CHAP 49 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghĩ rằng kiếp trước tôi hoặc là những người đi chơi chung từng đi tích đức cùng các cô gái nhóm tỏa sáng đó chắc luôn. Từ trạm xăng cho tới khu nghỉ dưỡng ở Koh Larn. Chúng tôi và các cô ấy gần gũi nhau tới nỗi tưởng đùa mà như thật vậy.
(Quan điểm Phật giáo: Từng cùng nhau đi cúng, đi làm việc thiện thì sẽ được gặp nhau mỗi kiếp)

Không biết có nên gọi là các cô ấy muốn đòi hỏi gì từ chúng tôi hay không. Nói luôn rằng tôi không biết. Việc mà các cô ấy ở nhà nghỉ đối diện và cứ vòng vòng vo vo quanh khu vực nhà nghỉ của chúng tôi có thể đã là câu trả lời.

Trong khi tôi đang thắc mắc những điều đó. Người là mục tiêu và được nhắm vào hàng đầu đó không hề quan tâm tới các cô gái trắng trẻo, xinh đẹp đó gì hết. Anh ấy cứ quan tâm tới đồ chơi mới trong tay mà tôi không biết rằng lén đi yêu thích nó từ hồi nào. Sau khi thử dùng nó bằng biệc chụp hình của tôi rất nhiều, bây giờ anh Pha cứ chụm vào nó và nhìn đi nhìn lại hình trong đó. Sau đó thì làm vẻ mặt căng thẳng.

.

“Kiểu này có phải gọi là ánh sáng đẹp không nhỉ?”

.

Anh ấy không có nói với tôi. Anh ấy nói với con gái anh ấy. Nếu gọi là mắc cười thì nên gọi là quá mắc cười thì đúng hơn. Lâu lâu mới thấy người tài giỏi trong mọi việc đang rối rắm với dụng cụ ghi hình to to đó.

Những người khác kéo nhau đi ngủ không thì nghỉ ngơi ở trong phòng rồi. Tình cờ chúng tôi có được khu nghỉ dưỡng ven biển. Chỉ ngủ trong phòng thôi cũng giống như một dạng nghỉ ngơi rồi. Bây giờ cặp nào cặp nấy bắt đầu ít ngọt nào với nhau hơn rồi (hay là lén ngọt ngào sau lưng thì tôi không biết). Giống như tụi con trai đi chơi với nhau hơn, mạnh ai nấy ở. Nào là ngủ, nào là ăn, nào là giả vờ sờ soạng người khác (cái này là dành cho anh Forth và thằng Ming, người thực hiện với anh Beam và anh Kit đang nửa tỉnh nửa mơ).

Tôi ngồi trước nhà nghỉ nhìn bãi biển đẹp đẽ trước mặt. Bầu không khí quá yên bình để tôi có thể diễn tả được. Đây là cái mà người ta gọi là vừa thấy biển cái là hết căng thẳng liền nhỉ? Có thể nó đúng.

.

“Nè”

.

Anh Pha ở cách đây không xa không gần lên tiếng gọi nhỏ nhỏ. Anh ấy đang chụp cây cối, lá cỏ xung quanh nhà nghỉ... Đồ si mê.

.

“Hửm?”
“Tới đây đi. Tới cho anh chụp hình chút.”. Ngoắt ngón tay gọi giống như tôi là chó của anh ấy.

“Chụp cả trăm tấm rồi mà, không phải sao?”

“Trăm rồi sao? Phải chụp cả triệu.”. Anh Pha vẫy máy quay qua lại. “Tưởng rằng anh mua Yaya bởi vì định đem đi chụp mấy cái cây nhỏ nhỏ này hả? Anh mua để chụp em đó.”.

“Lười tạo dáng rồi.”. Tôi lấy cái nón quanh đó đem che mặt.
“Wayo!”
“Thôi”

.

Tôi nghe thấy tiếng chân va chạm mạnh vào cát. Thằng cha Pha nhất định đang đi tới chỗ tôi ngồi đối mặt với bãi biển chắc luôn. Tôi biết rõ số mệnh của tôi. Chính vì vậy nên tôi liền nhắm mắt ngủ không quan tâm.

.

.

.

...Nhưng tưởng là Phana hắn sẽ chịu sao?

Tay thon cầm lấy nón rồi ném vào trong phòng (trúng giữa bụng anh Forth đang nằm xem tivi. Anh Forth giơ ngón tay giữa với anh Pha).

Tôi liếc nhìn người cao kiều trước mặt. Bởi vì tôi nằm trên cái võng, làm cho tầm mắt của tôi thẳng với... cái chỗ đó của thằng cha Pha. Tôi nhanh chóng chuyển ánh mắt ngẩng lên nhìn mặt anh Pha một cách nhanh chóng. Cao chi cho lắm vậy. Mỏi cổ luôn rồi.

.

“Cái gì chứ?”. Tôi la lối.
“Đi chụp hình.”
“Nghỉ một chút không được hả? Đi chơi đó, không phải đi chụp hình.”

“Ngồi không, nằm không thì sẽ được ngọt ngào với anh hay sao? Đi đi mà, đi đi.”. Nói thôi chưa đủ, còn kéo tay tôi đứng lên nữa. Tôi cứng rắn không lâu được đâu. Thằng cha Pha hắn gian manh.
.

“Pha, Pha, hèèè!”. Tiếng gọi vang lên. Ngay khi tôi quay qua nhìn. Uh huh... Tôi đây thiệt muốn lấy tay bịt mắt thằng cha Pha. Bikini không hề có cái một mảnh nào kết hợp vào. Trắng tới rát con mắt. Không biết là đã uống bao nhiêu viên gluta.

.

Nếu là lúc trước thì chắc tôi sẽ thầm thấy đã một chút với những cô gái này. Nhưng bây giờ người yêu của tôi đứng chình ình ở đây (Hơn nữa còn đẹp trai dữ lắm nữa... Không có khoe người yêu đâu nhé!). Thay vì thấy đã tôi lại sợ thằng cha Pha thấy đã giùm tôi kìa. Bởi vì tôi không có ‘thịt sữa trứng’ nhiều như các cô ấy.
(Thịt sữa trứng: chỉ bộ ngực của phụ nữ)

Anh Pha làm vẻ mặt chau mày quay qua theo tiếng gọi. Cầu nguyện trong lòng cho anh ấy không xao động với bộ ngực mà tôi không có...
...Khoan, tôi hay chiếm hữu như vậy từ hồi nào vậy? Chiếm hữu cả ánh mắt ấy hả?

.

“Có máy chụp hình hả? Tốt quá!”. Thấy chưa! Mi tiêu rồi, thằng cha Pha! Đừng để cho các cô gái ở gần cái máy ảnh. “Giúp chụp hình tụi mình ở bãi biển giùm đi, được không? Định đăng lên IG.”

.

Anh Pha nhìn mặt tôi, thở dài một cách chán nản tới mức tột cùng.

.

“Cho mượn máy ảnh đó, được không?”. Anh Pha làm ra vẻ không muốn đưa Yaya cho người khác nhưng lại đưa cho cô ấy. Con nít thích giữ kỹ đồ chơi nhưng cũng biết chia sẻ, đại khái vậy.

“Tại sao vậy? Không rảnh hả?”. Chế Ging...
“Đúng vậy, không rảnh. Có người đặt cọc rồi.”
“Hử?”
(Từ ‘rảnh’ đôi khi được dùng theo nghĩa ‘độc thân’, nên câu này có thể hiểu 2 nghĩa)

.

Tôi nhìn anh Pha một cách kinh ngạc và còn làm vẻ mặt chọc ghẹo ngay tức thì. Đỉnh dữ...

.

“Ý nói máy ảnh hay là... người... vậy?”. Mặt mũi tất cả các cô ấy, xin nhắc lại, ‘tất cả’ đều hồi hộp trông đợi dữ lắm rằng thằng cha Pha sẽ trả lời thế nào. Anh Pha mỉm cười một cách đầy ẩn ý (Hắn gian xảo cỡ nào thì hắn vẫn đẹp trai, tin tôi đi).

“Tôi cho mượn máy, có nghĩa là máy rảnh.”
“...”
“Người không rảnh. Người yêu là nhóc thích chiếm hữu.”

.

Cái đồ... Không biết nên thấy phê với lời nói hay nên giận trước nữa. Tôi nhìn về phía thằng cha Pha cùng lúc ra vẻ định đấm chơi chơi. Tôi và anh ấy đang làm cho các cô ấy sốc hết rồi.

Các cô ấy sẽ sốc hơn thế nữa nếu biết rằng những người mặt mũi bảnh bao cùng tham gia chuyến đi đang nằm chất đống ở trong phòng không có ai độc thân hết.

.

.

.

...Hơn nữa còn ăn lẫn nhau.

.

“Dù sao thì cũng mượn máy một chút nhé.”

.

Có vẻ như máy ảnh quan trọng hơn sự thất vọng. Chế Ging bước đùng đùng một cách tự tin tới gần anh Pha, hơn nữa còn ưỡn bộ nhũ ra từ xa. Lần này tôi không cần phải e ngại ai nữa. Tôi phi qua lấy tay bịt mắt thằng cha Pha ngay lập tức. Hắn có lén nhìn tới phê hay không, tôi không biết. Nhưng con hổ dù sao cũng là con hổ mà thôi.

Mụ chế Ging làm vẻ mặt bực bội với tôi một chốc trước khi nói với anh Pha rằng lát đem máy trả lại. Và sau đó nhóm các cô gái tỏa sáng cùng nhau đi xuống bãi biển và thay phiên nhau chụp hình một cách vui thú.

.

.

Anh Pha gỡ tay tôi ra khỏi mắt (nhón tới bịt... đúng mỏi).

“Người yêu là nhóc thích chiếm hữu, có vẻ là thiệt. Hahaha.”. Anh Pha bật cười.
“Phê lắm không? Thấy nhìn không chớp mắt.”

“Nhìn cái gì chứ? Không kịp nhìn đâu, có người lấy tay bịt mắt.”. Anh Pha vò đầu tôi. “Chính em mới là người nhìn mà phải không.”

“Không có!”. Tôi phủ nhận.

“Mà phải nói là anh cũng thắc mắc.”. Anh Pha ra vẻ suy ngẫm. “Nếu Yo có giống vậy... thì sẽ kì cục tới cỡ nào nhỉ? Mặt con trai...nhưng ngực to.”

.

“Thằng cha Pha kia! Rảnh đi tưởng tượng quá thì đi nhảy xuống biển đi.”. Gớm thiệt mà... Nói ra như vậy làm cho tôi không thể nào không nghĩ theo . Anh Pha bật cười giống như không kiềm được và sau đó ôm cổ tôi đi vào trong nhà.

.

.

.

Dùng từ nằm chất đống chắc là đúng rồi. 2 bác sĩ man rợ nằm ngủ như chết. Còn 2 sinh viên Kỹ thuật thì cũng nằm dù cho không có ngủ. Chắc là làm phiền 2 anh bác sĩ tới nỗi bị họ chửi và đuổi cổ đi nên mới nằm xơ xác xem tivi như vậy. Cả 2 quay qua nhìn tôi và anh Pha lúc 2 chúng tôi mở cửa bước vào trong.

.

“Forth chết tiệt!”. Anh Pha mở lời. “Đi mua rượu với tao đi.”
Thấy chưa... Còn chưa kịp hỏi ý kiến của ai hết, anh ấy đã ra lệnh ngay tức khắc.

“Ờ, mua ở đâu?”. Anh Forth cũng không tốn thời gian suy nghĩ. “Thằng Ming chết tiệt, đi giúp xách đồ.”

“Anh Forth!”. Ming nhìn về phía người đang ngủ. “Yo nó sẽ chăm sóc được cho 2 anh ấy sao...”. Ơ, thằng nghiệp chướng. Nói vậy mà được, tao cũng là con trai đó.

“Ừ nhỉ, đúng rồi.”

.

Thôi đủ lắm rồi, cả thằng anh cả thằng em khoa Kỹ thuật... Anti khoa này đi, được không ta?

.

.

Anh Pha đi tới cốc đầu thằng Ming và đi tới đá chân anh Forth. Tình cờ đá vào chỗ cứng nên hơi lớn tiếng một chút.

.

“Đừng có mà nói xấu vợ tao.”
“Quần! Đụng chạm một chút cũng không được.”. Anh Forth càm ràm. “Rốt cuộc đi được chưa?”
“Ờ, đi thôi.”

.

Anh Pha đi dẫn đầu 2 người con trai cao kiều ra khỏi nhà, không quên nói với tôi rằng lát anh quay lại nhé...
...Anh Pha không có ở đây như vậy thì thuận lợi rồi chứ sao.

.
.

Thuận lợi cái gì ấy hả?...

.

Ngủ chứ gì... Hồi nãy kêu tôi đi chụp hình, không chịu cho tôi ngủ. Đã tới biển rồi thì phải nghỉ ngơi chứ, phải nghỉ ngơi.

Tôi từ từ di chuyển thân thể lên giường chen chúc với anh Beam và anh Kit sao cho ít nhất. Tình cờ giường trước tivi là 2 giường lớn. Trong 2 phòng ngủ thì mỗi phòng có 1 cái giường. Cái này hợp với việc nằm nghỉ...

...Đem đầu đặt xuống gối không tới 5 phút thì tôi đã ngủ sâu ngay lập tức.

**************************************************

“Mày kể đi.”
“Kể cái khỉ gì!”
“Nhóc Ming nó ‘xử đẹp’ mày như thế nào?”
“Thằng quần!”

.

Tôi giật mình thức dậy khi nghe thấy cuộc hội thoại đó. Anh Beam và anh Kit thức rồi. Cả 2 đang nhấp bia lon trước tivi. Đồng hồ treo tường cho thấy thời gian là 5 giờ chiều.

3 người đó vẫn chưa quay lại nữa hả?...

.

.

“Giờ kể hay không kể?”
“Mày không kể chuyện thằng Forth chơi mày lúc say trước đi.”
“Thằng khỉ!!!”

.

Không lâu sau có lẽ cả 2 sẽ trở thành đấu sĩ Muay chính thức. Tôi dụi mắt và ngồi dậy. Khi nghe thấy tiếng động đậy, 2 anh ấy đều quay qua nhìn tôi ngay lập tức.

.

“Dậy rồi hả?”
“Đói không?”
“Một chút ạ.”. Tôi trả lời. “Đám kia vẫn chưa về nữa ạ?”
“Không biết.”. Anh Beam nâng lon bia lên cao để đổ chất lỏng vào miệng. “Gọi cũng không bắt máy.”

.
.

Bực mình chắc luôn, kiểu như vậy... Tôi nuốt nước bọt rồi bước đi nhìn bầu không khí bãi biển bên ngoài. Bầu trời bắt đầu chạng vạng bởi vì mặt trời sắp lặn. Điện thoại trong tay được nhấn gọi đi cho anh Pha ngay khi không biết rằng bây giờ đang ở nơi nao.

.

Không bắt máy...

Gọi lại lần nữa cũng có cái kết y như cũ... Không bắt máy.

.

Tôi đã hiểu rằng tại sao anh Beam lại bực bội như vậy. Không phải cái gì đâu. Đây là nơi xa xôi. Ở xa nhau không chịu quay về hơn nữa còn không bắt máy như vậy, tôi suy nghĩ vu vơ này kia rằng có thể xảy ra chuyện không hay với anh ấy, đại loại vậy.

.

Và trước khi tôi quyết định tự mình đi tìm. Cả 3 chàng đẹp trai đi thành hàng bước vào cùng lúc với nhau, đồ uống đầy 2 tay. Không chỉ vậy, còn nghe thấy tiếng cười theo tới sau đó. Không biết là đi cao hứng từ chỗ nào về.

Rồi thằng Ming đi thân thiết gì với anh ấy từ hồi nào vậy...

.

“Mẹ nó... chán.”. Anh Pha than thở như vậy. Anh ấy nhìn mặt tôi cùng với thở một hơi thật dài.
“Anh Pha, sao về trễ quá vậy?”

.

.

.

*Pưng*... Anh Pha đi tông vào vai tôi vào trong phòng nghỉ mà không thèm để ý tới tôi dù chỉ một chút. Ơ... không hiểu gì chứ sao. Anh Pha vỗ nhẹ vào vai tôi trong khi thằng Ming cứ cười.
Khoan, thế này là không bình thường rồi.

“Anh Pha...”. Tôi đi vào trong gọi anh ấy. Anh Pha đem thức uống vào trong tủ lạnh, không thèm quan tâm tôi gì hết. “...Gì vậy?”

.

Tôi cảm thấy rằng tôi bị chơi khăm. Đúng rồi, tôi nhất định là bị chơi khăm. Anh Pha không thèm để ý tới tôi. Hơn nữa thằng Ming với anh Forth còn có vẻ mắc cười tới như vậy. Nhất định là có gì đó đáng ngờ.

.

.

“Tính giỡn lâu nữa không?”. Tôi khoanh tay, nhìn anh Pha một cách bắt bẻ. Tôi bắt đầu thấy chán nản một chút rồi đó.

“Yo, qua đây. Mày đừng đụng vào anh Pha.”. Thằng Ming đi tới ôm cổ tôi ra khỏi nhà bếp.

“Có gì vậy? Mày nói tao nghe đi.”
“Không có. Hahahaha.”
“Chết tiệt! Có gì thì nói tao nghe đi.”

“Không có chính là không có chứ sao.”. Thằng Ming mỉm cười. “Đi ăn cơm thôi. Đi, đi thôi mấy anh. Đi ăn tối nào.”. Sau khi nó lôi cổ tôi xong thì nó đi tới ôm cổ anh Kit để anh ấy đi với nó nữa. Nói luôn là phân biệt đối xử dữ lắm. Cổ tôi đây suýt gãy bởi vì tay của nó, nhưng đối với anh Kit thì còn hơn từ ‘dịu dàng’ nữa.

Tôi cố tình đi sau cuối để nói chuyện về triệu chứng lạ lùng thấy rõ của anh Pha. Và có vẻ như anh ấy biết rằng tôi sẽ chờ sẵn để nói chuyện với anh ấy, đi ngang qua tôi ngang xương luôn mà không thèm để ý tới tôi. Cứ như tôi là linh hồn gác cửa phòng nghỉ hay cái gì đó đại loại vậy.

Đó là hành động trẻ con lắm nếu như định chơi khăm nhau bằng việc làm lơ như vậy. Nhưng tôi bực mình chuyện gì, bạn biết không?

Tôi bực mình vì tôi bực mình chỉ với chuyện nhỏ như vậy đó.
(Ken: Chắc nhiều người đọc câu này sẽ rối :P )

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

**************************************************

.

.

{ = Phana =}

.

Đúng chán luôn mà...

.

“Không làm theo lời nói là bóng nhé.”
“Đừng có mà la lối, thằng quần. Rõ ràng mày là người bắt đầu.”

Ai mà biết được rằng hôm nay dép của tôi lại có vấn đề tới như vậy. Trong khi tôi đi mua thức uống bỏ vào tủ lạnh trong nhà nghỉ, tôi lại đi thách 2 đứa khoa Kỹ thuật đi cùng rằng ai sẽ chạy tới cửa hàng nhanh hơn.

Không phải là tôi bị đánh thức bản năng của chiến binh dễ dàng vậy đâu. Tụi nó kìa, cứ đem bản chất khoa Kỹ thuật ra thách thức tôi. Lúc đó thì cứ nói tốt về khoa của mình, sau đó thì tôi cảm giác giống như đè bẹp khoa Y của tôi sao sao ấy không biết.

Vì có dòng máu chiến binh quá nhiều, tôi thách tụi nó ngay lập tức với sự nhanh nhảu rằng... giỏi thiệt thì dám chạy đua không...

Và rồi mọi chuyện thành ra như tôi đang chán nản đây. Tôi thua tụi lưu manh chân dài với khoảng cách bằng vài sợi tóc và đạp mức chiến thắng chậm hơn. Ngay khi tụi nó thắng, thằng Forth tuyên bố ngay lập tức rằng từ hôm nay cho tới sáng, tôi phải cư xử như đang độc thân... dù cho có vợ đi chơi cùng đi chăng nữa. Người thua phải làm theo lệnh của người thắng, chính tôi đây tự mình nói như vậy (không làm lại thành bóng nữa...).

.

.

Đồ chết tiệtttt...

.

“Hừ”.Thằng Forth có vẻ thỏa mãn không ít. “Tao nhớ lúc uống rượu với nhau, mày chơi khăm tao nhiều lắm, Pha chết tiệt.”
“Thằng quần, chỉ kêu mày đi xin số gái thôi. Bản mặt của mày đã trợ giúp nhiều rồi. Sợ gì chứ?”

“Tao không có sợ. Nhưng vấn đề là đám con gái đó họ đi với người yêu!”
“Ơ, vậy hả?”

“Nhắc tới thì lại nhớ hồi trước.”.  Thằng Forth mỉm cười. “Mày đừng có mà phàn nàn. Chỉ bắt ra vẻ như độc thân không bao nhiêu tiếng đồng hồ hết, tuyệt đối cấm la ó ầm ĩ.”

“Tụi mày thì vui vẻ với nhau. Nhưng nếu vợ tao buồn khổ thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm?”. Cái này chính là cái mà tôi sợ nhất. Nếu Yo nghĩ nhiều tới nỗi cãi nhau với tôi thì sao?

“Để sáng mai tụi tao bật mí cho.”
“Anh Pha à, nếu Yo dỗi thì anh dỗ đi. Dễ thôi mà.”

“Ming chết tiệt... Nếu mày mà bị thằng Kit nó dỗi thì tao sẽ không giúp.”. Tôi thật sự không ưa thằng bạn này của Yo. Kiểu này nó giống như vừa chơi khăm tôi mà còn chơi khăm Yo gián tiếp nữa.

.

Em nó chắc không hiểu gì. Hên xui, có thể theo sau với sự bực bội tới tột cùng rằng tôi bị cái khỉ gì.

Theo như tôi quan sát từ xa, có lẽ Yo bực bội không ít. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi phải làm vẻ mặt lơ là, không quan tâm em ấy. Bởi vì nếu tụi thằng Forth bắt gặp thì... bị chọc cả năm, cả đời luôn đó.

Yo đi theo sau lưng tôi với sắc mặt thế nào đó không biết. Tôi không thể nào biết được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi muốn tiến tới nắm tay em ấy lắm (thật ra thì muốn làm nhiều hơn nắm tay). Đã đi chơi biển vậy mà, sao phải giả vờ độc thân chứ (rõ ràng là bản thân thua còn ở đó mà la lối).

Chúng tôi đi về phía quán hải sản cách đó không xa không gần... Tôi đành lòng phải ngồi chỗ đối diện với Yo mặc dù bình thường là phải ngồi dính vào nhau. Thành ra bên trái của tôi là Ming Kit, bên phải là Forth Beam.

Tôi cứ nhìn thức ăn trong khi Yo cứ nhìn tôi và hỏi tôi qua ánh mắt rằng tôi bị cái gì. Bạn có biết rằng ai vui vẻ nhất không? Là tụi khoa Kỹ thuật đang ngồi nhịn cười đây chứ ai.

Tôi xiên thức ăn vào miệng một cách chán chường. Cái tụi không cần phải giả vờ độc thân như tôi thì cứ đưa thức ăn cho vợ. Bộ nó không biết rằng vợ tụi nó có tay tự ăn được hay sao? Nhưng nếu tôi ngồi cạnh Yo, thì tôi cũng sẽ đút Yo ăn y vậy mà thôi.

.

“Pha ơi!”

.

Một trong các cô gái tình cờ gặp chúng tôi từ trạm xăng cho tới khu nghỉ dưỡng bước tới bắt chuyện. Trong tay cô ấy cầm máy ảnh Yaya, con gái của tôi đem tới, giống như muốn trả lại.
.

“Đem trả đây nè.”
“Ừ”. Tôi nhận lấy.
“Pin vẫn chưa hết và đem hình của tụi mình vào điện thoại hết rồi. Trong máy không còn hình tụi mình nữa, không cần phải lo nhé.”
“Ừ”

.

Tôi đáp lời như không để ý gì nhiều sau đó nhìn thức ăn trước mặt cứ như nó đáng chú ý lắm. Cô gái đó vẫn còn ở đây và cứ cố gắng nhìn chằm chằm tôi như vậy.

.

“Chuyện đó...”
“Sao?”. Tôi nói được từ nào khác ngoài những từ này không vậy trời.
“Chuyện mà Pha nói rằng có người đặt cọc rồi đó.”. Cô ấy quét mắt sang nhìn Yo đang gồi đối diện tôi. “Tụi mình không có tin đâu đó.”

.

Tôi vẫn nhớ rõ lời nói của tôi. Cái gì đây? Thể hiện ra tới như vậy, tại sao lại không tin tôi chứ? Nhưng tôi cũng không để tâm gì nhiều. Cô ấy tin hay không tin thì tôi vẫn là người yêu của Yo mà thôi. Chính vì vậy, tôi liền không nói gì nữa.

.

.

.

“Tối nay... gặp nhau được không?”

.

.

Câu nói đó cô ấy thì thầm bên tai một mình tôi. Hình ảnh đó Yo thấy rất rõ. Tôi cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Không phải bởi vì giọng nói ra vẻ gợi cảm của cô gái bên cạnh, mà là vì ánh mắt của Yo thì đúng hơn. Nhìn gay gắt tới nỗi tôi cảm giác như tôi bị lủng lỗ khắp người.
.

Đây là chuyến đi chơi quái quỷ gì vậy!
.

Là lỗi của tôi đây. Chính là lỗi của tôi đây... (Hết cách rồi. Ai bảo cái tụi khoa Kỹ thuật nó đả động tới lòng tự trọng khoa Y của tôi trước làm gì cơ chứ! #Vẫnkhôngngừngđổlỗingườikhác)

.

.

“Không đi gặp, có được không?”

.

.

Cái này là tôi nói thẳng với cô ấy. Nhưng đâu phải cả bàn đều nghe thấy hết đâu. Càng ngồi xa tôi nhất như Wayo nữa thì chắc là chỉ càng nhìn ra một điều rằng tôi chịu thuận theo cô gái này.
Em ấy không la lối như tôi nghĩ. Nhưng pha rượu mạnh cho mình và cứ nốc vào, nốc vào... hết nốc rồi lại nốc. Cứ nốc hoài, không biết đi chuốc say bản thân mình bởi vì tôi để làm gì chứ...

.

.

.

.

.

“Rốt cuộc tối nay... Yo độc thân phải không?”

=========== End Chap 49 ============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net