CHAP 47 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của Phana.

Yo kì kèo không chịu tới trường tận mấy ngày nên tôi phải đi học trước. Tôi phải lòng vòng giữa trường và nhà của Yo tới nỗi bây giờ nhớ được mặt của tất cả vệ sĩ rồi. Yo không chịu đi học và mỗi lần tôi nhìn thấy em ấy, em ấy cứ đem cái gì đó không biết lên che mặt. Còn không khi ở không thì làm vẻ mặt như đã gây ra chuyện lỗi lầm...

Phía tôi thì không bị nhiều đâu... Có người xì xào, bàn tán thì cứ cho nói... Tôi quen rồi... Tôi thường hay được người ta nhắc tới, nhưng bây giờ điều mà họ nhắc tới có tên Wayo đính kèm theo... Có nghĩa là bây giờ cả trường đã biết rằng ‘Mặt trăng đeo đuổi mặt trăng’ là có thật... ‘Mặt trăng’ làm người yêu với nhau là có thật.

Sáng hôm nay là ngày mà Yo cuối cùng cũng chịu đi học... Em ấy cứ xoa thái dương suốt trên đường đi từ nhà tới trường... Tôi chỉ có thể liên tục cổ vũ và Yo nghe tiếp nhận nhưng cũng không hết suy nghĩ nhiều.

Tôi bóp chặt tay Yo ngay khi xe đậu trước khoa Khoa học.

.

“Anh Pha... Yo gọi taxi về nhé.”. Yo nói tức thì. “Anh Pha cứ đi học đi.”
“Không được.”. Tôi nắm lại tay Yo. “Yo nghỉ học nhiều ngày rồi. Sắp cuối kì rồi đó.”

.

Yo làm bộ mặt thiểu não... Em ấy nhìn mặt tôi cứ như muốn tôi thay đổi ý định.

.

“Yo... Chuyện đã xảy ra rồi thì nó là chuyện đã xảy ra, Yo không thể sửa đổi nó được nữa. Bây giờ Yo phải mạnh mẽ và đối mặt với nó dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hiểu không?”. Tôi nói cho em ấy nghe một cách nghiêm túc. “Người yêu Yo đẹp trai tới như vậy... Chỉ bấy nhiêu thôi, cuộc đời Yo đã tốt hơn gần hết số người của đất nước rồi... Cho nên tệ một chút xíu chút xiu... không có sao đâu, đúng không nào?”

.

Có thể là nghe muốn ói, nhưng cũng làm cho Yo cao hứng hơn. Em ấy nắm tay tôi và bóp nhè nhẹ, sau đó em ấy hít một hơi thật sâu, bước chân xuống đi học sau khi nghỉ nhiều ngày.

Tôi nhìn theo tấm lưng cao cao gầy gầy đó... Chắc chết... Nóng lòng còn hơn đưa con đi học mẫu giáo ngày đầu tiên... Tôi xuống theo đi xem thì hơn...

Người ta nhìn Yo giống như Yo là cái loài gì đó không biết, nhìn còn hơn lúc Yo được làm Nam khôi khoa nữa kìa... Tôi ôm lấy vai Yo ngay lập tức cùng với chọt vào má (Tao không quan tâm đó, có gì không?). Yo nhìn tôi một cách sửng sốt, sau đó mỉm cười và định chọt lại tôi nhưng tôi né kịp.

.
.

“Con đũyyyyyyyy Yo, con đũyyyyyy!”. Thiên thần bạn Yo tới một băng luôn. Tôi nhường đường ngay lập tức (Ra vẻ giống như sợ lạc đạn qua đây).

“Tao nhớ! Con khốn, mày ra vẻ giống như định bỏ tụi tao đi học chỗ khác!”

Em mập mập làm ra vẻ lau nước mắt... nhìn Yo với ánh mắt tủi thân. “Nếu mày đi... ai sẽ là thần tượng trong việc chưng diện xinh đẹp của tao chứ... Hic, hic.”

“Khoan, xinh đẹp cái khỉ gì? Tụi mày thiệt.”. Yo nhanh chóng kêu lên chửi. “Lớn tiếng quá rồi đó.”

“Thì tụi tao nhớ. Mày biết không... toàn là người tới hỏi kiếm mày từ tụi tao đó.”. Người này chắc là trưởng nhóm, tên Montri...

.

“Muốn thấy mặt người trong tờ giấy đó chứ gì.”. Yo làm vẻ mặt ủ rũ.

“Không phải. Người ta hỏi kiếm bởi vì người ta lo lắng.”. Montri ra vẻ định đánh đầu Yo, nhưng hình như là ngại tôi một chút nên không làm. “Mày nghĩ rằng người trí thức học đại học không có khả năng tự mình nhiều chuyện để biết rằng cái nào chuyện thật, cái nào chuyện bịa sao? Hả! Một số người ta đều biết rằng thằng khốn từ ngành đó muốn có được mày tới run người.”

“Đủ rồi, đủ rồi!”. Tôi can ngăn và các em Thiên thần nhanh chóng cúi mặt cúi mũi nhận lời ngay lập tức.

“Tóm lại mày đi học đi. Thầy cô họ hỏi kiếm mày.”. Người da ngăm ngăm ôm cổ Yo. “Anh Pha ơi... Đi nhé... Buổi chiều tới đón Yo phải không?... Gặp lại sau nhé! *Chụt*”

.

“Anh nhờ các em nhé.”

Tôi nói với tất cả bạn của Yo... Các nàng mỉm cười với tôi nhưng cũng trao ánh mắt thấy ghét cho Yo... Yo nhìn về phía tôi cho tới cuối đường trước khi lên học trên tòa nhà...

Bây giờ... mong rằng hôm nay Yo sẽ không có ai tới đụng chạm, tới gây rối hoặc làm cho em ấy cảm thấy tồi tệ...

Tôi mong rằng nó sẽ như vậy...

**************************************************

Tôi không nhìn mặt Pring tính từ ngày hôm đó.

Bây giờ Pring giống như không khí đối với tôi... Lúc cô ấy cố gắng tới nói chuyện... tôi bỏ đi... Lúc cô ấy cố gắng chạy tới gặp... thì tôi lại bỏ đi nữa... Biểu hiện của tôi làm cho cô ấy biết rằng tôi không muốn quen biết cô ấy với bất kì vai trò gì nữa, ngay cả bạn bè. Đây là điều mà cô ấy nên được nhận từ tôi.

...Và nhìn có vẻ như đó là hình phạt khá là nặng nề đối với cô ấy. Kit và Beam nói rằng Pring uống rượu mỗi ngày tới nỗi bây giờ mất hết vẻ đẹp, không còn dấu vết nàng tiên Hoa khôi trường đại học nữa...

.

.

.

💬 Phana: Yo ơi, sao rồi?

.

Tôi hỏi thăm người yêu ngay khi rảnh. Em ấy đọc rồi trả lời tôi nhanh lắm, không giống lúc tránh mặt tôi gì hết.

.

💬 Wayo: Khá là ổn, anh Pha. Không thấy có ai nói gì.
💬 Phana: Thấy chưa? Anh nói rồi.

.

.

“Mày, em nó ra sao rồi?”
“Em nó sao rồi?”

.

Ngoại trừ tôi lo cho Yo, 2 đứa bạn của tôi cũng lo lắng cho Yo. Thế nên tôi nói với tụi nó rằng em ấy khá là ổn, không sao. Tụi nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người lo cho Yo... Thằng Kit nó từng nói rằng không biết Yo có gì trong người, tất cả những người quen biết đều yêu thương. Chỉ cần em nó xị mặt thì nhất định có người sẵn sàng làm cho Yo cảm thấy đỡ hơn, giống như công chúa gì gì đó, đại loại vậy. Nghe thấy thì mắc cười, nếu Yo mà nghe thấy chắc chắn sẽ la lối...

Buổi trưa, tôi định đi ‘đánh sập’ khoa Khoa học, khoa mà tôi bắt đầu tới rất ư thường xuyên...
Và thằng Beam với thằng Kit tụi nó cũng không khỏi muốn đi theo...

**************************************************

Nhà ăn khoa Khoa học.

“Tới hết như vậy thì nổi chết.”. Tới nỗi Yo làm ầm lên khi thấy tụi tôi. Tôi nhún vai không quan tâm buông người xuống ngồi sát cạnh Yo. Hai thằng còn lại ngồi bên cạnh tôi. Tụi nó mỉm cười với Yo giống như tụi trăng hoa tới nỗi tôi phải đánh đầu tụi nó từng đứa một.

.
.

...Có chồng rồi còn không biết chừng mực.

.

“Mày ơi... Tao thấy nổi hơn vậy nữa.”

.

Montri nói lên lúc quay qua nhìn sau lưng. Chưa kịp dứt từ ‘nổi’ từ miệng Montri, thì cái tụi Nam khôi khoa Kỹ thuật đã sánh ngang bước vào nhà ăn khoa Khoa học, tới kèm cặp vợ tụi nó từng đứa một tới nỗi bàn của Yo nổi bật tới nỗi không biết nên nổi bật thế nào luôn...

.

“Sinh nhật ai vậy trời!”. Nhóc nhỏ của tôi chỉ có thể than thở như vậy. Tôi xoa đầu em ấy rồi mỉm cười nhẹ. Mọi người kéo tới như vậy bởi vì đều lo lắng cho Yo.

“Ôi, chết rồi! Hôm nay chắc tao dùng hết công đức rồi quá.”. Em voi (gọi theo Yo) ra vẻ sắp xỉu. “Trang điểm một chút...”

“Tao nữa.”. Em quạ (cái này lại gọi theo Yo nữa) cầm phấn lên và cũng trang điểm thêm.

“Kéo tới đủ đại biểu như vậy, có gì không?”. Tôi nói khắp bàn. Tụi nó cứ lắc đầu... “Không cần phải lo cho vợ tao. Một mình tao lo là đủ.”

.

“Hoét hoétttt...”
“Thằng cha Pha, không cần nói cũng được.”. Yo mắng tôi.
“Uống sữa đá không? Anh đi mua cho.”
“Không sao.”. Yo nhanh chóng nói.

.

“Khi mà có mặt đông đủ như vậy, tao có ý tưởng tuyệt vời.”. Thằng Forth nói lên, lớn tiếng tới nỗi bàn khác phải quay lại nhìn. Thằng đàn anh giáo dục tương lại... Thằng lắm sức! “Đi chơi du lịch đi.”

“Ờ, ờ”
“Tốt”
“Em Yo đi đâu thì anh đi đó.”

.

Câu sau nhất định là của một thằng bác sĩ man rợ, thằng vợ nào đó... Có chồng rồi còn không biết chừng mực, tụi điên.

.

“Sau khi thi cuối kì, ok không, Pha?”

“Yo thấy sao?”. Tao không biết, tao chiều lòng vợ tao...

“Anh Pha thấy sao?”. Thấy chưa... Vợ ủng hộ sự gia chủ.

Thế nên tôi nhún vai trước khi trả lời rằng: “Tao ok”

.
.

“Sau khi thi cuối kì, tụi em bận đi cổ vũ Miss Tiffany. Nhịn!!!!”
(Miss Tiffany = Cuộc thi hoa hậu chuyển giới)

“Tại sao người đẹp trai hay nhẫn tâm! Tại sao không đi hôm nay hay ngày mai luôn đi!”

.

Dàn Thiên thần la lối om sòm. Nhưng dù vậy, Miss Tiffany vẫn quan trọng với các em ấy hơn tụi tôi. Thành ra ý tưởng này làm cho Yo mỉm cười... Nhưng tôi nghĩ rằng việc đi chơi hết với nhau như vậy có lẽ không phải là do Wayo.
Cái tụi khoa Kỹ thuật nó nhất định là kiếm chuyện dẫn bạn tôi đi ngọt ngào thì có. Tụi này gian manh dữ... Hên đó, khi mà người yêu của Yo không phải khoa Kỹ thuật... và cũng không gian manh.

.

.

.

“Anh nên mang theo bao nhiêu bao cao su đây?”

.

.

*Pốc*! Bị Yo gõ đầu... Chắc là việc mà tôi không gian manh... Yo không đồng ý về việc đó.

**************************************************

Xin chào mừng đến với... bầu không khí thi cuối kì...

Tôi và bạn bè cảm thấy giống như sắp chết. Môn này nội dung lớn lao, hoành tráng tới nỗi học 7 đêm liên tục cũng không biết kịp hay không. Tôi học tới nỗi quên ăn cơm, uống nước... Yo phải đem thức ăn tới cho tôi, tới chăm sóc tận tình dù cho em ấy cũng phải học bài. Nhưng em ấy phán rằng em ấy học kiểu mà những người bình thường họ học. Tụi học bác sĩ thì không bình thường, học suốt tới nỗi giống người bị đắm chìm.

Làm sao mà không đắm chìm được? Thì cứ mải lo cho ai đó nên giờ mới phải học chạy theo cho kịp như vậy nè...
Tôi học bên bàn học trong phòng, có vận động viên bóng rổ thần tượng nhìn chằm chằm tôi trong khi Yo nằm lăn lộn trên giường của tôi. Hết nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi bởi sự mệt mỏi từ vô vàn nội dung bài học, nhiều hơn hồi trung học biết bao...

.

“Không học nữa!”. Yo ném bỏ tài liệu.
“Không được, học liền đi.”
“Anh Pha, nó khóóóóóó! Anh có biết rằng nó khóóóóóó!”
“Thích Sinh học mà không phải sao? Học tiếp đi.”
“Không học nữa! Không học nữa!”

.

Yo bắt đầu nổi điên... Tôi đặt xuống tài liệu của tôi... buông người xuống nằm trên giường cùng lúc chọc ghẹo Yo tới nỗi Yo cười khúc khích.

.

“Ờ nè, anh Pha...”. Yo nói lên, giọng điệu đột nhiên khá là nghiêm túc.
“Hử?”
“Hôm nay có người tới nói rằng Yo không xứng với anh.”
“...”
“Không phải chỉ có hôm nay, thật ra thì nghe thấy lâu rồi, từ nhiều ngày trước.”

.

Tại sao tôi lại không biết chuyện này chứ. Có người xung quanh mà tôi quen biết khác khoa đi ngang qua nói chuyện với tôi từng ngày từng giờ rằng tôi quen với Wayo – Nam khôi năm nhất khoa Khoa học thiệt hả. Và khi tôi trả lời là thiệt, tụi nó kéo nhau tự tiện cảnh báo tôi ngang xương rằng tôi suy nghĩ kỹ rồi hả...
...Tôi có quan tâm đâu...

.

“Cũng đúng, Yo không xứng với anh.”. Tôi nói giỡn với em ấy. “Anh đẹp trai tới vậy, còn Yo... Hờ hờ.”

“Anh Pha, đang nghiêm túc đây nè.”. Mặt Yo bắt đầu ủ rũ. “Có thể là do hình trong clip đó.”

“Chuyện nó đã qua rồi, ai nghĩ gì thì cứ kệ họ đi.”
“Nói rồi... Yo sẽ làm cho anh mang tiếng chung.”
“Yo... Anh nói rằng đừng nghĩ nhiều chuyện này rồi mà rồi.”
“...”
“Hay là sợ anh sẽ dao động với lời nói của đám người đó.”

.

Em ấy không trả lời tôi... Làm vẻ mặt ủ rũ hơn trước... Tôi muốn biết quá đi rằng em ấy nghe thấy cái gì. Chắc là làm cho em ấy cảm thấy tồi tệ dữ lắm. Việc có hình lọt ra như vậy, đâu phải chỉ có toàn người thấu hiểu và biết ai là người xấu đâu. Một số người chỉ biết bề nổi thì lại phán xét rằng Yo là người không tốt rồi...

... Cuộc đời đúng tàn nhẫn...

.

.

“Anh không dao động đâu. Đừng quên rằng anh ngắm nhìn Yo từ lâu rồi. Chỉ vì bấy nhiêu chuyện mà sẽ làm cho anh thay đổi với Yo ấy hả? Không đời nào.”

.

Tôi nói để trao sự tự tin cho em ấy... Nhìn Yo có vẻ đánh mất sự tự tin rất nhiều sau sự việc điên rồ lần đó. Giờ này, cái tên nguyên do có lẽ là đã ở chỗ nào đó trên thế giới rất xa chỗ mà Yo sống. Nhưng dù vậy, rõ ràng cũng là do nó, Yo mới phải lo âu về sự việc đã trôi qua như vậy.

Sự việc đó thật sự đã minh chứng trái tim của tôi dành cho Yo.

Hên xui, có khi nó còn minh chứng trái tim của Yo dành cho tôi nữa... rằng em ấy yêu tôi đủ nhiều để không phải cảm thấy tội lỗi và chia tay với tôi.

Giống như đó là một chướng ngại mà cặp đôi của tôi phải vượt qua nó cho bằng được. Và cặp đôi của tôi lại là cặp đôi mà nhiều người trong trường đại học để mắt dòm ngó. Đôi khi chán từ ‘Nam khôi’ (Mặt trăng) bám dính trên người tôi và bám dính trên người Yo thiệt đó.

.

“Ba nói rằng ba thích anh Pha.”. Yo kể cho nghe. Chắc là bây giờ khoảng thời gian nghiêm trọng đã trôi qua rồi (Thật sự muốn hỏi em ấy, thi cuối kì còn chưa đủ nghiêm trọng hả... TT). “Ba nói rằng anh Pha lớn lên đẹp trai hơn người.”

“Cứ nói vậy hoài.”. Thầm mắc cỡ... Ba vợ khen lận mà, hahaha.

“Nhưng cái mà ba thích không phải bởi vì anh Pha đẹp trai đâu. Ba thích sự chịu đựng của anh Pha thì đúng hơn.”
“...”
“Nó sẽ làm cho anh chịu đựng sự được điên điên khùng khùng của Yo. Ba nói như vậy đó.”

“Anh đang yêu người điên điên khùng khùng đây sao?”. Tôi khóa cổ Yo rồi chọc lét Yo bằng miệng của tôi... Cổ của Yo lúc nào cũng là điểm yếu nhỉ.

“Anh Pha... đi học bài đi.”
“Yo thú vị hơn bài học nhiều lắm luôn đó...”

“Ai vừa kêu Yo đi học bài vậy? Tại sao lại tự mình hư hỏng chứ? Đi học tiếp đi.”

.

Yo đẩy mặt tôi giống như ghê tởm tôi lắm. Tôi cười lớn và rồi ngừng trêu chọc em ấy...

Trong khoảng thời gian Yo đang học bài tiếp, tôi nhấn vào facebook kiểm tra tin tức (Còn có thời gian kiểm tra nữa). Phần lớn người ta đều đăng status chuyện thi cử, dù cho học trường đại học nào... Nhưng tôi không quan tâm mấy cái status đó.

Tôi vào page Cute Boys mà Yo thường hay nhắc tới. 8 kiếp tôi mới vào xem. Đó là page đăng hình các chàng trai mặt mũi đẹp trai trong trường và Yo nói rằng tôi được đăng thường xuyên nhất. Thật ra thì tôi không có vào kiểm tra hình tôi đâu.

.

Tôi vào kiểm tra hình của Yo thì có...

Like hết mọi hình... Admin đúng là ca tụng người yêu tôi thiệt mặc dù đã có tin lộ hình. Nhìn có vẻ như ba của Yo xử lý nhanh chóng dữ lắm. Một số người còn không biết rằng Yo có tin tức mang tiếng xấu, vẫn còn tới gào thét dưới mấy tấm hình. Nhưng cũng có một số bình luận nói rằng Yo phóng túng.

Cha già mày...

Người yêu tôi cũng đâu có nổi tiếng tới nỗi là người của dân chúng và mọi người có quyền lên tiếng phê phán đâu. Tôi gồng chặt nắm đấm trong khi nhìn ảnh đại diện của cái người chửi Yo. Nhưng khi nhìn hình của tôi, bình luận dưới hình của tôi thì người này gào thét, cuồng tôi dữ lắm.

Biết luôn rằng đây là fanclub Phana, nhưng anti Wayo...

Tại sao không thích cả đôi luôn đi!

Thay vì vậy sao tôi không bị anti rồi mọi người vây quanh chiều chuộng Yo... Tôi nghĩ rằng như vậy có lẽ sẽ đúng với nguyên tắc quốc tế hơn (?). Nhưng cái này là sao? Mọi người vây quanh gào thét tôi, ca tụng tôi và trù cho tôi chia tay với Yo bởi vì Yo không xứng với tôi.

.

Quá đáng lắm rồi...

Làm thế nào người ta mới nhìn Yo tốt lên đây...

Tôi không quan tâm suy nghĩ của người khác, nhưng tôi không thích cho ai chửi mắng người yêu của tôi. Bởi vì tôi biết thật ra Yo là người thế nào.

.

.

Phóng túng cái quái gì... Ngủ với một mình tao mỗi đêm!

.

Bây giờ cái người đầu bác sĩ như Phana không nghĩ ra gì hết, nhìn về phía Wayo đang học bài một cách căng thẳng... Và rồi cậu ta thành công nghĩ ra được diệu kế.

Mong rằng sẽ giúp được không nhiều thì ít...

.

.

.

Tôi từ từ khéo léo lén chụp hình Yo nằm dài (chân dài gợi cảm muốn chết). Là hình selfie của tôi (bình thường không có dễ dàng chụp selfie đâu, xin nói trước). Hờ hờ, mặt đẹp trai giúp ích rất nhiều, 1 tấm thôi là duyệt.

Tôi upload lên cùng với caption, không quên tag người trong hình.

📱Có người yêu dễ thương, tốt tính thì phải làm sao... Sáng giao cháo... Xế trưa trưa thì trao động lực... Chiều tối còn đem thức ăn tới... Yêu đó, biết không? – Wayo Panichayasawat

Nhìn thành quả của bản thân cùng lúc len lén tự hào mỉm cười trong lòng... Rồi định thần lại thì nhận ra tao đang làm cái quái gì vậy... Tại sao không học bài!
Cái người bị lén chụp hình và không nhận ra vẫn cứ tiếp tục chìm vào đống thực vật trong tài liệu... Điện thoại của tôi thông báo lúc có bình luận dưới hình... Hey, trời đất! Trôi qua 2 phút, 327 like...
Tôi nổi tiếng tới như vậy sao?
Đây là bình luận trong facebook mà tôi được nhận...

.

.

Beam: Ôiiii, chân em Yo T_________T
Kit: Em Yo của tao đó, thằng Pha. Mày tránh ra!
Bạn số 1: SWEET SHIP HAAI (Ngọt ngào thấy mẹ!)
Thằng Ming: Yo nhìn nó có vẻ mệt mệt nhỉ...
Bạn số 2: Tao thấy mày không có hứng học bài, học vở đâu.
Thằng Forth: Chân em Yo làm sao hả, Beam...
Ai đó không biết 1: ...Giẫy giẫy với sự phê.
Ai đó không biết 2: Dễ thương ghê!
Ai đó không biết 3: Tụi anh là người yêu với nhau hả?
Blah, blah, blah...

.

.

Rốt cuộc đó là tốt hay không tốt vậy... Tôi có giúp cho người ta bớt mắng chửi Yo chút nào không? Yo cười khúc khích làm cho tôi phải quay lại nhìn. Nhìn có vẻ như đương sự vừa mới làm gì đó...

📱Bác sĩ Phana bị điên rồi – Phana Kongthanin

Hình như bị tag trong hình mà ai đó vừa mới upload... Xảy ra sự trả thù phải không, Wayo! Rồi chụp đúng thấy gớm. Lúc này tôi đang mặc áo bóng rổ và boxer. Hơn nữa còn cột một chùm tóc mà Yo là người cột giùm. Bộ dạng tệ hại cực kỳ. Yo lén chụp tôi học bài, thấy được một bên khuôn mặt hồi nào đó không biết.

Bây giờ hơn 100 like rồi...

Hay là tôi và Yo thật sự trở thành người của dân chúng rồi ta? Bắt đầu không dám chắc rồi...

.

.

“Vui lắm không...”. Tôi hỏi em ấy. Nhưng thấy em ấy mỉm cười thì tôi cũng thấy vui. Đây rõ ràng là đại chiến facebook mà.
“Cũng khá là vui... Nhìn đi, tụi Thiên thần vào gào thét anh Pha quá trời. Hahaha.”

**************************************************

Tối đó, chuyện mà tôi và Yo đã làm... Đó là chuyện tốt... Nhưng tôi không biết.

Và đây là điều mà tôi với Yo không hề biết... Khi page Cute Boys của trường đại học tôi, người trên Twitter, người trên pantip kéo nhau đem đi share hình tôi với Yo đăng trêu chọc nhau. Và bọn họ kéo nhau đào hình tôi với Yo đi đăng quá trời.

.

.

“Dễ thương ghê... Thấy tiếc nhưng mà phê tới nổ tung.”

“Anh Yo thì mình từng thấy ở sân vận động. Người thật đẹp trai lắmmmm, trắng lắmmmmm.”

“Yo thì nghe thấy bạn bè kể, thấy có lộ clip nữa mà.”

“Không đâu... Lộ hình từ clip mà thôi.”

“Xin clip Wayo với.”

“Anh Pha đẹp trai quá trời!!!”

“’Đùm’ của bác sĩ Pha quá tuyệt.”

“Tôi xin phép chỉ rõ, dựa vào việc tôi là bạn cùng ngành với Wayo nhé. Wayo tốt tính lắm và là người yêu chung thủy cực kỳ. Có lộ clip là bởi vì có người chơi xấu. Bây giờ clip đó không còn trên đời này nữa rồi (Người lớn ra lệnh xóa rồi). Chính vì vậy, không cần phải tìm nhé. Mến yêu, những người xin clip. P/s: Đùm của bác sĩ Pha tuyệt thật, xin xác nhận. Lén nhìn mỗi ngày khi anh ấy tới đón con Yo... ới... Wayo về.”

“Từ người bạn của thằng Yo chết tiệt hồi trung học phổ thông... Nó không hay nói chuyện, ngoan hiền muốn chết. Làm sao mà nó phóng túng, dâm loạn được? Suy nghĩ đi, suy nghĩ!”

“Cả 2 đều là Nam khôi (Mặt trăng) kìa! ‘Mặt trăng đeo đuổi mặt trăng’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net