CHAP 43 (PHẦN ĐẶC BIỆT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin lỗi nay up trễ nha!
- Đã chuẩn bị thuốc ngủ chưa?
-----------------------------------------------
Chap này theo lời kể của P'Beam.

Máu! Rất nhiều máu!

Không phải máu của tôi. Là máu của người rất quan trọng với tôi.

…..Forth

Tôi đã thấy tất cả.

Tấm gỗ mà tôi đóng đinh lên mái nhà không đủ chắc chắn.

Khi tôi trèo xuống thì một mảnh gỗ khổng lồ rơi thẳng vào đầu Forth.

Cậu ấy ngã xuống và bất tỉnh. Chắc là hộp sọ bị tổn thương mất rồi thì máu mới chảy ra khủng khiếp như vậy chứ.

Máu vẫn không ngừng chảy cho đến khi chúng tôi đưa anh ấy đến bệnh viện cộng đồng gần nhất.

Tôi cảm thấy như thế giới sụp đổ vào cái thời khắc mà tôi thấy cậu ấy rơi xuống sân.

Trái tim như vỡ vụn từng mảnh khi nhìn thấy cậu ấy như vậy.

Tôi đổ lỗi cho mình vì những gì tôi đã làm và đang lo sợ điều có thể xảy ra với cậu ấy.

Đó là lỗi của tôi!

Tất cả là lỗi của tôi. Giá như tôi nghe cậu ấy ngay từ đầu, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi choáng váng với những gì chứng kiến. Tôi không thể làm gì chỉ có thể nhìn bạn bè cậu ấy đem cậu ấy vào viện.

Mọi thứ thực sự hỗn loạn.

Tôi thấy người khác nhìn tôi rồi họ đổ lỗi cho tôi với sự việc vừa xảy ra, nhưng tôi không bận tâm.

Điều duy nhất tôi quan tâm lúc này là Forth.

Tôi cảm thấy khủng khiếp lắm. Cả thân mình run rẩy, trái tim thì không thể kiểm soát nổi. Tôi sợ.

...Sợ sẽ mất đi một người rất quan trọng với mình. (Translator: Khổ thân Beam quá, nó sợ Forth chết chứ, trái tim yếu đuối)

“Beam!...”

Lam đi về hướng tôi và nói (Translator: Lam và Sharp là một người)

“…Kéo hồn về xác đi và qua đây nhanh lên!” Nó dẫn tôi vào phòng nơi Forth đang nằm.

“ Chết tiệt!” tôi thốt lên.

Tôi cảm thấy như ai đó đang vò nát trái tim mình khi mà tôi thấy Forth nằm bất tỉnh trên giường bệnh.

“Đừng tự trách bản thân mình nữa!” Lam nói

“Tao biết Forth sẽ không đổ lỗi cho mày vì sự việc xảy ra đâu!” nó nói thêm.

“Tao sợ..”

*thở dài*

Tôi biết Lam quan tâm tôi, nhưng làm thế nào mà tôi vứt bỏ được nỗi đau và sợ hãi này chứ? Nó khiến trái tim yếu đuối của tôi biết rằng tôi là người làm đau Forth.

Thực tế, tôi không quan tâm việc tù tội vì những gì xảy ra với cậu ấy, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi bởi cậu ấy như thế này là vì tôi.

...Chắc chắn nó sẽ ám ảnh tôi đến chết!

Nếu tôi biết có việc này xảy ra, tôi đã không tham gia chuyến đi này từ đầu rồi.

“Đừng lo lắng!” Lam nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. “Chúng tao biết rằng mày là bạn tốt của Forth mà”

Tôi đợi ở trước cửa phòng cách ly của cậu ấy trong khi bác sĩ đang kiểm tra các tín hiệu. Tất cả suy nghĩ, ngờ vực, sợ hãi.. và những giả thuyết “ nếu như” trong đầu tôi đang khiến tôi phát điên. Tôi cố hết sức mình để nhớ về bài giảng về não bộ, nhưng trí nhớ của tôi hiện tại không làm được việc rồi. Tôi nghĩ về phần đầu và não của Forth có thể bị tổn thương và ảnh hưởng rất nhiều. Liệu cậu ấy có bị liệt không? Chúa ơi. Tôi sẽ hiểu về vấn đề này.

Sau khi bác sĩ rời phòng, tôi nhìn Forth ngồi trên giường và đang cười rất tươi với tôi. Thấy như thế, tôi nhẹ nhõm bội phần. Tất cả lo lắng của tôi thậm chí biến thành hạnh phúc khi chứng kiến cậu ấy tỉnh dậy và ổn như thế kia.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể quên được thực tế rằng tôi chính là người làm cậu ấy thành ra như vậy. Tôi trách bản thân mình cho tất cả, tôi nghĩ tôi không thể chịu đựng nổi nếu có điều tồi tệ gì đó xảy ra với cậu ấy.

Nếu có gì đó thật.

Tôi sẽ không còn cơ hội để thể hiện cảm xúc thực sự của mình về cái ngày xảy ra chuyện đó (Translator: Chuyện đó ai cũng biết rồi ha) cho cậu ấy hiểu. (Editor: Em biết =) chỉ "ăn nhẹ" nhau thôi!)

Tôi không còn muốn bướng bỉnh thêm chút nào nữa.

Tôi sẽ cất đi và là tan biến sự lạnh lùng của mình.

Tôi không muốn đạt được mục đích mà rồi tôi sẽ không còn cơ hội để chứng minh với cậu ấy, vì chắc chắn tôi sẽ hối hận hết cuộc đời này. 

Tôi có chút rầu rĩ khi thấy cậu ấy cười với tôi. Nụ cười ấy là lý do tôi không ăn không ngủ mỗi khi nghĩ tới. Nụ cười ấy khiến tôi buồn nếu tôi không được thấy nó. (Translator: Nghiện còn ngại à)

Chính là nụ cười mà tôi đang ngắm lúc này.

Tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn, nếu tôi thú nhận mọi thứ với cậu ấy.

Đó là lý do tại sao khi cậu ấy ngỏ lời, tôi đã không để cậu ấy đợi lâu mà trả lời “Đồng ý”

“Cậu đang nghĩ ngợi cái gì à”

Bạn trai tôi, người vẫn bị băng bó trên đầu vì chấn thương nói. Cậu ấy giờ chỉ có thể ngồi ghế sau, điều kiện ấy làm sao mà lái xe được. (Translator: Không lái xe được nhưng vẫn tán giai được)

Không khí thật là tuyệt vời bở vì, mặt trời đã được chiếu sáng.

“Điên à! Đương nhiên là không rồi!” Tôi phủ nhận

Tôi nhìn cậu ấy.

Tại sao quần và áo lấm lem bẩn mà cậu ấy nhìn vẫn đẹp trai thế chứ? Nhìn vẫn ngầu một cách khủng khiếp. Làm sao có thể chứ??? (Translator: Beam ơi, mày mê giai quá)

“Có đau ở đâu nữa không? Tôi hỏi.

“Cậu muốn nghe gì nào? Sự thật hay điều gì đó nên nghe?” Cậu ấy trả lời.

“Forth…!”

“Tất nhiên là vẫn đau rồi nhưng không nhiều lắm. Với cả, tôi không quen với việc đeo cái khỉ này trên đầu.!” Cậu ấy trả lời nghe có chút kích động.

Tôi nuốt nước bọt rồi “Xin lỗi…”

“Tôi nhớ đã nói với cậu nhiều lần đừng làm việc đó mà. Mặt trời thì quá gay gắt, làn da trắng - như - tuyết của cậu có thể bị sạm đen nữa. cậu nên ở dưới bóng mát với lũ con gái thôi. Với cả, tôi biết cậu không quen làm việc nặng mà. (Translator: Trắng sứ được rồi, trắng như tuyết cơ, Forth à)

“Tôi xin lỗi! Tôi cũng đã từng làm trước đây và biết nó khó khăn như thế nào nhưng tôi vẫn muốn thử làm lại.”

“Đừng bận tâm nữa! Điều may mắn là cậu không phải người bị nó rơi trúng đầu!”

“Ok, xin lỗi. Tôi xin lỗi!” Tôi nghĩ tôi đã xin lỗi hàng triệu lần

“Đủ rồi! Cậu ấy cầm tay tôi. Tôi định buông ra nhưng cậu ấy nói

“Chẳng có lý do gì phải xấu hổ cả”

“Ok! Ừ, được rồi”

Tôi để cậu ấy cầm tay mình nhưng cánh tay kia quàng qua vai tôi, như đang ôm chặt tôi từ phía sau vậy. Tôi nghĩ, đầu cậu ấy rất đau.

“Cậu thích như thế à?” Tôi hỏi (Translator: Gớm, làm như mình thì không thích ấy nhỉ)

“Tất nhiên rồi!” cậu ấy trả lời và cười: “…Vợ tôi đang ở bên tôi mà!”

*đỏ mặt*

Tôi chỉ hỏi cậu có hạnh phúc không. Tôi không hỏi ai là lý do.

Khi chúng tôi quay về chỗ cắm trại, tôi đậu xe ngay trước trường học. Sau khi chúng tôi bước xuống, đám con gái vây quanh Forth, hỏi cậu ấy cảm thấy thế nào, có ổn không. Vì thế nên tôi bị lũ con gái tách ra khỏi cậu ấy.

Tôi ngồi ở 1 góc và vẫn cảm thấy tội lỗi vì những gì đã xảy ra.

Bỗng Forth đi về phía tôi, vỗ vai.

Thực sự sẽ không nghĩ gì về những việc xảy ra nhưng cái nhìn của đám con gái khiến tôi cảm thấy có lỗi về việc đó hơn.

Liệu họ có đầu độc tôi tối nay không? (Translator: Beam bị mất trí hả Beam?)

Tôi biết họ đổ lỗi cho tôi bởi tôi nghe được một số người nói, tôi cố tình làm thế với Forth. Họ thực sự nghĩ tôi có thể làm như thế sao?

Tôi sẽ là bác sĩ trong tương lai đấy. Tại sao tôi có khả năng làm như thế chứ.

Chết tiệt!

Bên cạnh đó, họ không chỉ nói về “ai đó” đâu. Họ đang nói về Forth nữa. Chồng tôi đấy. (Translator: Có phải mình già không? Thực sự thì không thích cách gọi là vợ chồng như thế này)

Tại sao cố tình làm tổn thương người tôi yêu vậy?

Tôi đã không thể hiện ra bởi tôi vẫn là kẻ cứng đầu mà, nhưng bây giờ tôi không nghĩ là tôi có bất cứ lý do gì để giữ lại trong lòng khi mà nó là cảm xúc dành cho cậu ấy.

…Trước bữa tối,

Lũ con gái tắm trước bọn con trai, vì vậy tôi nghĩ bọn tôi sẽ ngủ muộn, bởi còn phải đợi họ xong đã.

Trong khi chờ đợi, Lam tự nhiên xuất hiện từ đâu đó, mang theo vài chai bia ở tay.

Có bữa tiệc ở đây sao? Họ bắt đầu uống rồi.

Oh! Không chỉ họ đâu. Là bao gồm cả tôi nữa.

Tôi ngồi với bạn của Forth lúc cậu ấy đến.

“Tôi đi tìm cậu” Cậu ấy nói.

Cậu ấy đẩy đám bạn ra để ngồi cạnh tôi.

“Tôi nghĩ cậu đã tham gia với lũ con gái chứ” cậu ấy nói.

“Tôi thích cách cậu nghĩ đấy!” Tôi trêu cậu ấy trong khi cầm chai bia.

“Cho tôi một chút đi”

Sau khi nói như vậy, cậu ấy giằng chai bia của tôi, nhưng trước khi cậu ấy có thể lấy được nó từ tay tôi, tôi đánh vào tay cậu ta và nói.

“Cậu không thể uống trong lúc này!”

“Chết tiệt! Tại sao chứ?!” Cậu ấy giải thích “Tôi nghĩ sẽ ổn thôi mà?”

“Không! Cậu vẫn phải lái xe ngày mai mà, phải không?”

“Nhưng...”

“Tao nghĩ là mày nên để nó uống chút đi, Bác sĩ Beam à!” ai đó nói. “Nó đã không uống một thời gian rồi bởi nó luôn bận rộn lừa dối lũ con gái!”

Tôi nhướn mày nhìn cậu ta sau khi nghe những gì bạn cậu ấy nói.

Đột ngột, bạn cậu ấy đánh vào đầu cái người vừa nói kia.

“Đồ ngu! Mày không muốn bác sĩ Beam sẽ thất vọng với bạn của chúng ta sao? Họ nói cậu ấy.

“Này, không phải sự thật!” Forth phản ứng.

“Chỉ cần nhìn cậu thôi là đủ làm cho tôi say rồi, không cần bia đâu!” Tôi cảm thấy xấu hổ bởi những gì cậu ấy vừa nói, vì vậy tội uống vội ngụm bia đang cầm.

“Cậu có ổn không?”

“Nếu tôi bặt gặp cậu tán tỉnh người khác,,,”

“Bác sĩ à, sao mày không để bạn tao uống một chút đi?” Bạn cậu ấy hỏi trước khi tôi có thể kết thúc câu nói.

Tôi chỉ nhún vai và làm một ngụm nữa.

Sau đó, cậu ấy chạm nhẹ tay tôi như thể xác nhận nếu bây giờ tôi cho phép cậu ấy.

Tôi lại đánh vào tay cậu ta. Tôi không thực sự nghĩ như thế. Chỉ là phản ứng tức thì rằng tôi chưa sẵn sàng. Tôi đoán đó là cách cảm xúc của cậu ấy ảnh hưởng đến giác quan của tôi.

Mặt cậu ấy có vẻ buồn chút. Tôi nghĩ là cậu ấy có cảm thấy 1 chút xấu hổ với bạn bè.

Ok! Tôi cảm thấy có lỗi quá!

Trong lúc dùng bữa tối, Forth im lặng. Tôi nghĩ thậm chí bạn bè cậu ấy không có can đảm tiếp cận cậu ấy. Ngay cả Lam.

Thực tế, tôi cũng không có can đảm để nói với cậu ấy, sau những gì tôi làm với cậu ấy.

Nhưng tôi biết, lúc đó là lỗi của tôi, vì vậy, tôi nên là người làm lành trước.

Tôi đi vào lớp học, nơi mọi đồ đạc để ở đó. Tôi chuẩn bị lấy đồ đi tắm thì nhìn thấy anh chàng có vết bằng bó trên đầu.

…Forth

Nhưng cậu ấy đi qua tôi như thể tôi vô hình vậy và bước ra ngoài với bạn cậu ấy.

Họ dường như đi đâu đó hết cả.

Đợi đã, tôi không nhớ là cậu ấy có nói với tôi về việc đi đâu đó hay không. Và hơn nữa, không phải là họ đã kiệt sức với cậu việc của cả ngày hôm nay sao?

“Mày không đi à?” Tôi hỏi cái người còn lại trong phòng.

“Mày hỏi tao hả?” Cậu ấy hỏi lại tôi.

“Uh”

“Tao sẽ ở lại đây!”

“Mày không đi với Forth và lũ kia à?”

“Tao không, tao được yêu cầu ở lại đây” nó nói “và để ý mày” nó còn thêm vào nữa.

Cái gì? Để ý tôi?

“Ai yêu cầu mày?” Tôi hỏi lại nó. Tôi đang nhìn chằm chằm vào nó.

“Forth!” Cậu ấy trả lời nhanh như thể sợ tôi sẽ đổ lỗi cho cậu ấy.

Tôi không phải trẻ con. Tại sao cậu ấy lại bắt người ở lại canh chừng tôi?

Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ ổn nếu ở đây một mình.

Sẽ không còn ai ngoài cậu ta trong phòng bởi vì tất cả đã đi với Forth rồi.

“Đi xem mọi thứ thế nào đi.” Tôi nói trước khi đi ra ngoài theo Forth và những người khác.

“Không cần làm theo yêu cầu của cậu ấy.” Tôi nói thêm “Vì tao cũng đi.”

Lũ con trai đi đến Klong Thom - Chợ đêm

[Ghi chú: Chợ đêm Klong Thom thường được biết đến với tên “Chợ soi đèn”, bắt nguồn từ thực tế xa xưa, người bán hàng cần có một ngọn đuốc để soi hàng hóa khi bán hàng vào ban đêm. Nó đặc biệt đông đúc vào đêm thứ Bảy. Ở đó tràn ngập các gian hàng nhưng thứ bán chạy nhất là cửa hàng đồ cũ và đồ trang sức]

À, tôi nghĩ điều này cũng tốt bởi vì tôi cũng đã mệt mỏi mua bán ở Bangkok rồi.

Tôi đi theo họ, tôi chú ý mọi người ở chợ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những trai xinh, gái đẹp như chúng tôi đi bộ ở chợ Klong Thom. Đặc biệt là lũ con gái gào rú với họ như thể họ là boy band Hàn Quốc hoặc cái gì đại loại như vậy. Tôi thấy họ nhìn theo lối chúng tôi đi, vì vậy tôi nhanh chóng lẩn trốn. À, tôi thực sự không muốn bị nhìn thấy bây giờ khi mà tôi đang đi sau anh chàng bị băng bó đầy đầu này.

“Anh!”

Khi tôi nhìn xung quanh xem ai gọi tôi, tôi thấy mấy em học sinh cấp ba đang uống nước gì đó màu đỏ. Có khoảng 3 - 4 đứa nhìn tôi.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Anh đang làm gì vậy?” một trong những đứa trẻ đó hỏi lại.

Tôi nghĩ chúng hỏi tôi chỉ là để thỏa mãn cơn tò mò thôi. Với cả, nhìn tôi chắc là khác biệt.

“Anh là một trong những người tới sửa chữa ở trường học!” Tôi trả lời.

“Oh! Em cũng nghe từ Hiệu trưởng trường e nói vậy. Có nhiều các cô gái xinh đẹp ở đó không ạ? Em rất muốn nhìn thấy con gái Bangkok” một trong số chúng nói.

“Vậy hãy đến đó và tự ngắm đi” Tôi trả lời trước bước đi.

“Đưa tụi em đến đi.” Cô gái nhỏ cầm tay tôi “Chúng em muốn thấy ạ!”

Thực sự chúng khiến tôi lo lắng.

“Để cậu ấy đi!”

Giọng nói ấy là lý do lũ trẻ dừng quấy rầy tôi.

Chúng rất phiền phức.

Đợi đã! Tôi nghĩ, tôi nhận ra giọng nói này.

Khi quay lại, tôi thấy Forth đứng bên cạnh với lũ bạn cậu ấy đằng sau.

Cái nhìn khủng khiếp của cậu ấy khiến lũ trẻ chú ý và cái băng trên đầu càng khiến cậu ấy nhìn đáng sợ hơn.

Khi chúng nhìn thấy cậu ấy, chúng bỏ chạy toán loạn như là thấy quái vật vậy.

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn lại tôi với cảm xúc trống rỗng trên khuôn mặt.

*xấu hổ*

Tôi nhớ những gì tôi vừa làm với cậu ấy.

Có phải cậu ấy vẫn điên tiết không?

“Tôi…. Tôi là đồ chết tiệt” Tôi thốt lên.

Cậu ấy quay đi và giả vờ coi như không nhìn thấy tôi. Lại một lần nữa.

Cái gì vậy chứ?

Tại sao cậu ấy không thấy gì à? Tôi nhún vài và lại đi theo cậu ấy.

Chết tiệt. Tôi nghĩ cậu ấy thực sự điên lên rồi.

Em xin lỗi. (Translator: Đoạn này tớ tự đổi xưng hô cho tình cảm nha. Nguyên bản tiếng Thái thì là xưng mày tao luôn ấy ạ, để cậu - tớ là đã lịch sự lắm rồi ý)

“Này” Tôi kêu lên. Cuối cùng tôi nhận ra, bây giờ tôi không biết nói gì cả. “Em xin lỗi. Em đã sai rồi!”(Editor: Tự dưng dịch đổi xưng làm cảm thấy cứ như Beam chịu xuống nước ý)

Chết tiệt! Tôi phải thừa nhận thiếu sót của mình hôm nay.

Nhưng có phải là anh ấy không nghe tôi vừa nói gì không? Tôi cứ đi đằng sau họ, và họ dường như bỏ qua tôi.

“Nghe em nói trước đi” tôi lớn giọng hơn.

Uh. Tôi tuyệt vọng rồi. Tôi không quan tâm đến người xung quanh nữa.

Họ quay sang con đường hẹp hơn nơi mà bạn có thể chọn lựa từ 999 cái áo sơ mi.

“Anh có nghe e nói không? Tôi bực mình

Anh ấy nhìn sang một bên và lại lờ tôi đi.

Được rồi.

Tôi quay lại và định sẽ bỏ đi.

Anh ấy chộp lấy tay tôi.

Tôi sẽ bướng bỉnh lần nữa và bỏ đi? Hay nên xin lỗi?

Nghĩ đi Beam!!! Nghĩ đi!

Ugh!!! Đừng bận tâm nữa!

Tôi đối mặt với anh ấy.

Đợi đã. Có phải anh ấy đang cười không?

“Nói xem nào” anh ấy nói

Tôi mặc định là đang điên mà, vì thế tôi không nên mỉm cười, nhưng khi tôi thấy anh ấy cười, tôi cảm thấy mặt mình tự động giãn ra.

*xấu hổ*

“Em…em biết tại sao anh bực em rồi.” Tôi bắt đầu nói.

Chúa ơi, trái tim tôi như ngừng đập rồi.

“…Sẽ rất ngu ngốc nếu nói về những điều em làm. Chỉ là em vẫn không quen với việc bị anh nắm tay trước mặt bạn bè của anh. Em…Em thực sự xấu hổ lúc đó. Đó là lý do tại sao em đánh vào tay anh, nhưng  làm ơn, đừng rời xa em. Em không hiểu nổi.. em sợ.” Tôi giải thích với giọng run rẩy. (Translator: Ôi, Beam bé nhỏ…)

Sau những gì tôi nói, anh ấy cười. Anh ấy cười rất lớn. Có phải là đang trêu đùa tôi không?

“Tại sao anh cười?”

“Em giả bộ là người tốt à?”

"..."

“Lại một lần nữa đi”!

Chết tiệt! Nhưng được rồi! Tôi giả vờ như không nghe thấy.

“Nhưng…em thật rất đáng yêu ấy!” Anh ấy thì thầm, chọc rồi cười với tôi.

Tôi cứ nghĩ là có dòng điện hàng ngàn vôn chạy qua ấy.

“Tất cả đều không ổn lắm, nhưng anh hiểu. Em đáng yêu lắm!”

Tuyệt thật. Tôi bắt đầu thực sự bực mình rồi

Nhưng...

Tôi cười thầm. Tôi vui vì anh ấy hiểu rồi. Tôi sợ anh ấy sẽ giận tôi lâu.

“Tôi lấy áo này. Đưa tôi hai cái đó nhé.” Forth nói với cô bán hàng.

Người phụ nữ đi vào trong gói hai cái áo mà Forth yêu cầu trước khi cô ấy nhìn chúng tôi.

“Tôi cũng muốn một cặp áo ngủ. Đưa tôi hai cái đi.”  Forth nói tiếp.

“Cái gì vậy?” Tôi hét lên. Tại sao anh ấy mua nhiều quá vậy. Tôi nghĩ, chúng tôi chỉ mua gì đó thoải mái để mặc tối nay như quần đùi, áo ba lỗ hoặc áo ngủ..

“Tại sao chúng ta không mua áo ba lỗ với quần đùi đi. Em nghĩ là trời nóng lắm, mặc như thế sẽ thoải mái hơn.”

Anh ấy nhìn tôi, nghĩ một giây rồi thốt lên.

“Không. Anh không thích ý kiến đấy. Mọi người sẽ nhìn thấy chân em, anh không muốn.” Anh ấy nói và lắc đầu không đồng ý. “…Với cả, bạn anh toàn là đàn ông, anh cá là chúng nó sẽ ăn mừng về em nếu em chỉ mặc quần đùi, áo ba lỗ, phô ra hết chân cẳng của em….  Không.” anh ấy lẩm bẩm.

Thôi được rồi. Tôi chắc là tối nay tôi sẽ mồ hôi đầm đìa vì tính sở hữu của chồng tôi.

“Thôi, tôi lấy hai bộ quần áo ngủ” anh ấy nói với người bán hàng.

“Đợi đã. Tại sao tất cả đều màu đỏ? Anh không sợ mọi người trêu chúng ta mặc đồ đôi ư?” Tôi phàn nàn.

Tôi đã định lấy màu xanh, nhưng Forth lại đưa cái màu đỏ vào tay tôi.”

“Anh không muốn ma quỷ đến ám em, vì thế em mặc màu đỏ đi.” Anh ấy giải thích.
[Người Thái tin rằng, bạn sẽ không bị ma quỷ quấy nhiễu vào ban đêm nếu bạn mặc màu đỏ]

Tuyệt quá, anh ấy thật là nhập tâm khi nói thế.

“Chúng tôi sẽ lấy màu đỏ!” Anh ấy nói với người bán hàng.

“Anh thật là muốn tự mình nổi bật!” Tôi kêu lên.

Tôi cố giằng lấy những thứ chúng tôi mua từ tay Forth, nhưng anh ấy không đưa tôi. Anh ấy ôm tôi thật chặt đến nỗi không cử động được rồi.

*Đỏ mặt*

Ok, tôi từ bỏ rồi. Tôi nghĩ tôi không sự lựa chọn nào cả, chỉ có thể nghe theo anh ấy.

Anh ấy đối mặt với tôi và cười vào tôi như điên vậy bởi anh ấy biết mình đã thắng tôi rồi.

Tôi không có sự lựa chọn chỗ ngủ. Tôi thực sự muốn ngủ dưới quạt nhưng cuối cùng lại nằm cạnh tường với anh ấy. Anh ấy thực sự chỉ đạo mọi thứ, nhưng tôi không muốn tranh cãi chút nào. Nếu tôi cố làm điều đó, anh ấy sẽ giả vờ vết thương đang bị đau. (Liệu tôi có thể dùng tấm gỗ ấy và đánh anh ấy thêm lần nữa không?)

Tôi nên để anh ấy thắng lần này, phải không? Đợi đã, Để tôi nghĩ đã. Chẳng phải tôi sẽ thất  bại liên tục sao? Tuyệt thật. Thật là tăng gấp đôi nguy cơ rồi. Bên cạnh việc tôi thất bại, thì ở chỗ này nóng lắm. Chả thoải mái gì cả.

“Ngủ chưa?” Anh ấy thì thầm.

Tôi không nói gì cả. Làm sao anh ấy biết? Anh ấy có thể nghe được nhịp tim tôi không?

“Em sắp rồi” Tôi nói dối. (Editor: Làm Thiên cứ tưởng "sắp" rồi chứ)

“Em nghĩ gì vậy? Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net