CHAP 34 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy giống như tôi vừa mới dự thi Nam khôi hôm qua đây thôi. Nhưng thực tế thì sắp kiểm tra giữa kỳ rồi. Thời gian trôi qua nhanh cực kỳ tới nỗi tôi không ngờ được. 2 tuần nữa là kiểm tra rồi. Kiến thức đang có trong đầu bằng 0. Không đúng, đừng nói là bằng 0 gì hết, tôi nghĩ rằng xuống âm luôn rồi.
Tôi là người có cái đầu học hành tạm được, thích học Sinh học nhất trong tất cả các ngành khoa học. Nhưng khi được tiếp xúc với ngành và khoa này, nói thẳng luôn rằng tôi từng thích nó, giờ tôi phải nhìn nó theo hướng tiêu cực rồi. Xin sự lượng thứ từ tổ tiên môn học này nhé vì tôi phải nói rằng tôi không thích... à không... thích ít hơn hồi trung học phổ thông rất nhiều.
Đây mới là đại cương thôi đó, Sinh học đại cương, Hóa học đại cương... Và nghe nói rằng xét điểm chung với tất cả các khoa học môn này (Nào là khoa Y (bác sĩ), nào là khoa Nha sĩ,...)... Tao sống sót nổi không đây?!

.

“Trời ơi!”

.
Sau khi ngồi đọc 1, 2 tài liệu Hóa học, nói thẳng rằng vừa nghẹt đầu vừa chóng mặt. Thề là lúc vào học tôi tập trung đó, nhưng khi đem nó ra đọc mặc dù đã học được nhiều tuần rồi, tại sao cái gì cũng khó hết vậy nè.

.
Tôi ngu hay là tôi ngu?...
(Ken: Cái nào cũng như nhau thôi -_- )

.
.

“Chết tiệt, tao thấy đọc như vậy không sống sót nổi đâu. Không sống nổi.”. Con Mon cũng có triệu chứng không khác gì tôi. “Phải nhờ ai đó kèm giúp.”

“Con Yo! Chọn ra từ trong kho 1 người đi, Nam khôi nào giỏi Hóa học...”. Con voi đưa ra ý kiến trước khi làm vẻ mặt như hải cẩu. “Đáng lẽ Nam khôi giỏi Hóa học phải là Nam khôi khoa Khoa học chứ... Nhưng con đũy Yo, mày là Nam khôi khoa Khoa học - -“. Rồi nó đảo mắt lên trên trời “...Đúng là vô dụng.”

“Con quần!”. Tôi chửi nó.

“Anh Pha, chồng mày đó. Gọi tới đi, liền gấp.”. Con Mon nói. Rốt cuộc tụi nó muốn có người kèm hay muốn có Nam khôi tới ngồi nói cho tụi nó được nhìn chơi chơi vậy!

“Anh ấy đang học.”. Tôi nói mà không cần phải tốn thời gian suy nghĩ.

“Có phải mày diếm hàng không? Con sò! Ban ngày học với tụi tao, ban đêm ngồi ôm anh Pha. Vừa học vừa ‘làm’ nhỉ?”
“Con voi kia, anh ấy không rảnh thiệt. Môn này khó, học tới 3 tuần lận.”

“Thiệt chứ, nhìn làm cái mặt kìa. Tủi lòng tủi thân hả? Có chồng không có nhiều thời gian dành cho mình?”

“Ưm... Anh ấy ngày nào cũng tới chỗ tao.”

“Thấy chưa Montri, tao nói rồi rằng con Yo nó diếm hàng!”
“Con voiiiiiiiii!”

.
.

Ngoài việc học bài không tới đâu và không hiểu gì hết rồi, còn phải mất thời gian để tranh cãi chuyện thiểu năng nữa. Tóm lại như con Mon nói đó, phải có ai đó kèm giúp, nhưng tôi không nghĩ ra rằng nên nhờ ai giúp.
Cho tới khi...

.

“Mọi người nhìn có vẻ căng thẳng nhỉ...”

.

Một giọng nói vang lên ở đầu bàn. Tôi và bạn bè ngẩng mặt lên từ chồng tài liệu như quả núi, trước khi tôi cúi xuống tránh ánh mắt một cách nhanh chóng.
Sao tôi lại sợ nó chứ... khi mà đã nói chuyện với nhau cho hiểu rõ rằng chỉ là bạn cùng khoa?

.

“Áááá! Nam khôi ngành Vật lý cũng được, khi mà Nam khôi ngành Sinh học nó không được tích sự gì.”. Con voi quay đuôi... à không... quay đầu về phía thằng Park đang trong bộ đồ cá nhân. “Đang học Hóa học, không hiểu gì hết trơn. Giúp chút đi.”. Nó thật sự nói như vậy đó, ‘gì hết trơn’...

.

Nhưng mà đi thân thiết với thằng Park từ hồi nào? Con Mon cũng vậy, bám lấy cánh tay còn trống của thằng Park ngay lập tức. Bởi vì cánh tay còn lại là của con voi.
Tôi đoán rằng ai đẹp trai, đám Thiên thần bạn tôi nó đều biết hết quá.

.

“Hóa hả? Bài nào?”
“Tất cả các bài.”
“Hử?”
“Giúp được không?”

.
Park nhìn khắp bàn trước khi nhìn mặt tôi rồi nhếch miệng cười nhẹ. “Giúp thì giúp được đó, nhưng mà ai đó trên bàn này, không biết có cho phép không kìa.”

.
“Cậu ta ý nói mày phải không, Montri?”
“Chắc là nói mày đó, con bóng mè.”

.

Tôi không biết nên làm vẻ mặt thế nào khi bị thằng Park nhìn chằm chằm. Và rồi cả 2 đứa bạn tôi nó quay qua phía tôi cùng với ánh mắt đe dọa.

.

“Mày đừng có mà lắm chuyện. Mày không có xinh đẹp được quyền chọn lựa tới cỡ đó. Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Cho nên bây giờ phải nhờ Park giúp, mày phải ok đó. Nếu mày ok, cuộc đời của tụi tao cũng ok luôn. Nếu mày không ok, tụi tao cũng không ok.”

.

Con Mon và con voi nhìn tôi với ánh mắt thể hiện ra rằng nếu tôi từ chối, có lẽ tụi nó sẽ giết tôi ngay tại đó bằng cách ngồi đè lên tôi. Bởi vì vậy nên tôi phải gật đầu, khi mà tụi nó đã đe dọa tôi tới cỡ này.
Còn nữa đã thỏa thuận với thằng Park rằng bạn bè chính là bạn bè rồi. Tôi cũng nói với nó rằng tôi có người yêu rồi.
Nhưng tại sao tôi vẫn sợ cái gì nhỉ?

Người lạ lùng chính là bản thân tôi đây, không phải nó đâu.

.
.

Không muốn tin cũng phải tin.
Thằng Park chết tiệt nó ăn sách Hóa học vào người rồi hả? Sao nói nó ngành Vật lý mà? Tại sao môn Hóa nó thánh như vậy chứ? Tôi nhìn nó đang kèm học ở đầu bàn một cách nghẹn lời. Còn con voi và con Mon bạn tôi nhìn nó tới mơ màng luôn, không biết có tập trung nghe hay không. Nhưng sự thánh của thằng Park có khả năng thu hút bạn cùng khoa đang học cùng một môn, đang học bài gần đó tới cùng nghe giảng. Từ ban đầu bàn chỉ có 4 người, bây giờ kéo hàng dài tới gần 10 người rồi.

Mọi người xem nó như anh hùng. Tôi thừa nhận rằng nó giỏi nhưng tôi không thể hiện ra. Bởi vì lúc nó kèm, nhiều lần lúc nó ngắt quãng để cho bạn bè hiểu bài, nó truyền ánh mắt đào hoa tới cho tôi suốt.

.

Mày cũng đẹp trai, nhưng người yêu tao đẹp trai hơn vậy nhiều.

#Khôngđúng

Quay lại cảnh này lần 2

Tao có người yêu rồi mà mày vẫn làm như vậy với tao nữa hả...

.

“Nghỉ ngơi khoảng 10 phút nhé. Nhìn có vẻ như mọi người không nổi nữa rồi.”

.

Ngay khi thằng Park nó tuyên bố, mọi người trên bàn một hơi thật lớn rồi kéo nhau duỗi cơ duỗi tay chân. Một số người đứng dậy vào nhà vệ sinh, một số người bàn với nhau rằng nên đi mua đồ ăn.

Chính là bạn của tôi đó. Tụi nó xin phép đi mua nước để dâng cúng cho giáo viên dạy kèm Hóa học đến từ ngành Vật lý (không biết là mua để dâng cúng hay là mua để tán tỉnh). Sau đó thì biến mất khỏi bàn, trên bàn chỉ còn khoảng 3, 4 người, bao gồm cả tôi.

Tôi lấy điện thoại ra ngay lập tức. Chết mẹ rồi! Anh Pha đang trong giai đoạn nổi điên dần đều.

.

PHANA: Ra ngoài đi tè, hihi.

PHANA: Yo đang làm gì vậy?

PHANA: Im lặng...

PHANA: Đang học bài hả?

PHANA: Trả lời anh chút đi.

PHANA: Trả lời đi mà.

PHANA: Đi mà.

PHANA: Đi mà.

PHANA: Đi mà.

PHANA:  Wayo!

PHANA: Đừng để Phana phải cúp học tới kiếm.

.
.

Tin nhắn từ LINE của anh Pha cái nào cái nấy được gửi tới cách nhau mấy chục phút lận... Tôi nổi hết cả da gà... Nhanh chóng bấm trả lời, sợ anh ấy sẽ giận. Thật ra muốn gọi điện nói chuyện hơn nhưng sợ anh ấy đang làm thí nghiệm.

.

“Nè, Yo!”. Bạn nữ từ ngành nào đó không biết khều khều tay tôi. “Cho hỏi cái này chút đi.”
“Hử?”. Tôi phát ra tiếng đáp lại nhưng không hề ngẩng mặt lên khỏi màn hình.

.
“Có là gì với Park không?”

.
Bởi vì câu hỏi đó nên tôi mới ngẩng mặt lên “Hả?”

“Có là gì với Park không?”. Cô ấy nhìn cười cười. “Trả lời mình đi, không cần xấu hổ đâu. Giờ là thời đại nào rồi.”

“Khoan, khoan. Điều gì làm cậu nghĩ như vậy?”

“Thì người ta đồn với nhau.”. Cô ấy nói thầm, sợ thằng Park ngồi ở đầu bàn, người đang lật tài liệu qua lại, nghe thấy. “Park đang đeo đuổi Yo.”

“Hả??? Không đâu, nói bậy rồi. Lấy đâu ra mà nói vậy?”

“Người ta kéo nhau nói quá trời. Yo đó, nổi tiếng lắm luôn, tin đồn nhiều lắm. Nhưng mà không cần lo lắng đâu, không có tin tức xấu. Phần lớn là tin tức người kia cũng thích Yo, người này cũng thích Yo. Toàn là người nổi tiếng không hà.”

.

Mấy tin đó có người nổi tiếng tên Phana không nhỉ?... Suy nghĩ của người hay thắc mắc.

.

“Có Park trong đó nữa.”. Cô ấy nói thầm. “Lúc kèm, lúc Yo không để ý, Park cứ nhìn Yo đó. Hỏi thật, không thích Park hả? Khá là xứng đôi đó.”

Tôi nhanh chóng lắc đầu qua lại một cách tốc độ tới nỗi đầu muốn rớt ra khỏi cổ.

“Không có. Không, không!”
“Tại sao vậy?”

“Không. Dù thế nào cũng không.”. Cô ấy định đưa bản thân mình vào team ParkYo hả?

“Nhưng mà mình ủng hộ đó...”. Cô ấy mỉm cười tới gò má lỏm. Tôi cười gượng gượng với cô ấy trước khi tiếp tục quan tâm tới cái điện thoại. Nghiệp chướng rồi, anh Pha đọc cũng chưa đọc nữa. Tôi sợ rằng không lâu nữa hắn ta sẽ đưa tôi đóng phim tình cảm kịch tính.

.

Gọi điện cho anh ấy luôn đi thì hơn. Đang làm thí nghiệm cũng kệ, để đó là chuyện của thí nghiệm đi vậy.

Lúc tôi định bấm gọi đi, thằng dạy kèm nó lại đứng lên tới chỗ tôi và đụng vào lưng tôi 2, 3 cái giống như muốn gọi. Thế nên tôi phải ngẩng mặt lên nhìn nó trước.

.

“Đói, dẫn đi kiếm gì đó ăn đi. Hết chịu nổi rồi.”

.

Nó làm vẻ mặt không được khỏe cho lắm. Cũng tội nghiệp đó. Cứ nói nói nói một mình suốt gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Tôi nhìn điện thoại và thằng Park rồi lưỡng lự. Cuối cùng tôi cũng phải nhét điện thoại vào túi và đứng dậy dẫn thằng Park chết tiệt kiếm gì đó ăn.

.
Có vẻ như bà mẹ tài trợ ParkYo đang nhìn theo, ngồi phê một mình. Thiệt muốn nói với cô ấy quá đi rằng phê lộn cặp rồi...

********************************************

Thằng Park dẫn đi tới quầy thịt viên và nó cứ ăn trước quầy vậy đó, không thèm để ý ánh mắt dân chúng thiên hạ đang nhìn tới. À, sau khi sống cuộc sống ở trường đại học này được một thời gian và từ lời kể của tụi Thiên thần, con trai đứng cặp với tôi, nhất là những người mặt mũi bảnh bao, phần lớn người ta sẽ xem như cặp tình nhân nam nữ... không đúng... phải gọi là tình nhân nam nam mà nhỉ?

Cái gì làm cho mọi người nghĩ như vậy thế? Thiệt muốn đi tới cầm micro hỏi người suy nghĩ như vậy. Mặt mũi tôi đâu có đáng yêu, dễ thương muốn nhéo tới cỡ đó đâu.

.

“Ăn gì không? Ăn đi, tao trả cho.”
Tôi lắc đầu từ chối lời mời của Park. “Thôi, không đói cho lắm.”
“Thấy tao kèm thế nào?”
“Tốt đó... Tương lai mày có thể làm thầy giáo được đó.”. Tôi nói sự thật. “Rồi tại sao không học ngành Hóa học đi? Giỏi tới như vậy.”
“Thích Vật lý hơn.”. Nó vừa nói vừa nhai trước khi nhìn tôi với ánh mắt ghẹo gan “Nhưng mà bây giờ... thích Sinh học nhất.”

.

Tôi tằng hắng... Nhưng người ta nhìn tới nhất định nghĩ rằng tôi cặp bồ với thằng này chắc luôn. Thì nhìn nó đi, làm ra vẻ như vậy với tôi để làm gì? Tôi thở dài một cách vô phương và sau đó 1 phút...

... Anh Pha đi tới đứng bên cạnh tôi luôn rồi.

.
.

Từ đâu ra vậy?... Sao tới được?... Tới hồi nào?

.
.

Bầu không khí trở nên lạnh cóng ngay lập tức mặc dù nắng đang gắt muốn chết.

.

“Mất tích đi ăn thịt viên lâu nhỉ? Cả tiếng đồng hồ luôn.”. Anh Pha cười cười với tôi, cười kiểu đáng sợ lắm đó.
“Anh Pha không đọc LINE.”. Tôi nhanh chóng nói. “Đang học, vừa mới có thời gian cầm điện thoại.”
“Lúc anh đang phẫu thuật thi thể, anh vẫn tháo găng tay để trả lời Yo được”. Ơ... thằng cha Pha... “Rồi thằng này là ai?”

.

Giống như là đang hỏi tôi nhưng lớn tiếng tới nỗi thằng Park nghe thấy. Nó vẫn đang nhai thịt viên với dáng vẻ thư thả, thoải mái như lúc đầu nó ăn miếng đầu tiên vậy.

.

“Anh Pha, xin chào anh ạ. Đẹp trai thiệt đó.”

.

Anh Pha không chào lại, nhìn mặt thằng Park chằm chằm.

.

“Bạn trong ngành?”
“Trong khoa ạ.”. Tôi trả lời “Nó kèm cho Yo... ối, không đúng... cho tụi Mon và voi nữa. Có mấy đứa ngành khác nữa đó.”. Anh Pha có định cho tôi viết tường trình chuyện này không nhỉ? Tôi viết được đó, nếu như nó sẽ làm cho cảm xúc u ám của anh ấy giảm xuống.

.

Nhưng tôi biết rằng anh ấy không phải người không có lý lẽ với tôi. Nhưng với người khác... tôi không nhận bảo hiểm nhân thọ nó được đâu... #ParkTaoxinlỗi

.

“Ít ra cũng nên nói với anh, chứ không phải im lặng mất tích như vậy.”. Anh Pha trách nhẹ trước khi thay đổi sắc mặt. “Anh lo đó biết không? Mặt mũi đáng bị bắt cóc đi làm vợ như vậy nữa chứ.”

.

Trời phật... Anh ấy nói tới nỗi người bán thịt viên làm vẻ mặt kinh ngạc luôn.

.
Thằng Park cứ mỉm cười, không nói gì... Và cuối cùng nó nói tôi vào thư viện trước, lát nó sẽ theo sau.

********************************************

Anh Pha đi theo tôi vậy luôn... “Rồi không có giờ học hay làm thí nghiệm gì tiếp nữa ạ?”
“Bỏ trốn ra rồi làm sao mà vào lại được chứ. ‘Giảng viên bác già’ chửi chết.”. Anh Pha nói “Định đi canh chừng... ơ, không phải... xem Yo học với bạn.”
“Anh Pha sẽ làm cho người khác mất tập trung thì có.”. Không phải anh Pha tới quậy phá gì đâu. Nhưng mà quá đẹp trai để ngồi xem tụi tôi học bài với nhau. Ngay cả tôi còn không tập trung được nữa là, bởi vì vậy không cần kể đến tụi Thiên thần...
“Hừ... Thì muốn biết rằng thằng chết tiệt đó nó có thánh lắm không.”

.

Có vẻ anh Pha thật sự không hòa hợp với thằng Park được. Tôi đi cạnh anh ấy cho tới bàn. Bà mẹ tài trợ ParkYo đứng hình liền luôn... Giờ vậy đi, tôi sẽ kêu cô ấy phê cặp đôi real hơn như vậy cho.
.

*Pặp*

.
Tôi nắm lấy tay anh Pha ngay lập tức “Ngồi đâu giờ?”
Thằng cha Pha nhìn có vẻ lúng túng một chút xíu khi mà tự nhiên tôi lại nắm tay. “Oh ho~, giữ anh kỹ tới như vậy luôn hả?”

.
Tôi mỉm cười trước khi dẫn anh Pha đi kéo ghế tới ngồi cạnh tôi (Tôi cũng gian ghê vậy đó). Nắm tay anh Pha hạ được 2 con nhạn. Một là nhỏ đó phê đúng cặp (Bây giờ đang sốc luôn rồi). Hai là anh Pha nhìn tôi một cách khoái chí nữa chứ.

.

Oscar năm nay là của Wayo, hihi.

.

“Đâu xem thử.”. Anh Pha moi tài liệu có tên tôi ra xem. “Ừm... ừm... ừm.”. Mở ra lẹ lắm. “Khó chỗ nào?...”
Tôi chớp mắt lia lịa nhìn mặt thằng cha Pha một cách cáu kỉnh. “Người ta đâu phải ai sinh ra cũng là thiên tài hết đâu.”
Thay vì anh Pha nhún vai tự hào, nhưng anh ấy lại lấy tay xoa đầu tôi nhẹ nhàng. “Xin lỗi nhé. Không có thời gian để dạy cho. Giờ có thời gian rồi, để anh dạy cho nhé...”

.

Mẹ nó, làm tôi mắc cỡ. Thằng cha Pha cúi mặt cúi mũi nhìn tài liệu rồi giải thích cho tôi nghe từ từ.

.
Nói thẳng... hiểu hơn thằng Park dạy nhiều lắm luôn #ParkTaoxinlỗi. Bởi vì anh Pha biết rằng nói như thế nào để người nghe hiểu. Có vẻ như là kèm cho bạn bác sĩ man rợ thường xuyên lắm nên mới thánh tới cỡ này.

.
Người yêu tôi giỏi tới như vậy luôn hả? Đẹp trai nhiều lắm nữa chứ. Tôi nên ganh tỵ anh ấy hay là ganh tỵ với chính tôi đây vì có người yêu tốt tới như vậy?...

.
Tiếng ai ói vậy?

.
Cho tới khi con voi và con Mon trở lại từ việc mua nước, thằng Park vẫn chưa quay trở lại. Thế nên trong khoảng thời gian này, anh Pha cứ giảng giải liên tục, liên tục và liên tục, tới nỗi người ta bắt đầu tới nghe và trở thành nhóm lớn hơn trước nữa. Không biết có phải vì người dạy là Nam khôi trường hay không.

.

“Ngầu ghê bà nhỉ!”. Tôi nghe thấy tiếng tụi con gái mới tới đứng nói chuyện với nhau cách đó không xa.
“Càng nhìn càng ngầu. Muốn có được!”
“Xong cái này quyến rũ liền không? Phòng khi được.”
“Ờ, đúng rồi. Thử quyến rũ xem. Có vẻ như đào hoa không phải dạng vừa đâu.”
“Được nói chuyện LINE thôi cũng phê rồi nhỉ.”

.

Rốt cuộc tới học hay là tới nhìn người dạy?... Tôi bắt đầu không còn sức tập trung, gồng chặt nắm tay ở trên đùi (Tôi nghĩ rằng cặp của tôi hay ghen tuông cỡ như nhau). Anh Pha khựng lại một chút, ngưng nói ngay giữa câu. Anh ấy rẽ mặt qua nhìn mặt tôi đang ngồi bên cạnh, một cách nghi ngờ.

.
Nhếch miệng cười với tôi và với tay tới nắm chặt tay tôi dưới mặt bàn.

.

Sau đó thì dạy tiếp, làm như không có chuyện gì xảy ra. Chắc là nghe thấy điều giống như tôi đã nghe và chắc là muốn tôi biết rằng chuyện tụi con gái tự suy diễn không bao giờ xảy ra.
Chắc là phải đăng ký môn học ‘Hạn chế ghen vì Phana’ chút rồi... Phòng khi đỡ hơn được chút gì đó. Đẹp trai quá mà, hot quá mà.

********************************************

“Vui ghê nhỉ... Nếu như tính tiền chắc là đãi Yo xem phim được mấy bộ luôn.”. Anh Pha cười nói, đi cạnh tôi tới bãi đậu xe.
“Không thấy vui gì hết. Người ta tới vây quanh anh Pha cứ như vây ngôi sao.”. Tôi nói sự thật. Một chút nữa thôi là đã trở thành sân khấu diễn văn của anh Pha rồi nếu như không kết thúc trước.
“Muốn giữ kỹ thì cứ nói. Chưa bao giờ cản Yo giữ anh kỹ đâu.”

“Ờ”

.

Gặp tôi thừa nhận thẳng thừng như vậy, anh Pha nhìn choáng choáng một chút. “Úi, đáng sợ.”. Anh ấy đẩy tôi để lưng tôi dính vào xe của anh ấy ngay lập tức.

.

“Thằng cha Pha! Làm cái khỉ gì vậy? Đông người đó.”

.
“Tối muốn chết.”. Anh Pha nheo mắt nhìn tôi trước khi từ từ di chuyển mặt tới gần. “Nói ra! Không bắt máy, không trả lời LINE của anh, không có đi có gì với thằng khốn mặt dài đó phải không?”

“Mặt dài?”

“Thằng mặt dài ăn thịt viên đó.”

Ờ, Park nó mặt dài thiệt. “Không có.”

.
“Chắc không đó?”

.
“Có tin tưởng nhau không vậy?”. Tôi cũng đưa mặt tới gần anh ấy chút. Thằng cha Pha hết hồn di chuyển mặt lùi lại tránh một chút.

.

Cả 2 gian như nhau...

.

“Ờ, cũng được. Không có thì không có.” *Phụp*... Anh ấy hôn môi nhẹ một cách nhanh chóng rồi buông tôi ra. Thấy như vậy chắc là đang tôn trọng địa điểm đó (Thằng cha Pha như vậy là tôn trọng rồi đó hả?). Anh ấy làm vẻ mặt tươi cười với tôi lúc tôi sờ môi chính mình, trước khi thay đổi sắc mặt với vẻ mặt đáng sợ cực kỳ.

.

.

.

“THẰNG KHỐN NÀO LÀM!”

.
.

Anh Pha hét vang. Tôi quay qua nhìn theo về phía nguyên nhân làm cho anh Pha giận tới nỗi khói bốc ra khỏi tai như vậy.
Nắp ca-pô xe màu trắng... có sơn phun màu đỏ được phun thành hình chữ cái nổi bật rằng:

.

.

‘Thằng khốn’

.

.

Ai dám giật râu mép anh Pha vậy?
Tôi nhìn một cách nghẹn lời trong khi chủ nhân chiếc xe trút giận bằng cách đá cái này, đá cái kia. Cố gắng nhìn quanh tìm kiếm người làm nhưng quanh đây tối tới nỗi thật sự không thấy ai.
Cảm thấy giận theo... Tôi hiểu rõ cảm giác của anh Pha. Kích cỡ lớn tới như vậy, hên xui phải đi sơn lại màu xe cả nắp ca-pô và nếu như xui xẻo, có thể phải làm lại cả xe.

.

“Anh Pha...”

.
“Ai đi làm vậy chứ?”

.
“Bình tĩnh.”

.
“Ừ... Đang cố gắng.”

.

Cảm thấy vui vì anh Pha không nổi quạu với tôi. Tôi không biết nên kiếm cách nào để làm cho anh ấy bình tĩnh hơn ngoại trừ đứng bên cạnh. Không lâu sau anh Kit lái xe tới cùng với anh Beam. Cả 2 nhìn tình trạng xe rồi há hốc mồm.

.

“Mày nghĩ ai làm?”. Anh Pha nói với bạn.
“Mày không có kẻ thù như vậy, không phải sao?”. Anh Beam đưa ra ý kiến.
“Tao đủ đoán được.”. Anh Kit nói nhỏ. Mọi người quay qua nhìn anh ấy cùng với chờ đợi câu trả lời. “Làm xấu xe mày có nghĩa là anti mày. Bởi vì vậy, người làm nhất định là thích em Yo.”

.

.

Dù là làm cho chuyện tỏ hơn một chút, nhưng cũng không làm cho anh Pha bình tĩnh hơn được. Hên xui có thể là nổi nóng hơn trước. Bạn anh Pha còn e sợ anh ấy lúc này nữa mà.
Cảm thấy có lỗi... Nếu như thật sự giống như những gì anh Kit nói, tôi cũng có một phần lỗi trong chuyện này không phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net