CHAP 36 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của Beam.

Bấy lâu nay tôi luôn nghĩ rằng tôi thích con gái.
Và tôi bắt đầu lưỡng lự lúc tôi bắt đầu cảm thấy thích khi có người bạn thân như thằng Kit.

Và tôi càng lưỡng lự hơn nữa khi tôi để cho thằng Forth nó đè một cách dễ dàng!

Thật ra tôi bắt đầu lưỡng lự một cách nghiêm trọng bởi vì thằng Forth đó. Lúc đó tôi say, đúng say luôn. Và thằng Forth nó cũng đẹp trai đẳng cấp thần thánh, nếu như không có thằng Pha dự thi cùng, tôi nghĩ đây chính là nam khôi trường rồi đó. Nhưng mà tôi chịu cho nó bởi vì nó đẹp trai, chỉ vậy thôi à?

.

Hay là tôi đã có ý với nó sẵn rồi?

.

Khùng quá... Nếu như có ý thì tôi có ý với thằng Kit bạn tôi không phải đúng hơn sao? Cái gì thế này! Tôi lấy tay nắm lấy đầu mình như điên cuồng. Từ lúc trải qua đêm lạ lùng đó, cảm xúc của tôi nó chỉ có bực bội, bực bội và bực bội.

Tôi bối rối, bởi vì tôi và thằng Forth đã... với nhau rồi. Và điều tệ hơn thế nữa, tôi không đem nó ra khỏi đầu tôi được gì hết.

Thành ra tôi để ý chuyện của nó nhiều hơn luôn rồi chứ. Mặc dù tôi cố gắng không nghĩ, không thể hiện ra, không thèm quan tâm nhưng mỗi lần tôi lái xe qua khoa Kỹ thuật, tôi đều phải nhìn vào tìm kiếm cái người mặc đồ thực tập kỹ thuật màu xanh dương, mặt mũi đẹp trai nhất trong toàn thể năm 2.

Tao bị điên, bị cái quái gì vậy nè? Mơ màng như mấy đứa ẻo lả hoài.

Đôi khi việc nó cố gắng nói chuyện với tôi, nhưng tôi cứ từ chối nó liên tục nên có thể là nó mệt mỏi rồi. Thằng điên đó cố gắng rất nhiều trong việc tiến tới nói chuyện với tôi về chuyện này. Nó muốn chịu trách nhiệm điên khùng quái quỷ gì đó. Miệng tôi thì tuyên bố rêu rao rằng: không sao, tao không có tử cung để mang thai cho ai được. Mọi lần tôi thật sự đều nói với nó như vậy, nên có thể là nó đã nghĩ thông suốt rằng không cần quan tâm người như tôi cũng được, đêm đó đã trôi qua rồi thì chỉ cần để cho nó trôi qua như không có chuyện gì xảy ra hết.

Nó biến mất khỏi mục lục cuộc sống của tôi... Có lẽ là 5 ngày rồi, từ ngày mà tôi, thằng Kit và thằng đẹp mã Pha đi gây quỹ ở phiên chợ đó.

.
Rồi tại sao tôi lại cảm thấy sửng sốt như vậy?

.
Quên nó đi, quên nó. Trở lại sống cuộc sống bác sĩ man rợ thích rượu, say thuốc, chơi gái một cách điên cuồng gì đó của tôi như trước đi chứ (Trong băng bác sĩ man rợ, tôi playboy nhất rồi). Nhưng thực tế, ngay cả quán rượu ngồi thư giãn, mở nhạc không lớn, tôi còn không muốn bước vào nữa mà.

.

Cứ ở đó mà lái xe đi ngang qua khoa Kỹ thuật hoài.

Ờ, tao điên! Rất là điên khi chỉ có mình nó trong đầu từ ngày bị nó đè!

"Chết tiệt!". Tại sao chuyện học tôi lại không nghiêm túc như vậy chứ (Xin lỗi bệnh nhân của bác sĩ Beam trong tương lai nhé). Tôi ở trên xe như thường lệ. Bình thường sẽ có thằng Kit ngồi chung (bạn chí cốt của tôi mà). Nhưng mà hôm nay nó bị thằng Pha lôi đi rồi. Bởi vì thằng Pha bị Pring lôi đi kèm học ở một chỗ khác, thế nên thằng Kit phải đi cùng vì thằng Pha nói rằng đi làm ‘gậy canh chó’ giùm nó. Nó giữ mình cho em Yo đúng dữ, nam chính cực kỳ.
(Gậy canh chó: Chỉ việc dùng ai đó hoặc vật gì đó để ngăn người khác tiếp cận)

*Rítttt*

Tôi thắng xe lại một cách độ ngột khi chiếc xe môtô phía trước nó chạy cắt ngang qua. Thằng chết tiệt! Người ta đang bực bội sẵn rồi. Tôi suýt nữa đã mở kính xe ra rồi hét lên chửi cha chửi mẹ nó. Nhưng khi thấy người mặc áo thực tập kỹ thuật là người lái cộng với làn da trắng phản xạ lại ánh nắng buổi chiều... Chỉ bấy nhiêu thôi tôi đã phải khựng lại.

.

Sao mày nói sẽ chịu trách nhiệm tao mà? Thế thì tại sao mày lại lạng lách ở chỗ này hả!

.

Suy nghĩ một cách chán chường (Rõ ràng là bản thân tự mình đuổi người ta) rồi lái xe tiếp. Thằng Forth lái xe môtô ở phía trước có vẻ lái nhanh lắm. Không biết chó nhà nó sắp đẻ hay sao. Lái xe kiểu gì của mày vậy? Tại sao không chịu cẩn thận?

Ơ hay, tôi lại tăng tốc lái theo nó nữa chứ. Để làm cái gì vậy?!

Ra là nó tới khoa của nó. Khi nó đậu xe, nó nhanh chóng chạy vào trong tòa nhà. Bộ dạng hốt hoảng, ngạc nhiên và gấp gáp lắm, giống như có chuyện không hay xảy ra hay sao ấy.

Giờ sao đây? Bắt đầu cảm giác muốn nhiều chuyện rồi. Có xảy ra chuyện gì không ta? Tôi cảm thấy được rằng tôi đang do dự. Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi đã bước xuống xe rồi. Cái gì đã ra lệnh cho tôi làm như vậy?

Hên là tôi thường hay tới tòa nhà khoa Kỹ thuật (Hôm đó cũng đưa gái về rồi gặp thằng Forth và sau đó ‘tính tính tang tang’ với nhau đó), làm cho tôi cũng khá là biết đường. Bước đi không lâu đã tìm thấy được thằng Forth nó gấp rút bởi vì cái gì.

.
Thằng khỉ... Mày đánh nhau phía dưới tòa nhà luôn hả!

.
Tôi khựng lại. Dù cho tôi playboy tới cỡ nào, nhưng chuyện đánh nhau tôi xin bye. Tôi không để cho người khác làm tổn thương tôi và tôi cũng không muốn làm tổn thương người khác. Khung cảnh trước mặt đúng giống tụi thợ máy đánh nhau. Một bên áo thực tập màu xanh dương, còn một bên là áo thực tập màu khác mà tôi không biết là của khoa nào.

Rồi tôi nên làm cái quái gì đây? Nó hỗn loạn và lộn xộn cực kỳ. Hơn nữa còn có thể gọi là đỉnh điểm của sự thiệt hại thảm thương.

.

Trong khi tôi đang lúng túng rằng tôi nên chạy vào giúp hay là nên chạy trốn khỏi sự việc trước mặt...

Đúng lúc đó thằng Forth nhìn thấy tôi...  Mặt nó máu chảy nhiều lắm, không biết là máu của nó hay là máu của đối thủ.

Ngầu chỗ nào chứ, hỏi thiệt đó? Đánh nhau như vậy...

.

“Beam!”. Thằng Forth lầm bầm tên tôi.

.

Và điều đó làm cho kẻ địch của nó thấy tôi và nghĩ rằng tôi cũng là đồng bọn khoa Kỹ thuật (Mặt tao giống dân khoa Kỹ thuật tới cỡ đó?). Khi nó rảnh tay rảnh chân, nó chọn tôi làm mục tiêu luôn chứ.

Xui rồi, tao chỉ định tới làm quần chúng thôi mà.

.

“Chết mẹ rồi!”

Tôi thốt lên khi kẻ địch (đã được xác thực xong xuôi rồi) bước tới chỗ tôi. Và ngay khi nó giơ nấm đấm lên...

.

Tôi đạp nó chứ sao - -“

Khi nó ngã xuống, người có vẻ sốc nhất có lẽ là thằng Forth.

“Tự lo cho bản thân được nhỉ.”. Forth nhìn tôi một cách ngạc nhiên.

Cái chết tiệt gì vậy chứ! Chuyện của tôi cũng chả phải. Tôi vẫn đứng yên cho tới khi kẻ địch thứ 2 xông tới và rồi 3, và rồi 4... Hey! Tôi trở thành đội xanh của khoa Kỹ thuật rồi à?

Tôi cũng không có tài giỏi tới mức lần nào cũng né mấy cú đá và cú đấm được đâu. Tôi cũng phải bị một chút gì đó chứ. Nhưng xem như là ít bởi vì lúc tôi bị, lần nào thằng Forth cũng quay qua xử lý cái người tới xử lý tôi. Tôi không có cảm thấy đau tới mức đáng lý tôi phải bị. Nhưng cũng thắc mắc rằng khi nào nó mới kết thúc đây.

Cho tới khi tiếng còi vang lên... Cuộc chiến vùng Vịnh (?) mới tan rã, nhanh còn hơn lúc đánh nhau nữa kìa. Và lúc tôi không biết nên đi đâu, thằng Forth nó chạy tới kéo tay tôi để chạy trốn.

****************************************

Ôi! Từ lúc sinh ra, tới giờ mới có trải nghiệm như vậy. Tại vì thằng thủ lĩnh của băng và người đó là thằng Pha, kẻ địch của nó ít lắm từ hồi học trung học. Hay nếu như có thì nó đã xử lý cho gục xuống và tôi không cần phải ra sức chút nào. Thì nó chơi bóng rổ thôi còn chưa đủ, còn có Taekwondo, Judo, tập tới nỗi lên đai đen. Bởi vì vậy chỉ cần có một mình thằng Pha thôi, tôi và thằng Kit đã khỏe re rồi, không cần phải ra sức gì hết.

.

“Sao tới được đây vậy?”. Forth hỏi tôi mặc dù còn đang chạy với nhau.

“Qua đây!”. Tôi nói cùng lúc bấm chìa khóa lớn tiếng để cho xe tôi có thể mở cửa được. Tôi và Forth vào trốn trong đó. Tôi nhanh chóng khởi động xe để chạy trốn khỏi sự đuổi bắt của cả đám người thi hành công vụ của trường ngay lập tức (Tuyệt đối không thể để bị cái gì hết. Cho tới khi thi đậu, cho tới khi học qua được năm nhất đã suýt khóc biết bao nhiêu lần rồi. Không thể để bị gì được.)

“Chiếc này là xe của mày... ơ... xe của Beam hả?”. Thằng Forth nhìn một cách ngạc nhiên.

“Ờ, sao vậy?”

“Nhớ xe Beam đó, nhưng không nhớ biển số xe. Cứ tưởng không phải, bởi vì lái đúng rùa nên lái xe lách qua luôn.”

.

Thằng con trâu... Tôi nhìn nó một cách không hài lòng cho lắm.

.

“Chắc là thoát rồi.”. Forth nhìn xung quanh rồi nói với tôi. “Rồi trả lời được chưa rằng sao tới được đây vậy? Lái xe theo hả?”. Forth nhìn tôi với ánh mắt chọc ghẹo. Mặc dù có chút máu trên mặt nó nhưng nó vẫn đẹp trai...

“Tao... không có.”

“Ừm, vậy hả?”. Ai mà tin tôi được chứ.

“Mặt mày máu đầy luôn.”. Tôi nói.

“Một số đứa tụi nó dùng knuckle.”
(Vật dùng để đeo vào tay khi tấn công, tăng sát thương nắm đấm)

“Chết tiệt!”. Tôi kêu thất thanh. “Có kẻ thù nữa hả? Chưa từng biết.”

“Không có đâu. Người ta gọi là vì danh dự của khoa. Đàn em bị, đàn anh bị, bạn bè bị thì mình cũng phải bị.”

.

Tao thật sự chịu thua logic của tụi khoa Kỹ thuật... Tôi đảo mắt lên trên trước khi lái xe tiếp tục. Mà tôi lái đi đâu vậy nè?

.

“Beam... có đau ở đâu không?”
“Không.”. Tôi trả lời. Mặc dù áo sinh viên hơi bị bẩn một chút bởi vì vết giày của ai đó, nhưng cũng không tới nỗi bị vết thương lớn hay sâu gì. Chỉ bị vết bầm tím thôi... không chắc nữa...
“Chắc không đó?”
“Chắc.”. Khi bầu không khí bắt đầu im lặng, tôi tằng hắng trước khi nói. “Không cần nói chuyện nhã nhặn, lịch sự với tao đâu. Nói chuyện với tao như trước cũng được. Tao vẫn nói với mày như trước mà.”. Dù cho tôi và nó trở thành bạn cùng bàn rượu không giống như trước đi chăng nữa.

.

Trải qua đêm gì đó với nhau như vậy, 100 trên 100 nhất định đều không như trước. Chỉ có tệ hơn hoặc tốt hơn thôi...

.

“Sao được?”. Forth nói giống như không thèm để ý chuyện gì. “Không giống như trước chính là không giống như trước. Nói rồi mà...”
“Nói cái gì?”. Tôi xiết chặt vô lăng hơn trước.

.

.

“Nói rồi rằng sẽ đeo đuổi.”

*Rít*

Tôi thắng lại chỉ một chút nhưng đầu suýt đâm xuống... Thằng Forth bị va trúng đầu một cái.

.
“Hết hồn dữ dội tới như vậy luôn?”. Nó xoa đầu. Bởi vì tôi nên nó phải bị đau thêm nhỉ.
“Không có... Chỉ là không tin lời nói giỡn chơi của mày thôi.”. Tôi cố gắng giải quyết tình thế.

.
“Giỡn chơi gì chứ? Đeo bám tới như vậy gọi là giỡn chơi? Sao nghĩ được như thế hay vậy?”

.

“Ơ, thằng quần!”. Tôi la lối. “Tao có quyền muốn nghĩ gì thì nghĩ. Có thể mày chỉ đeo bám vì thấy có lỗi thôi, chứ không phải đeo bám vì tán tỉnh tao.”

.

.

...

.

.

Tại sao tôi phải thì thào nhỏ dần và cảm thấy là lạ trong tim nữa? Giống như trái tim bị co thắt mạnh sao sao ấy.
Tôi đau lòng vì lời nói của bản thân sao?
Giống như nhấn mạnh một sự thật nào đó rằng cái mà nó cảm giác với tôi, chỉ là cảm giác tốt xấu đúng sai theo bản tính của người như thằng Forth thôi.

.

.

.

“Không!”

.

.

Thằng Forth làm tôi giật mình, quên nhìn đường nhưng cũng quay qua nhìn mặt nó.

.

“Lúc đầu cũng nghĩ rằng đúng như vậy, chỉ là cảm thấy có lỗi thôi, làm sai nên muốn chịu trách nhiệm. Nhưng mà...”. Thằng Forth quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ.

.

.

.

“Beam làm cho Forth mê đắm Beam rồi...”

.

Tôi đổi quay sang nhìn đường, nhưng con đường trong mắt của tôi lúc này cảm giác giống như không phải con đường nữa rồi. Không nhìn thấy cái gì hết, bởi vì câu nói của thằng Forth.

.

“Beam kẹt lại ở trong đây, không hề đi đâu hết...”. Nó chỉ vào đầu của chính mình.

.
.

Nếu như cảm giác giống với tôi tới như vậy...

“Nói vậy là tao giỏi ‘chuyện đó’?”. Tôi nói cho hài hước, sau đó nghĩ lại thiệt không nên nói mà. Mất hết dáng vẻ đàn ông. Từ việc đè người ta, giờ lại trở thành người ta tới đè mình luôn chứ. Muốn điên!

.
“Hừ”. Forth bật cười mà không nhìn mặt tôi. “Chắc là vậy.”

.

Xảy ra sự im lặng bên trong xe. Tôi thở dài nhè nhẹ cùng với lái xe liên tục như vậy. Cho tới khi ra khỏi trường, đi xa lắm rồi, tôi mới đậu xe và nói với thằng Forth.

.

“Lát quay lại nhé.”. Tôi nói với nó.
“Đi đâu?”. Forth hỏi ngay.
“Lát quay lại.”

.

.

Tôi đi mua dụng cụ sơ cứu vết thương từ tiệm thuốc quanh đó và ném hết tất cả lên đùi thằng Forth sau khi tôi lên xe.

.

Nó nhìn một cách khó hiểu. “Mua cho hả?”
“Không phải. Sau này đòi lại tiền mày.”. Tôi nói giỡn đó.
“Hey, dễ thương ghê.”

.

Nổi da gà... Bình thường chỉ toàn người khen tôi đẹp trai, ngầu... Nhưng thằng Forth lại khen tôi dễ thương.
Thế mà tao lại cảm thấy tự hào nữa chứ!

.

“Máu của mày nhỏ lên xe tao rồi kìa.”. Tôi nói, lấy miếng vải dùng để lau vết thương từ trong bịch ra rồi đưa cho nó. “Lau đi, nhìn lâu thấy ớn lạnh.”
“Forth cũng đau tay nè, nâng tay lên không nổi cho lắm.”. Thằng Forth nâng tay cho tôi xem. Hey, tại sao nhìn nó có vẻ yếu sức như vậy chứ?
“Gãy hả! Hay là nứt! Thằng quần, tại sao không nói sớm để còn đưa đi bệnh viện!”. Tôi hét vang trước khi chuẩn lái xe đi tới bệnh viện gần đó ngay lập tức.
“Đi làm gì chứ? Bác sĩ cũng ở đây rồi.”
Tôi khựng lại. “Tao biết làm cái quái gì chứ. Mới năm 2 thôi.”
“Lau giùm chút đi.”
“Hả?”
“Lau, lau, lau.”

.

Cha già mày chết... Tôi lắc đầu một cách mạnh mẽ. Dù thế nào đi nữa chắc chắn tôi cũng không làm. Nói thật nhé, tôi nhìn mặt nó không quá được 5 giây nữa là. Khi tôi nhìn lâu thì phải nhìn sang hướng khác. Đây là cái mà người ta gọi là không nhìn mặt nhau nổi nhỉ (Hoặc là xấu hổ chuyện đêm đó tới nỗi không dám nhìn).

.

“Đau thiệt đó.”. Nó nhắc lại nên tôi phải đảo mắt lên trời rồi giành lấy miếng vải trong tay nó.

.

Khi nhìn mặt thằng Forth, tôi phải cố gắng dữ dội trong việc tập trung khu vực máu chảy, chứ không phải đôi mắt sắc sảo của nó đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Đôi mắt nó sắc lắm, cả tròng mắt, cả hình dáng mắt. Thêm cả hàm râu mờ mờ đó nữa...
Mỗi lần nhìn đều nghĩ tới chuyện đêm đó. Tôi bị điên bị khùng gì vậy?

.

“A!”

“Hey, xin lỗi.”. Tôi kêu thất thanh ngay lập tức. Thằng Forth xoa vết thương của chính mình.
“Đau.”. Nó kêu lên.
“Tại sao tín nhiệm tao để tao làm chứ?”
“Tin tưởng chứ sao.”

.
.

Tin tưởng?
Tin tưởng... Tôi lại nghĩ tới chuyện đêm đó nữa rồi...

.

“Lạ nhỉ? Có cần phải đi gặp bác sĩ để bác sĩ khám tâm thần không?”. Forth nói khi tôi làm vẻ mặt kỳ cục.
“Mày điên hả?”
“Có vẻ như Beam mới là người sắp điên.”
“Bởi vì ai hả?”. Tôi la lối.
“Đêm đó Beam mời gọi trước mà.”
“...”. Khựng lại luôn.
“Ơ, xin lỗi! Không nói nữa.”

.

Tôi thở dài, lại cảm thấy chán nản lần nữa. Không phải chán bởi vì thằng Forth đâu, mà là chán bởi vì chính bản thân trở nên lạ lùng, không còn là chính bản thân mình nữa dù chỉ một chút.

.

“Thật ra không muốn mất tích tận 4, 5 ngày đâu... Chỉ là sợ Beam thấy phiền.”

“...”

“Giờ vậy đi được không, Forth sẽ cứ lo việc đeo đuổi của Forth như vậy. Thích hay không thích thì tùy. Không muốn Beam khó xử hay ngột ngạt.”

“...”

“Forth lo.”

.

Tôi lảng qua nhìn hướng khác. Dù cho có ánh đèn nhiều màu sắc trên con đường bên ngoài cửa kính, nhưng tôi lại cảm thấy tôi không nhìn thấy gì hết.

.

“Thấy Beam làm vẻ mặt không vui thì lại cảm thấy có lỗi muốn chết.”. Forth cứ nói liên tiếp. “Cái này là gì vậy?”. Nó lấy ra chai thuốc mà tôi mua rồi hỏi.
“Tincture chứ gì.”. Tôi phải quay qua trả lời nó.
“Chết tiệt!”. Nó ném lại vào trong bịch.
“Sao vậy?”
“Nó rát.”. Forth làm vẻ mặt e sợ.
“Phải dùng nó lên vết thương còn mới, khử trùng.”
“Thôi mà, thôi.”. Và nó đã cột bịch lại xong xuôi, cứ như không cần phải xử lý chuyện này nữa.
“Mày phải sơ cứu vết thương đó.”
“Để sơ cứu sau cũng được.”
“Không được, phải làm ngay bây giờ.”
“Thôi, rát.”
“Forth!”
“...”
“Thằng khùng này.”

.

Tôi giành bịch từ đùi của nó và mở ra, cùng với lấy thuốc và dụng cụ ra một cách nhanh chóng để sơ cứu cho nó.

.

“Làm thiệt hả?”. Forth vẫn làm bộ mặt e sợ không ngớt.
“Làm thiệt chứ, không thì không khỏi đó.”
“Chết tiệt, nó rát lắm.”
“Rồi lúc bị đấm không đau, không rát?”
.
“Lúc đó chỉ nghĩ chuyện danh dự... với chuyện vợ từ đâu chui ra không biết.”
.

“Mày nói gì đó?”
“Không có gì.”. Forth nói trước khi la lớn sau khi tôi chạm tới vết thương. “Aaaaaa!”

****************************************

Mặt nó lưu manh muốn chết mà lúc sơ cứu vết thương la inh ỏi, om sòm như con nít.

Tôi nhìn về phía Forth rồi lắc đầu một cách chán chường. Đứa con nít đó đang ăn cơm với bộ dáng đói khát.

Phải nói là nó cũng đẹp trai đó mặc dù có băng che vết thương ở trên mặt, theo phong cách lưu manh, mạnh bạo, có râu, xỏ lỗ tai, xăm mình (và tôi biết hết rằng hình xăm nào ở chỗ nào, chắc chết!). Nhưng làn da lại trắng bóc và có hàm răng trắng sạch như củ ấu nữa chứ.

Đúng là xứng với danh hiệu Á quân 1 lúc nó dự thi Nam khôi năm tôi.

.

“Sao lại nhìn chằm chằm vậy?”. Nó ngẩng mặt lên, gặp phải lúc tôi đang nhìn nó. Tôi nhanh chóng quay qua hướng khác. “Rồi không ăn chút gì hả? Gọi đi.”
“Không, có hẹn rồi.”. Tôi nói dối.
“Với ai? Kit hay là thằng Pha?”

.

Tôi chớp mắt lia lịa nhìn mặt nó.

.

“Ok, biết là không có quyền hỏi.”. Nó làm vẻ mặt chán nản một chút nhưng chắc cũng không nghĩ gì nhiều, giống như buông thả để tôi được tự do. Giống như lúc nó nói rằng nó sẽ cứ lo việc đeo đuổi của nó như vậy trong khi tôi cứ là chính mình.

.

Nghiệp chướng... Tại sao tôi phải cảm thấy nhói nhói lúc nó làm vẻ mặt chán nản chứ?

.

“Đỡ hơn rồi phải không? Đi không thấy đau phải không?”
“Thằng quần, qua tận mấy ngày rồi...”
“Không biết.”. Nó cúi gầm mặt. “Tại vì để y nguyên như vậy, không gel, không bao... nên nghĩ rằng chắc là đau. Thấy có chảy máu nữa...”

.

Mày nói ra để làm cái gì hả...

.

“Không sao nữa rồi.”. Tôi nhanh chóng đổi chủ đề. “Ăn xong chưa, để chở về cho.”

“Nếu gấp quá thì về trước đi cũng được. Lát gọi điện cho bạn tới đón.”

.

Nó nghĩ rằng tôi gấp gáp tới cuộc hẹn... Khuôn mặt nó không nghiêm trọng gì hết nhưng tôi thì nghiêm trọng đây, mặc dù rõ ràng tôi là người nói dối như vậy.

.

Sĩ diện tôi cao lắm trong khi nó không hề sĩ diện dù chỉ một chút.

.

“Không, để lát chở về.”
“Phải chở về tới khoa lận đó. Xe đậu ở đó.”
“Được, không thành vấn đề đâu.”
“Rồi người đang đợi không sao hả? Nhìn Beam có vẻ gấp gáp.”

.
“Cũng được, vậy tao đi đây.”. Tôi đứng dậy và bỏ đi luôn. Thằng Forth có vẻ ngạc nhiên lắm... Cho tới khi... tôi quay lại chỗ nó lần nữa. “Sao mày? Đợi lâu không? Xin lỗi tao đang đợi một thằng chết tiệt ăn cơm.”

.

Forth làm vẻ mặt không hiểu gì một chút trước khi cười lớn và làm vẻ mặt hiểu ra. “Ơ, vậy hả? Thằng chết tiệt đó chắc là đẹp trai lắm nhỉ!”

.

“Thì vẫn ít hơn tao...”
“Forth nghĩ rằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net