CHAP 39 - KEN CTV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của P'Kit.

“Anh Kiang!”

Tôi nhanh chóng mở cửa bước xuống xe. Tất nhiên rằng khuôn mặt của tôi đang hoảng hốt hết mức có thể. Tôi không chắc chắn chuyện miếng dán tối kính xe tôi bao nhiêu bởi vì dán lần cuối là lúc tôi vừa đậu bác sĩ. Bởi vì vậy, tôi nghĩ rằng anh của tôi có thể đã thấy mọi chuyện xảy ra trên xe.

Và nó là sự thật đúng như tôi nghĩ...

“Mày làm cái gì với con trai như thế hả!!!”. Tiếng anh ấy lớn lắm tới nỗi tôi nghĩ rằng người trong khu vực quanh đây nhất định nghe thấy. Bây giờ tôi thấy tê cứng cả người, không biết nên giải quyết vấn đề trước mặt như thế nào. Anh ấy là anh trai cả của tôi và anh ấy không hề nghĩ, không hề mơ rằng tôi sẽ làm chuyện như vậy trước nhà mình. Tôi thấy người anh ấy run lên, vừa kinh ngạc vừa giận dữ trộn lẫn vào nhau.
Tôi muốn nói nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể lấy tay vỗ đầu và đang kiếm câu nói gì đó để làm cho tình thế trở nên tốt hơn.

.

.

“Xin chào ạ.”

Có người bước tới giúp giải quyết tình huống khó xử này, nhưng tôi không biết rằng sẽ giúp cho tốt hơn hay tệ hơn.
Điều chắc chắn rằng Ming không hề bất ngờ với chuyện trước mặt dù chỉ một chút. Đây là lần đầu tiên tôi thấy rằng nó rất là ngầu.

Nó nhỏ hơn tôi, nhưng dám đối mặt với vấn đề hơn tôi nữa.

“Cậu là ai?”. Anh tôi vẫn nhìn Ming một cách không tin tưởng và giận dữ.

.

“Người yêu của Kit ạ.”

Câu nói của nó làm cho tôi quay ngoắt qua nhìn nó tới nỗi cổ suýt gãy. Ming không hề nhìn mặt tôi gì hết, chỉ nhìn mặt anh tôi, mà lúc này không biết đang có sắc mặt gì rồi.
Tôi nuốt nước bọt. Dù cho vẫn chưa đúng như Ming nói nhưng cũng phải à ừ đồng ý trước.

“Người yêu?”

“Vâng, người yêu.”. Cánh tay dài của Ming với tới ôm lấy vai tôi với bộ dạng thoải mái. Nhưng tôi cảm nhận được trái tim của nó đang đập mạnh dữ lắm.

.

Anh trai nhìn lần lượt qua lại giữa mặt tôi và mặt của Ming rồi anh ấy quay mặt tránh đi. Làm dáng vẻ cứ như không biết nên đón nhận chuyện này như thế nào.
Tôi liếc nhìn một bên khuôn mặt của Ming đang đứng cao hơn. Nó nhìn qua tôi rồi mỉm cười. Chắc là sợ tôi la lối chuyện nó tự ảo tưởng là người yêu của tôi nên mới làm vẻ mặt tươi cười rồi và phát ra tiếng ‘suỵt’ với tôi.
Tôi không định la lối om sòm đâu. Chỉ thắc mắc rằng tại sao nó lại dám đối mặt với người trong gia đình tôi một cách không e ngại tới như vậy.

.

“Anh cũng hiểu thời đại này như thế nào. Bạn anh nhiều đứa cũng là gay.”. Anh tôi nói giống như đang tự nhủ với chính mình hơn là đang nói với tôi. “Nhưng nói thẳng nhé Kit, mày thật sự làm anh sốc nặng lắm. Đây là trước nhà đó.”
“Là lỗi của em...”
“Không phải, là lỗi của em.”. Ít ra tôi cũng nên thể hiện sự nam tính một chút. “Xin lỗi anh.”

Anh tôi ra vẻ giống như đau đầu, nhìn tôi cứ như muốn biết nhiều hơn như thế nữa. Nhưng khi nhìn về phía trước nhà, gia đình tôi bắt đầu từ từ bước ra khỏi nhà giống như biết rằng tôi vừa tới nơi. Bởi vì vậy anh trai tôi không nói gì nhiều được.

“Tôi có chuyện phải nói với cậu...”. Anh tôi nói với Ming “... dài dài.”

Ming gật đầu, không hề sợ gì anh tôi dù chỉ một chút. Chỉ cứ mỉm cười, không biết là muốn tung sức quyến rũ hay gì. Nhưng điều chắc chắn rằng, điều đó làm cho anh tôi bớt đi sự hung dữ khá nhiều.

.

“Kit, con tới rồi phải không?”. Tiếng của mẹ tôi. Mẹ tôi đi với ôm chầm lấy tôi và tiếp theo là ba tôi bước tới vỗ vai tôi nhè nhẹ.

Lúc này thằng Ming đang gặp đủ toàn bộ người trong gia đình tôi. Từ bà, ba, mẹ, A Xo (người vợ còn trẻ ,còn đẹp của anh hai), chị Kim – chị gái của tôi, anh Coach – anh trai còn lại, A Eum, toàn bộ mọi người đều đi ra chào đón tôi ở trước nhà.
(Nhà Kit là gốc người Hoa, nên khi gọi tên thường hay có chữ A đằng trước)

Tôi ở trong vòng tay của người trong gia đình nhưng trong khi đó tôi vẫn đang lo lắng về người tới cùng. Theo như tôi tính trước rằng nó làm xong mọi việc với tôi (thì muốn hôn tạm biệt gì gì đó) rồi sẽ kêu nó nhanh chóng lái xe về liền. Nhưng lúc này, nó không thể đi được nữa, cho nên... nó phải đứng trơ người ra nhìn tôi bị ôm, bị thơm má như vậy đó.

.

“Rồi đó là ai? Đó là Pha hay Beam?”. Mẹ tôi hỏi khi thấy thằng Ming đang đứng.
“Cả 2 đều không phải.”. Anh Kiang nói giọng cộc cằn.
“Vậy là ai?”
Mọi người nhìn về phía người mới một cách thắc mắc, nên thằng Ming phải chắp tay vái lần nữa và tự giới thiệu một cách đàng hoàng. “Tên Mingkwan ạ... là bạn của Kit.”

Rốt cuộc mày là người yêu hay là bạn hay là cái gì đây? Nhưng mà kệ nó đi, lười nối dài câu chuyện. Tôi chỉ không hiểu một chuyện thôi rằng ‘anh Kit, anh Kit’ đối với nó biến đi đâu mất hết rồi. Tôi trở thành bạn giỡn chơi với nó từ hồi nào?

.

“Oh ho~, con đúng là có bạn bè, đứa nào cũng đẹp trai hết.”
“Hehe, thằng này nó đẹp trai ít nhất rồi đó mẹ.”
“Lái xe chở Kit về hả con? Nhà ở đâu vậy con? Về khuya nổi không? Ở qua đêm được đó. Ngày mai sinh nhật ba nữa, ở lại cùng ăn mừng đi.”

.

Oh hooooo~~~, mẹ tôi... Nói gì mà một tràng xong xuôi tới như vậy. Tôi há hốc mồm nhìn về phía thằng Ming, người đang gật đầu lia lịa cứ như chờ đợi câu này lâu rồi, phấn khởi cứ như chó Poodle gặp chủ.
Tôi chau mày nhìn nó một cách bắt bẻ. Tôi tin rằng nó lên kế hoạch lâu lắm rồi, chỉ là nó không nói ra thôi. Chắc chết...

.

“Được không vậy mẹ?”. Tôi hỏi mẹ lần nữa cho chắc ăn. Lời nói này giống như bật đèn xanh cho thằng Ming vào nhà tôi sao sao ấy. Nhìn nó có vẻ vui mừng hơn lúc mẹ tôi mời nữa kìa.
“Chắc rồi. Đẹp trai như vậy, bà con thích. Đúng không bà?”

Bà tôi cười tươi, nhéo tay thằng Ming và phun ra một tràng tiếng Trung tới nỗi tôi nghe không hiểu gì (chưa từng nghe hiểu được). Có một điều chắc chắn rằng vừa lòng thằng Ming lắm. Vừa lòng cỡ cỡ thằng cháu siêu đẹp trai như thằng Pha nữa kìa. Nhà tôi biết rõ rằng tôi có bạn đẹp trai (quá mức) và thằng Ming đang chuẩn bị được thêm tên vào trong danh sách.

Lúc vào nhà, tôi bị lôi vào giống như tôi là con nít lần nữa. Quay lại nhìn thấy thằng Ming bị anh Kiang kéo cổ áo lại, giống như muốn nó đi theo phía sau, đại loại vậy.

Nếu là thằng Pha chắc chuẩn bị tẩn anh trai tôi rồi. Ming chỉ chỉnh lại áo và đi theo sau lưng lần nữa...

...Không thể nhịn lo lắng cho nó được.

...Tại anh tôi từng là lưu manh mà.

*******************************************

Suốt thời gian ăn cơm, tôi chỉ có thể trả lời vô vàn câu hỏi mà người trong gia đình tôi đặt ra. Từ chuyện cái chày cho tới chuyện tàu chiến. Đó là chuyện bình thường khi mà người mất tích khỏi gia đình lâu ngày như tôi sẽ bị hỏi nhiều chuyện. Tôi cứ nói chuyện bình thường, nhưng nhìn nó có vẻ hơi bị khớp một chút ở chỗ tất cả ánh mắt của mọi người từ phía đối diện. Khuôn mặt mang chất Thái như vậy tới ngồi ăn cơm chung trong khi tôi ở cạnh gia đình, tôi thật sự không quen dữ lắm.

“Mà nè Ming... Kit đi học ở đó, có chuyện gái gú gì không?”. Thằng Ming hơi giật mình một chút, nước nó đang cầm suýt chút nữa văng đầy ra bàn lúc bị mẹ tôi đặt câu hỏi.

Tôi nắm chặt muỗng, trong khi anh tôi nắm muỗng chặt hơn nữa và đặt nó xuống bàn.

“Bình thường chưa từng thấy quen với cô nào hết sau Pin. Chưa từng dẫn ai về nhà nữa.”

Thằng Ming xị mặt một chút trước khi chỉnh lại khuôn mặt một cách thần tốc theo khuôn mẫu người giỏi gần gũi với người lớn. “Chắc là độc thân ạ. Bây giờ Kit tập trung học dữ lắm, không thấy có người nào hết.”. Nó nhìn tôi qua ly nước mà nó cầm lên uống lần nữa. Tôi nhìn chằm chằm nó. Thằng điên này vô lễ quá mức rồi.

“Đúng rồi nhỉ...”

“Cậu bác sĩ... cậu bác sĩ của bà.”. Tôi đưa mặt tới cho bà nựng má rồi cười rạng rỡ.

*******************************************

Thời gian trôi qua cho tới khi tới giờ ngủ của bà, mọi người kéo nhau giải tán đi ngủ. Ngày mai nhìn có vẻ như sẽ cúng từ sáng sớm. Tôi đeo balô đi lên phòng ngủ của mình theo thói quen, tới nỗi quên rằng mình đã đem gánh nặng cực kỳ to lớn về cùng. Và nó đi theo một cách nhanh chóng cùng lúc trò chuyện về chuyện gia đình tôi.

“Dễ thương quá đi. Cả bà, cả mẹ của Kit và cả...”

Lúc nó đi vào, tôi đóng cửa phòng ngủ lớn tiếng, đối mặt với nó bằng ánh mắt nghiêm túc.

.

“Chữ ‘anh’ đi đâu mất rồi?”
“Hử?”
“ ‘Anh Kit’, gọi ‘anh Kit’ đi chứ.”. Một hồi tao bắt hít đất...
Thằng Ming ra vẻ đi tới máy tính của tôi được đặt trên bàn. “Thôi.”.
“Nói gì đó?”. Tôi bắt đầu gay gắt, nhưng thật ra thì cũng không nhiều cho lắm.
“Mắc công diễn không được khéo. Anh trai Kit có vẻ dữ muốn chết.”
“Bây giờ mày đang khéo không gọi tao là anh.”
“Vậy thì khéo diễn sâu luôn đi ha, KitKat.”. Cuối câu quay qua cười ghẹo gan với tôi nữa chứ. “Giường queen size, làm sao giờ? Đủ chỗ để ngủ hả?”
“Ai nói mày sẽ được ngủ phòng này? Kia kìa, mày phải đi ngủ phòng của khách.”. Tôi đuổi.
“Haizzz.... Tại sao ngôi nhà này phải lớn vậy không biết!”

.

Thằng Ming tự tiện mở máy tính của tôi, kêu tôi nhấn mật mã giùm rồi nó vào trong facebook nó, du lịch vu vơ trên thế giới mạng xã hội của nó. Tôi nghĩ rằng tôi nên cư xử bình thường, nhưng mà bạn tin tôi không? Rằng nó không bình thường chút nào hết. Mặc dù nó yên lặng, không có nhìn chằm chằm tôi suốt, nhưng tôi đây này, cứ đi qua đi lại cứ như ở mông có gắn lò xo. Ngồi không được lâu đã phải đi qua đi lại, không còn là chính mình.

“Định... chơi lâu không?”. Tôi từ từ hỏi.
“Sao vậy? Muốn chơi hả?”
“Tiếp ngữ đâu mất rồi?”
(Nam giới nhỏ tuổi hơn thường có chữ ครับ (krub) ở cuối câu khi nói chuyện lịch sự hoặc với người lớn tuổi).

“Thì nói rồi đó, mắc công diễn không khéo.”. Nó không có nói với giọng cứng rắn đâu, cũng khá là dịu dàng. Nhưng tôi không quen việc nó không lễ phép, lịch sự.

Rồi tại sao tôi phải lắm chuyện vậy chứ...

“Anh tao đâu có ở gần tao suốt 24/24 tiếng đồng hồ đâu.”
“Đây nè, đăng xuất cho rồi. Tới chơi đi.”

Nó đứng dậy tránh chỗ cho tôi. Tôi không biết nên làm gì tiếp, cho nên tới ngồi thế chỗ nó và đăng nhập email của tôi vào facebook.

.
.

Tiếng của Ming trở nên lặng thinh. Tôi quay qua nhìn thấy nó đang lấy sách trên kệ của tôi để đọc. Nó đọc trong im lặng, trong khi tôi thì làm ra vẻ quan tâm tới facebook trong máy tính nhưng thực tế thì tôi không quan tâm tới facebook của tôi bao nhiêu hết.
Cái page Cute boy lại đem hình tôi đăng lên nữa rồi. Haizzzz! Không phải là tôi không thích hay gì đâu. Nhưng mà lần nào đăng hình tôi thì thường lần đó sẽ có bình luận liên quan tới thằng Ming kéo theo. Đại khái như là bồ, người yêu tương lai, biết bao nhiêu thứ liên quan tới thằng Ming kéo tới không ngừng không nghỉ.
Nhưng tôi cũng hiểu nguyên do làm cho mọi người nghĩ như vậy. Thì nhìn nó đi, trả lời từng bình luận của từng người lúc nãy rằng dễ thương không, tôi đang đeo đuổi đó, người này của tôi, đừng mắng anh ấy hãy mắng tôi. Cái gì cũng được, miễn sao làm cho người khác không cần phải tốn thời gian suy nghĩ rằng tôi và nó liên quan với nhau hay không.

Sao nó lại công khai, rõ ràng tới như vậy chứ...

.

Tôi liếc nhìn ‘cái người rõ ràng’ bắt đầu nằm dài trên ghế salon. Nhìn nó có vẻ buồn ngủ dữ lắm thế nên tôi phải mở miệng. “Ở phòng ngủ khách có phòng tắm, có khăn lau mình nhưng không có quần áo. Để đi mượn đồ của anh cho.”
Tôi đứng dậy, chuẩn bị đi mượn quần áo cho thằng Ming. Đường đi của tôi gần với ghế salon mà nó ngồi. Nó kéo tay tôi, không cho tôi đi và giật mạnh tay tôi về hướng nó với dáng vẻ giống như muốn tôi ngồi lên đùi.
Và tôi ngồi lên đùi nó một cách vô phương chống đỡ...

.

“Hey!”. Tôi kêu lên. “Đây là trong nhà tao đó. Định làm cái gì vậy?”
“Nghĩ xa tới đâu rồi vậy?”. Thằng Ming giả vờ than thở và mỉm cười. “Mệt rồi, cho xin nghỉ ngơi chút.”. Cổ dài dài của nó nghiêng về phía lưng của tôi trong khi tôi đang ngồi trên đùi nó. Và nó tựa mặt vào lưng tôi cùng lúc dang cánh tay dài của nó ôm quanh người.

.

Ngay cả khi chưa đồng ý gì mà đã dám sờ soạng tôi tới như vậy.
Nhưng mà nó dám từ thời nảo thời nao rồi mà...
Bởi vì thấy nó quá mệt nên tôi ngồi yên, trở thành gối cho nó bế và cho nó úp mặt tựa vào như vậy. Học bài thi cực nhọc, lái xe đường xa mặc dù đó không phải là chuyện của nó chút nào. Tôi cũng thông cảm cho nó.

.

“Ming...”. Tôi từ từ gọi khi thời gian đã trôi qua khá lâu. “... Sắp 11h rồi đó. Để tao dẫn tới phòng ngủ của khách.”. Thật ra tôi chỉ muốn nó nghỉ ngơi sớm thôi.
“Ngủ ở đây không được hả?”. Nó nói giọng nhỏ nhẹ, xiết chặt vòng tay lần nữa.
“Chết tiệt. Giường cỡ queen size.”
“Cho nằm đè lên luôn.”
“Khỉ thì có.”
“Mệt thiệt mà.”
“Mệt thì đi ngủ sớm chứ sao.”. Tôi cố gắng thuyết phục. Vừa mới nhận ra rằng giọng của bản thân mình dịu đi rất nhiều. Bởi vì cái gì thì tôi cũng không biết nữa.
“Mệt nhưng mà cũng muốn ở đây.”
“Ở đâu?”
“Ở đây nè... Gần bên Kit.”
Tôi nghĩ rằng nó mệt tới nỗi mơ màng rồi... Nghe từ giọng nó thì thấy giống như người say, không khác chút nào. Tôi định gỡ bản thân ra khỏi người nó nhưng lại quá là khó khăn bởi vì tay nó dính lắm. Không biết có bôi keo gì lên hay không.
“Buông...”
“Không”
“Buông!”
“Không”
“Eh, thằng này...”
“Buông ra rồi thì khi nào Kit sẽ chịu cho em nữa chứ.”

.

Tôi khựng lại... Nghĩ rằng chắc chắn sẽ không có lần nào chịu nhường nó nữa... Nhưng khi nghe nó nói như vậy thì lại cảm thấy mềm lòng sao sao ấy.
Nó đúng là có sức ảnh hưởng với tôi dữ dội thật.

.

“Nếu bây giờ không buông, thì làm sao biết được rằng khi nào sẽ chịu lần nữa?”
Dùng một chút xíu kiến thức Tâm lý học mà tôi có, thuyết phục cho nó chịu thả tôi ra.
Có vẻ như lời nói này vừa lòng nó một chút. Thằng Ming chịu buông tôi ra một cách ngoan ngoãn, giơ 2 tay lên cứ như người bị cảnh sát bắt. Trong khi tôi đứng lên và quay mặt lại đối mặt với nó.
“Đi tắm, để còn ngủ nữa.”
“Ngủ phòng nào?”. Nó hỏi ngay lập tức với ánh mắt buồn ngủ của nó.
“Phòng ngủ của khách.”

.

Ming xị mặt... có vẻ như câu trả lời không được vừa ý.

“Phòng tao cũng được... Để tao đi ngủ ở phòng của khách cho.”

.

Nam khôi trường xị mặt hơn nữa... Hỏi thiệt... đây có phải cùng một người với người biểu diễn Muay, kêu gọi tiếng hét từ mọi giới tính, mọi lứa tuổi trên sấn khấu vào hôm dự thi Nam khôi không vậy?...

.

“Bớt bớt chút đi. Bạn tao cũng không phải, người yêu của tao cũng không phải...”. Tôi làm ầm lên do tính cách bản thân cùng lúc với anh Kiang vừa mở cửa phòng tôi và bước vào. Chết mẹ!!!

Thằng Ming nhanh cực kỳ. Nó gấp gáp kéo người tôi tới ngồi bên cạnh rồi ôm chặt.

.

“Lúc nãy em nói cái gì đó?” Anh hai làm vẻ mặt nghi ngờ trong khi tôi lắc đầu lia lịa, không muốn chuyện trở nên lớn hơn vậy nữa. “Thằng chết tiệt này, buông em tao ra trước đi. Nhìn thấy là muốn đạp.”. Ming buông tôi ra một cách ngoan ngoãn. “Có chuyện phải nói với 2 đứa.”

Tôi và Ming cứng đơ người ngay lập tức lúc anh hai đi tới ngồi lên cái ghế salon còn lại cùng với nhìn chằm chằm 2 người bọn tôi. Dáng vẻ anh ấy đáng sợ sẵn rồi bởi vì từng là lưu manh, còn thêm hình xăm con rồng đầy người đầy cánh tay.

.

.

“Anh muốn nói gì?”. Tôi từ từ nói.
“2 đứa... tới mức nào rồi?”

.

Tôi và Ming nhìn mặt nhau... Tôi không biết nên xạo cái gì luôn. Tôi thật sự không nghĩ ra.

“Mức nào? Có nghĩa là sao?”
“Thì vậy đó. Mức nào... ấy... với nhau chưa?”. Tự mình hỏi rồi tự mình làm vẻ mặt không chấp nhận được nữa chứ.

.

Thằng Ming bật cười một chút, gặp tôi thúc cùi chỏ nên mới im lặng. Trong khi tôi thì lắc đầu. “Chưa, chưa tới mức đó đâu anh.”

“Tốt!”. Anh hai nói ngay lập tức. “Vậy thì em vẫn rút lui kịp... Anh ra lệnh, chia tay với thằng điên này đi.”

.
.

Cả phòng sinh ra sự im lặng ngay lập tức.

“Hả?”. Tôi phát ra tiếng thắc mắc.
“Bây giờ rút lui vẫn còn kịp. Em là em của anh, sao anh lại không biết rằng em của anh thích con gái tới cỡ nào. Nếu quen với thằng này bởi vì khuôn mặt đẹp trai của nó hay bởi vì cảm xúc bốc đồng thì anh ra lệnh chia tay từ bây giờ đi. Để không bị quá trễ hay quá đau khổ.”

.

Tôi cảm thấy giống như bị nước lạnh tạt vào mặt. Thay vì tôi nên không cảm thấy gì bởi vì tôi không có thật sự quen với thằng Ming, nhưng bị anh hai nói như vậy giống như bị anh hai lấy dao đâm vào ngay giữa trái tim. Đèn xanh còn chưa kịp đợi đã gặp phải đèn đỏ rồi là sao?
Tôi cảm nhận được rằng Ming đang gồng chặt nắm đấm. Đôi mắt ngái ngủ của nó đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng, không cảm xúc cấp độ 10 mà người như tôi còn phải chịu thua.

“Mày muốn đấm tao, phải không?”. Anh hai chau mày một cách thách thức. “Tới đi. Đấm xong để có thể ném mày ra khỏi nhà tao và đừng đụng vào em trai của tao nữa.”

.

Muốn điên... Tôi đan hai tay vào nhau và cúi mặt cúi mũi, che mặt che trán. Căng thẳng còn hơn đi thi lại bất kì môn gì... Tôi không thích bầu không khí này chút nào.

.

“Không phải đâu ạ.”. Ming nói, giọng điệu to lớn, rõ ràng. “Em chỉ đang nghĩ rằng nên làm thế nào để anh của Kit bật đèn xanh. Không biết nữa.”. Ming mỉm cười ở khóe miệng. “Chuyện của Kit, em không biết chịu thua nữa chứ.”

.

Tôi nhìn nó một cách kinh ngạc...

.

“Nói gì đó?”
“Như những gì anh nghe được đó.”. Ming vẫn cứ tiếp tục nói. “Dù cho thế nào...” Nó quay qua nhìn tôi. “...em cũng sẽ không bao giờ chịu thua... cho tới khi em và Kit có điểm cuối con đường là hạnh phúc bên nhau ạ.”
Tôi há hốc mồm trong khi anh trai tôi há hốc mồm lâu hơn và rộng hơn...
“Mày chắc chắn hả?”
“Chắc ạ.”
“Em không định nói chút gì hả, Kit?”. Anh hai quay qua hỏi tôi. “Cứ để cho tên này nó nói một mình, có nghĩa là sao? Bình thường em trai anh đâu phải người thiếu tự tin như vậy đâu?”
Cảm thấy giống như bị ném phân qua. Thằng Ming quay qua nhìn tôi với khuôn mặt pha trộn nụ cười. Đây là lần đầu tiên tôi muốn mượn sự tự tin của nó để dùng một chút.

.

.

“Anh...”

Tôi từ từ nói, đưa mắt lên nhìn vào mắt anh trai cả của tôi.

“...Đừng kêu em và nó chia tay gì hết.”

Tôi dám nhìn vào mắt anh hai, nhưng không dám nhìn vào mắt người được đả động tới.

“...Không thành công đâu.”

.

Ming nhìn tôi với ánh mắt không thể nào tin được. Chắc là đang nghĩ rằng tôi nên được giải Oscar. Anh hai nhếch miệng mỉm cười. Điều đó làm cho tôi thấy nhẹ nhõm một chút.

.

“Thật ra thì anh nói nghiêm túc đó, nhưng nếu 2 đứa khẳng định... thì vậy đi. Em trai của anh mà.”. Anh hai nhún vai. “Tóm lại là giấu ba và mẹ trước đi vậy, chuyện cũng đáng sốc lắm mà. Việc này em hiểu mà, phải không Kit?”

Thằng Ming với tay tới chạm vào tay tôi, trong khi tôi lấy tay tránh đi và gật đầu với anh hai. “Okay”.

“Còn mày...”. Thằng Ming ngừng việc cố gắng sờ mó tay tôi sau khi gặp ánh mắt của anh hai. “... Làm em tao thất tình thì tao bẻ đôi lồng ngực mày... hiểu mà phải không?”
(‘Thất tình ‘ và ‘bẻ đôi lồng ngực’ là cùng một từ)

“Không có ngày đó đâu ạ.”. Ming nói cùng với mỉm cười.

Anh hai nhìn nó trước khi hất mặt bỏ đi. “Ngủ sớm đi vậy, ngày mai dậy sớm. À... phòng ngủ của khách anh và Xo chiếm rồi nhé. Phòng của anh máy lạnh bị hư rồi.”. Anh hai vừa nói vừa than thở và bước ra trước cửa, quay qua nhìn thằng Ming lần cuối. “Cái gì chưa thì đừng có gấp. Đây là nhà, không phải khách sạn. Ít ra thì cũng nên ngại với bà.”

.
Tôi và Ming nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net