CHAP 2 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc cốc cốc

Ngày hôm sau tôi bị đánh thức bằng tiếng gõ cửa. Ai là kẻ cả gan đánh thức trong lúc ngài Yo đang ngủ? Hoạt động bắt đầu lúc 9 giờ, bây giờ mới 6 giờ sáng thôi đó.

Cốc cốc cốc

Lại vang lên thêm lần nữa. Đang chuẩn bị banh miệng ra la làng chửi rồi đó (Thật lòng đoán là thằng bạn thân sinh). Nhưng khi nghe kỹ lại thì tiếng đó đâu phải gõ phòng tôi đâu. Họ gõ phòng kế bên, không thì cũng là phòng dối diện. Chắc là tường phòng trọ ở đây hơi mỏng một chút. Ai gõ phòng cái là chấn động cả tầng.

Cốc cốc cốc

Các ngươi mau chóng mở cửa và mau chóng nói chuyện cho xong trước khi ta nổi quạo...
Tôi nhắm nghiền mắc lần nữa. Tiếng cửa mở ra vang lên và điều đó làm cho tôi mỉm cười. Không còn tiếng gõ cửa phiền phức nữa rồi!
"Ơ... Tới từ sáng sớm luôn, có gì không?". Tiếng của phụ nữ
"Cho mình xem bài "Nơron thần kinh chút đi. Quên ghi tới 3 slide, ngủ quên."
Giọng thứ hai bao quen... Giọng ghẹo gan nói chuyện như không muốn nói nhưng cũng khá là êm tai. Đây rõ ràng là giọng anh Pa.
"Đợi chút nhé. Làm hết hồn, cứ tưởng là tới đón mình đi ăn."
Cô gái cười một chút. Giọng ngọt ngào như cặp bồ với nhau vậy. Bây giờ tôi ngồi dậy cắn móng tay trên giường. Và với tính cách của một nhà Khoa học (Ngươi tốt nghiệp rồi à?), thắc mắc cái gì thì phải biết cho bằng được. Bởi vì vậy tôi đi mở hé cửa ra nhìn lén thì hơn.
Tôi đem tay vuốt mặt cho bản thân tươi tỉnh. Sau đó tôi mở hé cửa ra nhìn một chút xem ai đó trước cửa phòng phải anh Pa hay không.
Và ngay khi tôi thấy người đứng đối diện phòng tôi...

"Chết mẹ!"

Chỉ nhiêu đó thôi, rồi tôi suýt nữa đóng cửa không kịp...
(Từ nói tục mà Yo dùng còn có nghĩa khác là kỳ đà hoa)
Không phải tôi đang nói tới loài động vật bò sát đó đâu. Đó là thằng cha Pa, người thật việc thật. Tôi thốt lên như vậy là do nhiều lý do. Và đó là thứ nhất, anh Pa dựa lưng vào bức tường đối diện và điều đó làm anh ấy nhìn về phía cửa phòng tôi và thứ hai...
... Hắn ăn mặc đẹp trai lắm
(Ken: mê trai nên chửi thề??)
Đã hiểu ra tại sao lại trở thành Nam khôi trường rồi bởi vì hắn tỏa hào quang sáng chói mắt tôi từ sáng sớm làm cho tôi sáng mắt ra. Áo sơ mi màu xanh dương và quần jeans màu đen, còn tóc được tạo dáng kiểu như không cố ý làm kiểu. Chắc chết quá! Tim tôi đập thình thịch. Thực muốn cảm ơn thần linh ở khu trọ này làm tôi bất ngờ suốt. Khi kiếm thì không bao giờ gặp, lúc không kiếm thì tỉnh dậy từ giấc ngủ, miệng chảy dãi lại xuất hiện cho mình thấy, lại còn là trước cửa phòng nữa. Thưa Thổ địa khu trọ này ơi, Người muốn uống bao nhiêu hộp nước dâu vậy...
Cốc cốc cốc
Lần này tiếng gõ cửa phòng tôi. Nó chấn động tới người tôi vì đang ngồi dựa cửa bình tĩnh tâm trí.
"Thằng công tử, lúc nãy tao thấy mày đó. Mày cố tình chửi tao phải không? Mày ra đây ngay!"
Anh Pa lúc ở trường cũ không thích để cho đàn em kiếm chuyện bởi do lớn nhỏ khác nhau. Bây giờ chắc cũng vậy nhỉ...
... Nhưng mà nói thẳng thừng ra thì, thằng cha Pa ạ, ta thốt lên vậy thôi, ta không có chửi mi...
"Giờ ra hay không ra? Không ra tao phá cửa."
"Mẹ, cái gì chứ?". Tôi hô ngược lại. Nếu nhìn từ góc độ anh Pa thì tôi là thằng nhóc nói năng vô phép, lén mở cửa ra chửi anh ấy rồi ngồi trốn. Nhưng nếu nhìn từ góc độ của tôi thì tôi tuyệt đối không bao giờ để người mà tôi thích thấy tôi trong bộ dạng này.
Áo thun giãn quá cỡ, quần boxer nhăn nhún, mặt thì chưa rửa, răng thì chưa đánh, ghèn mắt đầy ra.
"Tao nói là mở ra."
Người gì mà cắn không buông... Có vẻ thích ghẹo gan người khác và không thích người khác ghẹo gan lại nhỉ? Tôi nhăn mặt một lúc cho tới khi...
"Pa, nói chuyện với ai vậy?". Chị gái phòng đối diện chắc là tìm ra bài chép rồi nhỉ...
"Bò tót.". Anh Pa trả lời như vậy. Bò tót gì của hắn vậy không biết. "Ở phòng này coi chừng bò tót nó húc đó, Pring."
"Nói chuyện gì mà hài hước vậy?"
"Mày đợi đó. Làm công tử chưa đủ, tính tình còn con nít nữa. Đừng để tao gặp lại đó."
Tôi cắn móng tay căng thẳng. Câu nói trên anh Pa chắc chắn không phải nói với chị Pring. Lần nào gặp anh ấy cũng nát hết trơn, lần này cũng vậy.
Nhưng mà không thể nhịn cười được... Người gì mà mắng tôi là bò tót?

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa phòng tôi lại vang lên. Đừng nói là 'bức tượng thù hận' đó quay lại kiếm chuyện với tôi nữa đó...
"Yo, thằng quần! Không bắt máy, một hồi tao đá cho.". Thằng Ming đây mà. Tôi nhanh chóng mở cửa cho nó ngay lập tức bởi vì nó và tôi lớn lên cùng nhau, từng thấy hết của nhau rồi. Tôi không cần thiết phải xấu hổ bộ dạng mới ngủ dậy với nó. "Ơ... Dậy rồi mà? Mày bị gì vậy?"
"Tao phải là người hỏi mày mới đúng, tới kiếm tao từ sáng sớm tới vậy, mày điên hả?"
"Không điên, người ta hẹn Hoa khôi - Nam khôi 7h30. Còn mày làm trò điên khùng gì? Tắm cũng chưa tắm."
"Thiệt hả?". Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn ngay lập tức. 5 cuộc gọi nhỡ của thằng Ming, 2 cuộc gọi nhỡ của "chế King" - người trông coi Hoa khôi - Nam khôi của khoa tôi và 1 cuộc gọi nhỡ của Netr - Hoa khôi khoa tôi, nhưng mà bạn ấy học ngành Hóa học. "Tao nghĩ chắc là thiệt rồi. Sao mày biết được vậy?"
Nó gãi đầu: "Thì..."
"Mày được làm Nam khôi khoa Kỹ thuật?"
"Ờ! Bởi tao muốn nghía chuyện mày với anh Pa, nên tao phải tạo dáng gần chết lúc họ tuyển. Khoa tao người đẹp trai nhiều quá đi."
"Mày làm vì tao hay làm vì sự nhiều chuyện của mày?"
"Vế sau."
"Thằng chết tiệt!". Tôi định tiến tới đánh vào đầu nó nhưng thằng Ming lại bắt được đầu tôi trước.
"Miệng hôi, đi tắm đi."
"..."
"Hôm nay anh Pa tới xem đó mày."
Hèn gì... mặc đồ bảnh trai từ sáng sớm mà lại đi xin bài chép của người ta... Tôi rẽ vào nhà tắm ngay lập tức. Không biết tại sao cảm thấy nhẹ nhõm khi có thằng Ming bầu bạn dự thi và còn biết cả mọi chuyện liên quan tới tôi và anh Pa nữa.
Mối quan hệ có thể đã có tiến triển hơn mức chỉ là người đơn phương nhìn lén anh ấy và người chưa bao giờ đặt tôi vào trong mắt...
Mặc dù anh ấy coi tôi là bò tót đi chăng nữa...

Tới đoàn dự thi (Xin phép gọi như vậy bởi vì toàn là Hoa khôi và Nam khôi năm nhất). Chế King la tôi một trận bởi vì tôi không bắt máy. Nhưng khi người vừa thấy khóa xe xong đi theo tôi thôi, chế ấy nuốt hết lời trách móc hết vào trong họng gần như ngay lập tức.
Thằng Ming là mẫu người của mấy 'thiên thần' đó... Đẹp trai sắc sảo, nước da hai màu, lông mày đậm, cao ngất và còn cơ bắp nữa.
Sao nó lại trở thành bạn của tôi, người đẹp trai phong cách trắng trẻo, mắt to, lông mi dài như vậy? (Sao phong cách của tôi ẻo lả thế nhỉ?)
"Bạn bè với nhau hả?". Chế King nhìn thay phiên tôi và Ming. "Hay là người yêu với nhau?"
"Hahaha". Thằng Ming chỉ biết cười. Trong lòng nó chắc đang nghĩ, nếu nó lấy tôi thì thôi nó lấy con chó còn hơn.
Nhưng mà người ta nhìn lại nghĩ nó không từ chối... Thằng chết tiệt này.
"Không phải đâu ạ, bạn em.". Tôi nhanh chóng đính chính.
"Tốt rồi, Yo. Để cho có bạn có bè. Thấy hình như phải ở trong đoàn này lâu lắm. Bởi vì năm nay hoành tráng lắm. Chỉ quay clip giới thiệu thôi mà quay tận tuốt bên kia. Không biết nghiêm túc chi cho lắm.". Chế King than thở. "Nhưng mà cũng tốt, năm nay nhiều người đẹp trai.". Chị quên luôn các Hoa khôi rồi sao? "Nói thẳng nhé Yo, ứng cử viên sáng giá là bạn của em, Nam khôi khoa Kỹ thuật đó."
Thằng ứng cử viên sáng giá được nói tới toàn nhìn trái nhìn phải một cách ngây thơ không biết rằng đang quyến rũ Hoa khôi của nhiều khoa và các người trông coi Hoa khôi - Nam khôi khác. "Anh Pa vẫn chưa tới nữa hả ta?"
"Thằng quần, mày thích anh ấy hả? Tao mới nên là người tìm anh ấy chứ."
"Thì kiếm giùm mày chứ sao. Tao thấy mày nhìn xung quanh nhiều lần rồi đó."
Ghét thằng bạn hiểu mình quá...
Cũng may là chế King không nghe thấy. "Được rồi, vào trong thôi... Có vẻ như hôm nay sẽ chụp hình làm ảnh lý lịch quảng bá đăng lên trang và website. Không khó, chỉ cần trang điểm, làm tóc và tạo dáng đẹp trai là được."
Tôi bị bắt ăn mặc quần áo sinh viên đúng nề nếp từ đầu tới chân. Khi so sánh với các Nam khôi khác, nếu tôi không tự khen mình thái quá thì thấy tôi cũng đâu có kém nhất đâu. Tóm lại là coi như tôi ở mức trung bình đi vậy. Mức cao cấp thật sự có vẻ là bạn tôi, bởi vì người ta đồn ầm lên rằng người này thích hợp trở thành mặt mũi của trường lắm. Thôi được rồi, có bạn là Nam khôi trường năm nay cũng tốt bởi vì tôi đang chuẩn bị có người yêu là Nam khôi trường năm ngoái. Mọi chuyện cho đâu vào đó...
Phụt...
(Tiếng động phun nước miếng khinh thường)
(Ken: Yo tự sướng xong rồi tự sỉ nhục mình đó mà)

Tiếng ai vậy nhỉ?
Suy nghĩ của tôi còn chưa kịp tưởng tượng bay xa, tự nhiên ánh mắt của cả phòng thay đồ đều quay qua nhìn người mới tới tới thành một nhóm. Chắc chết quá! Mặt người đó hả trời? Sao hôm nay toàn là người đẹp trai không vậy ta?
Người ta nói là nhóm Nam khôi năm ngoái... Người đứng giữa không thể là ai khác ngoại trừ anh Pa. Anh ấy vẫn làm bộ mặt giống như chán đời như cũ và giống như bị ép buộc vậy.
Tôi suýt chút nữa chui xuống gầm bàn trốn... Xấu hổ với anh ấy lắm, không biết tại sao lại xấu hổ nữa... Tại vì chuyện sáng nay hay là tại vì tôi là Nam khôi nữa không biết. Không có gì đáng xấu hổ hết nhưng mà trước khi tôi có khuôn mặt đẹp thế này, tôi trải qua nhiều chuyện lắm...
...Các bạn sẽ biết chi tiết sâu bên trong ngay chương tiếp theo.
Tóm lại là... trước đây tôi xấu lắm.
Và việc mà tôi bị bắt ăn mặc, đắp phấn đẹp trai thế này, tự nhiên tôi lại thấy không tự tin vào bản thân khi ở trước mặt anh Pa. Dù anh ấy không nhìn tôi đi chăng nữa, nhưng tôi... không tự tin!
"Các em Nam khôi ơi.". Một chị có vẻ như là người quản lý đoàn dự thi nói. Còn các Hoa khôi thì tụ tập ở một phòng khác. "Chào mấy anh Nam khôi khoa năm ngoái chút nào."
"Xin chào ạ!"
"Có gì thì xin lời khuyên mấy anh nhé, hiểu không?"
"Vâng."
"Pa, có gì muốn nói không?"
"Không có, hỏi người khác xem.". Thằng cha Pa đẩy qua những Nam khôi sinh viên năm 2 khác đang lắc đầu lia lịa... Cực kỳ không muốn 'làm việc' luôn.
Nhưng mà cũng... ưa nhìn ghê nhỉ...
Nếu tôi không làm Nam khôi... Chắc phải đợi sự tình cờ đi ngang qua nhau không thì nhờ lòng thương của ngài Thổ địa ở phòng trọ chắc luôn... Bởi vì phong cách sống của tôi và anh Pa không đời nào có thể làm cho gặp nhau được.
Một người học bác sĩ, thích chơi bóng rổ.
Còn một người học khoa khác, là otaku nghiện truyện tranh...
(otaku (tiếng Nhật): chỉ một người ưa thích, nghiện một cái gì đó)
"Mày...". Thằng Ming kéo ghế qua kế bên tôi. "...Anh Pa đẹp trai ghê, không gặp 1 năm, đẹp trai tới mức này luôn hả ta?"
"Ai biết."
"Rồi khuôn mặt như vậy, sao mà 'sống sót' tới tay mày được... tao thiệt muốn biết.". Nó chau mày thật sự thắc mắc.
Cảm ơn mày nhiều lắm thằng quần Ming... Nguồn động lực phấn đấu của tao không có chút nào rồi, bây giờ xuống âm luôn là nhờ mày đó...
Hay là... Anh Pa cặp với chị Pring, người ở phòng đối diện mình...
Tại sao mình lại quên nghĩ tới nhỉ... Rằng khuôn mặt như vậy khó độc thân tới cỡ nào...
"Tên gì?". Có thể là do tôi cúi mặt cúi mũi hơi lâu chút. Lúc hoàn hồn thì người ở trong suy nghĩ đã đứng trước mặt tôi rồi.
Anh Pa nhìn chằm chằm tôi. Nhìn cũng đủ biết là tới kiếm chuyện... Tôi há miệng đứng hình... Trong khi thằng Ming đã kéo ghế tránh xa cho tôi và anh Pa nói chuyện một cách thuận tiện.
Cảm ơn nhiều lắm nhưng mà tao cần mày vào lúc như thế này lắm đó, bạn à...
"Tao hỏi là tên gì?"
Tôi nên vui phải không khi mà anh ấy muốn biết tên tôi?... "Yo!" Tôi trả lời ngắn gọn.
Anh Pa quét mắt qua nhìn vào thức uống màu hồng được đặt ở bên cạnh tôi. "Uống nước màu hồng như thằng bóng."
Cái mẹ gì thế... Kiếp này chắc tôi không nói chuyện đàng hoàng với thằng cha này được đâu. "Chuyện của em, mắc gì mà xía vào?"
"Mày kiếm chuyện với tao hồi sáng, đúng không? Sao phải lén lút? Có gì sao không chửi thẳng? Chết nhát!"
Tao không có chửi mày, tao thốt lên thôiiiiii... "Tao..."
"Mày khoa nào đó?". Anh Pa đứng khoanh tay đợi câu trả lời từ tôi.
"Khoa học."
"Khoa này rớt. Đem người lùn làm Nam khôi, rớt."
Hắn ghẹo gannnnnnn...
"Chết tiệt...". Đúng là tôi thích hắn đó. Nhưng mà tôi không chịu nổi sự ghẹo gan của hắn được. Hắn cố tình tới kiếm chuyện với tôi từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới lần này. Kiếm chuyện mình thì phải mình phải kiếm chuyện lại. Muốn vậy phải không, cái tên rừng núi kia! "Nếu tao không rớt thì sao?"
"Chia buồn... Tao có phần trong việc cho điểm."
"Mày đem thành kiến che mắt chứ gì."
"Nói gì đó?..."
"Quyết định cho công bằng chút. Đợi xem tao thích hợp trở thành Nam khôi trường hay không.". Tôi làm bộ mặt thách thức. "Hên xui, tao có thể hợp trở thành Nam khôi trường hơn thằng Nam khôi trường năm ngoái nữa kìa."
Anh Pa cau mày...
Tôi và anh ấy cãi nhau như con nít...
Thằng Ming cười lăn cười lộn... Trong khi anh Pa nhìn chằm chằm tôi.
"Tao sẽ chờ xem mày. Yo - khoa Khoa học."

"Thằng cha Pa chết tiệt đúng ghẹo gan... Sao tao thích hắn được vậy nhỉ? Tao muốn quay ngược thời gian trở lại 4 năm trước. Và tao sẽ đổi người mà tao thích... Hắn ghẹo gan, thích kiếm chuyện với tao..."
"Thằng quần Yo!"
"Cái gì, Ming?"
"Mày nói đáng lẽ mày không nên thích anh ấy nhưng mày nói về anh ấy hơn 1 tiếng đồng hồ rồi đó.". Thằng Ming khơi lại. "Tao nghe chán rồi. Sao mày lại hạnh phúc tới cỡ đó hả?"
"Cái gì cho thấy rằng tao hạnh phúc hả?"
Nó lấy tay nhéo mặt tôi. "Mặt mày chứ gì. Sung sướng thấy mẹ... Phê chứ gì? Anh ấy tới hỏi tên, anh ấy tới hỏi khoa. Phê tiếp nữa đi."
"Tao...". Tôi nói không nên lời cho lắm. "Tao... tao không có sung sướng."
"Hơ hơ". Thằng Ming đưa đĩa cơm qua cho tôi. "Ăn cơm đi, nói hoài. Một hồi phải chụp hình tập thể nữa."
"Mày... Vậy tụi mình sẽ không được tham gia hoạt động với bạn bè trong khoa sao?"
"Được chứ. Nhưng mà chỉ một vài hoạt động thôi." Ming trả lời: "Chịu đựng đi. Khi nào hết cuộc thi, mày muốn quen với nhóm 'thiên thần' mỗi ngày một người cũng được."
Tôi và thằng Ming ăn cơm ở nhà ăn trong bộ dáng đẹp rạng ngời, phấn trang điểm bao dày, rất thu hút ánh mắt của người khác. Thôi thì tôi không tự khen mình nữa vậy, khen thằng Ming cũng được, rằng nó hợp để trở thành Nam khôi trường tới mức nào. Thật không nên đi ăn ở đây, người thì nhiều. Kiểu này thành tâm điểm chú ý của người ta nữa chứ.
"Anh ấy nói anh ấy sẽ để mắt tới mày."
"Ừm"
"Dù do mày làm việc tốt hay việc bậy bạ gì trong đoàn dự thi. Anh ấy cũng sẽ nhìn mày."
"..."
"Cưới nhau luôn đi cho rồi."
"Bà cha mày Ming." Tôi chửi thằng bạn. "Tao đi mua nước, mày uống gì?"
"Coca."
"Ờ."
Tôi đứng dậy đi mua nước ở cuối hành lang. Cảm thấy xấu hổ muốn chết khi mà người ta đi ăn cơm mặc đồ ngủ mới dậy, còn tôi thì bộ dạng hơn chữ "dữ dội".
Nhưng rồi tự nhiên... tôi không có cố tình nhé, thật sự là do tình cờ... Anh Pa bước ra từ nhóm bạn và cũng tới mua nước. Tôi mới biết là anh ấy cũng tới ăn trưa ở đây!
"Bác ơi, cho 1 ly trà đá."
Tôi ngẩng mặt nhìn mặt anh Pa (Nổi thương tâm 1m78, lùn chỗ nào? Tại sao phải ngẩng mặt nhìn anh Pa chứ?). Nước màu cam với nước màu hồng nếu nhìn kỹ cũng không khác nhau lắm đâu.
"Mày cũng uống nước tụi bóng như nhau thôi." Tôi lầm bầm.
Mắt phải của anh Pa nhìn sang tôi ngay lập tức. "Ăn miếng trả miếng?"
"Muốn nghĩ gì thì nghĩ."
"Thêm 1 sữa đá nữa nhé bác." Anh Pa không để ý tới tôi mà quay qua gọi thêm lần nữa.
"Thấy chưa... mày cũng uống nước màu hồng như nhau thôi!" Tôi không chấp nhận để bị chửi là bóng một mình. Tôi không chấp nhận!
"Của mày, không phải của tao. Có uống không?" Anh ấy đẩy ly màu hồng vừa mới nhận được qua cho tôi và vừa đi vừa hút trà đá của mình trở về chỗ ngồi sau khi đã trả tiền 2 ly nước cho bác ấy...
Sốc chứ sao nữa... Sốc luôn...
Tôi chưa bao giờ gặp người như vậy... Tôi chưa từng nghĩ rằng anh Pa sẽ là người như thế này...
Ghẹo gan kiểu lạ thường... Nhưng cũng có nhiều điều gây ngạc nhiên nhỉ...
"Còn chưa nữa. Còn chưa nhanh đi nữa? Đi không kịp chụp hình thì mày rớt chắc." Anh Pa quay qua nhìn tôi và nói với giọng bình thản.
"Tao chắc chắn không rớt."
"Mong là vậy."

Việc mà tôi nói là tôi nên quay ngược thời gian trở lại 4 năm trước đổi người mình thích cho rồi... Tôi xin thay lời nói đó lần nữa được không?
... Dù cho thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không đổi được đâu...

Thằng cha Pa... Cái kẻ là 'tình yêu' của tôi.
========== End Chap 2 ==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net