CHAP 29 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bực bội chuyện thằng Beam vì chưa được nói chuyện với nó lần nào nữa sau khi nó tuyên bố như vậy. Tôi bực bội cả chuyện không nên là chuyện của tôi nữa kìa.

Sao mày nói mày kết thúc với cô ta rồi mà!
.
.
“Mẹ nó!”. Tôi kêu lên, thằng Pha ở trong phòng của tôi giật nảy mình.
“Bị cái mẹ gì vậy, thằng quần?”
“Tao bực mình.”
“Ờ, chuyện gì?”
“Kệ mẹ nó đi.”
.
.
Mẹ nó, cảm thấy muốn đấm mọi thứ cản trở trước mắt quá đi mà. Ghét cảm giác của bản thân lúc này nhiều lắm. Tại sao không kiểm soát nó được? Tại sao không được như ý muốn? Tại sao lại phải như vậy chứ?
.
.
“Pha!”
“Cái gì?”. Nó ngẩng mặt lên từ việc tìm kiếm tài liệu.
“Mày có được nói chuyện gì với thằng Beam chưa? Bị cái quái gì, phòng cũng không ở, điện thoại cũng không chịu bắt máy.”

“Mày bực mình chuyện thằng Beam hả?”. Nam chính của truyện quay đi tiếp tục quan tâm tới tài liệu. “Trả lời được một câu thôi là không biết. Chắc Beam nó về nhà, nếu như mất tích tới như vậy.”

“Hey!”
“Tao chỉ đoán đại.”
.
.
Mẹ nó, muốn điên... Như vậy thì phải đi uống. Đừng làm hổ danh bác sĩ man rợ!
.
.
“Tối nay đi uống đi, tao đãi.”. Tôi đẩy nhẹ tay thằng Pha đang ngồi không xa.
“Hey, ngày mốt có kiểm tra của giảng viên bác già, tao không có nghe cô giảng cái gì luôn đó.”
“Tao kèm cho.”. Tôi nói như vậy chứ tôi cũng cái nghe cái không thôi hà. “Tao đãi mà.”
.
.
Đem đồ chùa ra dụ, trùm băng bác sĩ man rợ mà lại không đi sao? Tôi thấy thấy cái cổ dài của nó nuốt nước bọt một chút nữa. Có vẻ như cũng muốn đi.

“Chọn quán đi... Tao gọi điện báo với Yo chút.”
“Ừm, quán Chonburi.”
Tôi sẽ uống cho quên hết mọi thứ luôn. Cả thằng bạn biến mất khỏi cuộc đời tôi và cả thằng bạn của người yêu bạn, không biết rằng tại sao nó lại ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi tới như vậy.

************************************************

Quán Chonburi, 21 giờ.
Bác sĩ man rợ chỉ đi 2 người với nhau như vậy giống như thiếu mất cái gì đó, nhưng mà kệ mẹ nó. Khi mà người còn lại mà tôi muốn nói lý lẽ với nó muốn chết mà nó không chịu bắt máy từ tôi, thì muốn tôi phải làm sao? Tôi gọi rượu ngay khi tới quán và ngay khi rượu được đưa tới, tôi chơi ‘On the rocks’ tới nỗi bạn tôi suýt nữa cản không kịp.
(On the rocks: Đổ rượu mạnh, đậm đặc vào nước đá và uống mà không hề pha loãng với nước hoặc thức uống khác)
.
.
“Thằng quần, muốn tao vác mày về từ sớm luôn hả?”. Pha kêu lên mắng. “Bình tĩnh đi chứ. Uống từ từ đi được không?”
“Để yên cho tao.”
“Thằng chết tiệt này!”. Pha buông cái ly đó cho tôi. “Cứ như thất tình nhỉ?”

“Nói gì đó?”.  Thay vì nó giúp cho tôi thấy đỡ hơn, thằng Pha chết tiệt nó lại làm cho tôi thấy tồi tệ hơn. “Giống chỗ nào? Nói cho đàng hoàng coi.”

“Bắt đầu kiếm chuyện rồi đó mày.”. Pha lắc đầu một cách chán chường. “Rõ ràng là nắm lấy trái tim người ta rồi nhưng lại có bộ dáng coi không được.”
.
.
Tôi không thèm để ý lời nói của thằng Pha, để ý tới thức uống có cồn trước mặt thì hơn. Đỡ chướng tai gai mắt hơn nhiều. Thằng Pha không uống giống như tôi, có vẻ như nó nghĩ rằng phải lái xe cho tôi bởi vì sau cùng có thể tôi sẽ đi đến cái kết say không biết trời đất.
Say cũng tốt. Có thể không có cái gì tốt hơn nhưng có lẽ nó sẽ giúp cho tôi quên đi phần nào.
.
.
“Mày biết không...”. Chắc là bắt đầu nặng rồi. Sao dễ say quá vậy! Tôi bắt đầu nói nhiều rồi. “...Tao chưa bao giờ nghĩ tới dù chỉ một chút rằng thằng bạn nó thích tao. Thấy nó cứ đi với gái, ngày ngày cứ ngắm gái. Ai mà biết được chứ!”
.
.
Tôi không biết rằng thằng Pha có đang nghe hay không nhưng có một điều chắc chắn rằng xung quanh tôi yên lặng, chỉ có tiếng nhạc của quán giúp xoa dịu. Tôi thích quán này ở chỗ nhạc mở không lớn. Là quán có mục đích cho người ta tới nhấp bia trò chuyện.
.
.
“Rồi mẹ nó, khi vừa nói thích tao xong, mất tích...” Tôi càm ràm. “... Thằng Ming khốn nạn đó nữa. Mẹ nó, khốn nạn!”
“Đa tình ghê, thằng quần...”. Pha ngồi trước mặt trả lời lại.
“Đa tình mẹ gì?”
“Càm ràm một người đi, chứ đừng càm ràm hết mọi người như vậy.”

“Tao nhọc lòng, mày hiểu không?”. Cảm ơn thức uống có cồn nơi đây làm cho tôi dám nói chuyện mà tôi không dám nói hơn trước. “Tao rối, mày không rối hả? Chuyện thằng Beam, chuyện thằng Ming khốn kiếp đó nữa.”

“Tao không thấy rối. Lạ chỗ nào đâu? Tao nói rồi rằng thằng Beam nó lạ lạ với mày nhưng nó chưa bao giờ biểu hiện cho mày thấy.”

“Tao vẫn chưa hoàn toàn tin đâu.”

“Rồi việc nó mất tích như vậy từ lúc nó nói thích mày nghĩa là thế nào? Không phải bởi vì nó không dám đối mặt với mày hả? Bạn bè quen nhau nhiều năm nhưng nó lại nó rằng thích. Mày nghĩ rằng nó sẽ đi học vui vẻ bình thường được sao?”
.
.
Im lặng... Tôi im lặng... Thở một hơi dài nhất mà tôi từng thở dài từ trước tới giờ. Như tôi đã nói, tôi chưa từng nghĩ rằng thằng Beam sẽ có ý với tôi như vậy. Có thể là thằng Pha nói rằng đúng, nhưng ngày hôm đó nó nói rằng quen với tôi trước mặt thằng Ming, tôi cảm thấy không giống như thằng Pha nghĩ.
Mẹ nó! Chuyện khốn kiếp đến với tôi chi cho lắm vậy? Nam chính của truyện cũng chả phải...
.
.
“Nhưng mà tao thấy... chuyện thằng Beam chắc cũng không phiền lòng mày bằng chuyện bạn của Yo đúng không?”
.
.
Thằng Pha nhất định là đang lừa hỏi chuyện người bắt đầu mơ màng chắc luôn. Tôi không dám chắc rằng điều mà nó vừa hỏi đúng hay không... Bao lâu nay tôi luôn đặt mức quan trọng của bạn bè ưu tiên hàng đầu... Và bây giờ, tôi lại coi trọng chuyện của người nào đó hơn trước rồi chứ.
Người mà tôi chưa từng nghĩ rằng cho nó chui vào trong đầu tôi nữa là...

“Mẹ nó!”. Tôi nốc cạn ly thay câu trả lời. Cùng lúc đó thằng bác sĩ man rợ còn lại mất tích cả ngày, giờ mới ló mặt ra cho thấy.
Nó buông người xuống ngồi cạnh thằng Pha, không nhìn mặt tôi dù chỉ một chút. Có vẻ như nó đang buồn rầu.
.
.
.
.
“Có gì muốn nói với tao không, Beam?”

.
.
.
.
==================================

{ = Ming = }

Ôi! Cái gì đã khó sẵn rồi, giờ lại khó hơn trước nữa.

“Ở phòng trọ của Waew phải không? Lát tới đón nhé, có chuyện muốn nói. 9 giờ rưỡi tối.”

Tôi gọi điện nói với Moowan rồi cúp máy. Bây giờ tôi đang nằm dài trong phòng thằng Yo, người bạn hiểu rõ lòng tôi nhất. Nó ngồi trên bàn học nhưng không để ý gì tới bàn học bởi vì đang quay cái ghế lại nhìn cái người dài dài của tôi nằm trên giường.

“Có nổi không vậy bạn?”. Yo hỏi tôi một cách lo lắng.
“Tao cảm thấy giống như... sắp chết.”. Tôi nói “Đã nói với anh Kit mọi thứ rồi rằng tao không có ý gì với Moowan nữa. Nhưng mà mày hiểu cảm giác của tao không? Người con gái quen biết với một đứa con gái khác trong khoa tao ở trong địa phận như vậy. Là mày, mày không cảm thấy gì sao? Người từng quen nhau mà.”
“Thằng quần, tao hiểu. Khoa Kỹ thuật đôi khi cũng giống như trường nam sinh vậy.”
“Giờ này chắc hiểu lầm tới đâu luôn rồi quá.”
“Mày quan tâm đúng trọng điểm không vậy? Anh ấy thừa nhận rằng quen với anh Beam rồi.”
Nó nhắc lại làm gì chứ... “Tao biết rồi!”
“Mày thất tình rồi.”
“Thằng quần Yo!”. Tao quay qua chửi. Tôi biết rằng nó nói giỡn như vậy bởi vì nó thân với tôi. Nhưng tôi phải chửi nó bởi vì tôi không muốn ai nhắc lại chuyện này với tôi.

Chuyện mà tôi vẫn không tin, dù thế nào đi nữa cũng không tin.
Tưởng rằng tôi sẽ chịu thua hả?... Dù cho bị anh Beam giết đi chăng nữa, tôi cũng chịu...

“Rồi hẹn với Moowan, định đi giải quyết cho kết thúc hả?”
“Đúng vậy.”
“Nếu con gái họ không chịu kết thúc?”
“Thật ra tao từng nói rồi đó.”
“Dứt khoát chút đi chứ.”
“Là tao sai. Ai mà biết được là sẽ tới kiếm tao chứ.”
“Giờ vậy đi.”. Yo quay qua nói chuyện với tôi một cách nghiêm túc. “Nói thẳng ra luôn. Wan là người xinh đẹp, dù sao cô ấy cũng biết sẵn rồi rằng một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ tìm được người mới.”
“Ừm... Tao cũng chỉ định nói mọi chuyện cho cô ấy rõ ràng thôi.”
.
.
.
.
Tôi nằm lăn qua lộn lại ở trong phòng thằng Yo cho tới khi gần 9 giờ rưỡi rồi mới đi đón Moowan ở khu trọ của Waew. Khi Moowan biết rằng tôi rủ cô ấy ra ngoài lúc trời tối, cô ấy càng ăn mặc đẹp.

“Tại sao lại làm vẻ mặt như thế vậy, Ming?”
“Lên xe đi. Hay là định nói chuyện ở đây?”

Mặt Moowan tái nhợt đi một chút. Tôi thở dài rồi cố gắng đẩy mọi thứ, mọi cảm giác trong lòng ra nói thẳng.

“Mình nói rồi rằng mình không có ý gì với Moowan nữa, đúng không?”

Điều đó làm cho tiếng nức của cô ấy đang tích tụ ở cổ họng sẵn sàng chờ chực tới lúc để phát ra.

“Thì biết... nhưng mà người ta nhớ, muốn gặp, phòng khi có chút cơ hội.”. Cô ấy la lối, nước mắt chảy ướt đẫm hai gò má.
“Xin lỗi nhé, nhưng mà không có đâu. Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè với nhau thôi, Wan.”

Ngôn ngữ tiếng mộc cầm của tôi và cô ấy biến mất trong chớp mắt khi tôi nói chuyện nghiêm túc với cô ấy.

“Đừng làm cho mọi chuyện khó khăn hơn như vậy nữa. Mình xin lỗi, mình thật sự xin lỗi.”

Moowan lấy tay đẩy tôi thật mạnh tới nỗi lưng tôi va vào xe.

“Xấu xa!.” Cô ấy khóc và mắng tôi. “...Dù cho trôi qua bao lâu đi nữa, cậu vẫn y như trước nhỉ.”

“Thật ra mình không có như trước đâu. Mình vừa mới không giống như trước vào lúc này đây thôi. Mình hiểu Wan, hiểu rằng Wan cảm thấy như thế nào.”

Đúng... Sao mà tôi lại không biết rằng nó đau tới cỡ nào chứ?

“Xin lỗi... Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
.
.
.
Tôi nói một cách nhẫn tâm rồi quay lưng với cô ấy và bước lên xe trước khi lái xe đi ngay lập tức. Tôi sẽ không mềm lòng như ngày hôm nay nữa, ngày mà tôi không nghĩ rằng người tôi nói thật sự kết thúc cô ấy rồi lại tới nhìn thấy và làm cho mọi chuyện rối rắm, hỗn loạn lên như vậy.
Haizzz... Thật muốn thở một hơi dài cả triệu giây. Sao mọi chuyện lại rối rắm như vậy chứ? Và tại sao tôi lại phải cảm thấy ngột ngạt, khó chịu trong lòng như vậy chứ?
.
.
.
Tôi xua đuổi Moowan là vì ai? Vì người đã có người yêu rồi ấy hả?...
.
.
.
.
Mẹ nó... Say xỉn một chút chắc không sau đâu. Giờ học ngày mai cúp mẹ luôn cho rồi.

.
.
.
.
.
==================================

{ = Kit = }

“Sao hả?”
“Thì theo như đã kể đó.”
“Thằng chết tiệt!”. Tôi ra vẻ định xông vào thằng Beam. “Tao không có mắc cười đâu đó. Tao không mắc cười!”
“Hahaha. Pha, mày thấy mặt nó không?”. Thằng Beam cười lớn tới nỗi muốn rớt hàm. “Tao làm tới mức trốn học để cho nó giống thật luôn đó bạn.”
“Thằng quần!”. Tôi định đấm thằng Beam nhưng thằng Pha kéo tay lại. Không thì có máu chảy đầu rơi chắc luôn. “Chơi cái trò quái gì của mày vậy? Tao sốc đó, hiểu không?”
“Biết làm sao được? Cái người tới tán tỉnh mày nó phải bị chơi vố nặng một chút.”
“Trước đó mày cũng cổ vũ lắm mà, không phải sao?”
“Thì trước đó tao đâu có biết bản tính nó đâu.”
“Chết tiệt...”. Tôi vẫn chưa hết giận thằng bạn.
“Hey, thằng quần Kit, tao xin lỗi! Tao không giỡn nữa mà. Tao không giỡn nữa.”. Nó làm vẻ chắp tay vái. “Tao không có thích mày. Tao yêu mày như một người bạn, hài lòng chưa?”
“Pha, mày biết đúng không?”. Tôi quay qua nhìn đứa bạn còn lại.
“Cái gì? Tao không biết. Tao đang nói chuyện LINE với người yêu tao.”. Nó đưa điện thoại lên cho xem.
“Mày đừng có mà lảng tránh.”
“Tao thấy tụi bây 3 người bận rộn với nhau, tao không muốn xía vào nhiều. Một hồi lại càng rối hơn.”. Pha nói với giọng điệu trầm tĩnh. “Tụi bây là bạn của tao lâu rồi. Dù cho xảy ra chuyện gì, tao cũng luôn đứng về phía tụi bây.”

“Nếu bạn bè định yêu nhau... cũng được đúng không?”. Thằng Beam đưa mặt tới hỏi thằng Pha.
.
.
.
Chắc chắn rằng tôi phải cầm muỗng lên gõ đầu nó. “Mày đủ rồi... Đủ! Ngưng diễn chính là ngưng diễn.”

“Hey, trước mặt thằng Ming ngưng diễn không được đâu đó. Bây giờ nó tin hoàn toàn rằng tao quen với mày rồi.”
.
.
Nó không có sai đâu khi nghĩ như vậy, khi mà chính bản thân tôi là người nhét suy nghĩ này vào đầu nó mới hồi trưa đây mà.
.
.
“Định lừa người khác thì phải lừa bạn mình trước. Tao thấy kế này tuyệt vời đó. Tao tốn thời gian tận 5 phút bên cạnh Starbucks.”
“Thằng khỉ... Mắc cười lắm không?”. Tôi vẫn chưa ngừng chửi thằng Beam dễ dàng vậy đâu.
“Dạo này nó ra sao rồi?”. Beam quay qua hỏi thằng Pha.
“Yo nói là nặng lắm... Bởi vì Yo không có đặt món đồ xuống.”
“Thằng khỉ Pha, mày đừng nghĩ rằng mày là nam chính thì mày không bao giờ sai.”
“Ơ, vậy hả? Tao xin lỗi.”. Thằng Pha nhún vai. “Thì tình trạng nó nặng như tao nói đó. Hào quang Nam khôi trường đại học dập tắt hẳn luôn. Kit, mày cũng thấy mà.”
.
.
Tôi thở dài... Mọi chuyện có quả thì phải có nhân, cái gì phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Tôi không nghe không thấy gì hết.
.
.
.
.
“Trời đất!”. Thằng Beam kêu lên.
“Cái gì?”. Tôi quay qua hỏi.
“Nó có vẻ chết linh lắm. Nó tới đó rồi.”. Tôi quay qua nhìn thấy hướng thằng Beam chỉ, thấy Nam khôi trường năm nay đi vào trong quán với khuôn mặt có chuyện rất nhọc lòng. Không biết tại sao tôi lại cúi gầm mặt xuống ngay khi nó đi tới. Và nó đi ngang qua bàn tụi tôi mà không hề để ý gì. Có vẻ như có khá là nhiều tâm sự tới nỗi không để ý tới sự vật xung quanh.
.
.
.
Tôi thấy nó đi tới ngồi ở quầy bar rồi gọi Vodka và Martini mỗi thứ một ly. Sau đó thì nốc cạn và nó gọi thêm nữa.

“Nhìn dáng vẻ của nó chắc hôm nay còn dài lắm. Dài lắm.”. Thằng Beam lên tiếng phụ họa cho cảnh phim. “Tao có chơi nó vố nặng quá không?”
“Có thể không phải là chuyện của tao.”. Tôi dốc ly lên uống.
“Tao thấy chắc chắn là chuyện của mày.”. Pha đưa ra ý kiến.
“Không phải.”
“Tới gọi nó không?”
“Hey, mắc gì?”
“Bộ dạng mày như cũng muốn biết mà.”. Beam ra vẻ định đứng lên. Tôi kéo tay nó lại.
“Đừng có đụng gì tới nó nữa.”
“Hừ.”. Beam mỉm cười ở khóe miệng. “Vậy tao về trước đây. Bất ngờ cho thằng Kit kết thúc rồi, không vui gì hết. Về học bài trước đây, phải theo bài học hôm nay cho kịp.”

“Ờ, chúc may mắn.”
“Gặp lại sau.”

Thằng Beam vẫy tay thật nhanh rồi đi ra khỏi quán. Thật không muốn tin rằng nó làm cho tôi suy nghĩ chuyện của nó mặc dù không có gì trong bụi tre cả. Tôi liếc nhìn về phía cái người đang ngồi ở rìa quầy bar rồi thở dài. Có vẻ như nó sẽ uống nhiều và còn uống dài dài như thằng Beam nói.
(Không có gì trong bụi tre = Không có gì đáng ngờ, đáng chú ý)
.
.
.
.
“Tính sao?”. Pha hỏi tôi, có vẻ như nó đang kiểm tra phản ứng tôi.
“Tính sao cái gì?”
“Về luôn không? Hay định mang em nó về cùng?”
“Mang cái quái quỷ gì chứ?”
“Thì tao phải lái xe cho mày mà, nên tao phải hỏi mày định tính sao.”
“Khoan... khoan hãy về.”

Tôi uống tiếp để che giấu thằng bạn. Okay, cũng được. Tôi thừa nhận cũng được rằng tôi lén liếc nhìn Ming xem nó uống một mình sẽ như thế nào. Nó có nằm luôn hay không? Hay là sẽ có cô gái nào tới mang nó đi. Nói thẳng nhé, tôi nhìn nó suốt tới nỗi thằng Pha đang ngồi đối diện còn thấy mà.

Thằng Ming uống nhiều hơn tôi dữ lắm mặc dù tôi tới trước. Nó cứ gọi, cứ gọi và toàn gọi hàng mạnh không. Tôi thấy mặt nó đi từ 10 phút trước rồi và bây giờ nó đi nhiều hơn trước nữa. ‘Đi’ ở đây không hề có nghĩa bình thường đâu. Nói đơn giản là nó say rồi.

“Kit!”

Tôi nắm chặt ly lúc thằng Ming lắc lư qua lại.

“Kit chết tiệt!”

Và vào lúc đó... Thằng Ming gục cổ chuẩn bị té khỏi ghế.

Lúc nó té... có một cô gái giúp giữ nó lại và tôi làm cho cái ly trong tay văng nước tràn đầy ra ngoài.
Không đợi nghe tiếng thằng Pha, tôi đứng dậy và đi tới xử lý người đang ngồi ở rìa quầy bar ngay lập tức.

“Xin lỗi, đây là đàn em tôi.”. Tôi nói với cô gái đó như vậy. Nhìn có vẻ như cô ta đang mong đợi gì đó từ thằng Ming và rồi cô ta bị thất vọng. Thằng Pha đi tới giúp tôi rồi tôi và nó kéo nhau vác xác thằng Ming đi. Cũng khá là loạng choạng bởi vì tôi cũng bắt chóng mặt một chút rồi.
.
.
.
“Tao trả tiền rồi đó, cả của thằng Ming và của mày.”. Pha nói “Rồi định cho nó ở đâu đây? Biết phòng trọ nó không?”

Tôi lắc đầu, chỉ biết rằng ở phía bên kia của khu trọ tôi.

“Sao giờ? Chở nó tới chỗ Yo thì Yo cũng ngủ mất rồi.”

Thằng Pha chớp mắt lia lịa với tôi, diễn không khéo cho lắm. Dù thế nào thì tôi cũng biết rằng nó muốn cái thằng thân như trâu mà tôi đang vác đây tới ngủ ở phòng tôi.

Không đời nào...
.
.
“Ming... tỉnh táo lại và nói tao nghe phòng trọ mày ở đâu.”

“Ưmmmmm”
.
.
Mẹ nó... Say tới nỗi choáng, say tới nỗi không nghe được người ta nói gì luôn hay sao vậy?
Tôi thở dài, nhìn mặt thằng Pha một cách vô phương và đầu hàng.
.
.
“Ờ, phòng tao thì phòng tao vậy.”
.
.
.
Thằng Pha cười... trước khi đưa thằng Ming lên xe của nó với sự trợ giúp của tôi.

************************************************

Cho tới khi đem cái thân người to con của nó tới giường của tôi, nó làm cho tôi mệt tới nỗi gần như tỉnh rượu. Tôi đổ đầy mồ hôi ngoắt tay tiễn nó nói rằng ‘Không sao, tao lo nổi’ lúc nó đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn bộ dạng thằng Nam khôi trường năm nay đang nằm dang tay dang chân thể hiện đặc quyền hết mình rằng cái giường này là của nó mặc dù không phải vậy.

Rồi tối nay tôi ngủ ở đâu đây?... Có giờ học buổi sáng nữa... Có thể nào xui hơn nữa không?

“Chết tiệt, tránh ra đi mày.”. Chắc chắn rằng buồn ngủ như vậy thì tắm cũng không cần tắm, răng cũng không cần đánh (Tôi học bác sĩ và thật sự yêu sạch sẽ lắm đó). Tôi ngồi lên giường dùng tay đẩy đẩy cái thân trâu của thằng Ming qua một bên rìa để tôi có thể nằm một chút (Tao tuyệt đối sẽ không nằm dưới sàn). Thằng Ming nó nhúc nhích đó, nhưng nó nhúc nhích có một chút. Mẹ nó, định làm cho tôi cực nhọc tới cỡ nào nữa đây?
.
.
“Ưmmmm... KitKat ơiiiiiiiiii”. Tự nhiên nó kéo tay của tôi và đớp lấy.

“Thằng khỉ! Đây là người, không phải bánh.”. Tôi đánh thật mạnh vào nó mà không e ngại gì. “Nếu như mày giả vờ say, tao đạp mày té giường thiệt đó.”
.
.
Nó nhai nước bọt thay câu trả lời... Tôi thở dài một cách mệt mỏi, buông người xuống nằm lên giường và dùng cả tay, cả chân trong việc đẩy cái thân thằng Ming ra xa. Và nó lui ra xa một cách ngoan ngoãn mà không chống đối gì.

Tôi nhắm mắt... Nằm nghiêng người quay về phía lưng thằng Ming... Và điều đó làm cho tôi nhận ra rằng... tôi không ngủ được gì hết.

Cùng lúc đó, người còn lại trên giường quay mặt lại và nằm nghiêng người quay về phía tôi. Nhưng nó ngủ sâu rồi. Và nó lại còn di chuyển khuôn mặt tới gần dữ lắm tới nỗi tôi phải nín thở.
.
.
.
Mày đừng có mà đóng phim Hàn Quốc với tao đó!!!!!
.
.
.
Anh đèn từ ban công là thứ duy nhất làm cho tôi nhìn thấy rõ mặt nó trong lúc này. Nó là Nam khôi trường đẹp trai khác phong cách với thằng Pha. Mặt nó đẹp trai theo kiểu chất Thái và sắc sảo với lông mày dày và chóp mũi cao của nó. Da mặt mịn màng màu mật ong và lông mi dày ở trên đôi mắt thường hay nhìn tôi với ánh mắt nửa thật nửa đùa.

Hôm nay tôi không biết rằng nó phiền muộn chuyện gì. Nhưng có một điều chắc chắn rằng người làm cho tôi phiền muộn, nó đang nằm đối diện với tôi.

Tôi nhìn nó tới nỗi quên rằng nó ở gần tôi tới cỡ nào...

Tôi cử động người định quay mặt tránh đi... Nhưng cái tay to của thằng Ming ôm lấy eo của tôi và kéo tôi lại để người tôi sát vào người nó... Và sau đó...
.
.
Nó mở mắt.

“Heyyyyyyy...”

“Suỵt!”. Nó nói với tôi.

“Mày giả vờ say hả!”

“Suỵtttttt!”

“Thằng khốn kiếp, buông tao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net