CHAP 53 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu học kì 2...

Sau đêm ở nhà tôi thì tôi không có nói chuyện gì với anh Pha nữa. Anh Pha bước ra khỏi nhà lúc ba của tôi đã đi làm. Anh ấy không nói gì đặc biệt với tôi. Anh ấy thơm má, anh ấy ôm và anh ấy hôn. Không có gì mà anh ấy nói ra đặc biệt hết.

Trường đã bắt đầu học kì nhưng không có anh Pha thì nó thật... quá là cô đơn. Mọi thứ xung quanh tôi đều có vẻ tươi sáng. Nhóm Thiên thần khoe địa điểm đi chơi hồi nghỉ hết học kì quá trời (Các nàng ấy đi xem Cabaret ở Pattaya về). Tới nỗi cùng nhau nói rằng tốt nghiệp khoa Khoa học nhưng sẽ đi làm diễn viên ở đó cho bằng được. Mặc dù biết rằng tôi có chuyện phiền muộn nhưng đám đó cũng không hề có ý định hỏi han gì nhiều.

Sự tươi sáng đó thật quá là đối nghịch với sự rầu rĩ trong lòng tôi. Tôi giả vờ mỉm cười, giả vờ vui vẻ, giả vờ tập trung học, giả vờ hết tất cả mọi thứ mà bản thân đang cảm thấy và đang bị. Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể trốn khỏi được sự thật rằng tôi đang buồn.

.
.

Tôi thật sự đang buồn.

.

Cho tới khi thời gian bắt đầu học kì trôi qua được 1 tuần thì cuộc sống của tôi bắt đầu có chuyện để làm cho bận rộn một chút. Năm nhất, học kì 2 thí nghiệm phòng Lab cũng khá là nặng. Tôi phải làm báo cáo thí nghiệm cho thầy cô từ tuần này qua tuần khác. Và tôi cũng quá là cảm ơn khi mà có cái gì đó cho tôi làm ngoài việc ngồi nghe về các ngành động thực vật từ bài diễn thuyết môn học.

Tối đó tôi đang ngoáy ngoáy viết viết báo cáo thí nghiệm. Xung quanh tôi là không gian như cũ, phòng như cũ, không hề có ngay cả cái bóng của người từng vào đây ở bên cạnh. Mùi của anh Pha vẫn thơm phảng phất. Quần áo, giày dép, sách vở của anh Pha, vẫn có một vài cái ở trong phòng của tôi.

Tôi không thể nào chịu đựng được nữa. Cũng may một chút là tôi ở một mình. Tôi liền khóc huhu thành tiếng mà không e ngại ai...

.

.

.

“Em Yo, đang làm gì vậy!!!”. 3 giọt nước mắt (lớn lớn) của tôi nhỏ xuống cùng lúc với anh Kit và anh Beam mở cửa bước vào.

Cả 2 người thấy rõ nước mắt của tôi.

.

“Ai làm Yo khóc?”. Anh Kit làm vẻ mặt nghiêm trọng, bước tới chỗ tôi cùng lúc bám lấy vai. Anh Beam cũng vậy. Và sau lưng 2 người họ là thằng Ming và anh Forth đang đi theo sát.

.

Phòng của tôi nhìn có vẻ nhỏ đi khi những người này ở trong phòng.

.

“Ai làm cái gì? Nói ra! Để đi xử lý cho.”. Anh Forth cũng nói theo.
“Còn là ai nữa chứ!”. Anh Beam ngồi lên giường của tôi. “Thằng Pha chết tiệt chứ ai.”
“Cái con trâu đó...”. Anh Kit trộn thêm vào. “Nó mất tích.”
“Không phải chỉ với người yêu thôi đâu, cả với bạn bè nữa.”
“Không thèm quan tâm tới cảm giác của bạn bè nó gì hết.”
“Đáng đá thiệt.”
“Quần áo nó vẫn ở trong phòng.”
“Đi đốt không?”

.

Không hổ là bác sĩ man rợ làm việc với nhau thành một team thật sự. Tôi cảm thấy rằng cả 2 người này không có tủi thân anh Pha gì hết, mà theo hướng chọc cười thì đúng hơn.
Hay là tôi tự suy diễn ta...

.

“Bây giờ anh ấy đã ở chỗ nào trên thế giới vậy anh? Anh có biết không?”. Tôi hỏi.

Anh Kit và anh Beam nhìn mặt nhau rồi lắc đầu.

“Không biết.”. Anh Beam nói.

Còn anh Kit... đang làm vẻ mặt khó xử. “Kh... không biết gì hết!!! Tao không thích nói dối!”

Cả phòng im lặng khi dứt tiếng của anh Kit.

.

“Mẹ nó! Tao thấy trả đũa thằng Pha chết tiệt đi. Suốt thời gian nghỉ hết học kì tao không có làm cái quái gì hết, cứ lo lắng cho nó. Rồi nhìn đi, nó đền đáp tụi mình thế nào? Để cho lo lắng muốn chết. Dám láo lếu im lặng nhiều ngày. Không thèm nghĩ tới cảm giác của người quen nó từ lâu như tao. Khốn nạn lắm! Chờ xem đi, tao không chịu đựng nữa. Đúng là nó là thủ lĩnh của băng, nhưng hôm nay nó phải bị trả đũa một chút. Thấy sao, Beam?”

.

Cảm xúc anh Kit rất dữ dội... Tôi làm vẻ mặt ngơ ngác... nhìn về phía anh Beam.

.

“Mày nói sao thì tao theo vậy.”

.

Đừng nói riêng gì tôi ngơ ngác, người yêu của 2 anh ấy cũng ngơ ngác. Thằng Ming làm cái mặt nhìn càng ngu hơn nữa.

.

“Có chuyện gì sao ạ?”. Tôi từ từ hỏi.

“Chuyện là như vầy...”

“...”

“Pha nó không có đi đâu hết.”

“...”

“Đúng là ba mẹ nó sắp ly dị nhau nhưng nó vẫn ở Bangkok.”

“...”

“Thật ra nó quay lại học cũng được, chỉ là nó đợi gây bất ngờ sinh nhật Yo ngày mai. Nó đợi hơn 1 tuần rồi.”

.

Câm nín...

Ngay cả tiếng muỗi cũng không tồn tại trong phòng của tôi. Mọi người nhìn mặt anh Kit và anh Beam, những người đang khẳng định rằng tất cả là sự thật.

Ngày mai là sinh nhật của tôi. Tôi quên mất luôn bởi vì cứ nghĩ tới chuyện khác...

...Chuyện của thằng cha Pha đây nè! Không có đi đâu hết cũng không thèm nói, không chịu tới gặp tôi. Để cho tôi đợi, để cho tôi căng thẳng, để cho tôi không có tâm trí làm cái gì hết suốt mấy ngày vừa qua. Thằng cha Pha chết tiệt sao lại có thể nghĩ như vậy! Sao lại có thể nghĩ như vậy!!!!!!!

.

Dù là đang giận dữ, nhưng tôi cũng không nhịn được mà vui mừng. Đây có thể là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi. Việc có anh Pha ở bên cạnh và anh Pha không rời xa tôi.

Thật sự muốn nói ra từ ‘kết thúc hoàn toàn’ cho mọi người nghe nhưng mà vẫn chưa thể kết thúc được. Nam chính của truyện phải bị trả đũa lại một chút. Gây bất ngờ sinh nhật à? Hắn sẽ làm cái gì vậy nhỉ?
(Từ này thường được dùng để ở cuối để kết thúc phim hoặc truyện)

.

“Nó định thắp đèn cầy giống như thằng Forth làm.”. Anh Kit bật cười lớn. Bây giờ cuộc trò chuyện của chúng tôi hơn một nửa là nói xấu anh Pha. “Cùng với bó hoa. Lúc đầu anh cũng cản nó rằng nó muốn làm cho khu trọ cháy hả. Nó lì lợm, nói sẽ chọn đèn cầy cho cao cao.”

.

Càng nghe tôi lại càng mỉm cười. Tưởng tượng ra cũng đã là thứ có thể gây bất ngờ với tôi rồi. Không ngờ rằng anh Pha sẽ làm việc mà bản thân trước đây từng nghĩ rằng nó hài hước vì sinh nhật của tôi.

Nhịn việc trả đũa hết nổi rồi...

.

“Rồi bây giờ anh Pha ở đâu ạ?”
“Cứ lòng vòng, lòng vòng như hồn ma vất vưởng xung quanh Yo đó. Nó nói nó thấy Yo làm vẻ mặt đau lòng thì nó cũng đau khổ, nhưng nó phải chịu đựng để cho Yo bất ngờ.”

Thiệt là... Thiệt chịu thua người con trai này. Tôi lắc đầu nhẹ nhưng cũng không nhịn được mà mỉm cười.

“Vợ sếp thấy sao ạ? Muốn chơi khăm nó thế nào thì nói với tụi anh. Tụi anh chắc chắn sẽ xử nó hết mình luôn.”

.

Tôi mỉm cười... liếc nhìn về phía Bộ sưu tập của Phana được đặt ở trên bàn, bộ sưu tập đã có thêm hình đôi của tôi với anh ấy.

.

.

.

.

Phana Kongthanin

Hờ hờ... Rồi sẽ biết tay tôi.

*********************************************

{ = Phana = }

Tôi không có đi Mỹ đâu.

Ai mà đi chứ? Học ở đây là tốt rồi, tại sao phải đi cho nó lắm điều nhiều chuyện chứ? Lúc cuối thì tôi làm ầm làm ĩ tới nỗi mẹ phải đành lòng chấp nhận, đưa tôi qua Mỹ không tới 2 ngày thì tôi đã trở về sống cuộc sống ở Bangkok như trước và nói với ba rằng mẹ sẽ gửi đơn ly dị tới.

Thì tôi đã lớn rồi mà, không phải con nít mấy tuổi để họ có thể dẫn tôi đi đây đi đó mà tôi lại không thắc mắc gì. Tôi đã nghĩ tới rồi (thật ra thì tôi gần như không cần tốn thời gian suy nghĩ) rằng dù thế nào cuộc sống của tôi cũng phải trải qua ở đây, sống ở đây, người yêu cũng ở đây, bạn bè cũng ở đây (Mẹ nó, chắc chắn tôi không có đủ khả năng vác mấy đứa bạn theo đi học như trước. Có mà tụi nó la chết). Chỉ ra lý do một chút thì mẹ đã mềm lòng (thật ra thì không hề một chút).

Mặc dù đau đớn trong lòng... nhưng tôi cũng đã biết sẵn rồi rằng một ngày nào đó tình thế nhất định sẽ có kết cục như vậy. Khi mà không thể đi cùng nhau thì để cho họ chia đường nhau ra mà đi vậy.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi và tôi cũng đủ mạnh mẽ để có thể vượt qua được nó. Mặc dù gia đình này đã trở thành gia đình không hoàn hảo nữa...

.
.

...Nhưng tôi cũng tin rằng sẽ có ai đó tới lấp đầy cho tôi. Và người đó là người mà tôi đang nhìn lén vào lúc này.

Birthday Boy... Hôm nay là sinh nhật của Wayo, tuổi vừa tròn 19, chủ nhân của ngày sinh nhật mà tôi đã nghĩ một cách quen thuộc rằng nhất định đang làm vẻ mặt đau khổ, nhưng lại không giống như tôi nghĩ. Tôi thấy Yo đi phân phát nụ cười từ xa cùng với chào hỏi người này người kia.

Khoan đã... Không còn phiền lòng chuyện của tôi nữa hả? Tại sao lại không phiền lòng nữa? Hey! Heyyyyyy! (Cái tên điên gì mà muốn người yêu mình phiền lòng)

Tôi đang giấu mình ở trong xe (mượn xe ở nhà), cố gắng nhìn xem cái gì làm cho Yo lạc quan tới như vậy. Thời tiết tốt hả? Hay là...

.

...Em ấy biết tin tôi không hề đi đâu hết...

.

Không đâu. Thằng Beam và thằng Kit đã nói là sẽ giúp giấu em ấy giùm mà. Không thì... đèn cầy thơm mà tôi mua sẽ bị vô dụng chắc luôn. Hôm nay tôi định thắp trong phòng của Yo vào lúc mà tôi ra lệnh cho thằng Beam và thằng Kit dẫn Yo đi ra ngoài để câu giờ.

Nhưng mà khoan đã... tôi thấy có đứa con trai bước tới nói chuyện với Yo.

.

Và chết tiệt... Mặt mũi nó cũng bảnh bao nữa!!!!

.

Yo mỉm cười một chút và nói chuyện với người đó tiếp. Hey, khoan đã em yêu! Người yêu đẹp trai tới như vậy mà còn định kiếm người khác nữa hả? Dừng lại ngay! Dừng lại!!!

.

.

*Bim*!!!

Vì sự mất hết tỉnh táo, cái còi ở trên vô lăng bị tôi vô tình nhấn vào lớn tiếng. Wayo và thằng có khuôn mặt khốn kiếp (?) đó quay qua cùng lúc nhìn xe tôi một cách khó hiểu. Tôi suýt nữa trốn không kịp nhưng cũng quên nghĩ tới rằng miếng dán kính xe của ba đen hoàn toàn.

Tôi quay qua nhìn lần nữa. Hai người đó ngừng quan tâm tới xe của tôi rồi tiếp tục nói chuyện với nhau. Cái thằng con trai đó nó cầm điện thoại lên nữa, xin số chắc luôn... Tôi nắm thật chặt vô lăng luôn.

Trước khi có chuyện gì nhiều hơn thế nữa, tôi bấm điện thoại gọi thằng Beam trước tiên luôn.

.
.

“Al...”
“Mày đang ở đâu?”. Tôi hỏi ngay lập tức.

“Ở khoa chứ đâu, thí nghiệm vẫn chưa xong.”. Nó trả lời. “Có chuyện gì? Hôm nay sinh nhật em Yo mà.”

“Tới khoa của Yo ngay bây giờ, tới canh chó giùm chút.”
“Cái gì vậy?”

“Thằng quái nào không biết, tới xin số vợ tao!!!”. Đừng để tao nhắc lại nhiều, càng nói lại càng nổi máu.

“Thằng quần, bình tĩnh trước đã. Chuyện bình thường mà không phải sao? Em Yo dễ thương, ai ai người ta cũng đều muốn có số hết.”

“Đúng là vậy, nhưng mà...”. Tôi nhìn ra bên ngoài trước khi vỗ trán của mình thật mạnh.

“Gì vậy?”
“Vợ tao... lại đi cho số nữa chứ.”

.

Nguy cơ rồi! Báo động đỏ! Không gây bất ngờ nữa được không ta... Tôi gãi đầu và đánh vào vô lăng một cách chán chường. Wayo đưa số cho người khác! Wayo đưa số cho người khác! Wayo đưa số cho người khác! Nó nhắc lại trong tôi nhiều lắm. Tôi nhớ rõ được khuôn mặt Yo mỉm cười cho thằng mặt khốn kiếp đó, nhớ được dáng vẻ của Yo. Mọi thứ mà em ấy làm, em ấy chỉ từng làm với một mình tôi...

...Bây giờ mấy giờ rồi?... Thời gian gây bất ngờ của tôi là 8 giờ tối. Kit và Beam nói rằng nó chỉ giữ Yo lại được nhiêu đó, dạo này em ấy về phòng sớm.

Bây giờ là lúc 4 giờ chiều, còn lâu mới tới 8 giờ tối. Mà cái người nói là sẽ rủ em ấy đi chỗ khác, nó còn đang ở khoa kìa. Tôi có nên nói kế hoạch này với thằng Ming và thằng Forth không? Chỉ có mình bạn tôi có lẽ đúng là không đủ, phải có nhiều nhiều người giúp.

.
.

Gọi cho thằng Forth... Nó tắt máy.

Gọi cho thằng Kit để xin số thằng Ming từ nó, thằng Kit lại không bắt máy.

Ôi, đây là cái ngày gì vậy!!!!!

.

.

.

Tôi lái xe trở về phòng trọ để nằm đợi trong phòng, đợi đám đó truyền tín hiệu tình báo để tôi có thể thắp đèn cầy trong phòng của Yo.

Nhưng khi tới phòng trọ thì mẹ nó... lại gặp nữa. Wayo bị đám nào đó không biết, đẹp trai muốn chết, tới nói chuyện cùng. Lúc đầu tôi định đi xen vào rã đám đó để tụi nó tránh xa khỏi người của tôi. Nhưng mà em yêu của tôi kìa, chịu chơi với người ta. Cảm xúc chán nản của tôi làm cho tôi không muốn tiến tới ngăn cản, cứ để cho em ấy được vui vẻ. Tôi không định ngăn cản!

Cái gì đây... Tôi không liên lạc với em ấy mấy ngày, để gây bất ngờ sinh nhật của em ấy, đã làm cho em ấy quên được tôi rồi hả?

.

Không phải sự thật, phải không...

.

.

,

Chắc chết... Nhất định không phải! Yo yêu thầm tôi từ lâu, không đời nào em ấy sẽ hết yêu, hết đợi tôi rồi đi qua lại với người khác đâu. Chỉ là...

...Nụ cười mà Yo cười với tụi đó, nó làm cho tôi cảm thấy điên muốn chết. Cười tới mắt híp lại, cười giống như người rất là hạnh phúc. Cười quyến rũ...

Tao điên muốn chết rồi đây!

*********************************************

Khi nào mới tới 8 giờ tối vậy...

Cái tụi bạn tôi cũng không chịu gọi điện cú nào rằng đã dẫn Yo ra khỏi phòng trọ chưa. Tôi gọi cho tụi nó, hết gọi rồi lại gọi, tụi nó vẫn không bắt máy. Đôi khi tôi thử nhìn đời theo hướng tích cực rằng tụi nó không bắt máy bởi vì có thể tụi nó đang ở chỗ Yo và không muốn cho Yo thấy. Nhưng mà có quá lắm không? Giờ đã hơn 7 giờ rồi, tụi mày định cho tao gây bất ngờ với người yêu lúc 3 giờ sáng hay sao?

Càng nghĩ lại càng rối trí. Muốn phá bỏ hết toàn bộ kế hoạch và đi ôm, thơm má người của tôi cho rồi. Nhưng mà... chuyện đã tới nước này rồi, đợi một chút nữa mà tôi lại không đợi được sao? Phải được chứ!

Một lúc sau thì thằng Kit gọi tới... Tôi nhấn bắt máy một cách tốc hành.

.

“Pha!”

“Cái gì?

“Tao thấy... người yêu mày đó, tình trạng nặng rồi.”

“Sao hả? Bị cái gì!”. Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?

“Em nó nói rằng nó không muốn đợi mày.”

“...”. Khoan, nói gì đó?

“Nó nói rằng mày đi đâu cũng không chịu nói với nó một tiếng.”

“Hey!”

“Để cho nó đợi, để cho nó lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Không phải vậy!”

“Nó không chịu nổi rồi. Hôm nay sinh nhật nó thế nên nó muốn giải thoát khỏi mày. Mày không có sự chắc chắn, cứ im lặng, không chịu nói rằng mày định thế nào.”

“Chết tiệt! Tao không đợi nữa. Em ấy đang ở đâu?”. Thiệt muốn điên! Cái gì làm cho Yo nghĩ tới như vậy được chứ? Tôi thật sự chỉ là đang đợi thời gian để gây bất ngờ cho em thôi mà.

“Không biết, lúc nãy hình như có người tới đón đi đâu đó không biết.”

“...”

“Đẹp trai nữa đó.”

.

Tôi bấm cúp máy, phóng ra khỏi phòng của mình mà không thèm để ý ai sẽ thấy tôi hết. Tôi chạy trối chết, chạy tới mức quên rằng bản thân vẫn chưa thay đồ ngủ ra (Lúc đầu định ăn mặc bảnh bao đợi Yo, nhưng trời nóng nên mặc áo thun và quần short). Vừa kịp lúc thấy Wayo lên xe người khác, tôi nhanh chóng lên xe lái theo suýt nữa không kịp.

Thằng đó nó nhất định phải chết. Nó nhất định không được chết tốt. Dám giật râu anh Pha đây hả! Mày dám hả! Một hồi mày sẽ biết.

Vợ tôi cũng vậy, nóng nảy chi lắm thế! T_T Sắp được gặp anh trong vài tiếng đồng hồ nữa thôi mà. Tại sao đi với người khác dễ dàng như vậy chứ?

Mà nó định đưa Yo đi cưỡng bức hả? Càng lái theo thì lại càng trơ trọi. Rồi tại sao nó lại rẽ vào trong trường? Tụi bây định đi làm cái gì với nhau!

Tôi đậu xe, bước xuống ngay lúc tụi đó đậu xe, chạy tới quay trái quay phải tìm kiếm. Cái gì vậy? Là ma hả? Biến mất nhanh dữ! Và khu vực này đóng cửa nữa, nó là sân đá bóng.

Tôi bắt đầu lo lắng cho Yo một cách lạ lùng. Vừa trơ trọi, vừa tối tăm như vậy, Yo tới đây làm cái gì vậy chứ? Hay là bị thằng điên đó dụ dỗ. Chết tiệt... Càng nghĩ thì tôi lại càng chạy tìm kiếm liên tục, chạy tới ra ngoài sân vẫn không thấy. Cuối cùng thì tôi đưa cái thân thể mệt mỏi, thở gấp của chính mình vào trong sân bóng.

Tối muốn chết... Tới rồi, bây giờ tôi bắt đầu sợ những thứ ‘thần bí’ rồi. Nhưng dù cho như vậy, vì người yêu của tôi, tôi vẫn phải điều chỉnh tâm lý để chiến đấu và quyết tâm tiếp tục tìm kiếm em ấy...

*Pực*!

Đèn spotlight sáng rực tạt vào người tôi. Sáng tới nỗi tôi phải nhắm nghiền mắt. Tôi bị bảo vệ bắt gặp chắc luôn. Thế nên tôi chắp cả 2 tay lên nhận lỗi.

.

Nhưng tại sao nghe tiếng bước chân... cỡ chục cái chân.

Quân đội ma hả... Chết tiệt! Nếu như tới, tới 1 con thôi không được sao?

Tôi nuốt nước bọt, vẫn cứ nhắm nghiền mắt.

.

“Surprise!”. Tiếng thì thầm vang lên bên tai tôi... Ngay khi người đó nói xong thì spotlight tắt đi cùng với mấy chục cái đèn màu bạc sáng lên xung quanh tôi.

.

Người thì thầm là Wayo đang cười lớn. Còn người cầm mấy cái đèn màu bạc đó là ai đó không biết. Tôi không thể nào biết được. Nhưng tôi ngớ ra dữ lắm... bởi vì có rất nhiều người đứng tản ra thành vòng tròn lớn để cho tôi và Yo đứng ở giữa.

.

“Chuyện gây bất ngờ không hợp với anh Pha đâu. Cho Yo làm đi thì hơn.”. Yo mỉm cười rồi nói với tôi. “Đi Mỹ mà về sớm nhỉ?”

“Khoan, thế này là thế nào?”

“Anh bị gây bất ngờ ngược lại trước chứ sao. Vậy cũng hỏi được.”

“Vậy có nghĩa là...”. Tôi quay qua tìm cái tụi cầm đèn màu bạc cao cao trước tiên. Chính là cái tụi bạn của tôi đó, mấy thằng bác sĩ man rợ làm vợ. Chờ đó đi, tụi mày! Cứ đứng cười lớn và trêu chọc tôi hoài. “...Vậy là tụi nó phản lại anh nhỉ.”

“Đừng giận họ, là do Yo tra hỏi dữ quá.”

.

“Rồi...”. Tôi bắt đầu mỉm cười. “Sinh nhật của bản thân mà đi gây bất ngờ anh làm cái gì?”

Hình như Yo mắc cỡ một chút. “Thì chỉ làm được bấy nhiêu thôi, không có gì để tặng đâu.”

“Thật hả?”

“Thật!”

.

“Rồi cái tụi đi cùng thì sao? Có những ai vậy?”

“Thì có bạn trong ngành, bạn trong khoa, năm nhất khoa Y, năm nhất khoa Kỹ thuật, fanclub anh Pha, fanclub Yo, thành viên page Cute Boys...”

“Khoan, khoan! Tới mức thông báo lên page Cute Boys?”. Tôi há hốc mồm.

“Thì... Yo thân với admin.”. Yo nhún vai.

.

Trời phật cứu tôi với! Xung quanh tôi là cả trăm ánh đèn màu bạc chiếu tới và có người mà tôi yêu đứng ở giữa.

Người mà đáng lẽ không thể nào ngoại tình được.

.

“Rồi cái thằng đẹp trai chở Yo tới thì sao?”
“Cute Boy trường mình đó. Cậu ta sẵn lòng giúp.”
“Chắc chết, làm ra nguyên một câu chuyện.”
“Thì ai bảo đi làm cho người khác lo lắng chứ. Phải bị như vậy đó!”

“Wayo!”

“Hửm...”

“Cảm ơn nhé.”

.

Tôi nắm cơ thể của Yo tới ôm lấy. Tôi nghe thấy tiếng hét, tiếng vỗ tay, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Có vẻ như ai cũng thích thú và đều chờ đợi điều này.

.

“Yo nói với bọn họ là Yo sẽ cho cái gì nếu bọn họ tới vậy...”

“Không có nói. Chỉ nói là... ai muốn thấy mặt anh Pha ngớ ra... thế là cả trăm người tới ghi danh.”

.

Đó có phải là chuyện đáng mừng không vậy...

.

“Vậy thì... Chúng ta làm cho bọn họ ngớ nặng hơn anh đi thì hơn.”

.

Em ấy chưa kịp phản ứng thì tôi đã kéo cơ thể của Yo tới hôn một cách nồng nàn. Xin nhắc lại... một cách nồng nàn. Nồng nàn tới mức em ấy xiêu vẹo cả người, cố gắng đẩy người tôi ra xa nhưng không đấu lại sức của tôi đâu.

Thành ra tôi ôm chặt, hôn hít lắc lư với Wayo ở giữa vòng tròn đèn màu bạc...

.

.

.

‘Mặt trăng đeo đuổi mặt trăng’ thật sự nó là như vậy đó. Phải ôm ấp, quấn chặt nhau như vậy đó. Hahaha!

...Khá là phê. Bầu không khí rất hòa hợp...

.

.

.

.
Thì tại người yêu tôi dễ thương, kêu tôi nhịn làm sao mà được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net