CHAP 20 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yo tập xong lúc mấy giờ vậy?”
“Chắc là 8 giờ tối, anh Pa.”
“Tập piano tiếp nổi không? Để anh tới đón.”
“Chắc phải nổi thôi. Còn chưa tới 1 tuần nữa mà.”
“Ừm, đợi ở đó nhé. Thực hành xong trễ, cô dạy bù hôm được nghỉ.”
“Dạ...”
“Cố lên nhé.”
“Ừm.”
“Gì vậy? Không nói với anh một chút sao?”
“Nói cái gì?”
“Cố lên đó.”
“Từng nói rồi mà ai đó không khoái cho lắm.”
“Yo làm sao biết anh nghĩ gì được?”
“...Xí.”
“...”
“Cố lên.”
“Hờ hờ, đồ dễ thương.”

Tôi nhăn mặt và cười với điện thoại trong lúc nghỉ giải lao tập nhảy... Tôi bỏ điện thoại vào trong túi như cũ và đi vào giữa đám đông để tập nhảy. Cuộc thi càng ngày càng tới gần, tôi cũng hơi hồi hộp đó. Vừa mới nhận được tin từ mấy anh chị rằng đăng clip teaser tổng hợp cùng với đăng hình lý lịch lên trang facebook xong rồi. Nghe nói rằng người ta quan tâm dữ lắm, like nhiều lắm. Ngày mai mới đăng clip tự giới thiệu của từng người đã được quay ở bãi biển mấy hôm trước.

Chế King tới kể cho nghe rằng Nam khôi mà người ta like nhiều nhất là thằng Ming, tôi thì không nghi ngờ gì hết. Tôi là bạn nó lâu rồi, sao tôi lại không biết sức quyến rũ của nó dồi dào tới cỡ nào. Đẹp trai còn chưa đủ, nó chụp hình còn ăn ảnh nữa... đúng thật là ứng cử viên sáng giá nhỉ.

Còn tôi ấy hả? Chế King nói người ta nhấn like cũng được vào hàng top và chế ấy cũng kêu gọi liên minh nhấn like giúp nữa. Nhấn like cũng chẳng giúp được giải Popular đâu. Popular thật sự người ta chỉ quyết định dựa trên số hoa hồng mà phía trường đại học bán vào hôm dự thi thôi. Nhưng mà kệ đi, tôi được danh hiệu hay không được danh hiệu cũng được. Tôi không quan trọng chuyện đó. Nhưng mà nếu được thì cũng xin có được vị trí tốt tốt chút. Cả anh chị, cả bạn bè đều gửi gắm hy vọng cho tôi.

Muốn đem băng đeo vai tặng cho nhóm Thiên thần...

Gần tới ngày rồi, tôi cảm nhận được ngay rằng tôi bắt đầu hồi hộp rồi đó...

“Thêm một lần nữa tao phải nói rằng... chừng nào cưới đừng quên nói với tao đó.”. Thằng Ming biết rằng tôi biến mất đi nói chuyện với ai về thì mở miệng chọc ngay lập tức. “Cặp của mày mắc cười nhỉ? Tới khi hiểu hết lòng nhau thì nhanh như wifi vậy. Chắc là yêu nhau lắm...”

“Không phải vậy đâu.”
“Chắc là mày yêu anh ấy lắm.”

Không có gì để cãi lại... “Mà mày thì sao?... Tới đâu rồi, với anh chocolate đó?”

“Tới đâu được chứ? Mỗi lần làm cái gì đều bị chửi hết.”. Thằng Ming gãi cái đầu ướt mồ hôi của nó. “Nhưng mà tao không chịu thua đâu. Người này đúng vừa ý.”

Tôi mỉm cười trong khi đang nhìn lén mặt nó. Mặt mũi thằng Ming nhìn có vẻ kiên định, có vẻ là làm thật.

“Yo, qua đây đi.”. Một giọng nói gọi tôi. Anh Forth ở cùng với dân chúng Nam khôi năm 2 mà không có anh Pa. Có vẻ như làm việc đàng hoàng hơn dữ lắm bởi vì sắp tới ngày dự thi rồi. Tôi chạy tới gặp anh ấy theo lời gọi. “Định diễn cái gì?”

“À... Hát đó anh, đánh piano nữa.”

“Heyyy!”. Anh Forth há hốc mồm. “Thiệt không vậy?”
“Thiệt chứ. Không thể tin được hả?”
“Nếu chơi đàn tốt, hát hay, mày nổi tiếng chắc luôn.”. Anh Forth vỗ vai tôi. “Chỉ tới hỏi xem bắt đầu tập hay chưa. Tập được rồi đó, thằng Ming đá bao cát tới nỗi hư luôn mấy bao rồi.”

Đây rõ ràng là gây áp lực cho đối thủ mà...

“Tao giỡn thôi.”. Anh Forth cười lớn với cái mặt ngớ ngớ của tôi.
“Anh Forth, em bắt đầu trễ, đừng có làm em căng thẳng chứ.”
“Mày làm được chắc rồi mà. Có vẻ như là có thiên phú.”. Anh Forth nói “À nè, tối nay Ming phải đi tập Muay với bạn tao rồi. Lát tao chở mày về nhé.”

Hẹn với anh Pa xong xuôi rồi...

“Không đi được anh ơi...”
“Tại sao vậy?...”
“Yo, tới đây nhanh.”. Thằng Ming la lên gọi bởi vì người ta bắt đầu tập nữa rồi. Tôi cúi đầu chào anh Forth. Cảm thấy có lỗi một cách lạ lùng vì không có thời gian để nói thẳng...

Anh ấy thật sự thích tôi à...

Ngầu như vậy ấy hả mà đi thích con trai với nhau?...

Nhìn không hợp tình hợp lý gì hết.

***********************************************

8h15 tối...
“Được rồi, ngừng tập thôi. Đừng quên rằng chị cho thời gian tập biểu diễn khả năng đặc biệt rồi đó. 2 ngày nữa... xin nhấn mạnh... 2 ngày... phải biểu diễn khả năng đặc biệt cho thật hoàn hảo rồi tới tập tổng hợp với nhau, ok?”

Choáng... 2 ngày ấy hả?

Ngay cả bài hát còn chưa chọn được nữa là...

Tôi cực kỳ căng thẳng trong khi bắt đầu dọn dẹp đồ. Nhìn về phía hội đồng Nam khôi năm 2, vẫn chưa thấy anh Pa đâu. Chắc là tới trễ...

“Giờ sao mày? Anh Pa tới đón đúng không?”. Tôi thấy thằng Ming đeo băng tay rồi. Có vẻ như là định đi tập Muay tiếp. “Có gì thì gọi cho tao được suốt nhé.”
“Ờ, tao biết.”
“Tao phải đi rồi, không ở lại đợi chung được.”
“Lát anh ấy tới liền.”
“Ừa... Người đang yêu, một hồi cũng sẽ tới tìm người mà mình yêu thôi.” Nó thúc bên hông tôi. “Tao đi đây.”

Tôi giúp mấy chị dọn dẹp đồ đạc cho tới khi thời gian trôi qua nhiều phút mà anh Pa vẫn chưa tới. Đoàn người bắt đầu mỏng dần và điều đó làm cho tôi hơi căng thẳng một chút rằng khi nào anh Pa sẽ tới.

8h45 rồi....

Tôi bấm điện thoại gọi cho anh Pa. Có vẻ không có tín hiệu giống như anh ấy tắt máy...

“Yo, định làm ma canh giữ hội trường hả?”

Anh Forth đi tới chỗ tôi khi tôi đang ngồi ủ rũ.

“Đợi ai tới đón vậy? Khuya rồi đó, về được rồi. Tao chở.”
“Anh Forth về trước đi.”. Tôi nói giọng nhỏ nhẹ. Cố gắng liên lạc anh Pa nhưng vẫn không nhận được sự liên lạc ngược lại...

Định gọi cho anh Kit thì tôi sợ rằng hơi quá đáng...

“Yo, mày đợi ai?”
“...”
Anh Forth nhìn mặt tôi trước khi thở dài. “Không nói cũng không sao. Để tao ở lại đợi chung.”

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nam khôi khoa Kỹ thuật một cách sốc... “Không sao đâu anh.”

“Có sao chứ. Không lâu nữa là mày ở khu này một mình rồi nếu mày vẫn chưa về.”. Dáng vẻ anh Forth thư thả, thoải mái nhưng tôi thì cực kỳ ngại. Ai đời mà anh ấy rủ về chung nhưng tôi không về, rồi ai đời mà người bị từ chối phải ngồi đợi bầu bạn với người như tôi nữa. Chắc chết...
“Thật sự không sao đâu anh.”
“Mày ngưng nói được rồi.”. Anh Forth cắt lời. “Ai mà bỏ mày ở lại một mình được chứ? Bị bắt cóc làm bậy thì biết làm sao?”

“Ai mà bắt em? Khùng hả?”

“Thử không?...”. Anh Forth chau mày. “...Chắc là tao đây nè.”

Dáng vẻ nửa giỡn nửa thật của anh ấy làm cho tôi nói không nên lời.

“Thằng khùng... ai mà dám.”
“Nếu anh định làm, em nghĩ rằng anh dám.”
“Dám cha già mày... Ba mày đem súng bắn nát óc tao luôn quá.”
“Chính em... sẽ bắn anh trước.”. Tôi làm tay thành hình cây súng và chỉ vào đầu anh Forth.
“Sợ ghê vậy đó.”. Anh Forth cười với tôi.
“Em phải tự bảo vệ mình chứ.”
“Súng của mày không hề đáng sợ chút nào hết.”
“Anh... Nó đáng sợ mà.”
“Đâu... Mày thử bắn tao đi.”

Cha già này... Còn ở đó điên khùng giỡn theo tôi nữa...

Tôi làm ra vẻ bắn anh ấy giỡn giỡn. Thế là anh ấy trả đũa tôi bằng cách nắm lấy ngón tay làm súng giả của tôi.

“Nói rồi... đâu thấy đáng sợ đâu.”

Có súng thiệt đi rồi sẽ biết lạnh người. Tôi lắc đầu mỉm cười... Trong khi đầu óc bắt đầu trở lại việc chờ đợi lần nữa...

Thằng cha Pa... Rốt cuộc là muốn mình đợi hay không đợi vậy nè...

Ánh đèn từ đèn trước xe rọi sáng cả khu vực cho biết rằng anh Pa tới rồi. Tôi thấy thân hình cao lớn chạy gấp gáp tới chỗ tôi và hơi bất ngờ một chốc lúc anh ấy thấy rằng tôi ngồi kế ai.

“Anh xin lỗi. Thực hành xong trễ. Điện thoại anh hết pin, của thằng Kit cũng hết, của thằng Beam cũng hết, của 2 bạn cùng nhóm thực hành cũng hết bởi vì đều ở lại khuya. Anh thật sự cố gắng lắm rồi.”

Lâu lâu mới được thấy anh Pa xả một tràng... Tôi sốc luôn.

“Ra là đợi thằng này hả?”. Anh Forth cười gượng...
“Không sao.”. Tôi nói và đứng dậy.
Anh Forth cũng đứng lên, đối mặt với anh Pa. “Em nó nói rằng không, nhưng tao nói là có.”
Anh Pa có vẻ mặt bất mãn. “Mày bị cái gì?”

“Nếu mày tới trễ hay không tới được, tại sao không nói với em nó hả?”. Tôi ngạc nhiên vì anh Forth lên giọng một chút. Chưa từng thấy anh ấy trong chế độ này bao giờ.

“Tao đã nói rằng tao cố gắng mọi cách rồi.”
“Nếu mày xong khuya hơn vậy, mày sẽ để em nó đợi mày riết như vậy hả?”
“Sao hả? Mày định chở Yo về hả?”
“Ờ... Tao muốn chở em nó nhưng em nó không đi bởi vì phải đợi mày.”

Tôi chuyển ánh mắt qua lại giữa anh Pa và anh Forth. Cả 2 không hề gắt gỏng với nhau nhưng lời mà họ nói với nhau cực kỳ lạnh lùng suýt chút nữa cắt luôn da thịt.

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng mở miệng cắt ngang. Nhưng anh Forth đưa tay lên cản...

“Lần này tao sẽ để mày yên, nhưng lần sau... đừng để Yo phải đợi mày như vậy nữa.”. Anh Forth nhìn mặt tôi trước khi đi tông vai anh Pa và đi khỏi.

Anh Pa chau mày... Nhìn anh ấy có vẻ bực mình và có cảm xúc u ám.

“Anh Pa... Đi tập piano thôi.”. Tôi nhanh chóng nói để giải quyết tình hình.
“Còn định tập nữa hả? Khuya rồi đó.”
“Yo không còn thời gian nữa...”
“Cũng được.”

Anh Pa đi tới mở cửa xe cho tôi, sau đó ngồi vào ghế lái. Xe chạy đi vừa đúng lúc 9h. Không khuya gì lắm nhưng anh Pa nhìn có vẻ căng thẳng lắm vì trễ tới 1 tiếng đồng hồ.

“Anh Pa, Yo không có nghĩ gì nhiều đâu.”. Tôi nói để anh Pa cảm thấy đỡ hơn. Bây giờ chúng tôi đã ra khỏi khu vực của trường đại học rồi. Có vẻ anh ấy định đưa tôi đi tập piano thật.

“Anh xin lỗi.”
“Đã nói là không sao rồi mà.”
“Nhưng anh thấy có lỗi.”. Anh Pa nắm chặt vô lăng. “... rồi thằng Forth chết tiệt đó... nó cứ nhắm.”
“Nhắm?”
“Nhắm ngoạm Yo đi chứ sao.”
“Anh ấy đâu phải cá sấu đâu anh Pa, mà đi ngoạm được.”. Tôi nói hài hước, chắc chắn rằng anh Pa không cười. “Là Yo sai. Yo không biết lái xe, làm người ta ai cũng cực nhọc hết.”

“Sai chỗ nào... Không liên quan chút nào.”
“Thiệt mà, không như vậy thì sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Anh muốn lái xe cho Yo đó...”
“Nhưng gánh nặng của anh Pa cũng nhiều lắm rồi. Yo không muốn làm phiền.”
“Rồi sao? Định phiền thằng Forth, đúng không?”

“Anh bị cái gì vậy... Còn có thằng Ming.”. Không có cãi nhau nghiêm túc nhưng anh Pa nhìn có vẻ mỉa mai lắm khi nói tới anh Forth.

Đây là bầu không khi mà tôi thấy ngột ngạt cực kỳ...

“Nếu như có xích thì sẽ xích lại không cho ra ngoài gặp người ta.”. Anh Pa nói giống như đang nói một mình. “Không nên để ra khỏi tầm mắt, không an toàn.”

“Ngưng cảm thấy có lỗi được rồi. Yo đã nói là không sao.”
“Anh nên mang theo sạc dự phòng.”

Tôi muốn cười cho rớt hàm...  Tại sao người mà tôi thích lại nhìn có vẻ ngây ngô, ngờ nghệch như vậy... “Lấy cái này đi.”. Tôi lấy sạc dự phòng của tôi ra khỏi balô. “Yo có 2 cái.”
“Sao mang nhiều cái vậy?”. Anh Pa nhìn tôi nhét sạc dự phòng của tôi vào túi xách của anh Pa.
“Sạc iphone, sạc ipad, sạc ipod.”
“Nhiều dữ.”
“Thì tuổi trẻ thời đại công nghệ thông tin...”
“Vâng, vâng.”
Bầu không khí trở nên tốt hơn thấy rõ...

“Khuya chắc luôn.”.  Anh Pa nói lúc rẽ vào khu luyện tập nhạc cụ của chú anh Pa.
“2 tiếng đồng hồ là đủ. Yo thánh...”
“Chọn bài hát được rồi hả?”
Tôi chớp mắt trước khi lắc đầu với anh Pa. “Chưa...”
Anh ấy thở dài trước khi vò đầu tôi đang ngồi kế bên một cách nhẹ nhàng. “2 giờ sáng chắc luôn...”

***********************************************

Tiệm luyện tập nhạc cụ là một nơi riêng tư cực kỳ bởi vì tất cả các phòng không có ai đang sử dụng hết bởi vì đóng cửa lúc 9h tối. Và chúng tôi tới nơi lúc 9h30 tối. Anh Pa nói chuyện với nhân viên 2, 3 câu rồi người ta đi mở cửa phòng tập piano cho tôi. Mà không chỉ có piano thôi đâu, đủ nguyên dàn nhạc giao hưởng. Hoành tráng dữ dội.

Khi tôi vừa thấy piano thì tôi lao vào ngay... Thử đánh một đoạn nhạc đệm... Ừ được, vẫn còn nhớ được là phải đánh như thế nào.

“Hey...”. Anh Pa đi tới đèo lên piano rồi nhìn tôi đánh. “...Tuyệt.”
“Hờ hờ, giỏi mà.”. Tôi đánh cho tới khi đã tay, anh Pa há hốc mồm. Lâu lâu tôi mới làm được việc cho anh ấy đứng hình được...
“Anh định đi mua đồ ăn cho em... Cứ tập đi nhé.”

“Anh Pa, có chuyện muốn xin.”
“Hử?... Hoành thánh tôm hả?”
“Không phải.”. Tôi kêu lên.”... Định nói rằng khoan hãy tới xem Yo tập cho tới khi được xem ngày dự thi thật sự, được không?”

“Rồi 2, 3 tiếng đồng hồ này anh phải ở đâu đây?”. Anh Pa làm ầm. “Yo ở trong đây một mình hả? Không chịu.”

“Anh Pa... Em xin.”

“Yo!”

“Em xin... thật đó.”

Mỗi khi tôi nghiêm túc, anh Pa nhìn có vẻ như đều mệt mỏi hết.

Mệt vì không làm trái ý tôi được chứ sao...

“Cũng được, cũng được...”. Cuối cùng anh Pa nói. “Để anh đi mua đồ ăn cho nhé.”

***********************************************

Thật ra tôi cũng không cần phải tập gì nhiều lắm đâu. Nếu như tập thật sự thì phải làm như thế nào cũng được để bản thân không phải hoảng lúc lên sân khấu thôi. Bởi vì lúc ở nhà, mỗi lần rảnh rỗi từ việc đọc truyện tranh và xem anime thì tôi đều chơi piano. Đó là điều rất quen mắt với ba và người trong nhà.

Lúc anh Pa mở cửa đi vào, tôi ngừng chơi.

“Đang hay mà.”. Cơm hộp từ 7Eleven tỏa ra mùi thơm phức. Tôi rời khỏi piano chạy thẳng tới chỗ đồ ăn trong tay anh Pa ngay lập tức. “Hey, nếu như có đuôi là giống chó luôn rồi đó.”

Câu nói nó làm cho tôi khựng lại.

“Chó phốc sóc... chó đắt tiền, dễ thương nữa.”

Lúc đầu định chửi lại, nhưng lời nói thêm vào đó nghe cũng êm tai.

“Đúng đói luôn.”
“Ừm, mua cho em 2 hộp luôn.”
“Nếu mập lên thì sao?”
“Cũng tốt đó... để khỏi có được danh hiệu.”. Anh Pa nói với giọng thư thả. “Nổi tiếng hơn vậy thì anh có mà mệt chết.”

“Mệt cái gì?”. Tôi vừa nói vừa nhai, ngồi xuống dưới sàn và để ăn cho đàng hoàng.

Anh Pa không nói gì tiếp, ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ấy lại nhìn tôi ăn nữa rồi.

“Haizz.”. Phát ra tiếng thở dài rồi lấy tay lau miệng cho tôi. “Piano ở ngay đây, không cần gấp tới cỡ đó đâu.”

“Yo đói.”

“Vâng, vâng. Biết rồi.”

“Anh Pa, Yo không ăn cải rổ.”. Tôi múc cải rổ cho anh ấy, cải rổ từ món đồ xào nước tương từ 7Eleven (Truyện này không hề được tiền quảng cáo từ 7Eleven gì hết... từ vụ hoành thánh tôm rồi).

“Phải ăn đi. Thực phẩm đông lạnh có hàm lượng dinh dưỡng thấp hơn bình thường sẵn rồi.”

Tôi chỉ cứ một tư thế là lắc đầu không chịu. Thế là anh Pa phải thở dài và há miệng cho tôi đút.

Ơ... Bởi vì đói nên quên mất, lúc anh ấy nhai và nhìn mặt tôi như thế làm tôi mắc cỡ muốn chết.

“Chuyện tới đón trễ... Chắc là không giận không đó?”. Còn khui ra nói nữa.
“Không giận thật mà.”. Tôi nói sự thật. “Chuyện không lường trước được mà.”
“Nhưng mà anh giận bản thân mình... Thêm thằng Forth cứ đâm chọt vào.”

“Xem xem nói cái gì kìa.”

“Hay là Yo không nhận ra?”. Ánh mắt anh Pa quay ngoắt qua tôi.

“Thì... anh ấy đâu có xấu xa đâu.”

“Đừng có ở gần nó quá...”. Anh Pa vừa nói vừa đảo nui gà trong hộp. “...Thời gian anh có ít hơn nó. Đừng cho nó nhiều điểm hơn anh, hiểu không?”. Cuối câu nói xong thì đem đuôi đũa chọt nhẹ vào má tôi.

“Đau.” Tôi nói.
“Hiểu chưa?”
“Chắc chết. Anh Pa thắng anh ấy lâu rồi, còn lo lắng cái gì nữa!”. Tôi nói lướt nhanh tới nỗi anh Pa không nghe kịp.

“Nói gì đó?”
“Thì vậy đó...”. Tôi múc cải rổ vào miệng anh Pa lần nữa, sợ anh ấy lại nghĩ nhiều tiếp.

Khi ăn xong, anh Pa làm ra vẻ giống như không muốn ra khỏi phòng. Nhưng tôi vẫn khẳng định rằng anh ấy phải ra ngoài cho tới khi tôi tập xong. Anh Pa vò đầu tôi, nói rằng nếu có gì thì cứ ra ngoài, anh ấy đợi ở ngoài. Tôi cũng không hiểu rằng làm sao mà có gì được. Phòng nhỏ bấy nhiêu thôi...

Thật ra tôi đang có bất ngờ dành cho anh ấy... Nếu anh ấy nghe trước thì làm sao gọi là bất ngờ được...

Thì tự anh Pa là người nói chơi bài nào cũng được sao cho giống với cuộc sống và trái tim tôi lúc này thì mới có được cảm xúc nội tâm...

Đợi nghe nhé anh Pa...

***********************************************

Cho tới khi xong thì cũng 0h rồi...
Tôi mở cửa bước ra, điều đầu tiên là bất ngờ. Một là sự trống trãi của tiệm nhạc cụ và hai là thân hình nằm dài trên ghế salon giữa hành lang đó giống như trong truyện cổ tích ra vậy.

Có vẻ anh ấy mệt lắm, hơn nữa tôi không cho vào trong nghe nữa. Chắc anh ấy không có gì làm nên mới đi ngủ.

Nhưng có tài liệu rơi vung vãi quanh người anh Pa, biết ngay là trước khi ngủ anh ấy đã làm gì.

Tôi đi tới ngồi xổm, nhìn khuôn mặt anh Pa lúc ngủ. Có vẻ như là ngủ sâu và ngủ ngon lắm. Tôi không dám đánh thức luôn.

Giờ mới để ý thấy lông mi anh Pa... dài lắm. Tôi nghĩ lông mi tôi dài rồi đó, lông mi thằng cha Pa này còn dài hơn nữa. Thế nên tôi thử thổi gió vào lông mi phía trên mí mắt đang nhắm. Chỉ thôi nhè nhẹ nó còn lung lay nữa là...

Mí mắt đó động đậy... trong khi tôi không kịp lui ra khỏi việc ở gần khuôn mặt anh Pa.
,
,

*Pặp*

Cánh tay dài nắm lấy vai tôi, không cho tôi đứng lên...

“Nếu muốn sờ mó thì cứ làm gì.”

Có vụ nhướng mày thách thức tôi nữa... tôi nhanh chóng đánh anh Pa và làm ầm ngay lập tức. “Bớt bớt giùm đi. Đừng có tự luyến.”

“Nhìn chằm chằm anh lâu rồi, không phải sao?”. Có vẻ như là đau, không chọc lại vụ bị đánh.

“Đi được rồi, khuya rồi. Yo buồn ngủ.”

“Lúc nãy thổi vào mắt anh làm gì?”

“Ơ...”

“Anh đâu có bị đau mắt đâu.”

“Đó là việc thử nghiệm mặt khoa học.”. Tôi xạo. “Gió cỡ nào mới thổi được lông mi anh Pa, đại loại vậy...”

Là việc xạo một cách nhảm nhí tới nỗi anh Pa không nói nên lời, chỉ lắc đầu...

“Vậy... anh cũng muốn biết rằng gió cỡ nào mới thổi cho lông mi em chuyển động được.”. Thấy chưa... Hắn nhất định sẽ trả đũa tôi mà. “Nhắm mắt đi.”. Anh Pa ngồi trên ghế salon và bắt tôi ngồi trước mặt anh ấy.

“Hey, thôi. Về được rồi.”. Tôi vùng vẫy một cách ngượng ngùng. Tay của người nắm lấy hai vai tôi có phải là tay của người vừa mới ngủ dậy thật không vậy?

“Nhắm mắt.”

“Thằng cha Pa kia.”

Gặp phải anh Pa đe dọa, thế là tôi phải nhắm mắt tuân theo lệnh để xong xong cho rồi. Cũng không có gì cả, cảm thấy hồi hộp một cách lạ lùng. Tôi thật không nên kiếm chuyện mà...

Tôi nhắm nghiền mắt một cách cực kỳ không tự nhiên. Cũng lặng lâu rồi mà không cảm thấy được gió từ miệng thằng cha Pa gì hết. Nghỉ chơi được chưa vậy...

Tôi mở mắt ra... cùng lúc với khuôn mặt của thằng cha Pa di chuyển tới gần mặt tôi tới mức đỉnh điểm.

Tôi nhìn anh Pa như vậy, anh Pa khựng lại... Khuôn mặt của chúng tôi cách nhau không tới 2cm thật đó, tôi thề...

“Mở mắt ra làm gì?”. Anh ấy nói giọng nhỏ nhẹ... Nhỏ cỡ nào tôi cũng nghe thấy được hết bởi vì không chịu đem mặt ra xa mặt tôi gì hết. “Hôn bây giờ... anh có bị đấm không?”

Tôi không trả lời... Nhưng câu nói đó làm cho tim đập thình thịch...

“Nhóc nhỏ...”
.
.
.
Anh ấy lầm bầm xong... thì đưa môi tới chạm vào chóp mũi của tôi.

Tôi nuốt nước bọt, muốn độn thổ trốn ngay lúc này dữ lắm. Khuôn mặt tôi nhất định đỏ cực kỳ. Tôi nên nói gì tiếp đây...

“Oh oh, nhìn xem làm cái vẻ mặt kìa.”. Anh Pa đưa mặt ra xa rồi thấy mặt tôi thế là mỉm cười.

Tôi đứng lên bỏ đi vào trong phòng để dọn dẹp đồ đạc...
.
.
.
.
.
.
Đúng mắc cỡ luôn, trời ơi.....

============ End Chap 20 =============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net