CHAP 15 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của Kit.
------------------------------------------------
Thằng bác sĩ Pa bạn tôi chắc đang phê ở trong phòng chỉ có 2 người với nhóc Yo rồi nhỉ.
Còn tôi và thằng Beam không có gì để phê thì trở về phòng ngồi đợi tới lúc đi uống rượu với tụi khoa Kỹ thuật. Thằng Beam đúng siêng năng, đem tài liệu theo đọc mặc dù vừa mới bắt đầu môn học không bao lâu. Hoặc có khi nó không có siêng năng nhưng phải đọc bởi vì nghĩa vụ. Tôi và thằng Beam đâu phải thiên tài triệu người có một như thằng nam chính truyện này đâu. Để qua được mỗi môn thì cũng gần như sắp chết.
Khi thấy thằng bạn đọc tài liệu, tôi mà lại chịu ở không sao?... Tôi nằm xem tivi chứ sao nữa.
(Ken: Sốc với mày =.= )

Thật ra cũng muốn gọi điện làm phiền thằng Pa đó. Gần 8 giờ rồi không biết nó có gạo nấu thành cơm với em nó chưa nữa. Nhưng bạn tin không? Tôi nghĩ rằng không... Thằng Pa nó không dám đâu. Ngay cả bày tỏ thích em ấy nó còn chưa dám, chẳng biết nó sợ cái gì. Sợ trái tim em ấy không hướng về nó hay sao?
Nhưng mà nhìn chung thì bạn tôi có lẽ đã vượt mặt tình địch như thằng Forth xa lắm rồi. Thì nhìn có vẻ như em nó có ý với thằng bạn tôi quá trời. Hên xui, có khi vượt luôn cả thằng bạn Ming của nhóc Yo nữa là.
Nhắc tới thằng nhóc này, nó ở cùng phòng với Yo mà nhỉ. Rồi nó có cản trở hạnh phúc của thằng bạn tôi không đây?

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên. Thằng Beam chìm trong tài liệu học một cách hoàn toàn rồi, điều đó có nghĩa rằng tôi phải là người đi mở cửa. Tôi đi ra mở cửa và ngay lúc đó tôi phải đưa ánh mắt từ ngang hàng với mắt mình lên trên cao. Thì người đến phòng tôi đúng cao. Cao chi cho lắm?
... Còn đẹp trai nữa chứ. Bây giờ khách ở đây chắc là toàn người có khuôn mặt như vậy trọ thôi. Nhưng mà tin tôi đi, thằng này có lẽ là nổi bật thấy rõ nhất nếu như không tính thằng Phana, bạn tôi.

"Mày có việc gì?". Tôi vẫn nhớ được sự ghẹo gan của nó. Mà thằng Ming ở đây có nghĩa là thằng Pa đang ở riêng với em Yo rồi nhỉ.

Được rồi... Cố gắng nhé thằng bạn.

"Anh Forth kêu em gọi mấy anh bác sĩ man rợ ạ.". Nó cười nói.
"Sắp uống rồi hả?"
"Dạ."
"Có nhanh quá không?"
"Không nhanh đâu ạ. Ngày mai em phải dậy sớm. Anh Forth sợ Nam khôi khoa anh ấy đẹp trai không bằng Nam khôi khoa khác nếu thiếu ngủ."

Tao thiệt muốn ói... Ngủ ít rồi cũng uống rượu nó khác nhau chỗ nào?

"Ờ, vậy đợi chút.". Tôi quay lại gọi thằng Beam.
"Hey, anh. Khoan, khoan."
"Cái gì?". Tại sao thằng Ming phải ngăn tôi lại chứ?
"Anh Forth sai em đi mua nước đá."
"Ừm."
"Đi chung với em chút đi."
"Mắc gì? Nhiệm vụ của mày thì mày đi đi.". Tôi tuyệt đối không đời nào giúp nó.
"Anh... Em không có bạn. Hơn nữa 7Eleven tuốt ở xa. Đi chung bầu bạn với em đi."

Nếu như nó cao mà mặt mũi dễ thương như em Yo, không cần đầu tư làm bộ mặt làm nũng thì tôi cũng sẽ đi thôi. Nhưng thằng này thân như con trâu, còn làm mặt nũng nịu như đang ảo tưởng rằng bản thân mình dễ thương. Hỏi thật đó, mày nghĩ rằng sẽ hiệu quả hả?

"Mua xong thì hẳn tới gọi tao với thằng Beam lần nữa vậy."

Tôi chuẩn bị đóng cửa. Cánh tay dài dài của thằng Ming đưa tới cản tôi lại.

"Cái gì?"
"Em đãi ăn bánh."
"Tao không ăn. Cái đó làm mập."
"Kem."
"Cái đó còn mập hơn nữa."
"Vậy phải làm thế nào anh mới đi bầu bạn với em đây?"

Mẹ nó, cứ bám dai... Tôi há hốc mồm không nói được gì nhìn thằng cao kiều nhướng mày với tôi.

"Beam! Mày đi chung với em nó chút đi.". Tôi ném phân cho thằng Beam mặt đang ngớ ra.
(ném phân = đẩy rắc rối cho người khác)

"Kìa, anh. Anh Beam đang học bài."
"Em nó rủ mày, đâu có rủ tao."

Thằng Beam chết tiệt... Tại sao nó hợp cạ với thằng Ming còn hơn tôi nữa chứ?...
Tôi nhìn Nam khôi khoa Kỹ thuật đứng dang rộng hai chân. Chắc là phải chịu đi với nó thật rồi. Có lẽ nó sẽ bám không buông, tôi cũng thấy phiền.
"Ờ, đi thì đi. Mẹ nó, đúng phiền..."
Tôi đẩy cái thân cao kiều của nó cho trống đường rồi đóng cửa lại. Nhìn có vẻ như nó thích thú dữ lắm vì đã thắng được tôi. Mày đợi đó, thằng quỷ.

"Nó cũng đâu có xa lắm đâu. Mày cứ lắm chuyện.". Tôi chửi nó trong khi đang đi tới 7Eleven gần chỗ trọ.
"Em bị lôi đi làm bậy thì biết làm sao? Đẹp trai vậy mà."

Ôi... Tự tin dữ... Tôi nhìn mặt thằng Ming giống như là nhìn một con bọ phiền phức.
Nó cũng đẹp trai đúng như nó nói đó. Nhưng tôi không muốn thừa nhận sự thật này cho nó thấy.

"Giả sử anh là khách du lịch nhé.". Nó quay qua đối mặt với tôi. "Rồi em đi tới như thế này...". Nó làm ra vẻ đi ngang qua tôi. "... Anh có lôi đi không?"
"Lôi cha già mày. Mày không phải Miyabi Aoi, nếu ngực to hơn vậy thì lại là chuyện khác.". Tôi trả lời lại. Mẹ nó, đúng nhảm nhí.
(Ai muốn biết đó là ai thì tự search nhé ^_^ )

"Tránh ánh mắt em làm gì? Em đẹp trai hả?"
"Tao không có tránh. Tao phiền.". Sao 7Eleven ở xa quá vậy?
"Rồi cũng quen thôi anh.". Nó cười nói.
"Thay vì vậy sao mày không cư xử sao cho bớt phiền phức đi."
"Tin đi, rồi anh sẽ thích em vì em như thế này."

Không đời nào...
Thích như em trai còn khó nữa là. Cái thằng gì mà bám đúng dai, nói đúng nhiều...

*******************************************

"Nhanh nhanh đi, tao đợi ở đây.". Tôi đứng trụ lại trước 7Eleven. Thằng Ming đi vào trong 7Eleven mà phần lớn khách hàng là người trong đoàn dự thi. Người thì quen, người thì không. Nhưng phần lớn người ta đều cười với tôi, chắc là tôi đẹp trai...
"Tới rồi.". 2 túi nước đá trong tay thằng Ming và một chút bánh kẹo.
"Ờ.". Tôi ra vẻ chuẩn bị đi dẫn đầu về chỗ trọ.
"Khoan đã anh. Đi qua đây trước đã.". Nó lắc lư đi về phía bãi biển mà nước đang dâng lên cao lắm. "Đi làm cái mẹ gì?". Tôi la lên chửi.
"Đi chụp hình mặt trăng. Mẹ em muốn xem."

Ơ, thằng điên... Tôi còn chưa kịp trả lời đồng ý hay không, nó đã đi ra đó rồi... Tôi phải đi theo nó mà không có lựa chọn nào khác phải không?...

Cũng may là nước chưa dâng cao tới nỗi đầy hết bãi cát, không thì không có chỗ để mà đi. Tôi đi theo sau lưng thằng nhóc năm nhất thân cao hơn tôi rất nhiều tới chỗ này, rồi nhìn nó đặt túi nước đá từ 7Eleven xuống bãi cát một cách không lưỡng lự. Sau đó ngồi bệch xuống bãi cát, giống như nó quên rằng nó phải nhanh chóng đem đống nước đá này tới phòng thằng Forth.
Nó bị cái gì vậy nè?...

"Mày chỉ tới chụp hình thôi đó, chứ không phải đi dã ngoại. Chụp đi chứ."

Muốn đem bàn chân định vị trên trán nó ghê. Nó muốn khác người là khác người liền. Ôi, thằng điên.

"Ngồi xuống trước đi anh. Gấp gáp đi đâu chứ?"
"Nước đá sắp tan."
"Lát em mua lại."
"Mingkwan!"
"Dạ?"
"Ghẹo gan! Đứng lên đi."
"Ngồi xuống đi ạ."
"Tao nói... đứng lên."
"Em nói... anh ngồi xuống đi."

Cái thằng... Tôi không biết nên chửi nó như thế nào nữa rồi. Không phải tôi chịu nhường nó đâu, mà là tôi lười cãi. Nếu như ở trường cũ là tôi ra lệnh cho nó quay dế ở dưới biển rồi đó. Con nít con noi gì mà không chịu nghe lời tôi gì hết.
Nó nhìn có vẻ rất thư thả, thoải mái vì đã làm cho tôi bực mình.

"Em không có mua phần của anh đâu. Anh sợ mập.". Ực... Chocolate KitKat ở trong miệng nó và nó nhai với dáng vẻ như rất là ngon nữa. Thấy rồi muốn ăn theo.
"Có vẻ như mày thích nhỉ?"
"Thích?"
"KitKat nè."
"Ừm.". Nó cười, nhìn ra biển trước mặt. "...Chắc là vậy."
"Mày đi được chưa?". Hay là tôi nên đổi câu hỏi thành 'Mày ngưng khác người được chưa?'
"Chút đi anh. Còn chưa chụp hình mặt trăng nữa mà."
"Đưa điện thoại mày đây, tao chụp cho. Để mày còn nhanh chóng đi uống.". Tôi xòe tay đòi điện thoại từ nó, nó gật đầu rồi sờ soạng khắp người. Có vẻ như nó hơi giật mình chuyện gì đó.
"Hey... Em đem ra khỏi phòng rồi mà ta.". Nó đứng dậy, kiếm điện thoại của nó khắp bãi cát.
"Mày làm rớt hả?"
"Dạ."
"Ơ, cái thằng này.". Cực thân tôi phải đi giúp nó kiếm nữa. Tôi cào cào cát kiếm, phòng khi nó rớt ở đâu đây.
"Anh gọi vào số em chút đi. Số này nhé 090-XXXXXYZ."
"Mày đúng thiệt... Thân như con trâu mà còn vụng về nữa.". Tôi gọi đi và không lâu sau đó...

Tôi suýt chút nữa là đạp thằng cao kiều này xuống biển...

"À, ra là ở đây.". Nó vừa nhai vừa lấy điện thoại ra khỏi túi quần của nó. Và rồi nó lại nhấn bắt máy với vẻ mặt như không có chuyện gì. "Em xin phép lưu số anh lại nhé."

Đủ lắm rồi...
Tôi đá cát quanh đó vào thằng Ming, bỏ đi với bộ dạng nổi sùng. Không biết tôi có gì cần thiết mà phải chịu đựng để thằng điên này muốn làm gì thì làm với tôi chứ? Đúng chán, tôi thật sự không thích.

"Anh Kit!". Nó la lên gọi tôi. Chắc chắn rằng tôi không để ý tới nó. "Ôi, anh ơi. Giỡn một chút thôi mà."

Mày muốn làm gì là chuyện của mày. Đừng đụng vào tao nữa là được.

"Thế mà giận dỗi như con gái."

Đây là điều làm tôi phải khựng lại... "Mày nói gì đó?". Tôi quay lưng lại chửi nó.

"Ơ...". Bởi vì vẻ mặt nghiêm túc quá độ của tôi làm cho nó không dám nói gì tiếp.

"Tao là bạn giỡn chơi với mày hay sao? Mày chọc điên tao quá đáng rồi đó."
"Em..."
"Đưa đây.". Tôi giành túi nước đá từ trong tay nó. "Đợi nước đá từ mày, tụi nó chắc không đời nào được uống rượu đâu."

"Anh định đi đâu vậy?"
"Đi uống và mày đừng có đi theo."
"Em xin lỗi. Em giỡn quá mức."
"Tao không nhận."

Tôi làm bộ mặt bực mình với nó và đi khỏi nó. Thằng Ming đứng yên đối diện 7Eleven mà sau lưng nó là bãi cát và nước biển đang dâng cao. Tôi không quan tâm tới thằng nhóc này nữa. Nó làm cho tôi chán nản và rất giận.

"À này, anh. Tuyệt đối đừng để anh Forth đi kiếm thằng Yo tận phòng nhé anh..."

Nó la lên câu cuối sau lưng tôi...

*******************************************

"Thằng em tao đi đâu rồi?". Bàn nhậu phòng thằng Forth cùng bạn nó bắt đầu đông người lên bởi vì mọi người bắt đầu tới theo lời mời. Thằng Beam tới rồi. Nó cũng khó hiểu vì tôi đi với thằng Ming nhưng tự nhiên nó lại biến mất. "Gọi điện cũng không bắt máy."
"Rồi chắc nó cũng tới thôi.". Bạn thằng Forth nói "Nào, uống đi thôi."
Tôi và thằng Beam quen thuộc chuyện rượu chè và tụi khoa Kỹ thuật này rồi. Quá trình uống rượu tiếp tục diễn ra như bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ là sự bực mình trong lòng tôi đây. Chừng nào mới dứt đây? Càng không thấy thằng Ming xuất hiện, tôi càng thấy bực mình. Định để cho tôi phải quay qua cửa nhìn mỗi khi có người mới tới hay sao vậy?...
"Mày bị gì vậy Kit? Hồn phách lạc đi đâu hết.". Thằng Beam nói "Hỏi thật, mày giết rồi chặt xác em Ming hay sao mà bản mặt đẹp trai của nó vẫn chưa ló ra nữa?"
"Tao sắp giết mày trước đây.". Tôi giơ cái ly nghiêng tới.
"Tao không hiểu gì hết. Có gì thì kể ra đi."
Tôi không kể không nói gì hết... Cho tới khi thằng Nam khôi khoa Kỹ thuật năm nhất ló mặt vào cùng với một đàn anh của nó vừa đi mua đồ ở 7Eleven. Tôi làm vẻ mặt bực mình với nó ngay lập tức trong khi thằng Ming không biết nên làm vẻ mặt thế nào cho đúng.
"Đi đâu vậy Ming? Hay là ở lại chăm sóc cho Yo ở trong phòng?". Thằng Forth cứ nói về nhóc Yo suốt. Bạn nó chọc chắc tới nỗi lười chọc luôn rồi đó. Có vẻ như nó cũng thật sự thích em ấy.
"Không ạ."
"Nó đứng yên một chỗ gần 7Eleven. Tao gọi lâu lắm mới nhúc nhích. Chẳng biết bị cái gì. Nếu tao không gọi, chắc nó đứng cả đêm luôn."

Nó nhìn chằm chằm tôi lúc bạn thằng Forth nói...

Bị điên hay sao mà lại nghiêm túc với câu nói của tôi tới cỡ đó...

Tôi chỉ nói không cho nó đi theo tôi.

Làm như vậy tôi càng bực mình hơn nữa.

"Mày qua đây ngồi.". Tôi gọi nó tới ngồi xuống cạnh tôi và nó làm theo lời một cách ngoan ngoãn. Có vẻ cũng khá buồn rầu. "Beam, đưa ly."
Tôi pha rượu cho nó nhẹ nhẹ. Sợ đặc quá thì nó không tỉnh dậy làm việc Nam khôi nổi.
"Bị cái khỉ gì? Tao ra lệnh mày cũng không nhất thiết phải làm theo.". Tôi nhét ly vào trong tay nó và chửi nó giống như nó là thằng thiểu năng.
"Anh ra lệnh thì em phải làm."
"Đừng có mà nói vậy. Lúc tao không muốn đi với mày, sao mày bám dai vậy?"
"Thì lúc đó anh đâu có giận em đâu."

Tôi ra vẻ như muốn cắn cho nó chết luôn, còn thằng Ming giống như đang từ từ biện minh. Người không hiểu gì nhất có lẽ là thằng Beam.

"Hai tụi bây bị gì vậy?"
"Không có gì."
"Anh Kit dễ giận dỗi ạ.". Thằng Ming nói chen vào.
"Thằng chết tiệt!". Tôi đưa chân lên định đạp nó.

"Hỏi thật nhé em.". Thằng Beam quay qua nói chuyện với thằng Ming, có vẻ nghiêm túc.

"...Dạ?"

"Rốt cuộc em thích bạn em hay là em thích bạn anh?"

Thằng quần Beam nó hỏi cái giống gì vậy?

Lúc thằng Ming đang chuẩn bị trả lời thì đúng lúc thằng Pa gọi tới. Tôi phải đứng lên ra khỏi bàn nhậu đi nhận điện thoại.

*******************************************

"Sao?"
"Tụi bây đang làm gì vậy?". Nam chính của truyện hỏi tôi với giọng khá là nhỏ nhẹ.
"Mày gọi tới làm gì, thằng khùng này? Lúc này mày nên cưỡng bức em Yo chứ."
"Cưỡng bức... cha già mày.". Pa chửi tôi. "Tao không ngủ được."

"Tại sao?..."

"Tao cứ nhìn chằm chằm Yo suốt, không ngủ được gì hết."

Ôi... Muốn cúi đầu ói.
Nhưng mà thấy nó chưa bao giờ làm như vậy với ai, tôi chỉ có thể mỉm cười...

"Vậy em nó ngủ được hả? Mày nhìn chằm chằm tới như vậy?"
"Ngủ chắc cũng được 2 tiếng đồng hồ rồi. Có vẻ như mệt lắm."
"Đừng có lén lút làm gì đó. Người ta phải tình nguyện đã."
"Thằng chết tiệt này, ngưng nghĩ chuyện chết tiệt giùm đi."
"Mày cũng nghĩ tới mà phải không?"
"Thì phải để em ấy tình nguyện trước."
"Ôi, thằng khùng.". Tôi chửi nó và khi thấy có thân hình cao cao đi ra ngoài đứng bên cạnh tôi, thế là tôi phải cúp máy. "Vậy thôi nhé. Ngủ cho được đi."

Ra là thằng Ming ló đầu ra ngoài đây kiếm tôi.
Không biết tại sao thấy mặt nó rồi tôi cảm thấy bực mình được tiếp lần nữa...
"Anh, em xin lỗi."

Chắc nó vẫn nghĩ rằng tôi đang giận...

"Kệ đi.". Tôi cắt ngang lời nó. "Nghiêm túc chi cho lắm."
"Em nghiêm túc mà anh."

Nó đưa chocolate nhãn hiệu như cũ đưa cho tôi.

"Mày thích tới vậy hả?"
"Em ăn suốt từ hồi trung học phổ thông tới giờ.". Nó nói, tôi lắc đầu từ chối. "Mập cũng không sao đâu. Từng mập hơn thế này rồi, không phải sao? Em nhớ được."

Học cực thì ốm bớt là chuyện bình thường. Nhưng mà thằng Ming đáng lẽ không thể nhớ được lúc tôi tròn hơn bây giờ chứ. Chắc chết...

"Em không biết nên xin số anh thế nào. Xin thẳng thừng thì sợ ăn chân."
Tự nhiên nó nói... Tôi không biết nên làm vẻ mặt thế nào nên quay qua hướng khác.
"Nếu xin thẳng thừng, anh có cho em không?"

Chắc là không cho... Mắc gì đi cho chứ? Đâu có gì phải nói chuyện với nhau đâu...

"Nên em mới phải làm vậy đó..."

"Rồi tưởng là ngầu hả? Đứng ở chỗ mà tao ra lệnh mày đứng?"
"Không có nghĩ là ngầu, nhưng mà..."
"..."
"Anh sẽ biết được rằng em nghiêm túc với lời nói của anh."

Nó là người mà tôi không thể nào hiểu được chút nào cả...

"Dự thi Nam khôi lần này, anh cổ vũ khoa nào vậy?". Nó nhai chép chép trong khi hỏi tôi.
"Vậy cũng hỏi được. Thì phải là khoa tao chứ. À, khoa thằng Yo nữa.". Là đàn em thì phải cổ vũ chắc rồi...

"Tại sao anh không cổ vũ cho em chứ?". Nó làm ầm lên.
"Không, không.". Dù nó là đàn em tôi cũng không cổ vũ.
"Anh... Cổ vũ cho em đi mà."
"Mày đừng ép buộc tao..."
"Nếu anh cổ vũ cho em, em sẽ làm Nam khôi trường cho anh xem."
"Tao muốn xem hả?". Tôi hỏi ngược lại.
.
.
"Không biết... Phòng khi anh muốn ngầu như thằng Yo bạn em."
.
.
Yo... Bạn nó... Ngầu chỗ nào? Dáng vẻ dễ thương nữa là đằng khác.
.
.
"Ngầu chỗ nào?"
.
.
.
Tự nhiên thằng Ming nó thì thầm bên tai tôi... Nếu tôi phản ứng kịp thì tôi đạp nó rồi. Nhưng nó tới gần lúc tôi không để ý...
.
.
.
.
.
"...Cặp bồ với Nam khôi trường đó anh."
.
.
=========== End Chap 15 ============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net