CHAP 43 (PHẦN 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chap này tiếp tục của Forth & Beam.
- Hình như tuần này truyện ra hơi quá tay! Chắc tuần sau cắt giảm số chap quá!
------------------------
Chap này theo lời kể của P'Forth.

Điều này giống như một cơn mơ vậy…

Beam và tôi lái xe về vùng ngoại ô....Chỉ có 2 chúng tôi trong xe thôi, thực sự riêng tư.

Tôi sắp điên mất rồi!!!

Haha…. Xe bus của Sinh viên khoa kỹ thuật năm nhất đang đi phía trước.

Làm sao tôi có thể nói như thế này là riêng tư được chứ!

Beam im lặng suốt dọc đường, cậu ấy bận nhìn ra ngoài cửa sổ, giảm âm lượng, thay đổi bài hát rồi lại rồi lại tăng âm lượng và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng sự thật là cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi??

Trời ạ! Trong lòng tôi như có cả tấn hạnh phúc! *xấu hổ*

Tôi có thể thấy cậu ấy trong tầm nhìn của mình, nếu không phải cậu ấy đang chán nản thì chắc chắn rằng cậu ấy đang nghĩ ngợi điều gì đó rồi.

Các bản nhạc đã chạy hết, nó quay lại từ đầu. Tôi thay bằng đĩa nhạc mới, nhạc Rock Thái bắt đầu.

Beam thốt lên, "Chán chết đi được...!"

“Cậu nghe loại nhạc này á? Khẩu vị thật nặng nhỉ…” Tôi không biết loại nhạc nào mà Beam thích, nhưng tôi thích nhạc Rock.

“Cậu không nghe được loại nhạc này à?”

“À, tôi có thể nghe nhưng tôi muốn nghe thứ gì khác cơ…” Cậu ấy kéo ổ đĩa của tôi ra và kết nối với điện thoại cậu ấy, rồi bắt đầu nghe những ca khúc nhẹ nhàng …

(“Chỉ là bạn thôi nhưng khi ở bên cạnh nhau, em như ngừng thở vậy…) – lời bài hát

Tôi nắm chặt vô lăng khi lời bài hát phát ra. Nó chẳng đúng với cuộc sống của tôi, nhưng đủ để làm cho bầu không khí trong xe trở nên lúng túng, bối rối cho cả tôi và cái người đang ngồi cạnh tôi lúc này.

Tưởng tượng mà xem, 2 người lái xe trong một vùng quê yên bình, trong một ngày không quá đẹp trời, cùng nhau nghe những giai điệu này….

*Ugh* Quả thực là cực kỳ lãng mạn mà!

Điện thoại tôi rung lên, Sharp đang gọi.

“Xin chào”

Beam vặn nhỏ âm lượng xuống.

“Xin chào Forth, hãy nói cho tao biết mày và Beam đã đạt được thỏa thuận nào chưa? “

“Sharp! Beam đang nghe đấy!” Tôi lo lắng nói. Beam vẫn không thèm nói lời nào, nhưng đang làm ra vẻ sẽ sẵn sàng đấm bất cứ cái gì đấy.

“Ờ, tao gọi cho mày là nhờ chúng mày 1 việc, có nhớ trạm xăng mà chúng ta đã đỗ cách đây 20 phút không? Có cậu sinh viên để quen túi xách, trong đó có cả thuốc ở phòng nghỉ tại trạm, mày quay lại lấy giúp tao và nhớ mua 10 túi Bim bim Lay’s cho mấy đứa nhỏ nhé. (Lay’s: 1 nhãn hiệu khoai tây chiên)

Cuộc gọi kết thúc...

Ôi chúa ơi, 20 phút kể từ khi chúng tôi rời trạm xăng. Ở tốc độ này, tôi đoán là chúng tôi đã cách xa nó hàng bao nhiêu km rồi.

Và mua 10 bịch bim bim cho lũ trẻ? Xin chào, tôi không phải nhân vật chính của tiểu thuyết này - người thực sự giàu có ấy!

“Xin lỗi, chúng ta phải quay lại rồi” tôi nói

“Cũng được mà...chỉ cần lái nhanh hơn thôi...vì vậy tôi có thể thoát khỏi cậu nhanh hơn khi chúng ta đến nơi”  (Translator: Mày phũ quá Beam, chẳng phải mày chạy theo giai sao, giờ lại mong thoát khỏi nó?)

“Nhưng ngày hôm qua, cậu vội vã chạy đến khoa tôi chỉ để thấy tôi mà…”

Tin tôi đi, mặt Beam đỏ ửng luôn. Tôi cười đắc thắng trong lòng và vòng tay lái quay lại. Chúng tôi vẫn đang nghe list nhạc của Beam. Thực tế thì tôi bắt đầu ghi nhớ những bài hát yêu thích của cậu ấy. Thậm chí là gu âm nhạc của cậu ấy khác tôi, nhưng phải thừa nhận rằng, nhạc của cậu ấy rất dễ chịu..

Trong khi lấy lại túi từ quản lý của Trạm xăng, Beam nói, cậu ấy sẽ mua vài thứ để ăn. Tôi kiểm tra thuốc và quyết định theo Beam vào quầy hàng. Tôi hơi giật mình khi thấy cậu ấy mang một đống túi bim bim Lays. Tôi đoán, cậu ấy thực sự đã nghe cuộc nói chuyện của tôi với Sharp.

Tôi thấy cậu ấy mua 1 cặp gì đó nên tôi cúi xuống, bí mật theo dõi.

Cậu ấy đã nhặt thêm vài chiếc kẹo trong khi giữ túi bim bim Lays và…vẫn không nghĩ tới việc lấy một cái rổ đựng hàng.

Chết tiệt! Thằng bé này dễ thương vô đối. *xấu hổ*

Không hề thắc mắc tại sao mà tôi lại phải lòng cậu ta nữa nhé.

Beam cũng yêu tôi, có phải không? Nhưng tôi nhớ rõ lời của em Yo rằng cậu ấy nói, cậu ấy không bao giờ phải lòng 1 thằng con trai “trâu bò” như tôi> (Translator: Khóc 1 dòng sông, tội Forth quá)

Chết tiệt! Những lời này khiến tôi tâm thần phân liệt mất. Tôi nghĩ thật á?? *Thờ dài*

Tôi lấy 2 lon bia khi tôi thấy cậu ấy mua đồ xong và đã đợi tôi ngoài xe.

Ngay khi tôi bước vào xe, tôi mở luôn lon bia nhưng mà Beam đã nhanh chóng cướp nó từ tay tôi.

“Này”

“Đừng quên là cậu vẫn phải lái xe đấy!”

“Nhưng mà 1 lon bia thì nhằm nhò gì?” Tôi giải thích. “Chẳng phải bình thường tôi uống rất nhiều sao?”

“Thôi, đừng uống! Nó vẫn có thể làm cậu buồn ngủ đấy” Beam tìm gì đó trong túi.

“Đây, uống nước Malee đi, 100% nước hoa quả, tốt cho sức khỏe” Không nghi ngờ gì nữa, chàng trai này đích thị là thành viên của Băng bác sĩ man rợ Phana rồi.

Tôi cười và xoa nhẹ và tay Beam trước khi nhận lấy lon nước hoa quả mà cậu ấy đưa cho. Tôi mở lon và uống theo yêu cầu của Beam.

Tôi khởi động xe và tiếp tục lái xe theo bảng chỉ đường. Chúng tôi vẫn nghe nhạc mà Beam chọn và tôi bắt đầu thích những bản nhạc cậu ấy thích, thật là may mắn, không có ai gọi cho chúng tôi giục nhanh lên vì vậy tôi lái từ từ và tận hưởng khoảnh khắc bên cậu ấy.

Đột nhiên, điện thoại tôi kêu.

Một số lạ. Tôi nghĩ là của một cô gái rồi.
"Haist" (Translator: Tiếng Philipin - có lẽ do bạn dịch từ tiếng Thái qua tiếng Anh là người Philipine)

Thật là khoảng thời gian hoàn hảo…

“Xin chào”

Tôi bật loa ngoài để cái người bên cạnh không nghi ngờ gì cả.

“Xin chào anh Forth!” Tôi đột ngột cảm thấy thay đổi bầu không khí trong xe khi mà Beam tắt nhạc

“Uh?”

“Anh có rảnh để nói chuyện không ạ?”

“Anh không,..”

“Có, anh rảnh nè” Beam bồi thêm.

Beam định chơi trò gì vậy?

“Em rất vui. Anh không phiền vì em lấy số của anh từ khoa XXXXXX chứ ạ?” (Translator: Bánh bèo này tưởng đang nói chuyện với Forth)

“Nghiêm túc à? Có chuyện gì vậy?

“Em thực sự thích anh…từ lâu lắm rồi” (Translator: Ối giời ơi, bánh bèo)

Ôi chúa ơi. Cô ta thẳng thắn quá!

“Em thực sự muốn giúp anh gạt bỏ hết đám con gái khác đang làm phiền anh Forth, để em có thể được ở bên anh”

“Không vấn đề gì!” Beam trả lời hộ tôi trong khi mỉm cười.

“Thật sao?? Em phải đi chơi bây giờ và e sẽ gửi ảnh cho anh nhé!” Chết tiệt. Con bé này sao nó có nhiều tự tin đến thế. Beam thì không ngừng cười trong lúc ăn kẹo.

“Đợi đã…. Anh đã có vợ rồi” Tôi nói và nhìn vào gã trai bên cạnh.

Tôi thấy cậu ấy dừng hình vào lúc tôi phọt ra những lời ấy.

“Cái gì?”

“Chắc là em chưa nghe tin rằng anh đã có vợ phải không?”

“Không đúng!”

“Uh, sự thật thì vợ anh đang ngồi bên cạnh anh và nghe hết câu chuyện rồi. A phải đi chơi đây.”

Thằng bé bên cạnh tôi vẫn đứng hình và cái mồm thì không thể cử động để mà tiếp tục nhai kẹo được.

Sau đó, cậu ấy chầm chậm quay cái đầu qua tôi và nói

“Thật là vui ha! Cậu có trò đùa chết người đấy”

“Cậu vui một mình đi”  Tôi đáp lại bằng cái giọng mềm mại và mỉa mai

Cái xe rơi vào tĩnh lặng trong vài phút. Thực sự tôi không nghiêm túc khi nói như vậy. Sau đó có một ý tưởng, tôi giả vờ tôi vẫn giận cậu ấy để trêu một chút xem nào.

“Tại sao lại im lặng? Cậu vẫn tức tôi à? Beam hỏi tôi với giọng rất là mềm. (Translator: Âm mưu gớm cái ông Forth)

Chính nó. Mình thắng rồi. Hahaa

“Tôi đã làm gì sai à?” cậu ấy ngừng ăn và quay cái mặt đáng yêu qua tôi.
“…” (Translator: Tiếp tục im lặng giả cờ tổn thương =) )

“Cậu thấy đấy, cô ta đã ngừng làm phiền cậu…” giọng cậu ấy có chút run rẩy như là đang lo lắng ấy.
“…” (Translator: Vẫn diễn cảnh bị tổn thương)

“Bạn Forth à, làm ơn đừng phiền muộn như thế đi. Nó không hợp với mặt cậu đâu.” Bây giờ cậu ấy quay cả người đối diện với tôi.

Đó có phải là phương thức làm lành của cậu không? Tôi nghĩ là tôi cần giả bộ điên lâu hơn chút nữa. (Translator: Khốn nạn công)

“Thôi được rồi, tôi xin lỗi. Làm ơn nói gì đi mà…”

Tôi vẫn tiếp tục im lặng.

“Cậu muốn tôi làm gì? Tôi thực sự thấy có lỗi mà.” Tôi cảm thấy cậu ấy đưa gì đó vào má tôi. Tôi quay mặt qua và… thấy cậu ấy đang lấy kẹo cho tôi này. (Translator: Trời, tôi sâu răng luôn với mấy người rồi)

“Không thích hả?” Giờ Beam cố cho tôi ăn kẹo của cậu ấy. Ok, tôi đầu hàng. Tôi mở miệng để cậu ấy đút kẹo.

“Như trẻ con vậy!” Cậu ấy lẩm bẩm.

“Ngon lắm” Tôi nói. Tôi chưa bao giờ thử loại kẹo này trước đó.

“Thật hả? Đây là loại kẹo tôi thích nhất nhưng mỗi lần thằng Kit ăn nó đều nôn cả “ (Translator: Thứ kẹo gì mà gớm vậy chứ?)

“Tôi nghĩ nó rất ngon mà, có thể thêm nữa không?

“Đây” Beam lấy thêm kẹo và cho tôi ăn…. Thế là hòa rồi. Tôi nhai kẹo và Beam đút cho tôi ăn trong một lúc.

Tự dưng cậu ấy dừng lại và có vẻ như tự thấy có gì đó sai sai.

“Tự đi mà ăn” cậu ấy nói.

“ Tôi không thể. Tôi đang sử dụng cả 2 tay để lái xe này” Beam nhìn tôi với vẻ mặt không tự nguyện.. nhưng lại vẫn đút cho tôi ăn một cách ngọt ngào.

Ôi chúa ơi. Thật sự là rất tốt nếu bạn đi xa cùng với người mà bạn yêu nè.

Khi đến nơi, tôi thấy bạn bè tôi đã phát bữa ăn trưa cho đàn em rồi. Tôi vội xuống giúp họ.

“Bạn Forth à!” Sharp chọc tôi. “Mày nên cười trong khi làm việc này đặc biệt là vợ mày…”

“Ngậm miệng lại! Mày nói to quá đấy. Beam không thích bị gọi như vậy đâu”

“Nhưng mày thích mà, phải không?

“Thích cái khỉ gì. Thích điều mày nói hay thích cái cậu trai thẳng ở đằng kia?”

“Mày điên rồi. Tiếp tục đi mà giúp đỡ các em gái khóa dưới làm nguội cơm để ghi điểm đi”

“Okay, tao sẽ đi”

Tôi nhặt cái bảng và bắt đầu quạt cơm cho nguội. Nhưng lũ con gái không thích việc tôi làm. Chúng nó thích đàn anh của chúng nó từ khoa khác cơ. Bác sĩ Beam đấy.

“Anh Forth?”

“Hmmm?”

“Anh hẹn hò với anh ấy à? Một cô em khóa dưới hỏi tôi nhưng nó lại thu hút hết cả sự chú ý của lũ đàn em, bao gồm cả Beam ở đây. Ánh mắt cậu ấy đe dọa tôi. Tôi sẽ nói gì đây?

“Chưa”

“Anh đến đây cùng nhau, mà lại chối rằng là đang hẹn hò nhau sao? Này, anh, tụi em có thể giúp hai anh đấy?”

“Không được đâu! Cậu ấy cứng đầu lắm!”

“Ồ, thế thì hẹn hò với em đi” một cậu nhóc to béo khóa dưới can thiệp. (Translator: Chết mày đi Forth)

Lời của cậu nhóc béo khiến Beam cười và quên hết những điều tôi nói.

Cậu nhóc béo rõ ràng là cố tình xúc phạm tôi.

“Lại đây béo” Tôi vẫy tay

“Em xin lỗi anh” cậu ấy làm động tác hối lỗi

“Lại đây”

“Em sợ ạ!”

“Thằng béo này!” Tôi gập cái bảng và đánh nó vào đầu. Haha.

Tôi nghĩ cơm đã sẵn sàng rồi.

“Đi ăn cơm thôi, đừng có e ngại nhau nhé.”

Tôi bắt gặp Beam nhìn chằm chằm tôi. Cậu ấy không hề làm mặt đáng yêu nhưng cái mặt của cậu ấy lúc này cũng đủ khiến tim tôi đập loạn lên rồi.

Tôi ăn với cả nhóm nhưng tôi vẫn duy trì cái vẻ mặt nghiêm túc suốt để cảnh báo bọn chúng đừng có trêu chọc đàn anh.

(TRONG QUÁ TRÌNH LÀM VIỆC)

Mặt trời đã lên cao khi chúng tôi bắt tay vào công việc. Tôi và những cậu con trai khác sửa chữa trong tòa nhà, cắt cỏ để diệt côn trùng, rắn rết. Lũ con gái chịu trách nhiệm hậu cần như đem nước, trò chuyện, hoặc sơn lại những phần mà chúng tôi sửa xong. Chúng tôi nhễ nhại mồ hôi vì ánh mặt trời.

“Tôi cần một cây búa” Tôi yêu cầu bạn tôi đưa cho cây búa ở dưới vì tôi đang ngồi trên mái nhà rồi. Tôi đã sốc và mất hết vẻ cool ngầu khi mà người đưa cho tôi cái búa, không ai khác ngoài...Beam.

Beam!!

Tôi hơi bối rối. Công việc quá nguy hiểm cho cậu ấy. Trèo lên thang chỉ vì cái búa á??

“Tôi nói với cậu sơn hoặc ở với lũ con gái trong bóng mát cơ mà” Tôi hét lên. (Translator: Trời ơi, nam nhi mà anh giai làm như người ta là con gái yếu liễu đào tơ không bằng)

“Cậu điên à? Có thấy tôi giống như một đứa con gái không? Tôi sẽ giúp cậu” Cậu ấy trả lời  “Cậu nhìn mệt rồi, nghỉ đi… Tôi sẽ làm nó.”

“ Không” Tôi nói. “Chết tiệt. Đừng có cứng đầu như vậy, trời nắng lắm và mặt cậu sẽ đen sì vào đấy.”

“Ok, tôi sẽ xuống luôn đây”

Tôi nói cậu ta đi sơn nhưng thực tế cậu ta lại ở dưới và quay trở lại giúp tôi. Tôi cũng nhìn thấy cậu ấy cố đóng một cái đinh trên tường. Cậu ấy cầm búa rất chuyên nghiệp như thể là cậu ấy không phải sinh viên Khoa Y vậy.

Thật tuyệt nhưng mà tôi không muốn nhìn thấy cậu ấy làm việc nặng vào lúc 2 giờ chiều và dưới ánh mặt trời chói chang như thế này. Sẽ vui hơn nếu Beam dừng lại việc giúp đỡ tôi và chỉ ngồi dưới ô với lũ con gái. (Translator: Khiếp chưa, anh giữ người của anh quá thể. Phát hờn lên được.)

Tôi cởi áo sơ mi và nhanh chóng kết thúc phần việc của mình. Da của tôi cháy xém rồi nhưng tôi không quan tâm đâu. Dù sao thì tôi cũng ít khi phơi nắng như thế này. Chúng tôi phải dừng ngang chừng vì trời quá nắng, do vậy chắc chắn ngày mai mới xong rồi.

“Bạn Forth à” Bạn tôi gọi. Xuống đây, nghỉ một chút và uống nước đi này.

Mọi người tụ tập ở bên dưới nên tôi quyết định trèo xuống từ mái nhà. Tôi ngồi xuống và nhận ra mồ hôi ra như tắm ấy.

“Mặc áo vào. Lũ con gái đang nhìn cậu đấy” Cậu bạn tôi đưa tôi áo sơ mi nhưng tôi lại dùng nó để lau mồ hôi. Tất cả những gì muốn làm lúc này là tắm 1 cái.

Tôi nhận nước từ người bạn rồi tìm Beam

“Cậu có thấy Beam không?

“Cậu ấy không ở cùng cậu à?” Cậu ta nói. Tôi bắt đầu lo lắng.

“Không thấy cậu ấy đâu cả.”

Tôi nhanh chóng đứng lên và đi tìm cậu ấy. Tôi nhìn thấy cậu ấy ngồi bên trong lớp học, đang dán hoa lên bảng. Tôi lấy chai nước trước khi đến chỗ cậu ấy. (Translator: Họ làm tình nguyện ở một trường học)

Beam nhìn tôi nhưng cậu ấy nhìn lúc không mặc áo, ngay lập tức cậu quay mặt đi.

“Này, khiêu khích quá đấy!” cậu ấy nói

“Thế cậu muốn tôi nóng chết à” Tôi lầm bầm

Tôi đưa nước cho cậu ấy và cậu ấy nhanh chóng uống nó. Tôi đoán cậu ấy khát như tôi vậy. Trời quá nóng…chỉ muốn uống nước và uống nước.

Thậm chí chúng tôi ngồi dưới bóng mát của tòa nhà rồi, vẫn cảm thấy nóng nực kinh khủng…có luồng gió nhẹ thổi qua nhưng cũng không giúp được gì cả. Beam vẫn tiếp tục sửa cái bảng và dán hoa lên đó.

“Tôi có giống như người đồng hành tốt với cậu không? Cậu ấy hỏi

“Không hẳn”

“Tôi đã từng làm công việc này” Beam nói. “Tôi học nó khi ở cấp ba. Nhóm của tôi luôn được giao nhiệm vụ sửa lại cái bảng”

Tôi cười với cậu ấy và nhìn cậu ấy trang trí bảng với hoa. Tôi phát hiện ra tôi thích nhìn thấy Beam làm việc này…. Cậu ấy là một người đàn ông to lớn, có bàn tay to không hề phù hợp với loại công việc này nhưng cậu ấy lại trông rất tuyệt khi làm nó... (Translator: Đúng là cái đẹp ở trong mắt người đang yêu các mẹ ạ)

“Tôi có thể ở đây với cậu không?”

“Cậu không cần kết thúc công việc của cậu à?” Tôi ngồi xuống và vùi đầu mình vào lòng cậu ấy, trong khi phải nín thở luôn đấy.

Tôi thấy cậu ấy giật mình và thốt lên: “Đồ khốn, biến đi”

Rồi tôi nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc và với cái giọng năn nỉ nhất có thể, tôi nói: “10 phút….à không 5 phút thôi cũng được mà!”

“Cậu đang cố làm gì vậy?”

“Tôi mệt từ lúc lái xe đường dài và giờ lại làm việc dưới ánh nắng mặt trời mà”

“Nhưng…”

“Chỉ cần ngủ 1 chút thôi, một phút thôi cũng được” Tôi nhắm mắt và đợi xem Beam sẽ làm gì. Cậu ấy lấy áo thun từ tay tôi rồi phủ lên thân tôi.

“Như là một màn triển lãm ấy nhỉ.” Cậu ấy phàn nàn nhưng lại mỉm cười.

“Cậu không thích à” Tôi hỏi cậu ấy mà mắt vẫn nhắm nghiền.

Tôi mở mắt ra 1 chút để thấy phản ứng của cậu ấy. Chết tiệt. Cậu ấy đang đỏ mặt.

Nghi là tôi đang định nói xa hơn, cậu ấy ngay lập tức phủ áo thun lên mặt tôi. (Translator: Tôi thề tôi không hiểu cái đoạn đỉnh điểm này là thế nào? Không hiểu bà tác giả ơi?)

Thật là khoảnh khắc tuyệt vời mà…Beam đánh thức tôi dậy. Lúc này cậu ấy đi với tôi để làm mấy việc nặng.

Tôi đã nói với cậu ấy đôi lần rằng đừng có làm nhưng cậu ấy không nghe gì cả. Bác sĩ mà lại biến thành kỹ sư dân dụng như tôi nhanh quá. Cậu ấy trông cool ngầu đủ để lũ con gái gào thét… Nhưng họ biết cậu ấy đã là hoa có chủ rồi. (Translator: Forth ạ, mày tự tin quá)

Chúng tôi cố hết sức để sửa sang ngôi nhà. Thật buồn vì vài tòa nhà bị hư hỏng nghiêm trọng rồi, cần phải có nguồn kinh phí lớn hơn để sửa chữa, vì chúng tôi thì chỉ có thể sửa chữa tạm thời thôi. (Translator: Forth, mày có phải là chính khách không mà lo nghĩ nhiều đến vậy?)

“ Uh, rút cái cũ ra, đóng cái mới vào” bạn tôi đang nói với Beam.

“Cậu không cần phải xuống đâu. Forth sẽ giúp nhé”

Thằng Sharp cười với tôi và tôi nháy mắt với nó. Nó trêu tôi như thế đấy. Tôi trèo lên thang để giúp Beam

“Này…cậu”

“Cái khỉ gì vậy!”

“Hai cậu mau xuống dưới ngay”

Rồi sự việc không mong đợi xảy ra…

Tôi bất ngờ thấy trước mắt đen ngòm như kiểu mất ý thức vậy….
==========End Chap 43 (Phần 1)==========
- Không bàn cãi nhiều, Forth chắc bị ngã trên cao xuống rồi!
- Buồn không mấy chế =)
- Hắn không chết đâu lo =)
- Tính hôm qua up rồi thấy hôm qua tận 3 chap nên ngưng! Để nay up!
- Translator: Ms Chu.
- Editor: Lợi Tình Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net