[Chương 61] Chơi xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du xuân là việc gần đây Y Na vẫn hy vọng, Tử Hổ vốn đã nói qua vài ngày sẽ dẫn mẹ con bọn họ đi ra ngoài, nhưng chờ thật nhiều ngày cũng không thấy hắn đưa đi. Nàng nghĩ, đại khái là bởi vì gần đây thời tiết không tốt, cho nên tiếp tục chờ!

Rốt cục, ở một ngày đẹp trời, Tử Hổ nói:

_“Chúng ta đi thôi!”

Y Na vô cùng cao hứng cầm da thú, hai bé cọp con sẽ đi theo Tử Hổ. Nàng cũng không có ôm con đi, bởi vì Tử Hổ đã nói, muốn cho con tự đi.

Cọp con lần đầu tiên ra khỏi cửa, bộ dáng hình như có chút sợ hãi. Các bé cơ hồ là dán bên chân Y Na, nhìn chung quanh vừa mới mẻ vừa khẩn trương.

Y Na cảm thấy vướng chân, nhưng mà cái này cũng chứng minh các bé rất ỷ lại nàng, trong lòng cao hứng. Nhưng Tử Hổ cũng không cao hứng, rống lũ trẻ một tiếng, hai bé cọp con sợ tới mức lui hai bước, tự mình đi đường.

Lũ trẻ thật ra rất nghe lời Tử Hổ, mà bình thường nàng nói hoặc quát, hai đứa nhóc con này xem như gió bên tai, trừ phi động tay, nếu không mấy nhóc nhất định không nghe. Chẳng lẽ đây là cái gọi là con hư tại mẹ?.

Nhưng Tử Hổ lại dùng phương pháp giáo dục này, làm cho con về sau có thể tự bảo vệ mình, mới có thể bình an sinh tồn ở thế giới này.

Y Na nghĩ, tại phương diện này mình vốn thiếu kinh nghiệm, hết thảy theo hắn đi!

Nhưng mà, nàng lại thầm muốn ở bên cạnh bảo vệ con, không để con bị thương tổn quá lớn!

Bởi vì có mấy nhóc đi theo cho nên bọn họ đi rất chậm, đến giữa trưa mới đi được một nửa. Y Na nhìn đến hai đứa nhóc đã mệt đến thở hồng hộc, nói:

_“Nghỉ ngơi một chút đi!”

Tử Hổ gật đầu, chọn gốc cây to ngồi xuống.

Y Na trải da thú trên mặt đất, sau đó lấy nước hoa quả và thịt đã chuẩn bị sẵn ra. Nàng đặt nước trái cây ở trong chén đá cho cọp con uống, sau đó lại cầm khối thịt đưa cho Tử Hổ làm đồ ăn vặt.

Xem như ăn cơm dã ngoại đi, không khí cũng không sai, Y Na cầm chén nước trái cây uống, cười nói: “Thời tiết tốt như vậy, một nhà ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi rất thoải mái, em còn muốn nằm xuống đây.” Nói xong liền nằm xuống, ngửa mặt lên trời nhìn phiến lá cây che bầu trời, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Hai cái bé cọp con thấy nàng nằm xuống liền nhào tới, bốn bàn móng vuốt nhỏ bắt tới quần áo da thú của nàng.

_“A, các con làm cái gì… Trước khi đi không phải mới vừa bú xong sao?”

Hai đứa nhóc làm sao chịu nghe, tiếp tục cào. Không có biện pháp, Y Na đành cởi áo cho lũ trẻ bú.

Lúc này mấy nhóc đã khác trước kia, bú xong sẽ không lập tức ngủ. Tử Hổ thấy con bú xong, liền thúc giục lên đường.

Bọn họ đến suối nước nóng, có thể tắm rửa, phong cảnh cũng không sai. Cọp con chưa biết rừng rậm, cho nên đây là bước đầu tiên cho lũ trẻ quen thuộc thế giới này.

Vốn tưởng rằng các bé không đi được xa như vậy, nhưng không nghĩ tới hai nhóc vẫn đi theo bọn họ.

Cứ như vậy đến suối nước nóng, cọp con liền cao hứng chạy tới vũng nước. Nhưng các bé cũng không dám xuống nước, mà ở bên cạnh đi tới đi lui.

Y Na còn nghĩ làm cho con quen thuộc dần dần, nhưng Tử Hổ lại vươn tay túm một cái quăng hai nhóc vào bên trong suối nước nóng.

Cọp con chưa bao giờ vào suối nước lập tức lắp bắp kinh hãi, các bé vừa kêu vừa giãy, còn không dừng truyền ra âm thanh cầu cứu hướng Y Na.

Nàng đau lòng, muốn đi kéo hai con ra.

Nhưng Tử Hổ không cho, hắn quay đầu lại ôm Y Na, rất ôn nhu thay nàng cởi quần áo.

Y Na khóc không ra nước mắt nói: “Lũ trẻ sẽ chết đuối.”

Tử Hổ nói: “Sẽ không.”

Cho dù hắn nói sẽ không, nhưng Y Na vẫn lo lắng, chỉ hy vọng hắn nhanh cởi quần áo mình xong rồi nhảy xuống cứu con.

Nhưng chờ nàng chạy đến bên cạnh suối nước nóng, chỉ thấy hai bé cọp con nổi bồng bềnh ở trên mặt nước. Đương nhiên hai nhóc không phải là bị chết trôi, mà là không biết làm sao đã học xong phương pháp bơi lội nổi lên. Hơn nữa còn bơi du ngoạn về phía trước.

Đại khái là mới biết được mình biết bơi, cho nên hai đứa nhóc thích đến quên trời quên đất.

Không ai dạy lại không ai làm mẫu, làm sao các bé học được?

Y Na khó hiểu, nhưng nhìn Tử Hổ không có chút giật mình, không khỏi nghĩ, có phải thú nhân trời sinh sẽ biết bơi, căn bản là không cần phải học hay không?

Nhưng vừa nãy rất nguy hiểm, thật sự là dọa nàng nhảy dựng.

Nhẹ nhàng thở ra, Y Na cũng đi vào bên trong suối nước nóng. Xem hai đứa nhóc vô cùng cao hứng, Y Na dựa ở Tử Hổ ngực nói: “Hai bé thật sự là thiên tài.”

_“Thiên tài?”

_“Chính là mới sinh ra đã biết nhiều thứ, học cũng mau hơn người khác rất nhiều.”

_“Đây là các con vốn biết.”

_“Là sao? Thú nhân còn biết cái gì?”

_“Đi săn.”

_“Nhưng con còn quá nhỏ học không được.”

_“Có thể xem.”

_“Chàng muốn dẫn con đi xem chàng săn sao?”

Tử Hổ không có nói, nhưng có thể nhìn ra là có ý này. Hắn giúp Y Na gội đầu, hơn nữa rất cẩn thận sửa sang mái tóc.

Tóc Y Na đã dài qua thắt lưng, Tử Hổ rất nhiều lúc muốn thay nàng cắn đứt, nhưng nàng cũng không muốn cho hắn cắn hư tóc mình, vì thế nói cái gì cũng không đồng ý.

Lúc sau Tử Hổ liền thay nàng tắm, tắm rất cẩn thận.

Y Na nhắm mắt lại hưởng thụ, nhưng chỉ chốc lát sau hai bé cọp con đã đi lại đây. Tử Hổ gầm nhẹ, hai nhóc liền tự động bơi ra.

Cọp con học được giũ lông, hơn nữa còn biết liếm khô người. Lúc sau, hai bé lại mơ màng ngủ mất.

_“Thật sự là vô tư lự!” Nhưng mà tại dạng thế giới này, tuy rằng sinh tồn là việc rất tàn khốc, nhưng quả thật rất vô tư lự, có lẽ sẽ gặp một ít nguy hiểm, nhưng không phiền lụy!

Nghĩ đến cuộc sống hiện đại, tuy rằng nàng là học sinh, nhưng áp lực học tập, ánh mắt người khác đều làm cho người ta lúc nào cũng có loại cảm giác hít thở không thông. Nhưng thời đại này không giống, nàng không có áp lực. Nhất là có Tử Hổ bảo vệ, nàng cảm thấy bây giờ mình vô cùng hạnh phúc.

Về phần cái mất, bây giờ nàng cũng chỉ có thể thở dài, nhân sinh có được tất có mất a!

Tử Hổ ôm nàng, sau đó từ phía sau hôn cổ nàng. Cũng không biết lúc nào hắn học được kỹ năng hôn làm cho Y Na cao hứng. Cho nên có lúc vô sự, hoặc là lúc suy nghĩ chuyện kia, hắn sẽ học tập nam nhân hiện đại hôn nàng rất nhiều.

Có lúc kích động, từ hôn sẽ biến thành liếm.

Y Na kỳ thật không quen làm như vậy ở trước mặt con, tuy rằng biết bây giờ con còn nhỏ, căn bản là cái gì cũng không hiểu được.

Nhưng Tử Hổ hoàn toàn không thèm để ý, hoặc là nói tất cả thú nhân hoàn toàn không thèm để ý.

Nàng cảm thấy mình hẳn là nên mau chóng thích ứng cuộc sống của thú nhân, đã là người một nhà, nàng không thể sống ở trong thế giới quá khứ của mình. Cho nên, nàng ôm chặt Tử Hổ, rất thuận theo hắn, cùng làm một lần tình cảm mãnh liệt lúc dã ngoại.

Bọn nhỏ đại khái là quá mệt mỏi, cho nên khi bọn họ xong việc chuẩn bị trở về, hai đứa nhóc vẫn ngủ thật say.

Y Na muốn ôm con trở về, nhưng Tử Hổ không đồng ý, hắn nói phải đợi con tỉnh lại mới đi trở về.

Được rồi, đây lại là một phần huấn luyện.

Lúc mặt trời sắp sửa xuống núi, hai nhóc rốt cục tỉnh lại. Bộ dáng mơ mơ màng màng nhìn chung quanh đặc biệt thú vị.

Tử Hổ gầm nhẹ, hai bé cọp con liền đi theo sau hắn. Sau đó là Tử Hổ đi đầu, Y Na đi cuối cùng, hai nhóc đi giữa hướng về sơn động.

Không biết vì sao Y Na nghĩ tới mình đã đi vào thôn quỷ, bởi vì thấy phía trước có vài đốm mắt sáng lòe.

Tử Hổ đang đi đột nhiên ngừng, hắn quay đầu lại kêu. Y Na biết đây là tín hiệu nguy hiểm, vì thế vừa muốn ôm cọp con nhóm giấu đi, lại phát hiện hai bé tự động chui vào nằm trong bụi cỏ thật cao.

Thân hình Y Na rất cao không thể giấu ở trong cây cỏ, vì thế nàng trèo lên cây, trốn trong tán lá dày đặc.

Tiếng kêu của con gì mà cọp nghe được phải né tránh? Y Na có chút hoài nghi, càng thêm lo lắng cho lũ nhỏ nấp ở trong bụi cỏ.

Nhưng cho dù từ trên cao nhìn xuống, nàng cũng vô pháp nhìn đến thân ảnh hai nhóc. Cũng không biết vì sao các bé có thể nấp tốt như vậy, ở trong cây cỏ vẫn không nhúc nhích.

Bình thường, trẻ con chưa đến một tuổi có thể làm được loại chuyện này sao?

Nghĩ lại, trẻ con một tuổi quả thật làm không được, nhưng là cọp con một tuổi là có thể. Bọn họ là động vật, cho nên sinh ra chỉ biết bảo vệ mình.

Điểm ấy làm cho nàng vui mừng, nhưng đồng thời lại cảm thấy con mình rất không giống người thường, từ khi quyết định mang thai nàng đã nghĩ sẽ dùng toàn lực bảo vệ con mình, cho nên bây giờ trong lòng không khỏi vắng vẻ.

Xa xa truyền đến tiếng dã thú kêu, lúc này Y Na lập tức liền biết âm thanh của dã thú đó là ai, chính là sói. Bây giờ là mùa xuân, là lúc chúng nó động dục muốn đi tứ phía tìm người giao phối, trách không được đụng tới bọn chúng ở chỗ này.

Tử Hổ lần này không rống, mà cũng núp vào, hình như tính toán phục kích.

Dù sao bầy sói hoạt động theo quần thể, cho nên muốn tấn công bọn chúng sẽ rất nguy hiểm. Nếu bọn chúng chỉ đi ngang qua, vậy không cần ra tay.

Y Na cho rằng Tử Hổ lựa chọn rất chính xác, ít nhất lúc có cọp con ở đây hẳn là nên làm như thế.

Đang nghĩ ngợi, gặp một đám thân ảnh đen đen vừa cướp đoạt cái gì chạy tới nơi này. Y Na căng thẳng, tuy nàng đã gặp sói nhiều lần, nhưng vẫn không thể bình tĩnh.

Sói rất đoàn kết, chúng nó rất ít lục đục trong bầy, bây giờ không biết chúng đang tranh nhau là vì cái gì.

Khi Y Na thấy rõ thứ chúng cướp, máu toàn thân đều lạnh đi, trái tim co rút lại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên!

Trong bầy sói đông nghìn nghịt có một bóng dáng màu xám trắng, nàng bị giành đến cướp đi ở bên trong bầy sói, thỉnh thoảng phát ra rên rĩ. Nhưng lũ sói căn bản không để ý, chỉ dựa vào bản năng mà làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net