CHAP ĐẶC BIỆT - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi học lớp 12

Đêm giao thừa sau khi tôi ăn vịt MK với gia đình xong thì tôi nằm lăn lộn trên giường vì không có gì để làm. Hơn nữa còn chán thằng Ming vì nó đi đếm ngược cùng bạn bè của nó trong khi tôi phải ở nhà. Thật ra tôi cũng muốn đi đó, nhưng mà tôi đang tập trung sự can đảm để chuẩn bị làm một việc.

Chào hỏi facebook anh Pha...

Tôi không được gặp anh ấy lâu lắm rồi... Từ việc vào xem cái facebook chưa phải là bạn bè, anh Pha nhìn có vẻ nổi tiếng ở trường đại học lắm. Còn có hình đẹp và rõ được tag vào quá trời. Không biết đi làm cái gì ở trường đó mà còn được lên sân khấu nữa. Tôi không hay vào facebook bởi vì tôi không thích chơi cho lắm. Thế nên lâu lâu tôi mới vào xem facebook anh Pha, người đặt quyền riêng tư tới nỗi gần như không thấy được hằng ngày anh ấy đăng những gì.

Tôi cắn móng tay, cuối cùng cũng không dám chào hỏi dù cho có xảy ra  chuyện gì đi nữa. Và vào lúc đó, có người chào hỏi facebook của tôi... Người này không phải là bạn của tôi trên facebook. Có định hỏi rằng liệu tôi có thời gian rảnh khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ trong một ngày không đây?

‘Mừng ngày cuối cùng của năm cũ.”

Nó có điên không vậy? Bạn bè cũng chả phải. Tôi đọc ngay khi nó chào hỏi nhưng không trả lời. Cho tới khi...

‘Đang đọc thì trả lời một chút đi mà.’

Thấy chưa... Tôi cực kỳ không thích nói chuyện với người lạ mặt, nhất là nói chuyện qua chat.

‘Muốn trả lời thế nào?’

‘Trả lời mừng ngày giao thừa như nhau đi.’

Thằng lạ lùng... hiển thị hình tối thui chưa đủ, còn ở đó đòi hỏi theo ý mình.

‘Mừng ngày giao thừa.’

Chơi chơi theo nó đi vậy phòng khi nó sẽ ngưng trả lời lại.

‘Đang làm gì vậy? Hôm nay không đi đâu hả?’

Nó không ngưng...

‘Ở nhà. Mắc gì xía vào? Ai vậy trời?’

‘Chắc là cậu quen đó. Eh... Hay là không quen? Không biết nữa.’

‘Nếu rảnh quá thì đi thả lồng đèn không tụng kinh qua năm mới đi nhé.’

‘Thật ra thì muốn đếm ngược.’

‘À, vâng... Xin mời!’

‘Đi cùng không? Vẫn còn thời gian.’

Ai muốn đi với mày?... Tôi chề môi với khung chat trong khi vào facebook anh Pha với ảnh bìa vẫn như cũ, ảnh đại diện vẫn như cũ từ hồi trung học phổ thông tới giờ...

‘Đang làm gì vậy? Đọc rồi không trả lời nữa.’

‘Nhiều chuyện.’

‘Nghía facebook thiên hạ?’

Cái thằng này... Sao mà biết hết trơn vậy?

‘Rồi cậu xía vào chuyện của mình làm gì?’

‘Thì tại cô đơn. Bạn bè đi chỗ khác hết.’

‘Mình giúp cho đỡ cô đơn được?’

‘Nhiều nữa là đằng khác ^^’

Eh... Tôi nhìn khung chat một cách suy xét. Nhìn từ cái tên, ảnh đại diện và cuối cùng tôi cũng quyết định click vào xem.
Thật sự là một cái facebook không có cái quái gì hết. Có bạn bè không tới 30 người, ai nấy tôi cũng đều không quen.
Có phải biến thái không ta?

‘Nè, mình không phải biến thái đâu đó. Mình quen cậu.’

Nó đọc được suy nghĩ của tôi hả!

‘Cậu người cao cao, ốm ốm, trắng bệch. Khi đi lưng hơi khom một chút. Có đứa bạn cao hơn, mặt mũi đẹp trai, đúng không?’

‘Ừm, rồi sao?’

‘Mình thật sự quen cậu đó.’

‘Biết mình, nhưng chào hỏi qua mặc dù không phải là bạn bè trên facebook?’

‘Thì... nhát mà.’

Tin nhắn của nó làm cho tôi khựng lại... Nó giống tôi y chang bởi vì tôi cũng không dám chào hỏi gì anh Pha dù chỉ là một tin nhắn.
Nhưng ít ra cái tên này nó hết nhát rồi...

‘Không muốn phiền gì nhiều đâu, chỉ muốn nói chúc mừng năm mới.’

‘Uh huh!’

‘Có thật nhiều niềm vui nhé. Chúc cậu mãi mãi dễ thương như vậy.’

Tôi không trả lời gì... Nhưng rồi tôi cũng quyết định đánh chữ...

‘Mình cũng chúc cậu năm mới vui vẻ.’

‘^^’
.
.
.
.

‘Mình sẽ thử không nhút nhát xem.’

========================================

{ = Phana = }

Lúc tôi học năm nhất...

Khoảng thời gian năm mới đối với tôi vào năm đó rất là khác biệt so với lúc trước. Tôi không có về nhà ăn mừng với gia đình bởi vì ở trường cho nghỉ không bao nhiêu ngày và người như tôi, người được nhận danh hiệu Nam khôi trường năm nay, không đời nào được ăn mừng với nhà chắc luôn. Trường đại học có sự kiện và tôi phải ở lại làm mặt mũi cho trường mỗi khi có con ông cháu cha và các quý tộc phu nhân tới thăm. Thật là một cái gì đó rất ư là tuyệt vời, vui vẻ nhất trên đời.

Haizzzz... Tôi thở dài sau khi xong hết nhiệm vụ. Vào lúc chiều tối ngày 31 tháng 12, thay vì tôi được ở bên gia đình (hay ít nhất cũng nên ở cạnh thằng Beam và thằng Kit), thế mà thành ra tôi nằm ườn ra trên giường chú chó ủ rũ, cô đơn vậy chứ. Có lẽ đây là năm mà tôi phải cô đơn qua năm mới. Suýt chút nữa muốn đăng status facebook thi với người khác.

Nói tới chuyện facebook, tôi không online bao lâu rồi nhỉ? Từ hồi tôi được nhận danh hiệu và mở nó lên vài tháng trước, việc mà tôi bị chào hỏi, bị làm sập tường, bị tag vào hình tôi, bao gồm cả biết bao nhiêu quảng cáo, tôi không dám vào facebook chơi lần nào nữa. Hôm nay tôi tự nhiên muốn chơi... định vào xem một chút.

Chắc rồi... Thì tại tôi không có gì làm vào đêm giao thừa mà.

Ngay khi tôi online...

Con số đỏ đỏ xuất hiện cho tôi thấy tới nỗi hoa mắt. Cả số lượng người add friend, số lượng tin nhắn chat qua, bao gồm cả những thông báo khác có số lượng lớn nhất làm cho tôi há hốc mồm.

Tôi chọn việc bỏ qua nó, search tên thằng Beam và thằng Kit. Nhấn like những việc mà tụi nó làm trong thời gian nghỉ năm mới một cách im lặng.

Thằng Beam nó đi Hong Kong.
Còn thằng Kit nó đi ăn mừng ở Áo!

Ờ, cuộc sống tươi đẹp cho lắm vào... Bỏ rơi tao héo úa ở trường, không được nghỉ mặc dù vào ngày nghỉ đây này.

Tôi suy nghĩ một cách chán chường khi nhiệm vụ trong việc chơi facebook của tôi kết thúc. Đúng vậy, làm sao mà tôi có nhiều nhiệm vụ được khi mà người tôi quan tâm nhất chính là 2 đứa bạn. Nhưng mà... thật ra tôi cũng có một người nữa mà tôi quan tâm.

Người mà tôi không dám add friend... dù cho trôi qua bao nhiêu năm đi nữa.

Cảm ơn trời phật vì em ấy không cài đặt chỉ bạn bè mới thấy được những gì em ấy đăng trên facebook. Nhưng mà tin tôi đi rằng cũng không khác biệt bao nhiêu hết. Yo cũng giống tôi, lâu lâu mới vào chơi, lâu lâu mới vào đăng bài...

Rồi ngày như thế này, em ấy sẽ đăng cái gì nhỉ?

Tôi không nên chào hỏi em ấy một chút sao...

Khi mà tôi không dám chắc rằng em ấy vẫn còn thích tôi hay không... Thế là tôi đăng xuất facebook này và đăng nhập một facebook khác của tôi mà tôi dám thể hiện chính bản thân mình...

Tôi dùng facebook đó chào hỏi Yo lần đầu tiên và có thể là được chào hỏi lần cuối cùng, bởi vì Yo nhìn có vẻ bực mình dữ lắm. Hahahaha!

Ít ra tôi cũng được chúc mừng năm mới Yo rồi. Tôi há miệng ngáp trước nhấn offline khỏi facebook. Chắc là lâu cỡ 1 năm sau tôi mới vào online xem lần nữa.
.
.
.
.
.
.
.
Thật ra sau đó không bao nhiêu phút, đáng lẽ tôi nên đợi.

Bởi vì tôi có sự bất ngờ từ Yo... Em ấy chào hỏi tôi, chào hỏi tôi với tư cách tôi là Phana, không phải thằng có tên facebook điên khùng gì không biết.
.
.
.
Chúc mừng năm mới ạ, anh Pha.

============ End Special Chap =============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net