15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như tôi dự đoán, ngay nửa đêm tôi lại phát bệnh, ốm một trận thừa sống thiếu chết. Sáng thức dậy cả người chỗ nào cũng đau nhức, đầu thì nặng như đeo chì, mí mắt dù có cố đến mấy cũng không thể nhấc lên nổi. Đầu óc tôi cứ mụ mị nửa mơ nửa tỉnh, rời khỏi giấc ngủ chập chờn cũng là vì hai mũi nghẹt đến mức không thở nổi.

Chợt tôi lại nhớ về tối hôm qua.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

À phải rồi.

Bảo Hoàng bỏ rơi tôi để ở bên một cô gái khác.

Chết tiệt, nghĩ lại rồi tôi không thể kiềm chế được cảm xúc, chỉ là hiện tại mệt mỏi quá, chẳng đủ sức để làm bất cứ thứ gì.

Bị sốt thì có liên quan gì đến tim không mà sao nó cứ đau nhói thế?

Tôi nằm cuộn tròn trong chăn nâng đôi mắt đờ đẫn nhìn vu vơ một điểm nào đó trong không trung.

Tại sao tôi lại buồn? Tôi tự cho mình tư cách gì để mà buồn nhỉ? Hai chúng tôi chẳng là gì của nhau hết. Không có nó thì tôi vẫn ổn mà. Thằng khốn đó, muốn ở bên ai thì ở, tôi quan tâm làm cái gì cơ chứ!

Tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại cứ vang lên liên hồi khiến tôi khó chịu nhưng lại chẳng buồn đọc nó chút nào. Hiện tại tôi đang cảm thấy rất tức giận. Tôi không muốn nói chuyện với nó. Đi mà nhắn tin với cái Trang ấy!!

Tôi gắng mình lê lết cái thân xác tàn tạ này ra khỏi giường để tìm chút thuốc uống chứ cứ như thế này thì chắc tôi chết mất.

Chà, hôm nay là cái ngày chó gì vậy nhỉ? Đã bị cho leo cây rồi dầm mưa về nhà thì chớ, giờ ốm liệt ra đấy mà nhà cũng không có thuốc thang gì. Tôi cũng chả biết phải trách ai ngoài bản thân mình đây. Cứ không chịu chuẩn bị sẵn đồ, đến lúc cần gấp thì lại phải cầu cứu mọi người xung quanh. Tôi có phiền quá không nhỉ? Lúc nào cũng bất cẩn thế này, lại còn vụng về nữa. Hình như tôi đã làm phiền mọi người rất nhiều.

Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải tự mình ra ngoài để mua đồ. Thật ra tôi hoàn toàn có thể nhờ vả bạn bè nhưng mặc kệ tôi đi, tôi thích tự ngược đãi chính mình thế đấy, có vấn đề gì không?

Tôi nhìn qua tấm gương mới nhận ra trông mình tệ hại đến mức nào rồi. Tóc tai thì bết dính vì mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, hai con mắt sưng trông đần ra như một thằng nghiện. Thở dài một cái rồi tôi đeo khẩu trang, khoác lên mình một cái áo dài tay và bước ra ngoài đường.

Vì là chủ nhật nên đường phố có phần đông đúc hơn mọi ngày. Âm thanh con người ồn ã đến mấy cũng chẳng lọt qua tôi. Đứng giữa đám đông thế này cũng không hết cho tôi cảm giác mình nhỏ bé và lẻ loi đến mức nào. Cũng chẳng có tâm trạng đi dạo đây đó hưởng thụ ngày nghỉ cuối tuần, tôi hướng thẳng tới hiệu thuốc mua một liều hạ sốt rồi nhanh chóng đi về. Trên đường về, một tiệm cafe đã thu hút ánh mắt của tôi. Đó là một tiệm cafe nhỏ thôi nhưng trang trí vô cùng xinh đẹp, đây sẽ là nơi thích hợp dành cho các cặp tình nhân. Có lẽ nếu tối qua thành công thì ngày hôm nay tôi đã dẫn nó tới đây rồi.

Ánh mắt tôi ngay lập tức lia đến gương mặt quen thuộc đang ngồi ở một bàn không quá gần cửa kính nhưng vẫn có thể dễ dàng tìm ra. Cái tên chết tiệt đó, làm sao mà tôi không nhận ra cho được. Cái tên tồi tệ này!!

Tối qua nó hủy kèo và để cho tôi đợi hơn một tiếng, và giờ nó vẫn còn tâm trạng để đi hẹn hò à? Phía đối diện Bảo Hoàng là một cô gái, tôi không thể nhìn rõ mặt vì cô ấy quay lưng về phía tôi, nhưng theo tôi đoán thì chắc chắn đó là người bạn cùng lớp mà tôi thậm chí còn không muốn nhắc đến tên.

Tôi không biết nên làm gì. Tôi không biết nên phản ứng như thế nào. Tổn thương là tất cả những gì hiện tại tôi đang cảm nhận được. Tôi chỉ đơn giản là đứng đó, bất động, cho đến khi bốn mắt chạm nhau. Tôi giật mình khi bắt gặp ánh mắt của nó. Bảo Hoàng cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Bối rối và bất ngờ, tôi quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy nó đứng phắt dậy và lao đến chỗ tôi. Tôi còn chẳng để ý mình đã đụng phải bao nhiêu người khiến họ phải bực mình ngoái lại mà chửi rủa. Tôi cứ chạy thôi, chỉ đơn giản là cắm đầu mà chạy. Tôi không biết vì sao mình lại chạy. Chỉ là tôi không muốn phải đối mặt với nó.

Tôi chạy về nhà và đóng sầm cửa lại, cứ thế gục xuống sàn mà hít thở đầy nặng nề. Đầu óc tôi choáng váng đến mức không thể định hướng được mọi thứ xung quanh.

Vậy là tôi đoán đúng rồi nhỉ? Bảo Hoàng, và Huyền Trang...

'Cốc cốc'

Tôi giật nảy mình khi nghe tiếng động. Tôi không muốn lên tiếng trả lời nếu phía sau cánh cửa kia là Bảo Hoàng.

-"Phan Hoàng! Ê! Alo? Có ở nhà không?"- Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó là thằng Sang, liền lật đật đứng dậy mà mở cửa.

-"Đến làm gì đấy?"- Tôi dẫn nó vào phòng, hỏi bằng giọng khản đặc. Tôi thả mình xuống chiếc giường êm ái, thứ duy nhất giúp tôi bình tĩnh lại được ngay lúc này.

-"Nghe bảo mày bị ốm nên sang đưa cháo với thuốc, tao mới để ngoài bếp đấy, ăn gì chưa?"- Sang nó ngồi xuống một cái ghế gần đó, có lẽ là do sợ lây bệnh chứ bình thường là nó sẽ phi thẳng lên giường chiếm chỗ của tôi luôn.

-"Ăn rồi"- Tôi trả lời qua loa chứ mồm miệng nhạt nhếch thế này thì nuốt được cái gì.

-"Thế thì uống thuốc đi"- Nói rồi nó đứng dậy đi lấy cho tôi một cốc nước, kèm theo đó là một viên thuốc.

-"Không muốn..."

-"Uống đi, mày mà chết là có người giết tao đấy"

Dù không bằng lòng nhưng tôi vẫn từ từ ngồi dậy nhận lấy viên thuốc nhét vào miệng, uống lấy một ngụm nước để trôi đi vị đắng ghét còn đọng lại trong cổ họng, nhưng còn đắng trong lòng thì có gột rửa bao lần cũng không thể hết được.

Tôi lại nằm xuống, dù hiện tại đang rất tỉnh táo nhưng tôi lại muốn ép chính mình ngủ thêm một giấc. Ít ra cũng tiêu tốn bớt thời gian suy nghĩ về những điều không cần thiết.

-"Mày có chuyện gì đúng không?"- thằng Sang ngập ngừng hỏi.

-"Không, tại sao mày hỏi vậy?"

-"Thằng Phan Hoàng tao biết nó không ít nói như này đâu, lúc nào cũng tưng tửng như con khỉ ấy"

-"Tao đang rất mệt, đừng có trêu tao"

-"Thằng Long nói với tao rồi. Mày ổn không? Nếu mày muốn tâm sự thì tao vẫn đang nghe đây"

-"..."

-"Nếu muốn thì cứ khóc đi, tao không nhìn thấy gì đâu, tao cũng sẽ không kể với ai hết"- Câu nói này quen quá. Nó từng là của Bảo Hoàng nói với tôi trước kia. Nó cũng là người mà tôi luôn an tâm dựa vào mỗi khi đau buồn vì một chuyện gì đó.

Vậy còn lúc này thì sao? Nó đâu rồi?

Tôi thực sự rất mệt, mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, từ khi nào trong hốc mắc đã ngập một tầng nước che mờ đi cả tầm nhìn của tôi.

-"Mày có bao giờ nghĩ là mình rất quan trọng với một người không? Kiểu như cảm thấy người ta đặc biệt đối xử tốt với mình. Rồi chợt nhận ra họ đối xử tốt với tất cả mọi người. Cứ tưởng mình là duy nhất, hóa ra lại chỉ là một trong số rất nhiều người trong mắt họ. Và rồi sẽ có một người đặc biệt hơn xuất hiện bên cạnh họ, và sẽ đến lúc họ chẳng còn bận tâm gì đến mình nữa"

-"Tao sẽ không khuyên mày bất cứ điều gì hết vì tao biết mày sẽ chẳng chịu nghe đâu. Tao cũng không biết chuyện từ phía của thằng Bảo Hoàng như thế nào. Nếu nó dám làm gì tệ với mày, tao thề, tao sẽ cùng mày đi đấm nó. Nhưng tao tin là mày đối với nó chắc chắn không chỉ là một người bạn đâu, đừng có tuyệt vọng như thế"

-"Đừng có nói điều đó nữa. Tao chán ngấy việc cứ luôn được gieo rắc hy vọng rồi. Thế nên đừng có an ủi tao kiểu đó nữa..."

-"Phan Hoàng..."

-"Tao mệt, ngủ đây, có về thì đóng cửa lại hộ tao"- tôi lại cuộn mình vào trong chăn, sẵn sàng để ngủ cho trôi đi hết những muộn phiền.

-"Vậy ngủ đi, tao về, dậy nhớ hâm lại cháo mà ăn"- Tiếng đóng cửa vang lên, trả lại cho căn phòng vẻ yên tĩnh vốn có. Trước khi cánh cửa đóng lại tôi vẫn còn nghe tiếng lầm bầm của thằng Sang, đại khái là "hai thằng ngu như nhau". Nếu không phải đang suy sụp đến mức này, tôi nhất định sẽ đuổi theo truy sát nó.

Còn về phần thằng Bảo Hoàng, có lẽ tôi sẽ tránh mặt nó một thời gian, ít nhất là để ổn định lại cảm xúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net