CHAP ĐẶC BIỆT - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của P'Beam.

Xui thiệt...
Xui ơi là xui. Tôi chỉ định đi vào nhà vệ sinh, rồi tại sao cô giáo lại bước tới yêu cầu tôi cùng với nhét túi tài liệu vào trong tay tôi và nói ngắn gọn, đơn giản rằng...

...đem đi đưa cho thầy dạy môn Cơ học ở khoa Kỹ thuật.

Tại sao không đưa cho người có nhiệm vụ này chứ? Tại sao phải sai sinh viên khoa Y đáng thương, tội nghiệp, người đi chỉ đang định đi tè như tôi chứ? Mặt mũi của tôi nó thể hiện rằng tôi thân thiết với khoa Kỹ thuật chỗ nào vậy không biết? Chỉ có một vài người thôi mà.

Mà nói đúng ra... thì chỉ có Nam khôi năm 2 của khoa đó...

Tôi đảo mắt nhìn trời, lái xe tới khoa Kỹ thuật, nơi có chỗ đậu xe trống đầy ra đó (tại sao lại không giống bệnh viện gần tòa nhà tôi học nhỉ?), xách túi tài liệu ra, nhìn một cách lưỡng lự rằng nên làm thế nào với tòa nhà trước mặt đây.

Hên là không có bị xui một mình. Tôi lôi thằng siêu đẹp trai thế giới kinh ngạc theo nữa, là thằng bạn của tôi.

.
.

“Vào đi, tao đợi ở đây nhé.”. Thằng Pha nói giọng buồn ngủ. “Mẹ nó, xui quá. Tự nhiên bị ‘giảng viên bác già’ sai vậy nè.”
“Cô ấy nhắm vào tao từ lúc tao gật gà gật gù hồi sáng rồi.”. Tôi không thể nhịn than thở được. “Mày đi giúp tao tìm đi. Tao đâu có biết thầy nào là người dạy Cơ học đâu.”
“Làm như tao biết...”
“Bởi vậy mới phải giúp nhau.”
“Tại sao mày sợ khoa này quá vậy? Bồ mày nhiều mà, không phải sao?”. Pha đặt ra sự chú ý.
“Tao không có sợ.”
“Mày nhìn hơi hoang mang.”
“Thằng Pha chết tiệt! Một hồi tao mách vợ mày rằng mày kèm Pring học.”
“Kèm cái quái gì.”. Nó la lối ngay lập tức. “Chỉ trả lời duy nhất 1 câu hỏi. Tao trả lời có 5 giây!”

“Không biết đâu, đi theo tao.”. Tôi cảm thấy thỏa mãn một chút khi thằng Pha có được lá bài yếu thế hơn tôi. Bởi vì bình thường nó sắp xếp hết cuộc sống của tôi và Kit. Từ hồi có em Yo tới giờ, mọi thứ đối với thằng Pha đều dễ dàng cho qua hơn.

.

Tôi bước vào tầng hầm khoa Kỹ thuật một cách hồi hộp. Bình thường sẽ có người sẽ người đợi đón hoặc cái gì đó đại loại vậy nếu đó là bồ của tôi. Nhưng hôm nay tôi hoàn toàn tới vì chút việc vặt của bản thân (bị nhờ). Chưa từng lên tòa nhà thế nên không biết phòng nghỉ giáo viên ở tầng mấy.

Với sự thông minh của mình, có miệng thì phải hỏi chứ.

Mà người biến đi đâu mất hết rồi. Bình thường phải có người ngồi quanh đây ít nhất 2 người chứ. Tôi quay qua nhìn thằng Pha để xin ý kiến. Nhưng nó nhìn có vẻ nhập tâm với gánh nặng, nghĩa vụ trong tay tôi nhiều quá đi mà. Không quan tâm cái quái gì hết, giống như muốn về phòng đi ngủ cho rồi.

Hay là cái tụi điên này lại gây sự với nhau ở dưới tầng hầm nữa!

Tôi nhanh chóng đi tới chỗ thiệt hại tan nát lần trước. Ơ... không có. Chỗ nào hư hại đã có người tới sửa xong xuôi, sạch sẽ, mới mẻ như trước. Nhưng không hề có dấu vết của việc đánh nhau với dân chúng khoa khác gì hết.

.

“NHỎ QUÁ, NÓI LỚN HƠN VẬY NỮA”

“Xin lỗi ạ, anh Forth!”

“TỐT LẮM! CÁC EM BIẾT RẰNG CÁC EM LÀM SAI, PHẢI KHÔNG?”

“Hey, thằng Forth đang giáo dục đàn em hả ta?”. Thằng Pha nhìn quanh một cách ngạc nhiên. “Đi xem xem.”

.

Bởi vì khoa của tụi tôi không có cái giống như vậy để xem hay làm thế nên thấy đặc biệt hứng thú. Trước khi tôi kịp cản gì, thằng Pha đã đi tới núp ở phía sau tụi bạn cùng bàn nhậu, bạn của thằng Forth. Nhìn thấy các em một cách rõ ràng. Mọi người làm vẻ mặt căng thẳng dữ lắm. Có vẻ hôm nay bị dính nặng.

Giờ vẫn chưa chào đón đàn em xong nữa hả? Sắp qua năm mới rồi đó.

.

“GỬI ĐẠI DIỆN BƯỚC RA NHẬN LỖI VỚI CÁC ANH ĐI.”

.

Thằng Forth dữ lắm...
Lúc chưa thấy nó ra lệnh phạt đàn em nhưng tôi nhìn cũng biết rằng nó dữ. Câu nói lúc nãy mà nó nói làm cho nhiều em nữ giật nảy mình. Một số người tới nỗi bật khóc luôn.

Mày làm gì mấy em vậy nè...

.

“CHẬM! MỌI NGƯỜI ĐỨNG DẬY. QUÀNG CỔ NHAU ĐỨNG LÊN – NGỒI XUỐNG VỚI SỐ LƯỢNG BẰNG SỐ KHÓA.”

(Số khóa ở đây có thể là bằng niên khóa, ví dụ như năm 2560 (bên Thái tính theo Phật Lịch, còn theo lịch tây là 2017) là khóa 60. Hoặc một số trường tính theo số đời học sinh, sinh viên vào học, ví dụ như trường ra đời được 80 năm, đã có 80 đời học sinh, sinh viên thì hiện tại là khóa 80)

.
.

“Forth, mấy em nó vừa mới làm xong.”. Bạn của thằng Forth bắt đầu làm vẻ mặt nghiêm túc và nhắc nhở nó.

“RỒI SAO? KHÔNG CÓ AI CHỊU BƯỚC RA THÚ NHẬN MÀ. CÒN CHẬM TRỄ NỮA? VẬY THÌ TĂNG GẤP ĐÔI!”

.

.

“Forth, mấy em nó không chịu nổi nữa rồi.”
“Ờ, Forth! Tao thấy thôi đi.”
“Mấy em mệt rồi mày.”

.
“Tại sao chứ? Tụi này định kéo bè vây đánh giảng viên đó.”

.

Trờiiiii.... Khoa Kỹ thuật trường tôi sao lại mạnh bạo tới như vậy?... Từ cái logic ‘đàn em bị, bạn bè bị, đàn anh bị, dù thế nào mình cũng phải bị (đấm)’ rồi đó. Điên rồi hả?

.

“Một, hai, ba...”

“KHÔNG ĐỒNG ĐỀU GÌ HẾT. ĐOÀN KẾT VỚI NHAU LẮM MÀ, KHÔNG PHẢI SAO? ĐOÀN KẾT ĐỒNG LÒNG ĐỂ LÀM TỔN THƯƠNG GIẢNG VIÊN MÀ, KHÔNG PHẢI SAO? ĐẾM LẠI TỪ ĐẦU!”

.

Tôi bắt đầu sợ thằng Forth rồi...
Tôi nghĩ rằng bầu không khí ở đây có lẽ không phải chuyện giỡn chơi. Mọi người mặt ai cũng căng thẳng hết, không hề có sự chuẩn bị bày trò gì trước... Tôi khều thằng Laem ở quanh đó và hỏi nó rằng đã xảy ra chuyện gì.

.

“Tụi tao nghe được tin đồn, giảng viên này cho điểm 0 cỡ nửa lớp. Có một thằng nhóc ghẹo gan không hài lòng thế nên muốn đấm giảng viên đó. Chuyện tới tai tụi tao.”. Laem kể cho nghe. “Thật ra thì chuyện không có lớn lắm. Năm nhất tụi nó không có định làm thiệt. Forth nó muốn dạy dỗ cho tởn. Nhưng không biết thằng quần Forth ăn tổ ong ở đâu không biết nữa, bực mình dữ lắm, nên mới đổ hết lên đàn em đây nè.”

.
“KHÔNG ĐỀU! ĐẾM LẠI!”. Tiếng thằng Forth làm cho tôi giật nảy mình.

“Anh Forth, có bạn sắp xỉu ạ!”

“AI KHÔNG NỔI THÌ TÁCH RA KHỎI HÀNG. NHỮNG BẠN CÒN LẠI CHỊU TRÁCH NHIỆM THAY BẠN MÌNH GẤP 2 LẦN!”

.
“Trời, ai cũng được, đi lôi đầu thằng Forth ra giùm đi. Vợ nó không cho nó chơi hay sao vậy?”
“Quá đà rồi đó.”

.

Forth có vẻ như sắp bị bạn nó lôi ra khỏi việc chửi mắng đàn em. Tôi đứng ôm tài liệu cứng đơ người, trong khi thằng Pha lúc này làm vẻ mặt như không có gì với tình huống trước mặt.

.

“Rồi mày tới tận đây làm gì vậy?”. Laem hỏi tôi. “Tới kiếm thằng Forth hả?”

Tin tức nó đi nhanh còn hơn lửa cháy lan ruộng đồng. “Không phải... Tới kiếm thầy này, tên...”

“À, thầy... kia kìa. Beam, chạy đi mày. Thầy sắp đi rồi.”

“Đâu, đâu?”

.

Tôi chạy suýt nữa không kịp. Giảng viên mà tôi đang tìm kiếm đang bước nhanh đi đâu đó. Tới khi chạy ngang qua chỗ mà năm nhất và năm hai khoa Kỹ thuật đang kịch tính với nhau, thì tôi đứng nói chuyện với thầy một chút. Thằng Pha cũng bước tới nhập bọn.
Một lúc sau... Lúc thầy đang đi khỏi tôi...

.

“NĂM NHẤT... CHÀO ANH BÁC SĨ BEAM ĐI.”

.

Tôi khựng lại, nhìn người nói và đó chính là thằng Forth. Từ việc lúc đầu đàn anh đứng vòng quanh đàn em, bây giờ tụi nó tránh đường cho các em năm nhất đang ngồi (tụi bây đứng lên – ngồi xuống xong rồi hả?) nhìn thấy tôi rõ ràng.
Năm nhất nó làm vẻ mặt không hiểu gì hết... Đúng vậy, là tao tao cũng không hiểu gì. Mày ra lệnh cho mấy em chào tao chi vậy?

.

“Không nghe thấy hay sao? Chào anh bác sĩ Beam.”

“X.. XIN CHÀO Ạ.”

“Chào ai? Nói cho đồng thanh nữa.”

“XIN CHÀO Ạ, ANH BÁC SĨ BEAM.”

.

Tôi thấy thằng Forth nén cười. Nó đang chọc tôi hả? Chọc cho tôi xấu hổ trước mặt gần trăm người trong khoa Kỹ thuật ấy hả? Điên rồi hả!

.

“Hỏi đi. Ăn cơm chưa?”

“ĂN CƠM CHƯA?”

“Kính ngữ!”

“ĂN CƠM CHƯA Ạ?”

.

Khoa Kỹ thuật là khoa giễu hài... Không đâu. Chính tôi đây nè, là thằng hề cho tụi này kéo nhau cười rộn khúc khích. Giờ vậy đi, nói cho đúng là tôi trở thành người làm cho bầu không khí trở nên tốt hơn bởi vì thằng Forth sai tụi năm nhất, không biết là mấy chục người, đồng thanh với nhau nói cho tôi nghe theo như những gì thằng Forth bảo. Tôi thì tách ra với thầy rồi và đang đi theo sau lưng thằng Pha, mục tiêu là nhanh chóng ra khỏi chỗ này.

.

“’Anh không định trả lời chút nào sao?’ Hỏi lớn tiếng, đừng quên kính ngữ.”

“ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ?”

.

Thằng chết tiệt này làm thiệt hả...
Bây giờ tôi nên làm gì đây? Hét lên trả lời hay là giả vờ không nghe thấy? Nguyên ‘chi nhánh’ sinh viên năm nhất của thằng Forth đang nhìn về phía tôi luôn đó. Cảm thấy xấu hổ suýt chút nữa muốn độn thổ trốn.

.

“Anh ấy không chịu trả lời. Làm sao giờ? Hay là đứng lên – ngồi xuống đây? Nói lớn tiếng cho tới khi anh ấy trả lời.”

“ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ? ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ? ANH KHÔNG ĐỊNH TRẢ LỜI CHÚT NÀO SAO Ạ?”

.

Thằng Forth! Thằng xấu xa! Bây giờ tiếng lớn vang khắp nơi tới nỗi tôi không thể làm ra vẻ không nghe không thấy gì được nữa rồi.

“Forth! Đủ rồi, ngừng giỡn...”

.

Con cái không bao nhiêu đâu, tôi phải ngăn thằng cha tụi nó. Forth nhếch miệng mỉm cười một chút, có vẻ như sẽ không dễ dàng dừng lại. Hên là tôi đem thằng Pha tới chung, nó ôm vai tôi cùng với giơ ngón giữa với thằng Forth.

Dữ dằn hơn Forth khoa Kỹ thuật thì phải là bác sĩ Pha – Phana Kongthanin.

.
.

“Cái tội chỉ chào mỗi bạn tao, không chào tao.”

.

Ơ, thằng quần Pha... Thằng Forth mỉm cười trước khi ra lệnh cho năm nhất chào người siêu đẹp trai của trường.
.

“XIN CHÀO Ạ, ANH BÁC SĨ PHA!”

“Tốt lắm, đừng quên làm trẻ ngoan nhé.”. Thằng Pha, kẻ đang thích thú đi tới đứng cạnh thằng Forth cùng với vẫy tay qua lại như người đang kêu gọi tiếng ủng hộ. Thằng quần! Đồ tửng! Mày đang có hứng cái quái gì vậy? “Beam, mày qua đây đi. Mấy em đang kêu gọi mày đó.”

“Không! Khùng hả? Về, về.”

.
“Gọi anh ấy đi.”. Thằng Pha nói với mấy em.

“ANH BEAM! ANH BEAM! ANH BEAM! ANH BEAM!”

.

Mẹ nó, điên hết rồi... Tôi không biết nên làm thế nào, nghĩ rằng nên bỏ đi luôn cho rồi.
Chờ đó, thằng Forth.

.

“NHÁT! NHÁT! NHÁT! NHÁT!”

.

Tôi khựng lại.

.

“ANH BEAM! ANH BEAM! ANH BEAM! NHÁT! NHÁT! NHÁT!”

Thôi được rồi, đủ lắm rồi... Tôi bước rộng chân tới đối mặt với năm nhất đang ngước mặt thấy rõ, nhìn tôi một cách suy xét.

“Muốn gì? Nói đi.”

.

Tôi không có nói với mấy em, quay qua nói với thằng cầm đầu, người sáng lập ra suy nghĩ bảo đàn em kêu gọi tôi.
Chính là Nam khôi năm 2 khoa này đó.

.

.

“Chỉ muốn biết rằng ăn cơm chưa?”
“Cha già mày thì có.”. Tôi chửi. “Không chơi nữa đâu đó, không có vui đâu.”
“Rốt cuộc ăn cơm chưa?”
“Thằng quần... chưa.”. Tôi nhanh chóng trả lời, muốn đi ra khỏi chỗ này thật nhanh bởi vì bị trở thành tâm điểm chú ý. Giống như tới diễn kịch cho mấy em nó xem thế nào ấy.

“Tốt, đợi chút nhé. Đi ăn với nhau.”

“Mắc gì?”. Tôi nhanh chóng từ chối. “Pha, về thôi.”

.
Trước khi tôi quay lưng đi về, có người nắm chân tôi lại. Lúc đầu tôi quay qua nhìn thì thấy 2 cánh tay, nhưng khi nhìn kỹ lại, 4-5 cánh tay này là như thế nào?

Từ năm nhất khoa Kỹ thuật...

Mấy em ấy lắc đầu lia lịa, làm vẻ mặt như sắp khóc. Tôi buông người xuống ngồi xổm trước mặt mấy em cùng với hỏi rằng có việc gì hả.

.

“Nếu anh đi... thì anh Forth sẽ bị ma nhập nữa đó. Đừng đi mà anh.”
“Em đau chân rồi. Em không đứng dậy không nổi nữa.”

“AI BẢO CÁC NGƯỜI ĐI LÀM PHIỀN ANH ẤY?”

.

Forth lên tiếng hỏi mấy em. Tôi đứng dậy cùng với bước lùi ra. Chuyện này tôi là người ngoài, tôi không muốn xen vào bao nhiêu.
Nhưng khi nhìn mặt mấy em suýt chút nữa muốn xỉu bởi vì thằng Forth, thế nên tôi mới phải ở lại một cách vô phương chống đỡ...

.

“Rốt cuộc đợi ăn cơm với Forth, phải không?”. Thằng Forth la lên hỏi tôi.

“RỐT CUỘC ĐỢI ĂN CƠM VỚI FORTH, PHẢI KHÔNG?”

.

Tôi giật nảy hết cả người... cùng lúc với thằng Forth. Một số em năm nhất nói theo thằng Forth. Nhưng mà tiếng nó lớn lắm, có lẽ tới nỗi cả tòa nhà đều nghe thấy hết.
Đằng sau chính là... thằng Phana Kongthanin. Nó đi nói thầm với người nói dẫn đầu của năm nhất khoa Kỹ thuật rằng hãy nói theo thằng Forth.

.

“Vui lắm hả?”

“VUI LẮM HẢ?”

.

Nói theo thằng Forth thôi chưa đủ, còn có một số nói theo tôi nữa...
Thằng Pha, rảnh quá thì đi chơi với Wayo đi!

.

“Sao nào?”

“SAO NÀO?”

.

Forth vẫn đang đợi câu trả lời.

.

“KHÔNG!”

“ĐÃI LUÔN ĐÓ.”

“KHÔNG!”

“ĐỪNG NHẪN TÂM MÀ.”

“ĐÃ NÓI KHÔNG MÀ.”

“Ở ĐÂY TRỞ NÊN NHƯ VẬY BỞI VÌ BEAM HẾT ĐÓ.”

.

Tôi nghĩ rằng tôi không thể ở đây được nữa rồi. Cách duy nhất cứu được mấy em năm nhất này, tôi nghĩ rằng nên lôi thằng cha ra tránh xa mấy em đi thì hơn. Và lúc tôi lôi thằng Forth đi ra, tiếng hét, tiếng chọc ghẹo vang lên ầm ầm...

Đừng có nói là sẽ giống như cặp Ming Kit nó công khai quen nhau trên page Cute Boy của admin Oa Ver Viva đó nhé...

.

Tao vẫn chưa có quen!

.

.

“Sao...”. Forth hỏi khi tôi đã lôi nó ra xa thành công. “...sao nào?”

“Tại sao phải bực bội với mấy em tới như vậy?”

“Không có, làm theo vai trò.”

“Không đâu. Rõ ràng là giải tỏa cơn giận lên mấy em.”

“Cái này gọi là khiển trách hả? Đáng sợ ghê.”. Nó không có sợ tôi giống như nó nói. Không chỉ vậy, còn làm ánh mắt mỉm cười với tôi nữa kìa.”

“Chỉ định nói là làm như vậy không có nên. Càng là vì tao nữa thì càng không nên làm.”. Tôi thật muốn lấy tay xoa thái dương ngay từ lúc đó.

“Không biết nữa... thấy bực bội.”

“Bởi vì tao hả?”. Tôi bắt đầu thắc mắc điều này. “Chuyện gì?”

.

Forth cắn môi dưới... Tốn khá là nhiều thời gian cho tới khi môi dưới của nó thoát khỏi hàm răng trắng, trở lại bình thường.

.

“Cái gì...”

Nó đẩy tôi dựa sát vào vách tường, dùng 2 tay chặn lại không cho tôi trốn, nhìn trái nhìn phải xem có người đi qua đi lại hay không...

... và không có.

.
.

“Cái quái gì của mày vậy?”

Tôi bắt đầu sợ nó rồi... Không biết rằng hôm nay nó có điên gì hay không...

.

.

“Thèm thuốc lá... Nhưng không hút được... phải làm thế nào?”

.

Và rồi nó hôn tôi thay câu trả lời...

.

Tôi mê mẩn quên mình một lúc... Nhưng rồi cũng tỉnh táo kịp thời nghĩ rằng chỗ này rất ư là không thích hợp để làm mấy cái việc điên khùng như vậy. Hơn nữa, cả 2 còn đang trong bộ đồ sinh viên nữa.

Nhưng cảm giác của đôi môi hạt dẻ đó... vẫn gây ấn tượng.

.
.

Ờ, mày giỏi!

.

.

“Đỡ rồi.”. Forth cười thỏa mãn. “Cai khó... Nhưng sẽ cai cho bằng được. Hứa!”

“Đồ...”. Tôi không biết nên chửi thế nào.

“Môi đỏ, dễ thương ghê.”

“Dừng lại!”. Tôi nhanh chóng nói lúc nó định lao tới lần nữa. “Đủ rồi.”

“Okay”

.

.

Thì ra bực bội bởi vì không được hút thuốc... Có cách thức giải tỏa đơn giản ghê nhỉ? Mắng mấy em năm nhất và... hôn tôi đây nè.

Tôi bước đi với khuôn mặt trộn lẫn nhiều cảm xúc theo sau lưng thằng Forth. Cuối cùng thằng Pha cũng đã sẵn sàng để đi trở lại về phía xe.

Chắc là vợ gọi điện kêu...

.

.

“Lát đi đón nhé.”. Forth nói.

“LÁT ĐI ĐÓN NHÉ.”

.

.

Thằng Forth hết hồn vì nó không có kêu mấy em nói theo nhưng mấy em vẫn nói.

Tôi làm ám hiệu lấy tay cứa ngang cổ, đại khái là dừng lại được rồi, thôi được rồi. Nhưng mà có người ham vui không chịu cản mấy em để khỏi nói theo.

Hơn nữa còn dùng làm cơ hội để tán tỉnh tôi nữa chứ.

.

.

“5 GIỜ RƯỠI NHÉ.”

.

“GỌI THÌ BẮT MÁY NỮA NHÉ.”

.

“MUỐN ĂN GÌ THÌ SUY NGHĨ TRƯỚC ĐI.”

.

.

.

“MIỆNG NGON LẮM.”

.

.

.

Khoan... Mới nãy nó nói gì đó? Nó kêu mấy em năm nhất nói cái gì đó?!!!!!!!!

.

.

.

.

“CHO XIN LẦN NỮA NHÉ.”

=========== End Special Chap ===========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net