cây bắp non.”

_“Cây bắp non?”

_“Bộ dáng nhìn rất giống.” Y Na không thói quen gọi thứ không có tên, cho nên liền cấp cho nó cái tên.

Vân Thụ nhìn nhìn nói: “Ngươi nói hẳn là hạt đã cứng đi, không thích hợp để ăn. Lại đây, ta mang ngươi đi.” Vân Thụ cũng không bận rộn giống như những nam nhân nhân loại khác, hắn rất rảnh rỗi, bởi vì mấy việc nặng quả thật hắn làm không được.

Hắn mang theo Y Na đi tới thôn trang bên cạnh, nơi đó tất cả đều là cây bắp non. Từng mảnh từng mảnh, lá xanh tươi tốt, vô cùng đáng yêu.

Vân Thụ chỉ cho nàng xem một trái có hạt rất cứng dùng để trồng, nói: “Là cái này sao?”

Y Na nhìn thoáng qua liền biết đây hạt mầm chín, cao hứng cầm bốn năm trái nói: “Chính là loại này.”

_“Ngươi muốn bao nhiêu?”

_“Nhiêu đây là đủ.” Túi da của mình không quá lớn, hơn nữa bốn năm trái này có trên trăm hạt, cũng đủ làm hạt mầm.

Lúc này hai nam nhân đi qua nơi này, trên lưng bọn họ vác loài chim giống như gà rừng, nhưng mà cánh rất nhỏ, chân rất dài. Hẳn là giống không thể bay, cho nên bọn họ có thể bắt được.

Bọn họ nhìn Vân Thụ cùng Y Na một cái, sau đó cười xệch xệch, cuối cùng một nam nhân nói rất nhanh: “Một cái nam nhân tàn thêm một cái nữ nhân tàn, sinh đứa con cũng mạnh đến không biết đi đâu, rất nhanh tộc trưởng sẽ đuổi bọn hắn đi, lưu lại chỉ lãng phí thức ăn.” Ngôn ngữ của bọn họ Y Na nghe đã lâu, cho nên nàng cũng có thể hiểu được.

Sinh con? Ai muốn cùng Vân Thụ sinh con? Hơn nữa, bọn họ quả nhiên là tiểu nhân a, vì sao hơi tàn một chút liền cho là lãng phí thức ăn chứ? Rõ ràng Vân Thụ làm công cụ cho tất cả mọi người dùng, bây giờ lại nói như vậy.

Y Na không phục, nhưng Vân Thụ đã quen. Hắn thấy hai người đó đi rồi mới nói với Y Na: “Tộc trưởng nói ngươi không phải người trong tộc, không thể lưu lại, cho nên ta đã nói ngươi là nữ nhân của ta.”

Y Na hiểu ra, vì thế nói: “Thật là cám ơn ngươi.”

Vân Thụ lại cẩn thận nhắc nhở: “Về sau ngươi phải ở trong phòng không cần đi ra, bởi vì nếu bọn họ đột nhiên nhìn thấy ngươi, ta…” Hắn đỏ mặt cúi đầu.

Y Na hiểu được, hắn đánh không lại mấy nam nhân này, cho nên sợ bảo vệ không được nàng.

Y Na cảm giác mình làm cho Vân Thụ khó xử, vì thế nói: “Ta có thể tự bảo vệ mình.” Tuy rằng công phu của mình đối phó với thú nhân thì có vấn đề, nhưng đối phó với nhân loại hẳn là có thể. Nhưng là không đủ để cam đoan hoàn toàn có thể đánh thắng, cho nên nàng cần công cụ.

Thời cổ đại, con người cực kỳ tín nhiệm hai tay của mình, nhưng thân là hiện đại, vẫn nên xài công cụ thôi.

Y Na quyết định, nàng phải làm cung tên, làm đao xương, có thể làm vũ khí như kiếm dài. Trước kia nàng luyện qua kiếm pháp, có lẽ có thể dùng được.

Nghĩ như vậy, nàng liền hỏi Vân Thụ nơi nào có rừng cây, sau đó tìm nhánh cây có thể làm cung.

Vân Thụ không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng là nhìn nàng thà rằng đi đau đến rơi mồ hôi cũng không trở về, cũng chỉ có thể đi theo. Ở trong rừng cây, Y Na chọn một nhánh cây rất thích hợp làm cung, sau đó nói: “Có thể chặt nó không?”

Trên người Vân Thụ có tảng đá mài đao, hắn giơ lên chém, kết quả chém nửa ngày mới đứt được nhánh cây. Sau đó hai người liền mang mấy nhánh cây đi trở về.

Bây giờ đúng là lúc dùng cơm chiều, thú nhân khác đang tụ tập ăn thịt. Mà phía trước phòng Vân Thụ thả một khối thịt to bằng bàn tay.

Vân Thụ thật cao hứng, lập tức nhóm lửa muốn nướng!

Y Na vội vàng ngăn cản hắn: “Nướng ăn như vậy quá lãng phí, không bằng cắt thành miếng, sau đó chưng cách thủy.”

Vân Thụ không rõ, Y Na nhân tiện nói:

_“Ngươi không phải có nồi đá sao? Ngươi đi nhóm lửa đi.”

Vân Thụ đáp ứng một tiếng, làm theo.

Y Na cắt thịt thành miếng nhỏ, sau đó cho muối vào ướp, lúc sau lại đem bột bắp Vân Thụ đã mài sẵn bọc ngoài thịt, đặt vào một cái chén đá, cho tất cả vào nồi nước, bắc lên bếp lửa.

Trước kia nàng thấy mẹ làm tương tự như vậy, bây giờ là bất đắc dĩ làm theo.

Vân Thụ nhìn thấy kỳ quái, nhưng hắn rất thích mấy thứ chưa từng thấy qua, vì thế vừa thêm củi vừa chờ thức ăn chín.

Chỉ chốc lát sau, trong nồi bay ra mùi.

Bởi vì mùi thịt hấp cách thủy rất đặc thù, cho nên các nhân loại khác cũng đều nhìn hướng bên bọn họ.

Y Na ngay tại ánh mắt tò mò của bọn họ mang chén thịt ra, sau đó lại đem bánh ngô đã kết dính vào nhau lôi ra.

Vân Thụ cầm chén gỗ cùng đôi đũa, hai người liền ăn.

Tuy rằng lại không có dầu cùng các gia vị khác, nhưng thịt này ăn vào thơm ngon hơn thịt nướng nhiều, thơm ngọt nồng đậm.

Vân Thụ ăn một miếng, liền dùng sức gật đầu ăn tiếp. Bởi vì trời nóng, cơm cũng nóng, trên người hắn tuôn ra mồ hôi. Phá lệ có tinh thần phấn chấn như vậy, Y Na không khỏi nhớ tới Tử Hổ, mọi lúc hắn đều rất ít chảy mồ hôi, trừ lúc kia…

Hắn rõ ràng tốt với mình như vậy, dễ dàng thích mình như vậy, làm sao sẽ bởi chia lìa hơn mười ngày mà muốn đi tìm nữ nhân khác chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net