CHAP 35 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh Pha!”

“...”

“Anh Pha!”

“Hửm?”

“Quan tâm Yo chút đi.”

.

Đừng nói tôi quyến rũ hay thế này thế nọ gì nhé. Tại ngay khi về tới phòng (và là phòng của tôi), anh Pha cứ làm bộ mặt căng thẳng. Căng thẳng kiểu giận dữ tới nỗi tôi hết bắt chuyện rồi lại bắt chuyện, thấy chán vì anh ấy không quan tâm cho lắm.
Tôi hiểu rằng ai bị cũng sẽ thắc mắc người làm là ai. Nhưng càng nghĩ thì lại càng đắm mình trong lo lắng thôi, không phải sao? Và cái mặt nhăn, lông mày chau lại thành nút buộc, nói thẳng nhé rằng không hợp với anh Pha dù chỉ một chút.

.

“... Xin lỗi nhé.”

.

Ngực anh Pha giống như ghế đệm cho tôi dựa vào, còn tay đang ôm lấy vai tôi cứ nghịch tóc tôi một cách mơ màng.

.

“Đang nghĩ gì?”
“Đang nghĩ xem thằng xấu xa đó là ai.”
“Không nghĩ tới Yo chút nào hả?”

Anh Pha liếc nhìn xuống với bộ dạng sốc một chút. “Giở mánh gì đây?”

“Anh Phaaaaa!”. Tôi kêu lên như tiếng cầu xin. “Yo hiểu rằng anh căng thẳng, anh giận, anh nổi nóng, muốn phun sơn lại xe nó. Nhưng mà...”
“...Anh không có giận chuyện đó.”

.

Tôi khựng lại. Không phải bởi vì bị ngắt lời mà là vì tôi không hiểu rằng nếu không giận chuyện này thì giận chuyện nào.

.

“Anh Pha không có giận chuyện đó hả?”
“Chuyện mà anh giận... là chuyện thằng điên đó nhất định thích Yo chắc luôn.”

.

Tôi bỏ tài liệu ở trong tay (mặc dù cầm lâu rồi nhưng không có đọc), tách bản thân mình khỏi vòng tay của anh Pha rồi nhìn thẳng mặt anh ấy.

.

“Giận chuyện đó?”

“Chắc rồi.”. Lần này đức ngài được giờ lành, la lối hết sức mình. “Ai đời như vậy chứ? Đàn ông loại nào mà đi đem sơn phun lên xe người khác như vậy? Mẹ nó! Nhát đây mà! 1 đấu 1 quyết định luôn cho rồi!”. Anh Pha nói lớn tiếng lắm. Tôi tin rằng chế Pring ở phòng đối diện nhất định nghe thấy. “Và nếu như có tính nết khốn nạn, thích cắn sau lưng bằng cách thức tâm thần như vậy mà nó đi thích Yo, mỗi khi Yo đi đây đi đó một mình nó sẽ làm gì Yo chứ? Nó phun sơn xe anh, nó cũng có thể phun cái gì đó từ người nó lên Yo được đó.”

.
“Khoan, khoan! Đi xa quá rồi.”. Tôi cố gắng kiềm anh ấy. “Có thể không phải người thích Yo đâu.”

“Không biết đâu...”. Anh Pha đưa tay lên cắn móng tay. Tôi kéo tay anh ấy giữ lại “...Nếu anh không học bác sĩ, chắc anh đã tới canh chừng Yo suốt sáng trưa chiều.”

“Giờ anh cũng canh chừng suốt rồi mà, không sao đâu.”
“Bám dính lấy đám người đẹp đi nhé.”. Anh Pha gọi tụi Thiên thần là người đẹp đó. Lúc tụi nó biết, tụi nó hét quá trời, suýt chút nữa đóng cửa khoa ăn mừng.
“Chắc rồi.”

“Và nếu trả lời LINE anh trễ...”. Anh Pha hạ tầm mắt xuống. Tôi mặc boxer màu xám. Và tư thế ngồi của tôi là tư thế quỳ lễ phật của phụ nữ nhưng tách 2 chân ra và thấy rõ hết các bộ phận... “...Cái chuyện mà anh đợi... có thể sẽ xảy ra sớm hơn.”

.
Tôi chớp mắt lia lịa. “Anh đợi cái gì?”

Anh Pha tằng hắng... “Đâu, thử cầm tài liệu lên xem xem.”

“Trả lời!”

“Yo quên mở máy lạnh hả? Sao lại nóng như vậy chứ?”

“Anh Pha!”. Tôi nhìn chằm chằm đối phương. “Đợi cái gì từ Yo?”

“Yo cứ như vậy rồi anh nên trả lời thế nào chứ?”. Anh Pha gãi đầu. “Tụi bác sĩ man rợ ai cũng nói anh là thái giám hết rồi...”

.

Tôi nghĩ rằng tôi bắt đầu hiểu ra chuyện gì đó một chút rồi.

Tao thiệt không nên hỏi mà...

.

“Ừ nhỉ, anh Pha... thời tiết nóng thiệt nhỉ?”. Tôi đứng dậy khỏi giường, ra vẻ giảm nhiệt máy lạnh (Chính bản thân tao là nguyên nhân làm trái đất nóng lên đây). “Nên chỉnh mức bao nhiêu đây...”

“Yo...”

“...”

“Rồi khi nào đây?”

.

Tôi biết rằng anh Pha muốn nói tới chuyện gì. Tôi thật sự biết nhưng tôi không dám nói thẳng về nó. Tao có đúng là con trai không vậy nè? Tại sao lúc ở cạnh tụi Thiên thần thỉnh thoảng cũng nói được chút. Nhưng khi ở cạnh anh Pha, cái chuyện đó đó lại làm cho tôi trở nên lạ lùng.

Mặt nó nóng hết cả lên, nóng còn hơn lúc tụi Thiên thần nó ghẹo nữa.

.

“Cái gì... khi nào?”. Tôi nói vậy bởi vì không có gì để nói.

“Thì... chuyện... Yo... sẽ là của anh.”

.

Tôi tin rằng không chỉ có mình tôi lạ đâu. Cái triệu chứng nói lắp bắp như vậy... Anh Pha cũng không có khác biệt tôi nhiều lắm đâu.

.

“Ừmmm... Nhiêu đây mát chưa?”
“Bắt đầu lạnh rồi.”
“Vậy tăng lên nhé.”

.
“Trả lời anh đi mà.”

.

Tra hỏi quá vậy... Mới nãy còn đang căng thẳng đây mà. Và cái lông mày chau lại thành nút thắt nó giãn ra thành sắc mặt chờ đợi rồi. Thằng cha Pha người lắm cảm xúc ơi...

.

“Thật ra thì anh... suýt... lỡ... định làm Yo mấy lần rồi, nhưng anh không nói.”

.

N... Nói gì đó...

.

“Đôi lúc anh hôn, anh ôm... Yo không để ý hả rằng tại sao anh phải nhanh chóng về phòng?”

“...”

“Anh sợ anh sẽ đè Yo.”

“...”

“Và nếu anh làm nhưng Yo không sẵn sàng để làm, anh sẽ trở thành người yêu khốn nạn chứ sao.”

.

Nếu hỏi có cảm thấy kỳ hoặc không thì tôi thừa nhận rằng thấy kỳ hoặc việc anh Pha nói chuyện này thẳng thừng. Nhưng tôi cũng không thể nhịn vui sướng được việc anh Pha tôn trọng tôi tới như vậy.
Trước khi hắn bắt đầu không tôn trọng tôi nữa bằng việc hỏi ‘khi nào’ lần nữa...

.

“Vậy rốt cuộc... khi nào?”. Tại sao phải làm ánh mắt dễ thương như vậy chứ?... Giọng nhỏ nhẹ đó nữa... Đây có thật là Nam khôi trường siêu đẹp trai, gái đổ và hay ra vẻ đó không?

“Sao giọng lại dễ thương vậy?”. Tôi đặt ra thắc mắc.
“Thì phòng khi Yo sẵn sàng tối nay luôn.”. Hắn trông đợi lắm, tôi thề luôn.
“Qua phòng Ming ngủ đây.”. Tôi đưa tay lên vẫy tay chào thằng cha Pha đang làm vẻ mặt hốt hoảng.
“Yo! Thiệt là... Không làm đâu. Chỉ cần trả lời khi nào là đủ rồi.”

.

Làm người yêu với nhau thì phải tôn trọng nhau... Hỏi sự mong muốn của nhau kiểu như anh Pha thì tôi thấy ok đó. Nhưng cái việc mà tôi đùn đẩy, lảng tránh suốt, tôi cũng thấy rằng không phải điều mà người yêu nên làm. Tôi cũng là một đứa con trai, sao tôi lại không hiểu anh Pha cảm thấy thế nào chứ?

.

Bởi vì tôi cũng không khác gì anh ấy hết.

.
Lúc anh Pha nói muốn làm cái gì đó hơn việc ôm và hôn, đôi khi tôi cũng nghĩ... không đúng... tất cả mọi lần tôi đều nghĩ rằng tại sao không có gì hơn thế vậy nhỉ...
Nhưng không nói với anh Pha được. Mắc công hắn hư thân...

.

“Suy nghĩ lâu quá vậy.”. Anh Pha làm vẻ mặt căng thẳng nhưng là sự căng thẳng khác kiểu lúc nãy. Tóm lại chuyện này đã làm cho anh Pha cảm thấy đỡ hơn rồi phải không? Có gọi là tốt không đây! “Thiệt, mất hết sự tự tin. Anh thủ lĩnh bác sĩ man rợ đó.”
“Sao hả? Định khoe bản thân có gì tốt sao?”. Tôi hỏi vì thấy ghét.
“Mấy chuyện như vậy thì phải thử.”
“Thôi.”. Tôi lắc đầu.

“Wayo!”

“Hử?”

“Không yêu Phana hả?”

Cái tên này hắn gian dữ... “Không!”... Tôi trả lời gian hơn.

.
“Ôiiiii, Yo đó.”. Anh Pha di chuyển thân người từ đầu giường tới kéo tôi lên trên giường với anh ấy rồi bắt tôi nằm lên đùi anh ấy. “Đau còn hơn bị phun sơn lên nắp ca-pô nữa.”
“Hahaha”. Tôi cười lớn...
“Trả lời được chưa?”
“Còn chưa ngưng việc muốn biết nữa hả?”

.
Anh Pha lấy ngón tay bịt lỗ mũi của tôi, cả 2 lỗ luôn. Định giết nhau hả? “Trả lời, không thì chết!”

“Định giết nhau hả?” Tôi vùng vẫy. Anh Pha cười trước khi lấy tay ra. Giỡn như con nít vậy.

.
“Nếu như muốn trả lời khi nào ấy hả... Không biết nữa...”. Tôi nói trong khi anh Pha tập trung nghe “Tại vì đọc pantip cũng nhiều, nghe Club Friday cũng nhiều. Thế nên Yo...”
“Đó là cái gì vậy?”
“Hử?”
“Cái mà em nói. Pantip là diễn đàn đúng không? Rồi Friday cái gì đó?”
(Pantip: Diễn đàn lớn ở Thái)
(Club Friday: Một chương trình phát thanh cho khán giả gọi tới tâm sự và cho lời khuyên)

Tôi nhìn anh Pha một cách không muốn tin. “Học bác sĩ hay sống trong sọ dừa vậy nè?”

.
“Thì đôi khi phải đọc sách tới nỗi không thấy được mặt trăng, mặt trời luôn.”. Anh Pha biện minh. “Mà nó là cái gì đó hơi kịch tính chút, phải không? Cái mà người ta gọi tới khóc cho DJ nghe?”

.
“Đại khái là vậy đó.”. Thì ra là biết mà không nhớ tên. Anh Pha đúng là anh Pha mà. “Đời thật đúng là còn hơn cả tiểu thuyết.”. Bởi vì hồi lúc mơ mộng và tưởng tượng đơn phương chuyện anh Pha, tôi có cơ hội được xem những chuyện con trai yêu con trai kịch tính làm rơi nước mắt khá là nhiều.

.
“Rồi nó liên quan tới cuộc sống của anh và Yo chỗ nào?”

“Liên quan chứ.”. Tôi nói. Anh Pha để cho tôi nằm trên đùi, tập trung cao độ lắng nghe. “Kiểu như tụi mình thì quen nhau khó được dài lâu lắm. Con trai với con trai, đào hoa với đào hoa. Anh Pha hiểu điều mà Yo muốn truyền đạt không?”
Anh Pha lắc đầu nhanh chóng, nên tôi phải giải thích lần nữa.

“Nhiều cặp mà Yo thấy, dễ dàng chia tay nhau bởi vì dễ dàng quan hệ với nhau, dễ dàng đổi người yêu, dễ dàng đeo đuổi nhau. Hơn nữa, thế giới thời đại bây giờ cái gì cũng dễ dàng hết. Nói yêu nhau mặc dù chưa từng thấy mặt nhau cũng có nữa.”

“...Nghiêm túc nhỉ.”. Anh Pha cười cười chọc ghẹo.

“Nó liên quan tới tụi mình chỗ nào à, thì ở chỗ Yo đây...”. Tôi xị mặt, trước khi thở một hơi dài dằng dặc. “...Sợ anh Pha có được Yo rồi sẽ bỏ Yo mà đi.”

“Hả? Hahahaha!”

.
“Cười cái gì?”. Tôi mất đi sự tự tin. Bỏ công kiếm lý do thật một nửa để chém tới cỡ này rồi, còn ở đó mà cười.
“Hài hước quá.”
“Hài chỗ nào? Người ta nghiêm túc đó.”
“Như vậy có nghĩa là em nghiêm túc với anh chứ gì.”. Anh Pha lấy ngón tay quẹt má tôi. “Tới nỗi suy nghĩ thành mạch chuyện như vậy, gom vào chuyện của người khác nữa chứ. Sáng tác tiểu thuyết được luôn rồi đó.”

“Anh Pha! Không có giỡn đâu đó. Vào xem mấy clip MV ca nhạc gì đó đi. Nỗi buồn khi chia tay nhau không phải chuyện hài hước đâu.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh... Ai nói với em là có được nhau rồi sẽ chia tay nhau vậy? Ít nhất có mình anh là không chia tay.”

.

Tôi thấy vui khi được nghe thấy điều này.

.

“Người có suy nghĩ như vậy chỉ toàn là người muốn chia tay sau khi quan hệ. Người đó là Yo đúng không!”

.

Thằng cha Pha cúi mặt xuống, định lấy miệng cắn mũi tôi.

.

“Khùng hả?”. Ném phân lại ngang xương luôn chứ. “Nghĩ sao vậy!”
(Ném phân = đùn đẩy rắc rối, vấn đề cho người khác)

“Yo mới như vậy đó, nghĩ sao vậy?”. Anh Pha ngẩng mặt lên khỏi mặt tôi. “Xem anh là tụi trăng hoa, quan hệ không từ một ai hoài. Anh cũng sợ AIDS đó, được học mà.”

“Thì cũng từng như vậy mà...”. Tôi từ từ nói.

“Thỉnh thoảng cũng có... Nhưng là lúc sau khi đi chơi... Hey, bây giờ ngưng rồi. Không còn, không bao giờ, không còn nữa, thiệt, thề.” Anh ấy nhanh chóng biện minh khi tôi bắt đầu nheo mắt nhỏ lại dần dần. “Vụ trăng hoa đó ngưng rồi. Anh đi theo canh gác, đi theo ngó chừng tới như vậy, còn không biết rằng anh yêu anh mê tới mức nào hả?”

.

Mặt tôi nóng liền luôn...

.

“Đừng có lo lắng mà...”
“Không biết đâu.”. Cảm thấy giống như cầm được lá bài lợi thế hơn. “Yo không dễ dàng chịu.”
“Kìa...”
“Có được dễ mắc công lại nói Yo dễ dãi.”

.
“Tin anh đi. Anh thấy bây giờ là khó rồi đây.”. Anh Pha làm vẻ mặt xìu xuống cùng lúc lấy tay xoa xoa trán.

.

Chắc là vẫn chưa biết rằng bản thân tôi cũng phải nhịn...

.

“Tóm lại là khi nào chịu... anh Pha sẽ tự biết thôi.”. Tôi nhắm mắt nhắm mũi nói.

“Làm sao biết được?”

“Thì...”

“Hử? Làm sao? Làm sao?”. Tên (sói) Pha thèm khát nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.
(Tên của Phana có nghĩa là rừng. Nên có thể hiểu là sói rừng)

“Tự Yo sẽ bắt đầu.”

.

*Cốc*! Anh Pha gõ đầu tôi ngay lập tức.

.

“Ôi, đau đó!”
“Ngay cả hôn còn ngại ngại, mắc cỡ. Vậy mà nói ‘bắt đầu’, ‘bắt đầu’. Hahaha.”

.
“Thì... ôi! Người ta cũng biết cách mà. Thằng Ming hay đem clip tới cho xem...”
“Nam nữ hả?”
“Chắc rồi. Thích ngực đó, thích ngực.”. Tôi và anh Pha đang tranh cãi cái gì vậy trời.
“Tưởng đâu thích anh chứ.”. Anh Pha buông người xuống nằm và sau đó làm việc mà tôi không ngờ tới.

.

Anh ấy kéo tôi cưỡi lên người anh ấy luôn. Tôi ngồi đè người anh Pha trong khi anh Pha nằm nhìn tôi cười cười ở phía dưới. Thấy bực chính mình vì không có mạnh cho lắm. Yếu đuối bị kéo theo điều mà anh ấy ép buộc tới như vậy.

.

“Đâu thử xem. Làm mẫu cho xem chút đi, một chút xíu thôi.”

.

Khỉ thì có... ai đời mà...

.

“Thôi.”. Tôi định ra khỏi nhưng anh Pha giữ người tôi lại.
“Thấy chưa? Thì ra là không biết làm.”

.
“Biết làm!”

“Chắc chắn?”

“Ch... Chắc!”

.

Nói thẳng luôn nhé...
Tao không biết làm đâuuuuuu!

.

“Rồi, làm... cho làm thoải mái. Mời em ‘tàn phá’ anh thoải mái hết mình.”. Khi thấy tôi không ngồi dậy đi đâu, thằng cha Pha lấy 2 tay đệm dưới cổ mình cùng với nhắm mắt chờ tôi.

.

Chết rồi, phân đầy vào mặt tao luôn... Tôi cắn môi mình rồi nhìn người đẹp trai nhất trong lòng tôi đang nằm phía dưới. Khi chúng tôi không nói chuyện với nhau, xung quanh chúng tôi yên lặng lắm. Chỉ có tiếng của máy lạnh và ánh sáng từ bóng đèn màu cam cạnh đầu giường mà tôi mở để đọc tài liệu thôi.

.

“L... Làm mẫu hả, chắc không?”. Tôi từ từ hỏi mà không tự tin bao nhiêu hết.
“Hơn làm mẫu cũng được. Bao cao su ở trong bóp tiền. Nhưng mà...”. Anh Pha mở một bên mắt ra. “...cái đó dành cho anh nhé.”

Ờ... Biết rồi rằng người ta phải làm thụ cho... Tên khùng!

“Kh... Không có nhiều hơn vậy đâu!”

.

Sau khi nghe tiếng tôi la lối lần nữa thì anh Pha nhắm mắt lại. Tim tôi đập mạnh thình thịch, hồi hộp còn hơn hồi hộp chờ kết quả nhập học. Thiệt không nên nói như vậy với anh ấy mà, không nên kiếm chuyện chém cho hắn tiếp nối, kéo dài tới như vậy. Đây rõ ràng là sai lầm của tôi. Và tôi sẽ phải sửa sai điều đó bằng cách thể hiện cho anh Pha thấy rằng tôi biết cách bắt đầu!

.
Từ điểm đó... sao lại có thể đến được điểm này chứ? Không hiểu!

.

Tôi nói luôn rằng tôi run. Người tôi run hết cả lên. Lúc tôi từ từ cúi mặt xuống tiến tới anh Pha, người tôi cứ lẩy bẩy sao sao ấy. Vừa không dám vừa sợ mọi thứ. Nếu anh Pha mở mắt ra lúc này thì... anh ấy nhất định biết được sự thật rằng tôi là gà mờ, không biết làm gì, không hề giống như tôi đã khoác lác chút nào.

Nhưng anh ấy không mở mắt. Anh ấy biết đó bởi vì tự nhiên anh ấy lật người lại, cho tôi nằm xuống và anh ấy cưỡi lên người tôi luôn. Bộ dạng và vẻ mặt thể hiện được sự thành thạo hết mình và điều đó làm cho tim tôi đập mạnh hơn nữa.

.

“Anh làm giùm thì hơn... Nhiệm vụ của anh mà.”

.

Nói xong anh Pha cúi mặt xuống đặt nụ hôn lên môi tôi. Và hơn thế nữa, anh ấy đưa cái lưỡi mềm mại vào trong khoang miệng của tôi. Và nó trở nên hơn mức bình thường, nó cuốn hút và hút đi biết bao nhiêu sức lực khỏi người tôi.

Từ miệng... lây sang má, cổ họng, vành tai, sau vành tai... Thằng cha Pha thành thạo lắm, biết nhịp độ, biết dùng lưỡi, biết hết mọi thứ làm cho người như tôi cảm thấy thoải mái...

Tôi vặn vẹo người theo sự tiếp xúc một cách vô phương chống đỡ. Tiếng rên lúc anh ấy hôn vang lên mà tôi không hề nhận ra.

Và nó cũng kết thúc như mọi lần... Anh Pha rời ra, kiềm chế lòng mình kịp lúc và tôi ở phía dưới lại muốn cho anh Pha làm tiếp...

.

.

Kẹt hứng... giữa chừng.

.

Anh Pha lùi ra khỏi người tôi, đem thân mình đang cưỡi lên tôi sang ngồi bên cạnh và bắt đầu gài nút cho tôi. Chết mẹ rồi... hắn cởi tới nút cuối cùng từ hồi nào vậy? Lẹ lắm! Không cảm thấy gì luôn!

.

“Anh Pha!”

“Hửm?

“Có đang giận không vậy?”

“Giận cái gì chứ?”. Khuôn mặt nhìn trở nên cứng nhắc làm cho tôi phải hỏi.

“Thì chuyện...”. Trong lòng tôi la hét om sòm kêu anh ấy làm tiếp nữa kìa, nhưng mà...

“Hử? Sao lại giận?”. Anh Pha nói cho tôi yên lòng. “Chúng ta vẫn chưa bàn với nhau việc sẽ làm và...”. Anh Pha nhìn tôi mỉm cười. “...Yo cũng không phải là người bắt đầu.”

Tôi mỉm cười với anh Pha một chút. Anh ấy xoa đầu tôi trước khi đi lấy đồ của mình được đặt ở trên bàn ‘Bộ sưu tập của Phana’.

“Sắp về rồi hả?”

“Ừm, khuya rồi.”

.

Tôi nhìn theo, cảm thấy là lạ trong lòng, cả chuyện kẹt hứng lúc nãy và chuyện sắc mặt của anh Pha nữa. Tôi biết rằng anh ấy không giận tôi nhưng cái mà tôi sợ... là...
...Sợ làm cho anh ấy đợi quá lâu.

Chỉ là ngủ với nhau thôi tại sao tôi phải hồi hộp tới như vậy chứ!

.
.

Lúc anh Pha đang chuẩn bị xoay núm vặn cửa, tôi kêu lên gọi anh ấy lớn tiếng. “Anh Pha!”

“Hửm?”. Anh ấy quay qua phía tôi.

“Đợi thêm một chút nhé...”

“...”

“Không lâu đâu.”

.

Anh Pha lặng đi một lúc, trước khi gật đầu... và cười tươi với tôi.

.

“Anh biết rằng không lâu... bởi vì anh biết rằng Yo nhỏ nó cũng đang chán vì anh ngừng lại.”

.

Tao thiệt không nên nói mà...

.

Nhưng mà thôi kệ đi... Cái mà tôi quan tâm không phải Yo nhỏ, mà là cảm giác của anh Pha.

.

Mẹ nó, đúng quan tâm! Quan tâm lắm! Quan tâm cực kỳ!

.

Không thì đã không dậy khỏi giường, tới kéo anh ấy xuống ngồi trên giường lần nữa rồi ôm quanh cổ làm nũng đâu.

.

“Thiệt mà...”

“Tới rồi... tư thế chết người.”. Anh Pha lầm bầm. “...Ừ”

“Thiệt mà, thiệt mà.”

.
“Biết rồi...”. Anh Pha mím môi rồi đem môi chạm nhẹ và môi tôi, lùi ra rồi chạm, lùi ra rồi chạm.

.
“Đợi nổi không đó?”

“Nổi chứ.”

.
“Không chán nhé.”

“Không chán.”

.
“Không tin.”

“Không chánnnn!”. Anh Pha ôm lại eo tôi, trước khi khiêng cả người đặt tôi lên giường nhẹ nhàng. Người tôi nhẹ tới như vậy hả? “Ngủ được rồi... đồ làm nũng!”

.

.

“Đừng đi có người khác trước đó...”. Tôi nói câu kết lúc anh Pha bước đi định xoay núm vặn cửa lần nữa.

“Không có đâu.”

“...”

.

.

.

.

“Chỉ có đôi bàn tay của chính mình và người vợ tên Yo. Chỉ vậy thôi...”

=========== End Chap 35 =============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net