CHAP 10 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay hết giờ tập tối hơn tôi tưởng.

Đừng gọi là tối nữa, gọi là khuya thì có vẻ đúng hơn. Tôi mệt chứ, không phải là không mệt. Nhưng lại có một người đợi tôi về chung, mà còn phải đưa hắn đi ăn cơm nữa chứ. Sắp tới 8 giờ rồi, đoàn còn chưa có vẻ gì là sẽ dễ dàng giải tán cả.

"Trẹo cổ rồi đó.". Thằng Ming mệt không khác gì tôi vẫn còn sức mở miệng chọc ghẹo tôi. "Cứ quay qua hoài, anh ấy không có biến đi đâu mất đâu."

"Thiệt... Hắn còn chưa ăn cơm nữa đó.". Tôi nói với giọng mềm nhũn.

"Mày cũng lạ, lo cho người ta hơn cả chính mình. Còn thằng cha Pa cũng lạ, đói bụng mà lại không đi ăn bởi vì phải đợi mày... Hài nhỉ?"

"Thì đó, tại sao hắn không đi ăn trước tao luôn đi."

"Đi đi mày, đi nói với anh ấy... Tao nghĩ rằng không có xong sớm đâu, 10-11 giờ là còn ít."

"Tao phải đi nói hả?". Tôi chỉ tay vào chính mình.

"Ơ, không lẽ tao phải đi chắc? Rõ ràng là chuyện của mày."

Tôi nuốt nước bọt. Thật ra tôi là một người gan dạ, mặt dày dữ lắm đó. Nhưng khi nhìn về phía cái bàn mà thằng cha Pa đang ngồi, là tôi đột nhiên cảm thấy lá gan tôi nhỏ như con cá tuế. Đã là điểm tập trung vẻ đẹp trai của cả trường còn chưa đủ, tôi còn sẽ bị nhìn chằm chằm nữa nếu như đi nói chuyện trực tiếp với thằng cha Pa.

Thằng cha Pa là ải khó nhất luôn đó... Nhưng dù thế nào, tôi cũng phải đi nói với hắn.

Được rồi... Sống chết mặc bay.

Trong khoảng chút thời gian nghỉ giải lao, tôi đi thẳng tới chỗ băng bác sĩ man rợ và đám Nam khôi ngồi chụm đầu vào nhau. Lúc đó bọn họ còn đang nói chuyện bình thường, nhưng ngay khi tôi đi tới, im cả bàn.

Thiệt chứ, ghét bầu không khí như vậy.

"Tới kiếm ai vậy nhóc?". Anh Kit mở lời... Tại sao anh phải mở vậy? Anh phải là người giúp em chứ. TT

"Em chọn một người đi.". Nam khôi năm 2 khoa nào đó không biết, nhìn tôi rồi nhướn mày. Thấy chưa? Tôi nói rồi rằng tôi sẽ bị mà. Chết tiệt, nhìn chằm chằm cả bàn luôn. Tin tôi đi, dù cho bạn là người đẹp trai tới cỡ nào, đứng ở chỗ mà tôi đang đứng đây thì ai cũng đều không biết nên làm thế nào hết thôi. Bởi vì mọi ánh mắt nhìn về mình toàn là người đẹp trai hết.

Tao thiệt không nên tới đây mà...

"Rốt cuộc là sẽ chọn ai đây em trai, anh đang đợi đó."

"Thằng này, biết ghẹo con trai nữa hả?"

"Thì tại em nó dễ thương."

"Tao sẽ méc người yêu mày."

Người tôi teo lại còn cỡ 2 ngón tay... trong khi bọn họ đặc biệt vui vẻ trong việc chọc ghẹo tôi.

"Anh Pa..."

Tôi nói nhỏ xíu thế mà cả bàn lại nghe thấy hết. Và khi mà nghe được nhiêu đó thôi, tiếng chọc ghẹo lại nhiều hơn nữa.

"Hey, thằng Pa mày..."

"Ừ nhỉ, Nam khôi khoa Nông nghiệp như tao làm sao đấu lại Nam khôi trường được chứ..."

"Em Yo làm anh thất tình quá đi..."

"Tụi bây... IM."

Vừa dứt tiếng của anh Pa, mọi người im lặng ngay lập tức... nhưng vẫn có dáng vẻ cười cười với nhau.

Chắc điên quá! Mới đi tới nói chuyện cùng có một chút thôi mà đã cảm thấy bị bắn tới nỗi người đầy lỗ. Không có gì đâu, đôi khi tôi cũng dễ mắc cỡ lắm. Mọi người càng nhìn về phía tôi giống như tôi và anh Pa sắp có con (kiểu như cặp bồ với nhau cấp độ cao nhất) mặc dù vẫn chưa phải, tôi càng mắc cỡ hơn nữa...

Nguyên do làm cho hắn có triệu chứng lạ lùng đi về phía tôi rồi đứng yên lắng nghe.

"Có gì không?"

Giọng nhẹ nhàng hơn... Tôi có tự tưởng tượng hay không rằng hắn dịu dàng... Hey... Mày tuyệt đối không được mơ tưởng, Wayo! Thằng cha Pa chỉ là ít ghẹo gan hơn thôi.

"Ơ..."

"Hửm..."

"Đói bụng không?". Tôi gom hết lá gan ngẩng mặt lên nhìn thằng cha Pa. Mới thấy đôi mắt của hắn tôi, tôi cúi xuống nhìn sàn nhà ngay lập tức... Không có gì đâu, chỉ là tên điên này đứng gần tôi quá.

"Tao hả?"

"Ừm."

"Đói."

Đói mà còn ngáo ngồi ở đây đợi được nữa... "Đi ăn trước đi, về trước đi cũng được. Có lẽ là xong lúc tối lắm..."

Anh Pa im lặng nên tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy lần nữa... "Ưm... Làm sao giờ?". Làm cái dáng suy nghĩ giả tạo cực kỳ, chắc là hắn còn không thèm suy nghĩ nữa là. "Giờ vậy đi..."

Hắn tự nhiên đẩy lưng tôi đi về phía trước...

"Tao đi ăn cơm nhé."

Hắn thông báo với bạn bè mình.

"Hey, cái gì chứ? Bắt cóc Nam khôi năm nhất hả?"

Giọng la lối vang lên ngay lập tức.

"Thằng nhóc đói bụng..."

Khoan đã... Mày mới là người đói, không phải sao?... Thằng cha Pa chết tiết... Thằng...

"Đúng lúc Pa đang định đi mua cơm hả?". Hậu cần của đoàn dự thi chạy tới gặp anh Pa. Sau đó thì... để lại vài nghìn baht để nhờ mua cơm hộp để đãi những Hoa khôi - Nam khôi khác. "Mình gọi điện đặt rồi, nhưng vẫn chưa đi lấy. Nhờ Pa đi lấy giùm nhé và em Yo đi giúp anh ấy nhé."

Tự nhiên có thêm việc để làm... Thằng cha Pa đưa tiền cho tôi cầm rồi đi dẫn đầu, làm tôi cực khổ vì phải chạy theo.

*********************************************

Thằng cha Pa ăn mạnh dữ lắm.

Đĩa thứ nhất của tôi còn chưa hết, hắn gọi đĩa thứ 2 rồi. Có vẻ là đói lắm tới nỗi ăn được cả con trâu.

Đừng có để cho hắn biết rằng tôi cười khi tôi nhìn hắn đó...

"Ăn cơm đi... Nhiều người đang đợi đó."

Bị chậm cũng là do cứ nhìn cái tên ngồi ở phía đối diện đó thôi...

"Ngày mai đi cùng hả?"

Tôi bắt chuyện... Mặc dù đã biết rằng hắn sẽ đi, nhưng xin nghe thêm lần nữa để xác nhận.

"Ừm...". Anh Pa trả lời, hắn ăn xong rồi. Đặt muỗng nĩa xuống và nhìn cơm hộp xếp liên tiếp bên cạnh hắn. "... Không cho đi hả?"

Còn chưa nói gì mà. "Thì... vậy đó. Đi cũng tốt, đi giúp việc người ta một chút. Mày là Nam khôi trường mày càng phải đi...". Kỹ năng nói xạo của tôi càng ngày được nâng cao từ lúc nói chuyện được với thằng cha Pa.

"Bình thường tao không hay giúp sao?"

"Tao thấy mày ngồi đẹp trai có một chỗ."

"Tao đẹp trai?"

"Lạc đề rồi... Ngồi đẹp trai có một chỗ có nghĩa là mày không có làm gì hết, chỉ ngồi có một chỗ. Đâu có khen đâu."

"Vậy tao đẹp trai không?"

Hắn bị cái gì vậy? Rốt cuộc hắn không hề nghe tôi nói câu sau phải không vậy?... Tôi nhìn mặt cái người ngồi đối diện, có vẻ hắn đang quá rảnh tới nỗi chịu không nổi nên kiếm cái gì đó làm bằng việc hỏi câu hỏi không nên đem đi hỏi chơi như vậy.

Nhưng ánh mắt của hắn... đúng tán tỉnh... Kiểu như đôi mắt lấp lánh và nhìn tôi, mỉm cười ở khóe miệng. Cực kỳ quyến rũ.

Cũng may tôi không có mê hắn!

Vậy hả?...

"Bác ơi, tính tiền..."

Tôi giơ tay lên gọi bác bán hàng.

"Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao đó."

"Câu hỏi gì?"

"Tao đẹp trai không?"

Trả lời rằng đẹp trai mắc công bị hắn nói rằng tôi thấy hắn đẹp trai, trả lời rằng không đẹp trai thì tôi lại nói dối. Bởi vì vậy làm ơn cho tôi xin chỗ đứng với. T_T

"Mày soi gương hằng ngày mà mày còn không biết hả?"

"Biết... Nhưng muốn nghe từ miệng mày."

Chết tiệt, tên trăng hoa...

"Đẹp trai..."

Cuối cùng tôi cũng trả lời hắn. Tôi thấy miệng hắn nhếch lên một chút, có vẻ như là câu trả lời mà hắn hài lòng.

"... Nhưng không đẹp trai bằng tao."

"Haizzz". Hắn nói với giọng khinh thường kiểu giỡn giỡn. "Cứ nói thoải mái."

Tôi đưa tiền cho bác bác hàng cùng với toàn bộ tiền cơm hộp nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã vượt qua được tình huống như thế này. Thằng cha Pa đứng dậy (tôi thấy cả quán ai cũng nhìn), tôi đang định xách bịch cơm hộp... nhưng lại bị giành.

"Tao xách cho.". Hắn nói, 4-5 bịch cơm hộp lớn ở trong tay hắn, sao mà vác được hay thế? Và lúc hắn xách, hắn ngoạm chìa khóa xe của một người người bạn của hắn (không có đem chiếc Audi theo bởi vì không có chỗ để cơm. Tao thiệt muốn khóc, xe đắt tiền cũng như không...). "Đi mở cửa xe..."

Thằng cha Pa ngước mặt tới cho tôi lấy chìa khóa xe ra khỏi miệng hắn...

Cái này cũng gọi là trăng hoa đó!

Ngài Thổ địa ở quán cơm theo yêu cầu ơi... cứu con với. Cả quán ai cũng nhìn hết... chắc chết.

Làm sao bây giờ...

"Nhanh nhanh đi.". Anh Pa cúi người lâu, nên bắt đầu than... Thông cảm cho tao nữa chứ, tao sắp chết rồi đây.

Tới thì tới, một chút thôi mà...

Khi tôi định cầm lấy, hắn lại đưa mặt đi chỗ khác.

"Đồ...". Tôi bắt đầu chửi.

"Hờ hờ hờ.". Hắn cười một chút qua cái miệng đang ngoạm chìa khóa... Thần linh ơi... Cực kỳ đẹp trai luôn. Tôi khựng lại. "Lấy đi, không chọc nữa."

"Cầu cho là vậy."

Chọc nữa tao đánh vào miệng mày đó, thử đi... Hắn ngước mặt tới lần nữa (Đối với hắn tôi thật sự là một tên lùn, đúng không vậy? TT ). Và hắn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt long lanh của hắn.

Đánh vào mắt hắn thay vì vào miệng được không vậy?... Nhìn như vậy tao không biết nên làm gì luôn đó.

Cho tới khi có được chìa khóa... Tôi suýt chết...

Và vừa mới biết được thêm một sự thật là thằng cha Pa ngoại trừ ghẹo gan, độc miệng, hắn còn thích trêu chọc nữa...

*********************************************

Tập xong lúc hơn 11 giờ...

Bác sĩ lưu manh vẫn ở lại đủ mặt. Không cần phải đi học bài học vở gì hết sao!!!!

"Rốt cuộc thằng cha Pa thật sự sẽ về cùng với mày, phải không?". Thằng Ming nhìn rồi nói với sự thắc mắc. "Rốt cuộc anh ấy đeo đuổi bạn tao, phải không? Hay thế nào?"

"Đeo đuổi cái khỉ gì. Cùng chỗ trọ, cùng đường về.". Đừng có cho tao hy vọng nữa, Ming... Stop it!

"Nếu không đeo đuổi, vậy tại sao lại đợi mày lâu như vậy?"

"Chắc không có đợi tao đâu. Anh ấy là Nam khôi, anh ấy phải ở lại chăm lo đàn em thôi."

"Đôi khi mày suy nghĩ theo ý mày hướng tiêu cực quá đáng rồi đó."

"Đôi khi tao cũng không muốn tự mình tơ tưởng để rồi tự mình đau."

Thằng Ming lắc đầu với tôi... trước khi đi cạnh tôi tới chỗ nhóm Nam khôi năm 2 bắt đầu thưa dần (Không có ai ở lại chọc ghẹo nữa, hên quá). Thằng Ming không biết lấy đâu ra sự can đảm và mặt dày, tự nhiên đi tới gặp anh Pa.

Mày không sợ hắn đấm mày hả! Bộ dạng mày giống như đang muốn gây sự lắm đó...

Nhưng khi nhìn lần lượt qua lại giữa thằng Ming và anh Pa, to con cỡ nhau, vẻ ngoài cũng xấp xỉ nhau (1m78 của tao giống như chỉ vài mili trong khi bọn họ là cây cột điện). Nhưng anh Pa có vẻ như đô con hơn một chút bởi vì thích chơi bóng rổ.

Tôi cũng rảnh rỗi đi nhìn dáng người của 2 người họ nhỉ? Cái gì vậy nè...

"Anh định đưa bạn em về hả?"

Thằng Ming mở lời. Có vẻ như không sợ trưởng nhóm băng bác sĩ man rợ (anh Pa) một chút nào cả.

"Ừm... Có vấn đề gì?"

Tên này cũng trả lời bạn tôi kiểu như muốn ăn đạp...

"Bây giờ không có ạ, nhưng về sau thì không chắc.". Cái gì??? Mày bị cái gì vậy, bạn Ming?... Nếu như bắt tao đặt lên lư rồi cúng cho anh Pa được thì mày đã làm rồi, không phải sao? "Nhờ anh lo cho nó nhé."

Nó vái anh Pa và vái mọi người quanh bàn, vỗ vai tôi 2, 3 cái rồi đi...

Nó thích tôi hả?

Điên rồi hả... Chỉ nghĩ thôi đã mắc cười rồi.

Tôi nghĩ rằng trong đầu nó nhất định có kế hoạch gì đó. Từ lúc tôi đi uống nước và nó bước tới gọi tôi đi rồi đó.

Kiểu này phải hỏi nó cho rõ ràng...

"Bạn hay người yêu? Giữ kỹ quá vậy.". Anh Kit nói.

"Bạn thôi ạ."

"Chắc không? Có phải chỉ mình mày đơn phương nghĩ rằng nó là bạn?"

"Nó cũng nghĩ rằng em là bạn mà."

Hôm sau thằng Ming phải xếp bàn ra họp báo rồi đó. Mẹ nó, thích làm người ta hiểu lầm...

"Về được chưa?"

Trưởng nhóm bác sĩ man rợ nói... Ai mà dám chống lại...

*********************************************

Trong xe... Chỉ có sự im lặng... và cái lạnh. Càng mở máy lạnh thổi vào người đầy mồ hôi của tôi, tôi càng run như bị Thổ địa Audi nhập vào tôi...

Đèn LED điện thoại của tôi báo rằng có người chat tới...

Ra là thằng Ming chết tiệt...

| MOONG MING: Sao rồi... Anh Pa có thái độ gì với mày lúc này không?

| MOONG MING: Tao bỏ công làm ra vẻ giữ mày kỹ lắm đó...

Thấy chưa... Đây rõ ràng là kế của nó.

Tôi chề môi với thằng 'Moong Ming'. Kế của nó chết tiệt lắm, không phải chỉ mình anh Pa hiểu lầm thôi đâu. Người ta ai cũng hiểu lầm hết rồi...

(Moong Ming = dễ thương, đáng yêu)

| WAYO: Không có...

| WAYO: Kế của mày chết tiệt lắm, tao nói thẳng...

Tôi lắc đầu cười với suy nghĩ của thằng Ming... tới nỗi quên rằng bây giờ tôi ở trên xe ai. Ánh sáng từ màn hình điện thoại làm cho không gian tối tăm bên trong xe sáng lên. Có nghĩa là người ngồi bên cạnh tôi biết rằng tôi đang chat trả lời.

"Đang chặt đường ray hay sao vậy?"

(Xem lại chương 5 nếu quên ý nghĩa)

Tôi nhấn khóa điện thoại ngay lập tức.

"Đường ray gì?"

"Mặt như vậy cũng hot nhỉ?"

"Hot điên hot khùng gì?"

"Cả thằng Forth, cả thằng Ming... Toàn là Nam khôi khoa Kỹ thuật."

"Không có chuyện gì hết.". Không muốn hắn hiểu lầm chút nào...

Xe yên tĩnh trở lại...

"Ngày mai phải dậy mấy giờ?". Anh Pa hỏi.

"8 giờ sáng. Hẹn 9 giờ.". Tôi trả lời. "Có gì muốn sai tao nữa hả?". Tôi đang là người giúp việc của hắn mà...

Anh Pa im lặng một lúc trước khi trả lời lúc xe rẽ vào đậu trước chỗ trọ.

"Tới đánh thức tao.."

"Hở?". Tôi trợn tròn mắt nhìn về thằng cha Pa đậu xe xong xuôi.

"Ngày mà tao không đi học, tao khó dậy lắm... Tới đánh thức tao."

"Ờ, như thế nào?"

"Gõ cửa..."

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Ừm..."

"Ờ, chắc là được...". Tôi phải dậy lúc 5 giờ sáng tắm rửa thay đồ nữa rồi phải không?

"Cảm ơn."

Anh Pa nói ngắn gọn nhưng lại có sức mạnh làm tan chảy hết mọi thứ. Hắn nói chuyện với tôi đàng hoàng hơn trước, tới nỗi tôi không thể nhịn được mà ngạc nhiên...

"Tao... đi nhé.". Tôi nói, đang định mở cửa xe...

"Khoan đã..."

"Hử?"

"... Mày gọi tao là 'anh Pa' cũng ok đó."

Ý hắn nói lúc tôi bị cả bàn câu lạc bộ Nam khôi năm 2 chọc phải không? Chứ gọi là thằng Pa chết tiệt thì lại sợ bị người ta nói là không tôn trọng đàn anh.

"Tại sao không gọi tiếp đi?"

Oh ho~... Yêu cầu có nhiều quá không vậy ạ!!!!!

"Mày còn chưa từng gọi tên tao nữa. Cứ gọi "Lùn! Lùn! Lùn!" hoài.

"Không thấy dễ thương hả?"

Tôi nghĩ hắn lại trăng hoa với tôi nữa rồi... Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không theo trò chơi của hắn. "Không. 'Yo' dễ thương hơn 'lùn' mà.". Tôi tin tưởng vào tên của mình. Wayo có nghĩa là ngọn gió. Thấy chưa? Ngầu không?... "Lùn dễ thương cái khỉ gì? Mày có khùng không?"

"Giờ vậy đi..."

"Cái gì?"

"...Nếu mày gọi tao là 'anh Pa', tao cũng sẽ gọi mà là..."

"..."

"... Em Yo!"

"..."

"Đồng ý không?"

Tôi lặng thinh. Cảm giác bản thân mình chết cứng rồi.

Từ 'em Yo' từ miệng của hắn làm cho tôi không biết nên cư xử như thế nào. Tim đập loạn và cả người cứng ngắc như có người đem dòng diện cao thế chích vào.

Ai mà ngờ được rằng có ngày anh ấy sẽ gọi tôi với cách gọi dịu dàng như vậy.

Thêm cái giọng của anh ấy nữa... Vẻ ghẹo gan, chọc điên như những ngày đầu biến đâu mất rồi...

"Tao không đồng ý!"

Tôi mở cửa bước xuống xe với tốc độ ánh sáng.

Nếu bị hắn gọi như vậy rồi tôi lại lộ ra triệu chứng lạ lùng mỗi lần như thế, điều đó sẽ không đem lại kết quả tốt đâu, đúng không?

Cứ đợi đó đi, anh Pa...

Mẹ nó, mắc cỡ quá.

============= End Chap 10 =============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net