CHAP 43 (PHẦN 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiếp nối phần 1. Ai chưa theo dõi thì bật menu lên đọc.
- Thuyền Forth & Beam tiếp tục căng gió.
------------------------------
Chap này theo lời kể của P'Forth.

Khi tôi nhận thức được, tôi cảm thấy đầu đau một chút nhưng không làm sao mà biết nó đau ở đâu cả. Tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào không rõ ràng đang bao vây mình. Có cả tiếng hét nữa, nhưng tôi có thể nghe được một số câu như là:

“Beam… mày cần phải bình tĩnh chứ”! Tôi nhận ra giọng nói này.

“Đó là lỗi của tao! Từ đầu tao nên nghe cậu ấy rồi!” Giọng nói quen thuộc có phần run rẩy và hoảng sợ nữa.

“Đừng quá lo lắng, bác sĩ Beam à. Tao chắc rằng thằng Forth nó sẽ không trách cứ gì đâu.”

“Làm sao tao có thể không lo lắng? Tao biết tỉnh huống đó rất rõ mà. Các mảnh vỡ đã đập rất mạnh vào đầu Forth mà. Sẽ ra sao nếu nó làm tổn thương hộp sọ cậu ấy? Sẽ ra sao nếu não cậu ấy có vấn đề? Tao là người duy nhất chịu trách nhiệm cho việc này, Sharp à”

“Beam … cậu thực sự cần thả lỏng một chút đi”

“Tất cả là tại tao. Tất cả là lỗi của tao!”

Điều cuối cùng tôi còn nhớ được là có một âm thanh rất lớn xuyên qua tai. Rồi tôi mất ý thức. Có cái gì đó đã đập vào đầu tôi? Khi mở mắt thì nhìn thấy một người mặc đồ trắng đứng cạnh tôi. Tất nhiên, người đó là bác sĩ rồi.

“May mắn đấy! Cậu quả là có cái đầu cứng đấy. Mọi kết quả xét nghiệm cho thấy không có vết rạn nứt hộp sọ hoặc máu đọng nào cả, chỉ bị thương thôi. Đừng lo lắng, vết thương đã được khử trùng và băng bó. Tôi đã kê một số loại thuốc phù hợp rồi, với cả chuẩn bị tinh thần xuất việc nhé.” Ông ấy nói.

Tôi dùng hết sức mình (cảm ơn là tôi vẫn còn lại một chút sức lực) và chậm rãi dậy khỏi giường. Tôi đoán, đây là bệnh viện cộng đồng.

Cuộc nói chuyện tôi nghe được một lúc trước dường như đến từ bên ngoài cửa. Chắc chắn là Beam và Sharp rồi.

*Thở dài*

Cậu sẽ trách cứ bản thân mình đến thế nào chứ Beam, vợ của tôi? (Translator: chài, xỉu)

Cửa mở, người đang bước vào chính là người mà tôi khát khao được ở bên cạnh…là Beam đấy.

Cậu ấy liếc nhanh tôi một cái trước khi nói chuyện với bác sĩ, sau khi trao đổi, vị bác sĩ rời đi. Rồi, Beam đi về phía tôi.

Tôi cười với cậu ấy. Mắt cậu ấy ánh lên vẻ căng thẳng, cho thấy là vẫn còn lo lắng nhiều lắm, tôi nhìn cậu ấy xót xa, rồi nhẹ nhàng, bình tĩnh nói:

“Đó không phải lỗi của cậu. Nó rõ ràng là một tai nạn mà. Cậu có thể bỏ lỡ điểm nào đó và không đóng hết đinh, nhưng mà đó đâu phải là chủ ý của cậu. May mắn thay, tôi là người bị thương. Tôi sẽ dằn vặt mình đến chết nếu có điều gì xảy ra với cậu.”

Beam đỏ mặt, cậu ấy vẫn giữ im lặng. Không tiếng động nào, cậu ấy ngồi bên tôi và nhìn tôi với ánh mắt tỏa ra sự áy náy..

“Tôi xin lỗi” Cậu ấy nói với giọng run rẩy.

“Được rồi mà” Tôi trả lời.

Tôi không thể trách cậu điều gì cả. Trái tim tôi không cho phép.

“Tôi sợ não của cậu bị ảnh hưởng”

“Này” Tôi ngăn cậu ấy lại

Tôi cố hết sức để giúp cậu ấy bình tĩnh, nhưng cậu ấy thực sự cảm thấy có lỗi vì việc đó.

Chết tiệt! Có chúa mới biết là tôi hạnh phúc như thế nào khi thấy cậu ấy lo lắng cho mình đến như vậy, nhưng tôi thực sự ổn mà!

Nếu mảnh vỡ to hơn rơi vào đầu tôi, có thể tôi toi rồi, hoặc não có vấn đề. Thử nhìn mà xem, tôi vẫn may mắn chán. Kết quả chụp X - quang cho thấy tôi hoàn toàn bình thường.

“Nếu có gì đó nghiêm trọng xảy ra với câu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình”. Cậu ấy kêu lên và bày ra cái khuôn mặt đầy lo lắng với tôi.

“Nhưng cậu thấy đấy, cơ bắp của tôi vẫn rắn chắc và đô con như trước đây mà” Tôi nhấc tay phải lên khoe chuột với cậu ấy, cố trêu cho cậu ấy bớt căng thẳng đi.

“Hmmm! Cậu vẫn có thể đùa được như thế à."

“Vậy thì ngừng trách bản thân đi. Tôi sẽ không cho phép ai trách cứ cậu đâu.” Tôi phải thốt ra lời cứng rắn.

“Tôi trách mình cứng đầu. Tôi nên lắng nghe ngay từ đầu. Tôi biết rất rõ rằng tôi không thể làm những điều như vậy, nhưng vẫn cố." Cậu ấy giải thích

Với một vẻ mặt nghiêm túc, tôi nhìn cậu ấy và nói: “Này, tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu!”

“Cậu có thể nguyền rủa tôi…nó thực sự là lỗi của tôi mà”

“Đừng như thế nữa đi” Beam ngốc nghếch. Làm sao tôi có thể nguyền rủa vợ mình hả?

“Bạn Forth à, thực sự là lỗi của tôi mà. Cậu có thể đập đầu tôi nếu cậu muốn!”

Cậu đùa tôi à? Làm sao tôi có thể đánh vợ mình? Tôi không tạo nên bạo lực gia đình đâu. (Translator: Một câu vợ, hai câu vợ, tao điên mất Forth ạ)

“Lại đây đi” Tôi mệt mỏi vì phải tranh cãi với cậu ấy.

Tôi nhẹ nhàng kéo cậu ấy, dùng hết sức mình có thể, tôi ôm chặt cậu ấy, không để cậu ấy đi…

Tôi cứ nghĩ là cậu ấy sẽ đẩy tôi ra nhưng không. Tôi chưa bao giờ được gần cậu ấy như vậy…

Tôi nắm tay cậu ấy để giữ bình tĩnh

“Tôi đã sợ!”

Beam không hề khóc nhưng khi cậu ấy nói thế, cậu ấy run rẩy.Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như thế trước đây.

“Tôi thấy thực sự kinh khủng. Tôi không tin tôi chính là nguyên nhân khiến cậu đau.” Giọng nói yếu ớt của cậu ấy cứ thế buông xuống

“Shhh! Bình tĩnh nào.”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy. (Tôi phải thừa nhận điều này rất tuyệt!) Sau đó, theo cách bình tĩnh nhất có thể, tôi bắt đầu nói chuyện với sự chân thành sâu sắc nhất từ trong lòng mình.

“Có thấy không hả? Tôi chưa chết! Tôi vẫn có thể nhẩy nếu cậu yêu cầu. Không có vấn đề gì với Forth toàn năng của cậu cả.” (Translator: Ọe!) Cậu ấy thốt lên.

“Không so sánh được bằng bị cậu đánh đâu” Tôi cố trêu cậu ấy

“Chết tiệt”

Cậu ấy đánh tôi.

Chúa ơi. Tôi nhớ cú đánh này. Một loại đau đớn ngọt ngào đấy. Haha (Translator: Bị ghét cái bọn yêu nhau)

“Hãy trung thực đi” Cậu ấy nói với cái giọng nghiêm túc

“Dừng ở đây đi. Tôi không muốn trò chuyện kiểu này”  Tôi nói.

“Cậu thực sự không thích?” Cậu ấy hỏi

Tôi lại ôm cậu ấy và trả lời: “Không!”

“Cậu thực sự không muốn tôi đau, phải không?”

“Đương nhiên rồi! Ai mà muốn nhìn thấy người khác đau đớn chứ”

“Nhưng tôi nghĩ cậu quan tâm tôi mà.”

“Đương nhiên không. Không bao giờ. Chỉ đơn giản tôi là nguyên nhân khiến cậu bị như vậy thôi. Nếu tôi khiến người khác bị đau, tôi cũng sẽ lo lắng cho họ như vậy. Đừng có nghĩ mình đặc biệt, tôi không quan tâm cậu đâu.” Cậu ấy cố nói ra vẻ chế giễu nhưng nó lại thành buồn cười vì cái mặt cậu ấy đang nói điều khác.

“Thật hả?” Tôi cười chế nhạo cậu ấy.

“Chết tiệt. Dừng được rồi đấy.” Bây giờ tâm trạng của cậu ấy khá hơn chút rồi.

Tôi ôm cậu ấy thật chặt, đợi cậu ấy đẩy tôi ra. Tôi khá ngạc nhiên, cậu ấy chấp nhận cách thể hiện tình cảm của tôi. Lần nữa. May mắn thực sự lướt qua tôi rồi. (đây có phải là may mắn hay là…). Cậu ấy nép đầu vào vai tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm giác này thật tốt” Tôi thì thầm (Có phải tôi đã chết và lên thiên đường không?)

“Tôi thực sự xin lỗi”

Beam xin lỗi lần nữa với giọng ngọt ngào.

Chậm rãi, cậu ấy nhấc đầu ra khỏi vai tôi và…

Chết tiệt! Cậu ấy khiến tôi ngạc nhiên cực độ!

Cậu ấy đã hôn tôi! (Translator: Chà chà, Beam à, mày dại trai quá, chủ động ghê quá.)

*Đỏ mặt*

Cậu ấy có đôi môi rất ngọt ngào. Mời gọi và hấp dẫn, như lần đầu vậy. Chẳng có gì thay đổi cả.

“Đây là thuốc của tôi đấy” Cậu ấy thì thầm vào tai tôi, thật lãng mạn...

Tôi không thể dừng cười.

“Cảm giác như bị xe tải đẹn qua 10 lần mà vẫn sống sót vậy. hahaha”

Tôi biết cậu ấy sẽ đánh tôi vì những gì tôi vừa nói, vì vậy tôi né tránh nó, nắm lấy tay cậu ấy và mỉm cười.

“Này. Đầu và thân thể của tôi vẫn đau đấy, chử đủ sức cho cậu đánh tôi đâu?” Tôi giả bộ chán nản

“Tôi xin lỗi, tôi không biết” Cậu ấy nói

Cậu ấy kiểm tra cả người tôi sau khi xin lỗi (cả 100 lần) như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Tôi thực sự đau mà” Tôi quyết định tiếp tục trò này. Tôi nhận ra, tôi diễn đau khá tốt đấy.

Thành thật mà nói, thể chất của tôi không có bị đau gì lắm. Tôi chỉ giả vờ thôi, để xem cậu ấy ấy như thế nào.

Dường như rất hân hoan mỗi khi tôi cảm thấy cấu thực sự quan tâm tới tôi.

“Nhưng nó không sao nữa rồi” Tôi nói

Tôi giữ tay cậu ấy. Tôi nhìn cậu ấy cho tới khi bốn mắt giao nhau.

“Gì thế? Cậu ấy hỏi với cái nhìn bối rối. Cậu ấy chớp mắt liên tục

“Nếu có gì xảy ra với Forth (là tôi), cậu có buồn không? Tôi hỏi cậu ấy. Lần này, là hỏi nghiêm túc.

“Nhưng cậu vẫn ổn mà.” Cậu ấy nói.

“Không, giả sử có gì đó thực sự xảy ra với tôi” Tôi trở nên nghiêm trọng bởi tôi thực sự muốn nghe câu trả lời của cậu ấy.

“Tôi..”

“Làm ơn, nói với tôi, đừng xấu hổ thế chứ”

Beam cố gỡ tay tôi ra nhưng tôi không để cậu ấy làm thế.

“Chết tiệt..”

“Nói với tôi đi mà…”

“Tôi không có gì để nói cả”

“Đừng nói dối…”

“Để tôi đi”

“Trả lời tôi trước đã”

Mặt Beam tỏ vẻ hơi giận dữ, nhưng tôi vẫn thấy cậu ấy quan tâm. Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, cũng khá là đáng sợ và đáng khiến tôi rùng mình.

Cậu ấy cố hết sức để thoát khỏi tôi nhưng tôi có ưu thế hơn. Sau đó, cậu ấy thở dài, dường như cuối cùng cũng đầu hàng rồi.

Cậu ấy nhìn lại tôi và nói:

“Ok!"

Tôi bình tĩnh một chút.

“Gì cơ?”

“Tôi nói ok! Hài lòng chưa? Giờ để tôi đi!”

Cậu ấy dùng hết sức lực để thoát ra, và thành công rồi. Sau đó cậu ấy lao thẳng ra cửa.

Tôi á? Tôi đang choáng váng và vẫn theo đuổi suy nghĩ của mình. Tôi đã thực sự bối rối không biết nên tin cái gì bây giờ

Ôi, chúa ơi, điều này khiến tôi phát điên mất.

“Ok cái gì?” Tôi hỏi lại để thấy cậu ấy để xem cậu ấy có câu trả lời rõ ràng hơn không.

Bác sĩ Beam à, tôi nghĩ tôi ngu ngốc lắm. Làm ơn hãy giải thích cho tôi. (Translator: Tội nghiệp quá nhỉ? Chẳng phải thích thì cứ nói toẹt vào mặt nhau sao? Mệt mỏi với mấy người!)

Cậu ấy đã chạy ra ngoài cửa nhưng trước khi mở cửa, cậu ấy quay lại nói với tôi:

“Đừng nghĩ về điều đó. Tôi sẽ giải thích sau”

Gì cơ? Thế có nghĩa là đồng ý à?

Cuộc nói chuyện kết thúc cùng lúc cậu ấy biến mất, để lại tôi với cơn bối rối.

Chết tiệt. Có phải não tôi có vấn đề sao? Tôi đã bị thương tồi tệ như thế nào vậy?

Tại sao tôi không thể hiểu được câu trả lời cậu ấy thực sự có nghĩa là gì nhưng dù là gì đi chăng nữa thì tôi có thể chắc chắn một điều:

TÔI THÍCH CẬU ẤY.

Tôi thích cậu ấy rất nhiều.

Cậu ấy có cảm thấy như vậy không?

Tôi thực sự muốn ngỏ lời với cậu ấy. Tôi nên làm thế chứ?

Nhỡ cậu ấy từ chối tôi?

Cứt thật! Tôi mất trí rồi. (Editor: Vãi cả người dịch)

Tôi không biết làm thế nào mà gom hết sức lực, tinh thần để mà hỏi cậu ấy câu hỏi đó… nhưng

Tôi không quan tâm nữa.

Tôi cố gắng ra khỏi giường và chạy ra cửa

Tôi có thể cảm nhận được tim mình đập nhanh lắm.

Tôi nghĩ có rất nhiều người xung quanh đang nhìn tôi, nhưng chỉ có một người mà tôi muốn nhìn nhất lúc này.

Tôi bước ra và va vào bạn tôi. Tôi đoán là tôi trở lại với cảm giác của mình nhờ điều đó.

“Mày ổn không hả? Bây giờ cảm thấy sao rồi?” Nó hỏi tôi.

“Tao ổn” Tôi trả lời nhưng mắt thì kiếm tìm cái người kia xung quanh

“Tìm bạn gái mày hả?” Nó hỏi tôi. Lần nữa. Quá nhiều câu hỏi. Ugh!

“Bạn gái?” Tôi thấy thật ngớ ngẩn

“Uh, tao thấy nó đi ra từ phòng mày mà” Nó nói.

“Beam á?” Tôi muốn xác nhận lại xem có phải chúng tôi đang cùng nói về một người không?

“Uh!”

Ngay sau khi tôi nghe nó trả lời, tôi đuổi theo cậu ấy…

Rồi thì…

Tôi thấy cậu ấy đứng bên ngoài…

*Ugh*

Chúa ơi. Cảm giác gì thế này?

Tôi không chắc cảm giác bây giờ là cảm giác gì nữa.

SHIT!!!...

Sợ hãi? Thú vị? Hạnh phúc? Buồn? Lo lắng?

Chết tiệt!

Tôi nhận ra tai cậu ấy đang đỏ lên, mặt cậu ấy cũng bừng bừng lên rồi.

Tôi không ngần ngại đi về phía cậu ấy, nhưng khi cậu ấy thấy tôi, cậu ấy có chút giật mình.

“Tại sao lại theo tôi hả?” Beam hét lên và cố gắng bước đi.

Nhưng tôi sẽ không để cậu ấy đi nữa đâu. Tôi túm tay cậu ấy và giữ chặt. Cậu ấy cố thoát ra nhưng tôi cũng cố hết sức để không cho cậu ấy thoát mà.

Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý. Cái cảnh này chắc chắn đã thu hút sự chú ý của họ mà

“Nghe này. Tôi thực sự cần xác nhận vài điều” Tôi cố thuyết phục cậu ấy.

“Không cần nói nữa!” Cậu ấy nói. Rồi cậu ấy quay đi.

“Hãy nói một chút đi” Lúc này là tôi đang cầu xin rồi.

Cậu ấy đột nhiên dừng lại và nói

”Chỉ hai từ thôi!”

“Cái khỉ gì vậy? Tôi có rất nhiều câu để hỏi!”

Beam dừng lại và quay mặt về phía tôi.

Tôi nhìn cậu ấy rất nghiêm túc, nuốt nước bọt trước khi nói

Tôi cần chắc chắn rằng tôi sẽ nói những lời này chậm rãi và rõ ràng cho cậu ấy nghe...

“Cũng một thời gian trôi qua kể từ ngày tôi quyết định chính thức theo đuổi cậu. Tôi thực sự không biết là chúng ta có bên nhau, hẹn hò nhau hoặc tán tỉnh nhau hay không ...nhưng tôi vẫn muốn cậu nghe những điều này?

“Tôi thực sự muốn ở bên cậu. Tôi hứa tôi sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng đâu….”

"….Cậu có thể làm bạn trai tôi không?”

*Đỏ mặt*

Trơn tru rồi! Tôi nghĩ, tôi đã kiểm soát được những gì tôi nói!

Ôi chúa ơi! Tim tôi đang đập rất mạnh, như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ấy...

“Tôi đã nói 2 từ, không phải là loại câu hỏi dễ trả lời nhỉ!” Cậu ấy nói và thở dài.

Sau đó, cậu ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc như thể cậu ấy đã sẵn sàng trả lời tôi.

Chết tiệt. Tôi không thể chất chứa nổi tất cả những thứ cảm xúc này trong khi hồi hộp chờ đợi sự đáp lại của cậu ấy.

Chàng trai này rõ ràng là Hoàng tử nắm giữ trái tim tôi!

Tôi nuốt khan một lần nữa.

Sẽ ra sao nếu cậu ấy nói 'không'?

Tôi đã hình dung mình sẽ say trong nhiều tuần. Làm ơn đừng làm tôi sụp đổ Beam à, người cai trị cuộc đời tôi.

“Câu trả lời của tôi vẫn là “Okay”. Cậu ấy thì thầm và cười với tôi.

*Choáng váng*

Chết tiệt. Là thật hả? Có phải tôi đang nằm mơ không hả?

Tôi có thể cảm nhận nước mắt đang lăn rồi. Tôi không thể giải thích được thứ hạnh phúc này.

Tôi rất vui, không! Là tôi cực kỳ hạnh phúc! Tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này.

CUỐI CÙNG THÌ CHÚNG TÔI CHÍNH THỨC HẸN HÒ!

Và đó là sự thật đấy!

Tôi vẫn không tin rằng bác sĩ này và tôi là một cặp.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh trước khi nhìn vào cậu ấy với đôi mắt đẫm lệ.

Tôi thốt lên với cảm xúc mạnh mẽ nhất.

“Tôi hứa tôi sẽ luôn yêu cậu, Beam ạ. Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi nữa!”
==========End Chap 43 (Phần 2)==========
- Công an đâu! Bắt 2 đứa ! Hai đứa giết người!
- ! Toàn dân, anh em thiên hạ hãy đập nát thuyền này đi!
- Sáng thì đũy Ming hôn đũy Kit, tối thì đũy Beam hôn đũy Forth.
- Cuối tuần này tập 12 thì đũy Pa hôn đũy Yo. Huhu. Sao chúng cứ dồn 1 lần hôn lấy hôn để vậy? Tui khổ quá !
- Còn 1 chap 43 (Chap đặc biệt) siêu Special nha!
- Cũng của Forth & Beam siêu cấp dễ thương.
- Lịch trình ngày mai: 1 hoặc 2 chap rất ngắn của tập 12 1 chap reup.
- Translator: Ms Chu.
- Editor: Lợi Tình Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net