CHAP 26 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khu trung tâm mua sắm sau giờ học...
“Thằng quần! Ai đời mà phải đi hẹn hò với bạn sau giờ học như vậy chứ. Kit chết tiệt, tao thấy mày nên kiếm người yêu đi.”. Thằng Beam nó cứ hết than thở lại than thở. Tôi chỉ nhờ nó đưa tôi đi mua đồ thôi mà nó lại than thở cứ như tôi làm cho nó mất thời gian cả đời. Xin lỗi chứ, trễ hẹn với em Fah 1, 2 tiếng đồng hồ chắc không có đâu mà.

Đi trung tâm mua sắm một mình mắc cỡ lắm. Và như đã nói tôi là một thành viên trong nhóm bác sĩ man rợ, tính cách nổi bật là không dính với bạn thì dính với người yêu. Bây giờ người yêu chưa có thì xin phép đi với bạn vậy.

“Tao không thèm kiếm, mẹ nó...”. Tôi nói ngắn gọn. Đang thử cây bút xanh dương có vẻ ổn cho việc ghi bài trong giờ học.
“Ừ nhỉ... khi mà Nam khôi trường năm nay nó dâng tới tận nơi.”. Thằng Beam ghẹo tôi. Nó cười mãn nguyện với lời chọc ghẹo của mình. Nhưng khi tôi im lặng thì nó biết rằng tôi có triệu chứng là lạ.
.
.
Nó lạ từ lúc nghe thằng Ming nói tiếng mộc cầm với người yêu nó từ 2, 3 ngày trước rồi...
(Xem lại chap đặc biệt MingKit nếu không nhớ mộc cầm)
.
.
Đó là cảm giác mà bản thân tôi cũng không giải thích được. Sau khi nó kể mọi chuyện cho tôi nghe và tôi đem đi suy nghĩ kỹ càng. Tôi thấy nó là lạ.

Nó nói sự thật với tôi. Thay vì tôi tin tưởng nó nhưng lại thành ra... nó càng làm cho tôi cảm thấy lạ lùng hơn nữa. Tôi lại cảm thấy không tin tưởng nó luôn chứ. Như những gì nghe được thì đủ biết rằng bao lâu nay nó lăng nhăng, đào hoa tới cỡ nào...

“Mày bị cái gì vậy? Làm vẻ mặt như chó nhà mày chết.”. Beam lấy cây bút khều tôi. “Có gì thì kể cho tao nghe. Kể ra!”

“Không có.”. Tôi trả lời ngay lập tức. Lúc nào cũng nhiều chuyện hết nhỉ? Sao tính nết giống tôi quá vậy?... (Ơ hay!)

“Sao mà không có được? Tao làm bạn với mày đã bao nhiêu năm... Há miệng là thấy lưỡi gà rồi.”

“Không có thiệt mà...  Tao xong rồi. Có lấy gì nữa không?”
“Kit chết tiệt, đừng có đánh trống lảng.”. Tự nhiên thằng Beam nó khóa cổ tôi lại. Thằng quần, con gái quá trời. Xấu hổi với người ta kìa. “Kể hay không kể? Không kể mày tự về đó.”
“Thằng chết tiệt, buông tao ra.”
“Kể ra trước đã.”
“Thì mày buông tao ra trước đ...”
.
.
“Anh Kit!”. Giọng nói thứ ba vang lên cuối cùng cũng làm cho thằng Beam buông tôi ra. Tôi ho khặc khặc lúc ngẩng mặt lên nhìn mặt người mới tới. Nó là nguyên nhân ở trong đầu tôi, không chịu chui ra mấy ngày nay rồi.

Thằng Nam khôi trường năm nay đó...
.
.
“Tao đi trả tiền nhé.”. Thay vì tôi chào hỏi, tôi lại chọn việc bỏ đi tránh mặt thằng Ming. Tôi biết rằng như vậy nó lạ, nhưng chính nó làm cho tôi trở nên thế này mà.
“Ơ, Kit chết tiệt! Hey, nhóc Nam khôi, chào!”. Beam chào hỏi. Ming chắp tay vái rồi nhanh chóng đi theo tôi. “Thằng quần, thành vợ chồng với nhau rồi hả?”
Muốn đem đống đồ trong tay ném vào đầu bạn tôi dữ lắm lúc nó nói.
“Anh...”
“Bao nhiêu ạ?”
Nhân viên thu ngân cứ nhìn thằng Ming, người mới tới. Thế nên tôi phải hỏi cô ta lần nữa rằng bao nhiêu baht. Vậy mà thành ra cô ấy vẫn chưa đem dụng cụ viết bài mà tôi mua quét mã vạch nữa. Nên tôi phải đứng yên nghe thằng Ming cứ gọi hoài.

“Bị gì vậy? Tại sao không trả lời LINE của em?”

Nó bắn vào thẳng trọng điểm. Giọng điệu dỗ dành của nó tới nỗi làm cho nhân viên nhìn chằm chằm qua lại giữa tôi và nó, cùng lúc với trợn tròn mắt...

“Tôi gấp... nhanh nhanh một chút đi ạ..”. Tôi nói với cô ấy.

Thằng Ming chết tiệt bị nhột cái gì đó không biết, lấy cái gì đó không biết ở quanh đó đặt lên thành chồng cao. “Tính chung luôn ạ.”
Bởi vì như vậy nên tôi phải quay qua nhìn mặt nó. “Cái chết tiệt gì vậy? Tao không có trả thêm đâu đó.”...Thật ra là do bản tính keo kiệt của tôi.

“Tiền em mà.”. Thằng Ming nói “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với em. Hỏi thật, 2,3 ngày qua anh bị gì?”

Tôi thở một hơi lớn tiếng một cách chán chường.

“Em có làm gì sai không? Nói cho em nghe đi, chuyện của anh em ngốc lắm.”

Lời nói của nó làm cho tôi đứng hình một chút nhưng tôi thật sự không biết nên trả lời nó thế nào. Bởi vì chính bản thân tôi cũng không biết rằng tôi bị gì.
Bây giờ tôi còn thấy phiền chính bản thân mà... Bình thường bị gì hay muốn biết cái gì thì tôi sẽ nói ra hoặc hỏi thẳng thắn. Nhưng khi là chuyện này thì giống như cái gì đó ở trong cổ họng, nói không thành tiếng... Tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa.

“Tất cả 1037 baht ạ.”
(Khoảng 700.000 đồng)

Hả?... Dụng cụ viết bài ngu ngốc của tôi như đã ước tính trước không quá 400 baht nữa là. Tôi chớp mắt một cách ngạc nhiên trước khi lấy tờ 1000 baht trong bóp tiền ra nhưng...

*Tưng!*

Thẻ ghi nợ Platinum của thằng Ming đã được đặt trên bàn thu ngân.

“Anh phải trả lại phần của anh cho em...”. Thằng Ming nói “... Bởi vì vậy sau khi xong ở đây thì đãi em Starbucks một chút nhé.”
.
.
Không thể tin được... Thằng nhóc này, sao mày nói mày ngu mà? Như vậy càng làm cho tôi không từ chối nó được nữa, còn phải đi đây đi đó với nó nữa. Chắc chết.
“Để tao trả liền bây giờ luôn.”
Tôi đang chuẩn bị trả tiền thằng Ming, nó giành xách túi rồi bỏ đi luôn chứ. Dụng cụ viết bài tối nay phải dùng, tôi không thể bỏ lại ở chỗ nó được. Tôi thở dài trước khi đi theo sau lưng nó một cách rất không tình nguyện. Quay lại kiếm thằng Beam thì bây giờ biến đi đâu mất rồi không biết.

************************************************

Starbucks trong trung tâm mua sắm...
Tao muốn điên chết... Tôi cảm thấy cực kỳ muốn biến mất khỏi đây. Cái cà phê trước mặt cũng ngon đó, nhưng cái người ngồi đối diện tôi kìa, làm cho cà phê từng rất ngon trở nên đắng nghét. Còn người kêu tôi đãi lại không đụng gì tới thức uống trước mặt dù chỉ một giọt. Cứ ở đó mà nhìn chằm chằm tôi hoài.
Chưa từng thấy khó xử tới cỡ này bao giờ... Cảm thấy giống như bị bắt tội mặc dù bản thân không có tội.

“Trả lời em được chưa rằng tại sao không trả lời LINE của em từ ngày hôm đó.”
Tôi cầm ly cà phê lên uống để bớt e ngại.
“Tao không rảnh.”
“Không rảnh?”
“Đúng vậy.”
“Thiệt hả?”. Ánh mắt của nó nhìn có vẻ như tủi thân hay sao ấy. “Không rảnh hay là anh không muốn trả lời?”
Sao tao phải cảm thấy có lỗi vậy chứ... Tại sao nó phải làm bộ mặt như vậy với tôi chứ? Chỉ là tôi không trả lời LINE của nó thôi ấy hả?
“Em phiền phức lắm hả?”
Mặt mũi như nó không nên làm bộ mặt như vậy với tôi. Người như nó chỉ cười một cái thôi thì đã có nhiều người cúi đầu mê muội nó rồi. Nhưng giờ nó lại làm bộ mặt như vậy với tôi...
“Nói thẳng nhé.”. Tôi nghĩ rằng tôi nên nói...
“Dạ.”
“Chuyện là...”
“Khoan!”. Thằng Ming giơ tay lên cản “Chuẩn bị tâm lý một chút.”
Ơ thằng khỉ... Nó cầm thức uống trước mặt nó uống trước khi hít một hơi thật sâu...
“Mày nghĩ rằng tao sẽ nói gì?”. Tôi hỏi nó với vẻ mặt khó hiểu.
.
.

“Tránh xa tao ra! Tao sẽ không đời nào thích mày! Mày là đồ lăng nhăng! Mày là đồ không thật lòng!”

.
.
Oh ho~... Nó vừa nói vừa thêm cảm xúc vào làm cho tôi đứng hình.
“Đúng không anh?”. Nói xong nó làm bộ mặt yếu ớt như trước.
Nó làm cho tôi cười thành tiếng một chút...
“Cái gì vậy?... Đừng có mà cười.”
“Mày hài quá.”
“Rồi có đúng vậy không?”
“Đúng một phần.”
Ming lặng đi một chút trước khi nói ra “Cái gì đúng? Cầu cho không phải là câu số 1 và 2...”. Nó suýt chút nữa đã chắp tay vái phật niệm kinh để cho sự việc giống như những gì nó cầu luôn chứ.

“Mày thiệt là.”. Tôi thở dài “Tao... Mày khoan hãy nói gì nhé.”. Tôi chặn đầu nó trước. “Từ chuyện mà tao nghe từ mày, mày nói rằng mày chia tay với cô gái đó bởi vì tao... Rồi lúc đang quen nhau, mày không yêu không thích người ta chút nào hả? Tao cảm thấy tồi tệ lắm và có câu hỏi xuất hiện trong lòng tao. Nếu như mày quen với tao, rồi bản tính mày vẫn như cũ, đi thích người khác. Tao sẽ...”

“Anh định quen với em hả!!!”. Thằng Ming chết tiệt nói lớn tiếng tới nỗi tôi phải lấy tay bịt miệng nó.
“Thằng khỉ, tao nói rằng khoan hãy nói mà.”. Thiệt không nên nói sự thật với nó mà. Tôi làm vẻ mặt như đã làm việc sai lầm nặng nề trước khi nó cười hết mức với tôi.
“Nói giống như anh muốn thử kiểm tra em trước khi quen với em vậy đó.”
“Tao chưa từng nói là sẽ làm như vậy.”
“Nhưng anh cũng dành sự quan tâm với nó khá là nhiều.”
“Thằng chết tiệt...”
“Tới nỗi đem đi suy nghĩ tận mấy ngày.”
“Mày dừng lại!”
“Tới nỗi không chịu trả lời LINE em bởi vì cứ nghĩ về chuyện này. Bởi vì sợ em sẽ không thật lòng với anh. Hey, em vui quá.”

“Mày nên buồn lòng đó.”. Tôi làm ầm. “Rồi sao mày nói mày ngốc mà? Suy luận ra được từng cảnh một. Thằng quần!”

“Ít ra thì anh cũng cho em cơ hội chứng minh bản thân mình đi chứ, đúng không?”. Có vẻ nó mừng lắm thay vì đem điều đó đi suy nghĩ. Tôi thở dài. Nói chuyện với nó đâu có làm tôi thấy nhẹ nhỏm hơn đâu.
.
.
Nói thẳng nhé rằng điều mà nó nói rằng tôi như thế nào với nó... Mẹ nó, đúng hơn một nửa. Và tôi không muốn thể hiện ra cho nó thấy bây giờ.
Tôi sợ bản thân mình sẽ thất vọng...
.
.
.
“Kit chết tiệt!”. Thằng Beam ló ra từ chỗ nào đó không biết, tiến tới chỗ tôi. “Về được chưa?”
“Hả? Ờ.” Tôi khó hiểu vì tự nhiên nó xuất hiện sau khi biến đi đâu mất không biết. “Về luôn hả?”
“Về chứ. Chuyện của mày xong rồi mà.”
Đi ăn phải tổ ong ở đâu vậy? Tôi nhìn bạn tôi đang rất bực bội một cách khó hiểu trước khi đứng dậy. Tôi không quên cầm lấy ly mà tôi uống chưa hết theo nữa (bởi vì tính keo kiệt...).
“Thật ra thì em chở anh Kit về cũng được ạ.”. Thằng Ming từ từ nói và mỉm cười với thằng Beam.
“Không cần!”. Cái gì vậy... Bạn tôi đáp lại thằng Ming tới nỗi mặt nó ngớ ra. Chắc chưa từng thấy bằng Beam, người luôn vui cười, trong khía cạnh này. “Nó đi với tao. Tao phải tự mình chở nó về.”
“Mày không đi gặp em Fah nữa hả?”. Tôi nói thầm với bạn.
“Mày nói giống như mày muốn đi với thằng Ming chết tiệt này vậy đó.”
“Không có.”
“Đi theo liền đi.”
“Mẹ nó, chơi cái trò gì vậy? Cứ như chồng tới tìm vợ.” Ơ, nghiệp chướng chưa. Tại sao tôi lại trở thành vợ luôn rồi...
“Hừ.”. Thằng Beam cười trong họng, lôi cổ tôi ra khỏi quán trong khi tôi chưa kịp nói gì với thằng Ming nữa.

************************************************

“Bị cái quái gì vậy hả bạn? Bực mình chuyện gì thì nói. Em Fah hoãn cuộc hẹn hả?”

Ngay khi tới trước phòng thì tôi hỏi thằng bạn ngay lập tức. Suốt trên đường đi tới giờ, nó không nói với tôi lời nào. Cứ xị mặt ra và chìm trong suy nghĩ của bản thân mình.

Lúc tôi mở khóa phòng, thằng bạn tốt lại đi vào phòng tôi một cách tự tiện. Kệ đi, khi nó say nó còn vào lộn phòng nữa mà. Chắc là nghĩ rằng đây là phòng nó luôn rồi.

Nó ném balô xuống một cách không thương tiếc tới nỗi người như tôi thương tiếc sách vở phải tới dọn balô cho nó và để lại đàng hoàng. Bởi vì trong đó chứa đầy sách đáng giá. Đàn anh đàn chị dạy rằng làm như vậy điểm số sẽ tốt...

“Bị gì vậy?” Tôi nới cà vạt, hỏi đứa bạn mà không biết rằng nó bị cái gì.
“Mày...”. Nó lầm bầm trong miệng rồi quay qua nhìn tôi. “... Tao kêu mày kiếm người yêu nhưng không hề nghĩ rằng sẽ nhanh tới như vậy.”
“What? Mày nói cái gì của mày vậy?
“Tao nghe lén mày với thằng nhóc Ming... Nhìn có vẻ như mày đã có ý với nó hơn một nửa.”
“Hey, thằng khùng! Mày khùng hả? Tao ấy hả? Tao thích bánh bèo có ngực.”
“Hừ, vậy hả?...”

Chỉ cần bạn nó cười trong họng và nói với giọng như vậy, thì tôi đã cảm nhận được rằng nó biết được điều mà tôi cố gắng không thừa nhận.

“Rồi mày bực mình chuyện gì vậy?”
“Tao nghe hết từng câu nói của tụi bây. Lúc đầu Ming nó cũng tốt đó , nhưng khi tao nghe thấy điều mà mày kể.”. Nó thở dài. “Tao sợ bạn tao đau khổ.”

Tôi chớp mắt nhìn thằng Beam trên giường... Bình thường nó có nói như vậy với tôi bao giờ đâu...

“Cảm ơn.”
“Mày nhìn bản mặt nó trước. Cỡ nó chỉ cần nhướng mày thì gái đã chạy tới rồi. Dù cho không bằng thằng Phana bạn mình đi nữa, nhưng nó cũng thuộc dạng nguy hiểm.”. Nó suy nghĩ chuyện của tôi tới mức này luôn hả?...
“Vậy tao nên làm thế nào?”

Chuyện người khác thì lúc nào tôi cũng khôn, nhưng khi tới chuyện của mình thì tôi cảm thấy rằng tôi ngu thật.

Truyện này để nam chính nó làm nam chính là tốt rồi. Bởi vì bây giờ bạn nam chính nhìn có vẻ như không lo được chuyện của bản thân thế nào ấy không biết.

*Cốc cốc cốc*

Tiếng gõ cửa vang lên trước khi thằng Beam cho tôi câu trả lời. Nó giơ tay cản tôi không cho tôi đi mở bởi vì nó sẽ là người tự mình mở. Chắc chết quá, phòng tôi hay là phòng nó vậy?
Người đến là thằng bác sĩ Pha, nó đi vào trong phòng và sau đó người ở phía sau lưng nó là...
.
.
Thằng Ming.
.
.
“Thấy em nó ở trước tòa nhà nên dẫn nó lên.”. Pha nhìn mặt tôi rồi nhìn lần lượt qua lại giữa tôi và thằng Ming. “Tụi bây bị cái gì vậy?”
“Mày tới là tốt rồi.”. Beam nói với Pha. “Mày tới nữa cũng tốt.”
Thằng Ming vẫn làm vẻ mặt khó hiểu với mọi người ở đây. Nhưng chỗ nó nhìn thường xuyên nhất là tôi.

“Tại sao? Có chuyện gì vậy?”
.
.

“Tao quen với thằng Kit.”
.
.
.

C... Cá... Cái gì?...
“Hả?”. Tiếng của tôi.

“Cái mẹ gì vậy?”. Pha nghĩ rằng Beam giỡn chơi.
“...”. Thằng Ming không nói lời nào.
“Mới lúc nãy thôi, đúng không?”.  Thằng Beam quay qua nhìn tôi. Tôi vẫn đang sốc nên không biết nên nói gì.
.
.
.
Nó điên rồi hả?...
.
.
.
“Thế nên thông báo cho mày biết trước, bạn bè làm người yêu với nhau, để cho mày khỏi bị sốc.”. Beam nói với thằng Pha trước khi quay qua Ming... “Còn mày... biết rồi thì đừng tới phiền gì người yêu của tao nữa đó.”

“Beam chết tiệt, mày...”
.
.
“Anh Kit...”. Thằng Ming, người kinh ngạc nhất, quay qua hỏi tôi. “Chuyện thật hay gì vậy? Lúc nãy anh vẫn còn nói chuyện với em khác như vậy mà?”
.
.
Tôi há miệng định trả lời nó rằng không phải sự thật. Nhưng thằng Beam chết tiệt nó lấy tay nhéo lưng tôi tới nỗi bầm tím... Chết tiệt!
“Ối!”
.
.
.

Ming không thèm quan tâm nghe câu trả lời đã bỏ đi ra khỏi phòng rồi. Có vẻ bực bội lắm...
.
.
.

“Thằng quần Beam!”. Tôi hét vào mặt nó. “Mày chơi trò gì vậy? Vợ chồng tình tay ba hay gì? Tao không có thấy vui với mày đâu đó, thằng quần!”
“Nhìn mày bực bội quá vậy Kit. Tao giúp mày đó.”
“Như thế nào? Chuyện sẽ càng rối lên thêm nữa.”
“Người như nó đáng để nhận bài học. Mày nghĩ rằng chỉ có mình người yêu cũ của nó đau khổ thôi hả?... Tao nghĩ nó là thất tình hàng chục đứa con gái rồi bởi vì sự lăng nhăng, đào hoa của nó.”
“Chuyện đó cũng qua rồi, không phải sao?”
“Mày bênh vực nó quá nhỉ?”
“Tao không hiểu tại sao mày lại khó chịu giùm tao.”
“Ừ nhỉ.”. Beam cầm balô của nó lên và đi ra khỏi phòng. Đóng cửa ầm lớn tiếng tới nỗi tôi và thằng Pha giật mình...

Thằng Pha quay qua nhìn mặt tôi trong khi tôi quá bực mình để nói ra lời gì.
“Tao tới lấy tài liệu và...”. Nó đi lấy tài liệu của nó ở chỗ tôi. “Tao định nói với mày chuyện này lâu rồi.”
“Cái gì vậy?...”
.
.
.
.
.
.

“Tao nghĩ Beam nó thích mày.”

============ End Chap 26 =============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net