CHAP 38 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của Kit.

Thi xong rồi...
Học phần này thi cùng với khoa khác thì không có gì lạ. Nhưng lạ chỗ nào bạn biết không? Lạ ở chỗ tôi được nghỉ 3 ngày (tính luôn cả thứ bảy, chủ nhật). Cảm ơn ông trời!  Ít ra cũng có được chút ngày nghỉ. Học bài tới nỗi sắp ói luôn rồi, cảm thấy muốn nghỉ ngơi nhiệt tình. Nhưng mà hôm nay bác sĩ man rợ có chương trình quẩy ở đâu không nhỉ?

Và đây là câu trả lời mà tụi nó dành tặng cho tôi khi tôi hỏi.

Pha chết tiệt: “Đưa Yo đi xem phim mừng thi xong.”
Beam chết tiệt: “Tối qua tao không được ngủ. Tao định đi ngủ.”

Đây có phải là ngày thi xong mà tôi mơ ước không? Cả 2 đứa bạn thân đúng thiếu hợp tác. Tôi bước đi chán nản tới xe của mình, mở cửa xe bước vào trong ngồi, cầm điện thoại lên kiểm tra...
...không có à?

Chắc chết! Chính bởi vì nó đó, gửi tin thường xuyên tới nỗi tôi quen thói. Thành ra tôi thường xuyên nhìn điện thoại xem nó có gửi tin hay không luôn rồi. Bây giờ màn hình của tôi gọn gàng, trống trải, hiển thị thời gian và hình nền là hình băng bác sĩ man rợ cực ngầu được chụp từ lâu rồi.
Tới khi muốn mất tích thì nó cứ mất tích... Đây chính là Ming’s style.

“Xí”

Lúc ở một mình thì tôi không cần phải sĩ diện gì nhiều, ok? Bực mình chính là bực mình, tôi thể hiện ra luôn. Tóm lại là ngày hôm nay của tôi rất rảnh rỗi, rảnh cực kỳ, rảnh muốn chết, rảnh tới nỗi tôi không nghĩ ra rằng tôi nên làm gì. Chợt nghĩ ra muốn làm kỳ đà cản mũi thằng Pha đi xem phim với em Yo cho hết rảnh luôn kìa.
Nhưng mà... nó nói rằng khoa Kỹ thuật thi xong trễ hơn người khác.
Tôi còn nhớ thời thằng Forth nó thi. Nó thi nhiều quá trời. Học quái học quỷ gì mà biết bao nhiêu môn. Cho nên, dạo này thằng Ming nó lặng thinh tôi cũng hiểu bởi vì tôi cũng phải học bài.

Mẹ nó... Từ lúc lên xe tôi toàn nghĩ chuyện của nó.

Tôi thở một hơi dài trong khi khởi động xe. Nhưng xe chưa kịp phát ra tiếng brừm brừm, điện thoại của tôi đã reo lên trước.

Mẹ...

Chết, không gọi về lâu lắm rồi... (Ngoại trừ lúc hết tiền, đúng là đứa con rất ngoan)... Tôi nhanh chóng bắt máy trước khi bị mẹ gạch tên khỏi việc kế thừa tài sản.

.

“Dạ”
“Mất tích không thấy mặt mũi luôn.”. Biết ngay là sẽ bị đâm thọt.
“Kìa mẹ, Kit học nặng mà.”. Tôi làm nũng cấp độ 10. Dùng mánh này xin 4000 được 40000 suốt. Cực kỳ hiệu quả!  (Có lẽ tôi là đứa con ngoan dữ lắm).
“Học nặng cũng nên thỉnh thoảng gọi điện cho ba với mẹ chút chứ.”
“Nặng thiệt mà. Thời gian ngủ còn không có nữa là...”. Cái này nói thiệt. Gần thi đừng nói là ngủ, tắm cũng chả có thời gian...  (?)
“Thôi được rồi. Thứ bảy, chủ nhật này có về ăn mừng sinh nhật ba hay không?”
“Ờ, đúng rồi! Về ạ, về.”. Tôi nhanh chóng nói. Tôi chắc chắn sẽ không kiếm lý do gì khác để làm cái cớ không đi sinh nhật ba. Thấy xin tiền quá quá như vậy chứ nhưng tôi cũng là đứa con có hiếu lắm đó.
“Tốt lắm.”
“Vậy Kit lái xe về hôm nay luôn.”
“Nổi hả? Thi xong rồi hả?”
“Thi xong rồi, mẹ. Mới 5 phút đây thôi.”. Mẹ giỏi lắm vì đã gọi điện cho con đúng lúc.
“Ờ, tốt! Về gặp mặt ba mẹ một chút. Sắp đá con ra khỏi tài sản thừa kế luôn rồi đó.”
“Sẽ về ngay bây giờ ạ!”

.

Rốt cuộc tôi sợ lắm phải không, cái chuyện tài sản thừa kế đó? Tôi lắc đầu với bản thân và cười cười bởi vì cuối cùng cũng được khởi động xe. Mà tôi lái xe về nổi không nhỉ? (Từ trường đại học tôi về nhà là từ rìa bên này của Bangkok tới rìa bên kia. Nhìn có vẻ như gần, nhưng tin tôi đi rằng nó xa lắm). Tôi được ngủ nhiều hơn thằng Beam chắc được có nửa tiếng thôi. Nói luôn là buồn ngủ muốn chết. Bây giờ còn đang ngáp lên ngáp xuống.

Nhưng mà kệ đi... Vì ba, đứa con này làm được.

Tôi lái xe về khu trọ trước để thay đồ sinh viên thành bộ đồ cá nhân thoải mái (nhưng rất đẹp trai trong suy nghĩ của bản thân). Hốt 2, 3 món đồ nhét vào balô, sau đó bước xuống khỏi khu trọ.

Đúng lúc gặp thằng Ming... Dạo về sau này, nó tới khu trọ tôi thường xuyên quá đi mà. Nhưng mà nó cũng chỉ mới ló mặt ra trong khoảng thời gian tuần thi cử như chạy marathon từ thứ hai tới thứ sáu này thôi.

Dù cho nó hay than thở thành câu chuyện dài mấy cây thước rằng phải học bài nặng nhọc thế này thế kia, một số ngày còn không được ngủ, uống nước có gaz cả đêm như vậy để thi nhưng hào quang của nó vẫn nổi bật thấy rõ như trước. Mặc dù dưới mắt hơi thâm một chút đi chăng nữa.

Ở chung một chỗ với thằng Pha lâu nên tôi không ngạc nhiên đâu. Tụi đẹp trai kiểu khắc sâu vào bên trong (?) dù cho thế nào, tụi nó vẫn đẹp trai.
Nam khôi trường năm sau mày phải đẹp trai bằng tụi nó nhé...
Tôi thấy tôi khen nó trong lòng nhiều quá rồi. Nó cũng chỉ đẹp trai như trước, như đã từng thôi...
...Nhưng nhìn đẹp trai hơn chỉ vì tôi không hay thấy mặt nó thôi.

.

“Anh!”
Nó kêu lên gọi cùng với chocolate KitKat ở trong tay của nó. Mặt mũi tươi cười tới nỗi mắt híp. Có vẻ là vui mừng vì được gặp tôi. Tôi không có tự luyến đâu đó! “Định đi đâu vậy?”. Hỏi ngay lập tức khi thấy dáng vẻ của tôi. Đúng vậy, tôi có balô trong nay trái, chìa khóa xe trong tay phải, sẵn sàng lên đường hết mình.
“Về nhà.”. Giọng của tôi cộc cằn như thường lệ cứ như muốn giữ nguyên chủ đề dữ dằn.

...Nhưng không biết tại sao lại chỉ dữ dằn với riêng nó.

.

“Nhà?”
“Ờ, nhà.”. Tôi nói. Lúc đầu định hỏi rằng việc thi cử của nó như thế nào. Nhưng tôi giữ mồm giữ miệng đi thì hơn, một hồi nó khoái rồi xả một tràng nữa. Thậm chí tự suy diễn rằng tôi lo lắng nữa.
Tôi có lo lắng cho nó không vậy?...

.

“Ở đâu?”
“Gần tới Thonburi.”
“Xa dữ.”. Nó nói, làm vẻ mặt nghẹn lời dữ dội. “Giờ cũng chiều lắm rồi, ngày mai đi không được sao?”. Nó nhỏ hơn tôi đó, nhưng dạo sau này nó bắt đầu ra lệnh theo đường vòng.
“Không được, nói với mẹ rằng sẽ đi hôm nay rồi.”

Nó làm vẻ mặt nhăn nhó... Làm như dễ thương lắm. Tôi mở cửa xe, cảm thấy bản thân khựng lại một chút. Dù cho ra vẻ giống như muốn đi thật nhanh, nhưng thật ra, tôi cũng chưa muốn đi.

Tao bị cái quái gì vậy nè...

.

“Anh Kit.”
“Có gì không?”. Cảm ơn nhiều vì nó bắt chuyện với tôi. Không thì có lẽ tôi không tìm được cái cớ cho việc tiếp tục đứng lại đây.

Sĩ diện tôi có đúng nhiều tới nỗi muốn đem đi bán luôn rồi đó.

.

“Em lái xe cho, được không?”. Mặt của thằng Ming nhìn bình thường lắm mặc dù vừa mới thi xong và vừa mới nói rằng sẽ lái xe cho tôi.
“Hử?”
“Chở anh về đó.”. Nó nói một cách nghiêm túc. Mặc dù chocolate trong tay nó làm giảm độ nghiêm túc xuống 10 level đi chăng nữa.
“Mày không còn thi nữa hay sao?”
“Thi lần tiếp theo là thứ hai. Giờ là thứ sáu mà anh.”

Điên rồi... Thi đúng nhiều. “Khoan, khoan! Mày định lái xe chở tao, rồi lái xe quay lại đây ấy hả?”

.

“Đúng rồi.”

Nó nói giống như chuyện thư thả. Nhìn mà tao xin, nó không phải là chuyện thư thả chút nào đâu. Tình hình giao thông Bangkok vào ngày thứ sáu cuối tháng rõ ràng là địa ngục luôn đó. Nếu nó làm như vậy, tôi nghĩ rằng nó sẽ về tới trường lúc 4 giờ sáng chắc luôn.

.

“Không!”. Tôi nhanh chóng nói. “Đi trước đây.”
“Dạ, đi chung nhé.”

Thằng Ming tự tiện ngồi vào chỗ ghế lái trên xe tôi ngang xương. Mày làm thiệt hả?

.

“Thằng quần! Không có giỡn đâu đó, không có giỡn. Tao thật sự phải đi gấp.”. Hơn nữa, đừng làm tao bối rối...
“Vậy thì mình đi liền đi ạ. Nhanh nhanh!”. Có vụ hối tôi giống như là xe của nó nữa chứ.
“Thằng quần! Thôi, xuống xe liền đi.”. Tôi cố gắng nói với nó.
“Ừm, chắc là muốn em mở cửa giùm.”. Khi nó nói xong, nó bước xuống xe, có vụ rút chìa khóa xe ra nữa bởi vì chắc là sợ tôi sẽ chạy vào chỗ ghế lái rồi lái xe bỏ đi. Đúng cẩn thận!

.

Nó mở cửa phía chỗ ngồi kế ghế lái, cùng với lắc lắc cái đầu qua lại một chút cứ như kêu tôi nhanh chóng đi qua bên này.

.

“Nhanh đi ạ.”
“Làm thiệt hả?”
“Nè... Còn mỗi việc em bế anh qua đây ngồi thôi đó. Muốn em bế không?”. Nó cười cười nói. Tao muốn điên! Bởi vậy tôi mới nói rằng nó nhỏ hơn hay không nhỏ hơn cũng không quan trọng, vì có vẻ như nó ép buộc tôi qua câu nói của nó một cách sâu xa.

Do mày tự mình kiếm chuyện cực nhọc đó...

.

“Tùy vậy.”. Tôi đi vòng qua chỗ ngồi kế ghế lái và cái người mở cửa giùm nó mỉm cười chờ đợi một cách ngoan ngoãn. Cảm thấy e ngại, xấu hổ muốn chết khi có đứa con trai cao ngất tới mở cửa xe giùm như vậy. “Đưa mặt tới làm cái gì vậy...”. Tôi nhanh chóng chửi. Tôi còn chưa kịp vào trong xe, nó đưa mặt tới giống như muốn thơm má tôi.
“...Phòng khi xảy ra sự tình cờ.”
“Tình cờ cái gì?”
“Em thơm má anh bởi sự tình cờ. Em cao đúng không? Anh thì lùn, và...”. Nó ngậm miệng lại khi thấy vẻ mặt của tôi.
“Kiểu đó thì làm gì mà gọi là tình cờ!”
“Ơ, vậy hả?”. Nó cười ngây thơ vô tội.
“Nếu định lén làm gì tao... thì trả chìa khóa lại đây.”
“Không làm nữa đâu anh.”. Ming đưa 2 tay lên giống như người thú tội.
“Mong là thật.”
“Vâng ạ...”

.

Thật được bao nhiêu chứ... Thay vì tôi sợ nó sẽ làm gì tôi, tôi đem thời gian đi học hỏi cách phòng vệ bản thân khỏi nó có tốt hơn không...
...Dạo này hay chịu nhường nó dễ dàng nữa. Đây chỉ là chuyện cái chày thôi đó, rồi nếu xảy ra chuyện lớn tới cỡ tàu đại chiến rồi sao...
(Dùng 2 vật này để so sánh một việc rất nhỏ và một việc rất lớn)

Tôi nên cẩn thận thì tốt hơn.

************************************************

Trên xe...
Lúc đầu yên lặng lắm, thế nên tôi với tay mở radio cho vang tiếng nhạc. Ming nghe mọi bài, lắc lư cái đầu với mọi bài dù cho bài đó là bài nhạc chậm, chỉ có một chút nhịp điệu. Xe tiến vào đường cao tốc, hai bên đường là những tòa nhà cao mà một số tôi biết, một số tôi không biết. Bầu trời bắt đầu chuyển thành màu cam bởi vì mặt trời đang lặn.
Chưa bao giờ mơ hay nghĩ tới rằng sẽ về nhà cùng với thằng Ming.

.

“Hồi trung học phổ thông, theo như em nhớ được... gia đình hay tới đón anh, phải không ạ?”. Nó mở đề tài. Cũng đỡ, chỉ nghe nhạc thôi thấy mắc cỡ sao sao ấy, không tả được.

.
Tại sao tôi lại mắc cỡ vậy nè?

.

“Ừm...”
“Bình thường người ta tự mình về mà, không phải sao?”. Ming ghẹo chơi.
“Chết tiệt! Thì tại nhà tao lo lắng.”
“Hahaha, chọc chơi thôi mà anh. Sao em lại không quen với việc này chứ? Dẫn thằng Yo đi chơi ở đâu khuya khuya, ba của nó lúc nào cũng cho người tới đón được, dù cho 2 hay 3 giờ sáng.”
“Không lạ đâu. Mặt mũi như Yo, là con tao tao cũng giữ kỹ.”. Tôi nói theo sự thật.

.

.

“Ừm... Rồi ở nhà anh... có giữ kỹ con trai không ạ?”

.

Tôi quay qua nhìn khuôn mặt bên cạnh có cái mũi cao nổi bật của thằng Ming, nhìn nó nuốt nước bọt với dáng vẻ lo âu một cách lạ lùng.

.

“Muốn biết để làm cái gì?”
“Anh không biết thiệt hả?”. Nó quay qua nhìn mặt tôi rồi làm vẻ mặt như không muốn tin.
“Thì...”

.
“Em tiếp cận anh qua bạn của anh thì không được cho lắm. Anh Beam có vẻ như có cảm giác là lạ với anh đúng không? Thêm anh Pha dù cho dính chặt Yo, nhưng mỗi khi nói về chuyện của anh thì không chịu trả lời cho lắm.”

Tôi lén mỉm cười... Nó kéo bạn đi học chung tới như vậy, mà lại không giữ kỹ bạn sao? Nhưng dạo sau này, cảm thấy nó giữ tôi và Beam đặc biệt kỹ. Ai gọi tới cũng phải nói với nó. Buổi chiều định đi đâu với ai cũng phải nói với nó. Nó bị cái gì không biết.

.

“...Chỉ còn cách tiếp cận qua ba và mẹ của anh thôi.”

Tôi làm vẻ mặt sửng sốt, hết hồn, không hề ngờ trước được.

.

“Mày nói gì đó?”
“Có thể em sẽ tiếp cận qua ba và mẹ anh.”
“Chết tiệtttt!”
“Gì vậy...”. Ming làm vẻ mặt không hiểu việc tôi quá kinh ngạc.

.
.

“Mày cũng biết rằng tình yêu như tụi mình, đó không phải chuyện bình thường.”

.

Ming im lặng...
Tôi không biết rằng nó đang suy nghĩ cái gì. Nhưng có một điều chắc chắn, điều mà tôi nói là một phần sự thật trong xã hội Thái rằng dù cho thế nào cũng thể chấp nhận được. Ba và mẹ của tôi đúng là con cháu nhiều tới nỗi không nuôi không nổi, nhưng chưa từng có ai trong dòng họ gia đình là con trai yêu con trai hết.
Nhưng không lâu sau nó lại phát ra tiếng...

.
.

“Tụi mình...”

“...”

.
.

“Tình yêu như tụi mình hả anh?”

.
.

Chết mẹ!
Tôi cảm nhận được liền rằng tôi vừa mới nói ra điều sai lầm.

.

.

.

“Anh yêu em hả?

“Ưm... Mày nghĩ tòa nhà đó cao mấy tầng vậy?”. Tôi nhìn ra cửa sổ xe. Nhưng rồi cảm thấy bản thân ngáo dữ dội. Chỗ đó toàn là nhà ở không quá 2 tầng...

Ming không nói gì, cứ mỉm cười và lái xe trong im lặng. Nhưng mà tin tôi đi rằng chỉ bấy nhiêu thôi, tôi đã cảm thấy muốn đem cái đầu của tôi nhét vào trong balô của mình và kéo khóa lại... Đúng là quái quỷ điên khùng! Sao lại đi nói cái gì làm người ta phải nghĩ xa xôi như vậy chứ!
Tôi đem cái đầu đập vào kính xe liên tục cùng với nhắm mắt bởi vì không thể nào chấp nhận được sự sai lầm của bản thân mình.

.

“Mày cũng chịu đựng tốt nhỉ.”. Tôi từ từ nói.
“Chịu đựng?”
“Với tao nè.”
“Hử?...”
“Tao không có sự ngọt ngào, dịu dàng gì như em Yo đâu đó.”. Tôi đang cố gắng nói cái gì với nó vậy?
“Thằng chết tiệt đó mà ngọt ngào, dịu dàng hả?”. Ming làm vẻ mặt không tin vào điều mà tôi nói.

.

Có lẽ nó xem Yo như là khúc gỗ trong khi người khác xem Yo là thỏi vàng trắng đắt giá nhỉ...

.

“Tại sao anh phải hỏi như vậy? Em đâu có phải chịu đựng gì đâu.”
“...”
“Em thích anh vì anh là chính mình như vậy mà. Nhưng mà khi nào anh không là chính mình trước mặt em kìa... sự tàn khốc đối với em luôn đó.”. Nó cứ nói liên tục. Đây là lần đầu tiên tôi thật sự xem nó là người lớn hơn tôi. “Nhưng em thấy vui đó.”
“Cái gì?”
“Anh quan tâm em nữa chứ.”

Ờ... Nhưng mà tao không thừa nhận ngang xương vậy đâu... Tao là người như vậy.

“Ờ, mày. Phải ghé qua trung tâm mua sắm nữa.”. Tôi nói.
“Dạ?”
“Quà của ba tao.”
“Được. Trung tâm mua sắm nào giờ?”
“Cái nào cũng được. Sang sang một chút.”
“Vậy em rẽ vào phía trước luôn nhé.”

.

Không lắm chuyện nhỉ. Bình thường nói đột ngột như vậy, tôi bị chửi chết rồi dù cho người lái là người thân thiết với tôi tới mức nào đi chăng nữa. Tôi liếc nhìn khuôn mặt bên cạnh của cái người lái cứ tập trung lái xe tới nỗi suýt chút nữa quên rằng thằng chết tiệt này nó mặt mũi bảnh bao và hành xử ngầu biết dường nào lúc nó lái xe.
Nhưng tôi sẽ không khen cho nó nghe thấy...

************************************************

“Mua cái gì đây.”. Tôi nói. Thật sự không nghĩ ra. Nhưng mà muốn mua sớm về sớm bởi vì quãng đường còn khá là xa.
“Ba anh là người như thế nào?”
“Thì... lặng thinh, ít nói.”
“...”
“Hơi im im, nhưng khi rầy la thì dữ lắm.”
“Sao lại đáng sợ tới như vậy!”. Thằng Ming nói lớn tiếng.
“Lớn tiếng làm cái gì vậy?”
“Em hết hồn mà.”
“Tao mới là người hết hồn nhiều hơn. Tại sao phải hết hồn chuyện ba tao đáng sợ chứ.”

“Em lái xe chở con trai ông ấy về như vậy, em có bị ăn đạn không?”
Tôi liếc nhìn nó với anh mắt bình thản. “Ba tao không có đạn đâu, chỉ có đấm túy quyền vào mặt mày thôi.”
“Thiệt hả?...”. Nó làm vẻ mặt ngạc nhiên dữ lắm.
“Tao giỡn.”

.
Thấy người luôn có sắc mặt tự tin như nó mất đi sự tự tin, tôi cảm thấy cực kỳ vui, hahaha. Sau đó tôi và nó kéo nhau đi chọn quà cho ba và cũng không có khó khi tôi quyết định mua cà vạt cho ba. Ba nhìn có vẻ già nhưng tuổi thật chỉ 50 tuổi đầu thôi, vẫn thường hay mặc vest ở văn phòng.

.

.

“Kit!!!”

Một giọng nói vang lên lúc tôi cố gắng gỡ tay thằng Ming đang thử áo cho tôi để nó tránh xa ra. Đó là giọng nói ngọt ngào, mặt mũi cô ấy cũng đẹp nữa. Tôi phải nheo mắt nhìn kỹ xem cô ấy là ai. Con gái thời nay lâu ngày không gặp trở nên đẹp hơn rất nhiều cũng có đó.

.
.

...Người yêu cũ của tôi.

.
Cô ấy tên Pin, quen nhau hồi học trung học và rất ít người biết bởi vì tôi lười để cho mấy đứa bạn ở trường nó chọc. Quen nhau không lâu cho lắm bởi vì tôi phải chuẩn bị thi vào đại học (Khoa mà thằng Pha ép thi vào nó khó muốn chết). Khi không có thời gian dành cho nhau thì trở nên xa cách và vừa mới được gặp nhau hôm nay thôi.
Pin đẹp hơn nhiều tới nỗi tôi không nhịn được mà ngạc nhiên. Cô ấy tiến tới chỗ tôi và nắm tay tôi nhiệt tình.

.

“Lâu rồi không gặp nhỉ.”. Cô ấy quan sát cả người tôi. “Đẹp trai hơn nhiều.”
“Hehe, Pin cũng xinh hơn trước đó.”. Tại sao tôi phải cảm giác ngượng ngùng vậy nè? Có cái thằng cao kiều, da ngăm ngăm đứng bên cạnh, tôi càng cảm thấy không phải là chính mình hơn nữa.
“Tới đây làm gì vậy?”
“Tới mua quà sinh nhật cho ba.”
“Thiệt hả? Sinh nhật ba của Kit hả? Quên mất! Pin cũng mua chút quà tặng cho ba thì hơn.”
“Khùng, ngại lắm. Thôi đi.”
“Không được đâu. Hồi học trung học phổ thông, nhà Kit đối đãi với Pin tốt muốn chết.”

.

Lúc đầu tôi cũng định không thèm để ý tới thằng Nam khôi trường mới toanh đang đứng bên cạnh đâu, nhưng khi câu nói làm suy nghĩ xa xôi trong quá khứ của Pin vang lên như vậy, làm cho tôi phải không nhịn được mà nhìn về phía nó.

Sao lại xuất hiện cảm giác e ngại, sự lo lắng, quan tâm cảm giác của nó vậy chứ?

.

“Lát em quay lại nhé.”

Nó nói với tôi. Tôi chưa kịp trả lời cái gì, nó đã đi xa mất rồi. Mà tôi không biết Ming nó có quên hay không rằng tôi và nó đang ở trong khoảng thời gian gấp rút đi cho kịp sinh nhật của ba.

.

“Ai vậy?”. Pin nhìn theo. “Đẹp trai quá đi, đẹp trai hơn Kit nữa.”

Chắc rồi... Muốn đẹp trai hơn nó thì phải đẳng cấp thằng Pha kia kìa.

.

“Đàn em ở trường cũ, đàn em ở trường đại học nữa.”. Cho đủ mọi chức danh luôn.
“Thiệt hả? Thân thiết với đàn em khác nữa hả? Bình thường thấy chỉ hay đi với Pha và Beam thôi mà.”. Pin mỉm cười chọc ghẹo. Tại sao phải nói với giọng như vậy nhỉ?
“Có gì hả, Pin?”

.

“Không có gì. Trực giác mách bảo.”. Pin nói một cách suy tư. “Chuyện là Pin thấy Kit và em này đi với nhau lâu rồi, nhưng Pin vừa mới nhớ ra Kit nên tới chào hỏi. Lúc Pin nhìn xa xa với ánh mắt của người ngoài không quen biết Kit, cảm thấy giống như Kit và em đó...”

.

“Sao hả?...”

.
.

“... yêu nhau.”. Cô ấy nhún vai trước khi trả lời.

.

“Hả!!!!”

.
“Thì nói theo như những gì thấy được. Hình ảnh đó thật sự thể hiện như vậy. Cậu nhóc đó nhìn có vẻ quan tâm Kit muốn chết, đi theo sát rạt. Hơn nữa khi nói chuyện với Kit còn nghiêng đầu xuống để nói suốt mặc dù Kit lùn hơn rất nhiều.”

.

“Nè.”.  Tôi ngăn cô ấy lại. “Rồi không cảm thấy gì hay sao khi mà người yêu cũ đi cặp bồ với con trai luôn rồi?”
“Thời đại này rồi mà.”. Cô ấy nhún vai lần nữa. “Hơn nữa... em đó đúng đẹp trai. Pin không thấy lạ nếu tim Kit đập mạnh với em nó đâu.”

.

.

Tôi cãi không nên lời. Pin cứ mỉm cười nhìn qua lại giữa tôi và lưng thằng Ming, người đã đi xa ơi là xa... Tôi bắt đầu lo lắng trong khi Pin cũng bắt đầu chọc ghẹo tôi nhiều hơn dần dần.

.
.

“Người anh thì cứ cứng miệng, không hề thay đổi gì hết.”. Cô ấy thật sự hiểu lòng tôi. “Còn người em chắc là ghen đó.”

.

Tôi không nói gì...

.

“Không dỗ chút nào sao? Hay Pin phải là người tự mình giải thích rằng 2 chúng ta chỉ là bạn bè với nhau?

“Khùng quá! Không cần phải làm tới mức đó đâu.”

.

.

Nếu như có người đi nói chuyện với thằng Ming thì người đó phải là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net