4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng ra ăn xong là có thể về nhà với chiếc giường thân yêu được rồi nhưng bất đắc dĩ hiện tại tôi lại đang ngồi đây gặm nhấm gói snack, trong lớp thằng Bảo Hoàng...

Chuyện là đến phiên thằng bạn nó phải trực nhật lớp nhưng lại có việc bận nên nhờ nó làm thay. Tôi thì lại đi xe nó đến trường nên giờ không đợi nó thì cuốc bộ về à? Thế là ăn xong hai thằng lại bê đít quay lại lớp của Bảo Hoàng. Nó đang quét lớp còn tôi thì ngồi xem. Không gian im lặng tới mức tiếng chổi quệt xuống sàn cũng trở nên quá ồn ào.

-"Ngồi rảnh thế chán không cu?"- thằng Bảo Hoàng lên tiếng, một tay cầm chổi một tay chống nạnh nhìn tôi. Bạn nghĩ xem câu trả lời là gì?

-"Không?"

Nó đảo mắt một vòng rồi thở dài, tiếp tục công việc dọn dẹp lớp học. Tôi thì lôi điện thoại ra nghịch. Bình thường hai đứa chúng tôi vẫn luôn mồm chửi nhau nên những lúc chẳng ai lên tiếng như thế này lại khiến bầu không khí có hơi gượng ép, khó xử.

-"Này, tao hỏi thật"- Bảo Hoàng tay nhặt rác bỏ vào túi, nó không nhìn tôi, nói. Tôi không trả lời, ám hiệu cho nó rằng tao đang nghe nè, nói tiếp đi.

-"Sao mày cứ phải đánh nhau với tao vậy? Tao có làm gì cái cuộc đời mày đâu?"

-"Chịu, thích thì ghét thôi"- tôi nghĩ nghĩ một lúc rồi nhún vai nói. Tôi cũng chả nhớ mình ghét nó từ bao giờ nữa.

-"Thỉnh thoảng đối xử tốt với tao tý không được à?"- nó bĩu môi, giở cái giọng oán trách với tôi.

-"Làm như mày đối xử với tao tốt lắm ấy"

-"Tao lúc nào chả tốt với mày, chẳng qua mày không biết thôi"- ừ ừ sao cũng được, bạn là nhất.

Tôi thở hắt ra, nhảy xuống khỏi cái bàn đang ngồi rồi cầm lấy khăn bắt đầu lau bảng. Muốn người ta giúp thì nói hẳn ra, văn văn vở vở. Tôi đi qua mà chả thèm nhìn nó lấy một cái. Chính lúc đó, tôi đã bỏ lỡ một nụ cười, thứ mà tôi khao khát có được sau này.

-"Đừng nhìn tao nữa, dọn nhanh đi còn về"- cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ phía sau, mặt tôi dần chuyển sang một màu hồng nhạt. Tôi biết tôi đẹp trai nhưng đừng nhìn chằm chằm như vậy chứ...

-"Sao thế? Bạn ngại à?"- thằng Bảo Hoàng bật cười càng làm tôi càng ngượng thêm.

-"Im lặng thế? Bày đặt ngại ngùng, mày là thiếu nữ mới lớn à?"

-"Ngại con mẹ mày ấy, tự đi mà dọn"- bực mình quá tôi cầm ném thẳng cái khăn vào mặt nó. Nó không những bắt được một cách dễ dàng mà còn cười ha hả vào mặt tôi. Tôi đảo mắt một cái rồi giậm chân bỏ đi, mặc kệ cho thằng khốn kia ở trong lớp một mình. Đấy, không giúp thì bảo không tốt, giúp thì cứ ghẹo gan, bảo sao bị chửi suốt ngày.

Argh, khó chịu thật đấy. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế đá trên sân trường.

Phải rồi, một trong những lý do tôi ghét nó là vì nó rất hay trêu ngươi tôi. Lúc nào nó cũng có thể khiến tôi phát cáu lên được. Ngày từ lần đầu gặp nhau tôi đã muốn đấm vào bản mặt nó rồi. Ấn tượng đầu tiên của chúng tôi... không được tốt cho lắm...

Đó là ngày đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường cấp ba. Mọi thứ đều mới lạ đối với tôi. Những cảm xúc cứ xáo trộn với nhau nhộn nhạo trong lòng. Lo lắng, hồi hộp, tất nhiên rồi, còn có hào hứng với môi trường học mới, bạn bè và thầy cô mới.

Ngày hôm đó tôi quyết định đi xe bus tới trường vì khi đó tôi chưa có xe máy và quá lười để đi xe đạp. Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió cho đến khi sắp tới điểm xuống và mọi người, trong đó có cả tôi, bắt đầu đứng dồn về phía cửa xuống. Vì là giờ cao điểm nên xe rất đông, người người cứ chen chúc nhau để ra khỏi chiếc xe chật hẹp. Bằng một cách thần kì nào đó, khi tôi xuống được xe rồi thì trên lưng áo tôi đã xuất hiện một mảng lớn màu nâu nhạt loang lổ.

-"Ui bạn ơi, tôi xin lỗi nhé, đông quá nên...."- tôi quay ra và nhìn thấy một thằng học sinh trạc tuổi tôi, mặc cùng loại đồng phục, tay nó cầm một lon cafe sữa, và đặc biệt, tóc nó xoăn. Tôi im lặng phóng ánh mắt sát khí về phía nó.

-"Kìa bạn..."- thằng nhóc mặt mày tái mét, cười trừ nhìn lại tôi.

-"Kìa cái địt con mẹ mày luôn! Mày cố tình đúng không!!!??"- với cái bản tính nóng nảy vốn có, tôi chỉ thẳng mặt nó và nói.

-"Không? Tôi chỉ sơ ý thôi mà, bạn cho tôi xin lỗi..."

-"ĐÉO! Giờ mày xin lỗi thì cái vết này nó có tự mọc chân chạy đi được không?"

-"Này bạn bình tĩnh..."

-"ĐÉO BÌNH TĨNH CON CẶC GÌ HẾT"

-"NÀY TÔI BIẾT LÀ LỖI TÔI, TÔI XIN LỖI RỒI MẮC CÁI ĐẾCH GÌ BẠN HÉT VÀO MẶT TÔI?"

-"NGÀY HÔM NAY CỦA TAO RẤT TỐT CHO ĐẾN KHI MÀY XUẤT HIỆN, THẰNG MẶT LỢN! VÀ GIỜ TAO PHẢI ĐI NHẬN LỚP VỚI CÁI ÁO NHƯ THẾ NÀY SAO?"

-"BẠN CHỬI TÔI LÀ CÁI GÌ CƠ? NGON THÌ LAO VÀO ĐÁNH CON MẸ MÀY NHAU ĐI?"

-"Á À, MÀY ĐÃ LÀM BẨN ÁO TAO, CÒN ĐÒI ĐÁNH TAO CƠ À!!?"- nghe tôi nói, thằng nhóc ôm mặt thở dài.

-"Thôi được rồi, lỗi tôi, tôi rất xin lỗi, tôi không mang áo trắng rồi nên tôi đưa bạn cái áo khoác của tôi mặc tạm nhé?"- nó cởi áo khoác của nó ra và đưa tôi. Nếu còn kì kèo thêm nữa tôi cá rằng cả hai sẽ muộn học mất, tôi bực bội giật lấy áo của nó rồi chạy vào trường.

Biết còn điều gì tệ hơn nữa không? Tôi và nó học chung lớp hết cả ba năm cấp ba....cùng cả team CKG của hiện tại nữa.

Và mối thù của chúng tôi bắt đầu từ đó.

Mải nhớ về chuyện ngày xưa nên tôi không để ý Bảo Hoàng đã đứng đằng sau tôi từ bao giờ. Khi tôi tỉnh lại từ trong những ký ức xưa cũ là khi tôi cảm nhận thấy hai bên má rát lạnh đến giật mình. Theo phản xạ tôi né ra nhưng thằng Bảo Hoàng vẫn giữ nguyên hai tay nó trên mặt tôi.

-"Bỏ ra, con mẹ mày, lạnhhhh!!!"- tôi càng cố tránh xa ra, nó càng dí tay mạnh hơn.

-"Sửa ấm hộ tý, tao cũng lạnh nè"- nó giở cái giọng mè nheo, ewww, không đáng yêu xin đừng tỏ ra dễ thương.

-"Đi về"- tôi đứng lên, đẩy tay nó ra. Định tiến lên phía trước về phía nhà để xe thì thằng Bảo Hoàng nó lại kéo mũ áo tôi lại làm tôi suýt thì ngã.

-"Mày đi học mặc mỗi cái hoodie không thấy lạnh à?"- nó nói rồi cởi áo khoác ra khoác vào cho tôi.

-"Hơi lạnh, thế này thì mày định mặc cái gì?"- tôi khó hiểu nhìn nó.

-"Tao mặc nhiều nên hơi nóng, chia sẻ cho mày một tý không lại bảo tao chả bao giờ tốt với mày"- nó chỉnh lại áo rồi kéo khóa lên cho tôi. Mọi hành động, cử chỉ đều nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy khá lạ. Đây là cái thằng suốt ngày cãi nhau với mình đấy à?

Tôi vô thức nhìn thằng Bảo Hoàng không chớp mắt. Hóa ra cũng có lúc trông nó đẹp trai phết. Không! Phan Hoàng, mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Tỉnh lại đi!

Thằng Bảo Hoàng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, thời gian như trôi chậm lại. Không gian tràn đầy sự ấm áp, một thứ cảm xúc không tên cứ bủa vây xung quanh. Trái tim tôi như hẫng một nhịp, ngưng đọng lại một phút giây nào đó.

Tôi sẽ rất enjoy cái moment này nếu như thằng Bảo Hoàng không tự dưng kéo dây mũ của tôi khiến nó trùm kín cả mặt và tôi đếch thấy gì nữa. Tụt mood đéo chịu được. Rồi nó cứ thế cầm luôn hai cái dây kéo tôi đi.

-"Địt con vịt nhà mày"- không giằng co nổi nên tôi đành bất lực và để nó dắt đi theo một cách nhục nhã hết sức.

Và ngày hôm nay của tôi kết thúc với việc Bảo Hoàng đưa tôi về tận nhà và mua cả đồ ăn cho tôi vì nó biết kiểu gì tối nay tôi cũng ăn mỳ tôm. Được rồi, tôi xin đính chính lại là nó có đôi lúc đối xử với tôi rất tốt. Nhưng tôi vẫn sẽ ghét nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net