CHAP 27 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh tới phòng Beam với Kit, lát anh quay lại nhé.”
Anh Pha nói với tôi trên LINE. Tôi gửi nhãn dán báo đã biết cho tới bây giờ đã trôi qua hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà anh Pha vẫn chưa quay lại. Không có đợi đâu, không có đợi. Tôi chỉ kiếm gì đó làm trong khi tôi đợi anh ấy quay lại thôi. Tóm lại... tôi đang đợi anh ấy mà nhỉ?
Tôi lăn lộn đọc truyện tranh hết 7 cuốn. Chơi với mô hình của mình hết vài con (Đặc biệt là Nami, ngực tưng được lòng anh Yo lắm bé à). Không hề có dù chỉ một chút suy nghĩ rằng sẽ ôn lại bài học dù cho ngày đầu tiên khá là cực nhọc với tôi đi chăng nữa. Nhưng mà vừa mới bắt đầu học kì, còn gần 2 tháng mới thi giữa kì. Xin phép thư thả chút đi.
Thư thả với bản thân không lâu, vấn đề mà tôi không tưởng tượng ra được đã tới gõ cửa phòng tôi rồi.
.
.
.
.
Thằng Ming... mà từ lúc tách ra ở quán cà ri, tôi không có thấy mặt nó nữa.
.
.
“Mày đi đâu...”. Đang định hỏi nó rằng nó đi đâu về. Nó không đợi tôi nói xong thì đã đi tông vai tôi và bước vào nằm lên giường của tôi.
.
.
Như thế này gọi là bất thường...
.
.
“Bị cái khỉ gì vậy?”. Tôi hỏi nó ngay lập tức. “Xảy ra chuyện gì? Chuyện anh Kit hả?”
“Ừm.”
“Bị gì vậy?”
“Tao không biết rằng nên cảm giác cái mẹ gì bây giờ nữa.”
“Mày kể ra đi.”. Tôi kéo áo sinh viên của nó lên để nó ngồi dậy. Mặt nó méo mó tới nỗi hết đẹp trai. Thấy vậy thôi mà nó còn thắng tôi nhiều điểm lúc dự thi Nam khôi nữa đó (Còn ở đó mà nói nữa).

“Tao đi kiếm anh ấy ở phòng trọ, gặp anh Pha của mày nữa.”
“Ah ha, rồi...?”
“Anh Beam nói rằng anh Kit đang quen với anh ấy.”

“Hảảảảảảảảả?”. Tôi hét lên tới nỗi tin rằng chế Pring ở phòng đối diện nghe thấy chắc luôn bởi vì lớn tiếng lắm. “Khùng quá.”
“Ờ... Tao rối hết cả lên rồi.”. Thằng Ming ôm đầu.

“Quen như thế nào? Quen kiểu bạn bè?”
“Thằng quần Yo, quen kiểu người yêu chứ.”. Thằng Ming làm ầm lên. “Mẹ nó, hồi chiều còn nói chuyện với tao giống như đang có ý với tao vậy mà. Hay là tao tự ảo tưởng ta?”

“Ming, mày bình tĩnh.”
“Bình tĩnh thế nào được? Tao thất tình đó.”
“Tao nghĩ nó lạ lạ. Mày không nghĩ rằng chuyện nó lạ lắm sao?”
“Không biết.”
Ờ... Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ có thể vỗ lưng nó nhè nhẹ bởi vì nó cứ làm vẻ mặt nhăn nhó và bực bội.
“Đây chắc là quả báo của tao nhỉ?”. Tự nhiên nó lại nói như vậy. “Đang quen một người lại đi thích một người khác...”
“Ơ...”
“Tao ganh tỵ mày với anh Pha quá đi...”. Ming lấy tay vò đầu tôi... “Tao đi đây. Có gì thì nhận điện thoại của tao đó.”

“Mày định đi đâu?”
“Đi uống.”. Đi uống của nó chắc là đi uống rượu thuốc với ăn cá nướng nhỉ...
“Cần tao đi chung không?”. Tôi kêu lên hỏi. Sợ nó say rồi lái xe rớt xuống mương.

“Không sao. Bạn khoa Kỹ thuật tao toàn thô lỗ, mạnh bạo. Không sợ tụi nó ăn mày hả?”. Ngay khi nó hỏi, tôi im lặng với nó... Nhớ ra hồi tặng hoa bầu chọn Popular thì lại làm cho tôi cảm thấy e sợ bạn cùng khoa với thằng Ming.
.
.
Và hơn nữa, anh Pha đã gõ cửa và đi vào trong phòng rồi.
.
.
“Ming... mày ổn không?”. Anh Pha hỏi, làm cho tôi biết rằng anh Pha muốn nói tới chuyện gì với thằng Ming.

“Em nói thẳng rằng em rối lắm anh, nhưng mà cũng...” Ming nhún vai. “...Chăm sóc cho bạn em giùm và điểm yếu của nó... ở chỗ bắp đùi gần chỗ... ơ...”
“Ming chết tiệt! Nói cái mẹ gì vậy?”. Tôi kêu lên.
“Đi nhé anh.”

Ming vỗ vai anh Pha rồi chạy vọt đi. Anh Pha làm vẻ mặt sốc một chút trước khi đóng cửa...
Tôi chớp mắt liên tục nhìn anh Pha đang nhìn chằm chằm bắt bẻ tôi.

“Anh nên nghĩ đến chuyện nào trước đây? Giữa chuyện Ming biết điểm yếu của Yo lúc nào với chuyện...”. Anh Pha buông người ngồi xuống bên cạnh tôi. Đáng sợ tới nỗi tôi phải nhích qua tránh xa. “...điểm yếu của Yo?”

“Lúc đi cắm trại đó anh. Thằng Ming nó chọc.”. Tôi quay mặt tránh đi và la lên trả lời.
“Vậy hả?... Chỉ chọc thôi, chắc không?”. Anh Pha đưa mặt tới gần.
“Thiệttttt”. Tôi phải dùng tay đẩy mặt anh Pha ra xa. Làm vẻ mặt cứ như định ăn tôi hay sao ấy.
.
.
.
“Sao Yo sợ anh quá vậy?... Làm người yêu với nhau rồi mà.”. Anh Pha cười nói.

“Thì nhìn đi. Đúng đáng sợ.”

“Vẫn còn mắc cỡ với anh hả?”. Anh Pha phát ra tiếng hít thở quanh má tôi... Định thơm má mà cũng không chịu thơm, cứ làm ra vẻ như sắp thơm vậy hoài.

Điều đó càng làm cho mặt tôi đỏ ửng hơn...

“Thằng cha Pha kia, thôi đi.”
“Yo không chỉ có điểm yếu ở mỗi chỗ bắp đùi thôi nữa rồi.”
“Chỗ nào nữa? Nói ra xem.”
.
.
.
“Anh đây nè, điểm yếu của Yo.”
.
.
Ờ... Vâng... Xin chịu thua... Hắn càng nói càng đúng. Tôi lấy gối đẩy mặt anh Pha ra rồi buông người nằm xuống. Tên kia thì ném cái gối đi rồi trườn tới nằm cạnh tôi.

Trong tay anh ấy mở tài liệu ra, có vẻ là tài liệu mà anh ấy đi lấy ở chỗ anh Kit. Ngay khi nằm xuống thì anh ấy mở ra đọc luôn. Có phải tất cả bác sĩ đều như vậy không ta?

“Siêng năng ghê.”
“Không siêng năng thì làm sao mà nuôi Yo được?”
“Oh ho~... Nói thiệt không vậy?”
“Thiệt chứ... Bác sĩ nghèo nàn như anh, em chấp nhận được không, công tử?”

Tôi cười ha hả... trước khi anh Pha trườn tới đem bụng tôi làm gối và mở tài liệu ra đọc tiếp như không có gì.
“Bụng người đó, không phải gối.”
“Ơ, vậy hả? Thấy êm như nhau.”

“Đồ...”. Tôi làm rối tóc anh Pha trong khi anh Pha cứ cười lớn... Mà cũng khá là hạnh phúc đó, việc mà mình yêu ai đó và trái tim người đó cũng hướng về mình.
.
.
.
Lo cho thằng Ming quá...
.
.
.
“Anh Pha...”
“Có gì không?”
“Anh Beam với anh Kit quen nhau thiệt hả?”

Anh Pha đặt tài liệu xuống trước khi quay qua nhìn mặt tôi. “Không biết tụi nó nữa.”

“Ơ hay...”
“Anh thấy nó là lạ. Lúc nãy nói chuyện với thằng Beam rồi.”
“Rồi anh ấy nói thế nào?”
*Cốc*... Anh Pha gõ đầu tôi.
“Anh nói với em thì em đem đi nói với bạn em chứ gì.”
“Rồi đó là chuyện không nên nói hả?”

“Thôi được rồi.”. Anh Pha đưa mặt tới gần tôi tới nỗi suýt chút nữa là hôn tôi luôn rồi... Tôi chớp mắt lia lịa với anh ấy luôn. “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

Anh ấy nhìn chằm chằm tôi như vậy giống như đang suy xét gì đó.
“Mặt như vậy, điểm yếu nằm ở bắp đùi thiệt hả?”
.
.
Thấy chưa... Đừng có mà thử nghiệm khoa học gì quanh đây đó. Không có vui đâu!
Anh Pha bắt đầu nắm chân tôi trong khi tôi bắt đầu cảm thấy nổi da gà, nhanh chóng né anh ấy. Nhưng né đi đâu cũng không thoát được đâu, giường có bấy nhiêu thôi mà.
.
.
“Thử đụng chút.”

“Đồ.... Nhìn như vậy cũng không biết được đâu, vùng vẫy tới cỡ này.”. Tôi la lên chửi, gõ đầu anh ấy nhè nhẹ 2, 3 cái, phòng khi chịu ngừng giỡn. Nhưng nhìn có vẻ như sẽ không chịu ngừng dễ dàng, nắm chân tôi rồi từ từ lướt lên. “Tên khỉ này, một hồi trúng bây giờ!”

“Oh ho~, tới nỗi chửi... Hahaha”. Anh Pha cười lớn. Bây giờ không nắm chân tôi nữa nhưng lại thay bằng đưa mặt tới gần.
Hỏi thật... Tại sao thằng cha Pha mỗi khi tôi ở trên giường thì thích chọc tôi quá vậy? Từ lúc đi quay clip dự thi Nam khôi rồi đó...

“Không nghĩ tới sẽ làm việc gì khác sao?”

Tôi hỏi anh ấy. Bởi vì sau khi ngừng chọc tôi thì anh ấy nằm sấp bên cạnh tôi và cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy. Tôi nói thẳng từ tận đấy lòng nhé, nếu như hắn mặt mũi tầm thường, bình dân thì tôi không có cảm giác gì đâu. Đằng này hắn đẹp trai như thần, mặt sáng mịn, mũi thì như muốn tông vào mặt tôi rồi và lông mày thì không biết là lông mày hay là cầu thép nữa, đậm dữ lắm.
Sinh ra đẹp trai mà không cần phải làm gì hết, thật sự đáng ganh tỵ mà.
Thành ra tôi nhìn chằm chằm lại anh ấy và chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy...
.
.
.
“Đem về ngủ chung được không?”. Anh Pha nói ra nhỏ nhẹ. “Muốn đem về nhà cùng, làm sao giờ?”
“Ý nói mấy con này hả?”. Tôi hất mặt về phía đám thú nhồi bông mà tôi có được lúc dự thi và chúng nó được xếp hàng dài trên đầu giường. Anh Pha nhìn đám đó rồi chau mày, sau đó thì anh ấy...
...Gạt đám thú nhồi bông đó ra khỏi giường.
.
.
.
“Thằng cha Pha...”. Tôi la lên mắng. “Cái gì vậy nè?”
“Chỉ có thú nhồi bông của anh mới được ở trên này, hiểu không?”
“Không hiểu.”
“Quyết định vậy đi.”. Anh Pha kết luận, lại tiếp tục đưa mặt tới gần tôi dần dần nữa.
Nếu như gần tới như vậy thì mày hôn tao luôn đi cho rồi!
“Hôn nhé.”
.
.
Vừa nói xong thì anh Pha hôn tôi... Thật ra đó không hẳn gọi là hôn, chỉ chạm nhẹ môi. Sau đó anh ấy cứ cúi mặt xuống hôn nhẹ tôi và cứ hôn nhẹ, hôn nhẹ, hôn nhẹ, hôn nhẹ...
Tim đập mạnh và nó cứ mạnh dần lên bởi hành động này...
.
.
“Đủ rồi.”. Tôi đẩy mặt anh ấy ra.
“Môi mềm quá.”
“Thôi đi.”
“Sao vậy?”
“Cái này không gọi là hôn, cái này gọi là chạm môi thôi.”. Tôi dạy cứ như anh Pha là con nít lớp 1.
“Gì đó? Thích kiểu ngậm mút hả?”
Tao nói hồi nào vậy?...
“Thế thì...”

Nếu định làm luôn thì không cần phải hỏi đâu... Tôi nhắm nghiền mắt nhận sự tiếp xúc từ đôi môi anh Pha không có ngậm mút, gợi tình như anh ấy nói. Nó ngọt ngào, ngọt ngào tới mức tôi quên mình và mềm nhũn cả người. Chắc chết! Người này hôn giỏi hơn tôi nghĩ và tôi cảm thấy giống như mình sắp tan chảy trên cái giường này rồi.
.
.
.
Rrrr Rrrr Rrrr
.
.
.
Tiếng điện thoại tôi rung lên cắt ngang. Tôi đẩy người anh Pha ra để nhận điện thoại nhưng người này lại không chịu buông tha tôi và không chịu buông tha cho đôi môi của tôi.
Âm thanh vang lên chụt chụt liên tục.
“Đủ...”. Tôi nhanh chóng nói. “Đủ rồiiii!”

“Đây...”. Anh Pha tay đúng dài, với tay lấy điện thoại và cứ làm náo động khuôn mặt tôi tiếp. Hỏi thật, định cho tôi bắt máy mặc dù đang ở trong trạng thái này hả? “Bắt máy đi.”. Hắn xác nhận rồi...

“A...”. Tôi kêu lên khi anh Pha chuyển mục tiêu từ miệng tôi sang vành tôi của tôi để miệng tôi có thể rảnh rỗi. Chắc chết quá! “A...Alô”. Tôi đánh vai anh Pha bởi vì nhìn giống như hắn đang ăn thịt tôi như thế nào ấy, không chịu ngừng đùa giỡn với mặt của tôi. Cả người tôi mềm nhũn hết rồi nè.

“Sao rồi?...”

Âm thanh quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia... “Anh Forth hả?”
.
.
Anh Pha ngẩng mặt từ vành tôi của tôi ngay lập tức. Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Bối rối, ngượng ngập, không biết nên có cảm xúc gì. Nên bất ngờ vì anh Forth gọi tới hay nên mê mẩn với việc mà anh Pha vừa làm đây...

“Ừ, bắt đầu học kì ngày đầu tiên sao rồi?”
.
.
.
.
“Cũng... Oops”. Người nào đó không cho tôi trả lời. Cúi mặt cúi mũi bao vây lấy miệng của tôi. Lần này còn đưa đầu lưỡi vào nữa tới nỗi tôi không trả lời anh Forth được. Tôi phải đánh anh ấy thật mạnh luôn nhưng dù thế nào anh ấy cũng không chịu buông.
.
.
“Alô, alô! Đang làm gì vậy?”
.
.
Khi bác sĩ Phana hài lòng rồi thì anh ấy đưa mặt lên và nhướn mày với tôi. Lần này thì đợi xem tôi sẽ nói chuyện với anh Forth cái gì, như thế nào. Không quên đùa giỡn với mũi tôi, đùa giỡn gò má tôi. Mẹ nó, cứ đó mà giỡn hoài.
Bây giờ thành cái bia cố định cho cái tên chân dài trước mặt muốn làm gì thì làm tùy ý thích.
“Em... đang chuẩn bị ngủ... ạ.”
Tôi trả lời một cách không dám chắc lắm.
“Vậy hả? Anh làm phiền hả? Xin lỗi nhé.”
.
.
Đúng vậy... Phiền lắm... Cúp máy đi thằng khốn kiếp... Tôi đọc khẩu hình miệng anh Pha ra như vậy.
.
.
“Xin lỗi ạ, vậy thôi nhé.”. Tôi nhanh chóng cúp máy trước khi nói với anh Pha. “Làm như vậy thì làm sao Yo trả lời anh ấy được chứ?”
“Nói rằng đang chơi đùa với anh có thể là hơi tàn nhẫn. Vậy thì thể hiện ra cho nó nghe thấy luôn đi vậy.”. Anh Pha nhún vai. Chắc chết! Đúng thấy ghét.
“Hài lòng chưa?”. Tôi hỏi anh ấy.

“Hài lòng cái gì?”
“Chuyện...”. Chuyện cứ quấy rối tôi đây nè.
“À... Chưa đâu.”. Anh Pha lấy ngón tay chà chà mũi tôi. “Lúc đầu định đi ngủ rồi, nhưng có người gọi điện cho người hot... Anh thấy anh phải nhấn mạnh trạng thái quan hệ của anh một chút... Mắc công người hot quên mất.”
Anh Pha cúi mặt xuống lần nữa. Lần này tôi giữ lại kịp.
“Nhấn mạnh thế nào?... Đủ rồi đó... Thở không kịp rồi.”
.
.
“Em là người yêu của ai, nói anh nghe đi.”
“Hả?” Hắn chơi trò gì của hắn vậy?
“Em là người yêu của ai, nói anh nghe... Nhanh lên, không thì anh giỡn với em cả đêm chắc luôn.”
.
.
Tôi tin tưởng người như anh Pha rằng hắn dọa thiệt, làm thiệt... Nhắm mắt nhắm mũi nói đại cho rồi, phòng khi mọi chuyện sẽ tốt hơn. Bởi vì bây giờ tôi trở thành người bị yếu thế cực kì, không cử động được.
“Nói nghe xem.”
“Còn hỏi nữa. Hỏi để được cái gì vậy?”
“Thì muốn nghe.”
.
.
Tôi thở dài trước khi mỉm cười. “Là người yêu của anh Pha ạ, hài lòng chưa?”
.
.
“Hờ hờ, tốt!”. Anh Pha vò đầu tôi trước khi đứng dậy. Cái gì đó đập thẳng vào mắt tôi bởi vì nó nổi bật trên người anh Pha.
.
.
Dù cho nó ở dưới lớp vải... nhưng nó lại nhô ra tới cỡ đó!
.
.
“Tài liệu, tài liệu đâu rồi?”. Anh Pha nhìn có vẻ bối rối và gấp gáp.
“Anh Pha!”
“Hử?...”
“Nó...”. Tôi nhìn về phía chỗ đó và làm vẻ mặt như tôi chưa vào giờ thấy mặc dù tôi hiểu rõ. Nhưng mà điều đó nó sốc thật, sốc nặng lắm, không kháng nghị không được mà.
Thì nó làm phồng cái quần ra tới như vậy...
“Hey, nhìn làm gì chứ.”. Anh Pha lấy một cái gối khác bịt mắt tôi. “Anh về phòng đây. Đi nhé Yo, ngủ ngon nhé. Yêu nhé!”
.
.
.
.
Nhìn có vẻ như anh ấy hơi mắc cỡ. Tôi nghe tiếng tưng tưng gì đó không biết theo sau trước khi phòng được đóng cửa. Tôi lấy gối ra và mỉm cười với chính mình.
Cúi xuống nhìn cái của mình chút... Oh ho~, nhà ngươi cũng không khác gì hết.
Nhưng tại sao size nó lại khác số, khác đẳng cấp tới như vậy chứ...
Rồi nếu như một ngày, tôi và anh ấy làm chuyện đó...
.
.
.
Đó là chuyện của tương lai! Tôi sẽ khoan nghĩ tới. Thật sự không có nghĩ, thật sự không có nghĩ mà!
.
.
.
Cuối cùng có gì đó làm cho tôi ngưng nghĩ về chuyện này. Tôi nuốt nước bọt để đuổi chuyện này ra khỏi đầu. Bởi vì tôi thấy điện thoại của anh Pha được đặt trên Bộ sưu tập của Phana.
Chắc là để quên điện thoại... Tôi định sẽ chạy đi đưa cho nhưng khi tôi lật nó lên thì tôi lại thấy thông báo gì đó không biết đầy ra đó.
Không phải tôi muốn bất lịch sự đâu, thiệt đó!... Nhưng mà thấy rồi thì lại muốn biết tiếp.
.
.
.
JJ: Pha... Dạo này không trả lời LINE của JJ gì hết.
JJ: Có người yêu rồi hả?
PLOYYII: Nói thiệt không vậy?
BEAM MED#41: Gọi cho tao chút đi.
.
.
.
Mỗi một chuyện toàn là chuyện đáng xía vào không hà, anh chị em ơi. Tôi nuốt nước bọt. Bây giờ có vẻ như anh Pha vẫn chưa nhận ra rằng để quên điện thoại. Thôi được rồi, một chút xíu thôi chắc là không sao đâu. Anh Pha không biết đâu.
Tôi quyết định bấm vào nhiều chuyện, thế nhưng lại kẹt mật khẩu 4 con số. Nghiệp chướng chưa... Mật khẩu gì bây giờ?
Tôi bấm đại sinh nhật anh Pha trước, sau đó là năm sinh, sau đó là 4 con số cuối số điện thoại. Mẹ nó, không đúng cái nào. Thế là tôi bấm sinh nhật của mình vào.
.
.
.
Vậy mà đượcccc!
.
.
.
Bây giờ có thể nhiều chuyện hết mình cho tới khi anh Pha nhận ra rồi. Tôi nhấn vào LINE có con số đỏ báo rằng hơn 500 tin nhắn chưa đọc.
Toàn là gái không... Tao muốn điên mà.
Tôi lướt lướt qua, thấy có nhiều người nói chuyện cứ như tủi thân cái gì đó. Bấm vào đọc thì có sao không nhỉ?
.
.
.
...Bấm mẹ luôn đi...
.
.
.
PHANA: Xin lỗi nhé, có người yêu rồi.
PLOYYII: Nói thiệt không vậy?
.
.
.
PHANA: Xin lỗi nhé, có người yêu rồi.
Mackie: Hảảảả? Tại sao mình không nghe tin gì hết?
Mackie: Có xạo không vậy?
.
.
.
PHANA: Có người yêu rồi, đừng gọi tới phiền nữa nhé.
NOEY XOXO: T______T
.
.
.
PHANA: Đừng đeo bám nữa, mình thật sự có người yêu rồi.
CHF’CAKE: Thiệt hả? Nói thiệt không vậy? Không tin!
.
.
Và còn vô số cái anh Pha nói. Toàn là có người yêu rồi, có người yêu rồi, có người yêu rồi. Tôi vừa mới để ý rằng anh ấy nói từ ngày mà chúng tôi đồng ý làm người yêu với nhau.
.
.
Trời phật... Tôi há hốc mồm. Cảm thấy sung sướng một cách không tả được.

************************************************

Lúc khuya anh Pha nhận ra rằng để quên điện thoại.
Anh ấy từ từ mở cửa phòng tôi... Đi tới lấy điện thoại, không quên đi tới mở mền ra và hôn vào trán tôi...

“Ngủ chưa?”

Tôi cảm nhận được, nhưng không trả lời anh ấy... Bởi vì nếu trả lời, anh ấy sẽ biết rằng tôi vẫn chưa ngủ và sẽ xảy ra việc chơi đùa trên giường rồi không được ngủ nghỉ luôn. Bởi vì cả hai ai nấy đều có giờ học buổi sáng.
“Nhóc nhỏ...”. Lầm bầm xong thì vò đầu tôi trước khi đi ra khỏi phòng tôi.
Mong là sẽ thấy hình nền mới trong điện thoại của anh ấy mà tôi mở máy tính lên ngồi làm cho... Là hình anh Pha và có dòng chữ...
.
.
.
.
.
.
WAYO’S
.
.
.
.
.
.
Nó có nghĩa là...

Anh ấy là của tôi, là của Wayo.

Chết tiệt, mắc cỡ... Tôi đã làm cái gì vậy nè!

=========== End Chap 27 ============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net