CHAP 50 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yo không có độc thân đâu. Ai cho Yo độc thân chứ? Tôi không chịu đâu đó. Ngày mà Yo độc thân là ngày mà tôi phải chết trước đã!

Dù vậy đi nữa, tôi cũng không nhịn được mà chán nản bởi vì việc mà tôi đã làm. Bây giờ tình trạng của tôi là bị vợ làm lơ tới mức mặt của tôi em ấy còn không muốn nhìn. Nói luôn là còn đau hơn chó nó làm lơ nữa.

Bởi vì sự chán nản, tôi nhấp môi uống bia lon ở bãi biển khu vực nhà nghỉ. Trước mặt tôi là biển nhưng mà tối thui hết rồi, không chỉ vậy nước còn dâng cao nữa. Còn phía sau tôi là nhà nghỉ của cả đám. Thật ra thì mọi người đều tụ tập ở trong đó, nhưng tôi chịu đựng bị Yo không thèm để ý không nổi thế là tôi bỏ đi ra ngoài cho rồi.

Nguyên nhân bởi vì chính tôi đây. Bị Yo dỗi tới như vậy là đáng lắm rồi. Ngày mai tôi không biết nên dỗ ra sao luôn. Haizzz...

Tôi nghe thấy tiếng cửa kéo sau lưng giống như có người ra khỏi nhà nghỉ. Yo đi dẫu đầu đứa bạn Ming, định đâu đó không biết nữa. Tôi nhìn chằm chằm, Yo quay qua thấy tôi nhưng rồi quay mặt tránh đi gần như ngay lập tức. Còn thằng Ming thì cứ đi theo, có vẻ như bị Yo ép buộc dẫn đi đâu đó.

Đi đâu vậy ta... sắp 10 giờ tối rồi đó.

.

“Đi đâu vậy?”

Tôi kêu lên hỏi. Yo không thèm để ý tới tôi, bỏ đi luôn. Còn thằng Ming lên tiếng trả lời lại.

.

“Em cũng không biết ạ.”

Tôi nói rồi rằng nó bị ép buộc... Tôi bóp lon bia ra vẻ lưỡng lự trước khi quyết định đứng lên rồi đi vào nhà nghỉ, kiếm chìa khóa của xe máy thuê được treo quanh đó.

.

“Đi đâu vậy?”. Thằng Forth lên tiếng hỏi.

Tôi liền quay qua nhìn mặt nó.

.

.

.

“Vì Yo, tao chấp nhận bị trêu chọc là bóng.”

*************************************************

Thằng Ming lái xe cho Yo ngồi sau lưng tới bãi cát mà chúng tôi ngồi tàu tới đây. Đó là quán cafe dễ thương lọt vào mắt tôi từ lúc tôi tới đây rồi. Hơn nữa cái tên còn truyền cảm tới mức tôi muốn bước chân vào ủng hộ.

.

‘Tới tìm tình yêu’

Yo đi dẫn trước thằng Ming vào trong gọi thức uống. Lúc thằng Ming chưa tới nơi thì tôi đã nắm cổ áo nó lại trước rồi. Nhìn nó có vẻ không ngạc nhiên cho lắm khi thấy tôi. Hình như biết rằng chắc chắn tôi sẽ đi theo, không sớm thì muộn.
Nam khôi năm nay làm Nam khôi năm ngoái thấy ghét quá mức... Chờ đó, tôi sẽ làm cho nó hết mỉm cười.

.

.

“Kit bị tiêu chảy.”

Hiệu quả tức thì không cần phải đợi lâu. Thằng Ming thật sự hết cười, hơn nữa còn đi ra khỏi quán một cách nhanh chóng để về nhà nghỉ, không thèm lo lắng, không thèm quan tâm đứa bạn mà nó dẫn tới nữa. Thật là thỏa mãn thằng Pha quá mà!

Chỉ còn lại Yo bên trong thôi nhỉ. Tôi từ từ đi vào trong quán. Cùng lúc đó, Yo làm ra vẻ giống như đang tìm ví tiền khắp trên người.

Tôi mỉm cười, có vẻ như Yo quên đem theo.

Trước khi Yo quay qua tìm kiếm sự giúp đỡ từ Ming (mà giờ này chắc là đã đi xa rồi), tôi đưa ví tiền của tôi ra và đúng lúc Yo quay lại.

Tôi đứng ngay sau lưng em ấy ở mức rất là gần. Giống như em ấy ở trong vòng tay của tôi. Ngay khi biết rằng là tôi, em ấy lùi lại 2 bước rưỡi.

Sự tự tin của thằng Pha giảm cái vèo, có vẻ như phải dỗ dài dài...

.

“Tóm lại... thế nào ạ?”. Nhân viên của quán hỏi tôi cùng với nhìn qua lại giữa mặt tôi và Yo. Tôi nhìn theo lưng của Yo đã bỏ đi ra ngoài trước khi nói với nhân viên rằng...
“Cho thêm 1 ly giống em ấy đi. Bao nhiêu tiền?”

.

Sau khi giải quyết gọi thức uống xong thì tôi đi ra bên ngoài theo Yo. Yo chọn việc ngồi ở chỗ có đệm lót, tiếp giáp với biển có gió lạnh lạnh đập nhẹ vào mặt. Nếu tôi mà vào ngồi với em ấy bây giờ thì tôi không biết rằng tôi sẽ bị Yo ném cái gì. Chính vì vậy, tôi liền ngồi một bàn khác và ngồi quay mặt về phía Yo.

.

Hey... đẹp quá!

.
.

Tôi nhìn trái nhìn phải, nhìn mọi thứ xung quanh người Yo. Dù cho đã tối rồi nhưng quán vẫn mở đèn có ánh sáng rất đẹp. Kiểu này nó thích hợp với tụi mới chơi máy ảnh như tôi để chụp hình lưu lại. Đặc biệt là hình của Yo. Tôi gần như đếm không nổi luôn rằng đã chụp lén em ấy bao nhiêu tấm rồi.

May là có cầm con gái đem theo. Tôi không đợi chậm trễ, cầm máy lên chụp hình Yo ngay lập tức. Khi nghe thấy tiếng bấm máy thì đương sự quay qua nhìn và chau mày với tôi.

Tôi giả vờ quay qua chụp cái khác, không hay không biết gì hết. Yo lắc đầu nhẹ với tôi thế nên tôi nhân cơ hội chụp em ấy tiếp. Khi em ấy quay qua lần nữa thì tôi quay đi chụp cái khác nữa. Cứ như vậy không ít hơn 3 lần, cuối cùng Yo đem cái gối quanh đó che mặt luôn rồi chứ.

.

“Ơ~~~!”

.

Tôi kêu thành tiếng mà không che giấu gì. Nghe thấy tiếng Yo bật cười một chút đằng sau cái gối đó. Tôi không nhịn được mà mỉm cười theo. Đương sự vẫn thích trêu chọc như trước (hay ngôn ngữ lưu manh mà không được dùng để nói với người yêu là... ghẹo gan). Thế nên tôi nghĩ rằng dỗ không khó như đã nghĩ bởi vì ít ra Yo cũng đã mỉm cười rồi mà.

Lúc quán họ đem thức uống tới phục vụ, tôi từ từ nhích qua ngồi đối diện Yo. Yo mở gối ra thấy tôi là lúc em ấy hết hồn.

.

“Hey!”

Tôi cười tươi, đẩy ly tới chỗ em ấy trước khi mở lời bắt chuyện “Tới một mình hả?”

.

Yo nhìn mặt tôi giống như tôi giỡn cái gì mà như con nít.

.

“Dễ thương ghê. Tới một mình như vậy, người yêu vừa lo vừa ghen chết luôn.”

Yo nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt đáng sợ lắm! “Không sao đâu. Người yêu tử vong rồi.”. Nói như vậy nổi hết cả da gà.

“Ơ... Vậy hả? Có nghĩa là tán tỉnh được chứ gì?”

.

Yo chắc là muốn mắng tôi tán khùng tán điên gì vậy... Em ấy lắc đầu với tôi trước khi quay đi nhìn cái khác.

.

“Cho một mình anh tán tỉnh có được không? Đừng để người khác tới tán tỉnh nhé?”

.

Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ, e ngại thêm một chút nữa thì chắc phải đưa tay lên vái luôn quá. Tay thon của Yo bóp ống hút chặt hơn. Phải mắc cỡ không vậy? Hay kiềm nén cơ giận đợi bùng nổ như quả bom?

.

“Không được đâu.”. Yo trả lời tôi... “Tôi vẫn còn yêu người yêu đã tử vong đó.”

.

Haizzz... Tôi thở một hơi thật dài trước khi kéo tay Yo lại nắm.

.

“Anh xin lỗi!”

.

Tôi không để cho Yo có cơ hội kéo tay lại.

.

“Anh sai rồi.”

“Anh chơi cái trò gì vậy hả?”. Giọng của Yo lớn hơn.

“Anh thua tụi khoa Kỹ thuật đó. Nó bắt anh giả vờ độc thân. Không thì nó sẽ chọc anh là  bóng bởi vì không làm theo lời người thắng cuộc.”

.

Yo làm vẻ mặt như không muốn tin.

.

“Vui lắm không?”
“Không vui gì hết.”. Tôi thừa nhận từ tận đáy lòng.
“Anh Pha!”. Yo nhìn mặt tôi trước khi đổi giọng điệu. “Sao lại thua vậy?”

.

Cuối cùng vợ cũng đã thấu hiểu! Tôi không chỉ là ‘người đàn ông nội trợ gan dạ’, mà tôi còn chinh được trái tim vợ nữa đó chứ (Muốn nhảy lên tạo dáng ‘Yes!’)
(Người đàn ông nội trợ gan dạ: Chỉ những người chồng đảm đang, làm việc nhà, nghe theo lời vợ... Tóm lại người đó là ‘thằng sợ vợ’ được nói một cách hoa mỹ :P )

.

“Anh không có kém cỏi đâu đó. Là do dép nó có vấn đề.”. Tôi tin là như vậy tận sâu trong tâm hồn.
“Rồi thi cái gì với nhau vậy?”
“Thi chạy.”

.

Chắc Yo đang nghĩ rằng tôi, thằng Forth và thằng Ming là con nít tiểu học. Bởi vì nhìn từ sắc mặt chắc là đang nghĩ như vậy thiệt.

.

“Vậy...”. Tôi nắm tay Yo chặt hơn. “...Tối nay Yo không còn độc thân nữa đó.”

“...”

“Dù là tối nào cũng đều không độc thân hết!”
(Ken: Câu này cảm giác nó đen tối sao sao ấy. Hmm....)

.

Tôi tuyên bố với giọng cứng rắn. Yo bật cười một chút. “Buông ra được rồi, bất tiện quá.”

Dù vẫn chưa muốn buông tay nhưng tôi cũng phải buông. Ngồi đối diện với nhau như vậy, đúng là Yo sẽ thấy bất tiện thiệt.

.

“Rồi không sợ bị chọc là bóng hả?”

“Bóng nào mà đẹp trai tới như vậy?”. Tôi trả lời em ấy. “Hơn nữa còn làm cho Yo rên cả đêm được nữa.”

“Thằng cha Pha!”

“Xin lỗi ạ.”

.

Yo lắc đầu với tôi trước khi giật máy ảnh trong tay tôi để chơi, mở xem hình mà tôi chụp. Toàn là hình của em ấy mà thôi. Ngay cả lúc ăn cơm chiều tôi phải giả vờ độc thân, tôi còn chụp hình em ấy nữa mà.

*Chát*

Tôi nghe thấy tiếng bấm máy. Yo lén chụp hình tôi từ hồi nào đó không biết...

.

“Tại vì thành viên trong page Cute Boys kéo nhau than vãn rằng không có hình mới của anh Pha gì hết.”
“Khoan, khoan! Làm admin từ hồi nào vậy?”
Tiếng bấm máy vẫn cứ vang lên liên tục.

“Thử chào hỏi bằng clip xem.”. Yo cầm điện thoại của mình lên rồi quay clip tôi.
“Hey, hey! Làm thiệt hả? Nổi da gà muốn chết. Anh đâu phải người nổi tiếng tới cỡ đó.”

..

Yo đảo mắt lên trời một chút trước khi vào page Cute Boys cho tôi xem. Hình mà admin đăng gần nhất là hình tôi từ lâu lắm rồi. Bởi vì tôi không để kiểu tóc đó nữa.

.
15000 like...

.

.

“Nổi tiếng nhất trường mình rồi.”. Yo nói cùng với quay clip lúc tôi chưa kịp chuẩn bị trước. Đây là cách trả thù theo kiểu của em ấy hả? “Bây giờ tôi đang ở cạnh Nam khôi trường hot nhất nước Thái Lan rồi đây. Nói một chút đi rằng 2 chúng ta đang ở đâu...”

“...Yo bị cái gì vậy?”

“Nói đi mà.”

“Quán ‘Tới tìm tình yêu’.”

“Tới quán này... tới tìm ‘tình yêu’ hả?”

.

Bản thân tôi trong màn hình của Yo đang mỉm cười ở khóe miệng.

.

“Không phải.”

“...”

.

.

.

“Tới đây với ‘tình yêu’ thì đúng hơn.”

*************************************************

“Clip đó sao không đem đăng đi?”
“Đem đăng thì chắc cũng điên rồi. Không định đăng sẵn rồi.”
“Mắc cỡ chứ gì!”
“Không có mắc cỡ!”

.

.

“Hey, suỵt, suỵt, suỵt!”. Tôi kéo Yo vào trốn sau bụi cây sau khi về tới. Có người đang phóng hỏa khu vực bờ biển! Giỡn thôi, thấy thằng Forth đang đứng nói chuyện với thằng Beam. Dáng vẻ ngọt ngào với nhau một cách trắn trợn, vì bầu không khí của biển và đèn cầy mà tôi không biết là Forth hay là Beam thắp. Mà tôi nghĩ chắc là cái đứa thứ nhất làm.

.

“Làm cái gì vậy trời? Sến muốn chết, không sợ cháy bãi biển hay sao vậy!”
“Anh Pha, đừng lớn tiếng.”. Yo ngăn cản tôi lại dữ đội.
“Sao hả? Thích kiểu này hay sao?”. Tôi kinh ngạc một chút bởi vì mặt Yo có vẻ háo hức muốn xem dữ lắm. Hay là do Yo thích nhiều chuyện hơn ta? Tôi không hiểu.
“Cứ như là sẽ làm cho Yo.”. Yo nói bằng giọng điệu khinh thường một chút với tôi.

“Nè, người đẹp trai họ không có làm như vậy đâu. Sến muốn chết.”
“Nhìn về phía anh Forth lại một lần nữa, để khỏi nói ra lời này.”

“Là fanclub của thằng Forth hả?”
“Anh ấy là thần tượng của Yo đó.”
“Thần tượng điên khùng gì! Đem anh làm thần tượng của Yo đi nè.”
“Thôi”
“Wayo... Bắt hôn bây giờ.”
“Tới đi, đấm cho đó.”. Yo giơ nấm đấm với tôi. “Giờ thì im lặng đi và... nghe lén được rồi đó.”

*************************************************

{ = Forth = }

Trở lại 10 phút trước.

Tôi hít một hơi thật sâu. Thổi tay bị dính sáp đèn cầy không biết bao nhiêu lần để kêu gọi sự dũng cảm của chính mình. Bây giờ Beam đang ở trong phòng cùng với Kit và thằng Ming em tôi. Hai người sau chắc là ngủ rồi. Chính vì vậy nên mới tiện đường cho tôi.

Tôi kéo cửa kính ra, từ từ tới khều Beam đang ngủ.
.

“Hê!”
“Ưm?”
“Dậy được không?”
“Không được.”. Nghiệp chướng... Phải dậy đi chứ!
“Dậy một chút đi. Có cái muốn cho xem.”
“Thôi, tao đuối.”
“Không quá 10 phút đâu.”
“...”
“Nhé! Nhé! Beam nhé! Forth năn nỉ.”

.

Beam mở mắt lên nhìn tôi một chút. Cuối cùng cậu ấy cũng chịu đứng dậy theo lực kéo của tôi. “Nhắm mắt nữa.”

.

“Cái gì vậy?”
“Không có gì đâu. Nhắm mắt trước đã.”

.

Cậu ta làm ra vẻ giống như bực bội một chút nhưng thật ra thì tôi tin rằng cậu ta không có bực bội đâu. Khi tôi thấy cậu ta nhắm mắt thì tôi mới từ từ đưa cậu ta đi tới bãi biển mà tôi đã chuẩn bị một cách âm thầm.
Đó là đèn cầy đã được thắp, không tốn quá nhiều diện tích, xếp theo hình chữ cái:

.
.

F (trái tim) B

.
.

Mặc dù nhìn có vẻ sến một chút nhưng tôi tận tụy lắm đó. Lén vận chuyển đèn cầy tới từ lúc còn ở Bangkok kìa. Tôi buông tay Beam ra trong khi Beam vẫn đang nhắm mắt, trước khi đứng ở phía đối diện, quỳ gối và đưa hoa tới.

.

“Mở mắt được rồi.”

.

Beam mở mắt. Lúc đầu cậu ta hí mắt một chút bởi vì tôi vừa lôi cậu ta khỏi giường. Khi thấy tôi, cậu ta bật cười một chút trước khi quay qua nhìn xung qua rồi làm vẻ mặt kinh ngạc.

.

“Hey! Tự làm hả?”
Tôi mỉm cười tự hào. “Đúng rồi.”
“Lưu manh như mày ấy hả?”

Nụ cười bị vấp lại một chút. “Thì thấy trong phim đó.”. Tôi biện minh với giọng nhỏ nhẹ. “Nè, nhận hoa được chưa vậy? Đau đầu gối rồi.”

“Không lấy được không?”
“Không được!”
Beam lắc đầu nhè nhẹ với tôi trước khi nhận hoa của tôi. Tôi đứng dậy phủi đất cát ra khỏi đầu gối.

“Tay mày đỏ hết cả rồi kìa. Sáp đèn cầy hả?”. Beam thắc mắc.
“Đúng rồi. Cho tới khi cắm được từng cây một thì nó hết ngã rồi lại ngã.”

.

Beam làm vẻ mặt tội nghiệp tôi trước khi kéo tay tôi xem một cách kỹ càng.

.

“Haizzz... Làm mấy chuyện điên khùng.”
“Rồi có thích không?”
“Không biết nữa. Khá là hài.”
“Hài có phải là tốt không vậy trời!”
“Hahaha”

.

Thấy cậu ấy cười thì tôi cũng mừng rồi. Beam cười thôi chưa đủ, còn đem điện thoại ra chụp hình đèn cầy mà tôi làm cho nữa đó.

.

“Đăng lên IG đi.”
“Không đăng!
“Đăng!”
“Không đăng! Khùng hả?”
“Đăng! Tag Forth nữa.”
“Ngang bướng quá.”

.

Tôi cười tươi, nhìn một cách tự hào thành quả của mình ở bên cạnh người mà tôi muốn cho thấy. Cho tới khi tôi nghe thấy được tiếng đèn flash đang quét vào đây.

.

.

“Nghiệp chướng! Yo quên tắt flash!”
“Mau tắt đi!”

.

Tôi nghe thấy tiếng cặp đôi ‘Mặt trăng đeo đuổi mặt trăng’ vang lên từ phía sau bụi cây. Hết rồi! Bầu không khí chỉ có 2 người với nhau mà tôi dựng nên! Beam cũng nghe thấy. Cậu ấy bật cười, không nói gì và cứ chụp hình đèn cầy.

.

“Forth!”. Beam giật giật tay kêu tôi tới gần. “Selfie...”
“Vâng ạ!”. Tôi bước tới selfie với Beam và phía sau là nền đèn cầy mà tôi làm.

.

.

“Ôi, tụi tao tới quấy nhiễu tới như vậy mà vẫn ngọt ngào với nhau được nữa.”. Thằng Pha chết tiệt bước ra, theo sau là em Yo. Em ấy làm vẻ mặt giống như cảm thấy có lỗi lắm. Còn thằng Pha, đừng nói tới cảm thấy gì hết. Nó không cảm thấy gì đâu. Mặt nó chai... “Tao xin quay cóp nhé. Có vẻ nhóc này thích.”

“Tao không cho quay cóp.”. Tôi đáp lại. “Mày tới quấy rối làm gì? Mày là Scotch Brite hả?”
(Chơi chữ: Từ ‘quấy rối’ nếu tách ra có chữ ‘chà rửa’ trong đó. Còn Scotch Brite là tên một nhãn hiệu miếng rửa chén)

“Yo xin lỗi. Yo không có cố ý.”. Em ấy đưa tay lên vái tôi.
“Không sao đâu, em trai. Cũng không có ngọt ngào gì nhiều.”. Tôi chỉ giả vờ nói chọc thằng Pha vậy thôi.

.

Chúng tôi thực hiện tắt đèn cầy và chăm lo những thứ xung quanh đó cho trở lại như cũ. Tôi phải cảm ơn cặp đôi mặt trăng đeo đuổi mặt trăng vì đã giúp dọn dẹp. Nói chuyện linh tinh nhảm nhí với nhau một chút trước khi kéo nhau về nhà nghỉ.
Thành ra choáng váng cả đám.

Không phải chỉ có một mình tôi lên kế hoạch làm gì đó cho người yêu.

Cái tờ A4 màu trắng viết một cách qua loa được dán trước cửa.

.

.

‘Tối nay ngủ ngoài nhà được không ạ? Khoan hãy làm phiền em và anh Kit.’

.

.

.

“Thằng Ming chết tiệt...”. Thằng Pha bịt miệng người yêu của nó, không cho hét lớn tiếng. “Anh Pha, chúng ta phải ngủ bên ngoài thiệt hả?”

.

Tôi và Beam thở dài. Muốn phá cửa vào trong nhưng không biết tụi nó đang làm cái tư thế gì (Xin mời nghĩ sâu xa thoải mái). Tối nay chắc phải ngủ bên ngoài thiệt rồi.
Không có ai bực bội gì nhiều hết. Có vẻ chúng tôi còn thích nữa kìa khi mà được ngủ bên ngoài.

Tôi và thằng Pha giúp nhau khiêng ghế bãi biển ở trước nhà tới đặt ở ven biển. Mẹ nó, chỉ có 3 cái. Đứa nào cũng nhỏ con hết!

Kết quả cuối cùng là tôi và Beam mỗi đứa ngồi ngủ một cái. Trong khi Yo phải ngồi vào chỗ trống giữa 2 chân thằng Pha cho nó ôm, nó thơm má một cách thoải mái. Thay vì nó phải khó chịu, thằng Pha chết tiệt lại thích, lén ngửi ngửi Yo liên tục.

Tôi đi ra xa khỏi nhà nghỉ, thấy Beam đã ngủ rồi. Ném Soffell cho thằng Pha chết tiệt. Trong khi tôi mở cả chai vừa thoa vừa xịt cho Beam, người này đi chơi gì mà ham ngủ lắm luôn. Nghe nói tối hôm trước khi thi không được ngủ gì hết. Ở trên xe, ở trên tàu, cậu ta cũng cứ ngủ.

Tôi nhìn cho tới khi biết được rằng không có con muỗi nào tới tấn công người yêu của tôi. Và tới lúc đó tôi mới buông người xuống ngồi ngủ một cách thoải mái.

Có vẻ như sẽ không ngủ được. Mặc dù là mát lạnh thoải mái, nhưng đây là bên ngoài. Làm sao mà tôi ngủ được chứ?

Yo ở trong vòng tay của Pha đã ngủ rồi. Trong khi thằng Pha đang xem cái gì đó trong điện thoại.

.

“Cuối cùng mày cũng bóng.”. Tôi chọc nó.

“Mày thử giả vờ độc thân trước mặt người yêu mày đi, rồi mày sẽ biết được địa ngục nó có thật.”. Pha nói với giọng điệu ngang ngang. “Tao thừa nhận là tao thua và sẽ bao mày với thằng Ming suốt chuyến đi.”

“Mong là thật vậy.”. Tôi với tay tới nắm tay Beam, người đang quay về hướng này.

.

.

“Chết tiệt...”

“Cái gì vậy?”. Quay qua nhìn nam chính của truyện đang nhìn điện thoại của mình. Sắc mặt nó căng thẳng một chút.

“Không có gì đâu.”. Nó đặt điện thoại xuống rồi đem chóp mũi của mình tới chỗ thái dương của người trong vòng tay vòng chân của nó. “...Chuyện thường tình.”

“Có gì thì kể ra. Bạn mày cũng là vợ tao.”

.

Tôi cảm nhận được rằng Beam nắm chặt tay tôi hơn... Có nghĩa là vẫn chưa ngủ sâu.  Chắc là cũng muốn biết rằng Pha nó có rắc rối gì hay không. Người có vẻ may mắn nhất trên đời như nó, có lẽ không có rắc rối gì tới cỡ đó.

.

.

.

.

.

“Chỉ là... ba mẹ tao cãi nhau.”

=========== End Chap 50 ===========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net