CHAP 4 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ê, Yo! Hôm nay đi đâu chơi không?"

"Thôi, 2 ngày qua cũng uống rồi. Hôm nay tao không uống."

"Sợ hỏng da hả?"

"Ờ."

"Đồ mỹ phẩm!"

"Tao mà không dùng mỹ phẩm, giờ này mày không có bạn là Nam khôi khoa Khoa học đâu."

"Nam khôi khoa này khoa nọ gì, chắc không liên quan đâu nhỉ? Mày muốn đẹp hơn để Nam khôi trường quay lại nhìn mày thì đúng hơn."

"Giữ miệng để uống rượu đi mày."

"Nếu cô đơn thì gọi cho nhóm 'Thiên thần' tới giúp mày đỡ lẻ loi đi."

"Thôi giữ miệng lại để tao nhét chân vào đi."

"Haha, vậy thôi nhé."

Tôi nhấn cúp máy thằng Ming... Cả hôm qua và hôm nay tôi tham gia hoạt động đón đàn em ở khoa, nói luôn là nhẹ nhàng lắm. Đoàn dự thi bây giờ cũng không có gì. Chỉ đi tập nhảy mỗi chiều và thứ bảy này chuẩn bị chụp hình động ở trước khoa của mình và chụp hình động tập thể ở sân vận động lớn.

Nghe có vẻ như đơn giản nhưng tôi mệt cực kỳ... Buổi sáng bắt đầu có buổi học ôn lại nền tảng đối với sinh viên khoa Khoa học rồi. Tôi không hay vào lớp học đâu. Dựa vào tài liệu của bạn (nhóm 'Thiên thần') tôi mà học, không thì không theo kịp người ta. Cảm giác như cơ thể muốn vỡ ra vậy, đau nhức cả người.

Được đắp mặt nạ rồi thấy thoải mái... Tôi đang nhắm mắt một cách thư giãn.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang... Cái gì chứ? Người ta đang chuẩn bị ngủ. Tôi đứng dậy nhìn xem ai tới gõ. Chỉ vậy thôi mà tôi hết hồn đến nỗi nổi hết da gà.

Ai mà biết được sinh ra một lần trên đời, thằng cha Pa sẽ tới gõ cửa phòng tôi với cảm xúc bình thường, không giận gì hết (ví dụ như lần anh ấy nghĩ rằng tôi chửi lén anh ấy là chết tiệt mặc dù lần đó tôi chỉ thuận miệng thốt lên). Anh ấy ở trong bộ đồ sinh viên xốc xếch nhưng vẫn đẹp trai cực kỳ. Nên khi anh ấy tới gõ cửa vào lúc rất ư là không thích hợp, khi mà bây giờ mặt tôi trắng bệch như ma Nhật Bản. Đây là mặt nạ bùn màu trắng nhập khẩu rửa sạch rất khó~~~~ và không đời nào rửa sạch trong vòng 2, 3 phút đâu.

... Mẹ ơi, cho con khóc một chút.

"Thằng lùn sữa hồng, mày không có ở nhà hả?"

Anh Pa lầm bầm nhưng tôi nghe được rõ ràng... Cha già nó, thằng lùn sữa hồng cái gì?... Tại sao không đem cái đầu trong việc suy nghĩ biệt danh cho tôi đi nhớ các cơ quan trong cơ thể người đi. Nào là thằng lùn, nào là thằng lùn sữa hồng, còn có bò tót nữa...

Kệ đi... Bây giờ tôi nên làm sao đây? Muốn nói chuyện với anh muốn chết nhưng bộ dạng hiện tại lại không chịu giúp cho tôi!!

Càng không được gặp anh ấy ở đoàn dự thi hay ở chỗ trọ tròn 2 ngày, tôi càng muốn gặp và muốn nói chuyện, mặc dù không nói chuyện đàng hoàng với nhau được đi chăng nữa.

Được rồi. Ma Nhật Bản thì ma Nhật Bản...

... Trong khi đẹp đẽ thì hắn cũng chưa bao giờ nhìn tôi sẵn rồi.

"Có gì không?"

Tôi mở cửa ra thấy anh Pa đang chuẩn bị bỏ đi. Hơn thế nữa... tôi phải xấu hổ thêm với 2 người nữa bởi vì người đứng xa hơn chút là anh Beam và anh Kit.

Mẹ nó... Ai cũng thấy ma Nhật Bản hết rồi.

"Trời...". Anh Pa hét lên.

"Con gì vậy?". Cái này của anh Beam.

"Hahahaha.". Anh Kit...

Tôi muốn chết...

"Xin chào mấy anh.". Tôi vái mọi người ngoại trừ thằng cha Pa... Tôi chưa từng xem anh ta là đàn anh sẵn rồi mà.

"Làm cái giống gì với cái mặt mày vậy?". Anh Pa nhìn tôi giống như tôi là bọ hung lăn phân vậy.

Làm cái giống gì với cái mặt cũng được, miễn là để cho mày nhìn đó! "Chuyện của tao..."

"Em nó sắp dự thi rồi thì để cho nó giữ gìn vẻ đẹp trai đi.". Anh Kit ơi... nếu như không phải em thích anh Pa trước rồi, em sẽ cưa anh luôn cho rồi...

"Cũng xấu xí như cũ thôi.". Anh Pa nói theo phong cách của mình... Ai mà đẹp trai thánh thần như mi... "Nhờ mày đưa tài liệu trả cho Pring giùm. Tụi tao chuẩn bị đi học nhóm ở ngoài. Cô ấy phải học tối nay..."

Đã hiểu tại sao lại mất tích 2 ngày không tới đoàn dự thi...

...Thì ra là có bài kiểm tra...

Bác sĩ bắt đầu học kì trước khoa khác đó...

Tôi gật đầu. "Vậy chị ấy sẽ về lúc nào?"

"Một chút nữa. Tao không đợi nổi."

"Không làm cho miễn phí đâu đó.". Tôi xòe tay... Tôi ghẹo gan anh Pa và anh ấy chề môi. Anh Kit chỉ biết cười thôi còn anh Beam bắt đầu mở bài ra học.

"Muốn cái gì? Tiền để mua sữa đá?"

Muốn trái tim mày thì có...

"Lấy cái này trước đi vậy... Anh Pa lấy M&M ra khỏi túi quần của anh ấy.

"Thằng quần, mày giành lương thực của tao. Tao thích ăn lúc tao học."

Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ biết vui mừng vì anh ấy cho kẹo. (Thì nhà ngươi xin mà??...)

"Đi học bài chung không nhóc?". Anh Kit hỏi với vẻ mặt tươi cười.

Tôi tằng hắng: "Em vẫn chưa bắt đầu học kì ạ."

"Đem truyện tranh theo đọc đi."

"Ơ..."

"Rồi ai sẽ trả tài liệu cho Pring hả?"

Dập tắt giấc mơ của tao được đi nhìn mày học bài luôn, Pa...

"Lấy kẹo của tao rồi thì đừng quên làm nhiệm vụ đó.". Anh Pa nói câu kết trước khi đi...

"Tao biết rồi!". Tôi nói và không quên làm một chuyện: "Mày...". Tôi nghĩ là tôi gọi nhỏ rồi đó, nhưng anh Pa nghe được. Chắc là không vang lắm bởi vì anh Beam và anh Kit đi phía trước không có cùng quay lại.

"Có chuyện gì?... Hay là muốn sữa đá cho được?"

Xem tôi là tụi cuồng sữa đá rồi nữa chứ... "Chỉ muốn nói là..."

Anh Pa nhướng lông mày chờ nghe...

"...cố lên."

Trái tim đập mạnh muốn điên mới nói ra được. Tôi nuốt nước bọt tới nỗi mặt nạ trên mặt chuyển động theo...

"Giỏi như tao không rớt đâu."

Hắn làm sao mà mừng vì câu nói mà tôi gom hết can đảm (trong 5 giây) để nói cho hắn nghe chứ?

Ờ... Ngài giỏi giang...

Nếu hắn chịu quay lại một chút hắn sẽ thấy tôi nhìn hắn cho tới khuất tầm mắt...

Thay vì tôi được ngủ nghê...Tôi lại phải đợi chị Pring quần áo lòe loẹt về phòng trước (quần áo lòe loẹt là tôi tự thêm vào). 10 giờ tối rồi mà chị ấy vẫn chưa về... Chắc chết, tôi buồn ngủ lắm. Mặt nạ trên mặt được rửa sạch xong xuôi sẵn sàng ngủ hết mình nhưng lại không ngủ được bởi thứ mà thằng cha Pa gửi lại.

M&M, thứ không hề được mở ra, được để trên bàn cạnh những tấm hình anh Pa được đóng khung mà tôi tự chụp hồi trung học. Lúc đó anh Pa đầu đinh và da rám nắng bởi vì học quân sự, nhưng cũng làm cho các cô gái trường khác hét tới ngất đi lúc anh thi đấu bóng rổ. Và lúc đó cũng là một điều rất tốt đẹp vì việc được nhìn anh Pa thẳng thừng mà không phải sợ rằng anh ấy có thấy hay không.

Anh Pa lúc đó mà tôi chưa từng được nói chuyện và anh Pa bây giờ mà tôi được nói chuyện (dù là mắng qua chửi lại), lúc nào ghẹo gan hơn nhỉ?

Và bên cạnh khung hình là hộp quà màu xanh dương chứa vòng tay màu đen. Nó là món quà mà tôi muốn tặng anh Pa lúc anh ấy tốt nghiệp lớp 12 nhưng lại có 'tai nạn' xảy ra trước.

Tôi nhớ rõ đó là câu nói mà tôi nghe anh Pa và anh Beam nói chuyện với nhau khoảng 2, 3 năm trước...

"Beam, tao thích con gái."

"Thật không? Nếu như có con trai thích mày, mày không chịu chứ gì?"

"Ờ."

"Vậy hả~~~~? Tao sẽ chờ xem!"

Từ việc định lén đặt trên bàn, tôi chạy nhanh đi lấy lại trước khi anh Pa thấy. Lúc đó tôi sốc lắmmmm lắmmmm lắmmmmm. Giờ mới cảm thấy bản thân mình thất tình mặc dù chưa bắt đầu làm gì cả. Nhưng dù như thế tôi vẫn không thể dứt bỏ anh Pa được.

Và việc mà tôi nhớ anh Pa gần như sống không nổi làm cho tôi dành thời gian làm nhiều việc khác để không nghĩ tới anh Pa lúc tôi học lớp 12 là việc... chăm sóc bản thân mình.

... Tôi chăm sóc bản thân tới nỗi anh Pa không nhớ ra, có thể xem là tôi đã tiến xa rồi không?

Và càng tiến xa hơn nữa bởi vì anh Pa không hề còn chút suy nghĩ nào rằng tôi là đàn em ở trường cũ. Và như thế cũng tốt, cho anh ấy biết thời kì đen tối của tôi làm gì, đáng xấu hổ cực kỳ.

*Coóc két*...

Kể chuyện dong dài xong, chị Pring về phòng trọ rồi...

Lúc hơn 11 giờ đêm... Cảm ơn chị nhiều lắm!!

Tôi đứng lên khỏi giường một cách lười biếng (khác xa với lúc anh Pa tới). Và lúc tôi đang chuẩn bị xoay nắm cửa để mở cửa ra.

"Cảm ơn nhiều vì đã đưa về nhé Pa."

Hở?... Vậy nghĩa là sao?

"Đêm khuya con gái về một mình nguy hiểm mà."

Tôi xoay nắm cửa phòng mình ra ngay lập tức...

Cuối cùng thì cũng thấy chị Pring phòng đối diện.

Đẹp...

Và đó là điều mà tôi định nghĩa được về chị Pring. Càng đứng với anh Pa nữa, càng làm cho tôi cảm thấy rằng tôi giống như chó vậy...

"Ờ, đúng lúc luôn.". Thằng cha Pa giật tài liệu trong tay tôi đưa chị Pring. "Mình gửi thằng lùn này trả tài liệu cho Pring đó."

"À...". Chị ấy nở nụ cười xinh đẹp với tôi. "Cảm ơn nhiều nhé."

"Vào phòng được rồi, đừng có học bài gì nữa đó. Đám tụi Pa sắp tiêu bởi vì Pring kéo điểm trung bình lên cao đó."

Xưng bản thân là Pa nữa chứ...

"Khùng, Pa mới là người đứng top suốt."

"Đi đây, tụi thằng Kit đang đợi."

"Ừ."

Trước khi đi anh Pa vò đầu bộ tóc mượt của chị Pring bằng bàn tay to nữa chứ...

Tôi giống như chó rồi đó...

Chó đầu thối...

(Chỉ người bị người khác khinh miệt, người không ai thương, không ai để ý. Từ này dùng rất phổ biến ở Thái)

Con chó cản mũi nhìn những người là người yêu của nhau ngọt ngào với nhau...

"Mày thấy tanh mùi gì sao mà lại làm bộ mặt đó?". Thằng cha Pa quay qua nhìn tôi rồi hỏi.

Tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ biết rằng thế giới của tôi lúc này cực kỳ đen tối.

"Bị cái giống gì?". Anh Pa hỏi lại.

"..."

"Đừng có nghĩ tao lừa mày đó. Tao cũng không ngờ rằng Pring sẽ gọi tao tới đón."

"..."

"Không hề cố ý để mày đợi trả tài liệu cho Pring giùm."

"..."

"Giận cái gì thế?"

Không có giận, tao ganh tỵ!!!!!!!

Xưng bản thân là Pa với chị Pring, còn vò đầu chị ấy nữa chứ... Với tao chắc tới kiếp sau nhỉ?

Mẹ nóóóóóó...

"Lùn..."

"Ba mày mới lùn, tao không có lùn. Tao có tên. Gọi tên tao đi chứ!"

"Tao không thích gọi tên mày."

"Tại sao?"

"Không nói."

Ghẹo gan kìa, mẹ nó...

"Thằng khốn kiếp!!!"

"Mày nói gì đó?"

"Mày khốn kiếp chứ gì!"

Lần này anh Pa làm bộ mặt giận dữ... "Thằng lùn, tao cho mày cơ hội sửa sai lần nữa."

"..."

"Tao tốt bụng hoài không được đâu đó. Đừng trách tao không báo trước."

Là lần đầu tiên tôi thấy anh Pa đáng sợ.

Anh ấy nói với giọng lạnh lùng nhưng sắc mặt anh ấy khắc nghiệt như biểu hiện điều mà anh ấy sẽ làm đáng sợ hơn lời nói của gấp mấy lần...

Tôi chỉ có vậy thôi. Chỉ là thằng nhóc chọc điên anh ấy ngày qua ngày, không có gì đặc biệt hơn thế cả...

...Chỉ vậy mà thôi.

"Sữa hồng tao mua."

Tôi nhìn vào thứ mà anh Pa chỉ. Dưới chân tôi bên cạnh cửa ra vào đang mở toang là ly sữa hồng dường như mới vừa được đặt ở đó.

"Đừng quên uống đó."

Nói xong rồi bỏ đi.

Muốn tôi giận hay tủi thân anh Pa, tôi thật sự không thể làm như vậy lâu được...

Bởi vì anh ấy cứ như vậy nên tôi không thể nhìn ai khác trên đời này nữa...

Nhưng mà... anh Pa có người yêu chưa ta?

Sáng ngày tiếp theo trước khi vào đoàn dự thi, tôi vẫn còn lạc hồn phách chuyện này lúc ăn sáng với thằng Ming.

Thật lòng tôi muốn gọi cho anh Kit rồi hỏi biết luôn cho rồi nhưng cũng sợ bị anh ấy chọc rằng tôi thích bạn anh ấy sao lại không nói... Đại loại vậy. Nên chỉ có thể ngồi tự biên tự diễn chuyện này chuyện kia và điều đó làm cho tôi đau đầu muốn điên.

"Bị cái gì vậy?". Thằng Ming giác quan nhạy, cảm thấy ngay lập tức, nhanh hơn cả ngài Ryu...

(Ryu: người nổi tiếng với khả năng liên lạc với linh hồn. Nhưng đã bị bắt quả tang lừa đảo 2 năm trước =))))

"Mày..."

"Cái gì?"

"Thằng cha Pa có độc thân không?"

"Tươi không hả? Ôi, mày. Tao nghĩ gái qua tay chắc hơn chục người rồi."

('Độc thân' và 'Tươi mới' phát âm gần giống nhau)

"Độc thân~~! Không phải tươi.". Người chứ có phải hải sản đâu.

"Chuyện này ấy hả...". Ming cắn ống hút ly coca làm vẻ mặt trầm ngâm. "...Thật sự không biết nữa. Nhưng mà cũng nghe đồn qua."

"Nghe đồn rằng...?". Hồi hộp hơn ra lúc đợi kết quả xin nhập học.

"... Bồ hàng trăm nghìn, ghệ hàng triệu. Ai ai cũng muốn sánh đôi với Nam khôi trường."

Cảm thấy muốn chết...

Cái mà thấy khó sẵn rồi giờ lại thấy khó hơn nữa...

"Nhưng mà điều được đồn nhiều nhất, tụi Hoa khôi tám với nhau. Người mà anh Pa có vẻ đang quen là người trong cùng một khoa với anh ấy đó."

Trời đánh ầm... vào giữa trái tim tôi...

Còn ai nữa... Người ở phòng đối diện tôi chứ đâu.

Nhìn quan tâm nhau như gì vậy.

"Mày..."

"Yo, mày có sao không? Tao chỉ nói điều mà tao nghe được thôi."

"Tao cúp đoàn nhé."

"Yo, mày ok không?"

"Nói chế King rằng tao chết rồi..."

Mẹ nó, còn chưa bắt đầu làm gì đã đau biết bao nhiêu rồi!

Thì đúng rồi, tao đâu phải là con gái! Tao không sinh con cho mày được! Không có ngực! Eo không thon! Không gợi cảm! Không có cái mẹ gì đủ tốt với mày!

"Thằng thú vật, đẹp trai lắm hả~~". Tôi đang ném đá xuống hồ. Đây là hồ sau trường không hay có ai đi ngang qua trong thời gian này vì đang sáng sớm. Là điểm đông đúc vào buổi chiều đó, nơi được ưa chuộng cho việc tập thể dục.

*Tỏm*

"Khốn kiếp". Cầm lên thêm một viên đang chuẩn bị ném, nhưng có một cái tay nắm lấy cổ tay tôi trước.

Nhớ anh Jaturapoom không? Anh Forth đó...

"Ơ, anh"

"Trúng đầu con cá rồi cá chết thì sao?". Anh Forth giành lấy viên đá trong tay tôi. "Bị mẹ gì nữa vậy? Mày đúng là phiền tao lúc hút thuốc không đó."

"Anh ở đây lâu rồi hả?"

"Ừm, tao ở bên đó.". Anh ấy chỉ tay về phía chiếc xe motor của anh ấy. "Thấy hết mày làm gì rồi. Sợ mày làm tổn thương cá trong hồ hơn vậy nữa nên mới nhanh chóng tới cản mày đây.". Anh Forth trong bộ đồ bình dị, quần ngắn và áo thun màu trắng nhìn bình thường mà đẹp trai gớm.

Phải nói là người quanh tôi toàn người đẹp trai. Chắc là chỉ có một mình tôi là xấu nhất.

"Trốn đoàn hay sao vậy mày? Hành xử không tốt gì hết."

"Em..."

"Mày và cái thân mày là đại diện của con trai cả khoa. Hành xử như vậy ảnh hưởng xấu tới mọi người, từng nghĩ tới chuyện này chưa?". Bộ dạng thô lỗ thiệt nhưng lại có lý lẽ tới nỗi tôi cảm thấy có lỗi.

"Thấy khó chịu.". Tôi nói ra thẳng thừng. Không biết tại sao tôi lại dám nói với anh này. Có thể là vì anh ấy hay ở bên cạnh lúc thấy phiền lòng.

"Khó chịu?"

"Dạ."

"Có Hoa khôi tát nhau giành mày hay sao?"

Hoa khôi tát nhau giành tôi ấy hả?... "Khùng hả anh?"

"Nếu vậy thì chưa cần phải thấy khó chịu.". Anh Forth nhìn về phía trước. "Năm ngoái có người khó chịu hơn mày bởi vì nó là nguyên nhân làm cho cả đoàn loạn hết lên."

"Anh Forth hả?"

"Chắc khùng lắm rồi. Mặt như tao, con gái không tát nhau để giành đâu. Phải là thằng có giá hơn tao chứ."

"..."

"Bác sĩ Phana."

Tôi thật không nên tốn thời gian suy nghĩ...

"Thằng đó là tổng hợp của sự hoàn hảo. Cao ráo, trắng trẻo, chân dài lại học giỏi, nhà nó còn giàu nữa chứ. Chỉ cần nó nhìn con gái một chút thôi, người ta đã tơ tưởng xa xôi rồi.". Tôi tằng hắng, tôi bị nhiều hơn việc nhìn mặt, tôi còn tơ tưởng xa nữa kìa... "Năm ngoái, 2 Hoa khôi khoa tát nhau bởi vì giành nhau tán tỉnh thằng Pa. Nói tới thì mắc cười. Nhưng lại cười không nổi ở chỗ 2 khoa đó bị loại, không được tham gia dự thi."

Nổi hết da gà... Cảm thấy rất có lỗi dù cho đã trễ hơn 1 tiếng đi chăng nữa...

"Thằng Pa bị nặng hơn mày, phải nhờ nhiều người đi tìm nó về dự thi. Nó không thích chuyện như vậy, chưa bao giờ thích cả. Nhưng không ai thích hợp trở thành Nam khôi khoa Y hơn nó, nên nó mới phải dự thi."

"..."

"Nếu mày nghĩ rằng mày khó chịu. Mày thử nghĩ về người luôn ở trong ánh mắt người khác như thằng Pa xem... Rồi mày sẽ biết cái khó chịu của mày chỉ là chuyện nhỏ nhặt."

"..."

"Có trở lại không?"

Tôi còn nói gì được nữa chứ... "Thì chắc phải trở lại thôi.". Tôi quay lưng trở về.

"Nghĩ thông rồi thì tốt...". Anh Forth lắc chìa khóa xe motor. "Đi, tao chở"

Tôi ném cảm giác tồi tệ xuống hồ trước khi gom góp sự tỉnh táo rằng mình nên phân biệt rõ nghĩa vụ và chuyện riêng tư... Dù cho điều đó rất khó đi nữa.

"Anh Forth... Cảm ơn nhiều nhé anh..."

"Vậy chiều nay đãi tao bữa ăn đi."

"Khoa khoa học?"

"Có ạ."

"Còn Nam khôi đâu?"

"..."

"Tới rồi ạ, xin lỗi chị ạ. Xin lỗi!". Tôi nhanh chóng vái xin lỗi thật lòng. Cũng may là khoa tôi có lượt chụp hình gần cuối, không thì bị mắng tan nát chắc luôn (Lúc trang điểm, chế King cũng than phiền tới nỗi ê cả tai).

"Xong rồi. Chuẩn bị chụp hình Khoa Sư phạm nhé."

"Vâng..."

Tôi thở hồng hộc trong khi Netr cười khô khan với tôi. Quay qua nhìn thằng Ming đang vểnh mặt lên nhìn tôi ở gần cuối hàng. Lượt chụp hình của nó còn xa hơn tôi nữa. Tôi trễ một chút... nhưng tôi vẫn tới kịp.

"Cố gắng đi, chiều nay gặp lại.". Anh Forth trong bộ đồ giản dị giữa một giàn Hoa khôi - Nam khôi mặc đồ hoàng gia truyền thống Thái (Đặc biệt mặc để chụp hình quảng bá) đi tới chọt chọt lưng tôi. "Được đó, mặc nhìn vậy nhìn còn ra người ra ngợm một chút."

"Em không đẹp trai bằng anh nhưng em cũng đẹp trai mà, hahaha.". Tôi nói đùa. "Vậy em liên lạc với anh thế nào?"

"Thì mày đưa số điện thoại đi."

Iphone của anh Forth được đưa tới, tôi nhấn số tôi cho anh ấy ngay lập tức mà không phải tốn thời gian suy nghĩ. "Cảm ơn nhiều nhé, anh. Gặp lại sau ạ."

"Ờ, đừng có mít ướt đó."

"Em chưa bao giờ khóc mà."

"Thì cũng sắp."

"Anh Forth!!"

"Hahaha."

"Forth!"

Giọng lạnh lùng vang lên... Ra là thằng cha Pa đột nhiên xuất hiện, và điều này làm cho tôi ngưng mỉm cười tức thì...

"Thằng Kit gọi."

"Ờ, để tao đi.". Anh Forth vẫy tay với tôi rồi đi.

Anh Pa nhìn chằm chằm tôi. "Mày dậy trễ?"

"Không có.". Tôi nhìn đồng phục sinh viên chỉnh tề của anh ấy... "Mày không đi thi à?"

"Thi buổi chiều."

"Ừm"

"Ừm hả?"

"Thì ừm chứ sao?"

"Hôm qua còn cổ vũ cho tao mà."

"Hả?... ". Tôi không nghe được câu lúc nãy. Thằng cha Pa nói trong họng.

"Kệ đi, mày chỉ là mày thôi."

Cái gì vậy chứ...

Không hiểu gì hết...

Tôi nhìn theo lưng anh Pa một cách lạ lùng.

Không lâu sau thằng Ming đi tới chỗ tôi... Phải nói là toàn Nam khôi đi tới chỗ tôi không hà... "Ê, Yo... Lúc nãy như là phim vậy đó."

"Cái gì?"

"Anh Pa ghen, hahahahaha."

"Ghen nhà ba mày, khùng hả?". Tôi tuyệt đối không đời nào tin, dù cho mặt tôi bắt đầu đỏ lên đi chăng nữa.

"Không biết. Tao nói theo những gì tao thấy."

"..."

"Nếu chuyện đó là thật, rối hết cả lên chắc luôn. Mày sẽ là trung tâm trái tim của đại thần khoa Y và khoa Kỹ thuật luôn đó. Gây cấn chắc luôn!"

"Mày xem phim nhiều quá rồi đó, Ming."

"Thật hay không rồi sẽ biết thôi...". Ming chỉ tay về phía ly sữa hồng bị tan khá nhiều đá rồi. "Mày chắc là bắt đầu lọt vào mắt anh Pa rồi đó..."

"Chắc là hắn mua đãi cả đoàn thôi.". Tôi không muốn tự mình mơ tưởng nữa...

"Không..."

"..."

"... Của một mình mày."

"..."

"Lúc mày trốn đi 'diễn sâu', anh ấy đi tới gần gần tao. Đem sữa đá để đó và nói ngắn gọn, đơn giản rằng... 'Của bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net