22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu dừng lại, hai tay chống lên đầu gối mà thở hồng hộc sau đoạn chạy dài.

Kia rồi, người mà cậu đang rất muốn gặp, đang rất muốn ôm vào lòng mà nói cả ngàn câu xin lỗi.

Anh đang ngồi trên ghế đá bên sân bóng, có lẽ là lại đang vẽ vời nữa rồi. Đó là sở thích của anh mà, thỉnh thoảng lại lôi giấy tờ ra vẽ lại những khoảnh khắc diễn ra xung quanh cuộc sống đại học này. Trông anh chăm chú chưa kìa, đến mức nắng chiếu từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vẫn không hề để tâm. Mặc dù rất muốn thưởng thức phong cảnh nghệ thuật này thêm vài phút, nhưng cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm!

Đứng thẳng dậy định chạy tới bên Bảo Hoàng, cậu lại nhìn thấy một đám khoảng năm sáu nam sinh tiến đến chỗ anh. Tính hiếu kỳ nổi lên, Phan Hoàng quyết định nán lại một chút để xem có chuyện gì.

Bọn chúng bắt chuyện với Bảo Hoàng và bắt đầu cười cợt về một điều gì đó. Anh thì mặt vẫn không cảm xúc, chỉ nhìn bọn họ chứ chẳng thèm đáp lại. Khoảng cách quá xa nên cậu chẳng thể nghe thấy gì hết, nhưng đứng nhìn thế này cũng đủ hiểu là có gì đó không ổn ở đấy rồi. Cậu lại lật đật chạy tới chỗ họ.

-"Này, chuyện gì thế?"- Cậu cau mày đứng chắn giữa Bảo Hoàng và bọn chúng vì trông như cả hai sắp lao vào đấm nhau đến nơi rồi ấy.

-"Ồ, nhìn xem ai đây này, người tình bé nhỏ của mày đấy hả?"- Một tên trong số đó nói một cách đầy mỉa mai.

-"Phan Hoàng, mày về lớp đi, ra đây làm gì?"- Bảo Hoàng cũng khá bất ngờ khi thấy thằng bạn mình từ đâu chui ra đứng ngay trước mặt mình ra vẻ rất anh hùng bảo vệ người lành.

-"Bọn này làm gì mày à?"- Phan Hoàng khó chịu hỏi.

-"Tụi này chỉ tới chào hỏi chút thôi mà, sao phải căng thế nhỉ?"

-"Đầu hai chục rồi chứ còn trẻ con nữa đâu mà chúng mày chẳng thay đổi gì thế? Cơ thể phát triển mà bỏ quên bộ não à?"- Bảo Hoàng cũng chả vừa mà đáp trả lại ngay. -"Có mỗi cái trò rách mà mấy năm không bỏ"

-"Tụi nó bắt nạt mày à?"- Phan Hoàng hỏi.

-"Mẹ cái thằng dị người này!"- tên kia bực bội lao đến túm cổ áo Bảo Hoàng.

-"Mày muốn đánh nhau hả? Ngon thì đấm tao đây này"- Phan Hoàng mạnh miệng nói, tay giữ lấy cổ tay của tên đó, gương mặt vênh lên trông rất oai.

-"Kinh nhỉ, còn bảo vệ nhau nữa đấy, hai thằng mày đúng là kinh tởm hết sức, bỏ tay mày ra cái thằng bẩn thỉu này!"- Hắn ta dùng sức đẩy Phan Hoàng khiến cậu ngã bịch ra đất. Bảo Hoàng tức giận giáng cho hắn một cú đấm ngay mặt khiến hắn cũng bổ nhào suýt ngã vào thùng rác.

-"Đừng có đụng tới bạn tao"- Giống như nam chính lạnh lùng trong bao bộ phim ngôn tình Hàn Quốc, Bảo Hoàng trầm giọng cảnh cáo bọn chúng.

-"Thằng chó này! Mày biết ngã đau lắm không?"- Không dễ dàng tha thứ cho hắn ta, Phan Hoàng nóng máu bật dậy lao về phía hắn đá một phát vào bụng khiến hắn nằm lăn ra đó mà rên rỉ.

Ban đầu chỉ là giao lưu vài cái đánh nhưng rồi từ đâu bọn Long, Hiếu, Sang, Duy, Darling... cũng vào tham gia cùng. Áp đảo về mặt số lượng, trận đánh ngày càng cam go và khả năng chiến thắng nghiêng về phía CKG bọn họ. Sau một hồi giao tranh qua lại thì kết quả là cả đám bên mình và cả bên họ đều bị gông cổ lên ban giám hiệu.

-"Lớn tướng rồi còn lao vào đánh nhau, mấy anh có còn mặt mũi không thế? Sinh viên đại học chứ con nít lớp 3 lớp 4 đâu mà hở tý là dùng vũ lực? Rồi có biết nó ảnh hưởng đến bộ mặt của trường như thế nào không hả?"- Đã gần nửa tiếng rồi, bọn họ vẫn đang ngồi nghe cô hiệu trưởng giảng giải về đạo làm người. Có lẽ là thấy đứa nào đứa nấy trông mặt cũng có vẻ hối lỗi, cũng thương thương nên cô mới thả cho đi. Nếu ngồi thêm xíu nữa chắc cậu gục ra mà ngủ mất.

Đứng bên ngoài phòng y tế, cả bọn phì cười.

-"Thỉnh thoảng đánh nhau tý khỏe người thật đấy"

-"Chưa bao giờ tao cảm thấy mình trẻ trâu đến thế...."

-"Chúng mày nghĩ cái gì mà xông vào với bọn tao luôn vậy....."

-"Ủa đánh nhau phải có hội nhóm chứ, mày định solo với chúng nó à? Mày coi thường anh em thế sao? Bọn tao không đi qua chắc chúng mày đã bầm dập hết cả rồi"

-"Làm như tao yếu lắm. Dăm ba mấy cái thằng oắt con, tao xử quá là dễ"

-"Ừ, xử thế nào vẫn bị húp trọn một cú sút vào mồm"

-"Tao khá chắc là nó đến từ mày đấy, đéo hiểu sao đi đánh nhầm đồng bọn"

-"Nhưng mà tụi nó là ai thế?"

-"Bạn cấp hai của tao, vài đứa trong đám từng bắt nạt tao ấy"

-"Biết thế đấm mạnh hơn..."

-"Kìa, bọn chó kia xong rồi kìa, hai đứa mày mang nhau vào mà xử lý vết thương đi"- Nhìn thấy bọn kia rời khỏi phòng y tế, Long còn không quên gửi tặng một ánh mắt trông vô cùng khiêu khích, vô cùng gợi đòn, tiện đẩy luôn hai đứa kia vào, xong còn không quên nhắc nhở Phan Hoàng phải làm lành nhanh nhanh đi.

Cánh cửa đóng lại để cho hai người một bầu không khí có phần ngượng ngùng, khó xử. Hôm nay cô y tế chắc bận đâu đó nên ở đây chẳng có ai, làm gì thì tự làm thôi.

-"Ngồi đi, tao sát trùng cho"- Phan Hoàng quay đi tìm dụng cụ, Bảo Hoàng vô cùng hợp tác mà leo lên giường ngồi ngoan như cún.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, tẩm ướt bông tăm bằng dung dịch sát khuẩn và bắt đầu chà nhẹ lên vết thương trên khóe miệng anh. Ở khoảng cách gần thế này, hai người không khỏi chạm mắt nhau, ngượng thì có đấy, nhưng hưởng thụ là nhiều hơn.

Xong xuôi, cậu cất đồ qua một bên, giữ nguyên vị trí cả hai, chuẩn bị sẵn lời nói trong đầu để nghe nó chân thành nhất có thể.

-"Bảo Hoàng..."- Nhưng chưa kịp nói gì, Bảo Hoàng đã lên tiếng cắt ngang, anh đưa hai tay nâng mặt cậu lên để nhìn thẳng vào mắt mình.

-"Không, Phan Hoàng, mày nghe này, lần này đến lượt mày câm cái mồm vào và nghe tao nói đây. Tao và Trang không có gì với nhau hết. Cái hôm tao hẹn mày đi chơi, trước đó tao phải tập nhảy với nó, mà tao với nó có xảy ra tý cãi nhau đánh ghen nên lao vào cấu xé nhau, tao có hơi quá tay đẩy nó thế là nó trượt ngã bong gân ở chân. Tao hoảng quá nên đưa nó đến bệnh viện. Bác sĩ bảo phải kiểm tra các thứ nên giữ tao ở lại lâu quá, tao thì chưa kịp giải thích cho mày, điện thoại đã sập nguồn rồi. Lúc tao chạy đến thì mày về rồi. Tao cố nhắn tin cho mày thì mày không đọc, muốn gặp mày thì mày lại tránh né. Mày ngu thế? Sao không chịu nghe tao giải thích hả? Hôm đó còn mưa nữa, mày dám đội mưa về, mày có biết tao lo gần chết không hả? Ít ra cũng biết đường mà chờ mưa ngớt chứ. Sao mày cứ làm người khác phải lo lắng thế?"

Càng nghe anh nói, cậu càng cảm thấy tội lỗi, cộng thêm cả những dồn nén cảm xúc lúc trước nữa khiến cậu bùng nổ, không thể kiềm chế được nữa. Hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má, giọt này giọt kia đua nhau trào ra khỏi hốc mắt cay xè.

-"Mày dám lén đi hẹn hò với Trang, tận hai lần!!"- Cậu uất ức nấc lên thành tiếng.

-"Không! Tao thề tao chưa từng làm thế! À không, đúng là có một lần tao dùng điện thoại mày hẹn nó ra nói chuyện nhưng mà tao thề tụi tao không có gì hết!"- Thấy cậu khóc, anh luống cuống tay chân không biết nên làm gì.

-"Còn có hôm tao ốm nữa!! Tao bệnh gần chết, còn mày đi chơi với gái!!!!"

-"Hả? Không! Mày nhìn nhầm rồi! Đó là chị họ tao từ Mỹ về chơi!! Trời đất ơi, cái đầu ngu của mày!!"

-"...."

-"Này, đừng khóc, tao xin lỗi, tao không phải đang muốn trách mày đâu, đừng có khóc, tao cũng không xen vào cuộc sống mày nữa, lâu nay tao làm phiền mày đủ nhiều rồi, đừng khóc mà, tao xin lỗi."- Bảo Hoàng bối rối cố lau đi nước mắt cho cậu, chà đến đỏ cả má cũng không thể khiến cậu ngừng khóc được. Anh bất lực nhẹ nhàng hôn lên hai hàng lệ. Cuối cùng cậu lại càng khóc dữ hơn.

-"Tao xin lỗi Bảo Hoàng, tại tao ngu, tại tao bướng, tao không chịu nghe mày giải thích nên mới hiểu nhầm mày. Mày không phiền gì hết! Mày chưa bao giờ là phiền cả! Tao xin lỗi, tao chưa từng muốn hai đứa mình dừng lại đâu, đừng giận tao"- Cậu cứ vừa nói vừa nấc lên, nghe thương đến nghẹn lòng.

-"Tao không giận mày, đừng khóc nữa mà, mày làm tao khóc theo bây giờ!"

-"Sao mày lại khóc? Người có lỗi là tao!"

-"Không! Tao có lỗi với mày trước!!"

-"Đm mày nín đi!!"

-"Không!! Nếu mày không nín thì tao cũng đéo nín đâu!!"

Và thế là trong căn phòng nhỏ đó có hai con người ngồi ôm nhau khóc huhu, miệng thì không ngừng nói xin lỗi khiến những người bên ngoài đứng nghe cũng phải đánh giá.

-"Chúng nó làm cái quái gì vậy?"- Sang hoang mang áp tai vào cửa nghe ngóng.

-"Tao chịu, khóc như chó hú ý, hai cái thằng điên này"- Hiếu đứng cạnh cũng bồi thêm một câu.

-"Không những điên còn ngu cơ, hồi anh em mình mới có người yêu có như thế này đâu nhỉ?"- Duy nói.

-"Chuyện của người bede chúng mày ạ...."- Darling nói một câu mang đầy ý phán xét.

Tỏ ra khinh bỉ là thế chứ nhóm bạn này cũng mong ngóng hai bọn họ nhanh về với nhau thôi chứ không thì đứng ở giữa hai đứa yêu nhau mà không dám nói thế này thì khổ lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net