CHAP 46 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của Phana.

“Tội nghiệp em Yo nhỉ.”
“Đừng lo mà. Ba Yo xử lý một chút thôi, thằng Park bị tống cổ chắc luôn.”
“Sinh ra làm Nam khôi đúng là lắm chuyện thiệt.”
“Em đây đâu thấy lắm chuyện gì đâu.”
“Thì tao đâu có ý nói mày...”
“Kit, đừng la lối mà.”
“Tao không có la lối!”
“Đem ra hôn bây giờ.”
“Thằng chết tiệt, câm miệng đi.”

.

.

Giống như đang cãi nhau, nhưng tụi nó cuối cùng lại ngọt ngào với nhau cho được. Ờ, đúng rồi, cái tụi người yêu không có bỏ trốn... Điên muốn chết. Sau khi tôi đóng cảnh hành động ở khoa Khoa học tới nỗi thằng Park máu chảy đầm đìa thì tôi sai thằng Ming lái xe đưa tôi tới nhà Yo (tôi và thằng Kit cúp học chiều) bởi vì nóng lòng, muốn nói chuyện với Yo. Bởi vì giờ này Yo vẫn chưa chịu liên lạc với tôi.

Tại sao tôi lại không biết rằng em ấy nghĩ gì. Cảm thấy tội lỗi mặc dù bản thân không hề có lỗi. Tránh mặt tôi bởi vì nghĩ rằng tôi sẽ xấu hổ vì có người yêu như em ấy. Nói luôn rằng không... Không đời nào tôi nghĩ như vậy... Ngược lại... em ấy là người mà tôi tự hào khi sánh đôi. Nhưng mà bây giờ...

.

Em yêu làm ơn nhận cuộc gọi của anh một chút đi, không được sao T_T

.

“Sắp tới rồi đó, anh Pha.”. Thằng Ming nói. “Thẳng cuối ngõ này, cái nhà lớn nhất đó.”

.
Suýt chút nữa quên rằng Yo là hậu duệ của dòng họ Panichayasawat... chủ nhân công việc kinh doanh nhập khẩu bộ phận xe hơi... giàu hàng top của Thái Lan. Hèn gì, thằng Ming lại nói rằng chuyện tới tai ba rồi thì tôi yên tâm giao phó đi. Mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ bị xóa đi giống như chưa bao giờ xảy ra.

.

.

Tim tôi đập liên hồi. Mặc dù vừa mới gặp Yo tối qua nhưng tại sao lại hồi hộp không biết nữa. Có thể là vì đây là lần đầu tôi tới nhà Yo, không thì chắc là tôi lo lắng rằng Yo sẽ nghĩ nhiều tới cỡ nào.

Thằng Ming đậu ngay trước nhà... Cửa hàng rào và ngôi nhà xa nhau lắm luôn, chắc chết.

Nó mở cửa, bước xuống tới chỗ... vệ sĩ... Khoan đã... Tôi dụi mắt lần nữa. Trời đất! Nhà Yo có vệ sĩ nữa. Đây là cậu chủ từ bộ phim nào vào vậy! Tôi tưởng rằng chỉ là ngôi nhà có nhà và chó thôi.

.

“Anh!”. Thằng Ming quay lại cùng với mặt xanh xao. “Yo nó không chịu cho ai vào nhà, ngay cả em.”
“Sao?...”

Tôi xuống xe... Dù cho kinh ngạc với số lượng vệ sĩ đi qua đi lại, nhưng cũng phải điều chỉnh tâm lý để đấu với hổ. Tôi là người yêu của con trai nhà này mà. Tại sao lại không vào trong được chứ?

.

“Tôi tới tìm Yo.”. Tôi nói với vệ sĩ quanh đó. Mẹ nó, mặt mũi dữ tợn quá đi...
“Cậu tên gì?”
“Tôi hả?”
“Vâng.”

.

Cần đổi thẻ Chứng minh nhân dân để vào trong luôn không?... “Pha ạ, Phana Kongthanin.”

.
.

Vệ sĩ nhìn mặt tôi rồi làm vẻ mặt lãnh đạm. “Cậu chủ không đón tiếp ai hết, ngay cả cậu Mingkwan. Và quan trọng hơn thế nữa, cậu chủ đặc biệt căn dặn, nói rằng tuyệt đối cấm mở cửa, nhất là với người có tên Phana Kongthanin.”

.
.

Yo... Yo chọc anh hả?... Anh không mắc cười đâu đó...

.

“Anh nghe nhầm rồi.”

“Không nhầm. Tên của cậu có đánh dấu hoa thị cỡ hơn 20 dấu.”. Anh ta cho xe danh sách cấm mà Yo cấm không cho vào nhà. Có mình tên của tôi bị đánh dấu hoa thị, hơn nữa còn nhiều nhất.

.
.

Yo... Anh thật sự không có mắc cười đâu.

.

“Tôi sẽ vào...”. Hôm nay chắc sẽ được đánh nhau sáng chiều chắc luôn. Tôi đang vượt qua dàn vệ sĩ để vào trong, nhưng họ giữ tôi lại và đẩy tôi ra xa khỏi cánh cửa.

“Không được là không được. Xin lỗi!”

“Chắc chết! Tôi đây, người yêu của cậu chủ các người!”. Tao nổi nóng rồi đó, thằng quần...

“Cậu đẹp trai hơn trong hình nữa đó.”. Vệ sĩ nói. “Nhưng dù thế nào cũng không được vào.”

“Tôi sẽ vào.”

“Không được.”

“Cho tao vào!”

“Không được.”

“Ôiiiiii !”

.

Romeo và Juliet hay sao vậy... Tại sao phải bị ngăn cấm chứ... Không biết hay sao rằng bây giờ cậu chủ tụi bây đang nghĩ nhiều, tự suy diễn chuyện này chuyện kia tới nỗi không đón tiếp tao đó... Tôi muốn đấm vào mặt tụi nó từng đứa một, nhưng thanh niên đang còn trẻ như tôi làm sao mà đấu lại vệ sĩ chuyên nghiệp được.

Chỉ có thể nhìn vào trong nhà không rời mắt... mà tôi vừa thấy rèm cửa từ một căn phòng được đóng lại giống như vừa được mở ra lén nhìn tôi.

.

.

Yo định chơi trò chơi với anh sao?...

.

“Ok, không vào thì không vào. Tôi sẽ đợi ở quanh đây.”

.

Tôi nói... làm vẻ mặt cau có với vệ sĩ rồi quay lại chỗ Kit và Ming đang đứng đợi.

.

“Cái mẹ gì vậy! Tao tưởng rằng chỉ có trong phim.”. Tôi bực bội tới cực độ. Thằng Ming bật cười một chút trong khi Kit thúc hông của nó. Nhìn cũng đủ biết rằng vợ nó đứng về phía tôi thấy rõ.

“Pha nó nghiêm túc đó.”

“Nhà Yo là vậy đó... Cho tới khi nó được học cùng trường đại học với anh, nó phải nài nỉ ba nó suýt chết... Con trai duy nhất là vậy, ba nó giữ kỹ còn hơn từng đồng baht, từng mảnh tài sản.”. Ming kể cho nghe. “Anh Pha định thế nào? Định đợi ở đây thiệt hả? Thằng Yo đánh dấu hoa thị tên anh tới như vậy, dù thế nào cũng không chịu cho vào nhà dễ dàng đâu.”

.

“Rồi em ấy sẽ mềm lòng với tao.”. Tôi tin như vậy.

“Em thấy kì này khó.”. Ming thở dài. “Đúng là thằng Yo nó yêu anh nhiềuuuuu. Nhưng chính bởi vì nó yêu anh nhiều, nó mới phải cứng rắn không chịu gặp anh. Bởi vì nó đã trải qua chuyện chết tiệt như vậy.”

.

.

Tôi nhìn về phía rèm cửa mà bây giờ đã đóng kín...

.

“Lỗi của tao.”. Tôi nói với giọng buồn bã. “Tao nên ở cạnh Yo, không nên ra ngoài đi đâu hết.”

“Anh không có lỗi đâu ạ... Ba nói rằng thằng Park nó cạy cửa vào rồi đánh thuốc mê thằng Yo nữa.”

“Cho chết đi!!!”
“Thằng Park nó đang chuẩn bị chết rồi. Em không biết nó sẽ bị đày ra thuộc địa nào...”
“Cũng tốt, cho nó chết luôn đi càng tốt.”

“Em nói rồi mà. Thằng Park chết tiệt nó nhất định không phải kẻ xấu tầm thường... Nó nhất định là kẻ rất xấu xa.”

.

Tôi chỉ có thể gồng nắm đấm... và nhìn về phía rèm cửa rất ư là yên tĩnh, không hề chuyển động...

.

“Tại vì chiều nay em có kiểm tra vấn đáp, em phải quay về...”. Thằng Ming nói một cách không chắc chắn. “...Dù sao thì giúp em trông coi nó một chút nhé, anh Pha.”

“Mày không cần phải nói chuyện này với tao đâu.”

.

Thằng Kit lắc đầu nhè nhẹ với tôi, vỗ vai tôi nhè nhẹ trước khi ngồi lên xe mà thằng Ming mở cửa cho. Thế là giờ chỉ còn lại tôi trong bộ đồ sinh viên mà trong túi quần chỉ có điện thoại (gấp quá, quên cầm lấy ví tiền theo...) đứng dang chân đối mặt với nhà Panichayasawat mà chủ nhà không muốn cho tôi vào gặp mặt...

**************************************************

Tôi đứng dãi nắng một mình lâu ơi là lâu... Một lúc sau, giấy A4 được dán trên kính cửa sổ có rèm cửa mà tôi lúc nào cũng nhìn. Phòng đó nhất định là phòng của Yo.

Mấy tờ A4 đó được in ra cùng với từ có font chữ to, mỗi tờ một từ... Yo chỉ ló ra cái tay dùng để dán, không chịu ló mặt ra cho tôi thấy gì hết.

.

.

QUAY  -  VỀ  -  ĐI  -  Ạ

.
.

Nội dung nó là như vậy. Thật ra thì em ấy vẫn lo cho tôi... dù cho vẫn chưa sẵn sàng để gặp mặt tôi đi chăng nữa.
Tôi bấm tin nhắn gửi cho em ấy một cách nhanh trí.

.
.

💬 Anh không về

.
.

Sau đó không có sự liên lạc trở lại từ Wayo. Tôi thở dài, ngắm nhìn phòng có cửa sổ được trang trí bởi hoa văn giấy A4 ‘Quay về đi ạ’ một cách lu mờ.

.

Định để cho anh đợi bao lâu nữa... Anh lo lắng đó...

**************************************************

Tôi nể sự cố gắng của bản thân...

Trước nhà Yo, nắng chiếu xuống từ trưa cho tới chiều. Bây giờ cảm thấy chín khắp cả người mặc dù bản thân không phải xúc xích Smokey Bites. Mồ hôi của tôi toát ra từ đầu cho tới chân... Nóng tới độ giống như mặt trời ở cách trước mặt chỉ một bàn tay thôi. Và từ trưa cho tới chiều... Wayo vẫn không chịu mềm lòng với tôi.

Tin nhắn của tôi được gửi đi cả triệu tin... Cố gắng thuyết phục thế này thế kia, cái thật cái không để cho Yo ra ngoài nói chuyện nhưng em ấy vẫn không chịu. Chắc là đúng như Ming nó nói, chuyện này Yo rất xem trọng và xem trọng hơn tất cả mọi chuyện mà tôi từng thấy.

.
.

💬 Yo, anh thấy chúng ta phải nói chuyện với nhau.

💬 Yo không có sai. Đi ra nói chuyện với anh đi.

💬 Anh thấy nóng đó Yo T_T

💬 Yo trêu chọc anh hả?

.

.

💬 Không còn yêu anh nữa hả?

.

Mỗi tin nhắn tôi đều cố gắng làm cho em ấy đồng cảm... Cái ‘Không còn yêu anh nữa hả?’ nó phản ánh sự tủi thân cực kỳ và nó không phải thật như vậy. Tôi chỉ cố gắng cho em ấy đồng cảm rồi chịu gặp mặt nhưng nó cũng không hiệu quả.

Tới lúc Yo cứng rắn thì lại cực kỳ cứng rắn... Tôi vã cả mồ hôi luôn.

.

.

Bây giờ chắc vệ sĩ thân thiết với tôi luôn rồi quá. Họ thường hay la lên kêu tôi về đi được rồi, muốn ăn cái gì không. Tôi chỉ có thể lắc đầu nói rằng chỉ muốn tìm Yo thôi. Bọn họ cứ nói rằng không chống lại lệnh cậu chủ được...

Thế nên cứ như vậy cho tới bây giờ, tôi vẫn cứ đứng quanh khu đó, thỉnh thoảng cử động đi qua đi lại nhưng cũng không chịu tránh xa trước nhà Panichayasawat dù chỉ một chút.

Nếu Yo định chơi trò chơi với anh, anh chịu thua Yo cũng được... Anh chịu thua... nhưng anh sẽ không rút lui đâu đó...

Tôi giật nảy cả người lúc vệ sĩ bắt đầu cảnh giác. Đột nhiên 1 chiếc xe châu Âu màu đen đang chuẩn bị lái vào trong nhà...

Đừng nói đám vệ sĩ đó, tôi cũng vậy. Người tôi cừng đờ luôn, cứ như học quân sự sợ thầy huấn luyện phạt lúc ra lệnh thẳng hàng.

.

Ba của Yo mở cửa kính... và quay qua nhìn tôi.

Chết cha... dựng tóc gáy... Tôi gấp rút vái một cách đẹp nhất mà tôi có thể vái.

Ba của Yo không nói gì... cứ nhìn mặt của tôi... Ông ấy thật sự giống Yo. Nhưng biết luôn rằng Yo giống mẹ nhiều hơn. Ba Yo nhìn giống như người giàu có tốt bụng nhưng lúc nghiêm túc thì đúng đáng sợ, cái gì đó đại loại vậy...

.

Ông ấy không nói gì với tôi, đóng cửa kính và ngồi xe có người lái cho vào trong nhà.

Có phải ba không thích bản mặt của tôi không?... Kì này chuyện để suy nghĩ lại tăng thêm một chuyện... Hôm nay là ngày điên rồ gì của tôi vậy... Tới khi kịch tính thì kịch tính kéo tới ào ạt tới nỗi suýt nữa không kiểm soát được.

.

.

Chuyện lớn hơn chuyện Yo không chịu nhìn mặt tôi chính là chuyện ba của Yo không thích bản mặt của tôi đây.

Ờ... Tan nát cho lắm vào...

**************************************************

Bụng của tôi bắt đầu kêu rọc rọc rọc lúc trời bắt đầu tối dần. Anh vệ sĩ vẫn cứ làm việc một cách siêng năng, chăm chỉ dù cho có đổi ca. Muỗi bắt đầu cắn người đổ đầy mô hôi như tôi nhưng tôi vẫn không từ bỏ quyết tâm muốn gặp Wayo...

.

Không lâu sau... cửa hàng rào được mở ra. Lúc đầu tôi vui mừng nghĩ rằng có thể là Yo mềm lòng với tôi rồi. Nhưng không hề... Người đó cao cấp hơn Yo biết bao...

Chính là ba của Yo.

Tôi đứng thẳng người lần nữa (Quân sự tới). Ba của Yo trong bộ đồ giản dị thoải mái, áo thun, quần sọt giống như vừa đi tắm ra. Đây là hình ảnh khá là hài, vệ sĩ trong bộ đồ vest kính chào người thư thả mặc quần sọt.

Nhưng bắt đầu không thư thả ở chỗ ba của Yo đi thẳng tới chỗ tôi.

Tôi nghẹn lời kinh ngạc...

.
.

“Sao rồi...”. Ba của Yo chào hỏi.

Tôi nhanh chóng đưa tay lên vái. “Xin chào ạ.”

.

“Ừm, lớn lên rồi mặt mũi đẹp hơn nhiều dữ.”
Tôi chớp mắt lia lịa. “Ba... ới... Ngài...”
“Gọi ba đi.”
“Ba từng thấy con hả?”

“Sao lại chưa từng? Con của ba chỉ có 1 đứa.”. Ba buông người ngồi xuống lề đường, đúng bình dân. Tôi ngồi theo. “Ba biết tất cả mọi chuyện liên quan tới nó. Ở đâu, với ai... và quen với ai.”

.

Nói rồi mà... Hèn gì... vệ sĩ lại biết tôi.

.

“Nhưng thật ra thì ba biết con từ hồi Yo học trung học. Nó hay kêu ba chậm xe lại lúc thấy con đi mua thịt viên trước trường.” Hả?..... “Khi làm thường xuyên thì biết luôn rằng con của ba nó thích con, không thích con gái.”

.

Tôi cười bẽn lẽn... Đây là người ba khá là thoải mái. Nhưng mà tôi vẫn sợ... tóc gáy vẫn đang dựng đứng.

.

“Chuyện hôm nay ba hết hồn dữ lắm luôn đó, biết không? Ai đời mà... làm như vậy với con của ba.”. Tôi thấy ba gồng nắm đấm, bực bội không khác gì tôi. “Cảm ơn Pha nhiều vì đã xử lý thằng khốn nạn đó nát bét dưới chân. Nếu ba không bận việc thì chắc sẽ đi giúp 1, 2 đạp...”

.

Dữ tợn quá...

.
Người thật sự dữ tợn, họ nói chuyện thư thả nhưng nếu làm thì làm thật giống như ba của Yo đây.

.

.... Tôi đây không dám không chung thủy với Wayo luôn...

.
“Nó đã nhận được quả báo rồi... Việc kinh doanh nhà nó, ba cho người đi xử lý tới gần phá sản hoặc phá sản luôn rồi... Người làm hại đến Panichayasawat, nó phải bị cái gì đó giống vậy.”. Ba giãn nắm đấm rồi quay qua nhìn tôi. “Mà con... đợi từ trưa luôn hả?... Tại sao không chịu thua rồi bỏ về đi?... Đâu phải lỗi của con chút nào đâu. Không cần phải dỗ con của ba đâu.”

“Dù sao thì cũng mặc kệ ạ, thưa ba. Con muốn nói chuyện với em ấy...”. Tôi nhanh chóng nói. “Bây giờ con của ba chắc chắn là suy nghĩ vẩn vơ rồi. Con muốn nói với em ấy rằng điều mà em ấy nghĩ có thể không đúng.”

“Nghĩ rằng con sẽ ghê tởm nó ấy hả?”

“Dạ...”

“Nghĩ rằng con sẽ xấu hổ khi quen với nó?”

“Nói nữa thì lại đúng nữa ạ...”

“Rồi con có xấu hổ không?”

“Ôi, ba. Con của ba đó, mặt mũi đẹp, tính cũng tốt, suy nghĩ cũng hay. Dù cho ghẹo gan...”. Tôi nhanh chóng ngậm miệng ngay lập tức trước khi nói gì nhiều hơn thế nữa. “...Tin con đi ạ... Con đợi nói chuyện với em ấy tới như vậy, con chắc chắn không đời nào ghê tởm hay xấu hổ vì em ấy.”

“Haizzz... Tại sao chuyện của con, thằng Yo nó hay giỏi tự mình suy diễn ghê.”

.

Ba thở dài... trước khi đứng dậy... Tôi đứng dậy theo.

.

“Nó lưỡng lự trước cửa nhà lâu ơi là lâu, ra vẻ giống như định đi ra nhưng cũng không đi ra cho rồi. Khi mà nó không ra...”. Ba nhướng mày với tôi. “Thì con phải đi vào...”

.

Tôi đã biết rồi rằng Yo tuyệt vời như vậy bởi vì ai. Tôi mỉm cười với ba... vái cảm ơn trước khi vượt qua dàn vệ sĩ đang mở đường cho tôi đi vào trong nhà mà cậu chủ của ngôi nhà không chịu chào đón tôi.

.

.

.

Không cần phải mô tả gì hết rằng nhà Yo lớn và hiện đại tới cỡ nào.

Chuyện đó kệ nó trước đi. Bởi vì ngay khi tôi vào trong nhà thì tôi thấy cái tên rắc rối chạy lên cầu thang. Tôi kịp thấp thoáng nhìn thấy cái lưng cùng với việc la lên trách ba của mình.

.

“Ba! Đã nói là đừng để cho anh ấy vào. Ba không chịu nghe Yo gì hết!”

.

Ba làm vẻ mặt giống như nhận lời la lối của con trai mình một cách thong thả trước khi vẫy tay kêu tôi lên cầu thang tìm Yo...

.

.

Không quên chỉ mặt đe dọa tôi... “Đừng làm bậy bạ trong nhà ba đó.”

.

Tôi gật đầu... vái cảm ơn ba của Yo trước khi lên cầu thang tới phòng của Wayo ở cuối hành lang tầng 2... Làm sao biết được ấy hả? Áp phích One Piece kia kìa...

.

*Cốc Cốc Cốc*

.

“Yo ơi, mở cửa cho anh chút đi.”

“Đi cho khuất mắt.”

.
Nếu như mở cửa cho tôi dễ dàng thì chắc tôi không cần phải đợi tới nỗi người nhớt mồ hôi như vậy.

.

“Ok, vậy anh đợi trước phòng nhé...”

.
Tôi nói một cách đơn giản, buông người xuống ngồi, đem lưng dựa vào cửa phòng Yo cùng với phát ra tiếng mệt mỏi. Đúng vậy, tôi thật sự mệt nhưng tôi chịu nổi. Máy lạnh trong nhà làm cho tôi cảm thấy thoải mái liền luôn...

.

“Anh Pha... Đi ra!”

.
Tiếng không rõ ràng... giống như vang lên cách đây không gần không xa... Yo nhất định là đang ngồi dựa cửa như tôi đang làm lúc này.

.

“Nếu anh không đi ra thì sao...”

“...”

“Chắc chắn là muốn anh đi ra thật sao?”

.

.

.

Im lặng... Tôi nhìn cánh cửa cứ như cánh cửa là khuôn mặt của Yo... Ba ló ra từ đâu đó không biết, ném chìa khóa cho tôi ngang xương luôn. Cảm ơn nhiều ạ...

Tôi từ từ đút chìa khóa vào tay cầm rồi xoay nó nhè nhẹ... Cánh cửa phòng ngủ của Yo mở ra, Wayo không còn dựa vào cửa giống như tôi nghĩ nữa...

Em ấy đang ngồi ôm đầu gối khóc ở bên cửa sổ.

Thật sự khóc, tôi không hề nói dối...

.

“Yo...”. Tôi thốt ra... đi ngang qua không biết là mấy trăm tờ giấy bị chà đạp. Đó là lời mà Yo in ra định rằng sẽ dán lên cho tôi đọc nhưng em ấy lại không dán, làm cho tôi biết rằng suốt buổi trưa Yo cũng bận rộn cỡ cỡ như tôi trong việc nhìn ngắm tôi mà không cho tôi nhận ra.

.

Cơ thể của Yo run rẩy... Lấy gối che mặt cứ như không muốn cho tôi thấy mặt... Wayo, người yếu đuối biết bao, xuất hiện trước ánh mắt của Phana lần đầu tiên...

Tôi với tay tới đụng vào em ấy... Nó bị hất bỏ đi ngay lập tức.

.

“Đừng có đụng.”

“Yo...”

“Giống như Yo đã dơ bẩn rồi.”. Yo vẫn cứ khóc. “...Giống như Yo không còn xứng đáng với anh Pha nữa rồi.”

.

Chắc chết, sao em ấy lại nghĩ như vậy chứ...

.

“Wayo!”. Tôi cố gắng nắm tay em ấy, Yo không chịu cho tôi nắm. Định ôm, em ấy cũng không chịu cho ôm.

.

Nhưng bạn tin không rằng cuối cùng em ấy cũng không thể nào chống lại sức của tôi... Tôi ôm lấy em ấy để em ấy ở trong vòng tay. Hơn nữa còn thơm và hôn nhấn mạnh rằng không hề chê bai, ghê tởm như em ấy nghĩ dù chỉ một chút.

Nói rồi... Tôi và Yo phải nói chuyện với nhau... Bởi vì nếu không nói chuyện... Yo chắc chắn sẽ tự suy diễn chuyện này chuyện kia.

.

“Yêu anh nhiều lắm, phải không? Em là nàng rắn hả?”

.

Tôi né cái tay Yo đánh tới... Ok, không giỡn nữa cũng được.

.

“Bởi vì yêu anh nhiều lắm phải không? Nên mới giữ kỹ thân mình tới như vậy.”. Tôi thì thầm bên tai em ấy...

“Anh Pha, Yo thật sự không biết... Không biết chuyện gì hết... Hình như Yo bị gài thuốc và ai đó tới làm cái gì Yo cũng không biết gì hết.”

“Bình tĩnh nhé. Không sao đâu, không sao.”. Tôi ôm dỗ dành em ấy, cố gắng làm cho Yo cảm thấy thoải mái.

.

.

.

“Nhưng mà nó không có đem... vào trong... Thật đó...”

.

Tôi biết rằng Yo muốn nói cái gì. Thiệt là... Nhóc nhỏ của tôi giữ mình kỹ thật, giống như tôi phải cho bạn đi chung lúc đi đón Pring vậy.

Nhắc tới Pring... Tôi quên nghĩ tới một chuyện.

Tại sao nó lại vừa khớp với nhau tới như vậy?... Tôi đi đón Pring, thằng Park lại lên kiếm Yo ngay lập tức.

.

Tôi gồng chặt nắm tay... Người phụ nữ đó dù là làm bạn với tôi, tôi cũng không cho làm...

.

“Yo nghe anh nhé...”. Tôi nói từ từ. Yo bị tôi ôm đã yên lặng rồi. Bây giờ đang ngẩng mặt lên nhìn vào mắt tôi cùng với nước mắt. “Yo không cần phải ghê tởm chính bản thân mình. Không cần phải nghĩ rằng anh sẽ ghê tởm Yo nữa. Chuyện như vậy, 2 chúng ta không ai muốn cho nó xảy ra hết. Bây giờ người làm nó đang chuẩn bị nhận hình phạt. Và lúc này 2 chúng ta vẫn yêu nhau, không hề thay đổi. Chính vì vậy... Yo đừng nghĩ nhiều, có được không?”

“Nhưng mà... bây giờ Yo...”

“Sao nào?”

“... Người trong cả trường nhìn Yo tệ đi rồi... Nếu anh Pha quen với Yo, anh Pha sẽ bị mang tiếng chung đó...”

.
.

Từng có ai nói với Yo chưa rằng cái Nam khôi trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net