chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lớp được nghĩ nửa buổi, quanh đi quẩn lại cũng chẳng biết làm gì nên cô quyết định ôm balo về nhà.

Từ phòng trọ ra tới bến xe buýt cũng mất cả nửa tiếng đồng hồ,chưa kể những sự cố lật vật như quên chìa khóa hay tắt đèn phòng trọ.

Ting ting
Đang chờ xe thì có cuộc gọi đến khỏi cần nhìn cô cũng biết là ai.Ngàn lần khẳng định là tên quân nhân yêu nghiệt.
Vừa định lấy điện thoại ra nghe thì xe buýt tới thôi thì đành bỏ nhỡ cuộc gọi yên vị trên xe rồi tính tiếp.

Xe buýt hôm nay vắng người, cô tìm cho mình một chỗ gần cửa sổ,dự định của cô là sau khi lên xe sẽ gọi lại cho tên quân nhân yêu nghiệt nhưng vừa ngồi xuống gần 5 phút cô ngủ thiếp lúc nào không hay.

Gần 1 tiếng sau
Xe buýt ghé bến mà cô vẫn chưa tỉnh mãi lúc sau cô thu tiền gọi mãi mới chịu mở mắt ra trả tiền,vừa mới bước xuống xe này đã phải lên xe kế tiếp.

Đoạn đường từ phòng trọ về nhà cô rõ ràng đi xe máy chỉ tầm 40 phút,không biết xe buýt chạy tốc độ gì mà mất hơn 2 tiếng mới về tới nhà tính luôn thời gian chờ xe buýt luôn là gần 3 tiếng.

Ôi cuộc đời...bởi vậy mới nói không biết chạy xe cũng là một cái tội.

Về tới nhà cô liền nằm chèm bẹp trên giường,mở điện thoại ra mới thấy,tên Giang Quốc Trí gọi cô gần chục cuộc.
"Gọi nhiều như thế khong biết là có chuyện gì"

Tò mò xem coi có chuyện gì cô liền gọi lại.Sau một hồi chuông dài mới thấy hắn bắt máy
-Có chuyện gì
-Không có gì
-Không có gì sau gọi gần chục cuộc
-Gọi 1 cuộc không được nên cố ý gọi chục cuộc xem có bắt máy không...cuối cùng vẫn không được.

Ngữ điệu của hắn khi nói câu trên cực kì tỉnh,không biết hắn học đâu ra cái cách trả lời vô lý thế không biết.
Ngừng trong giây lát hắn nói tiếp:
-Cô làm gì mà tôi gọi mãi cô không bắt máy thế.
Nghe hắn hỏi như chất vấn cô vùng vằn đáp lại:
-Hôm nay tôi về nhà,lúc anh gọi là tôi đang nằm ngủ trên xe buýt.
-Xe buýt mà cũng ngủ được cô hay thật.
-Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.
Không đợi bên kia trả lời cô vội vàng tắt máy.Nói thật chứ,đi một quãng đường xa dù không làm gì chỉ việc ngồi thôi cũng tốn kha khá năng lượng.Dù sao về nhà cũng thoải mái nên cô nhắm mắt để hờ ai ngờ ngủ lúc nào không hay.

Bên kia
Giang Quốc Trí thở dài nhìn điện thoại ,gọi cả buổi trời đến lúc nhấc máy chỉ nói được mấy câu.Không hiểu sao hắn lại vướng vào kiểu con gái này,vừa đanh đá lại vừa bất lịch sự.Nhưng biết sao giờ lỡ thích rồi thì phải chịu thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net