[Chương 57] Dã thú giác đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà, Y Na đã nghĩ nhiều.

Thú nhân có quy củ, cho dù không ngừng có thú nhân nhỏ đói chết cùng nam nữ thú nhân ốm đói, nhưng chuyện cướp đoạt đồ của người khác không có phát sinh. Thú nhân sẽ không giành, cũng không nghĩ tới việc giành.

Vào một buổi sáng tương đối sáng sủa, đàn thú bắt đầu bất an.

Y Na thấy toàn thân Tử Hổ đột nhiên dựng đứng lông lên, không nhúc nhích nhìn một phương hướng.

Nhất định là có nguy hiểm tới gần, Y Na cũng khẩn trương lên.

Tử Hổ gầm nhẹ một tiếng với Y Na, biết nàng nghe không hiểu, lại bồi thêm một câu: “Bảo vệ mình.” Thú nhân từ trước đến nay rất lo lắng cho phối ngẫu của mình, vẫn ở bên cạnh bảo vệ. Nhưng Tử Hổ đột nhiên bảo nàng tự bảo vệ mình, vậy là sắp sửa phát sinh chuyện rất nghiêm trọng, ngay cả hắn cũng không có biện pháp bảo vệ nàng như trước kia.

Y Na thấy rất nhiều nam thú nhân đi ra ngoài, biết bọn họ cũng không có vứt bỏ nữ thú nhân mà là dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ các nàng.

Vì làm cho Tử Hổ an tâm, Y Na nhìn vào đôi mắt dã thú xinh đẹp của Tử Hổ dùng sức gật đầu, sau đó cầm đao xương trong tay.

Tử Hổ rống to tận trời, sau đó xông ra ngoài đứng ở trước đội ngũ.

Đúng rồi, hắn không chỉ là thú nhân, mà còn là vương. Cho nên, hắn chọn vị trí là nơi nguy hiểm nhất.

Y Na sờ sờ bụng mình, đứng ở bên trong các nữ thú nhân. Bây giờ nàng phải làm không phải là bảo vệ người khác, lại càng không là cậy mạnh, nàng phải làm là bảo vệ bé cọp nhỏ trong bụng mình. Vì thế, dùng các nữ thú nhân này che dấu thân nàng.

Nhưng mà, nữ các thú nhân cũng không chờ chết giống như bình thường, mà đều vươn răng nanh cùng móng vuốt chuẩn bị đấu. Xem ra, các nàng cũng muốn liều mạng.

Đang nghĩ ngợi, thấy đám tuyết xa xa hóa thành sương khói màu trắng, dựa theo phạm vi thấy được, đại khái có mấy trăm người hoặc là nhiều hơn.

Đến gần, mới thấy bên trong trắng xoá lộ ra màu đen. Trong đen trắng lại mang theo tiếng thú rống. Loại tiếng hô này Y Na vô cùng rõ ràng, là tộc sói.

Thanh thế lớn như vậy, chẳng lẽ tộc sói cũng giống thú nhân quần cư trong mùa đông, mà vì thiếu thức ăn cho nên mới mạo hiểm công kích thú nhân.

Nhưng bên này cũng lâm vào tình huống không có thức ăn, chẳng lẽ bọn chúng muốn…

Y Na cảm thấy lạnh toàn thân, nàng nghĩ đến là người ăn thịt người.

Đúng rồi, bây giờ không có con mồi, như vậy đương nhiên sẽ đem thú nhân trở thành mục tiêu công kích. Mà thú nhân cũng như thế, chỉ sợ cũng đem lũ sói đến công kích trở thành thức ăn.

Như thế, hai bên ai thắng là kẻ mạnh, ai bại thành thức ăn!

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy bầy sói gầm lớn một tiếng vọt đến. Tử Hổ mang theo các thú nhân nghênh diện vọt lên!

Đây là một hồi chiến tranh không có chiến lược, có chỉ có dục vọng nguyên thủy nhất.

Y Na không dám nhìn, bên tai chỉ nghe tiếng thú rống cùng rên rĩ! Nhưng lại lo lắng cho Tử Hổ, cắn chặt răng ngẩng đầu tìm kiếm Tử Hổ ở trong bầy thú nhân.

Đột nhiên, bên người có một tiếng rên rĩ, nàng cả kinh lui về sau một bước, tránh ở sau tảng đá.

Thì ra không biết khi nào có con sói trộm tiến vào, hơn nữa cắn cổ họng một nữ thú nhân lôi đi. Bây giờ sói đã không có tạp niệm gì với giống cái, lôi đi ra ngoài sẽ lập tức ăn luôn. Cho dù có nhiều nam thú nhân vây quanh ở bên ngoài như vậy, nhưng luôn có sói vọt vào.

Nữ thú nhân kia kêu một tiếng, chết đi.

Các nam thú nhân đánh trả muốn cướp lại thi thể, nhưng lập tức có bầy sói nhảy ra ngăn cản bọn họ. Bây giờ Y Na biết vì sao Tử Hổ không thể bảo vệ mình, dưới tình huống hỗn loạn như vậy chỉ có thể tự mình bảo vệ mình. Nàng cắn chặt răng tận lực tránh ở nơi kín đáo, nắm đao xương trong tay, chỉ cần có sói chạy tới nàng liền chuẩn bị công kích.

Nhưng nàng không nghĩ tới là bầy sói chỉ công kích một chút, chốc lát sau bầy sói đột nhiên lui lại. Đương nhiên, bọn chúng lôi mấy thi thể thú nhân vừa ăn vừa chạy đi.

Đồng thời, cũng có mấy thi thể sói bị giữ lại.

Y Na mau nhảy ra, hai chân run rẩy, kêu tên Tử Hổ.

Kêu hai tiếng không có đáp lại, nàng sợ tới mức cơ hồ khóc thành tiếng. Còn may, một đôi cánh tay ôm chặt nàng, sau đó một ngụm máu tươi bị người dùng miệng đối miệng đút cho nàng.

Đối với mùa đông mà nói, máu tươi như vậy là thực phẩm tốt nhất.

Y Na không có nhổ ra, nàng tự bức mình nuốt xuống, sau đó ôm chặt Tử Hổ nói: “Chàng có sao không, có bị thương hay không?”

Trên người Tử Hổ có máu, trải qua kiểm tra, máu này đại khái đều là máu sói. Đồng thời trong tay hắn còn nắm nửa thi thể con sói.

Y Na nhìn đến hắn không có việc gì thật vô cùng cao hứng, dựa vào hắn trên người khóc nói: “Thật tốt quá, chàng không sao, thật tốt quá.”

Tử Hổ vỗ vỗ lưng nàng, hình như đang an ủi. Sau đó không quan tâm tình huống chung quanh, bắt đầu xé thịt tươi đút Y Na.

Y Na làm sao nuốt nổi thịt tươi, vẫn lắc đầu không ăn.

Tử Hổ đại khái hiểu được, hắn xếp dọn củi lửa một chút, sau đó đặt thịt sói lên nướng.

Y Na cho rằng trong các động vật, thịt sói là khó ăn nhất, nhưng mà bây giờ với bọn họ mà nói, cũng là không tồi.

Lần này tộc sói công kích làm cho các thú nhân ăn no nê một chút, bọn họ có thể kiên trì một đoạn thời gian ngắn, cho dù bắt không được con mồi cũng sẽ không bị đói chết.

Bên này Y Na còn có chút thịt dự trữ cho nên cũng không lo lắng nhiều, nhưng Tử Hổ sợ nàng ăn không đủ, luôn nghĩ mọi phương pháp làm cho nàng ăn nhiều. Mà nàng sợ hắn đói, lỡ lần sau tộc sói công kích, hắn không có sức lực, như vậy rất nguy hiểm.

Cho nên hai người ăn thịt đông dưới tình huống đẩy qua đẩy lại, Y Na phải lừa Tử Hổ mới có thể làm cho hắn ăn một chút.

Kế tiếp, cách mỗi năm sáu ngày sói sẽ đến quấy rầy một lần, Y Na đã biết phương pháp trốn tránh, nàng vì con cùng tính mạng của mình, sẽ không để cho sói tha mình đi.

Mà Tử Hổ dựa vào sự dũng mãnh của hắn, mỗi lần chỉ bị thương một ít! Nhưng mà, bởi vì mỗi lần đều có nữ thú nhân hoặc nam thú nhân mất đi sinh mệnh, cho nên lúc thú nhân khác rên rĩ Tử Hổ luôn rất khẩn trương ôm Y Na, giống như sợ nàng cũng sẽ bị sói tha đi.

Y Na vỗ ngực hắn nói: “Tử Hổ, em sẽ cố gắng tự bảo vệ mình và con, chàng yên tâm.”

Tử Hổ hét lớn một tiếng tận trời giống như kiêu ngạo!

Bây giờ Y Na hiểu được vì sao nam thú nhân muốn tìm nữ thú nhân cường tráng làm vợ, cũng không phải hoàn toàn vì sinh ra đứa con cường tráng, bọn họ cũng cần các nàng có thể tự bảo vệ mình ở trong hoàn cảnh ác liệt, như thế mới sẽ không vì các nàng chết đi mà thương tâm.

Đúng, các thú nhân sẽ thương tâm, nhất là khi phối ngẫu của bọn họ chết đi.

Bọn họ có lẽ còn không hiểu được cái gì là tình yêu, nhưng mà hàng đêm rên rĩ vì phối ngẫu đã chết. Mỗi lúc này Y Na liền cảm thấy vạn phần may mắn vì mình có thể ở bên cạnh Tử Hổ.

Cứ như vậy qua một tháng, thời tiết rõ ràng có chuyển biến.

Tuyết không rơi nữa, các thú nhân bắt đầu bắt được con mồi.

Tộc sói cũng không lại đến tập kích, nhưng các thú nhân trẻ tuổi độc thân dần rời khỏi đội ngũ.

Mùa đông thiếu thốn, Y Na chỉ béo ra một ít, nhưng bộ ngực lại to ra nhiều, gần đây Y Na cảm thấy bộ ngực vừa trướng vừa đau, vừa mới hơn ba tháng mà bộ ngực bắt đầu biến hóa sao? Ban đêm đang lúc nàng ngủ say, đột nhiên cảm thấy trước ngực có cảm giác mát, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Mở to mắt liền 囧, bởi vì Tử Hổ đang cúi đầu bú trên ngực nàng.

_“Chàng làm cái gì vậy?” Y Na cảm thấy hình như có thứ gì đó từ trong cơ thể bị hút ra vô cùng không thoải mái, nàng nhẹ nhàng đẩy Tử Hổ, làm cho đầu hắn rời khỏi bộ ngực.

Tử Hổ ngẩng đầu lên, Y Na rõ ràng nhìn đến bên môi Tử Hổ lộ ra một vết màu trắng nhạt, là sữa sao?

Mới ba tháng sao có thể?

Y Na không tin, nàng tự bóp nhẹ ngực nàng một cái.

Phụt!

Một dòng chất lỏng màu trắng ngà phun ra!

Nàng kinh ngạc, cằm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, sớm như vậy đã có sữa? Không tin lại bóp bóp bộ ngực, nhưng mà lần này nơi đó chảy ra vài giọt sữa, còn hơi đau.

Y Na nhíu nhíu mày, nghĩ đến mình nhéo mạnh mới đau. Nhưng Tử Hổ lấy tay của nàng ra, sau đó cúi đầu bú tiếp.

Lúc này nàng mới hiểu, thì ra vừa mới nãy Tử Hổ là giúp nàng làm cho nơi đó lưu thông lên. Như vậy ngực sẽ không đau như khi bị bóp ra sữa, mặt khác cũng có thể hút sữa ra giúp ngực bớt căng trướng.

Lúc này Tử Hổ mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, xem ra là muốn rời khỏi nơi thú đàn tụ tập này.

Không giống như khi cùng đến, bọn họ tách ra đi riêng lẻ.

Y Na được Tử Hổ ôm trong lòng, xuất phát đi lên núi.

Nhưng vài ngày gần đây, tới buổi sáng bộ ngực nàng sẽ vô cùng trướng, nếu cử động hơi mạnh, nơi đó sẽ tự động chảy sữa, nhiều lúc làm ướt cả người nàng.

Lúc nào Tử Hổ ngửi được mùi sẽ dừng lại, cực kỳ kiên nhẫn liếm sạch sẽ những vết màu trắng trên người nàng, liếm sạch toàn bộ ngực nàng mới tiếp tục đi.

Y Na rõ ràng cảm thấy rất 囧, nhưng lại vô cùng thoải mái, có lúc liếm liếm làm nàng ngủ mất.

Sau nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy gần đây giấc ngủ càng ngày càng tốt, thường không tự chủ được ngủ mất. Chất lượng giấc ngủ cũng tốt, ngay cả mộng cũng không có.

Tử Hổ hình như rất gấp, trừ bỏ khi ăn hoặc là giải quyết vấn đề sinh lý, hắn đều chạy. Thời tiết tuy đã ấm áp, nhưng Y Na vẫn cảm thấy lạnh, cho nên cũng cực muốn trở lại trong động.

Cứ như vậy, ngay cả buổi tối bọn họ cũng không nghỉ ngơi, chạy về núi. Có lúc gặp được thú nhân đi ngang qua, Tử Hổ cũng gầm nhẹ vài tiếng, ngay cả cước bộ cũng không dừng một chút.

Qua mấy ngày, Y Na rốt cục về tới trên núi sau hai tháng rời đi.

Nàng đột nhiên nghĩ đến, hình như năm trước chính là lúc này gặp được Tử Hổ, thì ra là lúc hắn là rời khỏi chỗ quần cư trở về, mới cướp được nàng làm phối ngẫu.

Nhưng mà, thời tiết lúc đó hình như ấm áp hơn bây giờ một chút. Hoặc là nói Tử Hổ vì mau chóng trở về nên tiết kiệm thời gian đi đường?

Tử Hổ vừa lên núi, liền thu dọn sơn động một chút. Nhưng mà lần này hắn lại đặt Y Na trong cái động nhỏ mới làm bên vách, sau đó đốt lửa sưởi ấm phía ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net